Lúc này, tâm trạng của Quý Hoài rất tốt, còn đang nghĩ đến vẻ mặt bực bội nhưng cố chấp của Trạm Hoa khi thua cờ, không nhịn được bật cười, “Triệu huynh muốn tặng gì cho ta?”
Nhưng Triệu Việt đứng dậy, vén áo, trịnh trọng quỳ lạy y.
Nụ cười trên khuôn mặt Quý Hoài lập tức đông cứng, vội vàng đứng dậy đỡ, “Triệu huynh! Huynh làm gì vậy!?”
Nhưng Triệu Việt không chịu đứng dậy, nắm lấy cánh tay y, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Quý Hoài, nói lớn: “Khi còn sống, Quý công từng nói, nếu công tử không đến Thành Thạch Nguyên, thì chúng ta chỉ cần tiêu hủy Càn Khôn đồ, bảo vệ công tử bình an cả đời, nếu công tử muốn đến Thành Thạch Nguyên, chúng ta nhất định sẽ giúp công tử một tay, từ trên xuống dưới Thương Không môn đều nghe theo sự sai khiến của công tử.”
Quý Hoài sửng sốt đứng tại chỗ, “Triệu huynh, ý huynh là… gì?”
Triệu Việt lấy ra từ trong ngực một chiếc nhẫn huyết ngọc, hai tay đưa cho Quý Hoài, nói: “Sau này công tử chính là môn chủ của Thương Không môn.”
Chiếc nhẫn bất ngờ bị nhét vào tay, Quý Hoài đỡ y cũng không đỡ được, cau mày nói: “Triệu huynh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Sau này công tử cứ gọi ta là Triệu Việt là được.” Triệu Việt cười nói: “Phụ thân ta Triệu Kiệm là gia thần của Quý công.”
Gia thần.
Mặc dù Quý Hoài ít đọc sách, nhưng cũng biết hai chữ “gia thần” không phải ai cũng có thể dùng bừa, lão thái gia họ Quý giàu có nhất nhì thành Vãn Lai rõ ràng không đủ tư cách.
Thần khác với tôi tớ – mưu sĩ của chư hầu vương công, có thể gọi là gia thần.
Biểu cảm trên khuôn mặt Quý Hoài thay đổi khó lường, ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Việt nói: “Huynh đứng dậy trước đã.”
“Vâng.” Triệu Việt đứng dậy, nhưng không còn vẻ nói cười như khi trò chuyện với y trước đó, cung kính đứng bên cạnh y.
“Triệu huynh, huynh… không cần như vậy.” Quý Hoài nói: “Huynh có thể kể rõ đầu đuôi câu chuyện được không?”
Triệu Việt lại lấy ra một lá thư từ trong ngực, trịnh trọng trao cho Quý Hoài, “Đây là thư Quý công để lại cho ngài.”
Quý Hoài nhận lấy thư, trên đó viết “Hàm Ngọc thân khải”.
Quý Hoài nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây là chữ viết tay của Quý Minh, y mở phong thư, lấy ra hai tờ giấy bên trong.
Đập vào mắt là bốn chữ to “Ngô nhi Hàm Ngọc” chói mắt, suýt nữa khiến y xé thẳng lá thư, Quý Hoài đè nén sự phẫn nộ trong lòng, cố nhịn cơn giận tiếp tục đọc.
“Ta họ Triệu tên Kiệm tự Trọng Công…”
Biểu cảm trên khuôn mặt Quý Hoài từ lúc đầu tức giận chuyển sang kinh ngạc, rồi lại trở nên mơ hồ, sau khi đọc xong, cảm thấy cả người không khỏe.
Trong thư, Quý Minh, hay có thể nói là Triệu Kiệm, trước tiên bày tỏ lời xin lỗi vì đã giấu y nhiều năm, để bảo vệ sự an toàn của y nên đã để Quý đại nãi nãi nuôi dưỡng, thực ra mẹ ruột của y là người khác, nhưng trong thư không đề cập đến thân phận cụ thể của bà, Quý Hoài không cần phải bận tâm nữa, lại nói Thương Không môn và Triệu Việt là người Triệu Kiệm để lại cho Quý Hoài, trung thành tuyệt đối, có thể yên tâm sử dụng, còn lại thì không nhắc đến nữa.Ngoài họ tên và tự, Triệu Kiệm thậm chí không đề cập đến thân phận thực sự của mình, càng không nói rõ chuyện Thành Thạch Nguyên trong thư, có thể thấy y rất thận trọng.
Quý Hoài ngồi trên ghế, bức thư này giống như đến để mở nút thắt trong lòng y nhiều năm, mặc dù Triệu Kiệm đã chết, nhưng Quý Hoài vẫn cảm thấy mình vẫn bị hắn nhìn thấu.
Vấn đề thân thế luôn là nỗi đau không thể giải tỏa của Quý Hoài, giờ đây đột nhiên biết được sự thật, y vừa giải thoát vừa không cảm thấy nhẹ nhõm.
Quý Hoài ngẩn người hỏi Triệu Việt, “Nếu ta nhớ không nhầm, Triệu Kiệm Triệu Trọng Công là con trai thứ sáu của tiên đế Vũ Tuyên đế, vừa đến tuổi cập kê đã được phong làm Bình Dương vương, sau đó mắc bệnh nặng mà qua đời…”
“Đúng vậy.” Triệu Việt nói.
“Vậy Triệu Kiệm trong thư…” Quý Hoài không thể tin được: “Là ai?”
“Chính là Bình Dương vương.” Triệu Việt không dám gọi thẳng tên húy của Triệu Kiệm, “Bốn mươi năm trước, Bình Dương vương không phải bị bệnh nặng mà qua đời, mà bị tiên đế Văn Đức đế Triệu Nhân truy sát, buộc phải đổi tên họ ẩn náu nhiều năm.”
Nói đến đây, Triệu Việt nói: “Công tử là con trai duy nhất của Bình Dương vương, ngay cả đương kim thánh thượng, cũng phải gọi ngài là hoàng thúc.”
Quý Hoài cầm lá thư trong tay hơi run, “Đùa gì thế…”
Triệu Kỳ hiện nay hai mươi lăm tuổi, lớn hơn y bốn tuổi, lương thiện nhân hậu, đức độ, hơn nữa người này cũng có lý lịch khá ly kỳ, là minh quân được cả thiên hạ công nhận.
Từ trước đến nay, Quý Hoài luôn tự nhận mình là công tử ăn chơi trác táng của thành Vãn Lai, đừng nói đến hoàng tử vương tôn, ngay cả Quý gia làm quan ở kinh thành cũng coi thường họ vì cho rằng họ là thương gia, khi còn nhỏ Quý Hoài đi kinh thành du học càng thấm thía sự lạnh nhạt của đời người, y không bao giờ ngờ rằng có một ngày mình có thể có quan hệ với hoàng gia.
Quý Hoài bị tin tức bất ngờ này làm cho sửng sốt hồi lâu, ngồi trên ghế mãi vẫn không hoàn hồn.
“Vậy ông ấy muốn ta làm gì?” Quý Hoài hỏi Triệu Việt.
“Vương gia chỉ dặn dò một chuyện về thành Thạch Nguyên, nếu ngài muốn đến thành Thạch Nguyên, hãy đưa nhẫn và thư cho ngài xem, nói rõ thân thế, nếu ngài không nhắc đến thành Thạch Nguyên, những người trong Thương Không môn sẽ âm thầm bảo vệ sự an toàn của ngài, sống bình an qua ngày.” Triệu Việt nói: “Nhiều hơn thì thuộc hạ không biết.”
Quý Hoài nhìn chằm chằm vào bức thư trong tay, trong lòng cảm thấy hỗn độn.
Hóa ra y không có quan hệ huyết thống với bất kỳ ai trong Quý gia, nhiều nhất chỉ có thể coi là nhờ người khác nuôi dưỡng.
Mẹ y, anh trai y, thậm chí cả cái tên và thân phận Quý Hoài này đều là giả… Những xiềng xích trói buộc trên người Quý Hoài lặng lẽ tan thành tro bụi, khiến y cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại có chút hụt hẫng.
“Công tử, hành trình đến thành Thạch Nguyên rất nguy hiểm, vì sự an toàn của ngài, vẫn cần phải làm phiền ngài một thời gian.” Triệu Việt nói với y.
“Triệu huynh không cần phải khách sáo như vậy.” Quý Hoài rất không quen với thái độ cung kính này của hắn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cứ như trước kia là được.”
“Tôn ti khác biệt.” Triệu Việt cười với y: “Nhưng vì công tử đã nói, thuộc hạ sẽ làm theo.”
Quý Hoài nhếch mép, Triệu Việt thấy rõ là y cần chút thời gian để thích nghi, bèn cáo từ: “Thất lang cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi sắp xếp chuyện ở thành Thạch Nguyên.”
Quý Hoài gật đầu, Triệu Việt lùi lại mấy bước mới quay người rời đi.
Vì y không có quan hệ huyết thống với nhà họ Quý, vậy tại sao Triệu Kiệm vẫn nhất định bắt y đến thành Thạch Nguyên tìm lại hài cốt của Quý Du? Trước khi chết, Triệu Kiệm đã đặt tên tự này cho y, đẩy y vào vòng xoáy của Càn Khôn đồ vì mục đích gì?
Vào thời điểm này, Triệu Kiệm sắp xếp cho Triệu Việt đến thông báo cho y biết thân phận thực sự, chắc chắn là muốn nói cho y biết thông tin gì đó, nhưng Triệu Kiệm lại rất cẩn thận, căn bản không nói cho Triệu Việt biết nội dung cụ thể, mà muốn Quý Hoài tự mình suy ngẫm từng chút một.
Quý Hoài nghĩ mãi mà không ra manh mối nào, dứt khoát tạm thời gác vấn đề này sang một bên.
Nhớ lại những lời Triệu Việt vừa nói, Quý Hoài nhếch mép, không khỏi cảm thán về sự tính toán và xảo quyệt của Triệu Kiệm với lòng người – ông ta đã tính toán chính xác rằng Quý Hoài chắc chắn sẽ đến thành Thạch Nguyên.
Trước đây, Quý Hoài luôn trong tình trạng nguy hiểm, tứ cố vô thân, muốn sống sót tự bảo vệ mình thì phải liều lĩnh vào cuộc… Quý Hoài ném mấy tờ giấy thư đó vào lò than đốt sạch, suýt nữa bị lửa đốt tới tay.
——
Ngày lên đường đi Tây Bắc, trời đổ tuyết, tuyết còn lẫn cả những hạt mưa nhỏ, mưa phùn, khắp nơi đều là mùi ẩm ướt lạnh lẽo.
Đôi ủng dày dẫm lên đất ngoại ô, dính chút bùn, tuyết rơi trên bờm ngựa cứ treo lơ lửng trên đó, mãi không tan, cổng chùa người đông như kiến, có người rủ nhau đi thành Thạch Nguyên trước, cũng có người đi các hướng khác để làm việc, tiếng tiễn biệt không dứt, những người giang hồ dường như đã quen với sự ly tán, sau tiếng cười sảng khoái, mỗi người đều chia nhau đi theo con đường của mình.
Trường Hồng cốc Phi Tiên Lâu và Phượng Vũ các hẳn đã đạt được thỏa thuận gì đó, mỗi bên phái mấy chục người đi theo đoàn xe đến Tây Bắc, trong đoàn xe còn có nhiều xe ngựa, hầu hết là của Thương Không môn, Tùng Ánh Thu, Hành Lang và những người khác để chiều theo Quý Hoài, đều không cưỡi ngựa mà lên xe ngựa của mình.
Xa xa vang lên tiếng chuông cổ kính sâu lắng, Quý Hoài ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, mấy con quạ đen bay qua ngọn cây, tiếng kêu thảm thiết dần xa.
“Lên xe đi.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.
Quý Hoài quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Việt toàn thân đen ngòm, quấn chặt chẽ, không khỏi cười một tiếng, đỡ tay y lên xe ngựa.
Roi ngựa giơ lên, ngựa hí vang, đoàn người trùng trung điệp điệp lên đường trong mưa tuyết, dần dần xa thành Tùng Dương, dưới màn trời xám xịt trở thành một chuỗi chấm đen nhỏ, cuối cùng biến mất trên con đường xa tít tắp.
Triệu Việt còn có việc phải xử lý ở thành Tùng Dương, mấy ngày sau mới đuổi kịp, lúc này trong xe ngựa chỉ có một mình Quý Hoài, y xem sách một lúc thấy đầu óc choáng váng, bèn buông sách, vén bức rèm dày của cửa sổ lên để ngắm cảnh ven đường.
Trạm Hoa cưỡi ngựa bên cửa sổ, thấy y vén rèm lên liền cưỡi ngựa lại gần, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Trong xe ngột ngạt, ra ngoài hít thở chút không khí.” Quý Hoài ghé trên cửa sổ nói.
Trạm Hoa lại thúc ngựa lại gần hơn một chút: “Bên ngoài tuyết lớn, chẳng phải ngươi sợ lạnh à?”
“Nhìn ngươi là không thấy lạnh nữa.” Quý Hoài cười với hắn.
Thất công tử có lẽ đã đến Phong Hoa lâu nhiều lần, những lời ve vãn luôn tuôn ra như nước chảy, kết hợp với khuôn mặt anh tuấn ôn nhu như ngọc của y, những lời nói tùy tiện cũng nghe có vẻ quyến luyến hơn.
Trạm Hoa siết chặt tay cầm dây cương, lúc này gió hơi lớn, thổi bay chiếc áo choàng đen rộng của y phần phật, nghe vậy, hắn liền đưa tay ra giúp y che rèm cửa, như vô tình lại như cố ý, ngón tay cái khẽ lướt trên má Quý Hoài, sau đó ấn rèm thật chặt.
Đầu ngón tay vẫn còn lưu lại hơi ấm trên má Quý Hoài, Trạm Hoa mặt không biểu cảm cưỡi ngựa trong mưa tuyết, giấu tay vào trong ống tay áo rộng.
Vừa rồi Quý Hoài chỉ cười với hắn, vậy mà hắn đã mất hết bình tĩnh.
Trong xe ngựa rất ấm áp, trên má vẫn còn lưu lại một chút hơi lạnh, Quý Hoài đưa tay sờ mặt mình, tim đập hơi nhanh.
Hai người cách nhau một chiếc xe ngựa và mưa tuyết, không hẹn mà cùng nhìn về phía bức rèm cửa dày cộm đó, tự nhủ không được coi là thật, cũng không được sa vào.
Có xe ngựa, hơn nữa mưa tuyết càng ngày càng lớn, giữa trưa, Hành Lang ra lệnh tạm thời dừng lại để chỉnh đốn, rất nhanh đã có người dựng lều trại đơn giản, dựng giá gỗ lên đốt lửa nấu cơm.
“Quý công tử, đến giờ ăn rồi.” Có người ở bên ngoài nói: “Ta bưng vào cho ngài nhé?”
“Bưng vào đi.” Quý Hoài nói.
Rèm cửa bị vén lên rồi lại buông xuống, người đến bưng thức ăn, mang theo cả gió tuyết và cái lạnh.
“Ngươi ăn chưa?” Quý Hoài hỏi.
“Chưa.” Trạm Hoa ngồi xuống đối diện y, sắp xếp đũa cho y: “Ăn đi.”
Những người của Thương Không môn phục vụ rất chu đáo, thậm chí còn làm cho Quý Hoài một món điểm tâm nhỏ nóng hổi.
Quý Hoài nhón một miếng bỏ vào miệng, tan ngay trong miệng, ngọt lịm, nheo mắt thỏa mãn, sau đó lại cầm một miếng đưa đến bên miệng Trạm Hoa: “Ăn cũng ngon lắm.”
Trạm Hoa tháo mặt nạ xuống để sang một bên, cầm tay y nếm thử một miếng: “Cũng được.”
Hương vị thơm ngọt của bánh tan ra trong miệng, yết hầu hơi động, Trạm Hoa ngẩng đầu lên liền thấy Quý Hoài cười, đưa nửa miếng điểm tâm còn lại mà y đã cắn vào miệng mình. “Ăn cùng không?”
“Trong xe ngựa quá nóng, ta ra ngoài trước.” Trạm Hoa cầm mặt nạ lên, vén rèm cửa xuống xe ngựa.
Quý Hoài hơi khó hiểu nhìn bức rèm cửa đang đung đưa.
Chạy cái gì?