Tuyệt Mệnh Pháp Y

quyển 2 chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người béo trầm ngâm: “Tôi phát hiện ra nhé, trước đây đa phần là trẻ con đi chơi công viên thiếu nhi nè, khu vui chơi nè, bây giờ thì đa phần toàn người lớn đến khu vui chơi thôi, cậu xem Universal Studios, Disney đó, mỗi ngày đều có một hàng dài, toàn người là người.”

Người gây lại nói: “Ngu ngốc, cậu nhìn thời ba mẹ chúng ta đó, chắc gì đã được đi chơi. Nếu như để tôi nói á, những đứa trẻ đến khu vui chơi mà lớn lên, từ đầu đến cuối đều là một đám rau hẹ.()”

(): chỉ những người nhiều lần bị chèn ép hoặc bị lừa dối những vẫn không hề hay biết.(Nguồn: Zhihu)

Nói đến đây, người gầy lấy thuốc xịt chống muỗi, xịt lên khắp người mình và người béo, tên báo bật một chiếc loa nhỏ lên, chọn một bài nhạc vô cùng quỷ dị, bọn họ chính thức bắt đầu vào công việc.

“Bây giờ, chúng tôi sẽ đưa mọi người đến thiên đường Tân Thành, nơi đã bị bỏ hoang nhiều năm ở Tân Thành.”

“Đúng vậy, chỗ này đã được bỏ hoang gần mười năm.”

“Đầu tiên chúng ta hãy cảm nhận bầu không khí ở đây, là một nơi hoàn hảo để chụp một bức ảnh về ngày tận thế!” Người gầy nói đến đây, dùng điện thoại di dộng trong tay quay một vòng.

Một cơn gió thổi qua khiến hắn ta run lên, chiếc máy ảnh trên tay cũng bị rung lắc theo.

Tên béo phì cười ha ha: “Nhiệt độ ở đây có vẻ như thấp hơn trong thành phố vài độ.”

Người gầy phân bua: “Là dò vừa nãy tôi mới xịt thuốc chống muỗi, gió thổi qua nên lạnh thôi.”

Hai người tiếp tục đi về phái trước, nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng BGM cùng tiếng bước chân dẫm lên cỏ của họ.

Khu vui chơi này không lớn cũng không nhỏ, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy một daais vết hoạt động còn sót lại của con người trong quá khứ.

Trên mặt đất còn có mấy túi đồ ăn vặt, người béo cầm lên xem: “Mười năm trước!”

Người gây tỏ vẻ thần bí nói: “Nghe nói nơi này bị bỏ hoang vì tai nạn của trò chơi cây búa, tay búa đột ngột gãy, hơn chục người chết tại chỗ. Chủ khu vui chơi này vì thế mà táng gia bại sản, cũng phải đóng cửa khu vui chơi, sau cũng chẳng có ai mua lại mảnh đất này.”

Trong phòng phát sóng, rất nhiều đàn mạc bay lên.

“Má nó, cái trò cái bua rơi và quạt trần trong lớp rơi là ai thứ ám ảnh của tuổi thơ tôi á!”

“Nói dối, không có chuyện cái búa rơi gì hết, không tìm được trên mạng.”

“Má nó, đổi BGM đi, đổi BGM đi, BGM này ám ảnh quá.”

“Xì, chỗ này chẳng có gì đáng sợ cả, chủ yếu đều dựa vào BGM thôi.”

“Giải phối âm hay nhất: BGM!”

“Người khác đều là hơn nửa đêm mới đi thảm hiểm, bây giờ mới hơn sáu giờ, mặt trời còn chưa lặn, mấy người đã bắt đầu rồi? Có phải sợ không dám đi vào ban đêm?”

Người gầy lướt qua màn đạn mạc, tương tác với các câu hỏi: “Ai bảo tôi sợ chứ? Để tôi nói cho các bạn biết, hôm nay bọn tôi sẽ không về, sẽ qua đêm ở đây.”

Khán giả phát sóng trực tiếp chiếm được sự thỏa mãn vô cùng lớn, nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ.

“Lúc này mới có bộ dáng của cuộc thám hiểm chứ!”

Cả hai tiếp tục đi về phía trung tâm khu vui chơi, bọn họ bẻ gãy dây sắt, đi vào bên trong, mặt đất phủ đầy cỏ khô đã héo vàng.

Rất nhiều đồ gỗ đã mục nát, tâm vải trang trí cũng cũ nát rơi xuống, xoắn lại với nhau.

Có đủ loại hình vẽ bậy trên tường, những chú hề và khinh khí cầu trên những bực tranh đó đã loang lổ và trông hơi u ám.

Hai vị phát thanh viên thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, còn xen lẫn tiếng trêu đùa.

“Cẩn thận dây thép gai đó, nếu cậu bị thương, tôi sẽ không cùng cậu đến bệnh viện tiêm phòng uốn ván đâu.”

“Nhìn nè, đu quay đó! Chậc, chậc, hình như vẫn có thể ngồi lên được đó.”

“Với cái trọng lượng của cậu, cẩn thận không ngã sấp mặt, má ơi, có cái gì trên mặt đất vậy?”

“Một con chim chết!”

“Cậu ngửi thấy mùi gì không?”

“Tôi hình như vừa nãy giẫm phải một con ếch!”

Chẳng mấy chốc, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, băng qua đường ray của một con tàu nhỏ, đi đến phía tây của khu vui chơi, có một tòa nhà bênh cạnh, gần như là kiến trúc lớn nhất trong khu vui chơi này. Bốn phía của tòa nhà đều có cửa sổ, tất cả đều đã bị vỡ, bảng hiệu bên trên cũng đã bị đổ, chữ viết cũng không thể đọc được.

Đạn mạc hỏi: “Đây không phải là nhà bị ma ámchứ?”

Người gây quơ quơ tấm bản đồ trong tay: “Đúng là một ngôi nhà bị ma ám, đây từng là trung tâm hoạt động thanh thiếu niên đó, cậu chưa từng nghe trung tâm hoạt động ở trong khu vui chơi đúng không, nhắc đến thì thật buồn mà.”

Trung tâm hoạt động thanh thiếu niên của thiên đường Tân Thành trước đây rất nổi tiếng, thường xuyên tổ chức triển lãm nghệ thuật, cũng như các các buổi diễn thuyết và triển lãm khoa học.

Cách bố trí này so với bây giờ đã vô cùng lỗi mốt, thế nhưng trước đây, đây là thứ được các bậc cha mẹ chào đón nhất.

Những bậc cha mẹ nào muốn đưa con đi chơi, nhưng không muốn để bọn chúng vui chơi quá đà, đều đưa con đến đây sau khi chơi được vài trò, để chúng tiếp tục việc học tập trong trạng thái nghỉ ngơi.

Người gầy linh hoạt nhảy qua cửa sổ vào, động tác vô cùng thuần thục như thể thích khách. Sau khi đi vào, hắn thấy một số chỗ được lợp bằng mái kính, ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống, mang theo cái nóng của mùa hè.

“Nóng quá!” Vừa bước vào, người gầy đã không ngừng đổ mồ hôi, hắn ta cởi áo khoác buộc quanh eo.

Người béo từ sau chạy đến, do thân thể quá khổ, anh ta phải leo đi leo lại hai lần, được người gầy kéo vào mới miễn cường trèo được lên bệ cửa sổ.

Đang định nhảy xuống, anh ta đột nhiên dừng lại, tầm mắt rơi vào cánh cửa trong góc phòng.

Người gầy quay lại hỏi tên béo: “Sao cậu không nhảy xuống?”

Gã mập không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, nuốt nước bọt.

“Nhảy đi, nhanh lên!” Người gầy thúc giục.

Người béo liền chỉ vào thứ đen kịt ngoài cửa: “Đó là gì vậy? Nhìn giống tóc người thật đó.”

Người gầy bật đèn pin, tranh thủ chút ít ánh nắng hoàng hôn còn sót lại nhìn nó: “Hình như là một bộ tóc giả.”

BGM được chọn vô cùng cẩn thận.

Đạn mạc nhanh chóng chạy qua: “Má nó, tôi hơi bị sợ khi nghe đoạn nhạc này rồi nhé…”

“Cố làm ra vẻ bí ẩn, giả thần giả quỷ.”

“Mấy người có biết, nhiều người làm phát sóng trực tiếp đều sẽ đến địa điểm trước một bước, thả vài thi thể động vật nhỏ, một số bức tranh quỷ dị, lấy sơn đỏ giả vờ làm vết máu, đều là mấy thủ đoạn cũ rích.”

Người dầy đứng ở bên cửa sổ, nhìn lướt qua đạn mạc: “Fuck, bọn tôi mà diễn kịch, tôi tự viết ngược tên của mình.

Đạn mạc một mảng .

Sau đó có người phát hiện trọng điểm: “Ủa, streamer không phải họ Vương à?”

Người gầy không để ý đến đạn mạc, kéo gã mập xuống, hai người cùng nhau đi về phía trước, cầm gậy tự sướng ở trong tay, chuẩn bị mở cánh cửa kia.

Cửa bị khóa chặt với một ổ khóa kiểu cũ.

Có vẻ như ai đó đã nhặt nó lên, ổ khóa có hơi lỏng lẻo.

Gã maaoj bật chế độ quay video bằng máy ảnh SLR.

Cả hai đánh bạo, dùng phần gỗ của cây gậy tự sướng cạy khóa.

Cửa cuối cùng cũng được mở ra. Đó là một căn phòng trống không, bốn bức tường xung quanh đều là màu trắng, trần nhà được lợp bằng một tấm kính.

Ngay sau khi họ mở cửa ra, đồ vật đang được dựa bên trong đổ ập xuống, một vật thể màu vàng sần sùi nằm ra, đáp xuống ngay cạnh chân của người gầy, suýt nữa thì chạm vào chân hắn ta.

“Đây là gì vậy?” Gã mập hỏi, “Nhìn có vẻ như là…”

Người gầy đánh bạo sờ soạng một chút, sau đó bỏ qua: “Thật mềm, cảm giác như da vậy, sao thế!?”

Hắn ta mở cửa rộng hơn, nhìn vào bên trong, ống kính cũng bắt được vật thể đang cuộn tròn trên đất.

Người gầy bỗng nhiên mở to mắt, mắng: “Má nó!”

Đó là một thi thể nữ mặc váy đã héo khô, thứ bọn họ đụng phải trướcđó là cánh tay của thi thể này.

Người gầy sợ đến mức nói không ra hơi.

Gã béo cũng biến sắc” “A a a a a a!!!” Lần này không cần người đỡ, dùng tốc độ chạy tám trăm mét vượt chướng ngại vật chạy ra khỏi tòa nhà.

Hai người gào khóc, hú hét, chạy ra khỏi khu vui chơi như điên.

Đạn mạc nhanh chóng lướt qua: “Diễn xuất không tổi, tôi vừa này thực sự là sợ hết hồn. Nhưng là bị tiếng hét của streamer dọa sợ.”

“Tôi còn chả thấy rõ cái thứ được chụp.”

“Giả, rõ ràng là một con rối, chắc chắn đồ giả luôn. Là hình nộm của bọn họ.”

“Đừng chạy nữa, tôi nhìn sắp nôn ra rồi.”

Mấy cái bình luận đó vẫn tiếp tục nhạo báng.

Hai người kia cũng sợ vỡ mật, chạy ra bên ngoài một đoạn xa mới dừng lại, người gầy cuối cùng cũng nhớ ra mình vẫn còn đang phát sóng, cầm điện thoại di động quay về phía người mập.

Những khán giả ngồi trước màn hình không được tận mắt chứng kiến nên sẽ không bị sốc như họ.

Mặt hai người đều tái mét, thở hổn hển, trên trán toát mồ hôi lạnh, khắp người đều nổi da gà.

Gã béo thở hổn hển nói: “Vừa rồi tôi, tôi có quay lại…”

Chương trình phát sóng trực tiếp trên di động của người gầy đối diện với cảnh quay mà nãy mới quay được, dưới góc độ của gã béo thì càng thêm rõ ràng. Vào lúc cánh cửa được mở ra, một cánh tay khô từ trong phòng trống buông xuống, sau đó là hình dáng thi thể bên trong đều được quay lại.

“Không, không phải là đạo cụ đâu, tôi từng thấy đạo cụ của nhà ma rồi, không chân thật được như thế đâu.” Nước mắt và mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt của gã mập, “Là người đó! Là một người đã chết! Đó là một cái xác! Báo cảnh sát, chúng ta báo cánh sát…”

Lúc này trong phòng giải phẫu thứ ba ở Tân Thành, có một thi thể nam giới trung niên không mặc quần áo nằm ngửa trên bàn giải phẫu, thi thể đã chết gần mười tiếng. Dưới ánh đèn, làn da có chút nhợt nhạt.

Thẩm Quân Từ giống như một vị giám khảo, hỏi Tống Thiển Thành: “Cậu nghĩ nguyên nhân cái chết là gì?”

Tống Thiển Thành xem hồ sơ của cảnh sát: “Theo lời khai của vợ người chết, chồng cô ta nói anh ta ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng. Sau đó không lâu thì chết, vậy thì chắc là do trúng độc xyanua?”

Cậu đọc qua bản ghi chép của cảnh sát hình sự, bước đầu phán đoán đây là một vụ đầu độc sau khi tranh cãi giữa hàng xóm với nhau, nhưng xét nghiệm chất độc vẫn chưa có.

“Các dấu hiệu khác của trúng độc xyanua là gì?” Thẩm Quân Từ tiếp tục hỏi cậu.

Tống Thiển Thành suy nghĩ một chút: “Màu sắc của các đốm tử thi là màu hoa anh đào, có chứng xanh tím, máu đỏ tươi, nội tạng sung huyết, chết ngay lập tức.”

Thẩm Quân Từ lại hỏi cậu: “Phù hợp không?”

Tống Thiển Thành kiểm tra kỹ càng lại: “Môi miệng bầm tím, đầu lưỡi tím tái…”

Từ những dấu hiệu này cho thấy khả năng trúng độc xyanua là rất cao.

“Trên người người chết, không có đốm tử thi màu hoa anh đào.” Thẩm Quân Từ nói, lật cái xác lại cho cậu nhìn mặt sau, “Người chết nằm ngửa khi tử vọng, các vết hoen tử thi đều tập trung ở sau lưng, đây là một số vết thương khi còn sống, các vết bầm tím trùng với các vết hoen tử thi.”

Sau lưng của người chết là một mớ hốn độn, đó là vết bầm sau khi tranh chấp với hàng xóm cách đây vài ngày.

Chỉ là bây giờ, những vết bầm tím kia còn có một ít màu nâu và xanh lá cây kì quái, mặc dù hiện tượng này cũng sẽ xảy ra khi vết thương được chữa trị, nhưng tình trạng trên tử thi rõ ràng không phải như thế.

Thích Nhất An ở bên cạnh ghi chép lại phản ứng: “Không phải chỉ có riêng vết màu bầm, mà còn có vết hoen tử thi màu xanh! Chẳng lẽ là trúng độc nitrobenzene?”

Thẩm Quân Từ nói: “Người chết tử vong do trúng độc, nhưng độc xyanua và độc nitrobenzene cách xa nhau hàng nghìn dặm, phải nghĩ đến xyanua đầu tiên khi nhắc đến hạnh nhân đắng và phải loại trừ nitrobenzene.”

Xyanua được nhiều người biết đến hơn. Tuy nhiên, nitrobenzene là một hợp chất aminonitro thơm, thường được dùng làm nguyên liệu công nghiệp.

Dưới sự oxy hóa của nitrobenzene, hemoglobin trong cơ thể người trở thành hemoglobin bị oxy hóa, làm giảm lượng oxy truyền cho hemoglobin. Xyanua lại oxy hóa sắt trong tế bào. Bản chất của nguyên nhân tử vong đều là do ngạt thở, cho nên tử thi đều sẽ tím tái, nhưng đây là hai loại chất độc hoàn toàn khác nhau.

Nói đên đây, Thẩm Quân Từ đột nhiên nghiêm túc: “Đây chỉ là suy đoán dựa trên tình trạng bề mặt của tử thi và các vết hoen tử thi, nguyên nhân cụ thể của cái chết cũng phải chờ khám nghiệm tử thi xong mới đưa ra kết luận được.”

Thẩm Quân Từ giải thích xong liền nhìn đồng hồ: “Đến giờ tan làm rồi.”

Thích Nhất An cũng cười hì hì vỗ vai Tống Thiển Thành: “Pháp y Tống, tối nay anh nên tăng ca thôi.”

Lẽ ra bọn họ đã tan làm từ lâu rồi, lại bị Tổng Thiển Thành kéo đến làm vài thứ phân tích đơn giản.

Tống Thiển Thành không để họ đi, tận dùng thời gian hỏi: “À mà, pháp y Thẩm, tôi muốn hỏi cậu thêm một câu, lần trước cậu nói về thi thể tiêu chuẩn là như thế nào vậy?”

Lần trước cậu đang ghi chép bên cạnh, nghe thấy Thẩm Quân Từ nhắc đến cụm từ này.

Tống Thiển Thành lúc đó ghi nhớ lại, mấy ngày nay vẫn đang suy nghĩ về nó.

“Thi thể tiêu chuẩn hay còn gọi là thi thể hoàn hảo.” Thẩm Quân Từ giải thích cho cậu, “Đó là thi thể tiêu chuẩn nhất trong những thi thể mà cậu đã giải phẫu. Thi thể của con người không ngừng thay đổi, nhiều cơ quan nội tạng cũng biến hóa, những thứ này giống như hình tam giác vậy, có hình tam giác tù, hình tam giác nhọn, thậm chí còn có cả những hình tam giác gãy. Nhưng trong quá trình khám nghiệm pháp y, đôi khi chúng ta may mắn được giải phẫu một thi thể tiêu chuẩn, giống như gặp được một tam giác đều. Một cái xác như vậy sẽ trở thành tiêu chuẩn của mọi loại tử thi.”

Khi Thẩm Quân Từ nói đến điều này, tiểu pháp y Tống Thiển Thành nghe thấy giọng nói khao khát của Thẩm Quân Từ, cùng với sự tôn kính, sau đó cậu hỏi, “Thi thể hoàn hảo trông như thế nào ạ?”

“Bộ thi thể kia có thể là của một nam hoặc nữ trưởng thành, vóc người hoàn mỹ, tỉ lệ mỡ cân xứng, nội tạng tươi sống, một khi gặp được một thi thể như vậy. Cậu sẽ đột nhiên hiểu ra, ôi chao, hóa ra thi thể hoàn hảo sẽ trông như thế này, mình đã đợi giây phút này từ rất lâu rồi.”

Thẩm Quân Từ nói đến chỗ này, giải thích thêm: “Nói chung, cao quá cũng không được, thấp quá cũng không được, béo không được, gầy cũng không được, tỉ lệ cơ bắp cũng vừa phải., từ trên da thịt cũng có thể nhìn thấy trật tự của các mạch máu màu xanh bên dưới, cũng có thể thấy hình dạng của não, tiểu não và đại não từ phía sau đầu và trán. Điều quan trọng nhất là các cơ quan nội tạng vẫn còn khỏe mạnh, hàm lượng chất béo trong cơ thể không được quá cao, cứ sau vài giây, tim sẽ bắn ra máu, chảy khắp cơ thể. Tim, gan, lá lách, phổi và thận đều có màu sắc khỏe mạnh, mỗi cơ quan đều thực hiện đúng chức năng của nó, một bộ thi thể mới mẻ như thế, chính là bảo vật vô giá.”

Tống Thiển Thành nói: “Tôi hiểu được một chút rồi, nếu như trong giới nghệ thuật, đó chính là điêu khắc David do Michelangelo điêu khắc và nàng Mona Lisa do Leonardo da Vinci vẽ!”

Thẩm Quân Từ gật đầu: “Một khi cậu nghiên cứu thi thể kĩ càng như thế, sau đó thông suốt đạo lí đó, kỹ thuật của cậu sẽ được cải thiển đáng kể.”

Thích Nhất An thở dài, dội gáo nước lạnh lên bọn họ: “Thầy à, đừng nói là thi thể, ngay cả người sống đi ngoài đường, được mấy người phù hợp với tiêu chuẩn của thầy nói chứ.”

Tống Thiển Thành cũng phản ứng lại: “Đúng vậy, hình như tôi không quen người như vậy.”

“Trong cục có đấy.” Thẩm Quân Từ suy nghĩ một lúc, trong đầu tự nhiên xuất hiện một bóng người, “Ví dụ như Cố Ngôn Sâm.”

“Cố đội…” Thích Nhất An suy nghĩ một chút, Cố Ngôn Sâm cao ráo, vóc người cân đối, khỏe mạnh, quả nhiên là một thi thể hoàn mỹ trên bàn giải phẫu.

Khi giải phẫu một cơ thể như vậy, độ đàn hồi của các cơ vô cùng tốt, sẽ không phải xử lí một đống mỡ thừa chảy ra, không cần phải tìm mạch máu, nội tạng, dây thần kinh, xương sống, mọi thứ đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, rất phù hợp để làm mẫu vật.

Thích Nhất An gật đầu một cái: “Đúng là… Không tệ lắm.”

“Cái gì không tệ cơ?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài phòng giải phẫu, Thích Nhất An giật mình, quay đầu nhìn, Cố Ngôn Sâm đang đứng ở cửa phòng giải phẫu.

Nhìn thấy “Thi thể hoàn mỹ” xuất hiện ở đây, Thích Nhất An suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi.

Tống Thiển Thành phản ứng càng lớn hơn, lắp bắp đứng dậy: “Cố, Cố đội.”

Chỉ có Thẩm Quân Từ thờ ơ nhìn Cố Ngôn Sâm, ánh mắt rơi vào trên người anh, giống như băng tuyết được tan chảy, người mũ cũng có thể nhìn ra khác biệt.

Thích Nhất An bất giác rùng mình, nhớ lại những gì Thẩm Quân Từ vừa nói.

Pháp y Thẩm đang nghĩ gì trong đầu vậy, không lẽ muốn giải phẫu lãnh đạo chứ?

Cố Ngôn Sâm bước vào, lời ít ý nhiều: “Có một vụ án, tối nay phải tăng ca rồi. Thẩm Quân Từ, Thích Nhất An, hai người các cậu cùng tôi ra ngoài.”

Thích Nhất An ồ một tiếng, vội vàng đi lấy hòm khám nghiệm.

Thẩm Quân Từ tháo găng tay, cùng Cố Ngôn Sâm xuống tầng trước.

Cố Ngôn Sâm vừa rồi không nghe dược cuộc nói chuyện, chỉ cảm thấy ba người kia đều nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, quay đầu hỏi Thẩm Quân Từ: “Vừa rồi các cậu đang nói gì thế?”

Pháp y Thẩm tỏ vẻ thờ ơ: “Có nói gì đâu.”

Cố Ngôn Sâm không hi vọng moi được gì từ trong miệng cậu, quay đầu nhìn về phía Thích Nhất An.

Thích Nhất An chột dạ nói: “Cố đội, bọn tôi đang khen anh, pháp y Thẩm nói… Vóc người của anh rất hoàn mỹ.”

Nghe xong, Cố Ngôn Sâm nhìn Thẩm Quân Từ, pháp y Thẩm nhẹ nhàng gật đầu một cái, xem như đồng ý.

Cố đội luôn cảm thấy có gì không đúng lắm, nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào.

Bảy giờ tối, sắc trời Tân Thành đã tối hẳn.

Đèn xe cục cảnh sát một đường hướng thẳng đến vùng ngoại ô phía bắc thành phố.

Thẩm Quân Từ nói bọn họ rất bận, không có thời gian mua cơm tối.

Trùng hợp, Cố Ngôn Sâm là người chu đáo, ngay khi nhận được tin báo, anh đã nhờ Lục Anh mua một đống gà KFC cùng với các loại hamburger, cuối cùng là một túi hoa quả.

Mọi người ăn tối trên xe, trong không khí tràn ngập mùi cánh gà rán.

Thẩm Quân Từ cầm một chiếc hamburger từ từ ăn.

Bạch Mộng như thường lệ nói qua tình hình với bọn họ, cô xoay cây bút trên tay, đối chiếu với tư liệu giải thích cho họ.

“Lần này, người báo án là một cặp thích phiêu lưu thám hiểm. Họ đến Thiên đường bỏ hoang của Tân Thành để thám hiểm thì tìm được một thi thể trong tòa nhà của khu vui chơi. Pháp y của phân cục đã đến trước, xác định đó là một thi thể nữ, đã biến thành một thây khô.”

Thích Nhất An “ể” một tiếng, ngồi thẳng người: “Thây khô á?!” Đây là điều hiếm khi xảy ra trong công việc làm pháp y của họ.

Lục Anh nói: “Tôi nghĩ tôi biết khu vui chơi đó, lúc mới mở vô cùng đông vui, nhộn nhịp.”

Bạch Mộng liếc nhìn tư liệu: “Ừa, đây là khu vui chơi đầu tiên ở Tân Thành có vòng quay và trò cái búa. Đáng tiếc, vật đổi sao dời…”

Lục Anh vừa lái xe, vừa nói: “Tôi còn nhớ trường tiểu học của bọn tôi toàn tổ chức hoạt động ở đó. Sau này, thành phố xây thêm Thung lũng Hạnh phúc, chẳng còn ai đến đó nữa.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Đã xác định được thân phận người chết chưa?”

Bạch Mộng lắc đầu: “Chỗ tôi chỉ mới thu được từng ấy thông tin thôi, còn lại đều chưa xác nhận. Lúc đó hai người tham hiểm kia phát sóng trực tiếp, rất nhiều người nhìn thấy toàn bộ quá trình phát hiện ra thi thể, cho nên Đinh cục chuyển vụ án này cho chúng ta, bảo chúng ta nhất định phải cố gắng thu ngắn thời gian phá án, giảm thiểu tác động đến xã hội đến mức thấp nhất.”

Cố Ngôn Sâm nghe xong, trầm ngâm, đưa quả quýt trên tay cho Thẩm Quân Từ: “Nè.”

Thẩm Quân Từ do dự không nhận. Cậu giải thích: “Lúc đi vội quá, chưa kịp rửa tay.”

Lúc còn ở trong cục thành phố, Thẩm Quân Từ vẫn đang giúp Tống Thiển Thành xem xét thi thể, mặc dù lúc đó có đeo găng tay, nhưng lúc tháo ra, vội quá chưa kịp rửa tay.

Bánh hamburger ít ra còn được bọc một lớp giấy, chứ còn trực tiếp cầm hoa quả vẫn không có can đảm đó.

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Muốn ăn không?”

Thẩm Quân Từ gật đầu.

“Tôi rửa tay rồi, cậu không ngại chứ?” Cố Ngôn Sâm nói, bóc quýt, lấy ra một múi đút cho Thẩm Quân Từ.

Thẩm Quân Từ vừa ăn humburger xong đã được ăn quýt, quả quyết rất ngọt.

Cố Ngôn Sâm vừa ăn vừa đút cho cậu, rất nhanh đã hết quả quyết.

Lục Anh quay đầu nói: “Cố đội, tôi cũng muốn ăn quýt!” Sau đó cậu ta há miệng, “A…”

Nhìn đám cấp dưới được voi đòi tiên của mình, Cố Ngôn Sâm ném cho hắn một quả quyết: “Lúc không lái xe tự đi mà bóc.”

Buổi tối trên đường xe cộ ít hơn rất nhiều, trước tám giờ, xe của cả đội đã dừng ở khoảng đất trống bên trong khu vui chơi.

Cảnh sát khu vực đã đến, để thuận tiện cho làm việc ban đêm, họ đã kéo dây nối điện từ một nhà máy gần đó, thắp lên mấy ngọn đèn.

Mấy nhân viên cảnh sát lục tục xuống xe, Thẩm Quân Từ bước xuống, quay đầu lại thì thấy một đống thiết bị bên cạnh.

Thẩm Quân Từ nhịn không được, dừng bước, quay đầu nhìn về phía bóng đêm.

Xung quanh chỗ này có rất nhiều đường rat, là đường ray của đoàn tàu hỏi, cách đó không xa có một đoàn tàu nhỏ, dọc thân tàu cỏ dại đã mọc um tùm.

“Thầy ơi, bên đó có gì à?” Thích Nhất An nhỏ giọng hỏi.

“Không có gì.” Thẩm Quân Từ quay đầu lại, đi theo đám đông về phía trung tâm hoạt động.

Trước đó, hai gã thám hiểm kia không đi vào bằng cửa chính, mà trực tiếp vào phòng chờ của trung tâm.

Hai gã đó vừa mới nói chuyện với cảnh sát khu vực xong, đang thu mình lại trong góc.

Lục Anh đến ghi lại khẩu cung của hai tên đó, người gầy mới hoàn hồn được một lúc, người béo thì vẫn sợ hãi, không ngừng lẩm bẩm, “Xin lỗi…Xin lỗi…”

Bạch Mộng an ủi họ: “Không sao đâu, trên đời này không có ma đâu. Anh tìm được cô ấy là đã cứu cô ấy thoát khỏi đau khổ rồi, nói không chừng cô ấy còn muốn cảm ơn anh đó.”

Sau đó, Lục Anh đưa thêm hai chai nước cho họ.

Sau khi uống nước xong, gã mập thấy khá hơn một chút, hai người kể lại chuyện mình đang phát sóng trực tiếp gặp phải thi thể một lần nữa.

Bởi vì lúc phát sóng có quay lại video nên cũng tiết kiệm được kha khá thời gian.

Để tránh phá hủy chứng cứ, sau khi thu thập xong vết chân, chụp ảnh môi trường xung quanh, Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An mới đi vào.

Họ bước đến cửa phòng, cẩn thận quan sát thi thể cô gái đó.

Thích Nhất Anh lấy mẫu kiểm tra hiện trường ra, Thẩm Quân Từ đeo khẩu trang và găng tay.

Trước mặt bọn họ là một cái thây khô đã hóa sáp một nửa màu nâu nhạt, toàn thân phủ một màu u ám.

Đến gần, mùi tử thi có chút khó chịu.

Thi thể kia gần giống với một xác ướp, da thịt dính chặt lên xương, hốc mắt trũng sâu, miệng hơi mở, tóc dài ngang vai.

Thi thể mặc một chiếc vày dài bằng vải lanh, đồ lót bên trong cũng còn nguyên. Bênh cạnh có một chiếc túi xác tiểu thư. Trong túi có một chùm chìa khóa, vài tờ tiền và một túi khăn giấy.

Thích Nhất An lần đầu tiên thấy thây khô, vươn tay ra sờ da dẻ nữ thi, có cảm giác cứng rắn như thuộc da, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác đó là da người, nhìn bộ thi thể khác với những thi thể mình từng gặp, trên cánh tay của cậu nổi một tầng da gà.

Thẩm Quân Từ lại vô cùng bình tĩnh, liếc nhìn thi thể, vừa quan sát vừa dùng ghi âm ghi lại.

“Thi thể nữ, từ đến tuổi, cao khoảng m, thi thể hoàn chỉnh, dạng xác ướp, không có vết thương ngoài da, không có hình xăm, không có bệnh tật rõ ràng…”

Sau khi ghi lại tình trạng của tử thi, cậu bắt đầu kiểm tra quần áo của tử thi: “Để giày rất sạch sẽ, quần áo và gót giày sau có dính bùn, cô ấy không phải tự mình đến đây, có vẻ như là bị lôi vào.”

Thích Nhất An nhìn bản đồ, khoa chân múa tay: “Hẳn là vào từ cửa tây. Người chết khá gầy, chỉ cần một người trưởng thành thì có thể kéo được.”

Thẩm Quân Từ nhìn lại cánh tay của thi thể nữ, phát hiện ra thi thẻ bị dính một ít card vỡ. Chắc khi thi thể ngã xuống, đè lên mấy mảnh vụn của card.

Sau một thời gian dài như vậy, những mảnh vỡ đó đã gần như ăn sâu vào da thịt, hòa cùng một thể với tử thi, chữ viết trên đó rất khó đọc.

Cậu yêu cầu một túi đựng vật chứng, rồi dùng nhíp lấy những mảnh vỡ card.

Cố Ngôn Sâm đã giao nhiệm vụ ở hiện trường xong. Anh đi đến, Thẩm Quân Từ đưa cho anh túi vật chứng có chứa những mảnh card.

Cố Ngôn Sâm ngồi xổm xuống, tìm kiếm giữa các tạp vật trên đất và ngoài cửa, rất nhanh đã tìm thấy một nửa tấm card bị vỡ, dưới ánh sáng, anh có thể mơ hồ nhìn thấy chữ “Yoga” trên đó: “Có vẻ như là một tấm thẻ tập thể hình.”

Cô Ngôn Sâm đưa tay sờ túi: “Trên thẻ có một chuỗi nổi lên, có khả năng sẽ khôi phục được.”

Mặc dù hoa văn in trên thẻ đã bị mờ, nhưng vết nhô lên vẫn được giữ nguyên.

Đôi khi để xác nhận danh tính người chết, chỉ cần những chi tiết rất nhỏ.

Cố Ngôn Sâm xác nhận lại ổ khóa: “Người chết đã cố gắng mở khóa trước khi chết, vì vậy cánh cửa bị biến dạng một chút do lực đá, có khả năng cô ấy muốn dùng tấm thẻ này để cạy khóa, mới khiến cho tấm card bị vỡ.”

Thẩm Quân từ cảm thấy suy luận của anh rất có lý, cậu cẩn thận quan sát móng tay thi thể, bảo Thích Nhất An ghi lại: “Trên móng tay có nhiều vết thương, nhìn xem trong vòng có dấu vết gì không.”

Cố Ngôn Sâm nghe vậy, đeo găng tay, cầm đèn pin, bước qua thi thể đi vào phòng.

Đây là một căn phòng nhỏ chỉ khoảng mười mét vuông, không có cửa số, bốn bức tường trắng xóa trống trải, trên mặt đất phủ một tấm thảm nhung, cũng đã vô cùng cũ kỹ.

Trần nhà lợp mái kính, có thể từng có rèm che nắng, nhưng có lẽ vì bỏ hoang lâu ngày nên cũng chẳng biết rơi ở đâu.

Mặt trên hơi nghiêng nghiêng, không quá bẩn, qua lớp kính có thể nhìn thấy bầu trời đêm đen kịt.

Trên bức tường cạnh cửa, có đủ loại vết xước đẫm máu.

Cố Ngôn Sâm cầm máy ảnh chupj vật chứng, cẩn thận chụp lại vài tấm về các vết xước. Cỏ vẻ như người phụ nữ này đã cố gắng trèo lên trên để xem có thể làm vỡ tấm kính trên trần thoát ra ngoài hay không.

Thích Nhất An ghi đến đây, ngẩng đầu tổng kết: “Những dấu vết này cho thấy, lúc bị đưa vào đây cô ấy vẫn còn sống…”

Thẩm Quân Từ gật đầu.

“Vậy thì.. thật sự rất đáng sợ.” Thích Nhất An nhìn thi thể cô gái, trong lòng có chút thương cảm, trên cánh tay lại nổi thêm một tầng da gà.

Một người sống bị nhốt ở một nơi như thế này, đói, khát, không có để thại di động, không thể thoát ra, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, đây chẳng khác nào một loại tra tấn cả?

Người phụ nữ trước mắt này, hắn là chết trong sự tuyệt vọng.

Lục Anh nhìn thi thể hỏi: “Vì sao ở điều kiện này lại có thể biến thành thây khô được?”

Anh ta đã đến hiện trường rất nhiều lần, cũng nhìn thấy rất nhiều kiểu thi thể khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải thây khô.

“Nạn nhân trước khi chết mất nước quá nhiều.” Thẩm Quân Từ duỗi ngón tay chỉ lên mái kính phía trên, “Mái kính ở đây chẳng khác nào phòng tắm nắng trong nhà kính, nhiệt độ cao lại còn kín gió, nếu như vào mùa hè, nhiệt độ có thể lên đến độ, thậm chí là độ, nước của tử thi bị bốc hơi, môi trường như vậy không thể hình thành vi khuẩn phân hủy, vì thế mà thây khô được hình thành.”

Cho dù bây giờ đã là đêm, nhưng nhiệt độ ở đây cũng cao hơn so với bên ngoài rất nhiều, có thể tưởng tượng được nơi này vào ban ngày chẳng khác gì cái lò hơi nước khổng lồ.

Bạch Mộng cũng lại gần hỏi: “Vậy…Thi thể này đã ở đây bao lâu rồi?”

Thẩm Quân Từ nói: “Thi thể của một người trưởng thành để biến thành thây khô với điều kiện nhiệt độ thích hợp cũng phải mất ít nhất vài tháng, xác chết này ở đây đã được khoảng một năm. Sau não nạn nhân có vết thương, nguyên nhân cái chết thì phải đợi có kết quả khám nghiệm tử thi.”

Thây khô có thể bảo lưu rất tốt tình trạng chấn thương và trạng thái ban đầu của tư thi, thậm chí còn có thể lưu lại vết tích bị xâm phạm, đợi khi khám nghiệm tử thi xong có thể xác nhận được nguyên nhân tử vong.

Cố Ngôn Sâm đứng dậy, nhìn xung quanh, một hình ảnh hiện lên trong đầu anh.

Cô gái trẻ bị người ta nhốt ở đây khi máu trên đầu vẫn còn đang chảy.

Khi cô tỉnh lại, đập vào mắt là một căn phòng nhỏ hẹp.

Cô gái la hết kêu cứu, tiếp tụng vùng vẫy, dùng hết sức đạp cửa để thoát ra bên ngoài, nhưng không có ai trả lời.

Sau đó, cô lấy thẻ yoga trong túi ra, cố gắng cạy khóa, nhưng do dùng sức hơi nhiều mà thẻ bị gãy đôi.

Khát, đói, và sự sợ hãi như thủy triều thi nhau kéo đến khiến cô càng ngày càng tuyệt vọng.

Cô gái dùng móng tay cào vào tường, không ngừng giãy dụa, nhảy lên, cố gắng trèo lên tường, nhưng bức tường nhẵn nhụi không có điểm tựa, móng tay đều đã nứt ra.

Cuối cùng ngất đi vì thiếu nước, sau đó thì tử vong.

Cố Ngôn Sâm nghĩ, hung thủ mang tâm trạng gì để giết người nhỉ?

Thời điểm cô gái giãy dụa, hung thủ đang ở đâu? Đây không giống như một vụ giết người thông thường, mà giống như một loại tra tấn tàn bạo hơn.

Đôi mắt anh kéo dài từ cửa ra đến phía cửa sổ hai người thám hiểm kia đi vào.

Ở phía bên kia cửa sổ, có vài cái ghế.

Cố Ngôn Sâm bước tới, anh tinh ý nhận ra độ phủ bụi trên gheeskhoong giống nhau.

Có một chiếc ghế trong số đó có ít bụi hơn so với những chiếc ghế khác. Như thể ai đó đã từng ngồi ở đây, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt phía đối diện.

Sau đó ánh mắt Cố Ngôn Sâm lại tìm kiếm trên mặt đất, phát hiện một dấu vết đen xám, anh quay lại gọi Thẩm Quân Từ: “Pháp y Thẩm, cậu đên đây nhìn một chút.”

Thẩm Quân Từ đi đến, ngồi xổm xuống, cậu cẩn thận quan sát một lúc: “Đây có thể là vết máu do kẻ sát nhân để lại.”

Sau đó cậu liếc nhìn chiếc tủ cũ nát cách đó không xa, bên cạnh có một cành cây trơ trọi, nhuốm đầy máu.

Thẩm Quân Từ dựa theo độ dài này, nói: “Có thể lúc hung thủ kéo cô gái vào, không chú ý làm cánh tay bị xước.”

Sau đó lại nhìn vết màu trên mặt đất, khôi phục lại đường di chuyển.

“Ban đầu, kẻ sát nhân ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát. Quần áo dính đầy bụi trên ghế, vết thương trên người chảy máu, để lại vết máu này.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Quân Từ: “Nếu nói chuyện yêu đương sẽ ảnh hướng đến tốc độ phá án. Vậy tại sao anh lại theo đuổi em?”

Cố Ngôn Sâm: “Nói chuyện yêu đương với người khác mới ảnh hưởng đến tốc độ phá án, nói chuyện yêu đương với em là tăng tốc độ phá án.”

Truyện Chữ Hay