Thành Vãn Lai
Quý phủ.
Quý đại phu nhân ngồi trên ghế chủ vị, nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhẹ.
Một bà lão quỳ dưới đất, ăn mặc rất sạch sẽ, tóc chải gọn gàng, cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh.
Trong gian phòng tĩnh lặng chỉ có hai chủ tớ, gió lạnh thổi khiến cửa sổ kêu lên răng rắc.
“Ngày Thất Lang chào đời cũng gió lớn như thế này.” Quý đại phu nhân đột nhiên lên tiếng: “Khi Quý Du đi, ta đã mang thai được ba tháng, chỉ là không muốn ăn, luôn ăn không vô, Quý Du còn lo lắng con không khỏe.”
“Thất Lang mới sinh ra quả nhiên sức khỏe không tốt, nhỏ xíu gầy gò, ôm vào lòng không có chút sức nặng nào.” Bà cả Quý như đang hồi tưởng, nét mặt hiếm khi lộ ra chút dịu dàng, “Lông mày mắt mũi giống hệt ngoại tổ của nó… Chỉ là không lâu sau thì nó bị bệnh, ta vốn tưởng không nuôi sống được, ngày nào cũng khóc sưng cả mắt.”
Nói đến đây, giọng Quý đại phu nhân trầm xuống: “Chỉ là lão gia dường như rất xem trọng đứa trẻ này, đích thân bế nó đi cầu y, ở bên ngoài mất nửa năm, khi về thì nó đã khỏe mạnh, chỉ là để lại bệnh căn.”
“Con cứu được ta đã tạ ơn trời đất rồi, biết là Quý Du trên trời phù hộ cho ta và con của chàng.” Bà cả Quý đứng dậy, chậm rãi bước đến trước bà lão, đột nhiên bật cười:
“Trẻ con mới sinh ngày nào cũng thay đổi, các ngươi tưởng làm được kín kẽ lắm phải không?”
Bà lão quỳ dưới đất cúi đầu im lặng.
“Các ngươi cũng làm tốt thật, ngay cả nốt ruồi ở thắt lưng Thất Lang cũng chấm vào, khiến ta không thể không tin.” Quý đại phu nhân nắm chặt cằm bà lão, giọng nói đầy chán ghét và lạnh lẽo, “Đáng tiếc, trời tính không bằng người tính.”
“Ngón út chân trái của Thất Lang ta bị hỏng, giống ta và ngoại tổ của nó, không thể cong lại được.” Bà cả Quý oán hận nói: “Các ngươi dùng Quý Hoài đổi Thất Lang của ta, còn tưởng ta không biết sao!? Thấy Quý Hoài và Quý Minh càng lớn càng giống nhau nên cố ý tung ra những lời đồn đãi đó, tưởng ta không biết sao!?”
“Từ khi Quý Minh bế Quý Hoài về, trong viện của ta không biết đã thêm bao nhiêu con mắt, theo dõi ta và mấy đứa con trai của ta.” Quý đại phu nhân cười lạnh: “Lừa gạt cô nhi quả phụ chúng ta, để cho đứa con hoang Quý Hoài đó chiếm tổ làm khách——”
Bà lão vẫn luôn im lặng từ nãy giờ từ từ ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Đại nãi nãi nên cẩn thận lời nói.”
Hoàn toàn không thấy chút sợ hãi hay chột dạ nào, như đang nhìn Quý đại phu nhân vô lý làm loạn.
“Chát!”
Bà lão bị tát đến nỗi đầu lệch sang một bên, khóe miệng rỉ máu.
“Hai mươi mốt năm nay, Quý Minh nắm giữ Quý phủ vững như bàn thạch, ta muốn gửi một lá thư về nhà mẹ đẻ cũng phải qua tay mấy người mới có thể đưa đi.” Quý đại phu nhân nói: “Hắn tưởng rằng chỉ cần chết là có thể ép ta giao Quý Hoài ra là xong sao? Vậy còn Thất Lang của ta thì sao!?”
“Hắn chiếm thân phận con trai ta hai mươi mốt năm, con trai ta không biết sống chết thế nào…” Mắt Quý đại phu nhân bỗng đỏ hoe, “Ngươi giả vờ làm bà lão trong viện Quý Hoài hai mươi năm, Quý Hoài vừa đi ngươi không giả vờ được nữa sao!?”
Bà lão nhàn nhạt nói: “Nô tỳ không hiểu ý đại phu nhân.”Quý đại phu nhân cười lạnh: “Không sao, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hiểu.”
——
Kinh thành, Tử Thần cung.
Tách trà bị đập xuống đất một cách thô bạo.
Lần đầu tiên thấy người tính tình ôn hòa nổi trận lôi đình như vậy, thái giám cung nữ sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
“Lui hết xuống.” Triệu Kỳ trầm giọng nói.
Mọi người theo quy củ lui xuống.
Chỉ có Lâm Uyên đứng im tại chỗ.
Triệu Kỳ giận dữ chỉ tay vào ông ta: “Ngươi điếc hay mù!? Trẫm bảo ngươi rút người về, ngươi lại để bọn chúng đuổi theo đến tận thành Thạch Nguyên! Tên già Tống Phàm kia vốn đã đa nghi, trẫm vất vả lắm mới trấn an được hắn, ngươi lại cố tình phá đám!”
Lâm Uyên nhàn nhạt nói: “Đồng ý cho con gái hắn vào cung làm phi để trấn an?”
Triệu Kỳ nghẹn họng, sau đó chống chế nói: “Đó chỉ là kế hoãn binh của trẫm! Chứ không phải thật sự để nàng ta vào cung!”
Lâm Uyên nói: “Bệ hạ quả là chu toàn.”
“Trẫm đã nói sẽ không để nàng ta vào cung, ngươi nói gì vậy?” Triệu Kỳ tức giận nói.
“Bệ hạ là vua một nước, lẽ ra phải nạp nhiều phi tần, để dòng họ Triệu khai chi tán diệp.” Lâm Uyên cung kính nói: “Bệ hạ không cần phải chột dạ.”
Triệu Kỳ trừng mắt nhìn ông ta: “Lâm Uyên, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Lâm Uyên cười nói: “Bệ hạ muốn nói gì thì chính là ý đó.”
Vừa dứt lời, đã bị người ta túm lấy cổ áo, Triệu Kỳ hung dữ nhìn chằm chằm ông ta, một lúc sau lại đè nén cơn giận, buông người ra: “Trẫm đang nói chuyện Quý Hoài với ngươi, ngươi đừng có đổi chủ đề.”
Lâm Uyên chậm rãi chỉnh lại cổ áo: “Bệ hạ, nếu không giết Quý Hoài, ngài còn có thể yên tâm ngồi trên ngai vàng sao?”
Triệu Kỳ lập tức im bặt, hồi lâu mới nói: “Hắn chỉ là một tên thứ dân, không thể làm nên sóng gió gì.”
Lâm Uyên cười một tiếng: “Bệ hạ còn nhớ tám năm trước không?”
Triệu Kỳ biến sắc.
“Lời đồn rất đáng sợ, bệ hạ.”
—
Quý Hoài lấy từ trong hốc tủ ra một tấm thẻ gỗ bằng bàn tay, sờ vào thấy lồi lõm không bằng phẳng, hình như có khắc chữ gì đó, nhưng bây giờ trời tối như mực, căn bản không nhìn rõ.
“Cất đi trước.” Trạm Hoa nói.
Quý Hoài gật đầu, Trạm Hoa dẫn y lặng lẽ hạ xuống đất.
Vài tên lính đó vào trong phòng của người gác, nhóm lửa sưởi ấm, có lẽ thấy lạnh nên không sai người canh gác bên ngoài.
Trạm Hoa dẫn chàng trèo ra ngoài qua cửa sổ phía sau, vừa lúc gặp Minh Dạ nổi lên từ trong hồ.
Quý Hoài nhất thời không biết nên kinh ngạc vì nghĩa trang này lại có một hồ nước rộng lớn, hay kinh ngạc vì Minh Dạ bị thương nặng như vậy mà vẫn dám chìm xuống đáy hồ giữa trời băng giá.
Minh Dạ lên bờ liền quỳ xuống trước Trạm Hoa, “Thuộc hạ tự ý hành động khiến chủ tử gặp nạn.”
Trạm Hoa lạnh lùng nói: “Không có lần sau.”
“Đa tạ chủ tử!” Minh Dạ biết ơn nhìn Quý Hoài.
Quý Hoài không hiểu gì: “??”
Sau khi tìm được khách điếm, Quý Hoài mới có cơ hội xem kỹ tấm thẻ gỗ vừa lấy được.
Không nhìn ra là gỗ gì, những đường vân chàng sờ được trong bóng tối là chữ nhỏ khắc trên đó, chỉ là chữ đó kỳ dị, có chút giống chữ Phạn hoặc chữ gì khác, tuyệt đối không phải chữ Hán.
Quý Hoài nghiên cứu một hồi lâu, không hiểu trên đó viết gì.
Trạm Hoa đẩy cửa vào, trên tay còn bưng hai bát cháo và một đĩa thức ăn.
“Ăn chút gì đó rồi hãy xem.” Trạm Hoa đặt đồ ăn xuống.
Quý Hoài cả ngày không ăn gì, nhưng vì di chứng của viên thuốc kia nên toàn thân khó chịu, không có chút cảm giác thèm ăn nào, nhưng y nghĩ đến Trạm Hoa hiện tại cũng khó chịu như mình, lại thấy tốt hơn không ít.
Y cầm thìa lên húp một ngụm cháo, rõ ràng nhìn màu sắc ngon lành, nhưng nếm thử thì lại rất nhạt, còn hơi đắng, lập tức dập tắt phần lớn cơn thèm ăn vừa trỗi dậy của y.
“Không muốn ăn cũng phải ăn, đợi hiệu quả của thuốc hết thì sẽ ổn thôi.” Thấy y đặt thìa xuống, Trạm Hoa lại lên tiếng.
Quý Hoài nhíu mày lại húp thêm một ngụm, “Ngươi đã uống viên thuốc này bao lâu rồi?”
“Từ khi biết chuyện.” Trạm Hoa nhàn nhạt nói: “Đã quen rồi.”
“Vậy độc của ngươi…” Quý Hoài vừa nghĩ lúc này nhắc đến chuyện này không phải là hành động sáng suốt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, “Từ nhỏ đã có?”
“Ừ.” Trạm Hoa nói: “Cha nuôi nói là độc từ trong bụng mẹ.”
Quý Hoài không nghĩ ra lời an ủi nào, chỉ có thể im lặng uống hết bát cháo trên tay.
Y cũng không có lập trường gì để an ủi.
Nếu thực sự muốn an ủi, y chính là thuốc giải tốt nhất, chủ động hiến mạng thì không phải có thể cứu người sao?
Nhưng y đương nhiên không muốn, nếu không cũng không phải tốn hết tâm tư, nghĩ đủ mọi cách để đấu tranh với Trạm Hoa như vậy.
Y thích Trạm Hoa không sai, nhưng cũng không thích đến mức không thể thiếu, thích đến mức cam tâm tình nguyện hy sinh mạng sống vì hắn.
Huống hồ quan hệ giữa bọn họ bắt đầu bằng sự lừa dối, giữa chừng còn xen kẽ vô số âm mưu quỷ kế.
Bọn họ và Trạm Hoa đều hiểu, bọn họ nhất định sẽ không có kết quả.
Chỉ là nhất thời nảy sinh tình cảm, ham mê khoảnh khắc vui vẻ này.
Quý Hoài nghĩ như vậy, đột nhiên tay bị Trạm Hoa nắm lấy rồi giơ lên.
Quý Hoài ngơ ngác nhìn hắn, “Sao vậy?”
“Cọ xước một vết máu, ngươi không thấy đau sao?” Trạm Hoa hỏi y.
“Không.” Quý Hoài ngây ngô nói: “Có lẽ là quá căng thẳng.”
Một nén nhang sau, Trạm Hoa buộc một nút thắt ở vết thương cho y, đôi mắt mày lạnh lùng dưới ánh nến mờ ảo trông vô cùng đẹp.
Quý Hoài dời mắt đi, “Sao ngươi không uống máu nữa?”
Tay Trạm Hoa khẽ khựng lại.
Nến kêu lách tách, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Một hồi lâu sau, y mới nghe Trạm Hoa trầm giọng nói: “Không có tâm trạng.”