◎ Cái ác trên thế giới này luôn phá vỡ trí tưởng tượng của con người. ◎
Sau khi ăn xong, hai người trở lại cục thành phố.
Đến chiều, lệnh khám xét mới được phá cục trưởng Đổng phê duyệt.
Tả Tuấn Minh có thể nói là giảo thố tam quật(), ngoài chỗ ở chính ra, còn có ba chỗ ở khác.
(): “Giảo thố tam quật” nghĩa là “con thỏ khôn có ba ngách hang”. Ý nói: thỏ có ba ngách hang để tránh cho khỏi bị chết; cũng như con người phải có trí mưu tự tồn. Câu này là do Phùng Huyên bày kế cho Mạnh Thường Quân.
Cố Ngôn Sâm đánh dấu từng cái một.
Lục Anh đi tới hỏi: “Đội trưởng Cố, đi đâu trước?”
Cố Ngôn Sâm chỉ vào ngôi nhà ở Lăng Mỹ Uyển: “Đên đây xem trước.”
Lục Anh nghi hoặc: “Chỗ này có gì đặc biệt à?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi nhớ nơi này giá nhà giảm từ hơn triệu tệ một căn xuống còn khoảng triệu tệ, giảm gần như một nửa. Từ năm trước, nơi này hầu như đều bán ra nhiều hơn mua vào.”
Tả Tuấn Minh không thiếu tiền, các tiểu khu khác anh ta mua đều thuộc hàng trung cấp đến cao cấp, nhưng khu này trông giống như một khoản đầu tư thua lỗ.
Bạch Mộng hiểu: “Nếu Tả Tuấn Minh thực sự làm ăn mờ ám, tất nhiên sẽ không để đồ vật liên quan ở trong nhà mình. Nhà ở Lăng Mỹ Uyển vừa xa, lại còn nằm ở ngoại ô thành phố, tiểu khu này bán được ít nhà, giá nhà còn liên tục giảm xuống. Tả Tuấn Minh có điên mới mua nhà ở đây từ hai năm trước.”
Chuẩn bị xong, mấy người gọi thêm tổ vật chứng, cuối cùng đến dưới lầu pháp y đón Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ để Thích Nhất An viết báo cáo khám nghiệm tử thi, tự mình lên xe cảnh sát.
Một nhóm người thu dọn đồ nghề, xe cảnh sát một đường chạy về phía bắc thành phố, lái xe mất mấy chục phút mới đến Lăng Mỹ Uyển.
Tòa nhà này cũ kỹ, không có thang máy, ngôi nhà của Tả Tuấn Minh mua ở trên tầng tám, phải leo lên một đoạn.
Thẩm Quân Từ xách vali dụng cụ có hơi nặng đi ở cuối cùng.
Cậu định đi lên bậc thang, nhưng Cố Ngôn Sâm đã đuổi kịp cậu từ phía sau, lặng lẽ cầm lấy vali dụng cụ.
Ngón tay hai người đan xen trong chốc lát, Thẩm Quân Từ cảm nhận được sức nóng từ ngón tay của Cố Ngôn Sâm.
Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sâm một cái.
Cố Ngôn Sâm có vẻ vẫn bình thường, sắc mặt không thay đổi.
Mấy người đi lên lầu, một cảnh sát biết mở khóa đã mở khóa.
Lúc này Cố Ngôn Sâm mới đưa vali dụng cụ cho Thẩm Quân Từ, bảo cậu nấp ở đằng sau, đợi cảnh sát hình sự tiến vào xác nhận độ an toàn rồi mới được vào.
Bạch Mộng và Lục Anh cầm súng trong tay.
Cửa phòng mở ra, một vài cảnh sát mang theo vũ khí và đèn pin nối đuôi nhau đi vào.
Căn phòng tối đen, những tấm rèm che sáng dày được kéo ra dưới ánh sáng ban ngày. Nơi vốn là phòng khách lại rất trống trải, trong phòng ăn đặt một cái bàn, hai cái ghế, nhìn qua vô cùng đơn sơ.
Vài người bước vào, tiếng bước chân có chút vang vọng.
Lục Anh có chút khác thường, nhỏ giọng nói: “Trống không?”
Trong nhà có mùi bụi bám lâu ngày không có ai quét dọn.
Sau đó, anh ta nhấn công tắc đèn, đèn không sáng.
“Má, cũng không có điện luôn.”
Rõ ràng nơi này không có ai ở, phòng ngủ chính cũng trống không, chỉ có một chiếc ghế gỗ đặt ở giữa phòng.
Cố Ngôn Sâm cầm đèn pin bước vào.
Trước khi xuất phát, hắn đã xem qua bản đồ căn nhà này, căn nhà có ba phòng, bây giờ cả ba phòng đều mở cửa, thoạt nhìn trống không.
Bạch Mộng đang chuẩn bị kéo rèm cửa sổ ra, Cố Ngôn Sâm đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, hắn xoay người hướng về phía các cảnh sát làm một động tác im lặng.
Sau đó Cố Ngôn Sâm chỉ chỉ cái ghế đặt trong phòng ngủ chính, đưa tay chỉ trần nhà.
Trên ghế, có vết bụi bẩn, và dấu chân lộn xộn.
Lục Anh lập tức hiểu ý, chiếu đèn pin qua, nương theo ánh sáng, mọi người nhìn thấy trên trần nhà có một lỗ thủng khó thấy, ẩn hiện trên trần nhà.
Nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể phát hiện ra.
Căn nhà này nằm trên tầng cao nhất, quả nhiên có sự độc đáo, có một tầng áp mái ẩn phía trên.
Để đề phòng trên đó có người, Cố Ngôn Sâm và Lục Anh ra hiệu mấy cái, ý là nghĩ cách đi lên, không nên đánh rắn động cỏ.
Sau đó, hắn làm một động tác với Thẩm Quân Từ: bảo cậu tìm nơi an toàn trú vào, tránh làm mình bị thương.
Lục Anh đứng trên ghế, kéo vách ngăn một chút, lộ ra một cái thang đơn giản.
Anh ta là người đầu tiên bò lên, Cố Ngôn Sâm đi theo sau, đằng sau có thêm một trợ lý cảnh sát nữa đi cùng.
Căn gác trên lầu chỉ cao có hai thước, có hơi ngột ngạt, nhưng nơi này không nhỏ, tối đen như mực.
Lục Anh nhìn thấy một cánh cửa ngầm màu trắng tinh ở bên cạnh, anh ta đẩy ra, cẩn thận mở ra căn phòng tối om trên gác xép, chờ khi thấy rõ tình huống trong phòng, nhỏ giọng mắng một tiếng: “Má nó!”
Sau đó, anh ta hét lên: “An toàn, không có ai ở đây!”
Bạch Mộng và Thẩm Quân Từ lúc này mới được kéo lên.
Pháp y Thẩm bật đèn pin nhìn, khi đèn pin sáng lên thì phát hiện trên gác xép chỉ có một cái giá gỗ, trên giá đặt từng cái bình hình tròn, hình dạng bình rất độc đáo, khiến cho người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bên trong đặt cái gì.
Đột nhiên nhìn thấy nhiều bình như vậy, trong một buổi chiều mùa hè, Bạch Mộng vẫn cảm thấy lông tơ của mình dựng hết lên, cô mở miệng hỏi: “Nơi này không phải bị Tả Tuấn Minh coi là linh đường mà dùng đấy chứ?”
Bây giờ ở nghĩa trang giá cả đắt đỏ, nhiều việc cần phải làm, rất nhiều người giàu có nhớ đến việc phải mua một ngôi nhà cho tổ tiên của họ, nên đã xây hẳn một ngôi nhà riêng trong khu dân cư.
Những người đó thích mua tiểu khu thuộc vùng sâu vùng xa, giá rẻ, dân cư thưa thớt, ít xảy ra chuyện, khu này vừa vặn phù hợp với các tiêu chuẩn.
Vấn đề này cũng đã được báo chí đưa tin nhiều lần, nhưng việc này không vi phạm pháp luật, ngoại trừ lên án đạo đức cũng không làm được gì.
“Ai lại giấu tổ tiên của mình trên gác mái cơ chứ?” Lục Anh hừ một tiếng, “Với lại, nếu đây là tổ tiên của hắn, vậy ‘tổ tiên’ của hắn cũng nhiều thật đấy.”
Tính sơ sơ thì cũng phải có hơn chục cái bình.
Thẩm Quân Từ tách đám người ra, nhìn về phía những bình tro cốt kia, giờ thì cậu đã biết, thứ bột không rõ đó trên giày của Tả Tuấn Minh là gì rồi.
Trên mỗi một chiếc bình đều có một thứ gì đó.
Thẩm Quân Từ dùng găng tay mở ra, đó là một vài sợi tóc, mấy cái móng tay, mấy tấm ảnh, một mảnh quần áo nhỏ trên người, còn có một tờ giấy, trên đó viết ngày sinh tháng đẻ, chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, cuối cùng là tên.
Không có ngoại lệ, tất cả chủ nhân của đống tro này đều là phụ nữ trẻ tuổi.
Cái ác trên thế giới này luôn phá vỡ trí tưởng tượng của con người.
Cố Ngôn Sâm nói ra đáp án: “Tả Tuấn Minh là người mai mối ma().”
(): Mai mối ma là nghề mai mối cho những người nam và nữ đã chết chưa kết hôn. Thời xưa, một số người nam nữ chết chưa kết hôn, gia đình nhờ người mai mối, tìm người khác giới chết rồi chôn chung, nghĩa là tìm được bạn đời ở cõi âm và tổ chức hôn lễ, được gọi là hôn nhân ma. Hôn nhân ma là hiện thân của quan niệm truyền thống của Trung Quốc về việc coi trọng gia đình. Dù có chết đi thì người ta cũng không thể mất đi những điều quan trọng nhất trong cuộc đời – hôn nhân và gia đình. Và những người mai mối ghép những người nam và nữ đã chết chưa kết hôn được gọi là “mai mối ma”. Người mai mối ma không chỉ phải mai mối hai bên gia đình người quá cố mà còn phải tổ chức lễ cưới cho người đã khuất thông qua hàng loạt nghi lễ như bói toán, tế lễ, cắm cờ sao cho hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sau đó, người mai mối có thể nhận được quà mai mối từ hai gia đình. Người ta cho rằng, người mai mối cần phải biết và nắm vững hoàn cảnh của những người nam, người nữ đã khuất ở quê nhà hàng năm để có thể đến mai mối bất cứ lúc nào. Một số bà mối ma thậm chí còn kiếm sống từ ngành công nghiệp này. (nguồn: baidu)
Những thứ trước mắt này, chính là kho tro cốt để anh ta làm giàu.
❁❁❁
Bỗng nhiên phát hiện nhiều tro cốt như vậy, Thẩm Quân Từ một mình có chút bận rộn.
Cố Ngôn Sâm gọi điện thoại cho cục thành phố, gọi Ôn Uyển vẫn đang làm nhiệm vụ tới.
Sau khi Ôn Uyển đến, hai pháp y bắt đầu tiến hành phân loại, nhập tin tức trên bình tro cốt vào, dán nhãn, chuẩn bị trở về kiểm tra.
Lục Anh cảm thấy hôm nay gặp phải loại chuyện này ở đây thật là xui xẻo, mở điện thoại ra lướt lướt, tải xuống một bản nhạc trên mạng, bắt đầu khuếch đại bi chú. Tiến hành siêu độ đối với các vong linh.
Phối hợp với nhưng cái bình tro cốt, thì lại càng có bầu không khí.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng đều là ngũ vị tạp trần.
Trong những chiếc bình này, đều từng là những sinh mệnh trẻ tuổi đã từng sống.
Bạch Mộng nói, “Buổi sáng lúc nhìn thấy thi thể còn thấy có chút đồng tình, bây giờ chỉ cảm thấy, tên đó chết là đáng đời. Vừa bạo hành vợ lại còn bán tro cốt, xuống địa ngục cũng đáng đời.”
Lục Anh cũng vừa hỗ trợ vừa thở dài: “Nghe nói ở quê tôi cũng có người làm việc này, ai ngờ được ở thành phố lớn như vậy cũng thịnh hành cơ chứ.”
Ôn Uyển lúc đầu còn dè dặt, nhưng bây giờ thật sự nhìn không nổi, chỉ vào bát tự trên một cái bình tro cốt nói: “Hừ! Cô gái này mới mười lăm! Tuổi kết hôn hợp pháp còn chưa tới, thế mà bị bọn họ kéo đi mai mối với người âm!”
Bạch Mộng chống tay: “Chắc những vị phụ huynh kia thấy, không để cho con trai họ kết hôn khi chết, thì rất vô trách nhiệm.”
Ôn Uyển nói: “Bán tro cốt thế này, mà không sợ bị quỷ ám à, tôi thấy Tả Tuấn Minh bị quả báo rồi!”
Lục Anh nghe xong nhắc nhở cô: “Pháp y Ôn, cô là pháp y đấy, đừng mê tín dị đoan như vậy chứ.”
Ôn uyển nói: “Tôi nghĩ rồi, nếu khi tôi chết đi, được thiêu thành tro bụi, lại bị người nào đó đem bán, để tôi và một tên đàn ông xấu xí không quen biết cùng một chỗ, cho dù làm quỷ tôi cũng không tha cho họ! Cho nên dựa theo logic của những người đó, bọn họ đang bỏ tiền ra mua lệ quỷ về làm con dâu!”
Cô là một bác sĩ pháp y, nhưng cũng là một phụ nữ, cứ nghĩ đến chuyện này thì tức đến run cả tay.
Nãy giờ Cố Ngôn Sâm vẫn im lặng không lên tiếng, lúc này lại ngẩng đầu nói: “Nói là âm hôn, nhưng người chết ở đâu cơ chứ? Toàn là người còn sống sờ sờ bị ép đi chết.”
Thẩm Quân Từ nhìn di vật được kiểm kê: “Trong thành phố này có rất nhiều người như vậy, có vài người không có não đâu.”
Nhìn vào thu nhập của Tả Tuấn Minh, nghề này dầu mỡkhông ít, thậm chí cung không đủ cầu.
Mọi người vội vàng làm việc, nhất thời không ai lên tiếng, Chú Đại Bi càng thêm nổi bật.
Bạch Mộng cảm thấy ớn lạnh sau gáy, vì vậy gọi: “Lục Anh, bật hai lần là được rồi, cậu sắp siêu độ luôn cả tôi rồi đấy.”
Lục Anh thở dài một tiếng, tắt chú đại bi đi.
Anh ta đưa cho Cố Ngôn Sâm một chiếc điện thoại di động: “Đội trưởng Cố, mới phát hiện ra.”
Sau khi lục soát khắp căn phòng, ngoài những chiếc bình tro cốt kia, Lục Anh còn tìm thấy một chiếc điện thoại di động cũ ở dưới giá.
Số điện thoại di động này không nằm trong phạm vi giám sát của cảnh sát, hiển nhiên là Tả Tuấn Minh sử dụng để liên lạc làm ăn.
Điện thoại di động đã hết pin, Cố Ngôn Sâm lấy dấu vân tay trên hết các vật chứng, mới cắm sạc điện thoại vào.
Chờ điện thoại sáng lên, Cố Ngôn Sâm dựa theo mật mã phá giải trước đó thử vài lần, tiến vào hệ thống.
Phần mềm bên trong đều là tự động đăng nhập, vừa nhấp vào đã bật lên một chuỗi tin nhắn.
Trong đó có hỏi địa điểm và phương thức giao dịch, có người được bạn bè giới thiệu tới hỏi giá.
Cuối cùng họ cũng tìm thấy điện thoại giao dịch của Tả Tuấn Minh.
Cố Ngôn Sâm đọc qua một lượt, cuối cùng nhìn thấy một tin nhắn gửi tới: “Lão Tả, điện thoại của cậu sao không liên lạc được vậy, đừng có dọa tôi nhé.”
Hắn xem qua lịch sử trò chuyện, người này chắc là đồng bọn, ít nhất là người trong cuộc.
Cố Ngôn Sâm bảo người của đội cảnh sát hình sự đi điều tra, một lát sau, thì đã có tin tức.
Đới Hạ Vinh, nam, tuổi, làm việc tại lò thiêu Tây Sa Dương ở thành phố Tân Thành.
Ngay khi nhìn thấy thông tin này, trong lòng Cố Ngôn Sâm đã sáng tỏ, người này tlà một trong những người cung cấp nguyên liệu cho Tả Tuấn Minh.
Hắn đứng dậy: “Bạch Mộng, tí nữa cô cùng tổ vật chứng và bên pháp y về nhé. Lục Anh, cậu dẫn một đội cùng tôi đến lò thiêu Tây Sa Dương.” Suy nghĩ một chút, hắn lại hỏi Thẩm Quân Từ, “Pháp y Thẩm, bên này sắp xong chưa?”
Thẩm Quân Từ ngẩng đầu: “Gần xong rồi, đợi vận chuyển về cục thành phố, sẽ căn cứ vào di vật để tiến hành giám định ADN.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Oke, vậy tí nữa gặp tại cục thành phố.”