Quyền Ninh cười lớn, “A Hoài, ngươi còn trông chờ một tên ma đầu có tâm ư? Hắn khuyên ngươi tất nhiên là vì không muốn thấy ngươi chết oan uổng trong tay người khác, đợi đến khi ngươi rơi vào tay hắn, trước tiên sẽ rút hết máu của ngươi, sau đó lột da rút gân nghiền thành bột, sẽ không để lại cho ngươi một chút cặn nào, thực sự là chết không toàn thây, tan xương nát thịt.”
Nhưng Quý Hoài vẫn không cam lòng, y nhìn chằm chằm Trạm Hoa hỏi: “Thật sao?”
Nhưng Trạm Hoa vẫn im lặng, giống như ngầm thừa nhận những gì Quyền Ninh nói.
Rõ ràng là giữa hè, nhưng Quý Hoài lại cảm thấy ớn lạnh khắp người.
Quyền Ninh tì cằm lên vai Quý Hoài, lười biếng cười nói: “A Hoài, nếu ngươi gọi ta một tiếng ca ca tốt, ta sẽ thay ngươi giết tên phụ tình bạc nghĩa này.”
Quý Hoài mím môi, “Nếu ngươi đánh thắng hắn, ta sẽ đi theo ngươi.”
Mắt Quyền Ninh sáng lên, nghiêng đầu nhìn y, “A Hoài, lời này là thật sao?”
Quý Hoài gật đầu.
“Vậy thì hôm nay ta nhất định phải nghiền nát tên này thành tro, để A Hoài của ta vui vẻ!” Quyền Ninh như thể thực sự rất vui vẻ, vừa vui vẻ vừa giống như một tên điên.
Không biết từ lúc nào, giữa các ngón tay hắn đã kẹp một cây phi tiêu tẩm độc, lời còn chưa dứt đã buông Quý Hoài ra, thân hình như điện xẹt lao về phía Trạm Hoa.
Nhưng phản ứng của Trạm Hoa có vẻ hơi chậm chạp, chỉ né được trong gang tấc mũi tên độc sượt qua cổ họng, mới bắt đầu trả đũa.
Thân hình Quyền Ninh quỷ dị bất định, chiêu thức càng thêm tàn nhẫn và độc ác, mỗi chiêu đều nhắm thẳng vào tử huyệt của Trạm Hoa, thậm chí còn có cả loại độc không thể phòng ngừa, chỉ cần sơ ý một chút là có thể khiến người ta bỏ mạng tại chỗ.
Mỗi chiêu của Trạm Hoa đều né tránh được trong gang tấc, thay vì nói là đánh nhau, không bằng nói là đang trốn tránh, khiến Quyền Ninh tức giận mắng: “Tên khốn! Có bản lĩnh thì đừng trốn!”
Trạm Hoa mặt không biểu cảm nhìn hắn, ống tay áo rộng lớn quét một cái, mấy cây phi tiêu tẩm độc bị quăng vào thân cây, phát ra mấy tiếng động trầm đục.
Loại khiêu khích không tiếng động này đôi khi càng có thể chọc giận đối thủ, Quyền Ninh gầm lên một tiếng lao về phía Trạm Hoa, nhưng giữa đường đã bị một nam một nữ dùng đao kiếm chặn lại.
Chính là Minh Dạ và Nam Ngọc đến chậm.
Quyền Ninh bị bọn họ kéo lại, ra tay bắt đầu càng thêm tàn nhẫn.
Quý Hoài không biết mình đã chạy được bao xa, màn đêm dày đặc, y thậm chí còn không phân biệt được mình đang chạy về hướng nào.
Quý Hoài vừa chạy vừa nghĩ, không ngờ đến lúc nào đó mình cũng học được cách nói dối mặt không đổi sắc, những điều trước đây tiên sinh dạy lễ nghĩa liêm sỉ đều đã ném hết vào bụng chó rồi.
Nhưng có lẽ là báo ứng, y vừa nghĩ xong, khoảnh khắc tiếp theo đã bị người ta từ phía sau túm lấy cổ áo ném vào cái cây bên cạnh, lưng đập mạnh vào thân cây, đau đến mức y suýt nôn ra máu.
Những ngón tay lạnh ngắt bóp chặt cổ y.
“Chạy cái gì?” Giọng nói quen thuộc của Trạm Hoa mang theo sự lạnh lẽo vô cùng.
Quý Hoài thậm chí còn nghe ra được chút tức giận.
Những ngón tay trên cổ y dần dần siết chặt hơn, trong bóng tối Quý Hoài không nhìn thấy mặt hắn, nhưng lại nghe thấy giọng nói đó ngày càng lạnh lẽo, “Không cẩn thận không trông chừng ngươi, vậy mà ngươi lại chạy mất mấy ngày.”Quý Hoài sắp không thở nổi, y nắm chặt lấy bàn tay Trạm Hoa đang bóp cổ mình, nghiến răng nói: “Không chạy thì đợi ngươi nghiền nát ta thành tro bụi sao?”
Trạm Hoa nói: “Người chết rồi sẽ không có cảm giác gì.”
Quý Hoài giận dữ bật cười, “Vậy thì ngươi nhanh giết ta đi, nói nhảm với ta làm gì!”
Nhưng lực tay Trạm Hoa bóp cổ hắn lại nới lỏng một chút, “Rơi vào tay ta ít nhất cũng có thể chết một cách sảng khoái, nếu rơi vào tay Quyền Ninh, chỉ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Quý Hoài khó khăn ho hai tiếng, nghe vậy thì cười lạnh: “Cũng chưa chắc.”
Trạm Hoa nghe ra giọng điệu mỉa mai trong lời nói của y, trầm giọng nói: “Ngươi thực sự có ý với Quyền Ninh?”
Lòng Quý Hoài chua xót, y kéo khóe miệng, “Có gì không thể?”
Lực trên cổ đột nhiên siết chặt, vừa vặn đè lên vết thương trên cổ y, Quý Hoài rên lên một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán lập tức rơi xuống.
Lần này Quý Hoài thực sự nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của Trạm Hoa, “Tên này không xứng.”
Quý Hoài đau đến mức giọng nói có chút yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng cười khẽ: “Không phải hắn…chẳng là ngươi sao…”
Bàn tay bóp cổ đột nhiên buông ra, Quý Hoài mất đi điểm tựa, cả người ngã xuống đất, hít mạnh không khí trong lành, y ho muốn long cả phổi ra ngoài.
Xa xa trời dần sáng, Quý Hoài cuối cùng cũng có thể mơ hồ nhìn rõ mặt Trạm Hoa.
Đôi mắt đẹp đẽ kia sau khi lột bỏ lớp ngụy trang nặng nề cuối cùng cũng lộ ra sát khí lạnh lẽo, nhìn y như nhìn một người chết.
Quý Hoài hơi bất lực dựa vào gốc cây cười.
Trạm Hoa từ trên cao nhìn xuống y, “Cười cái gì?”
“Cười ta là đồ ngốc.” Quý Hoài thu lại nụ cười, “Cười ta không biết người, chết thật thảm hại.”
Trạm Hoa vươn tay nắm lấy vạt áo y kéo người lên, “Ta tạm thời sẽ không giết ngươi.”
Quý Hoài đã không còn sức phản kháng, y buông xuôi nói: “Ta thấy ngươi vẫn nên giết ta nhanh đi, dù sao ta cũng được nhiều người muốn.”
“Quý Hoài.” Giọng Trạm Hoa mang theo một chút cảnh cáo, u ám nhìn chằm chằm y.
Đáy mắt Quý Hoài tràn đầy sự chế giễu, nhưng y không muốn quá mất bình tĩnh, không thể mất mạng mà còn mất cả phong độ.
Nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, nỗi chua xót khó tả kia thậm chí còn lấn át cả nỗi sợ hãi cái chết, khiến y không kiềm được lời nói cay nghiệt.
Y trước đây chưa từng thích ai, mặc dù ngày thường tác phong phong lưu, nhưng nếu có người thực sự động lòng muốn đến gần, y nhất định sẽ tránh thật xa.
Nhưng lần đầu tiên liều lĩnh thích một người, lại nhận được kết quả như vậy, khiến y trông giống như một trò cười.
Quý Hoài bị hắn kéo đi loạng choạng về phía trước.
Trạm Hoa dùng rất nhiều sức, Quý Hoài cảm thấy cổ tay mình sắp bị bóp nát, nhưng trong lòng y nghẹn một hơi, nhất quyết không hé răng.
Đi được khoảng một canh giờ, Trạm Hoa mới dừng lại, buông cổ tay y ra.
Quý Hoài tìm một bóng cây ngồi xuống, mặt tái nhợt xoa cổ tay mình, không lâu sau, trên đầu xuất hiện một bóng đen, một trận tiếng quần áo sột soạt qua đi, Trạm Hoa ngồi xuống đối diện yhắn.
Trạm Hoa đưa tay định chạm vào cổ hắn, Quý Hoài theo bản năng muốn né tránh, nhưng khoảnh khắc tiếp theo đã bị nắm chặt gáy.
Quý Hoài cả người cứng đờ.
“Đừng nhúc nhích, ta xem vết thương của ngươi.” Trạm Hoa lại gần y hơn một chút, hơi thở phả vào má y.
Quý Hoài nghiến răng, cứng cổ không chịu động, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Trạm Hoa cau mày, “Trời quá nóng, sẽ bị mưng mủ.”
Quý Hoài cười lạnh một tiếng, vẫn không chịu động đậy.
Trạm Hoa đến rất gần y, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào y, “Quý Hoài, ngươi không muốn nói chuyện với ta nữa sao?”
Quý Hoài nhắm mắt lại, dường như ngay cả nhìn y cũng không muốn nhìn thêm.
Dải vải trên cổ bị cởi ra một cách thành thạo, lộ ra vết thương thảm bên trong.
Quý Hoài mấy ngày nay bận rộn chạy trốn, nào có tâm trí để quan tâm đến vết thương trên cổ, hơn nữa thời tiết bây giờ càng ngày càng nóng, vết thương vốn đã đáng sợ giờ đã thối rữa hơn phân nửa, nhìn vào có chút giật mình.
Trạm Hoa dùng sức hơi mạnh, Quý Hoài kêu lên một tiếng, đột nhiên giãy ra.
Trạm Hoa mặt mày u ám, đang định mở miệng quở trách, thì đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Quý Hoài, những lời định nói đều nghẹn ở cổ họng, dừng lại một chút mới dịu giọng nói: “Ta nhẹ tay một chút.”
Nhưng mắt Quý Hoài lại càng đỏ hơn, y hung hăng kéo cổ áo lên che cổ, nhưng tay lại hơi run, kéo cổ áo lộn xộn.
Trạm Hoa thở dài, nắm lấy bàn tay run rẩy ngày càng mạnh của y “Bây giờ ngươi còn chưa giết được người.”
Nói xong, hắn lấy một con dao găm từ trong tay áo Quý Hoài ra, trên đó có dính chút máu.
Trạm Hoa xắn tay áo y lên, cánh tay lộ ra có mấy vết thương chằng chịt.
“Cất dao găm thì lưỡi dao không được hướng vào mình.” Trạm Hoa đặt con dao găm vào lòng bàn tay y, nắm tay hắn cùng cầm con dao găm đó, hướng mũi dao vào tim mình, “Khi quyết định giết một người, ra tay không được có chút do dự nào. Lúc ra đao không được dùng lực ở cổ tay, dùng lực ở eo bụng dẫn động cổ tay, như thế này.”
Một lực rất lớn dẫn theo tay Quý Hoài và con dao găm trong tay y đâm vào tim Trạm Hoa.
“Đủ rồi!” Quý Hoài tuyệt vọng hét lên một tiếng.
Mũi dao vừa vặn dừng lại trên áo Trạm Hoa, vải trắng bị gió thổi qua, lướt qua lưỡi dao, nhuộm một chút máu.
“Không có sát ý, thì không giết được người.” Trạm Hoa lấy con dao găm trong tay y, tùy ý ném xuống đất, xé một miếng vải băng bó vết thương trên cánh tay Quý Hoài, “Chỉ có thể làm mình bị thương mà thôi.”
Tất cả vết thương của Quý Hoài đều được Trạm Hoa cẩn thận bôi thuốc, hắn nhìn vết bầm tím trước cổ Quý Hoài, không vui nói: “Quyền Ninh bị thương?”
Quý Hoài cười giả tạo nhìn hắn.
Trạm Hoa trước tiên bị y nhìn đến khó hiểu, sau đó mới chậm chạp nhớ lại hai canh giờ trước mình đã bóp cổ y rồi ném vào cây.
Sau một hồi im lặng, Trạm Hoa lại đưa tay định kéo vạt áo trước của y.
Quý Hoài cuối cùng không nhịn được nữa, hung hăng đẩy tay hắn ra cả giận nói: “Ngươi làm gì vậy!”
“Xem vết thương trên lưng ngươi.” Trạm Hoa nói.
“Một chút vết bầm, không hỏng mất thuốc dẫn của ngươi được.” Quý Hoài lạnh lùng nhìn hắn.
“Không phải vì cái này.” Trạm Hoa kéo phắt người kia lại đè xuống, giọng điệu không cho phép phản bác, “Là ta muốn xem.”
Quý Hoài im lặng một lúc, chỉ vào mình hỏi hắn: “Ngươi có phải muốn giết ta làm thuốc dẫn không?”
Trạm Hoa gật đầu.
“Vết thương trên lưng ta sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu sao?” Quý Hoài lại hỏi.
Trạm Hoa lắc đầu.
“Vậy tại sao ngươi muốn xem?” Quý Hoài hỏi.
Trạm Hoa cau mày.
Quý Hoài giọng điệu không tốt nói: “Bây giờ ngươi không cần phải giả vờ nữa, diễn giống đến mấy ta cũng sẽ không tin ngươi nữa, chẳng lẽ còn quy định thuốc dẫn lúc chết phải cam tâm tình nguyện vui vẻ thoải mái sao?”
“…… Không có quy định như vậy.” Trạm Hoa ấn vai y, ánh mắt dừng trên chiếc áo ngoài rách rưới xám xịt của y, chậm rãi nói: “Ta chỉ là không thích.”
Quý Hoài nhất thời không phản ứng kịp, “Cái gì?”
“Không thích trên người ngươi có vết thương.” Đáy mắt Trạm Hoa vô thức mang theo sát ý, “Không thích ngươi chạy lung tung, không thích ngươi đi theo Quyền Ninh.”
Hắn nói xong thì cau mày chặt hơn, “Càng không thích ngươi không nói chuyện với ta.”
Quý Hoài mặt không biểu cảm chỉ vào vết thương trên cổ, “Ngươi cắn, ngươi bóp. Ta chạy, vì ngươi muốn giết ta. Không nói chuyện với ngươi, vì ngươi lừa ta, ta tức giận.”
Y hít sâu một hơi, “Hiểu chưa?”
Trạm Hoa im lặng một lúc, “Ta không phải đồ ngốc.”
Miệng Quý Hoài giật giật, bực bội quay đầu đi.