❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Các bạn cũng có thể làm được.” (Cập nhật lần hai)◎
Chiều hôm sau.
Bên ngoài một tòa nhà văn phòng ở phía bắc Bến Viễn, mọi người tụ tập lại với nhau.
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ đứng dưới tán cây cách đó không xa quan sát tình hình, hôm nay bọn họ chuẩn bị một vài thứ, điện thoại di động cũng mang thêm một chiếc để dự phòng.
Cố Ngôn Sâm mang theo một cái nút nghe lén, một tai nghe thu nhỏ. Thẩm Quân Từ thì đeo một chiếc kính, phía trên có thiết bị giám sát, có thể xem và ghi lại thời gian và hình ảnh, đồng thời cũng có thể kết nối với cục thành phố.
Cả hai đều mặc quần áo rất đơn sơ.
Cố Ngôn Sâm thử micro trước: “Alo, Lục Anh, mọi người có nghe rõ không?”
Giọng Lục Anh truyền đến: “Nghe thấy! Mọi thứ đều ổn cả. Hình ảnh cũng rất tốt.”
Bạch Mộng cũng nói: “Các anh yên tâm đi, cục trưởng Đinh ở ngay bên cạnh chúng ta, hôm nay đội cảnh sát đặc nhiệm cũng trong trạng thái sẵn sàng chờ lệnh, nếu cần trợ giúp, sẽ xuất phát bất cứ lúc nào.”
Lần hành động này của bọn họ là hành động cấp cao, nhìn thì có vẻ không nguy hiểm nhưng vẫn phải chuẩn bị thật chu đáo.
Sau 2:30 chiều, người ở gần đó trở nên đông đúc hơn.
Có vài người đứng ở lối vào tòa văn phòng, đeo khẩu trang đen để kiểm tra đăng kí của những người đi qua.
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ nhìn một hồi, làm bộ như không quen biết, một trước một sau đi về phía cửa.
Cửa đầu tiên là cần phải điền các thông tin cơ bản trong cuộc phỏng vấn trước đó vào một tờ đơn, cả hai đều điền theo những thứ đã nói qua trước đó.
Cố Ngôn Sâm vừa điền vừa nhìn những người khác đang viết đơn, phần lớn những người đến chiều hôm nay đều không có bằng cấp quá cao siêu gì cả, cơ bản đều đã tốt nghiệp trung học, tốt nghiệp đại học cũng chỉ có lẻ tẻ hai ba người, thậm chí còn có vài người trung niên, viết chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở.
Có thể hình dùng được, những người này muốn tìm một công việc ngon nghẻ là một điều rất khó khăn, đặc biệt là những người khoảng bốn mươi tuổi, tìm được công việc bình thường đã là tốt rồi, chứ đừng nói là một công việc bán thời gian mà họ có thể kiếm tiền dễ dàng và thuận lợi.
Cửa thứ hai là kiểm tra túi xách và những đồ dùng xách tay, may mà thiết bị bọn họ mang theo tương đối bí mật nên mới không bị đối phương phát hiện.
Đến cửa thứ ba là giao nộp điện thoại di động.
Cố Ngôn Sâm làm bộ như không muốn: “Nhất định phải nộp sao?”
Nhân viên nói: “Bài giảng của chúng tôi liên quan đến bí mật thương mại, điện thoại di động đều phải thu lại, chuyện này đã được nói trong cuộc phỏng vấn rồi.”
Cạnh họ là một cô gái trẻ tuổi, tóc dài, móng tay được vẽ hoa văn, cô ta còn ở đó hỏi lại nhân viên: “Sau khóa đào tạo sẽ trả lại điện thoại di động cho chúng tôi phải không?”
Nhân viên nói: “Tất nhiên rồi, sau khi kết thúc bài giảng, sẽ trả lại cho mọi người.”
Thẩm Quân Từ nhìn Cố Ngôn Sâm một cái, ý là may mà tính toán trước, có chuẩn bị mà đến.
Hai người bọn họ bỏ điện thoại dự phòng vào trong túi, mặc kệ là đến cuối buổi không được trả lại cũng không quá lo lắng.
Sau khi tất cả quá trình này kết thúc, có một người dẫn toàn bộ bọn họ vào một căn phòng.
Căn phòng có đầy đủ bàn ghế, sức chứa lên đến hai trăm người, bên trên có một bục giảng nhỏ, còn có bảng trắng dùng để chiếu hình, tổng thể mà nói thì nhìn qua giống như một căn phòng học nhỏ.
Đã có khá nhiều người ngồi bên trong, nam nữ đều có cả, đa phần đều dưới năm mươi tuổi.
Hầu hết mọi người đều không biết nhau, căn phòng khá yên tĩnh.Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ liếc nhìn nhau, không nói gì, chỉ dựa vào trao đổi ánh mắt đã hiểu được ý của đối phương.
Thẩm Quân Từ đi tới cửa sổ nhìn qua một chút, cửa sổ là kính cường lực hai lớp, ở đây là tầng hai, cũng không tính là cao, ở ngay dưới lầu có một bồn hoa.
Cô gái có móng tay vẽ kia hình như có hơi lo lắng, đi tới chào hỏi Cố Ngôn Sâm: “Xin hỏi, đây cũng là lần đầu tiên anh tới nơi này sao?”
Cố Ngôn Sâm gật đầu.
Cô gái nói: “Tôi đã thất nghiệp ba tháng nay rồi, tình cờ nhìn thấy tin tuyển dụng bán thời gian, ai mà ngờ lại vượt qua vòng phỏng vấn. Anh có biết công việc này sẽ làm gì không?”
Cố Ngôn Sâm lắc đầu nói: “Tôi cũng tình cờ nhìn thấy.”
Thoạt nhìn, mọi người đến đây hôm nay đều ôm tâm lý và suy nghĩ như vậy, bọn họ hoàn toàn không biết gì về những thứ mình phải đối mặt tiếp theo.
Nói đến đây, Thẩm Quân Từ kéo Cố Ngôn Sâm một cái: “Sắp bắt đầu rồi.”
Cố Ngôn Sâm nhìn về phía trước, có người bước lên bục giảng.
Hai người bọn họ ngồi ở vị trí cửa sổ phía sau, cô gái làm móng kia nhìn hàng ghế trước còn có chỗ ngồi, nên ngồi ở phía trước.
Toàn bộ nơi này đã đầy một nửa, tổng cộng có hơn một trăm người.
Không lâu sau, khóa đào tạo người mới bắt đầu.
Đầu tiên là một người trông giống như một người quản lý lên bục. Anh ta tự giới thiệu với mọi người mình là một công ty kinh doanh lương hưu bình thường.
Sau đó, anh ta cho tất cả mọi người xem trang web của công ty, trang web này được làm khá đẹp, trang nhã và hài hòa, trên trang web có cả hình ảnh và chữ viết
Trên đó ghi nội dung: xây dựng một mô hình mới về chăm sóc người cao tuổi tại nhà, cung cấp cho người cao tuổi tất cả các dịch vụ nghỉ hưu cao cấp.
Trong hình có những ông bà lão mỉm cười ngồi trên ghế sofa và giường, tận hưởng dịch vụ.
Có bác sĩ gia đình đo huyết áp và lượng đường huyết cho người già. Ngoài ra còn cả hình ảnh một ông lão nằm trên ghế dài phơi nắng ngoài ban công của biệt thự nhỏ có non nước hữu tình.
Ngoài ra còn có các hạng mục khác nhau bên dưới, như giúp việc gia đình, xoa bóp tắm rửa, chăm sóc tại nhà, mua hàng thay người già, kết hợp chăm sóc sức khỏe và nghỉ ngơi.
Bởi vì bọn họ không phải là người cao tuổi, nên đây là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy một màn giới thiệu như vậy.
Bên cạnh họ có một người đàn ông trung niên, đọc dòng chữ nhỏ phía trên: “Có bác sĩ gia đình, chuyên gia dinh dưỡng và quản gia chuyên nghiệp cung cấp các dịch vụ hỗ trợ? Tận hưởng đãi ngộ chăm sóc năm sao mà không cần ra khỏi nhà? Nghỉ phép ở Hải Nam, cái này tốn bao nhiêu tiền cơ chứ?”
Một bà dì ở bên cạnh nói: “Nhìn qua trang web này, đúng là ghen tị đỏ mắt với những người ở trên đó.”
Cố Ngôn Sâm nhớ lúc trước hàng xóm của Triệu Truyền Văn từng nói, ông ta thường xuyên nghe các bài giảng tương tự, trong điện thoại của Ngụy Sâm cũng từng chụp ảnh bọn họ tham gia hoạt động tương tự.
Mọi thứ dường như đang đi đúng hướng.
Sau đó, người quản lý nói họ đang cần tuyển nhân viên quảng cáo kinh doanh, chịu trách nhiệm tuyên truyền cho công ty, bảo trì, giới thiệu các dịch vụ của họ cho những người lớn tuổi.
Công việc này có thể làm bán thời gian, sau khi có đơn sẽ được chiết khấu hoa hồng.
Giá của một dự án như vậy đương nhiên khá cao. Số tiền hoa hồng thay đổi từ 10 đến 30 phần trăm.
Đến tận bây giờ, những thứ bọn họ nói đều rất có lý.
Trình độ của giảng viên kia không cao, hầu hết là đọc theo nội dung trên ppt, cũng không có nội dung mới lạ.
Họ bắt đầu gọi những người bên dưới là “học viên”, sau đó gọi họ là “gia đình”.
Cố Ngôn Sâm nghe đến sắp ngủ gật, ngược lại cục trưởng Đinh đang nghe lén ở đầu bên kia lại tỏ ra vô cùng thích thú.truyen chu dam my
Cục trưởng Đinh nói: “Hạng mục này nghe có vẻ không tệ, để lát nữa chú sẽ về tìm hiểu xem có đáng tin cậy không. Có gì sau khi nghỉ hưu, chú sẽ đi đăng ký.”
Bạch Mộng vội vàng ngăn cản: “Không được, cục trưởng Đinh, chú đừng có mà đi đăng kí, dự án khác thì người ta cần tiền, nhưng dự án này có thể cần mạng người đấy!”
Cố Ngôn Sâm nghĩ thầm, đây không giống như một khóa đào tạo nhân viên chính quy, cũng không giống một lớp học kỹ năng nào cả, cảm giác như chỉ đang đi tuyên truyền, sàng lọc nhân viên tuyến dưới có thể phát triển.
Sau một hồi nói chuyện, người quản lý nói với mọi người: “Hôm nay nội dung bài giảng của chúng tôi đến đây thôi, buổi tối ai có việc bận thì có thể rời đi, nếu có thời gian thì có thể hỏi chúng tôi những điều các bạn muốn biết.”
Cố Ngôn Sâm nhìn đồng hồ, đã đến năm giờ chiều, đã có người lục tục rời đi, nhưng vẫn có không ít người ở lại, vây quanh người hướng dẫn hỏi thăm.
Nhân viên công tác không có ý đuổi người hay rời đi, bọn họ cũng tiến lên nghe xem mọi người hỏi cái gì, chỉ là bây giờ không được sử dụng điện thoại, nên thời gian trôi qua có hơi lâu.
Đến năm giờ rưỡi, có thêm vài nhân viên nữa bước vào.
Người quản lý nói: “Xin chào tất cả mọi người, hôm nay mọi người có thể đến được đây chính là duyên phận, công ty chúng tôi muốn mời tất cả mọi người ăn một bữa buffet, vì vậy nhưng ai ở lại xin báo lại số lượng, chúng tôi thuê xe đưa mọi người đến địa điểm ăn.”
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ liếc nhau, thì ra phía trước chỉ đang trải thảm và thăm dò, đối phương cố ý đánh rớt những người không có hứng thú với chuyện tìm việc.
Có người hỏi: “Cách có xa không?”
Người quản lý nói: “Không xa, chỉ cách đây 20 phút.”
Những người khác hỏi, “Vậy còn điện thoại di động của chúng tôi thì sao?”
Nhân viên mỉm cười trả lời: “Điện thoại di động sau khi kết thúc hoạt động, sẽ trả lại cho tất cả mọi người.”
Lúc này chỉ còn lại khoảng năm mươi người, bọn họ được nhân viên công tác sắp xếp, ngồi lên một chiếc xe buýt đậu gần đó.
Thẩm Quân Từ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cậu nhận ra trên xe có dán màng chống trộm, từ trong xe nhìn ra ngoài, giống như cách một tầng sương mù.
Mọi người đều không có điện thoại di động.
Điều này rõ ràng không muốn để cho những người này biết họ sẽ được đưa đi đâu.
Cố Ngôn Sâm cũng trở nên cảnh giác, nhỏ giọng nói với bên kia: “Mở định vị cho bọn tôi.”
Bạch Mộng lập tức thao tác: “Các anh đang đi ra khỏi thành phố…”
Nói là lộ trình hai mươi phút, thực tế là hơn bốn mươi phút.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối đen, xe đi vòng quanh vài vòng, ra khỏi nội thành, cuối cùng đi tới một sơn trang, dừng lại ở bên trong.
Mọi người nhao nhao xuống xe.
Trong đại sảnh ở sơn trang đã bày sẵn tiệc buffet, thoạt nhìn vô cùng phong phú. Có gà, vịt, cá, tôm và vài loại hải sản khác.
Hôm nay ở đây có rất nhiều người là lao động chân tay, nhìn thấy những món này ai cũng đều gắng sức ăn.
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ sợ thức ăn có vấn đề, nên ăn không nhiều lắm.
Ăn cơm xong, mọi người lại được dẫn vào một hội trường khác, hoàn cảnh nơi này tốt hơn rất nhiều, trong không khí thoang thoảng mùi thơm, ghế dựa thoạt nhìn vô cùng thoải mái.
Tầng hai của hội trường được xây vòm cao, có một bục giảng lớn hơn ở bên trong.
Có người đang ngồi ở đó.
Người lên sân khấu vẫn là vị quản lý kia, dùng micro nói: “Hôm nay mọi người may mắn thật đấy, buổi tối, chúng tôi được đón tiếp một vị lãnh đạo trong công ty, thầy Bàng đúng lúc đến đây, truyền thụ kinh nghiệm cho mọi người.”
Trên mặt đất được chiếu sáng, micro nói chuyện ở chỗ này sẽ tạo ra tiếng vang.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, mặc âu phục đi lên bục.
Cố Ngôn Sâm nhìn về phía ông ta.
Thẩm Quân Từ thì thầm với hắn: “Là sư phụ Mạnh sao?”
Cố Ngôn Sâm lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm, chỉ là người trước mắt này không giống mạnh với sư phụ Mạnh ở trong lòng hắn.
Thầy Bàng hắng giọng, mở miệng nói: “Hôm nay, tất cả những người ở đây, đa phần đều là người mới, nhưng không sao, các bạn rất nhanh sẽ dung nhập vào đại gia đình chúng ta.”
“Người xưa có câu, có tiền mới có đạo, nhân loại mấy ngàn năm qua, đều đang tìm kiếm phương pháp làm giàu. Trước kia các bạn có thể đã từng thành công trong cuộc sống, cũng có người từng thất bại trong cuộc sống…”
Sau khi mở đầu đơn giản, ông ta bắt đầu chỉ vào người ở hàng ghế đầu để đặt câu hỏi.
Ông ta hỏi một người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đầu: “Trước đây chị từng làm gì?”
Người phụ nữ trả lời: “Tôi từng làm nhân viên bán điện thoại di động.”
“Vậy thì mệt lắm nhỉ,”
“Vâng, mỗi ngày phải làm mười mấy tiếng đồng hồ.”
“Khi đó tiền lương một tháng của chị là bao nhiêu?”
Người phụ nữ thì thầm: “3000 cộng với doanh số, tháng nào nhiều thì được 6000, nhưng vô cùng mệt mỏi, ngày nào cũng phải tăng ca.”
Thầy Bàng quay đầu, lại hỏi một người đàn ông ngồi bên cạnh: “Trước kia anh làm gì?”
Người đàn ông nói: “Trước đây tôi có mở một quán trà sữa nhưng làm ăn thua lỗ nên đóng cửa rồi.”
“Mạo muội hỏi một chút, nợ đã trả hết chưa?”
Người đàn ông có hơi lúng túng dừng lại trong nháy mắt: “Vẫn đang đi trả…”
Sau đó vị họ Bàng kia lại hỏi hai người thoạt nhìn lớn tuổi hơn một chút, một người là giúp việc gia đình ba mươi tám tuổi, còn một người là nhân viên giao nước bốn mươi lăm tuổi.
Hầu hết ngồi ở dưới đều là những người lao động vô cùng bình thường, vất vả lao động nhưng vẫn mờ mịt với tương lai của mình
Thầy Bàng trải thảm xong, thở dài nói: “Đây chính là hiện trạng của hầu hết mọi người. Các bạn định làm tiếp công việc của mình cho đến cuối đời sao? Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được điểm cuối của cuộc đời các bạn.”
Phía dưới có người tiếp lời: “Cuộc sống mà, muốn sống thì phải kiếm tiền thôi.”
Những người khác cũng nhao lên nói: “Kiếm tiền đâu có dễ thế.”
Thầy Bàng lại cười mà không nói, ông ta chỉ chỉ một nhân viên đang tươi cười đứng ở một bên: “Dì Trương, dì nói cho bọn họ biết, năm ngoái dì kiếm được bao nhiêu tiền?”
Người đó lấy micro, lớn tiếng nói: “Tôi đã kiếm được 2,5 triệu vào năm ngoái.”
“Oa…” Phía dưới có tiếng kinh ngạc vang lên, bị tiền k1ch thích, bọn họ hiển nhiên rất hưng phấn.
Đây gần như là số tiền có thể mua được một căn nhà, và người được gọi là dì kia trông không có bất kì kỹ năng gì, lại càng không có trình độ học vấn cao.
Thầy Bàng nói: “Không cần hâm mộ, nghe xong những lời tôi nói hôm nay, các bạn cũng có thể làm được.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ha ha ha, không phải tiếp thị đa cấp đâu, còn đáng sợ hơn cả tiếp thị đa cấp cơ.