Tuyệt Đối Dịu Dàng

chương 20: chúng ta ngủ cùng nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hệ thống sưởi ấm có bị hỏng hay không, ngay tại thời điểm này anh không thể đi xác minh được, cũng không thể trực tiếp đẩy người trở về.

Sờ sờ lớp đồ ngủ mỏng manh trên người cô, Thời Ngộ lại khẽ nhíu mày: “Vậy thì lên giường anh nghỉ ngơi trước đi.”

Tóm lại cũng không thể để cho cô lại bị cảm lạnh lần nữa.

Hạ Sí không nghĩ tới kế hoạch của mình lại được tiến hành như vậy thuận lợi, nhưng hình như là chuyện nằm trong dự kiến. Dựa theo tính tình của Thời Ngộ, dưới tiền đề là anh thích cô, thì chắc chắn sẽ không để cô phải chịu thiệt.

Ổ chăn rất ấm áp, trong chăn đều nhuộm màu hơi thở đặc biệt chit thuộc về người đàn ông này, cô mang theo cả người lạnh lẽo chui vào bên trong, chỉ để lộ ra cái đầu ở bên ngoài, ngay cả một ngón tay cũng không muốn vươn ra.

Cô giả vờ buồn ngủ, lại thấy Thời Ngộ đang cầm lấy áo khoác móc trên giá treo cạnh mép giường chuẩn bị khoác lên người, Hạ Sí vội vàng mở miệng gọi anh lại: “A Ngộ!”

Anh không thể không quay đầu lại, đi đến bên mép giường, cẩn thận vén lại góc chăn cho cô, dịu dàng nói: “Anh đi xem hệ thống máy sưởi của phòng em.”

Hạ Sí run rẩy, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Nếu để cho Thời Ngộ nhìn ra được manh mối, kế hoạch đêm nay của cô chẳng phải là lại thất bại sao?

“Hiện tại đã đã khuya rồi, ngày mai lại xem cũng được.” Cánh tay thon dài từ trong ổ chăn vươn ra, giữ chặt vạt áo Thời Ngộ nhẹ nhàng giật giật.

“Đừng lo lắng.” Anh lại nắm lấy cổ tay Hạ Sí, đặt bàn tay kia vào trong ổ chăn ấm áp, “Em đi ngủ trước đi, anh sẽ xử lý xong ngay.”

“Không cần.” Hạ Sí cố ý mơ hồ không rõ giữ người lại, “Đi ngủ trước được không, buồn ngủ quá.”

“Tri Tri, phòng để lại cho em, bất luận là hệ thống máy sưởi của phòng dành cho khách có sửa được hay không, anh đều sẽ không đi vào quấy rầy em.” Anh cho rằng Hạ Sí sợ đợi lát nữa, anh sửa xong hệ thống sưởi ấm lại đánh thức cô từ trong giấc ngủ.

Hạ Sí đâu có ý đó chứ!

Cô còn ước gì Thời Ngộ quấy rầy cô nhiều hơn một chút nữa đó!

“Lạnh quá.” Cô gái bọc chăn di chuyển về phía mép giường, lại nắm tay Thời Ngộ đi đến mép giường, khuôn mặt cọ cọ, “Hôm nay đặc biệt đặc biệt lạnh.”

Vì để diễn xuất rất thật, cả người ở trong ổ chăn đều cuộn tròn lại. Độ cong động tác không lớn, nhưng vừa vặn có thể làm cho Thời Ngộ nhìn thấy rõ ràng.

“Anh sờ lỗ tai của em xem, đều rất lạnh.” Cô càng thêm chủ động, trở tay nắm lấy bàn tay Thời Ngộ, dẫn anh sờ vào lỗ tai của mình.

Trong lòng bàn tay xuất hiện cảm giác lạnh lẽo, Hạ Sí thể hàn, Thời Ngộ đã biết từ rất lâu.

Mái tóc dài buông xõa theo đó đong đưa, móc tóc đen tinh tế mềm mại nhẹ nhàng lướt qua cổ tay anh, nhiệt độ lòng bàn tay giống như đột nhiên tăng lên, ánh mắt Thời Ngộ khẽ gợn sóng, “Vậy Tri Tri, em muốn như thế nào đây?”

Cô cắn môi sau đó hơi lùi lại một khoảng, nhường ta một chỗ, “Chúng ta ngủ cùng nhau là được rồi, sẽ không còn lạnh nữa.”

Đó chính là mục đích của cô.

Ánh mắt của cô rất rõ ràng, không có một chút cảm giác buồn ngủ nào còn sót lại. Hoặc là nói, cô căn bản không ngủ, hệ thống máy sưởi trong phòng cũng chỉ là lấy cớ.

Có vạch trần hay không, tất cả đều chỉ còn phụ thuộc vào Thời Ngộ.

Nhưng……

Dựa theo mối quan hệ hiện tại của bọn họ thì không nên ngủ chung một giường, anh cũng không thể phóng túng để Hạ Sí làm bậy.

“Hệ thống máy sưởi trong phòng này sẽ không bị hỏng, Tri Tri yên tâm đi.” Cuối cùng anh vẫn nhẫn tâm rút tay ra, vẽn chăn vào sát người cô gái, rồi xoay người rời đi.

Tiếng đóng cửa vừa nhẹ nhàng vừa nhỏ, nhưng lại ngăn cách cô và Thời Ngộ, ngay cả bóng dáng cũng không thể nhìn thấy được nữa.

Kế hoạch thất bại, Hạ Sí tức giận đấm mạnh xuống giường.

Ngay cả giường cũng nguyện ý nhường cho cô, nhưng sao lại không thể cô gần hơn một chút nữa chứ!

Càng nghĩ càng tức, nhưng không thể thắng nổi Chu Công thôi miên, nhắm mắt lại ngủ, cả người bị hơi thở trong ổ chăn của Thời Ngộ quấn chặt lấy.

Một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau, Thời Ngộ liền nói với cô, “Hệ thống máy sưởi trong phòng đã được sửa rồi.”

“Hừ!” Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của anh, bộ dạng ung dung, Hạ Sí quay mặt sang một bên, tự mình nằm sấp bên cạnh bàn, ngón tay vẽ vòng vòng trên mặt bàn.

Chuyện vốn dĩ mình nên chột dạ, thì lại bởi vì thái độ bao dung của Thời Ngộ, làm ngược lại với lý trí. Rõ ràng là anh đã biết được sự thật, còn cố ý trêu chọc cô nữa chứ!

“Uống hết sữa bò trước đi đã, thời tiết lạnh, rất nhanh nguội.” Anh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhắc nhở Hạ Sí uống hết ly sữa bò nóng trên bàn.

Từ trước đến nay Hạ Sí cũng không có thói quen uống sữa bò, nhưng mà chỉ là sau khi cô và Thời Ngộ ở bên nhau, anh luôn chuẩn bị sữa bò cho cô uống, Hạ Sí không biết vì sao, Thời Ngộ chỉ nói tốt cho sức khỏe của cô.

Sau đó, Thời Ngộ rời đi, ngay cả thói quen này của cô cũng khó có thể sửa lại. Chẳng qua lúc thời tiết hơi lạnh, cô phát hiện ra, không có ai chủ động hâm nóng sữa bò thay cho cô.

Lúc ăn bữa sáng, Hạ Sí đang suy nghĩ trong, làm thế nào nhắc đến chuyện sinh nhật cô Liêu Vân với Thời Ngộ, lại không ngờ có người gọi điện thoại đến trước cô.

Hạ Sí cũng không biết kia thông điện thoại nội dung cụ thể, nhưng lại nghe được một thông tin quan trọng: Ngày có việc bận.

Anh đã có hẹn với người khác, có nghĩa là, không thể cùng cô tham gia tiệc sinh nhật của cô giáo Liêu Vân.

Thật đáng tiếc……

Đang lúc Hạ Sí còn đang buồn bực không vui, một chuỗi móc chìa khóa đặt ở bên cạnh, Thời Ngộ giải thích: “Đây là chìa khóa xe, là của chiếc xe màu bạc trong gara, thích hợp với em.”

“Sao?” Tối hôm qua kêu cô lái xe, hôm nay thật sự đưa chìa khóa xe luôn rồi!

Có người quan tâm nhớ thương, tâm tình Hạ Sí rất tốt, chỉ hận không thể cầm chìa khóa hôn hai vợ chồng, “Cảm ơn A Ngộ.”

Ngược lại thật dễ dỗ dành.

Thời Ngộ hiểu rõ cô, biện pháp đối phó hiểu quả nhất đối với cô, chính là chỉ cần anh nguyện ý, là có thể làm cô vui vẻ.

“Nhớ rõ lúc đi làm, mặc nhiều hơn một chút.” Trước khi ra ngoài, Thời Ngộ còn dặn dò cô thêm lần nữa.

Có đôi khi Hạ Sí cảm thấy, có đôi khi Thời Ngộ không phù hợp, có thể là bởi vì muốn làm bố cô!

Ngày tháng .

Bữa tiệc sinh nhật của cô giáo Liêu Vân được tổ chức long trọng, Hạ Sí cũng trang điểm lựa chọn áo quần tỉ mỉ một chút. Nhưng mà cô quá lười, toàn bộ chuyện trang điểm đều giao cho An Lan.

“Cuối cùng cũng có việc làm.” Biểu hiện của An Lan thật sự hưng phấn, đối với chuyện “đi làm” ngập tràn động lực, bởi vì cô ấy cảm thấy, làm việc rồi nhận tiền lương thì sẽ tương đối yên tâm thoải mái hơn.

An Lan vẫn luôn là người trợ lý tận tâm, Hạ Sí thích nhất điểm này của cô ấy, nghĩ đến An Lan vì cô mà về nước cũng không dễ dàng, Hạ Sí nghĩ ra được chủ ý mới, “Vậy sắp xếp cho chị một công việc để làm nha?”

“Cái gì?” An Lan hỏi.

“Lái xe, cùng em đi tham gia tiệc sinh nhật.” Hạ Sí nhướng mày, thần kỳ lấy ra một chiếc chìa khóa xe đặt ở bên cạnh.

Nhìn thấy rõ chìa khóa xe, An Lan kinh ngạc hỏi: “Hạ Hạ, em mua xe mới lúc nào vậy?”

“Mượn của bạn.” Hạ Dí giải thích lời ít mà ý nhiều.

An Lan cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục uốn tóc cho cô. Khi lựa chọn trang sức đính lên tóc, An Lam tìm kiếm phụ kiện trên bàn trang điểm, trong lúc vô tình mở hộp trang trang sức đựng kẹp chữ ra.

Ánh mắt An Lan hơi lóe lên, “Hạ Hạ, em về nước, sao ngay cả cái này cũng mang theo……”

Trước kia Hạ Sí huấn luyện múa, An Lan luôn nhìn thấy cô kẹp chiếc kẹp tóc chữ này trên đầu, lúc mới đầu cũng không biết ý nghĩa của những thứ này, sau đó mới hiểu được đó là tên của người mà Hạ Sí thích. Không nghĩ tới, lúc về nước cũng cố ý mang theo, mỗi ngày đặt ở trước bàn trang điểm.

Kiểu tóc hôm nay không cần những thứ này, Hạ Sí đưa tay kéo hộp trang sức đến trước mặt, cầm một chiếc kẹp tóc màu bạc chơi đùa: “Em thích.”

Đây là trả lời cho câu hỏi vừa rồi của An Lan.

Người thích kẹp tóc, hay là người thích kẹp tóc đại diện cho người đó? Nhớ tới lần trước Hạ Sí nói đã từng gặp lại bạn trai cũ, An Lan thăm dò hỏi: “Lần trước em nói gặp lại bạn trai cũ, vậy hiện tại hai người?”

“Em đang theo đuổi anh ấy.” Hạ Sí nói ra một câu kinh người.

“Lạch cạch ——”

Chiếc lược trong tay An Lan rơi xuống mặt bàn, khó tin hỏi: “Em theo đuổi…… Bạn trai cũ?”

Mặc dù An Lan đã làm việc cùng Hạ Sí vài năm, nhưng những gì cô ấy biết đều là cuộc sống mấy năm gần đây của Hạ Sí, về chuyện năm năm trước, An Lan cũng không rõ ràng lắm.

Bởi vì Hạ Sí luôn trốn tránh nhắc tới trước kia, cho dù thỉnh thoảng nói ra, cũng chỉ là dưới tình huống cụ thể không thể khống chế được cảm xúc, mới có thể khóc lóc kể lể.

Những nỗi đau và nỗi nhớ ấy cứ lặp đi lặp lại, nhưng An Lan không biết tại sao phải nhớ mãi một người không thể làm bạn cùng cô bước qua giai đoạn khó khăn đó cơ chứ?

“Lúc trước chia tay khiến em đau khổ như vậy, tại sao em còn muốn đuổi theo người đó?” An Lan cũng không thể hiểu được chấp niệm của Hạ Sí.

“Không phải em đã nói rồi sao, anh ấy đối xử với em rất tốt.” Động tác chơi đùa với chiếc kẹp tóc trong tay của Hạ Sí hơi khựng lại, cầm lấy nắp hộp, đóng lại.

Cho dù mọi người cảm thấy với danh tiếng hiện tại của cô, không nên hạ thấp bản thân mình theo đuổi người yêu cũ, nhưng cô không thèm để ý đến những thứ đó.

Cô chỉ cần Thời Ngộ.

Bữa tiệc sinh nhật này diễn ra vô cùng náo nhiệt, nhưng Hạ Sí rất nhanh hiểu được, phần lớn khách khứa đều là đến vì nhà chồng của cô Liêu Vân.

Chồng của cô Liêu Vân họ Mục, danh tiếng của Mục gia ở thành phố C không thấp, người khác đều muốn mượn cơ hội này để kết giao với người khác, thu hoạch cơ hội kinh doanh. Bữa tiệc sinh nhật long trọng này cũng coi như là Mục tiên sinh biểu đạt sự coi trọng của mình đối với vợ, không ít người vây quanh Liêu Vân, nhân cơ hội bám lấy leo lên.

Vốn Hạ Sí cũng chỉ muốn tự tay mang quà mình đã chuẩn bị đưa đến tay cô Liêu Vân lão sư, sau đó tìm một góc yên lặng ở lại đợi, nhưng cô đã tính toán sai.

Hôm nay có một vài học sinh của cô Liêu Vân đến, có liên quan đến vũ đạo, hoặc ít nhiều cũng đã từng nghe người tên Hạ Sí này. Đương khi cô xuất hiện, đã trở thành khó báu trong mắt người khác.

“Hạ sư tỷ? Chị là Hạ Sí sư tỷ đúng không?” Một cô gái trẻ tuổi đứng ở trước mặt cô, thân thiện nói chuyện phiếm với cô.

Hạ Sí bày ra nụ cười, ứng phó vài câu, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với An Lan.

Ở chung nhiều năm, hai người đã hình thành sự ăn ý, An Lan lặng lẽ đứng chắn ở trước mặt Hạ Sí, ngăn cách cô gái kia với Hạ Sí, cắt ngang.

Cũng có người đàn ông không nhận ra thân phận của cô nhưng lại bị ngoại hình xuất chúng của cô hấp dẫn, tìm cơ hội đến gần bắt chuyện với cô. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên gặp được, An Lan đều có thể giải quyết một cách thuần thục.

Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, Hạ Sí cần phải ở lại một khoảng thời thời gian.

Rốt cuộc, những người vây quanh Liêu Vân cũng tản đi, Hạ Sí tìm được cơ hội tặng quà mình đã chuẩn bị đến tay Liêu Vân, gửi lời chúc phúc chân thành, “Cô giáo, sinh nhật vui vẻ.”

“Hạ Hạ, cô rất vui vì em có thể đến.” Liêu Vân nhận lấy món quà, ánh mắt nhìn về phía Hạ Sí càng thêm hòa ái, “Hôm nay bận quá, sợ là không rảnh để ý đến em, nếu em có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm cô.”

Hành lang tầng hai, hai người đàn ông đang đôi co với nhau.

“Lăng Nguyên anh đừng đi theo tôi nữa, xem như tô cầu xin anh đó được không? Anh buông tha cho tôi đi, tôi thật sự không muốn đi!”

“Mục thiếu gia, đây là công việc Mục tiên sinh giao cho tôi, xin anh hãy phối hợp.”

“Tôi không phối hợp được!” Mục Minh Viễn nắm tay đấm vào tường, đều sắp bị làm phiền muốn chết.

Ngày đầu tiên về nhà, anh nhận được lời chào hỏi quan tâm từ các vị trưởng bối; ngày hôm sau về nhà, anh ta vẫn đang tận hưởng niềm vui; ngày thứ ba về nhà, mẹ anh ta đưa anh ta vào công ty của cậu để anh ta thoải mái làm việc……

Từ đó về sau, những ngày vui vẻ của Mục Minh Viễn kết thúc.

Mợ tổ chức sinh nhật, cậu nên chúc mừng, nhưng mấu chốt là, nếu hiện tại cậu đi xuống, thì sẽ phải làm khuôn mặt tươi cười đối phó với những lão hồ ly trên thương trường kia. Anh ta ghét nhất là loại chuyện này, đánh chết cũng không muốn xuống tầng!

Dường như cậu đã đoán được anh ta sẽ trốn tránh, dứt khoát phái trợ thủ đắc lực của mình là Lăng Nguyên đến đây, lấy danh nghĩa đẹp đẽ là để hướng dẫn anh ta học tập, nhưng căn bản chính là để “giám sát”.

Bất luận là như thế nào, nhưng Mục Minh Viễn cũng không chịu xuống tầng, Lăng Nguyên cũng không thể mạnh mẽ kéo anh ta xuống.

Hai người đàn ông to lớn giằng co, Lăng Nguyên ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thì không cười, “Mục thiếu gia, nếu cậu đã khăng khăng như thế, tôi đành phải mời Mục tiên sinh tự mình đến thương lượng với cậu, đến lúc đó Mục tiên sinh sẽ tự mình dẫn dắt Mục thiếu gia học tập, chắc là làm ít công lớn.”

“??” Nếu để cho cậu của anh ta tự mình nhìn chằm chằm, vậy thì anh ta ngay cả một chút tự do cũng sẽ không còn nữa!

“Xem như anh lợi hại!” Mục Minh Viễn cắn răng nói lời tàn nhẫn, tự mình đi xuống tầng.

Anh ta cũng không quen nhìn kiểu người cứng nhắc như Lăng Nguyên, cũng chỉ biết nghe theo sự sắp xếp của cậu, không thể biết thừa nước đục thả câu.

Mục Minh Viễn là người ngàn vạn lần cũng tình nguyện, nhìn thấy sau khi bước xuống cầu thang thì sẽ phải đi cũng Lăng Nguyên để đối phó với những tên cáo già kia, đầu óc Mục Minh Viễn chuyển động rất nhanh, quay đầu lại liếc mắt cách nhìn Lăng Nguyên đang cách mình khoảng một mét, đột nhiên dùng tốc độ nhanh hơn lao vào trong đám người.

“Mục……” Ngay lúc Lăng Nguyên muốn gọi người lại, ý thức được tình huống không thích hợp, chỉ đành phải im lặng.

Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, bởi vì Liêu vân là nghệ sĩ múa, cho nên sắp xếp phần đầu tiên của bữa tiệc chính là Mục tiên sinh mời vợ của mình nhảy một điệu mở màn.

Người ở đây cũng có thể ngẫu nhiên mời bạn nhảy mình, Lăng Nguyên nhìn thấy bên cạnh Hạ Sí cũng không có người khác giới nào, mạnh dạn đi qua chào hỏi, “Hạ sư muội.”

“Lăng Nguyên sư huynh.” Hạ Sí đứng dậy, chào hỏi với anh ta.

“Cô gái xinh đẹp, không biết anh có cơ hội may mắn mời em nhảy một điệu hay không?” Bọn họ đã từng học tập múa với nhau, cũng từng có tiếp xúc, Hạ Sí cũng là nghệ sĩ múa, cũng không bài xích nhảy với người khác.

Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật Liêu Vân lão sư, cô và sư huynh nhảy cùng nhau một điệu cũng chuyện giao tiếp bình thường.

Đang lúc Hạ Sí chậm rãi giơ tay, một bóng người đột nhiên vọt tới trước mặt, kéo cô đang đứng trước mặt Lăng Nguyên ra.

“Hạ Hạ, cậu muốn khiêu vũ thì nhảy cùng tôi đi!” Giọng nói bá đạo truyền đến tai, còn có chút quen thuộc.

Hạ sí: “?”

Nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt Hạ Sí tràn đầy nghi hoặc, Mục Minh Viễn chạy từ đâu ra vậy?

Mấy ngày trước, Mục Minh Viễn nói đi dạo quanh thành phố C, nói các cô không cần phải quan tâm. Trước kia Mục Minh Viễn chạy đi khắp nơi du lịch, Hạ Sí cho rằng anh ta đang tự đi tìm niềm vui, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Mục Minh Viễn trong một bữa tiệc sinh nhật.

Lúc này, ngay cả An Lan cũng vô cùng kinh ngạc, mấy ngày trước cô ấy cũng mới biết Mục Minh Viễn là người thành phố C.

Hai người liếc nhau, nhớ tới Mục tiên sinh cùng họ với Mục Minh Viễn……

Bầu không khí hài hòa bị Mục Minh Viễn đột nhiên xuất hiện cắt ngang, anh ta không để ý hỏi vì sao Hạ Sí lại xuất hiện ở đây, chỉ biết Lăng Nguyên mà mình chán ghét muốn mời cô gái mình thích khiêu vũ! Như vậy làm sao được?

“Hạ Hạ, nhảy cùng tôi một điệu đi.” Mục Minh Viễn cũng vươn tay về phía cô, tư thế mời giống như Lăng Nguyên, dường như đang cố ý đối đầu.

Lộn xộn……

Tất cả rối tung lên.

Động tác Hạ Sí giơ tay giơ tay lên trán: “Thật ngại quá, hôm nay sức khỏe tôi không tốt lắm, hai người có thể tìm bạn nhảy khác.”

Ai cũng biết, đây chỉ là lấy cớ.

Mục Minh Viễn không phải là cáo già lõi đời khéo léo đưa đẩy, biểu đạt cảm xúc cũng rất thẳng thắn, “Lăng Nguyên anh cũng đừng giả vờ nhã nhặn, đi tìm bạn nhảy khác đi, đừng ở chỗ này bắt chuyện.”

“Bắt chuyện?” Lăng Nguyên vẫn duy trì nụ cười như cũ, ánh mắt nhìn về phía Mục Minh Viễn lại có thêm một chút dò xét, “Tôi nghĩ là Mục thiếu gia hiểu lầm rồi, tôi và Hạ Hạ đã quen biết nhiều năm, cần gì phải cố tình bắt chuyện.”

Khi Mục Minh Viễn biết được mối quan hệ giữa Hạ Sí và Liêu Vân, anh ta gần như đã không đề cập đến nó!

Lúc cậu và mợ kết hôn, anh ta đã ra nước ngoài, không tiếp xúc quá nhiều với mợ, cũng không quá thân thuộc, càng không biết mợ có học sinh gì……

Bây giờ nghĩ lại, anh ta và Hạ Sí chẳng phải là có thêm một tầng quan hệ ràng buộc sao? Mặc dù quan hệ này, là chính mình mù quáng kéo lên.

Anh ghen tị với Lăng Nguyên và Hạ Sí đã quen biết nhau từ nhỏ, ấn tượng của Lăng Nguyên đối với Mục Minh Viễn cũng không tốt, nhưng mà lời nói thẳng thắn, từng câu từng câu ẩn chứa thâm ý, bầu không khí vô cùng vi diệu.

Hạ Sí lùi ra phía sau một bước, kéo kéo cánh tay An Lan, hai người lặng lẽ rời đi.

Tránh ra khỏi đám người, cuối cùng Hạ Sí cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, nhớ lại tình huống xấu hổ không nói nên lời vừa rồi, “Hai người bọn họ có thù oán gì sao? Chuyện này mà cũng có thể làm ồn ào được?”

Trong lúc nhất thời, An Lan không biết nên nói cái gì cho phải, “Hạ Hạ, em thật sự……”

EQ ngu ngốc.

Tâm tư của đàn ông rõ ràng như vậy, thế mà Hạ Sĩ cũng không nghĩ đến phương diện kia. Toàn bộ trái tim và EQ của cô, chỉ sợ là đều cống hiến cho bạn trai cũ hết rồi.

Hạ Sí rời đi, Lăng Nguyên biết, nhưng mà anh ta cũng không ngăn cản.

Vài lần chủ động tới gần Hạ Sí, là bởi vì trong lòng không cam lòng và tư tâm thúc đẩy, nhưng anh ta vẫn chưa nghĩ đến biểu lộ tâm ý, bởi vì anh ta biết mình sẽ bị cự tuyệt.

Lúc này anh ta cũng không muốn bắc cầu cho Mục Minh Viễn, đợi sau khi Hạ Sí xoay người rời đi, anh ta liền thẳng thắn nhắc nhở, “Mục thiếu gia, cậu và tôi có phân cao thấp cũng vô dụng, trái tim Hạ sư muội đã thuộc về người khác rồi.”

Mục Minh Viễn đi du học, sau khi tốt nghiệp thì đi vui chơi ở khắp nơi, không thể so sánh với những người có tâm tư thâm trầm trong thương trường, chỉ sợ dùng cách quá uyển chuyển đối phương sẽ không thể hiểu được, dứt khoát nói thẳng với anh ta.

Nghe vậy, quả nhiên Mục Minh Viễn sửng sốt, “Lăng Nguyên, anh cũng quá hèn hạ, cho rằng dùng cách này thì có thể hù dọa được tôi?”

Anh ta không tin điều đó.

Hạ Sí ở nước ngoài, tiếp xúc với người khác giới cùng tuổi như anh ta nhiều hơn một chút, càng không nghe thấy cô nhắc tới cái tên khác giới nào khác, làm sao có thể vừa về nước được hai tháng thì đã có người trong lòng rồi?

Lăng Nguyên cười cười, vẫn không nói ra rõ.

Anh ta cố ý gieo hạt giống nghi hoặc ở trong lòng Mục Minh Viễn, Mục Minh Viễn bị quấy nhiễu, sẽ tự mình đi tìm sự thật, còn lại, không liên quan gì đến anh ta.

Hạ Sí dẫn An Lan ra ngoài ban công tìm sự yên tĩnh, đã thấy bầu trời bắt đầu có những hạt mưa nhỏ rơi tí tách. Vươn tay ra, cảm nhận nước mưa rơi xuống lòng bàn tay, từng chút từng chút một đánh vào lòng.

“Trời mưa rồi.” Trời mưa, cô lại tìm được một lý do mới để liên lạc với Thời Ngộ.

An ·trợ lý tri kỷ· Lan tiến lên một bước, kịp thời mở miệng nói: “Yên tâm, chị đã xem trước dự báo thời tiết, chuẩn bị hai chiếc ô ở trong xe.”

Hạ Sí một mực khẳng định: “…… Chị không mang theo.”

“Chị có mang theo, trước khi lên xe đã cố ý kiểm tra lại!” Giống như lo lắng thái độ làm việc của mình bị nghi ngờ, An Lan còn nói thêm: “Trong xe còn có hai cái áo khoác, nếu em cần, chị sẽ đi lấy cho em.”

Hạ Sí: “……”

Thật sự không cần phải chu đáo như thế.

Cô muốn gọi điện thoại cho Thời Ngộ, nhưng lại lo lắng ảnh hưởng đến công việc của anh. Đang lúc Hạ Sí do dự, chủ nhân điện thoại cô đang tâm tâm niệm niệm điện gọi đến đây, cô kích động nhận ngay lập tức, cũng mặc kệ An Lan đang ở bên cạnh mình.

“Bữa tiệc sinh nhật đã kết thúc chưa?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thời Ngộ, Hạ Sí nghe thấy được, tâm tình được nhảy lên cao trong nháy mắt.

Nhưng mà làm sao anh biết được, cô đang ở trong bữa tiệc sinh nhật?

“Anh biết?!”

Rõ ràng là cô không nói cho Thời Ngộ biết mà!

“Sinh nhật cô Liêu Vân, đương nhiên biết.” Lúc Thời Ngộ gọi điện thoại đến, một thư mời tham dự tiệc sinh nhật khác đã ở trong tay anh.

Mấy năm trước, mỗi lần đến sinh nhật của cô Liêu Vân, anh đều sẽ lấy danh nghĩa Hạ Sí tự mình mang quà đến. Nhận được lá thư mời này, nằm trong dự kiến, cũng là đương nhiên.

Nhưng mà, năm nay Hạ Sí đã trở về, anh cũng không cần tặng quà nữa. Hơn nữa hôm nay thật sự có việc quan trọng không thể tránh được, sau khi thảo luận với Lê Ngôn Chi từ buổi chiều cho đến bây giờ mới giải quyết xong xuôi.

Lúc rời khỏi công ty, phát hiện bên ngoài trời mưa bắt đầu, anh lại nghĩ đến sự bất cẩn của Hạ Sí, chỉ sợ không chuẩn bị ô từ trước. Cũng không biết hôm nay cô có lái chiếc xe đó đi hay không.

Ngay sau đó, cô gái đáng thương đã thú nhận tất cả trong điện thoại, “Bên ngoài trời mưa, em không mang theo ô, quần áo cũng không mang đủ, làm sao bây giờ……”

“Ở trong phòng, không được đi ra ngoài hóng gió, anh đến đón em.” Gió đêm thổi tan tiếng thở dài thầm lặng của anh.

“Vậy anh phải nhanh lên nha!” Giọng điệu của cô gái nhẹ nhàng và tràn đầy kỳ vọng.

“Được.” Anh đáp không chút do dự.

Thời Ngộ trở về công ty.

Tuy rằng anh có tham gia dự án, nhưng lại không thường tới, đành phải mượn một chiếc áo khoác từ chỗ Lê Ngôn Chi, thay cái trên người mình ra.

Mà bên kia, An Lan khiếp sợ đến mức miệng có thể ngậm một quả trứng gà.

Thật sự là, bất chấp hình tượng.

Vừa rồi cô ấy đã nghe được cái gì vậy?

Hạ Sí, giả vờ đáng thương, làm nũng sao?

Cái gì mà không mang theo ô? Không mặc đủ quần áo? Hai chiếc ô và hai chiếc áo khoác bên ngoài có phải là giả không?!

An Lan cảm thấy thế giới này thật huyền bí, cô quen biết Hạ Sí nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe thấy cô dùng giọng điệu này nói chuyện với người nào khác! Bà chủ Hạ nhà cô ấy, thì ra cũng có thể ngọt ngào như vậy sao? Thật sự giống như một người khác.

“Hạ Hạ, vừa rồi em…… Gọi điện thoại với ai vậy?” An Lan thăm dò hỏi.

“Bạn trai cũ đó.” Hạ sí trả lời rất thản nhiên, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ.

“Bạn trai cũ?” An Lan lại lần nữa khiếp sợ.

“Đợi chút chị tự mình lái xe trở về, không cần phải quan tâm đến em.” Hạ Sí dặn dò An Lan trước, không được vạch trần vở kịch của mình.

“Nhưng mà……”

“Dừng lại! Em không muốn nghe những lời nói dư thừa!” Hạ Sí lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhưng An Lan biết, cô không thích người khác nghi ngờ quyết định của cô.

An Lan im lặng ngay lập tức.

Hạ Sí là bà chủ, bà chủ nhất định phải cho cô ấy nghỉ, cô ấy còn có thể không chấp nhận sao?

Nhưng mà, An Lan còn có chút chờ mong được nhìn thấy người bạn trai cũ kia của Hạ Sí, rốt cuộc là người như thế nào, lại có thể làm cho Hạ Sí nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy?

Hai người đều có tâm tư riêng, Mục Minh Viễn bỗng nhiên tìm tới, đi theo Hạ Sí xum xoe.

Mục Minh Viễn cũng hối hận muốn chết, vừa rồi bị cậu giữ lại không thể kịp thời đuổi theo Hạ Sí được, lúc này lại nghe nói Hạ Sí đã chuẩn bị rời đi.

“Hạ Hạ, tôi đưa cậu về nhà nhé!” Mục Minh Viễn xung phong nhận việc, trực tiếp lấy chìa khóa xe ra, “Gần đây mua một chiếc xe mới, đúng lúc cho cậu ngồi thử xem!”

“Thật ngại quá, có người đến đón tôi rồi.” Hạ Sí không nghĩ tới sau khi Mục Minh Viễn về nước càng nhiệt tình hơn lúc trước rất nhiều, nhưng cũng chỉ có thể cự tuyệt ý tốt của anh ta.

Mục Minh Viễn đang lên kế hoạch cho một kế hoạch liền bị làm cho chết lặng.

Vừa rồi nghe thấy An Lan nói hôm nay lái xe tới, anh ta thậm chí còn thông đồng với An Lan, đến lúc đó một mình anh ta đưa Hạ Sí về nhà. Còn An Lan tự lái xe về nhà, sao còn có người đến đón nữa?

“Ai đến đón cậu vậy?”

“Tôi……” Xung quanh có người qua lại, ở đây nói là bạn trai cũ không dễ nghe lắm, vì thế sửa lời nói: “Bạn tôi.”

Tuy rằng Hạ Sí nói là bạn bè, nhưng trên mặt lại để lộ ra biểu tình đây không chỉ là mối quan hệ bạn bè đơn giản như vậy. Nhớ đến những thông tin vừa rồi Lăng Nguyên để lộ ra, trong lòng Mục Minh Viễn cảm thấy lộp bộp.

Đang muốn tìm hiểu xem đến tột cùng, Hạ Sí lại nhận được điện thoại của mà, mà lại mặt mày hớn hở mỉm cười nói tạm biệt với bọn họ, gấp không chờ nổi xoay người rời đi.

Mặc dù như vậy, nhưng An Lan và Mục Minh Viễn vẫn ăn ý đi theo phía sau. Bọn họ đều tò mò, ai có thể làm cho Hạ Sí vui mừng như thế?

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Phân cảnh của An Lan và Mục Minh Viễn đương nhiên không chỉ đơn giản là trợ lý và người theo đuổi.

Sự thật về việc chia tay phụ thuộc vào cả hai người!

Truyện Chữ Hay