Trên đầu tường ngoài Vị Ương Cung, một nam tử thân hình nhỏ xinh đang ngồi xổm, trên người mặc bộ quần áo ngắn màu đen, dùng dây cột tóc màu đen trộn lẫn chỉ vàng bối thành một búi tóc trên đầu.
Trên lưng đeo một cái sọt kiếm, cung trong tay lúc này kéo căng như trăng tròn, một mũi tên đã lên cung, mũi tên hướng thẳng Vị Ương Cung, chỉ cần buông tay, mũi tên liền có thể tiến quân thần tốc.
Toàn bộ Vị Ương Cung đều lộn xộn cả lên, cung nữ thái y chạy ra chạy vào, duy nhất là không có hoàng đế.
Đột nhiên, một cung nữ hô to lên: "Hoàng Hậu nương nương tỉnh rồi!"
Mọi người đều vội vàng chạy đến chạy đi, trong nháy mắt mũi tên đang khẩn trương trong chỗ tối ở Vị Ương Cung, lại đột nhiên giãn ra, Mạc Chi Dương đột nhiên thả lỏng dây cung trên tay: "Hoàng Hậu hiện tại đang trọng sinh?"
"Đúng!" Hệ thống do dự một chút, vẫn nhắc nhở nói: "Còn mang theo một hệ thống nữ hoàng."
Loại vị diện này, hệ thống đụng hệ thống là khả năng rất thấp, nhưng cũng không phải không có, hệ thống nữ hoàng kia muốn cho hoàng hậu này làm nữ hoàng sao?
"Quyền hạn của mày lớn hơn hay là quyền hạn của cái hệ thống kia lớn hơn?" Mạc Chi Dương ngồi xổm trên ngói lưu ly, nhìn một đống phi tần cung nữ ra ra vào vào Vị Ương Cung.
"Chúng ta chỉ là làm mẫu dạy học, quyền hạn của ta nhiều hơn so với nó, nhưng tác dụng của nó cũng không tệ. Nó không thể phát hiện ra ta, nhưng ký chủ của ta tuyệt đối hơn so với ký chủ của hệ thống nữ hoàng kia!" Chỉ nói Mạc Chi Dương, y chưa từng thấy qua người nào chơi hơn mình.
Mình thật là phế vật a, hệ thống cảm khái.
Mạc Chi Dương nhìn một hồi, cảm thấy mặt trời ngày càng muốn ngã về tây, ngói lưu ly trên tường cung phản quang, đưa mắt nhìn qua, ngói lưu ly trên tường cung ánh lên màu đỏ thắm sóng sánh, đột nhiên cảm khái: "Nơi này thật đẹp mắt a, nhưng lại không có thuốc để hút."
() Tường của cung thất
Hằng ngày ký chủ đều không đứng đắn, hệ thống đều đã quen.
Mạc Chi Dương trở về, chuẩn bị nghênh đón biến cố ngày mai, cẩu hoàng hậu cái gì đó, chết cho ông!
Buổi tối hôm sau, cũng vừa đến giờ Hợi, bên ngoài Thừa Càn Cung, hoàng hậu theo nghi lễ xa xa mà đến, Đường Uyển Uyển mặc cung trang phượng y màu tím nhạt thêu hoa mẫu đơn.
(): Giờ Hợi là khoảng thời gian từ h - h
Trên chân mang giày hoa màu tím nhạt thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng, đầu búi tóc sơ phi thiên, bộ dáng tự nhiên không cần phải nói, làn da trắng mịn, lông mày lá liễu, cái mũi tinh xảo, đôi môi anh đào, lớp trang điểm mỏng, ở dưới ánh trăng, lại có vài phần khuynh quốc khuynh thành.
(): Sơ phi thiên chắc là kiểu tóc cổ trang
Từ trên kiệu liễu bước xuống, đặt tay lên cổ tay cung nữ Xuân Phúc.
"Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương." Cao Ngũ Phân thấy hoàng hậu đêm khuya còn đến đây, cảm thấy không vui vẻ gì, nhưng ngại thân phận nên vẫn tiến lên thỉnh an.
Hoàng Hậu nhìn lướt qua bố phòng xung quanh Thừa Càn Cung, ước chừng so với nơi khác nhiều gấp ba lần, mười bước đi đến: "Bệ hạ còn chưa nghỉ ngơi?"
"Còn chưa." Cao Ngũ Phân khom người nhìn thoáng qua hộp đồ ăn trên tay nô tài kia: "Nô tài liền vào trong bẩm báo."
Tẩm điện Thừa Càn Cung, bên trái là phòng ngủ, bên phải là thư phòng, kiến trúc nơi này lớn bên trong để đều là những đồ vật lớn nhỏ.
Cao Ngũ Phân từ bên ngoài cửa tiến vào, bước qua bậc cửa quẹo trái, quỳ xuống bẩm báo: "Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương mang theo canh sâm đến cầu kiến."
Canh sâm?
Sau án thư nam nhân cuối cùng cũng đem đầu từ tấu chương nâng lên, nam nhân này thật sự rất đẹp, bóng dáng thâm sâu, mắt sáng mày kiếm, lúc này khoác hoàng bào, càng thêm khí thế hăng hái, uy nghiêm không thể xem thường.
Nhưng lúc này, mày kiếm của hắn lại nhíu chặt: Canh sâm, là muốn độc chết hắn?
Mạc Chi Dương ở trên nóc nhà bên ngoài Thừa Càn Cung, thời khắc đều chú ý đến động tĩnh phía dưới, hoàng hậu đang chờ ở cửa tẩm điện.
Đột nhiên một trận âm thanh bên tai phá gió mà đến, gần như theo bản năng mà rút một mũi tên ra, chưa đến một giây kéo cung cài tên, mũi tên rời cung, hai mũi tên đồng thời hướng tẩm điện phá gió mà đi.
Thời điểm một mũi tên trong đó xuyên qua giấy Tuyên Thành, Kỳ Quan Ngạn vừa xoay đầu, liền thấy mũi tên bay đến phía trước chính điện.
Mũi tên đã đến trước mặt, căn bản không có biện pháp trốn thoát!
--------------------
Phần này dịch khó vl
Một chương dịch cả buổi.