Tất cả trên bàn đều là thức ăn mà An Lan dựa theo bảng dinh dưỡng để chế biến, thỏa mãn sự thèm ăn của Hạ Sí, gắp một đũa cho vào trong miệng, Hạ Sí cười híp mắt, khen ngợi: “An Lan, tài nghệ nấu nướng của chị thật sự càng ngày càng tốt.”
An Lan cụp mắt nói, “Em thích là được rồi.”
Cô ấy biết, tâm tình Hạ Sí tốt cũng không phải là vì một bữa ăn ngon, mà là bởi vì tâm tình vui vẻ nên mới cảm thấy hương vị đồ ăn hôm nay càng ngon hơn lúc trước.
Cô ấy muốn kể những chuyện mình đã nhìn thấy cho Hạ Sí nghe, nhưng đã có vết xe đổ, An Lan lại càng cẩn thận hơn. Hạ Sí hiện tại hoàn toàn bị vẻ ngoài của Thời Ngộ mê hoặc, căn bản nghe không nghe được lời khuyên bảo từ người khác.
Sau khi trở về phòng, An Lan mở tin nhắn ra, là Mục Minh Viễn gửi tin nhắn bằng giọng nói đến: “Hiện tại mỗi lần mời Hạ Hạ, cô ấy đều nói mình có việc bận.”
Hạ Sí không có nói dối, cô thật sự có việc bận, chẳng qua đều không phải là chuyện đứng đắn mà thôi. Cô gần như lãng phí tất cả thời gian của mình ở trên người Thời Ngộ, quả thật quá đau đầu.
Nghĩ tới nghĩ lui, An Lan bấm vào một dãy số điện thoại, liên lạc với Từ nữ sĩ ở nước ngoại xa xôi.
“Phu nhân.”
“Về chuyện của Hạ Hạ, tôi nhất định phải nói cho bà biết……”
Trong điện thoại di động, An Lan miêu tả lại chấp niệm của Hạ Sí đối với Thời Ngộ, cùng với chút hư tình giả ý có lệ của Thời Ngộ, miêu tả vô cùng sống động và chân thực.
Cô ấy vốn là trợ lý sinh hoạt do Từ nữ sĩ thuê để chăm sóc cho Hạ Sí, bởi vì tình huống của Hạ Sí đặc biệt, gặp phải một số chuyện khó xử lý cô ấy cần phải kịp thời liên lạc với Từ nữ sĩ.
Sau đó, bệnh tình của Hạ Sí dần dần khôi phục, hơn nữa còn tập trung vào huấn luyện múa, cơ bản không cần phải quan tâm nhiều như vậy, An Lan đã hình thành thói quen với kiểu sinh hoạt “tích cực” đó.
Cho nên, theo cô ấy, trạng thái hiện tại của Hạ Sí là không chính xác, cần phải nhận được sự giúp đỡ của người khác.
Sau khi nghe xong những lời đó, Từ nữ sĩ có vẻ bình tĩnh nói, “Tình tình con bé rất quật cường, không đụng vào tường thành nam thì sẽ không quay đầu lại, cô cứ đợi con bé cho đến khi nó tự mình hối hận, mới có thể nhận ra được thứ gì là quan trọng nhất.”
“Phu nhân, nhưng nếu như Hạ Hạ bị ảnh hưởng, trì hoãn cuộc thi, thì sự nghiệp và tương lai của cô ấy sẽ bị hủy hoại.” Những suy nghĩ của An Lan, đều lấy tương lai của Hạ Sí làm mục tiêu.
“Tính cách đứa con gái này của tôi, tô hiểu rất rõ. Nếu cô không tin, có thể thử xem có thể thay đổi tâm ý của con bé được hay không.” Từ nữ sĩ sẽ không chủ động ra tay, nhưng bà cũng không sẽ ngăn cản An Lan đi “ giúp đỡ” Hạ Sí.
An Lan ngầm hiểu, sau khi an ủi một lúc, kết thúc cuộc điện thoại nặng nề này.
–
Một nơi khác.
Từ nữ sĩ đứng ở trước cửa sổ, rũ mắt nhìn đứa con trai nhỏ của mình đang ngồi ở trong sân đọc sách, cậu bé cầm quyển sách, vô cùng quy củ, ngoan ngoãn lại nghe lời.
Rất lâu trước đây, cũng có cô bé buộc tóc đuôi ngựa giống cậu như vậy, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, nhưng mà so với cậu thì càng hoạt bát hơn một chút, lcus đọc sách sẽ không được chuyên chú như vậy, còn có thể lén lút lấy đồ ăn vặt giấu đi.
Chuyện cũ hiện lên rõ ràng ở trong đầu, nghĩ đến con gái mình đã lớn, Từ nữ sĩ chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi còn nhỏ, con gái rất nghịch ngợm, nhưng cũng rất nghe lời. Nhưng hiện tại, bà không quản được Hạ Sí nữa.
Từ nữ sĩ cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ, lúc trước khi mình chuẩn bị dẫn theo con gái ra nước ngoài, Hạ Sí đã từ chối bà bằng câu nói, “Chỉ có người thân thuộc với tôi, mới có tư cách quản tôi!”
Bà đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cho nên bà không có tư cách quản lý cô.
Hai ngày gần đây, tâm tình Hạ Sí liên tục tăng vọt, bởi vì cô rõ ràng cảm giác được, Thời Ngộ đã chủ động hơn lúc trước một chút, khoảng cách trong mối quan hệ bọn họ lại kéo gần hơn một bước.
Quả nhiên, Tiểu Bạch nói không sai, đề nghỉ của Giang Duyệt Hề cũng rất tốt. Chỉ cần quấn lấy Thời Ngộ, thời gian sẽ xóa bỏ khoảng cách trong năm xa nhau của bọn họ.
Mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tích cực, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Hạ Sí vẫn tự đắc vui vẻ.
Nhưng luôn có chuyện ngoài ý muốn phá vỡ cuộc sống yên bình của cô.
Mấy năm trước ở nước ngoài, giáo viên vẫn luôn dạy dỗ huấn luyện múa cho cô, không biết từ chỗ nào tìm được địa chỉ của cô, thế mà không ngại đường xa tìm đến thành phố C.
Nghe được tin tức này, Hạ Sí thật sự hoảng hốt, “Sao cô Aaliyah lại đến đây?”
An Lan biết mình không thể giấu được, nửa thật nửa giả thừa nhận sai lầm, “Thật xin lỗi Hạ Hạ, cô Aaliyah vẫn luôn ở truy hỏi chị về tin tức của em, chị không cẩn thận lỡ miệng nói ra.”
“Lỡ miệng nói ra……” Sắc mặt Hạ Sí trầm xuống, đánh vào lời nói của cô ấy, “An Lan, em cho rằng chị là một người cẩn thận, gần đây lại luôn là sơ ý phạm phải sai lầm.”
“Thật sự rất xin lỗi, về sau chị sẽ chú ý.” Thái độ của An Lan rất thành khẩn.
Hạ Sí hít sâu một hơi, quay mặt đi, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn, “Chị đã đi theo bên cạnh em hơn bốn năm, em đối đãi với chị như thế nào, chính chị là người nhất rõ ràng. Yêu cầu của em với chị cũng không cao, nhưng nếu ngay cả ý kiến của em chị cũng không thể tôn trọng, em nghĩ rằng, cũng không cần phải tiếp tục giữ chị ở bên cạnh mình nữa đâu.”
“Hạ Hạ!” Không nghĩ tới hành động này lại làm cho Hạ Sí tức giận như vậy, giọng nói của An Lan có chút nóng nảy, “Em biết cô Aaliyah rất coi trọng cuộc thi múa tiếp theo, chị đã thay em ngăn cản rất lâu rồi, lần này thật sự là không cẩn thận.”
Mặc dù có nghi ngờ, nhưng An Lan không thừa nhận, cô cũng không có chứng cứ. Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, cô vẫn là đến nể mặt An Lan một chút, “Được rồi, em tin chị. Nhưng không có lần sau.”
Cô không thích những người tự tiện quyết định cuộc đời của cô.
Không phải tất cả mọi người đều có tư cách quản lý cô, mà người đàn ông cô cam tâm tình nguyện bị quản lý kia, lại luôn nói với cô: “Em phải luôn kiên trì làm theo những gì em nghĩ là đúng.”
Cô đang kiên trì.
Hạ Sí nghĩ rằng nếu như cô Aaliyah tìm được cô, tất nhiên sẽ gọi cô trở về đóng cửa huấn luyện, làm sao còn có thể an nhàn ở lại thành phố C được.
Nếu cô kiên quyết cự tuyệt, cô Aaliyah cũng không thể cưỡng ép đưa cô đi. Nhưng đối lập với giáo viên dạy múa của mình cũng không phải là chuyện tốt, dễ dàng gây ra cãi vã, nên tránh một vài phiền phức không đáng có.
Thủy Mộc Thanh Uyển, nếu như chủ nhân không đồng ý thì không thể tự tiện đi vào, nhưng An Lan biết nơi này, cũng không an toàn.
Cũng may, cô cũng còn có đường lui.
Hạ Sí tranh thủ thời gian liên lạc với Bạch Phỉ, “Tiểu Bạch, giúp tớ một tay.”
Cô trốn tránh không muốn gặp, cô Aaliyah chắc chắn sẽ hiểu rõ ý tứ của cô, đợi thêm mấy ngày nữa không liên lạc được, tự nhiên sẽ rời đi.
Cô Aaliyah không thể suốt ngày ở lại thành phố C đợi cô xuất hiện, cô vừa không cần phải đối mặt với cuộc cãi, vừa không cần tốn tâm tư ứng phó, cho nên, trốn tránh là lựa chọn tốt nhất.
An Lan đến sân bay đón, cô Aaliyah đặt chân xuống thành phố C.
Hạ Sí ở tạm thời ở nhà Bạch Phỉ, ngay cả An Lan cũng không biết ở đâu. Cô rất thông minh, phòng huấn luyện múa cũng tạm thời xin nghỉ phép không đi.
Đương nhiên, điều này cũng ngăn cản không được bước chân của cô tiến gần đến Thời Ngộ hơn.
Giáo viên của Thời Ngộ cần phải nghỉ ngơi một tháng, có nghĩa là, Thời Ngộ sẽ phải dạy thay trong bốn tuần.
Lần trước đi có đến học một lần, Hạ Sí ngựa quen đường cũ tìm được phòng học lớn, vẫn gặp lại em gái tiểu học lần trước.
Nhưng mà lúc này, cô có sách rồi! Là Thời Ngộ cho!
Hình như em gái tiểu học có ấn tượng rất tốt với cô, chủ động bắt chuyện với cô, Hạ Sí còn không chưa quên cuộc sống trong khuôn viên trường, nói đông nói tây thế nhưng cũng nói đến hợp lại.
Em gái tiểu học càng ngày càng thích cô, tìm hiểu thêm nhiều tin tức của cô, “Cậu học lớp nào? Tôi cảm thấy cậu đẹp hơn hoa khôi lớp tớ nhiều, sao lại không nghe ai nói về cậu hết?”
Hạ Sí: “……”
Cô nên nói mình học lớp nào mới tốt đây?
Hôm nay không buộc tóc đuôi ngựa, Hạ Sí tùy tiện vén tóc che đi sườn mặt, sợ người khác lại chú ý tới cpp. Giả vờ lơ đãng hỏi lại: “Ngày thường tôi khá khiêm tốn, cậu học lớp nào?”
“Tôi học lớp ba.” Em gái tiểu học sảng khoái trả lời.
“Ồ ~ vậy tôi học lớp một.” Cô thuận miệng nói theo.
Nghe vậy, em gái tiểu học nghi hoặc nhíu mày, “Không đúng, lớp một và lớp tôi cũng chung chủ nhiệm, mỗi tuần lúc mở họp, hình như cũng chưa từng nhìn thấy cậu lần nào.”
Hạ Sí: “……”
Quả nhiên, nói dối có nguy hiểm, nói chuyện phiếm cần phải cẩn thận.
Cũng may Thời Ngộ bước vào phòng học, bắt đầu giảng bài, kịp thời hấp dẫn lực chú ý của em gái tiểu học.
Vốn là lần trước lúc đi cùng Thời Ngộ ở trường học, cô cho rằng mình đã bị bại lộ, dù sao ảnh lần trước Thời Ngộ giảng bài cho bạn học nữ lần trước đều bị dán ở trên diễn đàn trường học. Nhưng sau đó cô lên đi diễn đàn tìm đi tìm lại hai vòng, thì nội dung bài viết về Thời Ngộ đã bị quét sạch toàn bộ.
Thiếu chút nữa là đã quên, tuy rằng chuyên ngành của Thời Ngộ là y học, nhưng anh có được tài năng trong chuyên ngành khoa học máy tính từ bố anh. Xóa sạch một bài viết đối với anh mà nói đều không phải là việc khó khăn gì.
Sau khi tan học, Hạ Sí ra khỏi phòng học trước, chậm rãi đi về phía cổng trường, không lâu sáu, Thời Ngộ liền đuổi theo bước chân của cô.
Rời đi phòng học, dáng vẻ Hạ Sí trông rất hăng hái, thoạt nhìn rất có tinh thần, nhưng đột nhiên Thời Ngộ lại hỏi cô: “Bài giảng của anh rất nhàm chán sao?”
“Sao có thể!” Cô không cho phép Thời Ngộ đánh giá thấp năng lực của mình!
Sau đó giây tiếp theo, Thời Ngộ liền chỉ ra, “Giảng bài phút, em đã ngủ hết một tiếng đồng hồ.” Còn nửa tiếng nữa, nhưng trạng thái cũng là chống đầu ngủ gà ngủ gật.
Hạ Sí chột dạ sờ sờ mũi, “Thật xin lỗi, anh biết rồi mà, mỗi lần nghe tiếng anh giảng bài, em đều quá trầm mê!” Sau đó liền ngủ gật. Lúc trước Thời Ngộ đi công tác, đoạn ghi âm dặn dò chăm sóc Pho Mát kia hiện tại vẫn được cô giữ gìn rất tốt, lúc ngủ không được thì mở lên nghe một chút, hiệu quả thôi miên rất tốt!
Nhưng điều này, chỉ cần mình biết là được rồi.
Hạ Sí cố ý chuyển chủ đề, “Hôm nay có người hỏi em học lớp mấy, suýt chút nữa là bị lộ ra rồi!”
Một tay Thời Ngộ ôm sách giáo án, một tay lấy quyển sách giáo khoa mới tinh trong tay Hạ Sí về, xếp chồng lên giáo án, chậm rãi nói: “Để lộ cũng không sao, anh cho phép em đi hóc ké.”
“Vậy thì quá xấu hr.” Cô ngượng ngùng xoắn xít, khóe miệng cũng không kiềm chế được cong lên.
Có ai mà không thích được chăm sóc đặc biệt chứ?
Hôm nay là hai tiết học cuối cùng vào buổi chiều, bây giờ đã đến giờ cơm, tâm tư Hạ Sí nhảy càng nhanh hơn, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị tìm kiếm địa điểm tiếp theo, “Buổi tối chúng ta ăn gì?”
Người bên cạnh hơi chần chừ nói, “Xin lỗi Tri Tri, hôm nay anh phải về nhà.”
Tuy rằng anh đã chuyển ra ngoài sống độc lập từ rất sớm, nhưng tình cảm của anh và bố mẹ rất sâu đậm, đến thời gian đã hẹn thì phải tuân thủ về nhà. Bởi vì mẹ anh sẽ bỏ ra nhiều thời gian, phí tâm tư chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú mà anh thích.
“À.” Nghe được lời này, Hạ Sí nhẹ nhàng đáp một tiếng. Ngón tay lướt trên màn hình, rời khỏi giao diện vừa mới mở ra.
Không thể cùng nhau ăn cơm, có chút đáng tiếc.
Thời Ngộ phải về nhà cùng với bố mẹ, cô hiểu được, chỉ có thể chôn tâm lý mất mát trong lòng.
Mà giờ phút này, trên đỉnh đầu truyền đến một câu nói khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Em có muốn đi cùng anh không?”
“Em và anh cùng nhau, về nhà?” Hạ Sí trợn to mắt, nghe thấy tiếng nhịp tim của mình tăng tốc đập thình thịch.
Người nọ cố tình, còn cười nhìn cô gật đầu, chờ câu trả lời của cô.
“Cái này, em, cái kia……” Hạ Sí căng thẳng nắm chặt ngón tay, “Anh dẫn em về nhà, thì anh phải nói với bố mẹ anh như thế nào, quan hệ của chúng ta……”
Người yêu cũ đã chia tay năm?
Vậy cũng quá kích thích rồi.
Cô lơ đãng thăm dò, quan hệ mập mờ giữa bọn họ, có thể giải thích hoàn mỹ vào thời điểm này được hay không.
Vừa ra khỏi cổng trường hơn trăm mét, xét về vẻ ngoài mà nói, bọn họ càng giống như một đôi tình nhân vườn trường hơn. Người nọ đột nhiên nâng lên quyển sách lên nhẹ nhàng đặt ở trên trán cô, thấp giọng đè xuống, “Nói em là……”
“Bíp bíp ——”
Một chiếc ô tô màu đen chạy ngang qua, Thời Ngộ theo bản năng xoay người che chở Hạ Sí lui về phía sau, Hạ Sí nhìn chằm chằm phía trước, cửa sổ xe nhanh chóng mở ra, người đàn ông bên trong nghiêng mặt quay sang bên cạnh, dựng thẳng ngón trỏ dán lên môi, làm ra động tác im lặng với cô.
Chiếc xe chậm rãi chạy qua, rốt cuộc cũng nhìn thấy người ngồi bên trong, đột nhiên sắc mặt Hạ Sí trắng bệch.
Sau khi tránh được nguy hiểm, Thời Ngộ buông tay ra, lại nhìn thấy sắc mặt cô khó coi, có chút lo lắng, “Tri Tri? Bị dọa sợ rồi?”
Trong nháy khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Hạ Sí rũ mắt xuống.
Đồng thời điện thoại di động rung lên, mượn chuyện này đánh lạc hướng lực chú ý.
Là An Lan gọi điện thoại đến, nói: “Cô Aaliyah chuẩn bị đi rồi, cô ấy hy vọng trước khi rời đi có thể gặp mặt em một lần.”
Bầu không khí mập mờ kiều diễm đều bị đảo loạn, Hạ Sí mím môi, nắm chặt điện thoại di động nói: “Tối nay em cũng có việc, em muốn đi gặp một người giáo viên.”
Trước khi Thời Ngộ về nhà, tự mình đưa Hạ Sí đến địa điểm đã hẹn.
Lúc xuống xe, Thời Ngộ nhìn sắc mặt của cô có chút lo lắng, “Tri Tri, không vui sao?”
“À, bởi vì người giáo viên kia hy vọng em trở về đóng cửa huấn luyện, ý kiến chúng em bất hòa, không phải là chuyện gì lớn cả.” Cô có tâm sự, không giấu được Thời Ngộ, nhưng lý do này vừa vặn có thể che đậy được.
Đây là vấn đề Hạ Sí và giáo viên của cô không thể đưa ra quan điểm chung, Thời Ngộ tạm thời không có cách nào nhúng tay vào, nhưng cũng không đành lòng nhìn bộ dáng như vậy của cô, trước khi rời đi, cố ý để lại lời nói, “Hôm nay anh sẽ trở về Thủy Mộc Thanh Uyển sớm.”
Vốn dĩ bình thường anh sẽ ở lại nhà ít nhất một đêm, nhưng hôm nay, có lẽ Hạ Sí cần có anh làm bạn.
Hạ Sí gật đầu, dường như đã nghe hiểu hàm nghĩa trong đó.
An Lan nói cô Aaliyah chuẩn bị đi, Hạ Sí cho rằng cô ấy đã từ bỏ, đợi đến khi mình đến chỗ hẹn mới phát hiện, An Lan lại lừa cô một lần nữa.
Cô Aaliyah vẫn không thay đổi chú ý, khăng khăng muốn đưa cô về, mà An Lan, thậm chí còn đã chuẩn bị xong vé máy bay đến nước M cho cô.
Chỉ cần cô hơi buông lỏng, có lẽ bọn họ sẽ ngựa không ngừng vó () rời khỏi nơi này.
() Ngựa không ngừng vó nguyên gốc “马不停蹄” có nghĩa là bận rộn suốt, không có thời gian nghỉ ngơi. (Baidu)
Lời nói của cô ở trong lòng bọn họ, tất cả đều trở thành trò đùa ấu trĩ.
“Hạ Hạ, em còn nhỏ, nhưng cô không thể nhìn em đi đường vòng như vậy.” Cô Aaliyah biết được thông tin này đều là từ trong miệng An Lan mà ra, hai người nhất trí cho rằng, Hạ Sí đang bị chấp niệm của mình che mờ mắt.
“Đây là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời của em, em phải nắm lấy nó thật chắc.” Ở trong mắt cô Aaliyah, việc huấn luyện, tham gia thi đấu, đoạt giải, chính là mục tiêu duy nhất của Hạ Sí.
Mà An Lan, cố chấp với ý kiến của mình, cho rằng tất cả những gì mình đang làm, đều là vì muốn tốt cho Hạ Sí.
“Em đã quên điệu múa mà em yêu thích và từ bỏ ước mơ của mình sao?”
“Hạ Hạ, vì sao lại phải vì một người đàn ông mà từ bỏ tương lai của mình? Em thật sự quá hồ đồ!”
“Em không nên như thế này!”
Hai người kia cô cùng lý trí, dùng vô số đạo lý lớn để kiềm chế hành động của cô, ngăn cản sự lựa chọn của cô.
Giọng nói của cô Aaliyah lão sư và An Lan không ngừng đan xen nhau, xoay quanh ở bên tai cô, mỗi một chữ đều là “vì tốt cho cô”, đều phủ định Hạ Sí.
Cô vì ngại tình cảm với hai người, nhịn tiếp tục nhịn, trong lòng nghẹn thành một khối, cuối cùng đã vượt qua được chướng ngại trong những âm thanh chói tai đó.
Đột nhiên Hạ Sí đứng dậy, hai bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, “Vậy hai người cảm thấy, tôi nên là như thế nào?”
An Lan bị cô dọa sợ, nhưng vẫn nói ra những lời trong lòng, “Em nên cố gắng phát huy tài năng của mình đến tận cùng, đứng trên sân khấu chính là sự tồn tại chói mắt nhất.”
Những lời khen ngợi này, Hạ Sí đã nghe qua vô số lần. Nhận được sự công nhận của người khác tất nhiên là điều vô cùng quý giá, nhưng nếu lấy điều này để đóng băng cuộc sống của cô, nó qua thật là châm biếm.
“Hai người có biết, Hạ Sí nhảy múa chói mắt kia, là ai trả giá tất cả đổi lấy sao?”
“Không có Thời Ngộ, tôi ngay cả đứng trên sân khấu cũng là hy vọng xa vời.” Nếu không phải lúc trước Thời Ngộ kiên trì, cho dù có có nhiều thiên phú hơn nữa, cũng sẽ bị thời gian mài mòn, và tất cả mọi người sẽ lãng quên mà thôi.
Cô Aaliyah chưa bao giờ nhìn thấy một Hạ Sí quá kích như thế, trong ấn tượng của cô ấy, Hạ Sí chính là một nghệ sĩ múa vô cùng chăm chỉ. Cô ấy chỉ muốn kéo một đứa trẻ đang lầm đường lạc lối trở về con đường đúng đắn, nhưng dường như, mọi chuyện không giống như trong tưởng tượng của bọn họ thì phải?
“Hạ Hạ, có lẽ là giữa chúng ta đều có hiểu lầm, em bình tĩnh một chút. Cô chỉ hy vọng em có thể khôi phục lại trạng thái như trước đây, mục tiêu của chúng ta là đoạt giải quán quân.”
Cô Aaliyah vẫn còn giữ được lý trí, nhưng Hạ Sí đã chịu ảnh hưởng, đáy mắt nổi lên tơ máu, “Em nói rồi em không từ bỏ, là các người không chịu tin tưởng em! Cô Aaliyah, em tôn trọng cô, nên em mới rời đi sau khi giành giải thưởng trong cuộc thi múa, em cũng đã đồng ý với cô sẽ tham gia cuộc thi múa tiếp theo, là các người không tin!”
Cảm xúc của Hạ Sí có hơi mất khống chế, dáng vẻ này, làm cho An Lan nhớ tới thời điểm ban đầu cô ấy mới gặp Hạ Sí.
Trong lòng An Lan giật mình, thay đổi giọng điệu trong nháy mắt, “Hạ Hạ, em đừng quá kích động, không cần tức giận. Lần này là chị không suy nghĩ chu toàn.”
“Suy nghĩ không chu toàn? An Lan, Em không phải là một con ngốc.” Một lần có thể bỏ qua, hai lần có thể tha thứ, nhưng mà lần thứ ba, thì không cần phải ở lại nữa.
Không thể đạt được sự đồng thuận, bọn họ chỉ có thể chia tay không vui.
Hạ Sí cũng nhận thấy được trạng thái của mình không đúng, cô theo thói quen sở vào trong túi xách, bên trong không có bình thuốc. Đột nhiên nhớ ra, đã vượt khoảng thời gian phải mang theo thuốc bên người kia.
Cô ý thức được, bản thân mình và người bình thường vẫn không giống nhau.
Cô có bệnh.
Nhưng bác sĩ Jos đã nói, chỉ cần duy trì trạng thái hiện tại, thì cô sẽ không cần phải uống thuốc nữa.
Cô phải cố gắng để trở nên tốt hơn……
Đứng ở trên đường phố, gió lạnh ban đêm thổi qua làm cho cô tỉnh táo hơn. Cô tôn trọng giáo viên của mình, tin tưởng bạn bè, nhưng bọn họ chỉ chịu tiếp nhận vẻ ngoài tỏa sáng của cô, thật là buồn cười.
Đột nhiên, rất muốn gặp Thời Ngộ.
Người đàn ông đã nhìn thấy bộ dáng chật vật nhất của cô, nhưng vẫn nắm chặt tay cô nói, sẽ ở nhà chờ cô trở về.
Trở lại Thủy Mộc Thanh Uyển, nhìn thấy ánh đèn trong nhà Thời Ngộ đã sáng lên, trong lòng Hạ Sí vui vẻ.
Quả nhiên Thời Ngộ nói chuyện giữ lời, về nhà sớm chờ cô.
Lúc cô vào nhà, Pho Mát chạy tới cọ cọ vào chân cô. Hạ Sí khom lưng vuốt ve cái đâu lông xù của nó, trong hoàn cảnh sáng sủa và ấm áp này, tâm tình lộn xộn được xoa dịu một cách kỳ diệu.
Hạ Sí bước lên thang lầu, cánh cửa thư phòng khép hờ che đi ánh sáng. Cô bước từng bước một đến gần, lúc đang muốn đẩy bước vào, liền nghe thấy một cái tên quen thuộc vang lên ở bên trong.
“Bác sĩ Jos……”
“Ý của ông là, dựa theo trạng thái hiện tại, chỉ cần cố gắng giữ cho cô ấy luôn ở trong trạng thái vui vẻ, thì có thể thử dừng uống thuốc, đúng không?”