"Thực ngoài ý muốn phải không?” Người đến trên tay còn bưng cái khay, mặt mang nụ cười có lệ, đem khay trên tay đưa về phía cậu: “Gần đây có không ít hành động nhỏ.”
Mạc Chi Dương cầm lấy khay, lại liếc nhìn người đó một cái, vẻ mặt khó xử: "Đàm Tổng sẽ xử lý tốt."
Người đó cũng không quan tâm, xoay người dẫm lên đôi giày cao gót năm cm rời đi.
Bưng thức ăn trở về phòng, là mì Ý, nhưng Mạc Chi Dương có chút bối rối, nghĩ đến thái độ vừa rồi của người đó: "Cô ta thích Đàm Tổng sao?"
Sau khi hệ thống mở cốt truyện ra, đưa ra một phản hồi: "Cũng có khả năng."
"Vận đào hoa của hắn rất thịnh vượng.” Mạc Chi Dương cắn đứt sợi mì, lời này sao nghe có vẻ chua xót như vậy a.
"Vô nghĩa, hắn là vai chính công trong cốt truyện, khẳng định sẽ có một số người thích a.” Hệ thống còn không biết ý của cậu, vì vậy trả lời phụ hoạ.
Nghe được những lời này, Mạc Chi Dương đột nhiên cảm thấy mì Ý trong miệng không thơm, đồ chó chết tiệt, vậy mà sau lưng mình còn dám làm nhiều chuyện như vậy, ông đây đã kêu hắn không được lộn xộn với người khác.
Suy nghĩ, nheo đôi mắt lại, hừ nhẹ một tiếng.
Đàm Tổng bây giờ thực sự rất bận, ngoài việc giải quyết chuyện của Tôn gia thì cũng không thể bỏ xuống việc cần xử lý ở nước ngoài của mình, còn phải xử lý con thỏ nhỏ, gần đây cậy đang động dục, nhưng cũng thật... Tiện nghi cho mình.
Giữa lịch trình bận rộn, còn thấy bái thiếp Kiều gia đưa tới, nói là mời hắn và Tiểu Nhiên đến dự sinh nhật lần thứ của Kiều Ngâm, hắn nhíu mày một cái.
Với hắn thì thật ra không thành vấn đề, nhưng nếu Tiểu Nhiên về sau muốn kiểm soát Tôn gia, vậy Kiều gia này không thể đắc tội, nghĩ vậy vẫn nên đi, vì thế đem thiếp vàng khảm lông chim khổng tước qua một bên, tiếp tục xử lý văn kiện.
Làm xong một đống việc trên bàn này thì cũng đến mười một giờ tối, đứng dậy kéo cà vạt ra, còn phải xem Dương Dương thế nào, quả nhiên, gia trưởng một nhà không dễ làm.
Nhưng cũng thật hạnh phúc, bận rộn vì người mình yêu mới là điều đáng mừng.
Trước tiên đi xem Tiểu Nhiên đã ngủ say, sau đó lại quay sang phòng của Dương Dương, vừa mở cửa ra liền thấy đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ, nhưng người lại không ngủ, ngồi trên giường, được chăn bông che phủ, lộ ra một khuôn mặt nhỏ.
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn lại có vẻ không vui, Đàm Tổng bước tới: "Dương Dương sao còn chưa ngủ? Lại động dục rồi?"
“Phi, mới không phải.” Mạc Chi Dương nhìn hắn ngồi vào mép giường, hừ nhẹ một tiếng: “Buổi chiều người kia tới đưa cơm, có vẻ như cô ấy thích anh.”
Nghe vậy, Đàm Tổng chỉ cảm thấy cậu càng ngày càng đáng yêu, còn cố ý trêu chọc: "Ồ ~ Em ghen à?"
"Phi, mới không phải, em chỉ cảm thấy...." Mạc Chi Dương cụp mi, che đậy cảm xúc dưới đáy mắt, giọng nói nghẹn lại, bày tỏ cảm xúc của chủ nhân: "Em chỉ cảm thấy có rất nhiều người thích anh."
Đàm Tổng không trả lời, thay vào đó lại dùng hành động thực tế để chứng minh, cúi người kéo chăn bông che lại đầu mình, sau đó cúi người hôn lên, đầu của hai người bị chăn che phủ, nửa thân mình lộ ra ngoài.
Chăn bông che đi tiếng nước, một lúc lâu sau, Đàm Tổng mới buông cậu ra, đem chăn bông kéo xuống, hai tai thỏ bị chăn ép đến không vui, vừa kéo chăn bông ra, liền vui vẻ nhảy ra, run rẩy đứng trên đỉnh đầu của Dương Dương, bộ dạng này thật đáng yêu.
Đem Đàm Tổng manh đến không chịu nổi, giọng nói của hắn trở nên trầm thấp gợi cảm: "Những người khác anh không biết, nhưng anh chỉ yêu Dương Dương, bọn họ thích anh, vậy mặc kệ bọn họ, quan trọng nhất là anh thích em."
Bị dỗ đến vui vẻ, Mạc Chi Dương không khỏi nhếch lên đôi môi bị hôn đến hồng nhuận, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, mạnh mẽ áp xuống ý cười, nhưng ý cười trong mắt vẫn thoát ra: "Anh đi tắm, đi mau."
"Được được được!” Đàm Tổng đứng dậy, kéo cà vạt đi vào phòng tắm.
Khi người đi vào phòng tắm, Mạc Chi Dương mới nằm lại trên giường, suy nghĩ từng chi tiết vừa rồi. Cậu diễn xuất cũng không tồi, tuy rằng Đàm Tổng thích cậu, nhưng có đôi khi, tâm tình cũng cần phải điều chỉnh, tốt hay xấu thế nào cũng được.
Cậu phải đem sự bất an và thèm muốn của người khác truyền lại cho hắn một cách đúng đắn, để bản thân Đàm Tổng từ chối những cái đào hoa đó.
Đàm Tổng vốn dĩ muốn ra làm một lần, nhưng vừa tắm rửa xong đi ra, đã thấy người nằm xuống ngủ, chỉ là toàn bộ chân đều đè lên chăn bông, bất đắc dĩ cười cười, đi tới đặt chân của người vào chăn bông, cuối cùng lên giường ôm cậu cùng nhau ngủ.
Đàm Tổng đang nghĩ về chuyện của Kiều gia, biết Kiều Ngâm có tâm tư với mình, nhưng lại nhớ đến những lo lắng của Dương Dương đêm qua, nên vẫn là muốn mang người theo.
Để mình dưới mí mắt cậu cũng cảm thấy an tâm hơn, nhân tiện để cho cậu nhận biết người trong giới, những người khác biết Dương Dương là người của hắn, cho nên cũng không dám tùy tiện động vào cậu.
Nghĩ vậy, hắn liền lệnh cho người tới may cho Dương Dương, lễ phục nên làm thì vẫn phải làm, không thể để bại người khác được.
Buổi chiều có người tới đo dáng người của mình, Mạc Chi Dương vẫn không đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, Đàm Tổng này định làm gì, từ trước tới nay cậu đều mặc một bộ áo hoodie để đỡ phiền phức.
Hỏi người thợ may, người thợ may nói rằng anh ta chỉ ở đây để đo quần áo, sau đó lấy ra một vài bộ tây trang để xem màu nào đẹp, Mạc Chi Dương mặc vào rất hợp.
Do chỉ là hàng mẫu nên mặc không vừa, mặc trên người rất lỏng lẻo, cuối cùng mặc thử một bộ đồ âu phục màu xanh đen nhìn vừa vặn, sau khi xác nhận chất liệu vải xong, người thợ may liền rời đi.
Mà bộ tây trang màu xanh đen kia lại bị Mộ Chí Dương mặc luôn, bộ tây trang to rộng mặc trên người, gõ vang cửa phòng làm việc.
“Ai?” Đàm Tổng có chút không vui, đặt tập tài liệu trong tay xuống, từ trước đến nay hắn không thích người khác quấy rầy mình, kết quả ngoài cửa vang lên giọng nói mềm mại: “Là em.”
Là Dương Dương?
Nếu là Dương Dương, vậy thì không giống nhau, Dương Dương không phải người khác, mình thích bị cậu quấy rầy, cho nên liền đóng bút lại: "Mời vào."
Mạc Chi Dương mở cửa bước vào, mặc một tây trang cực kỳ không thích hợp tiến vào, hưng phấn đi tới bàn làm việc hai bước, giang hai tay xoay người đi tới trước mặt hắn, vui vẻ khoe ra: "Anh nhìn xem! Tây trang!"
Chỉ là một bộ tây trang, có gì tốt để khoe?
Tuy nhiên, tây trang này rất khó coi, nhưng người mặc lại rất đáng yêu, người thợ may có lẽ tưởng may cho mình nên mới mang mẫu lớn như vậy.
Tây trang to lớn treo trên người cậu, bên trong là một chiếc áo sơ mi cùng cỡ, tai thỏ dựng đứng, cho dù có mở tay ra cũng không nhìn thấy hai tay cậy, cả hai đều bị ống tay áo che mất.
Quần tây càng khỏi phải nói, dùng dây lưng mạnh mẽ buộc lại trên eo cậu, bị dây lưng lỏng lẻo chặn lại không cho rơi xuống.
Đàm Tổng tựa lưng vào ghế vẫy tay với cậu: "Dương Dương lại đây, em mặc sai quần áo rồi."
“Mặc sai?” Mạc Chi Dương cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình, gãi gãi đầu, giống như không có bộ dáng của tây trang, ngây thơ nghe lời kéo ống quần đi về phía hắn.
“Ừ.” Đàm Tổng trực tiếp kéo người ôm vào trong lòng, còn cố ý vươn tay tháo thắt lưng, quần rộng lớn liền tuột đến mông.
Cũng may Mạc Chi Dương lúc này đang ngồi trên đùi hắn, nếu không quần tây sẽ tuột xuống, vội vàng dùng tay kéo quần tây, ngượng ngùng: "Tây trang mặc như thế này sao?"
“Anh không lừa em, tây trang của con thỏ cần phải mặc như thế này.” Đàm Tổng vừa nói vừa kéo quần của cậu xuống, bây giờ chỉ có nữa người con thỏ là còn mặc đồ.
Mạc Chi Dương đột nhiên không vui, vặn vẹo trong lòng ngực hắn, khó chịu kháng nghị: "Nhưng em cũng không thấy anh không mặc quần! Anh cũng không mặc quần mà đi lung tung trước mặt người khác soa?"
“Dương Dương, ngoan.” Giọng nói của Đàm Tổng bị động tác vừa rồi làm cho có chút khàn khàn, đè người trong lòng ngực lại, bẻ chân cậu qua, để cậu ngồi đối diện với mình: “Dương Dương ngoan, không được nháo."
Con thỏ tức giận, hai tai dựng lên, đôi mắt ngấn nước trừng trừng nhìn hắn: "Hừ, anh lừa em, dựa vào đâu không được làm loạn? Anh đều mặc quần, tại sao em không mặc quần? Vậy thì chẳng phải quá mất mặt sao."
Nhịn không được cười ra tiếng, Đàm Tổng lắc đầu dỗ dành: "Cũng không phải như vậy, tây trang này dựa theo dáng người của anh mà làm, đương nhiên không hợp với em."
“Cái này, đây là tây trang của anh sao?” Mạc Chi Dương hơi kinh ngạc, khẽ mở miệng.
Nhìn thấy đầu lưỡi như ẩn như hiện của cậu, Đàm Tổng không kìm lòng được, ấn đầu cậu lại hôn lên, tay phải luồn vào trong áo sơ mi rộng rãi, sau khi hôn xong liền lăn đến bên tai cậu nhẹ nhàng nói: "Dựa theo dáng người anh mà làm, vậy Dương Dương bị anh bao lấy, giấu ở dưới áo anh, trở thành của anh."
“Anh, anh!” Mạc Chi Dương mặt càng đỏ, lỗ tai cũng bắt đầu hơi run lên, hiển nhiên vừa mới bị trêu chọc lại bắt đầu động dục, liền chủ động ôm lấy eo hắn: “Anh, em mới không phải của anh!"
Rõ ràng là thân thể chủ động như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói không chịu, Dương Dương thực kiêu ngạo, nhưng lại rất đáng yêu.
“Là của anh, tất cả đều là của anh, tai là của anh, đuôi là của anh, cả người cũng là của anh.” Đàm Tổng nói, ái muội xoa hai luồng thịt mềm trong tay.
Mạc Chi Dương không trả lời, thời kỳ động dục thực sự khó khăn, như vậy còn chưa đủ, liền dựa vào trên vai hắn thở hổn hển.
Bây giờ cũng không sai biệt lắm, vốn dĩ cậu cố ý diễn để trêu chọc Đàm Tổng, nhưng bây giờ xem ra hiệu quả không tồi, kế tiếp giao cho Đàm Tổng là được rồi.
Quần áo trên người còn chưa bị lột sạch, thật sự rất khó hạ miệng, nhưng nếu không lột ra thì xem ra con thỏ còn đẹp và ngon hơn, Đàm Tổng vừa chiêm ngưỡng vừa cảm thấy đây là thời gian cho một món ăn mới.
Đem nguyên liệu quý hiếm trăm năm khó gặp một lần này để trên bàn làm việc, mở tây trang màu xanh đen trên món ăn ra, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, xem ra nguyên liệu này càng tươi ngon, càng hấp dẫn.
Bàn làm việc này hơi lạnh, vừa chạm vào liền nổi da gà, Mạc Chi Dương rất không thích, thì thào oán giận: "Lạnh ~"
"Ngoan, cho em ăn cái gì nóng nóng, được không?” Đàm Tổng nói xong, thực sự cho cậu ăn một cái gì đó nóng hổi, nhét đầy, không có một chút kẽ hở.
Những người từng ăn thỏ đều biết độ ngon của thỏ, chẳng hạn như Đàm Tổng, hắn đã ăn con thỏ này nhiều, lần này là thỏ hấp, bắt đầu làm món này trước.
Đầu tiên dùng đồ vật nóng làm sạch một lần, mới sạch sẽ, áo sơ mi này đều thấm những vết ướt màu trắng, giống như một cái vỉ hấp bị hơi nước làm ướt trong một cái rổ.
Con thỏ được chưng mềm, chưng nóng, toàn thân đều đỏ rực như được tưới nước sốt, ngọt thơm ngon miệng, có lẽ do đồ vật quá nóng, con thỏ ăn không dễ chịu, lúc nào cũng nức nở rên khẽ.
Đang chưng con thỏ trong phòng, đột nhiên cửa phòng làm việc bị gõ nhẹ ba lần.