Tuyệt Đối Phục Tòng

chương 37: tuyệt đối phục tòng 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Lưu tiểu thư, tôi biết điều này thực khó nói, nhưng cô vẫn nên buông tha, không cần vì đại thiếu gia mà hy sinh...” Hàn Tử Hằng nghĩ, nếu không bức lui ngươi thì cũng kỳ quái đi? Có nữ nhân nào sẽ muốn đem bản thân biến thành như vậy? Hơn nữa thân hình Lưu Y Nhân rất được, còn cần cải tạo?

“Không phải là anh đang nháo Y Nhân chứ? Điều này nghe thật sự rất vớ vẩn!” Lưu Y Nhân càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng, nhất định là y cố ý lừa mình.

“Tôi sao dám lừa cô?” Đúng, chính là lừa ngươi, mau buông tha đi. Hàn Tử Hằng lại nghĩ. ( Ngươi diệt trừ tình địch cũng ác gớm).

“Không có khả năng, Y Nhân không tin, tuyệt đối không có khả năng!” Lưu Y Nhân che tai cúi đầu, đây là giả, nàng không tin.

“Sao lại không có khả năng?” Vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, Anh Thiên Ngạo cuối cùng mở miệng, cũng mở mắt.

Hàn Tử Hằng đương nhiên sẽ không nói tiếp, Anh Thiên Ngạo đại khái muốn tự xử lý đi, vậy y ngồi xem kịch hay là được.

“Ngài thật sự thích mẫu hình này?” Lưu Y Nhân nghe Anh Thiên Ngạo nói như thế, thật sự khiếp sợ, chẳng lẽ bảo tiêu hắn nói đều là thật sự?

“Đúng, tôi thích loại mẫu này.” Anh Thiên Ngạo nhìn qua kính chiếu hậu, thấy mặt Lưu Y Nhân vì câu trả lời nháy mắt trắng bệch.

“Ngài gạt người! Ngài sao có thể thích loại nữ nhân này?” Lưu Y Nhân vẫn không muốn tin tưởng, điều này không khỏi đả kích nàng, nàng thế nhưng so ra kém cái loại nữ nhân này?

“Tôi chỉ nói tôi thích loại này, cũng chưa nói tôi thích nữ nhân đi?” Anh Thiên Ngạo nói tiếp, lần này còn có điểm mơ hồ.

Hàn Tử Hằng cũng hiểu được có phần buồn bực, hắn lại không thích nữ nhân?

“Ngài... Ngài thích nam nhân...?” Lưu Y Nhân làm sao cũng không nghĩ tới, nam nhân uy phong lẫm liệt như vậy cư nhiên lại thích nam nhân, chẳng lẽ nàng thật sự không có hy vọng.

“Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng có thể nói với cô tôi thích nam nhân như thế nào. Hàn Tử Hằng, dừng xe.” Anh Thiên Ngạo đột nhiên cười cười.

“Cái gì?” Lưu Y Nhân không hiểu ý tứ của Anh Thiên Ngạo.

Hàn Tử Hằng đưa xe đậu ven đường, y cũng không biết Anh Thiên Ngạo muốn làm gì, chẳng lẽ đem con người ta quăng ở đây? Không tốt đi? Dù sao cũng gần tới rồi, cũng không còn một đoạn nữa a.

“Hàn Tử Hằng, đưa đầu lại đây.” Anh Thiên Ngạo ra mệnh lệnh.

Hàn Tử Hằng không nghĩ nhiều liền đưa đầu tới.

“Xem rõ, Lưu tiểu thư, tôi thích nam nhân như vậy.”

Anh Thiên Ngạo nắm lấy gáy y, trực tiếp hôn lên môi y, ở trước mắt Lưu Y Nhân ước chừng trình diễn hai, ba phần chung.

Lưu Y Nhân bị hù chết, thấy hai nam nhân ở trước mặt hôn thành như vậy, bọn họ căn bản không bình thường a! Không được, nàng chịu không nổi, nàng phải lập tức rời đi mới được! Thế là nàng không nói hai lời mở cửa xe, xuống xe xong liền chạy như điên, một chút cũng không lưu luyến.

Nghe tiếng cửa xe bị đóng cửa, Hàn Tử Hằng đẩy Anh Thiên Ngạo một phen, kháo, cư nhiên ăn đậu hủ y? Nếu không muốn nói phải đem Lưu Y Nhân thu phục, y mới không phối hợp để hắn hôn a!

Đúng! Không có khả năng! ( Thích bỏ xừ ~)

” Cái gì a?” Anh Thiên Ngạo mãnh liệt bị đẩy ra, đương nhiên là vẻ mặt khó hiểu, hắn vừa nãy còn hôn đến say mê.

“Ngươi không cần tiếp tục diễn màn biến thái này, ta là nam nhân!” Hàn Tử Hằng tức giận mắng hắn, đã cùng hắn nói qua nhiều lần, người này vẫn biến thái như vậy.

“Cho nên?” Anh Thiên Ngạo hỏi.

“Anh Thiên Ngạo, cậu rốt cuộc có nên tới bác sĩ không a? Cậu thật sự có bệnh!” Quên đi, y vẫn nên giúp hắn đăng ký, Anh Thiên Ngạo bệnh rất nghiêm trọng không xem không được.

“Tôi còn nghĩ có bệnh chính là cậu, vừa nãy cậu hình dung người kia chẳng lẽ không phải đang nói chính cậu sao?” Anh Thiên Ngạo vốn nhắm mắt không muốn nói chuyện, nhưng Hàn Tử Hằng nói càng ngày càng kỳ quái, tổng cảm thấy y hình dung hình tượng kia rõ ràng là đang nói chính y. ( Há há há)

“Đệt, tôi nói lúc nào?” Hàn Tử Hằng thấy mình đủ oan, bất quá cẩn thận ngẫm lại, mỗi một điều kiện y đều phù hợp a? Mẹ ơi, rất oan!

“Không quan hệ, tôi đã biết.” Anh Thiên Ngạo vỗ vỗ bờ vai của y, thở dài một hơi.

“Tới địa ngục đi Anh Thiên Ngạo, cậu không cần nghĩ bậy!” Đệt, sao lại bôi nhọ y, y vừa mới hảo tâm cứu hắn a.

“Yên tâm đi, nếu 『tôi thích cậu như thế, tôi sẽ tốt với cậu, tương lai của cậu hãy giao cho tôi đi.” Anh Thiên Ngạo khó có khi đối y vui đùa.

Hàn Tử Hằng đương nhiên hiểu ý tứ của hắn, hắn chính là nói y tự xưng là loại hình hắn thích.

Cho nên Hàn Tử Hằng nhịn không được đối hắn động thủ, Anh Thiên Ngạo cũng không phải đèn dầu cạn, bên trong xe không gian quá nhỏ, nhích tới nhích lui vẫn đụng vào bản thân.

“Hàn Tử Hằng.” Anh Thiên Ngạo kêu y.

“Gì?” Mỗi lần nghe Anh Thiên Ngạo kêu y liền cảm thấy không có gì chuyện tốt. (Đúng a~)

“Về nhà nhanh lên.” Anh Thiên Ngạo nói.

“Là muốn nhanh cỡ nào? Cậu lúc nào nhung nhớ gia đình như thế?” Hàn Tử Hằng ngoài miệng là nói như thế, bất quá cũng dần dần tăng thêm tốc độ.

Y rất không tự giác chấp hành chỉ thị Anh Thiên Ngạo cho y.

“Càng nhanh càng tốt.” Anh Thiên nNgạo nói, rồi lại nhắm mắt.

“Rốt cuộc đang đuổi cái gì? Là có chuyện gì sao?” Hàn Tử Hằng khó hiểu.

“Không có việc gì, chỉ là rất muốn làm cậu, chúng ta mau trở về thôi.” Anh Thiên Ngạo nói thực đương nhiên.

“Đệt!” Hàn Tử Hằng thật muốn khóc, Anh Thiên Ngạo sao còn không buông tha y a?

Nhưng còn hơn là Anh Thiên Ngạo nói y cút đi lại đau như xé rách tâm can, nói như vậy nghe ra, không biết tại sao có vẻ êm tai hơn.

Y dường như không có biện pháp chán ghét, thậm chí y cũng hiểu được bản thân có điểm khát vọng Anh Thiên Ngạo.

Xem ra Anh Thiên Ngạo nói đúng, người bệnh kỳ thật là y đi?

-----

Bởi vì dưới Anh bang có hơn mười vùng, cho nên bọn họ đang thảo luận nên để cho ai đi phụ trách, cả nhà tụ cùng một chỗ bàn bạc.

“Mị Sí, Bất Lạc Thành giao cho chú tới quản lý.” Anh Thiên Ngạo nói.

Bất Lạc Thành là một sòng bạc của Anh bang, nhưng Anh Thiên Ngạo cố ý để cho nó phát triển lớn hơn nữa, hy vọng khiến nó trở thành sóng bạc lớn nhất dưới trướng Anh bang, cho nên hắn muốn cho Anh Mị Sí đến quản lý nơi này, người ra vào sòng bạc phức tạp, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Anh Mị Sí có thể đảm nhiệm, hơn nữa hắn cũng tin tưởng năng lực của Mị Sí.

“Được rồi, nhưng, Dạ Sắc thì sao?” Anh Mị Sí cảm thấy bản thân phải quản lý Bất Lạc Thành là không kém, nhưng hắn cũng đưa ra nghi vấn của hắn.

Dạ Sắc khách sạn lớn nhất trước mắt của Anh bang, tuy phương châm kinh doanh là nơi cho khách nhân tới tiêu xài mà thôi, nhưng nơi này, cùng sòng bạc giống nhau, người lui tới cũng không đơn thuần, chính hắn thật sự không biết nên chọn đệ đệ nào có năng lực đảm nhiệm? Chính hắn, lợi hại thế nào cũng không thể kiêm hai chức đi?

Anh Thiên Ngạo quả thật cũng vì vấn đề này hao tổn tâm trí, hắn nguyên bản muốn cho Hàn Tử Hằng phụ trách, nhưng nói thật, Hàn Tử Hằng theo hắn cũng đã đủ mệt mỏi, nếu cho y thêm gánh nặng, chỉ sợ Hàn Tử Hằng sẽ ăn không tiêu.

Mà Hàn Tử Hằng lại là loại người lúc oán giận sẽ có bao nhiêu mệt, mặc kệ cái gì cũng yên lặng hướng tới hắn.

Truyện Chữ Hay