Khương Nùng còn đang trong thời gian ở cữ mà đã thúc giục Phó Thanh Hoài đi đặt tên cho con.
Nguyên nhân rất đơn giản, khi người ngoài hỏi đến, hai chữ Chiêu Muội thật sự làm cô khó mà nói ra, cái tên cũng dường như khiến cho toàn bộ người trong giới thượng lưu đều biết nhà họ Phó không có con gái vậy.
Phó Thanh Hoài suy nghĩ cả đêm trong phòng sách, bút lông chấm mực in trên giấy, cuối cùng vết mực cũng dần khô.
Khương Nùng ngủ dậy xuống giường đi xem thử, chân đi dép bông lê bước trên tấm thảm dày mềm mại chẳng phát ra âm thanh, ngửi thấy mùi mực thoang thoảng, cô tiến lại gần, tò mò ngước hàng mi cong dài lên nhìn thì thấy trên giấy Tuyên Thành viết: Cẩm Uyên.
"Phó Cẩm Uyên?" Cô đọc khẽ, rất thích cái tên này.
Phó Thanh Hoài đi rót chén trà xanh ngoảnh đầu lại, thấy cô cầm giấy Tuyên Thành xem đi xem lại bèn nói: "Lấy cái tên này nhé?"
Khương Nùng chậm rãi gấp tờ giấy lại, nhìn sang người đàn ông tuấn tú đang đứng quay lưng về phía cửa sổ: "Vâng, đứng đắn hơn cái tên Chiêu Muội nhiều."
Cậu con trai nhỏ chính thức có tên rồi, mà nhóc Đậu cũng đã đến tuổi tập viết chữ.
Khoảng thời gian này Phó Thanh Hoài ngoài chăm sóc con cái thì là kiên nhẫn dạy cậu bé viết tên của mình, Phó Sở Hồi.
Đáng tiếc nhóc Đậu thường xuyên ăn bớt ăn xén, ăn luôn ba nét chấm thủy trong chữ “Hồi”, viết thành chữ Hồi trong “về nhà”.
Phó Thanh Hoài dạy không dưới mười lần cũng đành mặc kệ cậu bé viết như thế nào.
Giai đoạn ở cữ này của Khương Nùng cũng coi như thư thái, cô đã có kinh nghiệm của lần sinh nở trước nên lần này cũng bồi bổ ào ào giống vậy, ngay cả tắm cũng phải dùng dược liệu tắm được tổ tiên là thầy thuốc Đông Y của nhà họ Phó truyền lại, như chỉ sợ không thể chăm sóc đến xương cốt cơ thể.
Cô chọn ngay thời điểm mặt trời nóng nhất để đi tắm, nước nóng ngập tràn bồn tắm, cửa sổ đóng chặt, mùi thuốc và hơi nước nóng bao trùm trong không khí.
Bình thường vào lúc này, Phó Thanh Hoài nhất quyết vào cùng giúp cô tắm, anh cuộn sẵn tay áo sơ mi lên, cũng không để ý ống quần sẽ bị ướt nhẹp.
Khương Nùng chỉ cần buộc chặt áo choàng tắm ngồi trên ghế, hơi cúi đầu, nước ấm xuôi theo mái tóc đen nhánh chảy xuống đất.
Nhiệt độ nước hơi nóng, Phó Thanh Hoài thử độ ấm trước rồi mới dùng khăn mặt bằng bông lau nước trên mái tóc cô. Anh giống như đang tắm cho trẻ con, toàn bộ quá trình đều vô cùng kiên nhẫn. Xung quanh toàn hơi nước nóng mờ mịt, Khương Nùng nhìn hơi nước ngưng tụ thành từng giọt chảy dọc xuống bồn tắm, đèn khẽ lay động, sau khi tắm khoảng nửa tiếng anh dùng một chiếc khăn tắm to quấn lấy cô.
Trên tay áo Phó Thanh Hoài dính đầy mùi hương bọt tắm cũng chẳng lau đi, mà lại ôm cô ngồi lên thành ghế sô pha đơn.
Dưới áo choàng tắm là đôi chân trần, Khương Nùng giẫm lên ống quần anh: "Anh ba."
Phó Thanh Hoài khẽ bảo cô đừng nghịch, sau đó khóa vòi nước lại, hơi nước nóng trong phòng dần dần tan đi.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính đóng chặt chiếu lên cơ thể sẽ tỏa nhiệt, toàn thân anh ướt sũng, quần áo mỏng manh thấm đầy vết nước, lớp vải gần như ôm sát từng đường nét lồ ng ngực được điêu khắc tỉ mỉ, phác họa lên cơ ngực hoàn mỹ.
Tay Khương Nùng sờ s0ạng một lúc, hiển nhiên xúc cảm vô cùng tuyệt vời. Đọc Full Tại
Phó Thanh Hoài lau khô mái tóc, đột nhiên ngón tay dài nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô kéo xuống dưới một chút: "Tiếp tục đi."
Khương Nùng chỉ trêu chọc một nửa chứ chẳng dám làm tiếp, cô cười cầu xin tha thứ: "Em sai rồi, anh ba."
Phó Thanh Hoài cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng kia ra, tùy tiện ném vào trong bồn tắm màu trắng, chiếc áo nổi trên mặt nước. Màu da anh trắng lạnh, tựa như băng nhưng lại có nhiệt độ, phả ra từng đợt.
Khương Nùng bị bế ngồi lên đùi, áo choàng tắm áp sát lớp da hai người, dần dần không còn tiếng động gì nữa.
Cách cánh cửa, thế giới bên trong là của riêng hai người.
Lúc Phó Thanh Hoài hôn tới, mùi nhang thơm quen thuộc lập tức dọc theo dái tai mềm mại, lướt qua bên cổ, thấm vào xương quai xanh và cả những nơi bí ẩn hơn, tựa như tan vào trong xương máu. Trong khoảnh khắc này, Khương Nùng cảm thấy toàn thân đều là hơi thở của anh.
Nhưng chỉ có thể hôn, còn những chuyện khác không thể tiếp tục được.
Khương Nùng khẽ hỏi: "Nhẫn nhịn có vất vả lắm không anh?"
Phó Thanh Hoài đè ép lời cô nói về, cười nhẹ: “Anh ba có gì mà không nhịn được chứ?"
Khương Nùng mơ hồ nghĩ, người đàn ông này quả thật là giỏi kiềm chế, thủ giới cấm dục đối với anh mà nói chỉ đơn giản như chuyện thường ngày nhưng phá vỡ rồi lại cũng rất khủng khiếp, không phải hôn quấn quýt thì không chịu ngừng lại.
Mãi đến khi ngoài cửa truyền tới tiếng cậu bạn nhỏ Phó Cẩm Uyên lại không chịu uống sữa, thím Nguyệt khẽ dỗ dành.
Môi Khương Nùng lướt qua tai anh nhẹ nhàng nói: "Em phải tắm rồi, anh đi dỗ con đi."
…
Bệnh kén ăn này, Phó Cẩm Uyên bị di truyền từ trong bụng mẹ.
Lúc vừa ra đời, điều khiến Khương Nùng cảm thấy rất khiếp sợ chính là thằng bé không chịu uống sữa, tuyệt thực hai ba ngày, được y tá đút một chút nước sôi để nguội, về sau khi mà suýt nữa tưởng rằng không nuôi sống nổi, nó mới miễn cưỡng uống một chút.
Ngoại trừ bệnh kén ăn ra, phần lớn thời gian Phó Cẩm Uyên đều khá yên lặng.
Dùng cách nói của thím Nguyệt chính là yên lặng như một cô bé, mái tóc hơi xoăn tôn lên gương mặt mềm mại, thích lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo giống như ba, còn biết liếc mắt nhìn người khác.
Có lẽ trong tương lai tính nết của thằng bé này cũng cao ngạo không kém anh trai mình.
Hơi lớn hơn một chút, Phó Cẩm Uyên biết cười khẩy, chê mùi hương trên người thím Nguyệt khó ngửi, ngược lại nó lại rất thích mùi của Phó Thanh Hoài.
Điểm này giống hệt nhóc Đậu, được ba bế trên tay, thằng bé sẽ không ngừng khúc khích.
Phó Thanh Hoài ngoài lúc bận rộn làm ăn bên ngoài ra, phần lớn thời gian đều làm thay thím Nguyệt. Ban ngày anh bế con, ban đêm nó cũng ngủ cùng anh, nếu như phải làm việc trong phòng sách đến rạng sáng, khi anh lặng lẽ trở về phòng sẽ nhìn thấy Phó Cẩm Uyên nhàm chán nằm đủ kiểu trong nôi, mở to một đôi đôi mắt xinh đẹp nhưng cũng không cười, trước kia Khương Nùng đã phát hiện con ngươi thằng bé là màu hổ phách nhạt.
Phó Thanh Hoài giải thích, nói gen của tổ tiên nhà họ Phó có con mắt này.
Tham khảo đứa cháu họ hàng xa Phó Dung Dữ của anh sinh ra cũng có đôi mắt màu hổ phách, mà hiện tượng của Phó Cẩm Uyên này gọi là “thuyết lại giống”.
Nhóc Đậu phấn khích nói: "Mắt em trai giống viên ngọc hổ phách."
Khương Nùng vừa cẩn thận quan sát, màu con ngươi của Phó Thanh Hoài cũng rất nhạt, không đen nhánh giống như cô, có lẽ thằng nhóc thật sự là “lại giống”.
Cũng bởi vậy, thỉnh thoảng Phó Cẩm Uyên được bế ra ngoài chơi, mọi người vừa nhìn mái tóc xoăn và đôi mắt sáng sửa hơn những cậu nhóc bình thường này, đều tự động cho rằng thằng bé là một cô nhóc xinh đẹp.
Khương Nùng lại chẳng nhận ra, tình cờ chụp một bức ảnh Phó Cẩm Uyên gửi cho Thẩm Hành ở thành phố Giang xa xôi.
Thẩm Hành cũng hỏi cô: "Đứa cháu ngoại này của ba chắc chắn không phải con gái à?"
Thật đúng là không phải.
Mặc dù Phó Cẩm Uyên xinh đẹp như một cô bé nhưng tính tình rất kiêu ngạo, thuở nhỏ không thích cười, bất kể trêu đùa thằng bé thế nào cũng chỉ đổi lấy một ánh mắt lạnh lùng nhìn người khác trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó, ngay cả người lớn cũng phải cảm thấy tự ti mặc cảm.
Lúc riêng tư, trước khi tắt đèn đi ngủ Khương Nùng không nhịn được hỏi người đàn ông lười biếng dựa bên cạnh: "Anh ba, hồi nhỏ anh cũng như thế này sao?"
Lúc này Phó Thanh Hoài giả ngu, chau mày: "Hồi nhỏ anh sống vô cùng hòa hợp với mọi người."
Khương Nùng không tin lắm, cô có thể cảm nhận được Phó Cẩm Uyên không chỉ có dáng vẻ giống ba, ngay cả tính tình cũng hoàn toàn kế thừa từ anh, cả nhà này người có thể chọc được thằng bé không ngờ lại là đại công thần Lương Triệt.
Nguyên nhân là vào buổi sáng ngày nào đó, Khương Nùng dậy trễ, sau khi thay quần dài và áo khoác blazer trong phòng để đồ để vội vàng đến đài phát thanh - truyền hình.
Cô vừa đẩy cửa phòng khách ra đã thấy Lương Triệt đang đút cho Phó Cẩm Uyên uống sữa.
Bé con được bao bọc trong chiếc chăn nhung tơ mỏng nằm trên ghế xích đu, chỉ có cái chân nhỏ vểnh lên đón ánh nắng, mà Lương Triệt thì cầm bình sữa quỳ gối một bên chân ở bên cạnh bày ra tư thế gian thần mời rượu: "Nào, bé tổng giám đốc Phó của chúng ta uống một ngụm nữa nào."
Phó Cẩm Uyên được đút một miếng, miệng phun bong bóng: "A…"
"Vẫn uống thêm được nữa cơ à." Lương Triệt lấy bình sữa từ trong tay thằng bé, lắc lắc hai cái lại đưa trả lại: "Hôm nay tâm trạng rất tốt phải không, nhìn cái mặt hớn hở đó kìa. Nào, bé tổng giám đốc Phó hoàn toàn đủ sức có thể cạn cả một bình này."
Phó Cẩm Uyên bị anh ta dỗ ngon dỗ ngọt cầm lấy uống tiếp, miệng lại nhả bong bóng.
Trong phòng khách tĩnh lặng. Đọc Full Tại
Toàn là tiếng nịnh nọt của Lương Triệt:
"Mời bé tổng giám đốc Phó..."
"A~"
"Uống thêm hai ngụm nữa đi, uống thỏa thích đi nào..."
"A a…"
"Không không không, chắc chắn cậu vẫn có thể uống tiếp. Nào, tôi kính bé tổng giám đốc Phó một chén."
Cổ tay trắng nõn của Khương Nùng đang mặc áo khoác blazer cũng dừng lại đứng một bên lẳng lặng nhìn Lương Triệt làm sao dỗ Phó Cẩm Uyên uống hết cả bình sữa. Lúc cô ra khỏi cửa, thầm nghĩ toang rồi, còn nhỏ tuổi như thế mà sống trong môi trường quan liêu nặng như vậy, tương lai phải làm sao bây giờ.
-
Lúc Phó Cẩm Uyên sắp một tuổi, cũng là giai đoạn Khương Nùng và Phó Thanh Hoài bận rộn nhất, khi đó mắt Thẩm Hành đã hoàn toàn khôi phục thị lực, ngàn dặm xa xôi tới thành phố Tứ, đưa thằng bé và nhóc Đậu cùng về nhà họ Thẩm nuôi một khoảng thời gian.
Thẩm Hành nói: "Con gái ba chẳng nuôi được ngày nào, bây giờ cháu ngoại để ba nuôi mấy hôm đi."
Đúng lúc nhóc Đậu cũng thích ông ngoại,cậu bé rất muốn đến nhà họ Thẩm sống.
Khương Nùng suy nghĩ một chút rồi cử Lương Triệt đi cùng. Thời khắc không có con cái ràng buộc bên cạnh, cô gần như tập trung tinh thần vào đài phát thanh - truyền hình, từ chuẩn bị mở chương trình mới nhanh chóng nổi tiếng đến từng bước thăng chức. Đồng thời Phó Thanh Hoài cũng ủng hộ công việc của cô vô điều kiện, thỉnh thoảng hai người vẫn có thể tận hưởng thế giới riêng của đôi vợ chồng.
Mấy ngày này Khương Nùng liên tục một tuần đều không về nhà, bận đến mức khi ghi hình chương trình hoàn toàn kết thúc cô mới nhớ ra nên trở về nhà thôi.
Đến khi kéo lê cơ thể mệt mỏi rã rời bước vào cửa, đúng lúc bắt gặp Phó Thanh Hoài cũng vừa đi công tác về. Ánh đèn hơi mờ tối, anh tùy tiện ném va-li và áo khoác vào góc nhà, quỳ một gối nửa ngồi xổm trên thảm bóc thùng đồ gì đó.
Khương Nùng cởi chiếc giày cao gót, đi chân trần bước tới, tò mò liếc nhìn.
Ai ngờ cái thùng kia đều là đồ tránh thai chưa bóc, từ khi ngừng ý định sinh con gái thì Phó Thanh Hoài không muốn để cô có thai nữa, vừa hay mấy năm gần đây Khương Nùng cũng không muốn sinh tiếp, về phương diện này thì hai người vô cùng ăn ý.
Chỉ là anh cần sửa lại bệnh thích sạch sẽ, mua một lần mà nhiều như vậy luôn.
Khương Nùng cầm lên nhìn rồi lại bỏ xuống, vịn đầu gối đứng dậy cười: "Anh ba đây đúng là bình thường thì không dùng, đã dùng thì phải gấp đôi người khác."
Phó Thanh Hoài nhấc cái thùng đặt vào góc tường, để tránh cô bị trượt chân, anh cũng thuận thế kéo người cô sang, nói bóng gió rất đầy đủ: "Đêm nay vẫn phải bận công việc à?"
Khương Nùng lắc đầu, chủ động ôm lấy anh: "Tùy anh sắp xếp."
...
Trong căn hộ “người không phận sự chớ tới quấy rầy”, đầu tiên Phó Thanh Hoài kéo cô đến phòng tắm, dùng đủ loại cách không thể tưởng tượng để nổi giày vò cô xong, ngoài cửa sổ màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Khương Nùng nằm lăn lộn trong chăn, ngón tay trắng nõn cuộn lại níu lấy cái gối, mang theo chút tình ý ẩm ướt.
Chẳng bao lâu sau, bên trong phòng tắm kia ngừng tiếng nước.
Phó Thanh Hoài thay một bộ âu phục màu xám tro nhạt bước ra, nhìn cách ăn mặc hẳn là sắp ra ngoài.
Anh còn cầm bộ váy cho Khương Nùng thay, trong lúc đuôi mắt ướt át của cô khẽ run lên như sắp tỉnh lại thì khẽ nói: "Cùng anh ba đi đến một nơi."
Nơi Phó Thanh Hoài muốn đến là trường đua ngựa Nha Hồ - khu tụ tập của nhân vật nổi tiếng trong thành phố Tứ, chỗ này nghe nói là sản nghiệp nhà họ Tạ, bây giờ đang được thừa kế dưới danh nghĩa của Tạ Thầm Ngạn. Khi tới nơi, khu vực nghỉ ngơi trên tầng thượng đã tụ tập không ít cậu ấm nhà giàu.
Quản lý chỗ này vì muốn lấy lòng Phó Thanh Hoài, suốt đường đi đều rất cung kính, còn để trống phòng riêng có góc nhìn đẹp nhất.
"Đêm nay có đua ngựa." Phó Thanh Hoài ra hiệu cho cô nhìn đường đua ngoài vách kính ngăn, đúng lúc có một đàn ngựa Akhal-Teke để chiêm ngưỡng cực đẹp được dắt ra, Khương Nùng giương mắt nhìn theo.
Phó Thanh Hoài nhận giấy bút quản lý bên cạnh đưa tới, lại bảo cô viết xuống một con số.
Nhìn dáng vẻ này, là đến xem đua ngựa đây mà.
Khương Nùng suy nghĩ một chút, rất sến sẩm viết con số hai mươi ba lên giấy.
Phó Thanh Hoài hỏi cô: "Tại sao là hai mươi ba?"
"Bởi vì đó là ngày sinh nhật anh." Khương Nùng cong môi mỉm cười, nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh, sau đó cô lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: "Cũng là con số may mắn của em."
Cuộc đua ngựa bắt đầu bước vào thời gian quy định.
Thật ra đám cậu ấm trên này vốn chẳng buồn xem, chỉ là một thú vui chơi mà thôi, hơn phân nửa đều tập hợp lại cùng nhau ngồi đánh bài ở bàn trước, trong lúc nói chuyện vài nét bút ký khoản làm ăn lớn cứ thế xuất hiện.
Tạ Thầm Ngạn cũng tới, người bên cạnh gọi Phó Thanh Hoài đi qua đó.
Khương Nùng cầm ly nước xoài tươi, vị ngòn ngọt, một mình đứng trước vách kính ngăn một lúc.
Sau khi xem những con ngựa đua nhiệt huyết phi nhanh xong, cô mới trở về, yên tĩnh ngồi bên cạnh Phó Thanh Hoài.
Có người hỏi: "Con nào thắng vậy?"
Ánh mắt Phó Thanh Hoài cực kỳ bình tĩnh nhìn sang, Khương Nùng cười nói: "Số hai mươi ba."
Đám cậu ấm này không thích cá cược đua ngựa, một lát sau quản lý cung kính mang tiền đặt cược lên.
Khương Nùng uống nước trái cây, thoạt đầu cũng không biết là cái gì, mãi đến khi quản lý mở chiếc hộp màu bạc ra, một chiếc dây chuyền đá quý lóe lên ánh sáng long lanh được đặt bên trong, giá trị bạc tỷ, là đồ cổ hiếm thấy.
Cô kinh ngạc trong giây lát, đang nghĩ tiền đặt cược của ai mà chơi lớn thế.
Ánh mắt của Tạ Thầm Ngạn đứng trong đám người vây xem cười như không cười, người đoán được cũng không nhịn được mỉm cười.
Phó Thanh Hoài cầm lấy sợi dây chuyền đá quý, đeo lên cổ người chiến thắng duy nhất đêm nay, thuận thế ôm bả vai cô, cúi xuống nói bên tai cô: "Lễ tình nhân vui vẻ."
Lúc này Khương Nùng mới hoàn hồn, tiền đặt cược ở đây ra thế này, là anh đã sắp đặt sẵn từ trước à.
Hết lần này tới lần khác giấu giếm cô, trắng trợn bày trò lãng mạn trước mặt mọi người.
Một lúc sau, đầu ngón tay trắng nõn của cô sờ lấy viên đá quý mang hơi âm rủ xuống trước cổ, đáy lòng thấy ấm áp theo, cũng khẽ nói: "Lễ tình nhân vui vẻ."
Nói xong câu này còn thấy vẫn chưa đủ, Khương Nùng lại thêm một câu: "Em yêu anh."
Phó Thanh Hoài nghe thấy ba chữ này, đáy mắt lộ ra ý cười, đêm nay trong cả cái trường đua ngựa lớn nhất này, người chiến thắng rõ ràng là anh.