❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Tôi giết ông ta vì tôi hận ổng.” (Cập nhật lần hai)◎
Sau khi hoàn thành thẩm vấn cơ bản, cảnh sát hình sự canh gác ngồi lặng lẽ ở phía đối diện, không tiếp tục đặt câu hỏi.
Cố Ngôn Sâm cũng không vội vàng thẩm vấn Triệu Mộng An, thẩm vấn từ trước đến giờ luôn là một trò chơi tâm lý.
Giống như việc bắt giữ, thẩm vấn cũng phải tuân theo nguyên tắc mạnh – yếu, khi một bên càng mạnh, thì chắc chắn bên kia sẽ càng yếu.
Triệu Mộng An ngồi trong phòng thẩm vấn, càng ngày càng bất an, bởi vì là nghi phạm trọng yếu, hai tay hai chân của gã ta đều bị còng vào ghế xét xử hình sự.
Gã cố gắng di chuyển, nhưng những sợi xích kia lại trói chặt gã lại, cố định ở chỗ ngồi.
Khi gần đến giờ, Cố Ngôn Sâm mới đi vào phòng thẩm vấn.
Triệu Mộng An ngẩng đầu lên, trên trán vẫn còn dính ít máu, khóe miệng cũng có vết thương, đôi mắt của gã đỏ lên, vươn đầu lưỡi li3m li3m vết thương nơi khóe miệng.
Cố Ngôn Sâm phớt lờ khiêu khích của gã, nói thẳng: “Cậu nên thành thật khai báo về tội ác của mình.”
Triệu Mộng An giả vờ hồ đồ, nghiêng đầu hỏi: “Tội ác gì cơ? Hôm nay tôi vừa mới thức dậy, chơi xong một trò chơi, đã bị bắt đến đây. Tôi còn đang thấy khó hiểu đấy.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Giết ba người liên tiếp, uy hiếp, giam cầm người khác, dùng đao tập kích cảnh sát, cậu thật sự bị mất trí nhớ thật đấy à?”
Triệu Mộng An không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, dùng ngón tay vuốt bàn trong phòng thẩm vấn.
Cố Ngôn Sâm đứng lên, đưa ra mấy tấm ảnh, từng tấm từng tấm đặt trước mặt bàn Triệu Mộng An: “Vào đêm mưa mười ngày trước, cậu tránh được camera giám sát, theo dòng nước ngầm đi tới Cần Vương Phủ, liên tiếp giế t chết ba người, mặc áo mưa của bảo vệ Tống Nhiên rời đi.”
Trong hình ảnh chụp được từ camera giám sát, đôi giày gã mang giống hệt như bây giờ, là một đôi giày trộm được, phiên bản giới hạn, gã mới dám đi bên ngoài trường học.
“Năm ngày sau khi cảnh sát phát hiện ra thi thể Kim Duyệt Văn, cậu đã xuất hiện tại hiện trường vụ án, trở lại hiện trường.”
Lúc ấy điện thoại di động của Lục Anh chụp lại được Triệu Mộng An, gã trốn sau đám đông, mặc một chiếc áo hoodie còn đeo cả khẩu trang, quan sát nhất cử nhất động của cảnh sát.
“Bốn ngày trước, cậu cầm điện thoại di động của bảo vệ Tống Nhiên đi tìm Chu Như.”
Sau khi vụ việc xảy ra, cảnh sát cũng đã tìm thấy gã trong đoạn video có liên quan.
“Chúng tôi tìm được mấy sợi tóc trong tay thi thể của nhân viên bảo vệ Tống Nhiên bị cậu giết hạ, so sánh với sợi tóc trên chiếc lược còn sót lại trong ký túc xá của cậu, DNA hoàn toàn giống nhau.”
“Sau đó chúng tôi tìm thấy hồ sơ liên quan đến việc cậu mua dao bị kiểm soát.”
Nhờ vào những bằng chứng này, cảnh sát sau đó đã khóa chặt Triệu Mộng An, tổ chức họp báo, cuối cùng bắt gã về quy án.
Triệu Mộng An là học sinh nghèo do Kim Duyệt Văn tài trợ từ trung học đến đại học, tài trợ suốt bảy năm.
Không ai có thể tưởng tượng được, một sinh viên đại học như vậy lại hóa thành rắn độc, cắn chết Kim Duyệt Văn tốt bụng.Sau khi đưa ra bằng chứng xong, Cố Ngôn Sâm giương mắt nói: “Sau khi bắt được cậu, chúng tôi đã tìm được ở nhà Tân Tiểu Mỹ bộ quần áo dính máu cậu mặc vào ngày xảy ra vụ án, bên trên vẫn có thể kiểm tra ra thành phần máu của ba nạn nhân. Tân Tiểu Mỹ đã nói hết những gì cậu đã làm. Tốt xấu gì cũng đã học đại học, ít nhất cũng phải biết một vài kiến thức pháp lý chung, đừng lãng phí thời gian nữa?”
Bởi vì có chứng cứ xác thực, Cố Ngôn Sâm không tốn nhiều thời gian với gã, cũng không vòng vo, trực tiếp đè chết gã, lấy được lời thú tội.
Triệu Mộng An ngẩng đầu nhìn hắn, lại dùng đầu lưỡi li3m li3m khóe miệng, lúc này lại đụng phải miệng vết thương, đau đớn kêu lên một tiếng.
Gã cúi đầu, chớp chớp mắt vài cái, rốt cục cũng không phản kháng vô nghĩa nữa.
“Là tôi làm.”
Gã biết chính xác những gì mà gã sẽ phải đối mặt.
Chuyện kéo dài thời gian, đối với gã chẳng hề có ý nghĩa gì cả.
Lục Anh bắt đầu đặt câu hỏi: “Gia cảnh của cậu từ nhỏ không tốt, cha bị khuyết tật, mẹ mất trí nhớ, từ hồi trung học cậu đã nhận được sự quyên góp của Kim Duyệt Văn, sau đó thi đậu đại học, Kim Duyệt Văn đã cho cậu hơn nhân dân tệ, để cậu đi học, tại sao cậu lại giết ông ấy?”
Triệu Mộng An nhún vai: “Gần đây xảy ra chuyện, tôi bị trượt mất hai môn, không thể thuận lợi tốt nghiệp, cần học phí để học lại, nửa tháng trước tôi đến hỏi ông ấy xin trợ cấp, ổng nói gần đây đang kẹt tiền, bảo tôi tự nghĩ cách đi.”
Trước đó khi hỏi giáo viên và bạn cùng lớp của Triệu Mộng An, bọn họ cũng cung cấp thông tin như vậy.
Triệu Mộng An học chuyên ngành thống kê, lẽ ra phải tốt nghiệp rồi, nhưng vì trượt hai môn, phải học lại, sau khi tích đủ tín chỉ mới có thể tốt nghiệp. Học phí học lại một môn là 500, gã phải học hai môn, tổng cộng 1000 nhân dân tệ.
Mà một ngàn nhân dân tệ này, đến bây giờ, Triệu Mộng An vẫn chưa hề nộp.
Lục Anh tiếp tục hỏi: “Cậu giết ông ấy chỉ vì chuyện này thôi à?”
Triệu Mộng An nói, “Cũng không hoàn toàn là vì chuyện này, còn có một ít chuyện nhỏ tích lũy dần. Sau khi lên đại học, tôi đột nhiên phát hiện ra nền giáo dục của tôi tất cả đều là trò lừa bịp. Tôi không cam lòng bị lừa, muốn thoát khỏi cái lưới rách đó. Nhưng tôi phát hiện ra mình đấu tranh cũng vô ích. Sau đó, tôi càng ngày càng ghét việc đó.”
Gã nói đến đây, Cố Ngôn Sâm không nói gì.
Lục Anh đang thẩm vấn nhíu mày: “Cái gì mà lừa đảo mới không lừa đảo, đi học, làm việc, đây không phải là cuộc sống của người bình thường sao? Bản thân cậu không có chí tiến thủ, oán trách xã hội làm cái gì? Hơn nữa những thứ này, không hề có quan hệ với chuyện cậu giết hại Kim Duyệt Văn?”
Triệu Mộng An nói: “Tôi giết ông ta vì tôi hận ổng.”
Hận đến mức ngày đêm suy nghĩ, muốn giế t chết đại ân nhân của mình.
Toàn bộ quá trình gã đã trù tính được mấy tháng, mượn cơ hội đến nhà Kim Duyệt Văn, lần lượt cạy từng phiến đá xanh, lại ở bên ngoài tiểu khu, lợi dụng khi ánh trăng lặn xuống dưới nước, cắt đứt từng sợi dây thép gai.
Cố Ngôn Sâm nghiêng người hỏi: “Vì sao?”
Khuôn mặt của Triệu Mộng An méo mó trong nháy mắt: “Bởi vì ông ta tài trợ cho tôi nhưng lại không nói cho tôi biết sự thật, bởi vì ông ta đã chọn chuyên ngành hỏng bét này cho tôi, bởi vì ông ta đã cho tôi hy vọng. ”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cậu nói vậy là sao?”
Triệu Mộng An thở dài một hơi, bỗng nhiên hỏi ngược lại bọn họ: “Mấy người nói xem, tôi học vì cái gì chứ?”
Cố Ngôn Sâm nhíu mày, không trả lời gã.
Lục Anh buột miệng: “Vì cái gì ấy hả? Chín năm giáo dục bắt buộc, sau đó lên trung học, rồi thi đại học, tất cả không phải đều như vậy à?”truyen chu dam my
Triệu Mộng An nói: “Các anh, tôi, và rất nhiều người khác, đều đã bị lừa rồi, chúng ta ăn học để biết đọc, biết viết, nhưng thực chất, mục đích cơ bản của việc học hành, là để kiếm tiền. Đây là một trò lừa đảo của nền giáo dục!”
“Con người chỉ có kiếm được tiền mới có thể sống trên thế giới này, chúng ta tốn nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều công sức như vậy, trải qua nhiều kỳ thi như vậy, nhưng thật ra, công việc và việc kiếm tiền, mới là tiêu chuẩn duy nhất để đo lường địa vị xã hội!”
Đây là một lý thuyết coi lợi nhuận là đồ thị.
Lục Anh nghe đến đó, há hốc miệng, theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng anh lại không biết nên phản bác như thế nào, lời này vừa nghe thì có vẻ hoàn toàn không có đạo lý, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy hình như cũng thấy có đạo lý.
Một khi bạn rời khỏi ghế nhà trường và bước vào xã hội, bạn sẽ thấy các quy tắc đã thay đổi hoàn toàn.
Thành tích hóa ra cũng không hề quan trọng như thế.
Ngoại hình xinh đẹp sẽ rất được ưu ái, EQ cao, nhanh mồm nhanh miệng sẽ thăng chức rất nhanh, trong nhà có tiền sẽ sống thoải mái hơn những người khác, mọi người đều dùng tiền để làm thước đo địa vị xã hội.
Điều này dường như đã đi ngược lại với nền giáo dục mà học sinh nhận được trong khi ngồi ghế nhà trường. Và những phương pháp quan trọng nhất để kiếm tiền, thì giáo viên lại không hề dạy học sinh.
Triệu Mộng An nói đến đây, tốc độ nói nhanh hơn: “Đây là bí mật mà những người giàu đều biết, nhưng lại không nói cho người nghèo biết. Kim Duyệt Văn, rõ ràng ông ta biết những thứ này, nhưng lại chưa từng nói cho tôi biết. Năm đó ông ta khuyên nhủ tôi đăng ký vào chuyên ngành thống kê, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể tìm được việc làm. Tôi nhận ra, sau khi mình tốt nghiệp, chỉ có thể làm nhân viên phục vụ, làm shipper, hoặc tài xế taxi”
“Ông ta từng đưa tôi đến nhà ông ta ở vài ngày, để cho tôi thấy một cuộc sống hoàn toàn khác, ở trong biệt thự lớn, lái xe sang trọng, trong tay tôi không hề có tiền, nhưng ông ta lại có thể vung tiền như rác, lấy tiền cho người khác, chỉ để đổi lấy lòng biết ơn của những người đó. Chính ông ta đã hủy hoại cuộc đời tôi!”
Nói đến đây, Triệu Mộng An kích động đến mức muốn đứng lên, còng tay trên tay bị gã lay động rung lên.
“Anh nghĩ ông ta giúp những người như chúng tôi vì cái gì cơ chứ? Ông ta chỉ đang tận hưởng mà thôi. Tận hưởng sự khác biệt giai cấp mang lại cho ông ta một cảm giác vượt trội. Ông ta nói dối tôi, tôi không ghét ông ta! Nhưng nếu ông ta đã giúp đỡ tôi, thì cũng nên trợ giúp đến cùng, tôi chẳng qua cũng chỉ xin ông ấy có một ngàn đồng! Cuối cùng tôi nói với ông ta, bảo ông ta cho tôi vay số tiền đó? Tôi sẽ trả lại mà, nhưng ông ta vẫn không đưa cho tôi! Vì vậy, ông ta chết, là đáng đời!”
Khuôn mặt Triệu Mộng An dữ tợn, tay nắm thành nắm đấm, nắm chặt lại, gân xanh phía trên đều nổi hết lên.
Người trước mắt vô cùng cố chấp.
Lục Anh nghe xong lời này, muốn chửi ầm lên, đây là thứ vong ân phụ nghĩa gì không biết.
Cố Ngôn Sâm lại ngăn cản anh, ý bảo Lục Anh chú ý từ ngữ trong quá trình thẩm vấn.
Sau khi thẩm vấn, Triệu Mộng An đứt quãng kể hết câu chuyện.
Khi còn bé, trong nhà Triệu Mộng An rất nghèo, thường xuyên không có cơm ăn, đã quen cảnh bị mọi người khinh thường.
Đã vậy, ngay từ nhỏ cha mẹ đã dạy gã, phải học tập chăm chỉ, cách duy nhất để thoát khỏi cảnh đói nghèo là học thật giỏi.
Gia cảnh gã nghèo khó, nhưng lại rất được người trong nhà chiều chuộng, quả trứng duy nhất sẽ cho gã ăn, sữa cũng sẽ chỉ cho một mình gã uống.
Trong nhà không có tiền mua sách vở, bèn mượn nhà hàng xóm, tẩy sạch dấu vết người khác đã làm ở trên đó, tự mình làm lại lần nữa.
Gã trốn trong một căn phòng tối tăm, làm đi làm lại những câu hỏi đó.
Cứ như vậy, gã trở thành người ưu tú cả về học thức lẫn phẩm giá, mỗi lần thi đều đứng top đầu.
Những ngày tháng nghèo khó giống như bánh xe, nhiều lần nghiền nát người gã, chặt nát từng mảnh xương.
Gã nhớ rõ khi mình thi đậu trung học, trong nhà đập nồi bán sắt, tiết kiệm chi phí, nhưng cũng không đủ để nuôi gã ăn học nữa, cha gã than thở, nhưng về sau, có người nói có một vị mạnh thường quân có thể tài trợ cho những học sinh nghèo vượt khó.
Gã lấy hết can đảm, viết một lá thư cho Kim Duyệt Văn.
Không ngờ tới lá thư đó đến được tay Kim Duyệt Văn, ông đặc biệt đi tới thôn gã, nói sẽ hỗ trợ gã học đến khi tốt nghiệp đại học.
Lúc đầu, gã vô cùng biết ơn Kim Duyệt Văn.
Nhưng tiền bạc mỗi năm đều được chuyển tới đúng hạn, gã dần dần quen với chuyện đó, cũng dần dần trở nên an tâm, thoải mái hơn.
Gã xem những tin tức về Kim Duyệt Văn, hôm nay giúp ai, ngày mốt bỏ ra bao nhiêu tiền làm từ thiện, nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay ông, gã nghĩ, tiền ông ấy giúp gã cũng chỉ là số lẻ.
Thậm chí khi nhìn thấy Kim Duyệt Văn từ thiện cho người khác rất nhiều tiền, gã thậm chí còn thấy ghen tị.
Tốt nghiệp trung học, gã trở thành trạng nguyên của thôn, Kim Duyệt Văn đề nghị gã chọn chuyên ngành thống kê.
Hàng xóm đánh chiêng, đánh trống tiễn gã đi học.
Trước khi đi học, có hai ngày gã được sống trong nhà Kim Duyệt Văn, đây là một ngôi nhà rực rỡ biết bao nhiêu?
Giá nhà cao ngất ngưởng, mọi thứ đều vô cùng xa hoa. Trên bàn ăn có thể có tới sáu món, hơn nữa còn có cá và tôm.
Gã bị lóa mắt trước thế giới đầy màu sắc này.
Kim Duyệt Văn nói với gã: “Chỉ cần cháu học tập chăm chỉ, sau này tất cả những thứ này cháu đều sẽ có.”
Gã được những lời lẽ này khích lệ, năm đầu tiên, đạt được học bổng, giành được cả huy hiệu sinh viên ba tốt.
Kỳ nghỉ hè gã từng muốn đi làm thêm, nhưng phát hiện ra, bởi vì giọng nói và vấn đề xuất thân, gã chỉ có thể làm từ công việc thấp nhất, ở quán trà sữa làm một ngày tám tiếng, tiền lương một tháng chưa đến một ngàn tệ, còn bị ông chủ trừ tiền.
Hơn nữa gã còn bị người ta cười nhạo, từ đó về sau gã không đi làm thêm nữa.
Sau đó gã từ chỗ bạn học biết được, đàn anh đàn chị sau khi tốt nghiệp, chỉ có một bộ phận nhỏ được vào công ty lớn, hơn phân nửa đều chuyển nghề, có người thậm chí còn phải đi làm môi giới, bán bảo hiểm, thậm chí có người đi lái taxi.
Nhà lầu, xe hơi, vợ con, mức lương cao, đối với những sinh viên bình thường như bọn họ, là tất cả chỉ là điều viển vông.
Mà bạn học trong ký túc xá bên cạnh gã, là một phú nhị đại, mua một đôi giày thể thao giới hạn, đã tốn sáu ngàn đồng, đó là nửa năm sinh hoạt phí của gã.
Triệu Mộng An bị thực tế quật ngã.
Năm cuối đại học, cũng chính là đầu năm nay, gã chưa mua máy tính, lúc viết luận văn và tra tài liệu đều không được thuận tiện, có một lần gã đi đến tiệm net, gặp được một người đàn ông…
Triệu Mộng An thao thao bất tuyệt kể lại mọi chuyện, gã hoàn toàn không ý thức được, sự xuất hiện của người đàn ông kia, là khởi đầu cho cơn ác mộng của gã.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ý tưởng này của Triệu Mộng An là một phần, là kết quả sau khi bị tẩy não, cũng là quan điểm của một bộ phận người trong xã hội.
Ngày mai cảnh sát Cố sẽ bác bỏ luận điểm cậu ta.