Quý Hoài vừa loạng choạng bước đi vài bước thì choáng váng ập đến. Vừa nhìn thấy Trạm Hoa bị thương, y cắn răng, dồn sức kéo Trạm Hoa liều mạng chạy ra ngoài.
Nhưng đến cửa động, bước chân hai người dần chậm lại.
Hoàn Tử Ngang ôm cánh tay mỉm cười với họ: “Quý Thất công tử thứ lỗi, thuộc hạ chăm sóc ngài không tốt, ta tự mình đến đón.”
Quý Hoài tái mặt, theo bản năng đưa tay che Trạm Hoa ra sau lưng mình.
Trạm Hoa sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Quý Hoài.
Cằm Quý Hoài căng cứng, tay run rẩy nắm lấy Trạm Hoa, giọng điệu vẫn vững vàng: “Ta đi theo ngươi thì được, nhưng chuyện này không liên quan đến hắn, thả hắn ra trước đi.”
Hoàn Tử Ngang nhìn Trạm Hoa, nhẹ nhàng gật đầu: “Đâu có.”
Quý Hoài thở phào nhẹ nhõm, định dặn dò Trạm Hoa vài câu, thì một mũi tên lạnh lẽo sượt qua vai y, lao thẳng vào ngực Trạm Hoa.
Vài giây sau, Quý Hoài kinh hãi nhìn chằm chằm bàn tay Trạm Hoa đang nắm chặt mũi tên, mạch máu xanh nổi lên dưới da tái nhợt.
Trạm Hoa tiện tay ném mũi tên, vẻ mặt hờ hững nhìn Hoàn Tử Ngang vẫn đang mỉm cười.Quý Hoài cảm nhận được bàn tay Trạm Hoa run nhè nhẹ.
Y tức giận nhìn Hoàn Tử Ngang, cả giận nói: “Sao các ngươi có thể nói mà không giữ lời?”
Hoàn Tử Ngang buông tay, vẻ mặt vô tội: “Thất thiếu gia, ngài hiểu lầm tại hạ rồi, mũi tên này không phải do chúng ta bắn.”
Quý Hoài cắn răng trừng mắt: “Không phải các ngươi chẳng lẽ còn có người khác?”
“Không phải bọn họ.” Trạm Hoa đưa tay ngăn lại, ánh mắt lướt qua đám người Hoàn Tử Ngang, dừng lại trên một đội nhân mã xa xa.
Quý Hoài lúc này mới phát hiện ra một nhóm khác, ăn mặc bí ẩn trong những chiếc áo choàng đen, che kín cả tóc chứ đừng nói đến thân phận đối phương.
Hoàn Tử Ngang nghiêng người liếc, vỗ tay cười nói: “Ơ, cảnh tượng này thật đúng là hiếm gặp, lại là chư vị Thương Không Môn, sao vừa đến đã không khách khí như vậy?”
Quý Hoài nghe hoang mang, đáy lòng lạnh lẽo. Bất kể là thế lực nào, y và Trạm Hoa đều như cá trên thớt, sống chết do người khác quyết định.
Trạm Hoa nhìn Quý Hoài gắt gao nắm chặt cổ tay mình, trong lòng dâng lên một nỗi phiền chán…
Chán ghét Quý Hoài yếu đuối hay chán ghét những kẻ truy sát?
Nhưng câu nói kế tiếp của Quý Hoài lại khiến hắn sửng sốt.
“Chỉ cần các ngươi bảo vệ Trạm Hoa, điều kiện gì ta đều đáp ứng.” Quý Hoài nói với Hoàn Tử Ngang.
Hoàn Tử Ngang hơi kinh ngạc, liếc nhìn hai người một lượt, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Quý Thất công tử quả thực khiến người ta bất ngờ.”
Quý Hoài kéo Trạm Hoa ra sau, che chở cho hắn như một tấm khiên chắn, bất chấp nguy hiểm tên bay đạn lạc. Giọng y bình tĩnh: “Chỉ cần ngươi nói đồng ý hay không.”
Hoàn Tử Ngang không rõ thân phận thật sự của Trạm Hoa, chỉ coi hắn là một vị hòa thượng được Quý gia mời đến, liền cười đáp: “Đương nhiên, Thất công tử, một lời đã định.”
Quý Hoài nghiến răng: “Một lời đã định.”
Y vừa dứt lời, Hoàn Tử Ngang búng ngón tay, hai phe lập tức lao vào hỗn chiến. Trong tiếng gươm đao va chạm, Quý Hoài ghé sát tai Trạm Hoa, giọng thấp: “Đừng tin ai cả, lát nữa tìm cơ hội chạy trốn.”
Lần này, Trạm Hoa thực sự kinh ngạc nhìn y.
Quý Hoài vốn dĩ chỉ nắm cổ tay Trạm Hoa, nhưng giờ đây lại siết chặt lấy tay hắn, run rẩy nhưng vẫn cố gắng trấn an: “Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
Đối với Trạm Hoa, những lời này vừa ngây thơ vừa buồn cười.
Nhưng lực siết chặt của Quý Hoài lại mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy đau đớn. Bàn tay kia trên cổ tay còn quấn một vòng tạm, máu đã tươm ra ngoài.
Trạm Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay kia của Quý Hoài, có chút tiếc nuối. Vừa nãy, hắn mới lấy máu của Quý Hoài, nếu không bị cắt ngang thì giờ y đã thành một xác chết, khôgn cần nói nhiều lời vô nghĩa, làm nhiều chuyện dư thừa như vậy.
Vô duyên vô cớ quẫy nhiễu tâm trí người khác.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Trạm Hoa (lạnh lùng): Vừa rồi nên rút hết máu
Quý Hoài (mặc dù sợ nhưng vẫn cứng miệng): Chúng ta tìm cơ hội chạy!
Ngược chồng sảng khoái ghê
Muốn viết 3000 chương, bây giờ cứ tùy duyên đi (Đầu chó x3)