Sau khi hôn lễ kết thúc không bao lâu, Khương Nùng nhận được tin mình được điều đến đài Tân Văn ở Tứ Thành công tác.
Cô sắp chuyển đi nên không thể tránh khỏi một cuộc chia tay với các đồng nghiệp trong đài, phòng bao được đặt ở một hội sở tư nhân dưới tên Phó Thanh Hoài, ông chủ dùng một trăm phần trăm thái độ cung kính để phục vụ, chỉ sợ bạc đãi vị khách quý Khương Nùng.
Trong bữa tiệc tối, Đông Chí là người không nỡ chia tay Khương Nùng nhất, cậu ta đã làm việc với Khương Nùng từ lúc còn là một trợ lý thực tập nhỏ bé, cho tới khi trở thành ký giả chính thức như ngày hôm nay, loại tình cảm vừa là thầy vừa là bạn này vô cùng sâu sắc, đôi mắt nai của cậu ta đỏ bừng, nâng ly nói với Khương Nùng: “Chủ bá Khương, trước đây ở trong đài, mỗi khi căng thẳng em liền nói lắp, lăn lộn cả năm trời vẫn chỉ là một trợ lý nhỏ bình thường, cảm ơn chị đã cho em cơ hội.”
Khương Nùng khẽ cười, nhấp một ngụm rượu.
Đông Chí nói thêm: "Nếu không nhờ chị, em đã phải về nhà thừa kế mười cái siêu thị, rồi trở thành một con cá mặn mà không ai muốn làm."
Mai Thời Vũ bất ngờ bị sặc rượu, lấy tay che cổ họng, rồi dùng khẩu âm Quảng Đông rời rạc hỏi: "Làm lâu như vậy mới biết cậu còn là một Phú Nhị Đại có gia nghiệp thừa kế cơ đấy?"
Gương mặt trẻ con của Đông Chí đỏ bừng: "Chừng mười cái siêu thị thôi à."
Sau khi anh ta nói xong mấy câu cảm ơn, thành viên đoàn đội Lắng Nghe cũng lần lượt bước đến mời rượu Khương Nùng, nói cả đống lời cảm động, đến khi Khương Nùng cảm thấy đã uống đủ rồi, giữa không khí chia tay vui vẻ, cô cũng có chuẩn bị cho mỗi người một phần quà nho nhỏ.
Cô nhớ rõ sở thích và gia cảnh của từng thành viên trong đoàn đội cùng làm tiết mục chung với mình, Khương Nùng thậm chí còn nhớ rõ mẹ của trợ lý mới vừa xuất viện sau khi trải qua một cuộc tiểu phẫu vào tuần trước, cũng được một phần quà dinh dưỡng kèm theo một bao lì xì hào phóng.
Trợ lý nhỏ cảm động chảy nước mắt, nói với người bên cạnh: "Tôi bình thường như thế này, nhưng chủ bá Khương luôn khiến tôi có cảm giác mình thật đặc biệt trong mắt cô ấy, tôi thật không nỡ để chủ bá Khương chuyển công tác."
Kỹ thuật viên âm thanh cũng cầm khăn giấy lau nước mắt nước mũi, an ủi: "Chủ bá Khương là được thăng chức, chúng ta phải mừng cho cô ấy chứ."
Khương Nùng đứng quay lưng về phía cửa kính sát đất, ráng chiều màu quýt chín rực rỡ chiếu lên cơ thể cô, phác họa từng đường nét xinh đẹp, cô chậm rãi rót đầy ly rượu bằng đôi bàn tay trắng nõn, rồi nhẹ nhàng nói với mọi người: "Chúc mỗi một người đã cùng tôi kề vai chiến đấu, tiền đồ như gấm."
"Chủ bá Khương, tiền đồ như gấm."
"Tiền đồ như gấm........."
*
Khương Nùng được điều nhiệm đến Tứ Thành, điều đầu tiên cô làm là tìm chỗ ở gần đài Tân Văn bên này.
Cô không có yêu cầu gì đặc biệt đối với chỗ ở, ngay cả ký túc xá nhân viên cũng được, nhưng sau khi được điều chuyển, do cô phải chuyển nhà nên cũng không tiện để lãnh đạo đài tìm chỗ ở cho mình.
Nhưng Phó Thanh Hoài đã chuẩn bị từ trước, đã âm thầm mua một căn hộ cao cấp và xa xỉ.
Bên ngoài đồn rằng mua nhà là một người đàn ông, cho đến khi Khương Nùng dọn đến ở, người trong tòa nhà cuối cùng cũng gặp được chủ nhà chân chính.
Có thể sống ở đây đều là những người giàu có hoặc có địa vị xã hội, cũng có rất nhiều người nổi tiếng trong ngành giải trí.
Khương Nùng một mình dọn đến đây sớm hơn Phó Thanh Hoài ba ngày, mang theo chút quà biếu tặng cho hàng xóm.
Người bên cạnh chỉ biết nữ hàng xóm mới chuyển đến làm trong ngành tin tức, dáng dấp cực đẹp, ăn nói lại dịu dàng nhỏ nhẹ, êm tai.
Còn nam chủ nhân là ai thì vẫn chưa có người nào nhìn thấy.
Khương Nùng vẫn chưa tìm được bảo mẫu phù hợp, một mình cô tự trang trí nội thất cho căn hộ, cô lái xe đến siêu thị mua rất nhiều đồ dùng hằng ngày, thậm chí còn mua thảm trải sàn nhung mềm mại cho trẻ em, lúc trở về ngẫu nhiên gặp được hàng xóm lầu trên.
Hàng xóm họ Đàm, tự xưng là phú thương đầu tư tài chính, vừa nhìn thấy Khương Nùng liền giật nảy mình.
Thấy cô cầm quá nhiều đồ đạc, liền chủ động cởi khuy cổ tay áo, tới giúp một tay.
Chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên bàn tay mảnh khảnh của Khương Nùng lóe sáng.
Đàm Diệu Văn đỡ chiếc kính không gọng trên sống mũi, do dự hỏi: "Cô và chồng... ở riêng?"
"Cũng không hẳn." Khương Nùng mỉm cười nói.
Mặc dù gia sản tổ tiên phần lớn đều ở Lịch Thành, nhưng bao nhiêu đó không đủ thỏa mãn dã tâm của một kẻ ngồi trên cao như Phó Thanh Hoài, trước đây anh và Phó Dung Dữ hợp mưu mở rộng thị trường đầu tư ở Tứ Thành, cho nên cũng có qua lại làm ăn ở bên này.
Từ khi cô bị điều nhiệm tới nay, để tránh tình trạng vợ chồng sống xa nhau, Phó Thanh Hoài đã bắt đầu tự mình tiếp quản sản nghiệp ở Tứ Thành.
Thỉnh thoảng anh cũng phải trở về quản lý tổ nghiệp, cho nên bôn ba qua lại là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Trong lúc chờ thang máy, Đàm Diệu Văn cũng đánh giá Khương Nùng kỹ hơn, thấy cô ăn mặc giản dị, một chiếc áo hoodie rộng có mũ trùm đầu màu be, mái tóc đen dài được buộc bằng kẹp tóc, làm nổi bật sườn mặt xinh đẹp của cô, rất có khí chất mỹ nhân cổ điển sinh ra và lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam.
Hoàn toàn khác với những người phụ nữ son phấn bên ngoài, cô quá sạch sẽ và thuần khiết, trên người ngoại trừ chiếc nhẫn ra thì không có bất kỳ phụ kiện trang sức nào.
Thưởng thức trong mắt Đàm Diệu Văn nhiều hơn, cũng càng muốn lấy lòng hơn.
Ví dụ, sáng sớm anh ta sẽ lái xe lgiả vờ đi ngang qua chỗ làm của Khương Nùng, muốn thuận đường theo cô một đoạn.
Hay nhiệt tình giới thiệu một số món ngon địa phương của Tứ Thành, mời cô đi ăn khi có cơ hội.
Khương Nùng lịch sự từ chối, cố gắng tránh né những tình huống tình cờ gặp mặt của người hàng xóm lầu trên.
Cô không ra ngoài, thì Đàm Diệu Văn sẽ tìm tới cửa, nói rằng người giúp việc trong nhà đã làm một ít sốt anh đào mùi vị rất thơm ngọt, còn cố ý chọn thời điểm hơn mười giờ đêm mập mờ, mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, chỉ khoác một cái áo ngủ màu xanh.
Chỉ là anh ta gõ nửa ngày cũng không thấy ai trả lời.
Đúng lúc này, cửa thang thang máy từ từ mở ra.
Đàm Diệu Văn nhìn thấy một chiếc va li hành lý được đẩy ra trước, sau đó, một người đàn ông tuấn mỹ dáng người cao thẳng xuất hiện, giống như vừa đi công tác về, vẫn còn vẻ phong trần mệt mỏi, cánh tay trái khoác một chiếc áo vest màu xám đen, bên cạnh còn có một đứa trẻ xinh xắn lon ton chạy theo.
Đứa bé không nhận ra cửa nhà, giương đôi mắt đen vô cùng xinh đẹp nhìn bốn phía, rồi cất giọng non nớt hỏi: "Bạ bạ, 1642 là ở đâu?"
Đàm Diệu Văn vừa nghe mấy chữ này, theo bản năng nhìn bảng số nhà ngay trước mặt.
Tiếp theo, người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng quét mắt tới, vô hình tạo nên một cảm giác lạnh lẽo áp bách, khiến Đàm Diệu Văn gần như lùi về sau từng bước theo bản năng, nhường lối trên hành lang.
"Bạ bạ ~ ở đây nè!"
Mái tóc hơi xoăn của cậu bé rủ xuống giữa vầng trán trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, móc trong túi ra một chìa khóa bạc tinh xảo, nhưng nó không đủ cao, nên chỉ có thể giao cho ba, rồi ôm chân ba bằng cánh tay bé nhỏ, chờ mở cửa.
Nó cũng chớp chớp đôi mắt to tròn tò mò nhìn ông chú xa lạ ăn mặc hở hang trước mặt.
Theo tiếng mở khóa vang lên, mồ hôi lạnh của Đàm Diệu Văn cũng rơi một giọt, cảm giác lành lạnh khi bị máy điều hòa thổi thật sự là…
.....
Phó Thanh Hoài và Hạt Đậu Nhỏ vào cửa.
Khương Nùng đã làm xong ba món một canh đơn giản từ trong bếp đi ra ngoài, nghe Hạt Đậu Nhỏ nói với cô: "Mẹ, ngoài cửa nhà chúng ta có một tên biếи ŧɦái."
Cô bị dọa giật mình, nghĩ thầm căn hộ cao cấp bậc nhất thế này còn có biếи ŧɦái xuất hiện sao?
Hạt Đậu Nhỏ còn nói: "Tên biếи ŧɦái không mặc quần áo."
Phó Thanh Hoài ném áo khoác lên ghế sô pha, muốn đi rửa tay, quay người lại nói với cô rằng anh tình cờ gặp người hàng xóm lầu trên khi anh đến đây, thằng nhỏ nói không mặc quần áo là vì Đàm Diệu Văn ăn mặc không đàng hoàng.
Khương Nùng sớm đã nói với Phó Thanh Hoài chuyện hai ngày nay qua điện thoại.
Cô cảm thấy bất đắc dĩ, ôm con trai bảo bối vào ngực rồi hôn lên trán nó một cái, sửa soạn lại tóc tai cho nó: "Không hù dọa con chứ?"
Hạt Đậu Nhỏ ngoan ngoãn lắc đầu một cái, nó vươn cánh tay nhỏ bé của mình lên ôm cổ mẹ không buông.
Chỉ mới không gặp mấy ngày mà Khương Nùng đã rất nhớ chồng con. Sau khi ăn tối, một nhà ba người tắm rửa xong, liền thoải mái nằm trên giường trong phòng ngủ chính, cô thích vị trí này, bởi vì có thể nhìn thấy cảnh đêm rực rỡ vô tận bên ngoài cửa sổ sát đất.
Hạt Đậu Nhỏ áp mặt lên gối ngủ say sưa, tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn.
Khương Nùng nghiêng người đặt con vào trong chăn, sau đó mới rón rén chui vào ngực Phó Thanh Hoài làm ổ, trong không gian tối mờ, mái tóc dài của cô bung xõa, da thịt mịn màng thơm ngát cũng ẩn ẩn hiện hiện.
Phó Thanh Hoài cúi đầu nhìn cô một hồi, có một sự ăn ý giữa hai người cùng chung chăn gối, liền bắt đầu hôn nhau.
Anh hỏi Khương Nùng: "Đã thích ứng với môi trường làm việc mới chưa?
"Rồi, đồng nghiệp ở Tứ Thành cũng rất thân thiện, em cũng chỉ tạm thời điều nhiệm thôi mà." Khương Nùng đặt tay lên bờ vai rộng lớn rắn chắc của anh, một lúc sau, lại vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, rồi trượt dọc xuống cổ họng.
Phó Thanh Hoài để mặc cho cô sờ s/oạng hầu kết, còn cố ý trượt lên trượt xuống mấy cái.
Khương Nùng cười, tiếp theo lại nói: "Ý của Khang Nham Sóc là muốn em tạo chút tư lịch, đợi sau khi trở lại Lịch Thành, Lâm Tiếu Yến cũng nên lui về sau rồi."
Cô có chiến tích, nhưng tư lịch vẫn còn thấp, muốn thay thế vị trí hơn mười năm của Lâm Tiếu Yến, lại phục chúng, thì phải đến Tứ Thành mấy năm.
Phó Thanh Hoài là người đàn ông tuyệt đối ủng hộ sự nghiệp của bà xã, hôn lên khóe môi cô rồi nói: "Anh Ba ở bên cạnh em."
Trong lòng Khương Nùng như rót mật, mô phỏng động tác hôn của anh, đôi môi đỏ thắm hôn từng chút một, vui vẻ hút lấy hơi thở của Phó Thanh Hoài, thỉnh thoảng còn cười khẽ, nét mặt nhu hòa đặc biệt xinh đẹp bên dưới ánh trăng chiếu vào cửa sổ.
Phó Thanh Hoài kéo chăn, từ từ đắp lên cả hai người.
.....
Kể từ đêm đó, Đàm Diệu Văn cũng thức thời không phí hết tâm tư tìm cách vô tình gặp được Khương Nùng, anh ta cảm thấy Phó Thanh Hoài rất quen mắt, sau khi lên mạng tìm kiếm, mới biết người ở lầu dưới là một nhân vật lớn cao quý không thể tả, suýt chút nữa bị dọa vỡ mật.
Cũng may trong mắt Phó Thanh Hoài, một nhân vật nhỏ như anh ta thậm chí không được coi là tình địch, hoàn toàn không đặt vào mắt.
Cuộc sống ở Tứ Thành cứ êm ả trôi qua như vậy, trong lúc lướt vòng bạn bè, Khương Nùng nhìn thấy tin đính hôn của Thiệu Minh Châu và Thương Nhạc Hành.
Tin tức này khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ, dù sao thì một người là fan em trai u mê của Phó Thanh Hoài, một người là fan em gái nhan sắc của anh, vậy mà lại có thể đi cùng với nhau.
Trước khi Thiệu Minh Châu đính hôn, đã ngàn dặm xa xôi chạy đến Tứ Thành tìm cô ăn bữa cơm.
Khi Khương Nùng hỏi thì gương mặt ngây thơ trắng nõn như trẻ con của cô nàng rất bình tĩnh, nói: "Kết hôn với Thương Nhạc Hành vô cùng tốt, như vậy thì buổi tối sau khi đóng kín cửa, là có thể cùng nhau thổi rắm cầu vồng của anh Ba, cũng có chung nhiều đề tài để nói."
Thương Nhạc Hành cũng nguyện ý cưới Thiệu Minh Châu, nguyên nhân rất đơn giản, chuyện hôn nhân đại sự anh ta không làm chủ được.
Thay vì chọn một người phụ nữ xa lạ mà mình không thích, không bằng chọn một người mình nhìn từ nhỏ tới lớn, biết rõ tường tận.
Cho nên hai người rất ăn ý, càng tiếp xúc nhiều với Thương Nhạc Hành, Thiệu Minh Châu lại càng cảm thấy hài lòng với vị hôn phu này hơn, còn tiết lộ với Khương Nùng: "Thương Nhạc Hành chưa từng giao kết với bạn gái, anh ta cũng học anh Ba giữ mình trong sạch hơn hai mươi năm cuộc đời, nói chuyện yêu đương với tôi cũng là lần đầu tiên đấy."
Phó Thanh Hoài cũng đã tặng cho hai người một phần quà đính hôn, Thiệu Minh Châu lại nói: "Tôi phải cố gắng sinh một đứa con gái xinh xắn, để tương lai làm vợ Hạt Đậu Nhỏ."
Khương Nùng cười: "Không vội, không vội."
Cũng có không ít người trong giới hào môn mưu đồ với vị trí vợ tương lai của Hạt Đậu Nhỏ, đều bị Khương Nùng uyển chuyển từ chối, không một ngoại lệ, cô và Phó Thanh Hoài đã nói chuyện với nhau, tương lai sẽ không dùng hôn nhân đại sự của con trai để làm vật hy sinh cho sản nghiệp của Phó gia.
Bất kể Hạt Đậu Nhỏ thích cô gái nào, chỉ cần do chính con lựa chọn, người làm cha mẹ như bọn họ đều sẽ đồng ý.
….
Chớp mắt một cái, Hạt Đậu Nhỏ cũng đã gần ba tuổi.
Cuối cùng Khương Nùng cũng mang thai lần nữa, lần mang thai này phản ứng của cô rất mạnh, ban đầu cô không biết, gần đây luôn cảm thấy mình rất yếu đuối, dễ xúc động, sau khi phát sóng tin tức ở trường quay xong, uống nước cũng cảm thấy có mùi, biểu cảm trên gương mặt cô bỗng nhiên ngưng trệ.
Trợ lý mới là một người dễ dàng rơi vào tình trạng lơ ngơ, cũng đã cọ sát với Khương Nùng một thời gian khá dài.
Nhìn thấy Khương Nùng cau mày, cho là nước lạnh, vội vàng muốn đổi cho cô một ly nước nóng, ai ngờ tay chân luống cuống làm vẩy nước vào ngực áo sơ mi của cô, lớp vải trắng lập tức bị thấm ướt, trợ lý Lý Nhược cũng bị dọa giật mình: "Thật xin lỗi chủ bá Khương."
Khương Nùng dùng khăn giấy thấm nước, cũng may là không bị phỏng, lắc đầu một cái: "Không sao đâu, lần sau cẩn thận một chút."
Cô không phải là kiểu người trút giận lên đầu người khác, trên đường về, cô dừng xe bên đường, hạ cửa sổ xe xuống một nửa, mặc cho gió lạnh mang theo sương mỏng thổi vào, để đầu óc tỉnh táo đôi chút.
Đến khi cảm thấy đã bình thường trở lại, Khương Nùng mua một hộp dâu tây tươi cho Hạt Đậu Nhỏ ở dọc đường.
Sau khi về đến nhà.
Cô lại quên mất Hạt Đậu Nhỏ không có ở nhà, mơ mơ màng màng cởi giầy cao gót, sau đó ném áo khoác lên ghế sofa, cảm thấy không có khẩu vị, liền về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Bảo mẫu chỉ có thể lặng lẽ nuốt xuống câu hỏi cô có muốn ăn gì không.
Rèm cửa bên trong phòng ngủ chính không kéo lại, ánh đèn rực rỡ chiếu vào.
Bóng dáng mảnh khảnh của Khương Nùng nằm im trên giường không nhúc nhích, hai hàng lông mi khép lại, đầu óc trống rỗng.
Đồng hồ treo tường quay từng vòng từng vòng, sau đó cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Động tĩnh rất nhỏ nhưng cũng khiến cô khó chịu, chôn mặt vào trong chăn, không muốn ngẩng lên.
Một hồi lâu sau, Phó Thanh Hoài bưng một bát mì trắng thơm phức đi vào, thấy cô cuộn mình như một con tằm, liền ngồi bên mép giường, vén chăn muốn nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Khương Nùng liền kéo chăn trùm lại, giọng nói dịu dàng cũng rầu rĩ: "Đáng ghét."
Phó Thanh Hoài nhướng mày: "Thật oan uổng, từ lúc đi vào tới giờ anh Ba chưa nói câu nào, sao lại chọc em bực bội?"
Khương Nùng nửa ngày cũng không nhúc nhích, bên trong phòng cũng yên tĩnh.
Cho đến khi cô chịu thò đầu ra ngoài, thấy Phó Thanh Hoài ngồi bên mép giường, cười như không cười nhìn mình chằm chằm.
"Ăn một chút nhé?"
Khương Nùng nhìn bát mì, mím đôi môi màu đỏ nhạt, nhưng vẫn không có cảm giác thèm ăn.
Phó Thanh Hoài đề nghị: "Đưa em ra ngoài ăn nhé?"
Khương Nùng nghĩ đến mấy món ăn đầy dầu mỡ trong phòng ăn, liền cố nén cảm giác nhộn nhạo của bao tử, đôi mày thanh tú nhăn lại: "Tại sao loài người lại phải ăn cơm?"
"Sao em lại kén ăn giống Hạt Đậu Nhỏ vậy hả." Phó Thanh Hoài lên tiếng trêu chọc, đồng thời vươn tay bế cả người và chăn lên trên đùi, mấy hôm trước Hạt Đậu Nhỏ ăn cơm giống như gà mổ thóc, đã vậy còn phát ra lời cảm thán kinh thiên động địa.
Nó nói là đã ăn cơm ba năm rồi, thật mệt mỏi quá mà.
Phó Thanh Hoài thấy vậy liền đưa Hạt Đậu Nhỏ về Phó gia ở Lịch Thành, để lão tổ tông giáo dục trong lúc rảnh rỗi.
Ai ngờ bây giờ lại đến đến lượt Khương Nùng kén ăn, không thèm liếc mắt nhìn.
Những ngón tay thon dài tinh xảo của Phó Thanh Hoài bưng lên, dụ cô nếm thử một miếng: "Là anh Ba tự làm."
Vừa nghe thấy anh làm, tinh thần uể oải của Khương Nùng lập tức trở nên hưng phấn hơn, dù sao thì Phó Thanh Hoài sống tôn quý, được nuôi dưỡng ưu tú, sẽ không xuống bếp, bất kể như thế nào cũng phải nếm thử một miếng.
Bỗng nhiên.
Mì vừa ngậm trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, Khương Nùng liền cảm thấy buồn nôn, bàn tay trắng nõn lập tức bụm miệng lại.
Phó Thanh Hoài hỏi cô: "Tài nấu nướng của anh Ba buồn nôn như vậy?"
Khương Nùng thật lâu sau mới nuốt xuống, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, muốn nếm thêm một miếng nữa, lại không kìm được nôn ra.
Dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên hai người làm cha mẹ.
Phó Thanh Hoài là người đầu tiên phản ứng, đôi mắt sâu thẳm nhanh chóng khóa chặt bụng cô.
Khương Nùng cầm khăn giấy lau miệng, có chút không chắc chắn: "Sẽ không trúng chiêu chứ."
Trong đầu cô nhanh chóng nhớ lại tháng trước, kể từ lúc được điều nhiệm đến đài Tân Văn Tứ Thành công tác cho tới nay, cô bận rộn đến nỗi hầu như không ở nhà, Phó Thanh Hoài cũng bận rộn, số lần hai người sinh hoạt vợ chồng hình như cũng chỉ có một hai lần.
Là lần đó, Khương Nùng vẫn chưa kịp định thần, Phó Thanh Hoài đã đặt cô trở vào trong chăn, bình tĩnh nói: "Siêu thị dưới lầu có bán que thử thai không?"
Anh cũng chỉ bình tĩnh ngoài mặt mà thôi, có cửa hàng tiện lợi hay siêu thị nào bán thứ này chứ?
Khương Nùng phát huy đầy đủ trình độ chuyên nghiệp của một người chủ trì, khách quan và bình tĩnh trước mọi tình huống, mở miệng nói: "Ra hiệu thuốc mua, cửa hàng thứ ba ở đường bên cạnh, đừng mua giấy thử, cái đó không chính xác."
Phó Thanh Hoài lập tức ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không mặc, chỉ muốn đi nhanh về nhanh.
Trong lúc Khương Nùng thay một cái váy ngủ thoải mái, thử thai trong phòng tắm. Anh dựa vào cửa chờ đợi, thấp giọng nói: "Thất sách."
Khương Nùng ở bên trong hỏi anh có ý gì.
Phó Thanh Hoài xoa xoa khớp xương mảnh khảnh của mình, thản nhiên nghĩ: "Lúc chuyển đến đây đáng lẽ nên mang theo bức Sinh Nữ Đồ.”
Anh có chấp niệm với con gái, đặc biệt là khoảng thời gian sau hôn lễ, đều nghĩ đến chuyện sinh cho Hạt Đậu Nhỏ một cô em gái khỏe mạnh.
Khương Nùng im lặng hồi lâu, xuyên qua ánh đèn trong phòng tắm, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của cô khẽ lay động.
Phó Thanh Hoài nhìn thời gian, cho đến khi nửa tiếng trôi qua.
Cánh cửa đóng chặt mới từ từ mở ra, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn ra, ngay sau đó, đưa cho anh một que thử thai không có vạch đỏ, Phó Thanh Hoài nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sâu thăm thẳm, cảm giác hồi hộp bị vui sướиɠ lấp đầy: "Có rồi?"
Khương Nùng vốn định lấy que thử thai sạch để lừa anh, ai ngờ Phó Thanh Hoài nhìn cái gì cũng đều thấy mang thai.
Vẻ mặt cô có chút bất đắc dĩ, cũng không giả bộ thần bí nữa, đưa que thử thai có hai vạch đỏ đang giấu sau lưng cho anh, rồi bật cười: "Đúng vậy, chúc mừng anh lại sắp được làm ba."
Ý cười của Phó Thanh Hoài càng hiện rõ ràng hơn, bế cô đang lười nhác tựa vào cạnh cửa lên.
Khương Nùng ngẩng mặt lên nhìn anh: "Anh Ba."
"Hửm? "
"Em có một loại dự cảm không tốt..." Khương Nùng được đặt trở lại trên chiếc giường nhung mềm mại, mái tóc dài như tơ xõa tung trên vai, đôi môi đỏ mọng áp lên quai hàm anh khẽ nói: “Thời gian mang thai khá dài lần này, anh Ba, tính khí của em có thể sẽ rất nóng nảy."
Phó Thanh Hoài sửa sang lại tóc cho cô, bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng vuốt dọc theo mái tóc đến bả vai cô rồi đi xuống dưới, chạm vào vòng eo vẫn còn rất thon thả, thấp giọng nói: "Không sao cả, bực bội thì cứ phát ra, anh Ba chịu được hết."
Khương Nùng chỗ nào cũng mềm mại, như người được tạo nên từ sông nước Giang Nam.
Phó Thanh Hoài nghĩ thầm người mềm mại như vậy thì khi nóng nảy có thể cáu kỉnh tới mức nào chứ, nhưng cho dù như vậy anh cũng cam tâm tình nguyện cưng chìu.
Khương Nùng khẽ cười: "Chịu đựng được là tốt rồi."