Quý Hoài muốn cùng Triệu Kỳ dạo chơi phố đêm, nhưng không yên tâm để Trạm Hoa một mình trong viện, Trạm Hoa cũng không muốn Quý Hoài đi theo Triệu Kỳ, cuối cùng cả ba người cùng một thị vệ hộ tống ra phố.
Gần đến tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời chiếu thẳng xuống, không lâu sau đã đổ mồ hôi.
“Đại lộ phía nam thành Vãn Lai náo nhiệt nhất.” Quý Hoài nói với Triệu Kỳ, “Nhiều nghệ nhân trong các xưởng, làm ra những món đồ tinh xảo, có thể mua về tặng cho Lâm đại – cho cháu dâu và cháu trai.”
Quý Hoài và Lâm Uyên từ đầu đã không mấy hòa hợp, dù sao Lâm Uyên cũng muốn lấy mạng y, y cũng khó mà tươi cười với gã, nhưng những năm gần đây có Triệu Kỳ đứng ra hòa giải, quan hệ giữa hai người đã bớt căng thẳng hơn nhiều, nhưng những lúc cần chiếm tiện nghi, Quý Hoài sẽ không bao giờ bỏ qua.
Triệu Kỳ khongươi tay cười nói: “Kệ họ đi, đều là những lão gia không có lương tâm, ta nghe nói Phong Hoa Lâu ở phía tây rất nổi tiếng, hay là chúng ta đến đó xem?”
Quý Hoài sặc một ngụm, cười gượng nói: “Nơi đó cũng chẳng có gì hay ho.”
“Nhưng ta lại nghe nói khi còn trẻ, thúc thúc thích lui tới nơi này nhất?” Triệu Kỳ nhìn Quý Hoài đằng sau mình với vẻ không hoan nghênh, trêu chọc nói: “Cho dù bây giờ đã có người trong lòng, cũng không thể quên người cũ được.”
Quý Hoài quay đầu nhìn Trạm Hoa, thấy vẻ mặt Trạm Hoa ngơ ngác, có vẻ hiểu mà không hiểu, dù biết là giả vờ, nhưng Quý Hoài vẫn rất nghiêm túc giải thích: “Khi còn trẻ không hiểu chuyện, cũng chẳng xảy ra chuyện gì, không thể coi là người cũ.”
Trạm Hoa khẽ liếc y một cái.
Quý Hoài bị ánh mắt này nhìn đến mơ hồ, trong lòng bỗng chốc lo lắng, quạt trong tay vỗ vào tay, “Được, hôm nay ta sẽ dẫn các ngươi đi chơi, nơi đó đúng là một nơi trong sạch.”
Nhưng Quý Hoài quên một chuyện – đã hơn mười năm y không đến chốn phồn hoa này một cách nghiêm túc, mười năm trước nơi đây chỉ toàn là những kỹ nữ, nhưng mười năm sau thì chưa chắc.
Triệu Kỳ nhìn những cô nương lẳng lơ xung qungươi sắp dính vào người, cũng không đuổi đi, cười híp mắt uống rượu do mỹ nhân rót.
Trạm Hoa không biểu lộ gì, cúi đầu ăn hạt dưa rang trong đĩa.
“Ta cũng đã lâu không đến đây rồi, nhưng đã đổi rất nhiều người.” Quý Hoài trừng mắt nhìn Triệu Kỳ, cầm một nắm hạt dưa chậm rãi bóc.
Triệu Kỳ vẫy tay ra hiệu những cô nương đó đều đi ra ngoài, cả căn phòng chỉ còn lại ba người, nhưng Quý Hoài không cần đoán cũng biết xung qungươi có vô số ám vệ ẩn núp.
“Thúc thúc, người nhà ngươi thực sự mất trí nhớ rồi sao?” Triệu Kỳ cười hỏi.
“Ừ.” Quý Hoài thậm chí còn không ngẩng đầu lên, đặt hạt dưa đã bóc trong đĩa nhỏ trước mặt Trạm Hoa, “Vừa mới tỉnh lại không lâu, chỉ nhớ tên, nhưng mấy ngày nay cũng nhớ lại một số chuyện.”
Trạm Hoa nhón hạt dưa lên ăn chậm rãi.
“Người của ta chỉ điều tra đến Địa Ngục Hải.” Triệu Kỳ nhìn đĩa hạt dưa đó rất ngon, đưa tay định lấy, nhưng bị Quý Hoài tát một cái.
“Bản đồ ở trong tay Quý Du.” Quý Hoài thành thật nói, “Ta không hứng thú với bản đồ, ta chỉ muốn có người này.”“Người dùng thân phận gì?” Triệu Kỳ thở dài, “Là Quý Hoài, hay là Đoan Khang Vương?”
“Tất nhiên là Quý Hoài.” Quý Hoài cười, đặt hạt dưa trong tay vào lòng bàn tay Trạm Hoa, “Ta nói một câu thật lòng với ngươi, nếu không có người này, ta và xác sống cũng chẳng khác gì nhau, là Quý Hoài hay là Đoan Khang Vương thì cũng không quan trọng.”
“Một nhà già trẻ đều là người si tình.” Triệu Kỳ khựng lại, nhìn về phía Trạm Hoa, cảm khái nói: “Thúc thúc của ta mềm lòng lại cố chấp, hắn đã cứu mạng ta, những năm qua lại giúp ta rất nhiều, cả đời chỉ có một nguyện vọng này, ta không nên và cũng không thể mặc kệ, mong rằng tiên sinh Trạm Hoa sau này sẽ chăm sóc nhiều hơn, đừng để hắn phải lo lắng.”
Trạm Hoa ngước mắt nhìn hắn.
Vị nhân quân được dân gian ca ngợi này trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng và tham vọng, nhưng khi nhìn về phía Quý Hoài, lại trở nên tĩnh lặng và bình hòa, như thể thực sự chỉ đang lo lắng đơn thuần.
“Nghỉ ngơi một chút đi, tiểu thúc thúc.” Triệu Kỳ cười nói: “Hai người xa cách đã lâu, hẳn là nên hàn huyên tâm sự cho thỏa thích. Là kẻ bề dưới, ta không thể để kẻ khác quấy rầy hai người được.”
“Vậy thì đa tạ.” Quý Hoài đứng dậy chắp tay.
Triệu Kỳ không né tránh, chỉ có chút cảm khái, tiếc rằng lòng người khó đoán, dù là hoàng đế cũng không thể ép buộc được.
Triệu Kỳ không mang theo người ở lại đây, sau khi có được lời khẳng định từ Quý Hoài, hắn liền trở về kinh thành, dường như chuyến đi này chỉ thực sự là để tặng một đĩa nho.
“Nếu hắn không đến, thì Lâm Uyên sẽ đến.” Quý Hoài nóng nực, nằm trên giường phe phẩy quạt, “Lâm Uyên là kẻ không dung tha một hạt cát, thích tận diệt tận gốc, đến đây chưa chắc đã chịu tha mạng cho ngươi–“
“Ta biết võ công của ngươi cao cường, nhưng ta ở đây cản trở ngươi, hắn sẽ luôn chớp lấy cơ hội.” Quý Hoài giơ tay vuốt cằm Trạm Hoa, “Những kẻ ở Địa Ngục Hải vẫn đang theo dõi ngươi, chúng ta không thể mãi mãi bị người khác khống chế.”
“Cho nên ngươi mới để Triệu Kỳ đến.” Trạm Hoa nắm lấy tay y và xoa bóp.
“Không phải ta bảo hắn đến, mà là hắn tự muốn đến.” Quý Hoài cười nói: “Hắn có ơn tất báo, hơn nữa cái ‘ơn’ này còn liên quan đến quá nhiều thứ, không chỉ đơn giản là một mạng người. Giờ đây ta mang họ Quý, sau này cũng chỉ có thể theo họ Quý của ngươi, cái tên Quý Hoài này không thể trả lại cho ngươi được.”
Dĩ nhiên, thánh chỉ là một cái gai trong lòng Triệu Kỳ, hắn chính là người nắm giữ cái gai đó. Lâm Uyên luôn muốn thiêu rụi cả người lẫn gai, mặc dù không thể tránh khỏi việc vấy máu, nhưng như vậy mới có thể hoàn toàn yên tâm. Còn Triệu Kỳ thì ôn hòa hơn, hắn muốn đốt cháy cái gai, muốn để người bỏ cái gai ra đi hoàn toàn, nhưng rốt cuộc vẫn sẽ để lại hậu họa.
Nếu có thể lựa chọn, Quý Hoài đương nhiên không muốn bị người khác khống chế như vậy, nhưng chủ động phơi bày điểm yếu của mình ra không có nghĩa là y không có nước cờ sau. Mặc dù trên mặt y và Triệu Kỳ thân thiết, nhưng ở cạnh vua như ở cạnh hổ, Triệu Kỳ là vua, y là thần, y phải nhượng bộ trước.
“Ta không chơi được những trò qungươi co lòng vòng, chỉ có thể xông thẳng.” Quý Hoài gối đầu lên chân hắn, nghiêng người ôm lấy eo hắn, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi, “Mỗi ngày ở kinh thành đều nơm nớp lo sợ.”
Đi trên lưỡi dao không dễ dàng, cho nên y mới muốn liều mạng trốn thoát, thà điên điên khùng khùng còn hơn.
Trạm Hoa kéo y dậy, “Sau này không cần nghĩ gì nữa, cứ giao cho ta.”
“Như vậy quá bất công.” Quý Hoài nằm trên vai hắn cắn tai hắn, “Giao đống rắc rối này cho ngươi.”
“Không còn cách nào khác, người thông minh.” Trạm Hoa đưa tay vuốt đầu hắn, “Có lẽ là do chất độc ngươi trúng khi còn nhỏ quá mạnh, tổn thương đến não.”
Quý Hoài ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, “Vậy thì chất độc này ở trong người ngươi nhiều năm như vậy, chẳng phải càng bị tổn thương nặng hơn sao?”
“Bị tổn thương nhiều năm như vậy, còn lại đủ dùng.” Trạm Hoa thở dài một cách khoa trương, “Có thể thấy từ đầu ngươi đã không được thông minh cho lắm.”
Quý Hoài vừa buồn cười vừa bất lực, “Đúng vậy, đúng vậy, ta ngu ngốc.”
Trạm Hoa áp tai vào tai y hỏi: “Thật sự nỡ từ bỏ tước vương sao?”
“Tất nhiên là nỡ.” Quý Hoài đẩy hắn ngã xuống giường, “Từ nhỏ ta đã không có chí lớn, chỉ muốn làm một tên công tử bột số một ở Thành Vãn Lai, phá hết gia sản nhà họ Quý, nhưng không ngờ giữa đường bị ngươi cắt ngang. Từ nay về sau ta chỉ muốn đắm chìm trong tửu sắc, sống những ngày tháng hoang đường.”
Lời này quả thực là vô liêm sỉ và trần trụi, mang theo chút hương vị phóng túng và trêu chọc, nhưng từ miệng Quý Hoài nói ra lại mang thêm vài phần tình cảm sâu nặng.
“Tửu sắc?” Trạm Hoa kéo cổ áo Quý Hoài, sờ lên xương quai xngươi của y, trên đó còn lưu lại vài vết đỏ, trông vô cùng đẹp mắt.
“Tửu sắc.” Quý Hoài chọc vào trán hắn, “Tên hòa thượng hoàn tục.”
Trạm Hoa cười khẽ, không ngoảnh đầu lại, chỉ đưa tay ra một cái, đóng sập cánh cửa sổ hé mở sau lưng, chặn đứng ánh nắng chói chang của mùa hè bên ngoài, cũng che đi cảnh xuân ấm áp trong phòng.
Trạm Hoa vì trúng độc mà hôn mê mười một năm, Quý Hoài như phát điên đi tìm hắn mười một năm.
Trạm Hoa tỉnh dậy vẫn là tên hòa thượng giả mười một năm trước, nhưng Quý Hoài đã không còn là tiểu công tử năm xưa, khoảng thời gian ngăn cách giữa họ không chỉ là mười mấy năm, có những thứ không thể dễ dàng che giấu chỉ bằng hai chữ nhớ nhung.
Quý Hoài đang cẩn thận đóng vai người của mười một năm trước, nhưng Quý Hoài trước kia đã sớm bị y phá hỏng không còn ra hình dạng, y chỉ có thể miễn cưỡng nhặt nhạnh lại, diễn tiếp một cách vụng về và không ra gì.
Y chỉ sợ Trạm Hoa cảm thấy chút không thoải mái và buồn bã nào, nhưng lại quên mất rằng Trạm Hoa vốn thông minh hơn y nhiều.
Cho nên khi Trạm Hoa rất phối hợp diễn tiếp, ngược lại khiến Quý Hoài cảm thấy buồn bã.
Con người chính là như vậy, mãi mãi không biết đủ.
Chỉ có những khoảnh khắc động tình, sự điên cuồng và nham hiểm trong lòng mới có thể trút hết ra ngoài, sau đó lại bị Quý Hoài thản nhiên che giấu.
Sau vài ngày hoang đường, Quý Hoài cũng không còn nhớ rõ thời gian nữa, y ngẩn ngơ nhìn những đám mây buổi chiều, cứ nghĩ mãi là buổi sáng.
“Đau lưng.” Quý Hoài nằm trên ghế bập bênh lười biếng nói.
Trạm Hoa nắm lấy tay vịn, “Để ta xoa bóp cho ngươi.”
Quý Hoài hất tay hắn ra, nghi ngờ nhìn hắn, “Lưng ngươi… không sao chứ?”
Trạm Hoa im lặng một lúc, nghiêm mặt nói: “Chúng ta là người luyện võ–“
“Được rồi, im đi.” Quý Hoài tức giận ngắt lời hắn.
“Chiều tối hẳn sẽ có mưa.” Trạm Hoa nắm mạch cho u “Ngươi vốn có chứng hư nhược, những năm gần đây lại khắp nơi phiêu bạt, lưng cũng bị thương, nên tĩnh dưỡng một chút.”
Quý Hoài nhớ lại chuyện năm xưa ở phủ đệ, hắn qungươi co lòng vòng nói về chứng thận hư của mình, lạnh lùng nói: “Mặc dù như vậy nhưng vẫn có thể trên giường đánh ngang tay với ngươi, có thể thấy cách tĩnh dưỡng của ta vẫn rất hiệu quả.”
Trạm Hoa đã đích thân trải nghiệm thì không phản bác, dù sao cũng không phân cao thấp, nhưng vết thương ở lưng của Quý Hoài hẳn đã nhiều năm rồi, cho nên những ngày mưa gió sẽ đau dữ dội hơn.
“Bị thương thế nào?” Trạm Hoa dùng chút nội lực xoa bóp nhẹ nhàng cho y.
“Có một năm đến sa mạc Tây Bắc, ta đụng phải một đám giặc cướp.” Nội lực mang theo hơi ấm, khiến Quý Hoài rất dễ chịu. “Ta và những người đi cùng bị xô đẩy lạc nhau, bị chúng lôi đi, rồi rơi xuống từ một khe nứt.”
“Nhưng nơi đó không cao lắm, hơn nữa thị vệ nhngươi chóng tìm thấy ta, chữa trị kịp thời, chỉ là những ngày mưa gió thì khó chịu.” Quý Hoài thấy vẻ mặt của Trạm Hoa không ổn, vội vàng nói thêm, cười nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu.”
Y có chút hối hận khi nhắc đến chuyện đau lưng với Trạm Hoa.
Quý Hoài im lặng xoa bóp thắt lưng cho y một lúc sau lại kéo y từ trên ghế nằm dậy và ôm vào lòng.
Quý Hoài bị hắn ôm nên không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng hắn để an ủi, nhỏ giọng nói: “Thật sự không sao đâu, những năm nay vẫn luôn có người bảo vệ ta, ta còn phải sống sót để tìm ngươi cơ mà.”
Có thể thấy Quý công tử quả thực không biết ăn nói, vừa dứt lời, Trạm Hoa liền ôm y chặt hơn.
Nói nhiều sai nhiều, Quý Hoài dứt khoát ngậm miệng, một lúc lâu sau, lại không nhịn được hít một hơi, “Xì, tư thế ôm này thật đau, thắt lưng ta sắp gãy rồi.”
Trạm Hoa buông người ra, vừa xoa bóp thắt lưng cho y vừa nói: “Yếu đuối.”
Quý Hoài thoải mái nằm úp trên người hắn, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm:
“Vậy sau này ngươi phải chăm sóc ta thật tốt đấy.”
“Được.”
Có người trong gió đáp.