“Anh xuống dưới giúp em mua chút gì đó ăn.” Anh Thiên Ngạo nói.
Thấy Anh Thiên Ngạo ra ngoài, Hàn Tử Hằng lại nằm xuống, y hảo đau, hảo mệt mỏi hảo đói a...
“Hắc, lại thấy mặt!” Cao Bình đột nhiên nói.
Hàn Tử Hằng nhìn nhìn, nàng cư nhiên cười đến vẻ mặt đắc ý?
“Cô giả té xỉu....” Hàn Tử Hằng đoán theo trực giác, nàng nhất định là giả vờ!
“Ai, không cần so đo a, nam nhân của anh hảo hung, không thèm để ý tôi.” Cao Bình vội vàng chạy tới bên cạnh y, nhảy lên giường.
Nàng đợi đã lâu, chân của nàng đã mỏi gần chết, bởi vì sợ mất dấu bọn họ hại nàng không dám ngồi ở sofa đại sảnh, chỉ có thể đứng ở cửa thang máy chờ.
“Cô rốt cuộc lại muốn làm gì?” Hàn Tử Hằng hỏi nàng.
Cao Bình hiện tại mới phát hiện Hàn Tử Hằng mặc mỗi một cái áo, mặt khác cái gì cũng không có mặc, trời ạ này cũng quá khiến người thẹn thùng đi?
Nhìn nhìn lại dấu vết loáng thoáng trên người y, nam nhân của hắn có dũng mãnh quá không? Hảo phiến tình ác...
Hàn Tử Hằng bất đắc dĩ nhìn Cao Bình lấy tay che mặt nàng, nhưng ánh mắt vẫn theo kẽ ngón tay nhìn trộm y.
“Quay đầu qua, ta mặc quần.” Hàn Tử Hằng đẩy nàng, xác định nàng không nhìn lén mới mặc quần.
Đau, đứng cũng không nổi....
“Cao Bình, cô không cần như vậy, tôi không giúp được cô cái gì.” Hàn Tử Hằng mặc quần, đối nàng nói.
“Đừng như vậy, bằng không anh có thể ra điều kiện?” Cao Bình cho rằng nói như vậy không chừng có thể khiến Hàn Tử Hằng sẽ nguyện ý giúp nàng.
“Tôi cái gì cũng không muốn, Cao Bình.” Hàn Tử Hằng cảm thấy bất đắc dĩ.
Nữ nhân này căn bản không biết lai lịch của bọn họ, lại dám nhiều lần bò lên bọn họ, nếu nàng biết bọn họ là hắc đạo, có thể hay không hù chết a?
“Anh thật sự nhẫn tâm thấy chết mà không cứu được sao...?” Cao Bình cúi thấp đầu xuống, tại sao y không muốn giúp y?
“Cô đây là đi lập gia đình, sẽ không chết, được chứ?” Nàng nói cũng khoa trương quá a.
“Phải gả cho người không thích tôi tình nguyện chết!” Cao Bình bắt đầu đùa giỡn.
“Cô cho dù muốn chết cũng không muốn tha tôi a...” Y rốt cuộc chọc đến ai a? Tại sao y phải gánh vác loại chuyện này?
“Mặc kệ, anh nhất định phải đáp ứng tôi!” Đến nước này, Cao Bình đã hoàn toàn xuất ra tính cách Đại tiểu thư.
“Em tỉnh?” Anh Thiên Ngạo trở lại, hắn thấy Cao Bình nghênh ngang ngồi trên giường bọn họ.
Hoàn hảo hắn vừa nãy đã đem chăn ga nệm dính đầy chất lỏng bạch trọc bỏ vào giỏ quần áo đem giặt, bằng không không phải dọa chết người nào đó?
“Hắc hắc...” Cao Bình ngây ngô cười. Thảm, hắn sao về nhanh đến vậy a?
“Cầm.” Anh Thiên Ngạo cầm một ít xíu mại cấp cho Hàn Tử Hằng.
Hàn Tử Hằng tiếp nhận muốn ăn, lại nhìn Cao Bình mở lớn miệng nhìn y, còn chảy nước miếng.
“Cô muốn ăn?” Hàn Tử Hằng có đôi khi đối nữ nhân không thể không mềm lòng, y rõ ràng đang đói muốn chết a!
Cao Bình mãnh liệt gật đầu, ánh mắt cùng cái mũi đều bị đồ ăn hấp dẫn, nàng cũng đói đã lâu!
“Cô ăn cái này.” Nhưng Anh Thiên Ngạo lại đưa bánh mì cho nàng, hắn không muốn nàng cùng Hàn Tử Hằng đoạt đồ ăn.
“Này cũng kém nhiều lắm đi...” Xíu mại? Bánh mì? Nàng muốn xíu mại, ô ô.
“Không ăn thì thôi.” Anh Thiên Ngạo nói, rút bánh mì về.
“Tôi ăn.” Cao Bình nắm chặt bánh mì không buông, nàng hiện tại hảo đói, có ăn là ngon rồi, không nên chọn...
Anh Thiên Ngạo cũng cầm lấy một cái bánh mì ăn. Hắn không kén chọn, chỉ cần có thể ăn là ăn, nhưng Hàn Tử Hằng khác hắn, bánh mì hay sandwich y lại không thích.
Hàn Tử Hằng nhìn Anh Thiên Ngạo ăn bánh mì, nghĩ nghĩ một cái bánh mì sao đủ một đại nam nhân ăn?
“Ăn một cái đi.” Hàn Tử Hằng nhịn không được cầm một cái xíu mại đưa tới nhét vào miệng Anh Thiên Ngạo, hắn cũng thực tự nhiên há mồm ăn vào.
Hàn Tử Hằng lại uy hắn ăn thêm hai cái, Cao Bình ở một bên nhìn cảm thấy thực thần kỳ, hai người kia sao có thể buồn nôn thế a? Nhưng thật hảo hâm mộ bọn họ, ai, người ta là thật yêu, nàng thì sao?!
“Người tỉnh cũng đã ăn no, cô cần phải đi.” Anh Thiên Ngạo nói.
“Không muốn, các anh giúp tôi đi...” Cao Bình quyết định, nàng phải dây dưa đến khi bọn họ gật đầu mới thôi.
“Không có khả năng!” Anh Thiên Ngạo trực tiếp cự tuyệt nàng.
“Làm ơn...” Cao Bình chuyển hướng Hàn Tử Hằng cầu cứu, ai kêu Anh Thiên Ngạo hung dữ.
Cao Bình căn bản còn chưa cầu cứu thành công, đã bị Anh Thiên ngạo xách ra tới cửa.
Hắn sao có thể đối một nữ nhân mềm yếu kéo tới kéo lui như vậy...
----
Cao Bình so với tưởng tượng còn khó chơi hơn, nàng dùng cả đêm canh giữ ở ngoài cửa không đi, buổi sáng khi bọn họ muốn ra ngoài, đập vào mắt là Cao Bình ngồi dưới đất dựa vào tường đang ngủ.
Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng tận lực không ra tiếng tiêu sái đi qua nàng, nhưng không ngờ nàng lập tức tỉnh lại, hơn nữa còn đưa tay ôm lấy chân Anh Thiên Ngạo.
Anh Thiên Ngạo bỏ nàng ra, tự cố mục bản thân bước tiếp, Cao Bình lập tức đi theo, theo tận xuống dưới đại sảnh rồi còn cùng nhau ăn sáng.
Anh Thiên Ngạo thật sự rất muốn nói với nàng, nếu còn không biết xấu hổ như thế, thì sẽ khiến nàng cả người đầy máu, tóc còn lộn xộn, sẽ khác hoàn toàn ngày hôm qua, nhưng nàng chết dính lấy bọn họ
Hay là trở về?.
Cao Bình đi theo bọn họ một khắc cũng không rời, vẫn không ngừng xin bọn họ, còn lải nhải sẽ không gây trở ngại bọn họ ở chung, đủ loại lý do làm cho Anh Thiên Ngạo cảm thấy phiền muốn chết, vấn đề là, ngươi đối nàng hung dữ vô dụng, nàng càng bám dính lấy ngươi.
Mới vừa tới nhà cơm, Cao Bình vốn đang ở một bên náo nhiệt đột nhiên ngừng lại, nàng thấy một đống người mặc tây trang quen thuộc. Trời ạ, chưa gì đã tìm tới chỗ này?
Phải chạy mới được, nhưng chạy đi đâu?
Cao Bình nhất thời trở tay không kịp, trực tiếp ôm lấy Anh Thiên Ngạo, dúi đầu vào ngực hắn. Nga, không cần phát hiện thấy ta a....
Hàn Tử Hằng cũng phát hiện có gì đó không đúng, y đè lại tay Anh Thiên Ngạo muốn đẩy Cao Bình ra, trước giúp nàng vượt qua ải này đi, cũng đứng ở trước mặt Anh Thiên Ngạo che chắn giúp nàng.
Vượt qua này quan đi, cũng đứng ở anh thiên ngạo trước mặt hơi chút ngăn trở nàng.
Đôi nam nhân mặc tây trang đông xem tây nhìn xong liền ly khai.
Anh Thiên Ngạo nhìn đầu Cao Bình chôn ở trước ngực, hoàn toàn tính toán muốn rời, không khỏi lạnh giọng.
“Còn không mau cút đi!”