◎ Rất nhiều người có thể phạm tội một cách tùy tiện. ( gộp )◎
Cục trưởng Đinh gần như đã có thể xác nhận, Thái Kim Lương chính là con dê trong miệng A Nam, ông run giọng hỏi: “Vậy Thái Kim Lương sau đó ra sao?”
Cố Ngôn Sâm lật xem hồ sơ vụ án: “Thái Kim Lương đã thú nhận toàn bộ sự việc trước tòa, nhưng vì vấn đề tâm thần nên lời khai không được chấp nhận.” Hắn tìm thấy hồ sơ trong tài liệu bổ sung cuối cùng, “Thái Kim Lương đã chết tại một bệnh viện tâm thần trong năm nay.”
Cừu sống trở thành cừu chết, chết không đối chứng.
Đây là vụ án lúc cục trưởng Vương còn tại vị, là do phân cục thứ hai xử lý, bây giờ lại trở thành án oan sai.
Điều khiến cho cục trưởng Đinh khủng hoảng hơn đó là, ông không biết, vụ án như vậy liệu còn có bao nhiêu vụ nữa.
Cục trưởng Đinh đặt tay lên hồ sơ, sắc mặt ảm đạm: “Điều tra kỹ càng, những chuyện này nhất định phải điều tra thật kỹ càng! Sau đó chúng ta sẽ liên hệ với bên chi cục, điều tra lại toàn bộ các vụ án khác!”
A Nam đối diện cười khẽ một tiếng, lắc lắc còng tay, phát ra tiếng vang thanh thúy: “Bây giờ mấy người đã tin tôi không nói dối chứ? Nhưng mà tôi nói này, điều tra làm gì cho uổng công. Bởi vì, vụ án này sau đó bị Thanh Đạo Phu thu dọn sạch sẽ trong ba tháng rồi, sớm đã chẳng còn lưu lại bất kì chứng cứ gì cho mấy người điều tra nữa cả.”
A Nam dường như cũng chẳng cảm thấy khủng hoảng gì sau lời khai của mình, ngược lại còn có chút vui mừng khi người gặp họa.
“Thanh Đạo Phu là làm những gì?” Cố Ngôn Sâm còn nhớ, A Nam đề cập đến ba loại nghề nghiệp, người lập kế hoạch và bối cảnh sư là hai loại đầu tiên, loại thứ ba chính là Thanh Đạo Phu.
Anh Nam nói: “Thanh Đạo Phu hay còn được gọi là người dọn dẹp, họ phụ trách dọn dẹp vết máu, thi thể, dấu vết trên Internet, nhằm làm sai lệch hồ sơ. Tài khoản, chứng minh nhân dân, thông tin ngân hàng, hồ sơ giám sát, bất cứ cái nào mấy người nghĩ đến, người dọn dẹp đều có thể thay đổi.”
Cục trưởng Đinh nhíu mày, bây giờ người dân khá tin tưởng vào thông tin điện tử, nhưng trên thực tế, rất nhiều thông tin này đều cần nhân viên cơ sở tự mình điền vào, sau khi nhập vào vào hệ thống cảnh sát, bởi vì thông tin rất nhiều, lại qua tay nhiều người, chẳng ai có thể đảm bảo thông tin này sẽ không bị sai lệch.
Mua chuộc nhân viên cơ sở, hoặc xâm nhập vào hệ thống cơ sở dữ liệu, là có thể làm giả thông tin.
Nhưng nếu thông tin mà mọi người tin tưởng là giả, bọn họ có thể lợi dụng nó ….
Những tên tội phạm này có thể dễ dàng có được giấy tờ tùy thân mới.
Trẻ em bị buôn bán có thể có giấy khai sinh hợp pháp.
Lừa đảo và cờ bạc trực tuyến có thể thần không biết quỷ không hay lấy đi tiền trong tài khoản, mà không thể lấy lại được.
Ngay cả sinh tử của một người cũng có thể sửa đổi, cho nên bọn họ có thể chế tạo được “người chết” để chấp hành nhiệm vụ, hoặc cũng có thể để cho người chết vẫn “sống”, để gánh tội thay hoặc ăn cơm nhà nước.
Bọn họ thậm chí còn có thể cung cấp cho một tên tội phạm bị kết án tử hình có được địa vị pháp lý mới.
Với sự giúp đỡ của Thanh Đạo Phu, rất nhiều người có thể phạm tội một cách tùy tiện, sau đó thì hoàn toàn có thể thoát thân khỏi vòng lao lý.
Cục trưởng Đinh đột nhiên nhận ra, cơ sở thông tin điện tử mà nhân loại bỏ ra nhiều năm để xây dựng nhìn như không thể phá hủy, nhưng trên thực tế lại đầy lỗ hổng.
Chỉ cần có lỗ hổng, thì tội lỗi giống như gián trong nhà, khi đã tìm thấy một con, nhất định sẽ tìm ra con thứ hai, thứ ba, thậm chí là cả một hang ổ gián.
Khi một vụ việc được đưa ra ánh sáng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, có những vụ việc tương tự đang xảy ra ở những nơi mà mọi người không hề biết.
Chỉ nghĩ đến những điều này thôi đã thấy sởn gai ốc.
Cố Ngôn Sâm nhìn không ra A Nam rốt cuộc thuộc bên nào, gã không giống như một sát thủ, ngược lại nhìn qua giống như một người cung cấp thông tin thì hơn, đưa tin tức đến cho bọn họ.
Cục trưởng Đinh lại dẫn đề tài về vụ án hiện nay: “Ai là người đã trả tiền cho bọn cậu để giết Tả Tuấn Minh?”
A Nam nói, “Chuyện này thì tôi chịu.”
Cục trưởng Đinh lại hỏi: “Người của các cậu sống ở đâu?”
A Nam mỉm cười nói: “Bọn tôi thường xuyên thay đổi địa chỉ, bất kể trước đây từng sống ở đâu, thì bây giờ nơi đó đều đã được quét dọn sạch sẽ, bọn tôi sẽ không để lại dấu vết để mấy người tra ra đâu.”
“Những người làm chuyện này đều được tuyển chọn từ đâu?”
“Một số thì là những người được mãn hạn tù, một số thì được đưa đến từ trại trẻ mồ côi, được huấn luyện từ nhỏ, còn có một số người thì tôi cũng chẳng rõ họ làm nghề gì…”
Cục trưởng Đinh hỏi A Nam: “Còn cậu, sao cậu lại được lựa chọn?”
Khi được hỏi câu này, A Nam dừng một chút, ý cười trên mặt gã càng đậm hơn: “Về chuyện của tôi, mấy người hỏi gì tôi cũng không nói đâu, mấy người nên suy nghĩ xem, nhân lúc tâm tình tôi đang vui thì mau chóng hỏi những vấn đề mình cần biết đi.”
Cục trưởng Đinh nói, “Ai là người phụ trách tổ chức này?”
A Nam dừng một chút: “Bọn tôi gọi hắn là ông chủ.”
Cố Ngôn Sâm: “Hai người là người giết chết Tả Tuấn Minh đúng không?”
A Nam nói: “Việc đó chủ yếu do Chó Săn hoàn thành, tôi chỉ chịu trách nhiệm mang theo hung khí giết người rồi để lại bóng lưng ở camera giám sát vào ban đêm thôi. Bởi vì tôi có mái tóc dài, có bóng lưng tương tự như Chương Khả Bắc.”
A Nam nói mấy câu đã rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm, tỏ vẻ mình chỉ là một người mới vào nghề.
Sau đó cục trưởng Đinh bắt đầu hỏi chi tiết vụ án, A Nam đã kể lại toàn bộ quá trình của vụ án.
Bao gồm cả việc, bọn họ làm theo quy trình nào để thẩm vấn Tả Tuấn Minh, rồi làm thế nào sau khi vụ án xảy ra tìm được Chương Khả Bắc, ý định giết cô ta làm vật tế thần cho vụ án này.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vậy mấy người thẩm vấn Tả Tuấn Minh xong thì sao? Hắn có nói chỗ tro cốt còn lại ở đâu không?”
“Lúc ấy là do Chó Săn thẩm vấn, Tả Tuấn Minh hình như có nói ra một cái tên…” A Nam cúi đầu hồi tưởng một lát, “Tôi cũng không nghe hết từ đầu đến cuối, nhưng người mua hình như họ Ngô. ”
Họ Ngô, có tiền, trong nhà có có người qua đời, muốn làm âm hôn, như vậy, đã thu hẹp lại phạm vi người đứng sau.
Cục trưởng Đinh hỏi: “Vụ án này là ai lên kế hoạch.”
Bây giờ họ đã tìm ra người bố trí vụ án cũng chính là người chấp hành, như vậy người chủ mưu hẳn là đồng phạm.
A Nam nói: “Vụ án này là do Thanh Thủy tiên sinh bày ra, cậu ta là đứa con trai được ông chủ yêu thương nhất, cũng là người kế nhiệm ông chủ.”
Cục trưởng Đinh nghe đến đó hừ một tiếng: “Vậy hắn để cho cậu bị bắt, xem ra kế hoạch cũng không được hoàn hảo cho lắm, chi bằng cậu cứ phối hợp tốt với cảnh sát. Mặc dù bây giờ các thế lực ác đang ở trong bóng tối, nhưng cảnh sát sẽ có một ngày bắt được bọn chúng về quy án. Nếu cậu hợp tác với chúng tôi, cậu sẽ được khoan hồng.”
A Nam cười cười, không nói gì, tựa hồ đối với điều kiện mà ông đưa ra không hề có hứng thú.
Toàn bộ quá trình hỏi thăm kéo dài hơn một giờ, đến cuối cùng A Nam nói: “Bây giờ, tôi hơi mệt, chỉ còn một câu hỏi nữa, mấy người cẩn thận suy nghĩ đi.”
Thẩm tra xong vụ án này, Cố Ngôn Sâm cũng không dám tin tưởng vị sát thủ thần bí tên là A Nam này. Dù sao đối tác của gã đã chết, quá trình vụ án gã có thể tùy ý nói bậy.
Cố Ngôn Sâm và cục trưởng Đinh thì thầm vài câu, hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng bọn họ: “Tại sao cậu lại chịu nói với chúng tôi những chuyện này?”
Có vẻ như ngay từ đầu của vụ án này, toàn bộ sự việc đều có chút quỷ dị không hợp lẽ thường. Điểm cốt lõi trong đó lại nằm ở chỗ này, hắn không có cách nào giải thích động cơ hành vi của A Nam.
A Nam mỉm cười, tựa vào ghế xét xử: “Mọi người ai ai cũng đều là công nhân, chúng tôi đều làm việc cho ông chủ. Tục ngữ có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, là do tôi khó chịu với ông chủ, lúc nào cũng khiến chúng tôi bận tối mày tối mắt, cách tốt nhất để trút giận là nói cho cảnh sát một vài bí mật nho nhỏ. Tuy rằng mấy người không thể ở trong cục thành phố điều tra rầm rộ, nhưng về sau, mấy người cũng nên đề phòng một chút. Như vậy thì bọn tôi có thể nghỉ hưu sớm rồi.”
Cục trưởng Đinh lại hỏi: “Ông chủ của các cậu rốt cuộc là ai?”
A Nam nói, “Tôi đã trả lời xong câu hỏi cuối cùng. Mặc dù tôi không thích ông chủ của mình, nhưng dù sao cũng không đến mức khai ra ngài ấy, so ra, sự bảo vệ của cảnh sát mấy người không đáng tin cậy chút nào. Nếu mà tôi lại rơi vào tay ngài ấy, thì điều gì sẽ xảy ra cơ chứ?”
Thẩm Quân Từ mở miệng hỏi gã: “Còn những chuyện khác, anh có gì để nói không?”
A Nam im lặng một lúc, ánh mắt gã rơi vào trên người Trầm Quân Từ, mỉm cười.
“Cậu có tin nhân quả luân hồi, thiện ác có báo không?” Dưới ánh đèn trong phòng thẩm vấn, A Nam chậm rãi nói ra những lời này.
Nhất thời, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đây vốn là một câu rất bình thường, nhưng nó lại trở nên bất bình thường.
Những lời này dường như không nên được thốt ra từ miệng của một kẻ giết người.
Thẩm Quân Từ nhìn về phía A Nam trước mắt, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một người, cậu cùng người nọ ăn xong một bữa mì thịt bò ở phía sau trường học, lúc buông bát đũa xuống, người nọ hỏi cậu: “Lâm Lạc, cậu có tin, nhân quả luân hồi, thiện ác có báo không? Những gì chúng ta làm hôm nay, những nỗ lực chúng ta không bỏ cuộc, đều sẽ có ý nghĩa.”
Như thể trong một đống hỗn loạn tăm tối, có một tia sáng đột nhiên sáng lên.
Thẩm Quân Từ cúi đầu nở nụ cười, cậu đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều, đột nhiên cũng có một đáp án. Cậu hiểu tại sao người đàn ông kỳ lạ tên A Nam này lại xuất hiện ở đây, và tại sao anh lại nói những lời này với họ …
Đó là có người gieo hạt giống trong bóng tối, trong trận đấu thiện và ác này rốt cục phá đất trồi ra, nảy mầm.
Nói xong những lời này, A Nam ngậm miệng, lại trở về trạng thái lúc trước, bất luận có hỏi thế nào, cũng không mở miệng nữa.
Sau khi trò chuyện với A Nam, Cố Ngôn Sâm sắp xếp lại manh mối trong đầu.
Một số điểm dường như không liên quan đến nhau cuối cùng đã được liên kết.
E là cũng chỉ có những doanh nhân giàu có trong thương hội Hà Đồ mới có thể có đủ tài lực, mời được người của công ty vệ sinh này.
Cố Ngôn Sâm ngày càng chắc chắn rằng họ có liên quan đến vụ án năm đó. So với vụ án năm đó, bây giờ bọn họ càng tiến hóa hơn, làm việc cũng bí mật hơn.
Sau khi thẩm vấn xong, bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Bạch Mộng không biết nên tiến hành ghi chép như thế nào, cô xin chỉ thị của cục trưởng Đinh: “Cục trưởng Đinh, những chuyện này… cháu nên ghi kiểu gì ạ?”
Cục trưởng Đinh hướng dẫn cô: “Cháu chia sự việc thành hai phần, về vụ án tro cốt, là sự thật đã định, cháu ghi xong lời khai thì đi tìm cậu ta ký tên, sau đó thì đi nộp hồ sơ, phát ra thông báo của cảnh sát cũng không sao cả. Về phần công ty vệ sinh mà cậu ta nói, cùng với chuyện án oan sai, chúng ta từ từ xác minh.”
Khi nói đến đây, đã cảnh cáo: “Ừm, còn nữa, chuyện này đừng nói với ai cả. Nghe theo sự sắp xếp của tôi là được rồi.”
Cố Ngôn Sâm nói : “Rõ rồi ạ.”
Thẩm Quân Từ cũng gật đầu.
Trước khi nắm rõ những chuyện trong bóng tối này, một lưới bắt hết, hấp tấp tuyên chiến mà không có sự chuẩn bị đầy đủ thì chắc chắn thất bại và tạo thành nguy hiểm.
Cục trưởng Đinh quyết định tự mình đi thử một chút,xem xem nước này sâu bao nhiêu.
Thẩm Quân Từ kiên trì nghe xong thẩm vấn, lúc này đã cảm thấy kiệt sức.
Cố Ngôn Sâm gọi cậu lại: “Hôm nay tôi đã xin nghỉ cho cậu rồi. Cậu về nhà nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Quân Từ do dự một chút: “Vậy còn anh thì sao?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Vụ án đang đến thời điểm mấu chốt, chúng ta có thể thừa thắng xông lên hay không, hay tìm ra người đứng đằng sau đều phải dựa hết vào lúc này.”
Thẩm Quân Từ nói: “Vậy anh nhớ nghỉ ngơi, vết thương nhớ đừng để bị nhiễm trùng.”
Cố Ngôn Sâm nhìn ra lo lắng của Thẩm Quân Từ: “Tôi sẽ ngủ ở phòng trực, yên tâm đi, tôi còn chịu đựng được.”
Lúc này Thẩm Quân Từ mới nghe lời, trở về trung tâm pháp y thu dọn đồ đạc về nhà.
❁ ❁ ❁
Thành phố Bến Viễn, buổi chiều.
Đêm qua trời đổ mưa, nhưng hôm nay lại nắng ráo, đặc biệt là buổi chiều, trời trong xanh, không một gợn mây.
Lúc giờ chiều, Ngô Hi Ân và vợ được người ta dẫn đến bến phà nhà họ Diêu ở phía đông thành phố Bến Viễn.
Sáng sớm hôm nay, nhà họ Diêu đã gửi tin nhắn mời cho ông ta, nói có chuyện quan trọng, hy vọng ông ta và vợ có thể đến đây để thương lượng.
Đây là tư dinh của nhà họ Diêu, diện tích rất lớn, bên trong có đầy đủ đình đài lầu các, từ ngoài vào trong phải đi qua năm lối rẽ.
Nhà họ Diêu là một dòng họ lớn ở Bến Viễn, chủ yếu kinh doanh phụ tùng.
Từ bốn mươi năm trước, nhà họ Diêu đã khởi nghiệp bằng việc sản xuất giỏ xe đạp và trở thành người dẫn đầu trong ngành sản xuất giỏ xe đạp, năm đó hầy hết các xe đạp ở Bến Viễn đều sản xuất từ nhà máy của nhà họ Diêu. Sau đó nhà họ Diêu bắt đầu chuyển mình, từ xe chạy động cơ đến xe chạy bằng điện, bọn họ bắt kịp từng vòng của cuộc cách mạng giao thông một chiều và trở nên giàu có với tài sản hàng trăm triệu.
Lúc này, vợ chồng nhà họ Ngô đang ngồi trong phòng trà, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ.
Hai người đều mặc đồ đen, vẻ mặt hờ hững, không hề có ý định chiêm ngưỡng cảnh đẹp nơi đây.
Đợi đến khi bọn họ ngồi xuống, có người giúp việc rót trà, sau đó thì rời khỏi.
Trà là trà long tỉnh Tây Hồ, bà Ngô nhấp một ngụm, bà và chồng nhìn nhau, trong ánh mắt có chút thấp thỏm.
Ngô Hi Ân đã chuẩn bị tốt, kéo tay vợ an ủi nói: “Không sao đâu, lát nữa gặp bọn họ, chuyện này sẽ kết thúc thôi.”
Vợ chồng họ Ngô không đợi lâu, đã nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên hơn bốn mươi tuổi đi ra.
Người đàn ông mặc một bộ vest, người phụ nữ mặc một chiếc váy kiểu Trung Quốc, mãi tóc xoăn xõa xuống.
Đây chính là Diêu Lâm, gia chủ hiện tại của nhà họ Diêu và vợ của ông ta.
Hai nhà ngồi xuống, kêu hết người giúp việc ra ngoài.
Trong lúc nhất thời hai đôi vợ chồng bốn người ngồi một chỗ, im lặng không tiếng động.
Đây có vẻ là một cuộc tụ họp giữa hai gia đình, nhưng bầu không khí không được tốt cho lắm.
Diêu Lâm không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Ngô tiên sinh, trước đây tôi đã từng gặp anh trong một hội nghị ở Bến Viễn, nghe nói gần đây con trai anh vừa mới qua đời…”
Đề tài nói đến đây, bà Ngô không nhịn được, vành mắt đỏ lên trong nháy mắt.
Ngô Hi Ân nói: “Nó mất cách đây mười lăm ngày, bọn tôi mới tổ chức đầu thất cho nó.”
Diêu Lâm nói: “Xin chia buồn với anh, bọn tôi cũng vừa trải qua nỗi đau mất con cách đây nửa năm.”
Đều là người đã đến tuổi trung niên, đồng bệnh tương liên.
Bà Diêu ho nhẹ một tiếng: “Vậy tôi nói thẳng nhé. Hôm nay mời hai vị đến, là muốn nói về chuyện âm hôn một chút, hai người có phải đã từng nhờ một vị mai mối tên Tả Tuấn Minh để cưới Miêu Dĩ Hà về cho con trai hay không?”
Vợ chồng nhà họ Ngô vốn làm chuyện này cực kỳ cẩn thận, hiện tại bỗng nhiên bị đối phương nói ra.
Nhà họ Ngô mấy năm nay cũng làm ăn phát đạt, coi như là nhà giàu mới nổi.
Trong nhà vừa có chút tiền, thì con trai duy nhất đột nhiên xảy ra tai nạn qua đời. Đến nay mới được hơn một tháng, bởi vì muốn làm âm hôn cho con trai, đến bây giờ vẫn còn chưa chính thức hạ táng. Nghe nói có tro cốt của Miêu Dĩ Hà được đưa ra, họ đã tốn ba trăm vạn, chỉ vì chọn một hôn sự tốt cho con trai.
Diêu Lâm thở dài: “Tất cả đều là lỗi của tên họ Tả kia, hắn thế mà lại một lúc bán hai nhà, ở chỗ bọn tôi thu năm trăm vạn, chia cho một nửa tro cốt, quay đầu lại bán cho nhà các vị một phần. Tôi biết điều này không phải là lỗi của hai vị, nhưng ai cũng không thể chôn nửa hũ tro cốt này xuống đất.”
Bà Ngô run rẩy hỏi: “Ý của ông là, tro cốt bọn tôi lấy được không đầy đủ?”
Bà Diêu gật đầu.
Ngô Hi Ân hỏi: “Vậy hai người muốn xử lí chuyện này như thế nào?”
Diêu Lâm nói: “Nói thẳng vậy, bọn tôi hy vọng hai vị có thể đem một nửa tro cốt kia lấy ra. Để xin lỗi, gia đình tôi sẽ bù cho hai vị một khoản tiền, rồi tìm cho con trai hai vị một cô dâu mới.”
Bà Ngô nghe xong lời này có chút nóng nảy: “Vậy thì không được, vì hôn sự này, bọn tôi đã chờ rất lâu rồi, tốn đến mấy trăm vạn, chỉ để cưới một đứa con dâu yêu thích, mấy người làm như vậy không phải đang làm khó dễ chúng tôi sao?”
Ngô Hi Ân cũng nói: “Chuyện gì cũng có trước có sau, bọn tôi đã cùng Tả Tuấn Minh kí hợp đồng, lúc đó hắn đồng ý lấy giá ba triệu, tro cốt cũng sẽ thuộc về chúng tôi.”
Diêu Lâm nói, “Đừng nóng, bọn tôi đây đang không phải thương lượng với hai vị hay sao?”
Ngô Hi Ân nói: “Vậy tôi cho nhà các vị tiền, để các vị lấy một nửa chỗ tro cốt còn lại cho, sau đó tùy tiện tìm cho các vị một hũ khác, các vị đồng ý à?”
Hai nhà không thỏa thuận được với nhau bèn nảy sinh mâu thuẫn.
Bà Diêu nói: “Nếu hai người vẫn giữa thái độ này, vậy thì cũng chẳng cần thương lượng thêm nữa, tro cốt không đầy đủ không thể dùng, nếu như hai vị không đồng ý, vậy thì cùng lắm thì hai bên hủy cả hai hũ tro cốt đi là được.”
Khi bà nói ra những lời này, vợ chồng nhà họ Ngô vẫn còn đang tranh cãi lập tức im lặng.
“Điều này đối với nhà họ Diêu chúng tôi mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một chút tổn thất.” Diêu Lâm đặt chén nước lên bàn, có một ít nước trà bị sánh ra, “Nhưng nếu hai vị cứ nhất định làm như vậy, thì ai cũng đừng hòng có được.”
Ngô Hi Ân nói, “Vậy cái người bán tro cốt thì sao? Chúng ta có nên gọi anh ta đến nói chuyện này không?”
Chuyện này lúc trước vẫn là do bà Ngô ra mặt, bà đưa tay kéo chồng, nhỏ giọng nói: “Người bán tro cốt kia hình như đã chết rồi.” Sau đó bà có chút kinh ngạc nhìn về phía hai người đối diện, “Cái chết của anh ta không phải do nhà các người thuê sát thủ giết chứ?”
Bà Diêu thở dài: “Ở đây không có người ngoài, tôi sẽ nói thẳng với hai người vậy, bọn tôi tìm được hai vị, cũng mất rất nhiều công sức, họ Tả không nghe lời, nên chúng tôi đã xử lí hắn ta rồi. Bây giờ chuyện này làm thế nào để giải quyết đều phụ thuộc vào các vị.”
Hai vợ chồng họ Ngô nhất thời im lặng.
Lời này mơ hồ có ý uy hiếp.
Diêu Lâm nói: “Nếu như hai vị nguyện ý làm bạn bè với nhà họ Diêu chúng tôi, nhà họ Diêu nhất định sẽ rất cảm kích, không chỉ vậy, bọn tôi còn có thể giới thiệu cho các vị vài người, thậm chí có thể cho các vị tiến vào thương hội, đến lúc đó, đâu chỉ là mấy trăm vạn, mấy chục triệu đều trong tầm tay.”
Hai người đó, một người làm mặt trắng, một người làm mặt đỏ, liên tục hù dọa, sử dụng toàn bộ chiêu thức.
Vợ chồng họ Ngô liếc nhau một cái, vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Bà Diêu tự mình rót trà vào trong tách cho bọn họ.
Bà lau nước mắt giả vờ đáng thương: “Thật ra bọn tôi cũng không muốn làm như vậy, trước đây tôi hay mơ thấy con trai mình ở dưới đó cô đơn, bảo tôi nhất định phải tổ chức âm hôn cho nó. Bọn tôi tìm thầy tính toán, Miêu Dĩ Hà đáng lẽ phải là con dâu nhà tôi, bởi vì con trai tôi mất nên con bé mới đi theo. Như vậy bọn họ xuống dưới đó cũng có thể làm một cặp vợ chồng, nếu hai người đồng ý thì cứ coi như chuyện này là làm ơn làm phước đi.”
Bà ta nói như vậy, hoàn toàn không cảm thấy mình đang nói chuyện trái với lẽ thường, vô cùng ghê tởm.
Lúc này Ngô Hi Ân mới ủ rũ mở miệng: “Vậy hai người có thể bồi thường cho chúng tôi bao nhiêu?”
Diêu Lâm thấy cuộc đàm phán bắt đầu thông thuận, ra giá: “Một triệu.”
Bà Ngô lại nóng nảy: “Sao mà một triệu được, ít nhất phải ba triệu thì chúng tôi mới để cho mấy người đem tro cốt đi.”
“Tiền này vốn là để bù đắp cho các vị, các vị còn muốn đòi hơn sao?”
“Bọn tôi chờ lâu như vậy, tuy gia đình chúng tôi không phải gia đình đại phú đại quý gì, nhưng đừng nghĩ với số tiền như vậy có thể đuổi được bọn tôi đi. Còn nữa lời nói gió bay, chúng ta phải làm một bản hợp đồng…”
“Dù sao thì, con trai tôi vẫn xứng đôi với Miêu Dĩ Hà hơn…”
Hai bên cự cãi một hồi, bảo mẫu hốt hoảng chạy vào, mở cửa phòng trà.
Diêu Lâm nhíu mày ngẩng đầu: “Không phải nói chúng tôi đang bàn chuyện quan trọng, không ai được phép quấy rầy sao?”
Vừa dứt lời, một đội người từ bên ngoài đi vào.
Người đứng đầu là Cố Ngôn Sâm, từ tối qua đến giờ hắn chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ, lúc này rốt cuộc cũng tìm được người đứng sau màn thuê hung thủ.
Nghĩ đến vụ án cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng. Trên mặt Cố Ngôn Sâm không còn thấy vẻ mệt mỏi, ngược lại rất tươi tắn.
Diêu Lâm cảm thấy có chuyện xảy ra, nhưng vẫn đứng dậy khàn giọng hỏi: “Các người là ai?”
“Cảnh sát.” Cố Ngôn Sâm lắc lắc thẻ cảnh sát trong tay: “Cảnh sát phát hiện ra, các người có liên quan đến một vụ trộm cắp và mua bán tro cốt, một vụ án giết người thuê, làm phiền các vị cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Sáng nay, đội cảnh sát hình sự cuối cùng đã lần theo manh mối và xác nhận Ngô Hi Ân có thể là một trong những người giao dịch.
Sau đó bọn họ lại thông qua phía ngân hàng, phát hiện ra nhà họ Diêu cũng có một số tiền lớn trong tài khoản đổ về hướng không rõ.
Đội cảnh sát hình sự bắt đầu theo dõi thông tin liên lạc của Ngô Hi Ân vào buổi sáng, rất nhanh phát hiện Diêu Lâm liên lạc với Ngô Hi Ân hẹn gặp mặt.
Cảnh sát trước tiên khống chế vợ chồng họ Ngô, trước chứng cứ không thể chối cãi, bọn họ đã thú nhận với cảnh sát sự thật mình mua tro cốt.
Để lấy được chứng cứ nhà họ Diêu thuê hung thủ, bọn họ đến đây để diễn vở kịch này. Mục đích chính là để vợ chồng họ Diêu nói ra chân tướng bọn họ thuê hung giết người.
Trên người vợ chồng họ Ngô có thiết bị ghi âm.
Cảnh sát cũng đã sớm bao vây sân nhà họ Diêu, đây là một lần bắt chuột trong hũ gạo.
Cuộc nói chuyện vừa rồi của họ đã được ghi lại không sót một chữ. Mãi đến khi nghe đến đoạn Diêu Lâm nói mình thuê hung thủ xử lý Tả Tuấn Minh, Cố Ngôn Sâm mới hạ lệnh cho cảnh sát tiến vào.
Lúc này, sắc mặt người nhà họ Diêu biến đổi, lúc này mới nhận ra mình trúng bẫy.
Sau đó, họ đứng dậy và đi theo các cảnh sát ra ngoài.
“Nhìn những người này từng người mặc quần áo vest giày da, đứng đắn, nghiêm túc, lại nói về những chuyện làm mờ ám.” Lục Anh nói, “Tôi chả hiểu, đến lúc nào rồi còn tranh tới tranh lui hũ tro cốt kia, hợp lại cùng một chỗ thì sao chứ? Chẳng lẽ lúc động phòng hoa chúc khi âm hôn cũng cần có người đi theo à?”
Bạch Mộng hừ một tiếng: “Tôi thấy á, con trai hai nhà bọn họ ngược lại rất xứng đôi đó chứ.”
Lục Anh nói: “Đúng đó, chi bằng hợp táng với nhau đi, đỡ phải ở chỗ này ầm ĩ qua lại.”
❁ ❁ ❁
Sau khi bắt cả hai nhà này về quy án, Cố Ngôn Sâm tự mình thẩm vấn, chờ hắn bận rộn xong, thì nhận được tin nhắn của cục trưởng Đinh bảo hắn qua.
Cố Ngôn Sâm đi tới cửa tòa hình sự, bỗng nhiên một tiếng còi vang lên ngoài cửa. Một chiếc Audi màu đen đậu bên ngoài cổng cục thành phố, một người đàn ông từ xe bước xuống.
Vào đêm mùa hè, người đàn ông mặc một bộ đồ vest, đi giày da, thắt cà vạt và tóc vướt cẩn thận.
Cố Ngôn Sâm tình cờ lại quen biết anh ta, lúc làm trong ban hậu cần, đã từng giao thiệp qua với người này.
Người đàn ông này tên Hà Văn Lâm, là luật sư của Công ty Luật Bến Viễn.
Hà Văn Lâm này rất giỏi trong việc bào chữa, những người giàu có rất thích mời anh ta, còn anh ta, thấy tiền là sáng mắt lên, cũng chẳng thèm cự tuyệt.
Hà Văn Lâm đi xuống dưới lầu nhìn về phía Cố Ngôn Sâm: “Đội trưởng Cố, tôi tới tìm thân chủ của mình.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Ở trong phòng thẩm vấn ấy, vừa mới khai nhận xong quá trình phạm tội.”
Hà Văn Lâm hỏi: “Khai nhận hết rồi à?”
Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Ừa, khai sạch.”
Nếu là luật sư khác, lúc này phỏng chừng đã muốn mắng tổ tông mười mấy đời, trong thời gian thẩm vấn nói càng ít, vụ án mới càng dễ biện hộ.
Nhưng Hà Văn Lâm không giống người thường, anh ta bước lên bậc thềm mỉm cười nói: “Cảm ơn đội trưởng Cố, xem ra vụ này phải đòi thêm tiền rồi.”
Cố Ngôn Sâm nói chuyện với anh ta hai câu, rồi đến phòng lãnh đạo.
Cục trưởng Đinh chờ hắn bước vào, cẩn thận đóng cửa lại.
Cố Ngôn Sâm ngồi đối diện cục trưởng Đinh, mắt trông thấy cục trưởng Đinh chỉ mới một ngày thôi mà đã già đi rất nhiều.
Sau đó cục trưởng Đinh thở dài một tiếng: “Đội trưởng Cố này, hôm nay chú vẫn luôn nghĩ đến chuyện mà tên A Nam kia nói…”
Vị cục trưởng già không bao giờ tưởng tượng rằng vụ án này lại liên quan đến những thứ này.
Đến tận bây giờ, ông mới chỉ đưa đường dây nhà họ Diêu thuê hung thủ ra ánh sáng, rồi sai người chuyển A Nam đến trại tạm giam để trông coi nghiêm ngặt.
Ông vẫn còn đang lên kế hoạch để xem nên kết thúc vụ này như nào.
Cục trưởng Đinh lấy ra một xấp tư liệu, đưa cho Cố Ngôn Sâm: “Kết quả so sánh ADN của A Nam, là làm việc suốt đêm mới có được.”
Cố Ngôn Sâm mở hồ sơ ra, đó là hồ sơ vụ án do người chưa thành niên phạm tội.
Dấu vân tay có thể bị mài sạch, nhưng máu và DNA vẫn sẽ được lưu giữ trong kho, không dễ bị giả mạo.
Cố Ngôn Sâm nhìn lướt qua vài lần, nhíu mày: “Vụ thiếu niên thảm sát cả làng?!” Khi đó tuy vẫn còn nhỏ, nhưng vụ án này hắn có từng nghe qua.
Hắn không ngờ, người tên A Nam này thoạt nhìn như thế nhưng sau lưng lại có một câu chuyện xưa như này.
Vẻ mặt cục trưởng Đinh ảm đảm, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Hắn có cùng họ với chú, tên thật là Đinh Quân Nhiễm.”
Trên thế giới này có cả cái thiện và các ác, và đứa trẻ đó là kết quả của tội lỗi.
Gã được sinh ra trong bóng tối, trên người nhuốm quá nhiều máu.
Bây giờ nhắc lại, cái xấu xa của bản chất con người chứa đựng trong vụ án đó vẫn sẽ khiến người ta run sợ.