❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Cố Ngôn Sâm, đưa em về nhà.” ◎
Đường đã sáng đèn, xa xa là bầu trời đen kịt.
Đây là khu vực phồn hoa ở phía Tây thành phố, gần đây vốn có chợ đêm, có rất nhiều ô tô đậu ở bên đường. Lúc này lại xảy ra tai nạn, xe xếp thành hàng dài, mọi người đều chen chúc một chỗ, tất nhiên là sẽ không ra được.
Xe cảnh sát đã chạy tới đại lộ phụ cận nhà kho, trước mặt xuất hiện mấy chiếc xe, vào không được, ra cũng không ra được.
Người đi bộ và xe bình thường đều không thể đi qua, vài lái xe đã bực bội đến mức phải bấm còi inh ỏi.
Lục Anh mở cửa xe, giơ thẻ cảnh sát của mình lên, chỉ huy cho những chiếc xe di chuyển.
Mỗi chiếc xe đều tiến lên được một vài cm rồi sau đó dừng lại.
Cảnh sát chi cục đã hoàn toàn buông bỏ, khoanh tay đứng ở một bên, xem náo nhiệt, có người nói với Lục Anh: “Ôi, anh là nhân viên bên cục thành phố sao, tối nay các anh cũng có hành động à?”
Lục Anh nhẫn nại hỏi: “Nhiệm vụ của mấy cậu là gì?”
Cảnh sát chi cục nói: “Bị điều tới, buổi tối bị lãnh đạo gọi điện thoại kêu tới, ai ngờ vừa chạy đến đây thì gặp tai nạn.”
Cố Ngôn Sâm nghe xong cuộc đối thoại, trong lòng minh bạch, phán đoán lúc trước của hắn là chính xác. Lãnh đạo chi cục có thể đã cấu kết với công quán nên mới cử người đến để che đậy.
Cảnh sát của các chi cục này cũng không biết chuyện, là bị điều tới đây tạm thời.
Hắn hỏi Bạch Mộng: “Đã tìm được biển số xe của xe gây ra tai nạn chưa?”
“Là của công ty bảo vệ.” Bạch Mộng lại nhìn màn hình nói, “Đã định vị được điện thoại di động của Nghiêm Trì.”
Rất có thể lúc này, đối phương và Nghiêm Trì đã bắt đầu giao đấu.
Cố Ngôn Sâm gọi điện thoại cho cục trưởng Đinh, thông báo tình hình hiện tại, hắn mở miệng hỏi: “Có thể bắt người được không?”Tượng đất cũng có ba phần thổ tính(1),cục trưởng Đinh xưa nay là người không dễ nổi giận, nghe vậy cũng phải nóng nảy: “Bắt! Xảy ra chuyện thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, những người này quá kiêu ngạo, nhất định phải diệt sạch sự kiêu ngạo của bọn chúng! Còn nữa, cậu nhất định phải cố gắng hết sức tìm được Nghiêm Trì.”
(1): nghĩa là một người dù tính tình tốt đến đâu cũng có điểm mấu chốt của mình.
Cả ông và Cố Ngôn Sâm đều biết, tiểu quỷ rất khó chơi, không diệt được những con cá nhỏ này, thì đừng hòng bắt được người phía sau.
Nhận được mệnh lệnh của lãnh đạo, Cố Ngôn Sâm xuống xe.
Hắn chen chúc qua dòng người, đi đến khu vực trung tâm.
Chiếc xe phía trước xảy ra tai nạn là xe thương mại 7 chỗ, phần đầu xe bị va chạm mạnh, toàn bộ xe bị móp vào.
Phần đuôi xe ô tô cá nhân bị hất văng hoàn toàn về phía sau.
Trong nội thành có giới hạn tốc độ, nếu lái xe bình thường mà không đạp ga thì không thể tông xe thành ra như thế này được.
May mắn không có thương vong nghiêm trọng nào về người.
Trước mắt chỉ có cánh tay của tài xế bị thương, đôi mắt cũng rất tỉnh táo, không phải uống rượu lái xe cũng không phải ảnh hưởng của m@ túy, chắc chắn là cố ý gây tai nạn.
Cố Ngôn Sâm kéo người nọ lại hỏi: “Người phụ trách công ty của anh ở đâu?”
Người đàn ông vẫn muốn giả vờ bối rối: “Người phụ trách công ty gì? Tôi không biết.”
Cố Ngôn Sâm kéo cổ người nọ lên, áp thẳng người lên xe hỏi: “Khách Như Hải ở đâu?”
Ánh mắt tài xế nghiêng sang một bên, Cố Ngôn Sâm chỉ thấy một người đàn ông cao lớn bước xuống từ chiếc xe đối diện.
Người đàn ông bước ra khỏi chiếc ô tô sang trọng, miệng vẫn còn ngậm cây tăm, đi xuyên qua đám đông.
Người nọ hơi to lớn, là một trong những ông chủ của công ty bảo vệ, dựa vào vết sẹo trên mặt, Cố Ngôn Sâm nhận ra, đây hẳn là người anh tên Như Hải.
Vóc dáng Cố Ngôn Sâm vốn không thấp, nhưng Khách Như Hải này lại cao 1m90, bả vai rộng, thân hình vạm vỡ, thoạt nhìn giống như một người khổng lồ cường tráng.
Khách Như Hải cười ha hả: “Cảnh sát, thành thật xin lỗi, xe của công ty chúng tôi khi đi qua ngã tư đã gây tai nạn, lúc chờ cảnh sát giao thông tới xử lý, đã chắn ngang ngã tư. Chúng tôi đã gọi cảnh sát, anh cũng thấy cảnh sát giao thông đang ở đây rồi, xe cứu hộ sẽ nhanh đến đây thôi.”
“Tối nay, cục cảnh sát thành phố có một chiến dịch truy bắt quan trọng.” Cố Ngôn Sâm xuất trình thẻ cảnh sát của mình, “Hai người đã can thiệp nghiêm trọng vào nhiệm vụ của chúng tôi, vì vậy chúng tôi cần tạm giữ người gây ra tai nạn.”
“Chúng tôi nào có biết đâu, chẳng qua đây chỉ là sự trùng hợp mà thôi.” Khách Như Hải bình tĩnh đến gần Cố Ngôn Sâm: “Cảnh sát, anh là người của cục thành phố sao? Ở bộ phận nào thế? Tôi có rất nhiều bạn bè ở bên đó. Lãnh đạo bên trong tôi cũng quen biết sơ sơ.”
Nếu còn tiếp tục kéo dài, khả năng Nghiêm Trì sẽ bị diệt khẩu.
Cố Ngôn Sâm thấy tình hình không ổn, không thèm nói nhảm với gã nữa, trực tiếp lấy còng tay ra, chuẩn bị bắt người.
Khách Như Hải nhíu mày: “Cảnh sát, ý anh là gì?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Việc cố tình dựng rào chắn đối với xe cảnh sát đang thực hiện hoạt động truy bắt sẽ bị coi là cản trở công vụ, sẽ bị cơ quan an ninh công cộng trừng phạt. Cảnh sát có đủ lý do để nghi ngờ rằng anh đang lên kế hoạch phá hoại hoạt động của cảnh sát. Ông chủ Khách, anh vẫn nên cùng tôi đến cục thành phố giải thích rõ ràng vụ tai nạn tối nay.”
“Cảnh sát, tai nạn giao thông mà còn có thể ngụy tạo được ấy hả? Công ty bảo vệ của chúng ta kinh doanh hợp pháp, tôi lại còn là công dân tốt tuân thủ pháp luật, anh chấp pháp như vậy cũng vô lý quá rồi?” Khách Như Hải nói xong vươn tay muốn bắt cổ tay Cố Ngôn Sâm.
Bàn tay của gã rất lớn, cổ tay cũng rất thô, to hơn cổ tay Cố Ngôn Sâm rất nhiều, thoạt nhìn lực lượng của hai người có chút chênh lệch.
Khách Như Hải muốn động thủ, cho Cố Ngôn Sâm biết thế nào là lễ độ.
Ánh mắt Cố Ngôn Sâm sắc bén: “Ông chủ Khách, anh không muốn phối hợp, cũng được thôi, cộng thêm một tội vậy.”
Khoảnh khắc Khách Như Hải sắp bắt lấy cổ tay hắn, hắn bỗng nhiên trở tay, nắm lấy cổ tay Khách Như Hải.
Đây là một loại kỹ năng trong môn đấu vật, sử dụng bốn hoặc hai đòn của một ngàn cân, đánh vào các yếu điểm của cơ thể con người như khớp và huyệt.Cho dù có bao nhiêu cơ bắp và mạnh mẽ đến đâu, khớp xương người cũng yếu ớt như nhau.
Cố Ngôn Sâm dùng hai ngón tay thon dài vặn cổ tay Khách Như Hải, sau đó nhẹ nhàng nhéo một cái, một tiếng vang nhỏ vang lên.
Khách Như Hải kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, đau đến ngũ quan vặn vẹo. Người cảnh sát trước mắt chỉ nhẹ nhàng nhéo một cái, gã suýt chút nữa nghi ngờ cổ tay mình bị gãy.
Khách Như Hải làm vương ở Tây Thành đã lâu, nào đã phải ăn đau như vậy bao giờ? Cơn tức trong lòng dấy lên. Tay kia của gã nắm chặt lại, đánh thẳng về phía Cố Ngôn Sâm.
Cố Ngôn Sâm không cho gã cơ hội, đầu hắn hơi nghiêng, tránh được nắm đấm của Khách Như Hải, sau đó trực tiếp vặn tay phải đối phương ra phía sau.
Đồng thời, hắn dùng chân đá vào xương ống chân của Khách Như Hải.
Khách Như Hải quỳ phịch xuống, mà cánh tay gã bởi vì tư thế biến hóa, hoàn toàn bị vặn lại ở phía sau, trong nháy mắt đau đến ngừng thở.
Cố Ngôn Sâm cúi người đưa tay, vặn một cánh tay còn lại của gã, hai tay đã bị trói chặt, sau đó lạnh lùng nói: “Còn chưa đến năm mới, đứng lên đi.”
Khách Như Hải quỳ hai đầu gối xuống đất, mắng một tiếng, quay đầu hét lên: “Các anh em, lên!”
Thấy Khách Như Hải chịu thiệt thòi, vài nhân viên bảo vệ của công ty bèn vây quanh muốn cứu Khách Như Hải. Cố Ngôn Sâm kéo Khách Như Hải ra phía sau, đẩy lên xe cảnh sát.
Nhân viên bảo vệ và cảnh sát xô đẩy, vài người còn ra tay đánh người.
Lục Anh cùng với những cảnh sát còn lại đi tới, trong tay cầm dùi cui điện của cảnh sát: “Mấy người dám tập kích cảnh sát? Muốn tạo phản rồi?”
Đối phương căn bản chỉ là một đám côn đồ, quen thói kiêu căng ngạo mạn, năng lực cũng chỉ có chút ít, bọn họ quát: “Cảnh sát mấy người thực thi pháp luật thô bạo!”
Cố Ngôn Sâm cao giọng nói: “Chúng tôi thực thi luật pháp một cách văn minh, mỗi lần thực thi đều có ghi chép lại, là mấy người quấy nhiễu trật tự xã hội, trong cục thành phố có rất nhiều chỗ! Tối nay, mấy người tưởng mình là ai, ai dám động thủ, tôi mời người đó uống trà.”
Những người này đều là một đám vô lại, bình thường giống như cá trích trơn trượt, ỷ vào phía sau có người, rất khó bắt được chỗ sai của bọn họ.
Cảnh sát thành phố cũng đã chịu đựng họ trong một thời gian dài.
Bây giờ lại bắt được mấy người gây chuyện.
Hiện trường cuối cùng đã lắng xuống, các phương tiện bắt đầu lưu thông.
Đúng lúc này, một tiếng trầm đục từ xa truyền đến, xuyên thủng bầu trời đêm.
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu, hắn nghe ra, là tiếng súng, Nghiêm Trì có thể gặp nguy hiểm.
Hắn cúi đầu nói với tai nghe: “Dư Thâm, các cậu đã đi tới đâu rồi? Nhớ bảo vệ nhân chứng cẩn thân!”
Giọng nói của Dư Thâm truyền đến: “Đã biết! Chúng ta đang gấp rút chạy tới, rất nhanh sẽ tới.”
Cố Ngôn Sâm quay đầu lại nói với Lục Anh: “Mang những người này đi!”
Rồi hắn quay người, chen qua dòng người đông đúc.
Cố Ngôn Sâm chạy ra ngoài trăm mét, thấy có một chiếc xe taxi đậu bên đường, tài xế vừa ăn xong cơm đi ra, hắn lên xe giơ thẻ cảnh sát lên: “Lái xe đi thẳng về phía trước!”
❁❁❁
Đồng thời tiếng súng vang lên, Nghiêm Trì hạ quyết tâm, nhảy từ trên cửa sổ xuống, cơ thể y rơi xuống, phanh một tiếng rơi xuống xe phía dưới.
Nóc xe bị móp, báo động kêu lên.
Chân Nghiêm Trì chạm vào nóc xe trước, sau đó kinh hồn xoay người xuống.
Khi y ý thức được mình còn sống, nhưng mắt cá chân bị bong gân, truyền đến một trận đau đớn, lúc này y mới cảm giác được, tấm kính bị vỡ lúc trước khiến cánh tay y bị thương, trên người có không ít chỗ xây xát, nhưng y không quản không được nhiều như vậy, cố gắng chạy về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Tầng này quá cao, đám người truy đuổi kia không dám liều mạng như y, bọn họ ở cửa sổ nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Trì chạy trốn, chạy xuống cầu thang đuổi theo.
“Nhanh lên!”
“Nó xuống tầng rồi!”
“Không được để thằng ranh con đó thoát!”
Mấy người từ trên lầu chạy xuống, mắt thấy khoảng cách giữa hai bên đang rút ngắn lại.
Nghiêm Trì chạy ra khỏi sân từ cửa phía tây, bèn nhìn thấy Lịch Trọng Nam và Thẩm Quân Từ.
“Anh Lịch, anh dẫn cậu ta đi trước đi.” Thẩm Quân Từ nhìn vóc người Nghiêm Trì cũng ngang ngang mình, đưa laptop cho Lịch Trọng Nam, đồng thời nói với Nghiêm Trì, “Đưa áo ngoài cho tôi, tôi đi dụ bọn họ.”
Nghiêm Trì nghe ra, giọng nói này chính là người chỉ đường cho y trong điện thoại, trước sự sống còn của mình, y không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng cởi áo khoác màu đen đưa cho Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ đổi quần áo với y, đội mũ, đeo khẩu trang, cấp tốc đi theo hướng ngược lại.
Xung quanh nhà kho có hơi hoang vắng, nhưng một khi ra khỏi khu vực này, xuyên qua một con hẻm nhỏ thì lại vô cùng náo nhiệt.
Chỉ cần tiến vào thành phố sầm uất, những người đó sẽ không dám giết người ngay trên đường phố.
❁❁❁
Lúc này, một người phụ trách khác của công ty an ninh là Khách Như Thân cũng đã đuổi ra đến, người nổ súng vừa rồi là gã.
Gã đã sớm bàn bạc kế hoạch xong xuôi với Khách Như Hải.
Khách Như Hải chặn cảnh sát ở ngã tư, để gã dẫn người đi bắt Nghiêm Trì.
Đêm nay, thuộc hạ của bọn họ phái đi mấy chục người, nhưng đến bây giờ, Nghiêm Trì vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.truyen chu dam my
Khách Như Thân nhổ nước bọt, mắng to: “Đều là một đám phế vật! Nhiều người như vậy còn không bắt được một người, để nó trốn thoát ngay dưới mí mắt!?”
Đám thuộc hạ cảm thấy oan uổng: “Anh Thân, thằng ranh kia hình như nắm rất rõ đường đi, giống như con chuột, chỗ nào cũng chui lủi được!”
Khách Như Thân vẫn nổi trận lôi đình: “Người bây giờ ở đâu?! Sau này tao phải giải thích thế nào với thiếu gia?!”
Có người nhìn vào chỗ Nghiêm Trì nhảy xuống: “Trên nóc xe có máu, hắn bị thương rồi! Chắc chắn không chạy được xa!”
Khách Như Thân xua tay nói: “Chúng mày còn không mau đuổi theo!”
Đột nhiên, mọi người tản ra bốn phía, Khách Như Thân mang theo vài tên thuộc hạ, cũng đang tìm kiếm.
Bọn họ bước nhanh ra khỏi phạm vi của nhà kho, đang chuẩn bị quay trở lại xe, thì nhìn thấy một bóng lưng thoạt nhìn giống như Nghiêm Trì.
Thuộc hạ vội vàng hỏi: “Anh Thân, có phải là người kia không?”
Khách Như Thân híp mắt nhìn qua, bộ quần áo có vẻ đúng, nhưng đàn ông đội mũ vào, ở trong bóng đêm còn cách một khoảng, nhìn không được rõ cho lắm.
Khách Như Thân nói: “Quản nó có phải hay không, trước tiên cứ đuổi theo xem sao! Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.”
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, người đàn ông bước qua con đường phía trước, đi vào con hẻm tối tăm. Thấy có người đi theo, hắn rõ ràng tăng nhanh bước chân, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh.
Khách Như Thân đuổi theo, hai bên chỉ cách nhau mười mét, mở miệng hét lớn: “Thằng ranh con, đứng lại cho tao!”
Người đàn ông phía trước vẫn không dừng lại, mà tăng tốc chạy về phía trước.
Khách Như Thân lần này nghi ngờ đó chính là Nghiêm Trì chạy trốn, mang theo vài tên thuộc hạ, vội vàng đuổi theo.
Trong con hẻm tối đen, nổ súng sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của cảnh sát, Khách Như Thân không rút súng ra, mà lựa chọn đánh cận chiến. gã chạy vài bước, từ phía sau đánh về phía người đàn ông phía trước.
Mấy tên thuộc hạ kia cũng đã sớm phối hợp ăn ý với gã, phong bế đường lui.
Người đàn ông giống như đã sớm biết gã sẽ xuất chiêu, đưa tay ngăn cản Khách Như Thân tấn công, hắn xoay người định chạy về phía trước, Khách Như Thân đã túm được cổ áo hắn, kéo lại.
Người đàn ông lại giống như cá bơi, vặn người, cởi áo ra, ngược lại quấn lấy hai tay Khách Như Thân, xoay người nhanh chóng đá ra một cước.
Thân hình Khách Như Thân cao lớn, tay lại bị cuốn lấy, ở trong ngõ hẹp không có chỗ di chuyển, trực tiếp nghênh đón một cú đánh kia. Gã đã chuẩn bị tốt, cơ bắp cả người căng thẳng, ổn định chân, nhưng vẫn bị đá bay lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Có tên đàn em tiến lên, đưa tay đấm về phía người đàn ông.
Người đàn ông bị vây ở giữa, nhưng động tác của hắn rất linh hoạt, tốc độ rất nhanh. Hắn nhường hai chiêu, nhìn đúng thời cơ, vươn tay chộp lấy nắm đấm đang đánh tới, kéo về phía trước, đồng thời khuỵu gối vung chân, đánh vào bụng tên thuộc hạ kia. Hắn lại thực hiện một cú đấm thẳng khác, trúng vào hốc mắt của người bên cạnh, ngay lập tức hạ gục hai người.
Khách Như Thân lúc này lại xông lên.
Trong con hẻm tối tăm không ánh sáng này, người đàn ông mặc đồ đen lợi dụng thời cơ, vung nắm đấm mang theo gió, lướt qua hai má Khách Như Thân.
Trong nháy mắt, hai người ở trong ngõ nhỏ đen kịt so qua mấy chiêu, có qua có lại.
“Mày không phải Nghiêm Trì…” Khách Như Thân xác nhận được chuyện này, Nghiêm Trì tuyệt đối không có thân thủ tốt như vậy.
❁❁❁
Chính Thẩm Quân Từ đã đánh lạc hướng Khách Như Thân.
Cậu không làm bại lộ thân phận của mình, một là để thu hút những người này tới, kéo dài thời gian cho Nghiêm Trì và Lịch Trọng Nam, một là bởi vì những người trước mắt này căn bản không sợ cảnh sát.
Nếu như là bình thường, bại lộ thân phận cảnh sát có thể khiến đối phương dừng tay, nhưng ở trong con hẻm tối đen này, cậu một thân một mình, đối mặt với mấy tên sát nhân, nói một tiếng tôi là cảnh sát cũng chẳng có ích gì, khả năng còn là một tấm bùa đòi mạng.
Trầm Quân Từ đứng đối diện với mấy người, cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Khách Như Thân bẻ khớp ngón tay: “Mặc kệ mày là ai, hôm nay làm hỏng chuyện tốt của ông đây, đều là kẻ đáng chết!”
Trong con hẻm đen kịt, Khách Như Thân nắm chặt nắm đấm, đánh mạnh về phía cậu. Nắm đấm của gã mang theo gió lớn, Thẩm Quân Từ vội vàng bảo vệ đầu.
Một chiêu này của Khách Như Thân lại là chiêu giả, gã đột nhiên rút tay lại, dùng chân đá vào ngực Thẩm Quân Từ.
Khách Như Thân trước mắt chiếm hết ưu thế về chiều cao, cân nặng, tựa như một con quái vật, lao về phía cậu.
Ngực của Thẩm Quân Từ là điểm yếu, vội vàng nghiêng người né tránh, chân Khách Như Thân gần như chạm vào ngực cậu.
Hai người ở chỗ này so chiêu, những người phía sau lại bao vây họ.
Thẩm Quân Từ chiến đấu với bọn họ thời gian dài. Thân thủ của cậu không tồi, nhưng dưới sự vây công như bánh xe chiến đấu, thể lực cậu không đủ, vẫn lộ ra sơ hở.
Khách Như Thân càng đánh càng hăng, xuất chiêu không ngừng. Gã phát hiện Thẩm Quân Từ vẫn luôn che ngực, đoán được đây là điểm yếu của cậu.
Dưới sự tấn côn, Thẩm Quân Từ muốn giải quyết vài tên đàn em trước, lại có người rút lưỡi dao sắc bén ra.
Thẩm Quân Từ bị khách Như Thân ép đến góc tường. Cậu đưa tay ngăn cản nắm đấm của Khách Như Thân đánh vào ngực mình, lại có người từ bên cạnh bỗng nhiên vọt tới.
Một ánh sáng trắng lóe lên, Thẩm Quân Từ cảm thấy ớn lạnh ở bụng dưới, cơ thể như bị xuyên thủng.
Hung khí được rút ra, máu tươi b ắn ra tung tóe.
Từng đợt đau đớn truyền đến.
Thẩm Quân Từ đưa tay đánh rơi dao của đối phương, cố gắng chống đỡ lại hạ gục thêm hai người.
Bị vết thương ảnh hưởng, động tác của Thẩm Quân Từ chậm lại, trước mắt cậu tối sầm, lấy tay che miệng vết thương, lảo đảo lui về phía sau hai bước, quỳ một gối trên mặt đất.
“Để tao xem, rốt cuộc mày là người bên nào!” Khách Như Thân nói xong đi về phía trước, đưa tay kéo khẩu trang trên mặt Thẩm Quân Từ xuống.
Thẩm Quân Từ lại đột nhiên ngẩng đầu, giữ chặt tay gã, thân thể linh hoạt cuộn lên như rắn.
Khách Như Thân nhất thời không có phòng bị, Thẩm Quân Từ mượn lực đạp lên đầu gối của gã, phóng người lên, nằm sấp trên lưng Khách Như Thân, từ sau lưng dùng hai tay bóp cổ gã…
Tình hình ngay lập tức bị đảo ngược.
Khách Như Thân nhất thời không thể thở được, dùng sức đập lưng về phía tường, cố gắng phá bỏ xiềng xích của Thẩm Quân Từ. Gã cao một mét chín mấy, chắc chắn là một võ sĩ hạng nặng, mang theo Thẩm Quân Từ đụng về phía sau, phát ra một tiếng uỳnh.
Thẩm Quân Từ bị một đòn, cậu kêu lên, ho ra mấy ngụm máu, cắn răng không buông tay, ngược lại dùng thêm sức. Vết thương ở bụng dưới đau nhức, mùi máu tươi theo cổ họng tràn lên.
Cổ Khách Như Thân bị siết chặt, không thể thở được, cổ họng phát ra tiếng nức nở, gã trợn mắt, toàn thân run rẩy một hồi, bước đi loạng choạng.
Mấy tên đàn em kia từ trên mặt đất bò lên, không biết nên cứu người như thế nào.
Giằng co hơn mười giây, Thẩm Quân Từ đột nhiên do dự.
Cậu đã gặp qua quá nhiều thi thể, biết nếu dùng sức, người đàn ông trước mắt có thể bị siết chết.
Cậu không muốn giết người, lực ở tay giảm đi một phần.
Khách Như Thân không biết mình đã đi vòng qua trước điện Diêm Vương một vòng, thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, viện binh của gã lại đến, lại có vài nhân viên của công ty bảo vệ tiến vào ngõ hẻm.
Thẩm Quân Từ không dám tham chiến, buông tay ra, đạp gã về phía trước.
Khách Như Thân ho khan vài tiếng, có người đi xuống đỡ gã, gã xua tay, khàn giọng nói: “Mặc kệ tao, giết nó cho tao!”
Đột nhiên, bốn năm người từ phía sau đuổi theo.
Thẩm Quân Từ chạy về phía trước vài bước, đầu hẻm đen kịt phía trước xuất hiện bóng người, trong lòng cậu lạnh xuống, đang chuẩn bị đi lên liều mạng, thì thấy rõ người dẫn đầu là Dư Thâm.
Dư Thâm nhận ra cậu, gật đầu với cậu, để Thẩm Quân Từ đi qua.
Sau khi cậu đi qua, Dư Thâm ngăn mấy người đuổi theo lại, hô một tiếng: “Cảnh sát đây!”
Vài giây sau, các cảnh sát khác cũng chạy tới, vừa vặn đối đầu với người của bên công ty bảo vệ.
Thẩm Quân Từ nhân cơ hội rời khỏi con hẻm, hòa vào dòng người.
Nơi này cách kho hàng không xa, người đi lại rõ ràng nhiều hơn. Ven đường là một khu chợ đêm nhỏ, có một vài cửa hàng nhỏ còn mở, cũng có vvaif người bày hàng bán thịt nướng, có người đang ăn khuya.
Thẩm Quân Từ cảm giác mình rốt cục cũng được trở về trần thế.
Đi ngoài đường vào giờ này, dù có phóng nhanh thế nào cũng sẽ bị chú ý.
Cậu sợ còn có người của công ty bảo vệ ở đây nên không dám thả lỏng cảnh giác, cúi đầu che vết thương, giả vờ làm người qua đường, bước chân dần dần chậm lại.
VVết thương trên người tuy không trí mạng nhưng cũng không nông. Miệng vết thương truyền đến từng trận đau đớn, mồ hôi lạnh thấm ướt cổ áo. Vết thương ở lưng liền với lồ ng ngực, mỗi một lần hô hấp đều truyền đến đau đớn.
Cậu lấy tay ấn bụng, máu tí tách chảy không ngừng, theo quần áo, nhỏ giọt cả đường đi.
Nhịp tim không đều, cơn đau ngày càng dữ dội, trong tai truyền đến ù tai, giống như là ngâm đầy nước. Cậu chỉ cảm thấy buồn ngủ, sự mệt mỏi bao trùm lấy cậu.
Không biết từ lúc nào trời bắt đầu mưa nhẹ, rơi xuống da thịt cậu, khiến cậu cảm thấy rất lạnh.
Cảm giác mình đã đi được một đoạn đường dài, Thẩm Quân Từ không chống đỡ nổi nữa, ngồi xuống một trạm xe buýt không người.
Vừa ngồi xuống, cậu liền nghe thấy điện thoại di động có nhắc nhở, cầm lên nhìn, dòng chữ trên điện thoại di động đập vào mắt, phải nhìn một lúc cậu mới thấy rõ.
Là tin tức Lịch Trọng Nam gửi cho cậu, bảo anh ta đã dẫn Nghiêm Trì đến chỗ an toàn.
Thẩm Quân Từ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cố gắng tập trung tinh lực, ấn phím tắt của điện thoại di động, áp vào bên tai.
Giọng nói lo lắng của Cố Ngôn Sâm truyền đến: “Thẩm Quân Từ, em đang ở đâu?”
Cậu còn chưa trả lời, giọng nói đối diện đã nói: “Anh thấy em rồi!”
Thẩm Quân Từ tắt điện thoại di động, nâng mí mắt ướt đẫm mồ hôi lên, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy về phía mình.
Trước mắt cậu tối sầm lại, trước khi ngã xuống, được người quen thuộc ôm vào trong ngực.
“Em bị thương à?” Cố Ngôn Sâm lo lắng kêu lên, giúp cậu đè vết thương lại: “Anh đưa em đến bệnh viện!”
Thẩm Quân Từ lắc đầu.
“Bây giờ em không thể đến bệnh viện, đối phương có thể có người canh giữ ở đó, bây giờ đến bệnh viện bọn họ sẽ biết Nghiêm Trì ở trong tay chúng ta, tất cả những nỗ lực trước đó đều trở nên uổng phí.”
Những người sau lưng có thể điều động người của phân cục, nói không chừng trong cục thành phố cũng có người của bọn họ, tùy tiện đưa Nghiêm Trì đến trại tạm giam là chuyện nguy hiểm.
Họ phải xem xét một phương pháp an toàn hơn …
“Bất kể thế nào, em nhất định phải nhanh chóng xử lý vết thương đã!” Cố Ngôn Sâm cảm giác được, tốc độ chảy máu vẫn không hề chậm lại.
Thẩm Quân Từ chịu đựng cơn đau nhức, nhẹ nhàng mở miệng, môi cậu trắng bệch, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Không phải là vết thương chết người. Em chỉ thấy hơi mệt mỏi.”
Cậu suy nghĩ một lát, lấy tay kéo cổ Cố Ngôn Sâm, ghé vào tai anh nói: “Cố Ngôn Sâm, dẫn em về nhà…”
Dưới cái lạnh và cơn đau dữ dội, cậu rất nhớ nơi có thể mang lại hơi ấm cho mình, đó là con mèo và con chó của mình.