Lúc trước Khương Sầm muốn gả cô cho Ôn Lễ Tắc, cũng đã chuẩn bị tiệc cưới xong xuôi, chiêu thức nào cũng dùng đến để ép cô gật đầu đồng ý. Mà duyên phận là hai chữ khó nói nhất, Khương Nùng lòng như gương sáng, lại là người từng trải, đương nhiên là hiểu rất rõ nếu như Tô Hà thật sự có duyên với người bạn thuở nhỏ Đàm Thành này thì sẽ không đợi đến giờ.
Tô Hà không nhìn thấy biểu cảm phức tạp của Khương Nùng, cô rũ mi xuống, tự mình nói tiếp: "Ba tạo áp lực với tôi, Phỉ Trạch nhắc nhở tôi, trong vòng chưa đến ba năm nhất định phải trở về thành phố Lạc để tiếp quản nhà họ Tô. Đàm Thành thì dẫn kiệu lớn tám người khiêng đến canh cửa ở nhà họ Tô, chờ tôi về lập gia đình..."
"Khương Nùng, khi tôi tỉnh lại khỏi giấc mơ lúc nửa đêm, lúc nào cũng mơ thấy Quý Như Trác lẻ loi nằm trên bàn phẫu thuật, sống như một người thực vật, chỉ có thể nhờ vào máy móc lạnh lẽo để kéo dài hơi thở, chờ bác sĩ chính thức tuyên án tử cho anh."
"Nếu như anh chết, trên đời sẽ không có Quý Như Trác thứ hai nữa."
Đôi mắt trong trẻo của Khương Nùng ánh lên hàng lệ, lơ đãng lau đi, đầu ngón tay run rẩy còn dư lại vệt nước: "Bảy năm rồi, Tô Hà."
Tô Hà cười nhạt, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: "Khoảng thời gian qua được ở bên cạnh anh tôi rất vui, bảy năm cũng chỉ như bảy ngày, sao ông trời lại không để cho thời gian trôi chậm chút chứ?"
Tô Thành Nghiệp có thể cho cô bảy năm để ở lại đây làm bạn với một người sắp chết đã là hết lòng dung túng rồi.
Ai cũng nghĩ rằng Tô Hà rồi cũng làm theo ý muốn của nhà họ Tô, sẽ không thể ở lại lâu.
Bữa cơm đoàn viên kết thúc, dường như có nghĩa là mọi chuyện cũng sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Lúc đêm khuya, nhóc Đậu chạy đến bên cạnh Quý Như Trác, kiễng mũi chân, lén lút hỏi anh: "Chú Quý, tết Trung Thu năm sau chú còn có thể trải qua cùng với con không?"
Quý Như Trác đưa cho cậu bé một cái bánh Trung Thu xinh xắn, cười nhạt nói: "Tất nhiên rồi."
Dù sao thì nhóc Đậu vẫn chỉ là một đứa con nít, rất dễ dụ, đôi mắt dịu dàng khi cười lên cong cong.
Tô Hà ở bên cạnh nghe được, vành mắt đỏ lên, giả vờ nhìn lên trăng sáng trên bầu trời.
Trong lúc ăn cơm Quý Như Trác lại ho ra máu hai lần, sợ bị phát hiện nên nhổ vào tách trà, nước trà trong trẻo lại vươn vài đường tơ máu nơi đáy tách, thời gian trôi qua cũng hòa vào lá trà xanh nhạt.
Khương Nùng chú ý mấy chi tiết nhỏ này, nghĩ rằng Tô Hà không phát hiện ra bèn lén lút thay đổi tách trà nhỏ này bằng tách khác.
Tô Hà cũng phối hợp hùa theo màn kịch này, đến khi rời khỏi nhà hàng riêng tư kia, cô cũng không muốn về nhà trọ sớm như vậy bèn kéo khoác tay Quý Như Trác, nhàn nhã đi bộ trên đường.
Hai người nói chuyện phiếm, nói hết chuyện trên trời dưới đất. Đọc Full Tại
Quý Như Trác nói: "Cá đêm nay hơi mặn, chắc là do đầu bếp lười nên đẩy cho học việc."
"Vậy mà anh cũng nếm được hả?" Tô Hà không có lòng nào mà tập trung vào ăn cơm, ăn vào cái gì cũng chỉ có một vị.
Quý Như Trác sờ đầu ngón tay cô còn vương hơi lạnh dưới tay áo của cô, hành động này không quá thân mật nhưng lại rất mập mờ: "Uống nhiều thuốc nên miệng đắng nghét, đương nhiên là ăn cái gì cũng rõ vị."
Đầu ngón tay của Tô Hà đuổi theo bàn tay anh, men theo đó sờ lên trên, theo thói quen mò đến mạch đập nơi cổ tay lạnh lẽo.
Chỉ cần cảm nhận được từng nhịp từng nhịp đập, trái tim của cô cũng an tâm hơn, thấp giọng nói: "Lần sau đến nhớ dặn đầu bếp không được lười biếng."
Câu này của Tô Hà là đang tự dỗ dành bản thân, chỉ sợ lần sau không có cơ hội cùng nhau đến nhà hàng riêng tư này rồi.
Tết Trung Thu qua đi, bệnh của Quý Như Trác không phát tác nữa nhưng nhà họ Tô ở thành phố Lạc xa xôi kia lại xảy ra chuyện.
Tô Thành Nghiệp bị đối thủ một mất một còn nhiều năm giăng bẫy, trên đường về nhà vào đêm khuya xảy ra tai nạn giao thông, cũng may không bị gì nặng, chỉ bị thương ở tay, khoảng một trăm ngày là khỏi.
Tô Hà chỉ có thể về lại thành phố Lạc, lần này sẽ đi khá lâu. Lúc đi thấy cây cối bên cửa sổ còn tươi tốt, bỗng một ngày Quý Như Trác tỉnh lại, vô tình thấy chúng đã khô héo, gió thổi một cái, lá cây thi nhau rơi xuống đất.
anh trông chừng trong căn hộ sạch sẽ đẹp đẽ này, mỗi ngày đều nấu ăn, mua quần áo mặc theo mùa, chất đồ ăn vào tủ lạnh.
Vào sáng sớm, vào một khung giờ cố định sẽ xuống dưới lầu mua báo buổi sáng đọc.
Khương Nùng thường xuyên dẫn nhóc Đậu đến thăm anh mà không dẫn Phó Cẩm Uyên theo, vì cậu nhóc còn quá nhỏ, không biết chết nghĩa là gì. Lúc cậu nhóc nhìn thấy Quý Như Trác ho ra máu, cũng chỉ bình tĩnh đợi trời tối được về nhà.
Phó Cẩm Uyên không muốn ngủ trong căn phòng dành cho trẻ của mình, tắm xong bèn để cái mông trần mà bò lên giường Phó Thanh Hoài.
Cậu nhóc vẫn còn nhỏ, lúc đối mặt với sợ hãi sẽ vô thức tìm kiếm sự che chở của ba, áp cái đầu nhỏ mềm mại vào ngực ba, bàn tay nhỏ bé còn nắm lại thật chặt.
Phó Thanh Hoài một tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Phó Cẩm Uyên, đồng thời nhận lấy quần ngủ mà Khương Nùng đưa đến, kiên nhẫn mặc cho cậu nhóc.
Khương Nùng không đi mà đứng bên cạnh giường cúi người, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Khuôn mặt của Phó Cẩm Uyên ửng đỏ, cảm thấy mắc cỡ khi bản thân ở truồng nhưng nó cũng không muốn rời khỏi vòng tay của ba, chỉ ngẩng đẩu, đôi mắt to màu hổ phách hơi tò mò hỏi: "Tại sao chú Quý lại hộc máu vậy ạ?"
Khương Nùng lúc này mới nhận ra rằng, có lẽ đã khiến cậu nhóc hoảng sợ rồi.
...
Tô Hà trở về trước khi chiếc lá cuối cùng bên ngoài cửa sổ bị thổi đi, chưa đến sáu giờ sáng, bàn tay trắng nõn của cô vặn chốt cửa nhà, lúc bước vào còn mang theo gió lạnh. Cơ thể cô đông cứng như khúc gỗ, giày cao gót còn chưa bước vào đã thấy bóng dáng của Quý Như Trác rồi.
anh chuyển cái ghế gỗ được chạm khắc cổ điển đến gần cửa sổ sát đất lớn, trong tay còn cầm một ly trà nóng đang bốc hơi, trên cơ thể gầy guộc đắp một cái mền màu xám nhạt, đầu ngón chân như không chạm đất, dáng vẻ lười nhác như ngọc giống như đang trông coi mấy cái cây kia, mí mắt mỏng đỏ nhạt có hơi mệt mỏi nên tạm nghỉ ngơi.
Tô Hà đứng ở cửa nhìn cảnh này thật lâu, không đành lòng quấy nhiễu bức tranh trước mặt.
Cho đến khi những ánh sáng màu vàng nhạt lộ ra từ phía sau lưng cô, chiếu đến ống quần của Quý Như Trác, anh mới tỉnh lại, khi nhìn thấy Tô Hà, gương mặt điển trai hiện ra nụ cười nhạt.
Không có gì ngoài ý muốn xảy ra cả, dường như cô chỉ là ra ngoài một chuyến, làm việc xong lại trở về.
Đồng hồ báo thức treo trên tường chậm rãi điểm sáu giờ lẻ một phút.
Quý Như Trác từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh cô, mỉm cười ngắm nhìn cả buổi mới coi như xác nhận đây là người sống sờ sờ chứ không phải mơ. Giọng nói trong trẻo dễ nghe kia lại truyền đến qua làn môi mỏng: "Đi mua tờ báo với anh đi."
Tô Hà nhìn nét cười trên mặt anh, chóp mũi lập tức cay xè, một lúc sau mới gật đầu. Đọc Full Tại
Những năm này, cô cùng anh đối chọi với bệnh tật, cô đã phải đi qua con đường xuống dưới lầu trọ vào buổi sáng một mình vô số lần. cô biết rõ cửa hàng nhà ai mở lúc mấy giờ, gió lạnh thổi qua sợi tóc đen nhánh trên gò má nhưng dường như cô không thấy lạnh, vẫn luôn nhìn người đàn ông thanh tú tái nhợt ở bên cạnh.
Quý Như Trác thích dùng tiền xu để mua báo, anh lấy một đồng tiền xu từ trong túi quần ra, cho nó di chuyển giữa các kẽ tay như đang làm ảo thuật.
Đôi mắt Tô Hà phản chiếu ánh nắng chiếu rọi xuống, không khỏi nhìn chằm chằm, lộ ra biểu cảm hoảng hốt như thất thần.
Cho đến vài giây sau.
Quý Như Trác thấp giọng hỏi: "Em đi rồi có còn yêu anh không?"
Chỉ một câu ngắn ngủn thôi đã khiến cho Tô Hà nếm trải được cảm giác đau đến thấu tim, lồ ng ngực cô chẳng hề dễ chịu, suýt chút nữa nước mắt đã rơi xuống, chỉ có thể mím thật chặt đôi môi đỏ, không trả lời.
Bước chân Quý Như Trác khựng lại, chỉ còn cách cửa hàng báo chí ở phía trước một khoảng.
Cơ thể cao ngất như cây trúc của anh đứng yên, sáng sớm yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt bệnh tật không có gì thay đổi: "Tô Hà, đừng bước về phía trước nữa."
Quý Như Trác trà trộn trong giới đồ cổ mấy năm nay, giỏi nhất là quan sát lòng người. Lúc tỉnh dậy, khi lần đầu tiên thấy cô xuất hiện ở trước cửa nhà, trong tay lại không có vali, anh đã biết rõ lựa chọn ở lại hay rời đi của Tô Hà rồi.
Nhưng lời nói… cần phải tách nhau ra kia... cô lại không đành lòng nói ra.
Quý Như Trác nói một câu "Đừng bước về phía trước nữa" có cả hai nghĩa, lập tức kết thúc gút mắc của mấy năm dài đằng đẵng này.
Ngày mà Tô Hà rời khỏi thành phố Lịch, mùa đông cũng lẳng lặng ùa về.
Sương tuyết phủ xuống toàn bộ sân bay, cô mặc bộ váy màu vàng hai dây có dây buộc yêu thích nhất trong tủ đồ, bên ngoài khoác một cái áo khoác rộng thùng thình kiểu âu, mái tóc xoăn dài rủ xuống vai, trông vừa xinh đẹp lại lộ ra vẻ cô đơn.
Tô Hà lặng lẽ rời đi mà không thông báo với ai.
Bên cạnh cô chỉ có Phỉ Trạch mặc một bộ âu phục đen chỉnh tề, lúc tiến vào khu soát vé, bỗng dưng cô khựng lại vài giây, không kiềm được mà quay đầu lại nhìn đám người đông đúc, chen chúc nhau.
Phỉ Trạch cầm vé máy bay, nhỏ giọng nói với cô: "Bà cô à."
Tô Hà giật mình hoàn hồn, rũ lông mi che giấu cảm xúc dao động: "Phỉ Trạch, liệu anh có đến tiễn tôi không?"
Trong đám người không có bóng dáng quen thuộc của Quý Như Trác, đáp án đã rõ ràng rồi.
Tô Hà nhìn nơi đăng ký, một khi bước vào, từ nay về sau cô muốn đến thành phố Lịch cũng không còn dễ dàng nữa, dù là trùng hợp đi ngang qua cũng chỉ là vì để làm ăn. Cho dù có làm cách nào thì giày cao gót dưới chân cũng không nhấc nổi, từ tận đáy lòng cô vẫn không muốn đi.
Cho đến giây cuối cùng, Tô Hà rơi nước mắt đứng tại chỗ, mũi giày cao gót màu bạc cuối cùng cũng cất bước.
...
Chuyến bay đến thành phố Lạc đã cất cánh, ở một nơi hẻo lánh không một bóng người trong sân bay rực rỡ ánh đèn, Quý Như Trác im lặng đứng ở nơi cao với bóng dáng thon dài, ánh mắt trầm tĩnh ngắm nhìn về hướng hình ảnh rạng rỡ như ánh mặt trời của Tô Hà biến mất.
Thời gian trôi qua từng giây, Khương Nùng khẽ bước đến bên cạnh, mở miệng dịu dàng hỏi: "Như Trác, cậu còn yêu Tô Hà không?"
Quý Như Trác chưa từng rời đi, cứ đứng bất động, cố gắng kìm nén cơn ho nơi cổ họng, từ từ móc ra cái khăn tay ở trong túi quần ra, bên trên vải satin kia thêu một đóa hoa sen nở dưới ánh mặt trời chói chang, anh không nỡ dùng nó mà bụm lấy môi. Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng, khuôn mặt bệnh tật tái nhợt không chút máu.
Khương Nùng rũ hàng mi dày, cong mảnh nhìn qua, nghe thấy giọng của Quý Như Trác khàn khàn như đang ngậm một ngụm máu, thì thầm nói: “Tớ không còn nhớ nữa rồi”