Tuyệt Đối Dịu Dàng

chương 41: nụ hôn chúc ngủ ngon

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong lòng Hạ Sí có chuyện, không để ý, thế mà lại thật sự cắn đến mức chảy máu.

Cô mở hàm răng ra, sợ hãi kéo khăn giấy lau đi vết máu trên cổ tay, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, vội vàng kéo ống tay áo xuống che đậy, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Có chuyện gì vậy?” Thời Ngộ liếc mắt một cái đã phát hiện ra sự khác lạ của cô, “Ai đã thay thuốc cho em?”

“Một ý tá mới.” Hình như là lần đầu tiên cô nhìn thấy y tá đó, cô không nhớ rõ tên, cũng lười để biết.

Thời Ngộ hiểu rõ.

Anh đã sang bên kia chào hỏi trước, sẽ đến lấy thuốc trễ hơn một chút, nhất định là y tá thay ca trực ban không rõ ràng lắm, mới thay thuốc cho Hạ Sí.

Điều hiếm thấy là, hôm nay thế mà cô lại nghe lời không nổi giận, ngược lại rất ngoan ngoãn.

Tuy nhiên Thời Ngộ vẫn không thể thả lỏng được,dặn dò trước: “Về sau gặp phải loại tình huống này, trực tiếp nói cho ý tá, liên lạc với anh.”

Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo như một chùm ánh sáng nứt trong tảng đá đen, ẩn chứa một chút mong đợi, “Anh vẫn muốn giúp em thay thuốc sao?”

“Đương nhiên là không.” Thời Ngộ trả lời gần như không chút do dự.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống dưới, Hạ Sí lập tức quay mặt đi chỗ khác, trong đầu cô hiện lên vô số suy đoán.

Tuy nhiên, bàn tay rơi xuống đỉnh đầu dường như có mang theo ma lực, từng chút từng chút đẩy lùi những suy nghĩ không tốt của cô trở về, cùng với âm thanh và giọng điệu quen thuộc, “Tri Tri của chúng ta sẽ hồi phục sức khỏe rất nhanh, sẽ không cần phải dùng thuốc mãi nữa.”

Hạ Sí thuận thế ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng kia, cười cong mắt.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Có lẽ là bởi vì mang theo chút chột dạ, tối nay Hạ Sí đặc biệt ngoan ngoãn, còn nói muốn đi ngủ sớm.

Thời Ngộ vươn tay trái ra, dựa theo thói quen của Hạ Sí, cô sẽ nắm ngón tay anh tiến vào giấc ngủ, nhưng hôm nay lại không có, ngược lại cô đặt cả hai tay vào trong chăn.

Những chi tiết nhỏ không giống bình thường cũng bị Thời Ngộ phát hiện, rũ mắt xuống, lặng lẽ sửa lại chăn cho Hạ Sí, dưới cái nhìn chăm chú của ánh mắt sáng ngời kia, cúi người hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Chúc ngủ ngon.”

Nhận được nụ hôn chúc ngủ ngon, Hạ Sí cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, trên giường truyền đến tiếng hít thở đều đặn, bóng dáng người đàn ông ngồi bên cạnh khẽ nhúc nhích, cánh tay duỗi vào trong, sờ đến cổ tay gầy gò kia, nhẹ nhàng kéo ra. Tay áo dài bị vén lên, lộ ra một hàng dấu ấn, còn lưu lại vết máu.

Tâm trạng của người đàn ông lên xuống thất thường, trên trán nổi lên gân xanh, anh kiềm chế một lúc lâu mới nén được sự xao động trong lòng. Kiềm chế ngọn lửa trong lòng, anh khom lưng lấy dung dịch khử trùng i-ốt và tăm bông từ trong ngăn kéo bên cạnh giường ra, vô cùng cẩn thận xử lý sạch sẽ giúp cô.

Trong lúc ngủ mơ cô có phản ứng lại, nhíu mày, rất lâu không có giãn ra.

Anh biết, bệnh của Hạ Sí tái phát.

Từ nữ sĩ nhận được điện thoại của Thời Ngộ đã là buổi tối.

Ban ngày bọn họ không có đủ thời gian gặp mặt riêng, liên quan đến bệnh tình của Hạ Sí, Thời Ngộ đã không còn quan tâm gì đến lễ nghi phép tắc.

Cũng may, Từ nữ sĩ cũng có cùng suy nghĩ, đã đợi cuộc điện thoại này từ sớm.

Thời Ngộ đi thẳng vào vấn đề nói chuyện với bà, “Lúc trước, rốt cuộc là Thẩm Mộ đã làm gì với cô ấy?”

Đối mặt với câu hỏi của Thời Ngộ, ngón tay của Từ nữ sĩ ngồi trong căn phòng trống vắng lại nắm chặt, tầm mắt dừng lại ở phía trước, thật lâu cũng không thể tập trung được.

Thẩm Mộ đến tột cùng đã làm gì với Hạ Sí, làm cho cơn ác mộng của cô kéo dài đến nay?

Từ nữ sĩ vẫn còn nhớ rõ đứa con gái nhỏ hoạt bát thông minh, là báu vật bọn họ đặt trong tay lòng bàn tay mình.

Từ nữ sĩ sinh ra trong gia đình giàu có, bà và bố của Hạ Sí kết hôn vì tình yêu, một người xuất thân từ một gia đình bình thường. Trong những năm đứa trẻ mới được sinh ra, bọn họ là một nhà hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc đó cuối cùng đã bị đánh bại bởi thực tế, người chồng đối xử với bà rất tốt, nhưng không thể cung cấp cho bà một cuộc sống giàu có, bà không thể chịu đựng được gia đình ngày càng sa sút này, cuối cùng quyết tâm bỏ lại con gái mình rời đi.

Dựa vào tri thức và ngoại hình mà bà có được, thuận lợi gả vào Thẩm gia, lại khiến cho Thẩm Mộ ghi hận.

Mẹ ruột của Thẩm Mộ chết vì bệnh sau khi ly hôn với bố của anh ta, Thẩm Mộ mang theo sự thương tâm của mình chuyển hóa thành thù hận, nhận định là vì sự xuất hiện của bà nên đã thay đổi hết tất cả.

Khi đó Thẩm Mộ mới mười mấy tuổi, có tâm tư của mình, nhưng lại không thắng nổi tâm tư kín đáo của người lớn. Chồng vô cùng che chở bè, Thẩm Mộ đương nhiên không có cách nào làm gì bà.

Cứ như vậy, bà và chồng cùng trải qua khoảng thời gian vui vẻ ở Thẩm gia.

Bà gửi Hạ Sí ở nhà em trai, mỗi tháng đều sẽ gửi một khoảng sinh hoạt phí, nhưng sau đó em trai lập gia đình, nên đã liên lạc với bà, bảo bà đưa con gái về.

Khi đó, bà đang mang thai, chồng vùi muốn giữ cho bà luôn vui vẻ, đồng ý cho bà đưa con gái về bên cạnh.

Lúc Hạ Sí vừa mới đến, bà rất vui vẻ, phân phó người ta bố trí phòng tỉ mỉ, mua một đống đồ phù hợp với cô gái nhỏ mười lăm tuổi.

Chồng đối với con gái của bà không nóng không lạnh, bà cảm thấy cũng không sao, chỉ cần có bà ở trong cái nhà này, Hạ Sí vẫn có thể có được cuộc sống sung túc như cũ.

Nhưng Thẩm Mộ ra ngoài đi học đột nhiên trở về, phá vỡ sự bình yên.

Khi đó bụng bà đang dần dần lớn lên, cũng không có sức lực để lúc nào cũng để ý đến những chuyện khác, chỉ biết đề phòng Thẩm Mộ không thể xuống tay với bụng mình, lại không ngờ bị Thẩm mộ chui khoảng trống, bắt Hạ Sí đi.

Khi bà phát hiện ra Hạ Sí mất tích, Thẩm mộ tự mình tìm đến bà, làm trò gửi đến cho bà đoạn video đầu tiên……

Trong góc tối cũ kỹ vây quanh lồng sắt, một bóng dáng sáng màu nằm trên mặt đất, hình thành nên sự tương phản rõ rệt với hoàn cảnh âm u ẩm ướt xung quanh. Ống kính di chuyển từ vị trí gót chân lên đến khuôn mặt, mái tóc dài lộn xộn che khuất nửa má, nhưng Từ nữ sĩ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, đó là con gái mình!

Sắc mặt Từ nữ sĩ đột biến, Thẩm Mộ thấy video có hiệu quả, nụ cười trên mặt càng thêm tà ác.

Hình ảnh vừa chuyển, hai tay cô gái bị xích sắt ma sát vào mài đến mức chảy máu, nhưng cô lại không thể không hèn mọn vươn ngón tay ra khỏi lồng sắt, lấy nước được bày trên mặt đất.

Cô quá khát, quá đói, chén nước kia chính là liều thuốc duy nhất cứu mạng cô.

Nhưng ngay khi cô nhịn đau chuẩn bị chạm đến được mép bát, lại có một đôi chân đột nhiên xuất hiện, đá tung chén nước, giẫm lên ngón tay cô.

Cô gái kêu lên thảm thiết, lại vời vì bị bỏ đói và khát trong một thời gian dài, cho nên ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra được.

Mà những thứ này, đều chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà Hạ Sí bị tra tấn.

Một cô bé đang độ tuổi nở hoa, vốn nên ngồi học tập trong lớp học sáng sủa, đáng lẽ phải làm nũng trước mặt bố mẹ, đáng lẽ phải cười đùa vui vẻ với bạn bè cùng trang lứa……

Vậy mà bây giờ, cô lại bị xích sắt trói lại, nhốt ở trong lồng sắt và chịu đựng sự sỉ nhục, sự tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần đã để lại cho một cô gái nhỏ tuổi là, bóng ma cả đời.

Từ nữ sĩ sinh non.

Bà điên cuồng nhào về phía Thẩm Mộ, muốn cướp đi chiếc điện thoại di động kia, nhưng bụng đau nhức làm cho bà không còn sức lực đi về phía trước.

Trước khi được đẩy vào phòng sinh, Từ nữ sĩ vẫn gọi tên con gái mình trong miệng, khăng khăng gọi điện thoại cho chồng, yêu cầu ông phải đi cứu Hạ Sí trở về.

……

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khi tỉnh lại lần nữa, Từ nữ sĩ biết mình đã sinh con trai, nhưng câu đầu tiên bà hỏi lại là, “Hạ Hạ đâu rồi?”

Vừa có thêm một người con trai làm cho Thẩm tiên sinh vô cùng vui mừng, cũng thực trực tiếp nói cho bà biết, Hạ Sí đã được cứu ra an toàn, đang được điều trị và hồi phục ở bệnh viện này.

Từ nữ sĩ nhẹ nhàng thở ra, biết được con gái mình đã bình an, mà lại nghĩ tới sự hận thù của Thẩm Mộ.

Vấn đề lớn nhất cuối cùng cũng xuất hiện, cho dù Thẩm Mộ không bằng súc sinh, nhưng Thẩm tiên sinh cũng muốn bảo về con trai ruột của mình, hai vợ chồng bởi vậy phát sinh tranh chấp.

Từ nữ sĩ nói hành vi biến thái mà bà đã nhìn thấy trong video, Thẩm tiên sinh có lẽ cũng tin tưởng, nhưng trong miệng lại cự tuyệt không thừa nhận con trai mình lại có hung ác như vậy.

Khoảng thời gian Hạ Sí được cứu ra, liên tục mơ thấy ác mộng, vừa nhìn thấy bà liền sụp đổ khóc lớn, tỉnh táo hơn một chút, liền bắt lấy cánh tay bà cầu xin, “Mẹ ơi, mẹ giúp con đi, giúp con đi được không?”

Hạ Sí sợ hãi Thẩm Mộ, nhưng cô không phải là kiểu người vì sợ hãi mà mặc cho người khác bắt nạt, cho nên sau khi cô tỉnh táo, chuyện đầu tiên muốn làm là báo cảnh sát!

Trong phòng không có công cụ liên lạc, Hạ Sí mới phải cầu xin sự giúp đỡ từ mẹ. Khi đó, mẹ ở trong lòng cô chính là chỗ dựa duy nhất.

Nhưng Hạ Sí ngàn vạn lần không ngờ được, mẹ lại cự tuyệt cô, thậm chí còn giúp đỡ người làm tổn thương cô, bảo cô tha thứ, bảo cô giữ bí mật.

Trên mặt cô gái xuất hiện biểu cảm bối rối, không thể tin được, dường như nghi ngờ mình đã nghe lầm.

Người mà cô tin tưởng, chính là mẹ mình không những không ra mặt cho mình, mà còn ép buộc cô phải tha thứ cho kẻ xấu, cuối cùng trên mặt cô gái cũng xuất hiện sự tuyệt vọng, cùng với một chút hận thù.

Từ nữ sĩ vĩnh viễn không có cách nào quên được cảnh đó, nhưng bà thật sự…… Không có cách nào khác.

Thẩm gia, sản nghiệp lớn, mà Thẩm Mộ lại là con cháu ruột thịt, Thẩm tiên sinh làm sao có thể vì bà và con gái chồng trước tự tay đẩy con trai mình đi.

Nếu Hạ Sí không chịu “tha thứ”, Thẩm gia cũng có vô số thủ đoạn rửa sạch tội ác cho Thẩm Mộ, đến lúc đó người chịu tội, vẫn là Hạ Sí.

Khi đó con trai nhỏ của bà vừa mới sinh ra, bất luận là suy xét từ góc độ con trai hay là con gái, bà đều không thể đối đầu với Thẩm gia. Vì thế, chỉ có thể khuyên Hạ Sí thỏa hiệp.

Mà trong trí nhớ mà Từ nữ sĩ không có cách nào nhìn lại kia, cách duy nhất mà bà có thể làm được lúc đó có lẽ là đưa con gái trở về thành phố Vân Dương, cho cô cuộc sống vật chất phong phú. Cùng với, lấy danh nghĩa bảo vệ con trai nhỏ, thuyết phục chồng đưa Thẩm Mộ ra nước ngoài, lúc này mới đổi lấy được vài năm bình yên.

Nhưng những gì đã trải qua khắc quá sâu, ngay cả người trưởng thành cũng không có cách nào tiếp nhận được, huống chi lúc đó Hạ Sí chỉ mới tuổi. Bên cạnh cô không có một người thân nào, trong lòng sớm đã có muôn vàn vết nứt.

Cô bị bệnh, không ai kịp thời phát hiện, cho đến vài năm sau, chứng bệnh bùng nổ.

Trải qua bao nhiêu hoạn nạn, bệnh tình của Hạ Sí khôi phục, được ở cùng người yêu một lần nữa như ước nguyện, vốn nên là thời khắc hạnh phúc nhất, lại bị Thẩm Mộ đánh vỡ.

Lần bắt cóc này không chỉ gợi lên cơn ác mộng trước kia của Hạ Sí, mà còn làm cô cảm nhận được vô cùng rõ ràng, mình vĩnh viễn là người bị vứt bỏ.

Cho nên, chứng rối loạn lưỡng cực của cô tái phát.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dùng ngôn ngữ miêu tả lại không thể làm cho người ta cảm nhận được những nỗi đau khổ mà Hạ Sí đã từng trải qua, người đàn ông vén khuôn mặt ôn hòa ra, ánh mắt giống như là nghiền nát băng thành mảnh vụn, lạnh lẽo thấu xương.

“Thẩm Mộ……”

“Tôi sẽ để cho anh ta sống sót.”

Sống thật tốt, những nỗi thống khổ anh ta đã đổ lên trên người Hạ Sí, nhất định sẽ đòi lại!

Ngày hôm sau, Hạ Sí phát hiện vết thương trên cổ tay mình đã được xử lý, có lẽ là đoán được đã bị Thời Ngộ phát hiện.

Cô cẩn thận quan sát một lúc lâu, lại thấy Thời Ngộ vẫn nhưng bình thường, giống như không có tức giận, cũng không nhắc tới chuyện cô cắn tay.

Thời Ngộ bưng nửa ly nước ấm đi tới, trong tay còn cầm thuốc đã chuẩn bị cho Hạ Sí.

“Uống thuốc.”

Hạ Sí đang muốn duỗi tay lấy, nhưng trong nháy mắt nhìn rõ thuốc, ngón tay cứng đờ giữa không trung.

Những loại thuốc này……

Cô rất quen thuộc, cũng rất chán ghét.

Hạ Sí quay mặt đi, nhíu mày tỏ vẻ vô cùng bài xích, “Đây không phải là thuốc của em! Em không uống!”

Bệnh của của cô đã khỏi rồi, không cần những loại thuốc này nữa!

“Là cố ý chuẩn bị thuốc cho Tri Tri, Tri Tri uống sẽ càng nhanh khỏe hơn.”

“Em không cần!”

Cô tức giận đẩy tay ra, Thời Ngộ nhanh chóng nắm chặt thuốc trong tay, nửa ly nước có đổ ra ngoài một chút.

Đúng lúc gặp y tá đi kiểm tra phòng, Hạ Sí không muốn nhìn thấy ánh mắt của những người đó, tuyệt đối không chịu phối hợp.

Thời Ngộ nói chuyện với những người kia, chờ những người đó rời đi, mới trở lại bên cạnh giường một lần nữa, “Tri Tri, anh đã bảo bọn họ đi hết rồi.”

“Anh cũng đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh!” Lúc phát bệnh, cô đều không thể khống chế được bản thân mình, luôn nói ra những trái lương tâm.

Người nọ một chút cũng không tức giận, nhẹ nhàng vén góc chăn, “Nhưng anh rất thích Tri Tri, Tri Tri ra ngoài gặp anh có được không?”

“Không cần! Không muốn gặp! Anh đi đi!” Âm thanh phát ra từ chăn cũng rất rõ ràng.

Thời Ngộ im lặng, dường như đã từ bỏ.

Hạ Sí trốn ở trong chăn, nghe thấy tiếng bước chân rời đi, còn có tiếng cửa phòng bệnh mở ra rồi khép lại.

Ngón tay kéo góc chăn xuống, đầu Hạ Sí lộ ra, thấy tầm nhìn phía trước trống rỗng, nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt ngọc trai bị đứt dây.

Làm sao bây giờ……

Hình như cô, lại phạm sai lầm nữa rồi.

Có loại cảm giác không thể thở nổi, Hạ Sí ghé vào mép giường, cực kỳ khó chịu.

“Khụ khụ ——”

Bỗng nhiên cô bắt đầu ho khan, sắc mặt ửng đỏ, cho đến khi có một bàn tay đặt lên sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.

“Rất xin lỗi.” Hạ Sí lung tung bắt lấy vạt áo anh, ngón tay mềm mại siết đến mức trở nên trắng bệch, “Rất xin lỗi, anh không cần tức giận……”

Thời Ngộ đỡ eo cô dậy, ôm người vào trong lòng, cho cô cái ôm ấm áp và vô cùng dịu dàng, “Không sao hết, anh biết không phải Tri Tri cố ý.”

“Em, uống thuốc.” Cô chậm chạp, vươn tay về phía Thời Ngộ, chủ động uống những loại thuốc đó.

Thuốc nuốt xuống cổ họng, cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống ngay lập tức.

Thời Ngộ ôm lấy ôm, bàn tay từ sau lưng rồi di chuyển lên trên tóc cô, cúi đầu hôn lên nước mắt khóe mắt của cô, “Tri Tri đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây.”

Sau đó hai ngày, Từ nữ sĩ và Thẩm Diệc Thần không đến nữa, là ý của Thời Ngộ.

Hạ Sí đưa ra đề nghị xuất viện về nhà, Thời Ngộ cũng đồng ý với cô.

Hôm nay, từ buổi sáng đến bây giờ Thời Ngộ đã nhận được vài cuộc điện thoại, buổi sáng viện trưởng cũng tự mình tới một chuyến.

Không lâu lúc sau, Thời Ngộ trở lại phòng bệnh, thương lượng với Hạ Sí, “Ngày mai để chị Duyệt Hề đến ở cùng em có được không? Anh có một ca phẫu thuật, thời gian tương đối dài, chờ sau khi hoàn thành chuyện này, chúng ta sẽ xử lý thủ tục xuất viện rồi về nhà.”

“À.”

“Đến lúc đó nhớ uống thuốc đúng giờ, Tri Tri có thể làm được mà đúng không?”

“……”

Cô không trả lời, Thời Ngộ lại mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt cô, “Anh tin tưởng Tri Tri sẽ làm được.”

Đột nhiên được giao cho sự tín nhiệm, Hạ Sí ngay cả phủ định đều không thể. Trên thực tế, cô nhất định không biết lúc bản thân mình nghe được câu nói kia, ý trong mắt ý hiếm khó được đã xuất hiện.

Giang Duyệt hề đến đúng hẹn, mỗi khi cô ấy xuất hiện ở nói nào, nơi đó luôn ngập tràn tiếng cười.

Chỉ là, muốn trêu chọc Hạ Sí cười, thật sự có hơi khó khăn.

Cũng may tâm tình Hạ Sí hai ngày nay cũng không tệ, cũng không có sinh ra cảm xúc đặc biệt, cái này làm cho Giang Duyệt Hề cảm thấy, những lời dặn dò của Thời Ngộ nhơn phân nửa là lo lắng quá mức!

Giang Duyệt Hề nhớ kỹ lời dặn dò của em trai, giám sát Hạ Sí uống thuốc, chăm sóc chu đáo.

Trong phòng quá ngột ngạt, đừng nói Giang Duyệt Hề không ở được, Hạ Sí cũng rất muốn đi ra ngoài.

Ý nghĩ của hai người ăn nhịp với nhau, Giang Duyệt Hề dẫn theo Hạ Sí cùng đi bên ngoài hít thở không khí trong lành, đáng tiếc vận khí của hai người không tốt lắm, gặp thời tiết không quá đẹp, bầu trời bị mây đen bao phủ, dương như sắp mưa.

Đi được khoảng một tiếng đồng hồ, bầu trời bắt đầu có mưa nhỏ, chỉ có thể dẹp đường hồi phủ.

Lúc trở về, bỗng nhiên Giang Duyệt Hề bị đau bụng, tìm được nhà vệ sinh gần đó, “Hạ Hạ, em ở bên ngoài chờ chị một lát nha, xin lỗi xin lỗi.”

“Không sao đâu, chị Duyệt hề chị nhanh vào đi.” Hạ Sí vẫn như bình thường.

Giang Duyệt Hề gật đầu, chạy vào trong nhà vệ sinh.

Cô ấy nghĩ, Hạ Sí cũng là người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, ở bệnh viện, cũng sẽ không đi lạc được.

Nhưng khi Giang Duyệt Hề từ phòng vệ sinh đi ra, tìm ở bên ngoài một vòng không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, cả người đều choáng váng!

Cô ấy làm mất Hạ Sí rồi!

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Chắc là một hai chương nữa, tôi đã chuẩn bị kinh hỉ cho mọi người, thật sự!!!

Là loại ngạc nhiên ngọt ngào, bạn có thể mạnh dạn đoán!!

Truyện Chữ Hay