Không biết đã tự bao giờ, thiên hạ được phân chia thành khu vực chính: Đông – Tây – Bắc – Trung – Nam, ứng với đó là sự cầm quyền của Đoạn gia, Tần gia, Thiên Lang quốc, Nguyệt Dạ quốc và Vĩ Đồ quốc, được gọi là tam đế quốc và nhị đại gia tộc
Mỗi đế quốc, mỗi gia tộc, đều có một kinh thành lớn, một hoàng cung nguy nga, tráng lệ, bao quanh bởi lớp kết giới hùng mạnh, không dễ bị phá bỏ, đánh dấu lãnh thổ thuộc về mình, bảo vệ thần dân khỏi sự xâm phạm của yêu quái và những thế lực bất chính khác
Thời gian qua đi, vạn vật đổi dời. Lãnh thổ của tam đế quốc và nhị đại gia tộc cũng vì thế mà không còn như xưa. Có rất nhiều nguyên do dẫn đến sự thay đổi này. Là do sự lớn mạnh của yêu quái. Là do chiến tranh. Là do thổ nhưỡng không còn phù hợp để con người sinh sống. Tuy mất đi một phần không nhỏ diện tích nhưng cung điện, thủ phủ của họ thì trước sau vẫn như một
Tất cả những phần lãnh thổ tam đế quốc và nhị đại gia tộc đánh mất, được gọi chung là “Những vùng đất khác”. Những vùng đất này không chịu sự sở hữu, kiểm soát hay bảo vệ của bất kỳ ai trong số họ. Hay nói cách khác, chuyện xảy ra trong những khu vực này, đều không chút liên quan đến tam đế quốc và nhị đại gia tộc. Điển hình là các địa danh như núi Thiên Hỏa, Hắc Vụ lâm, Huyết Âm lâm, Vạn Yêu lâm,…
Những kẻ tội đồ, nô tài bỏ trốn, những người sống ngoài vòng pháp luật, đều không hẹn mà cùng tập trung tại các nơi trên mà không phải lo sợ bị truy đuổi, bị săn lùng
Lý do ư?
Suy cho cùng, cuộc sống bên ngoài thành của con người vô cùng khó khăn, tràn đầy nguy hiểm. Với số lượng yêu quái khổng lồ, thèm khát thịt người, cộng thêm điều kiện sống nhọc nhằn, qua bữa nay lo bữa mai, việc tồn tại nơi chốn hoang dã cũng đã là sự trừng phạt ghê gớm lắm rồi, hà cớ gì còn phải đuổi cùng giết tận cơ chứ? Chưa kể, chắc gì kẻ đó đã còn sống sót để mà bị truy sát?
Nhận thức được rằng việc tồn tại một mình tại “những vùng đất khác” là vô cùng khó khăn, những con người lưu lạc nơi đây nhanh chóng tự tập hợp, hình thành nên các trấn nhỏ, giúp đỡ nhau chống chọi lại sự khắc nghiệt của thiên nhiên và của yêu quái. Tuy nhiên, các trấn này lại tồn tại theo lối du mục, chứ không cố định một nơi. Chỉ cần nơi mình đang ở xuất hiện yêu quái hùng mạnh, không thể chống đối, tất cả cư dân sẽ ngay lập tức sửa soạn hành tranh, rời bỏ trấn, tìm nơi mới để sinh sống. Và vì vậy, sự ổn định của các trấn này là không cao
Tam đế quốc và nhị đại gia tộc tất nhiên là biết được sự tồn tại cũng như cách vận hành của các trấn tự lập bên ngoài lãnh thổ mình. Nhưng, do bọn họ là những kẻ “ngoài cuộc”, không thuộc phạm vi kiểm soát của mình nên nhị họ tam quốc cũng đều thực hiện chính sách, “Sống chết mặc bay”. Tuy nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc đóng cửa buôn bán giữa hai bên. Việc giao thương giữa tam quốc nhị họ và các trấn tự lập vẫn diễn ra bình thường, với sự giám sát, theo dõi cũng như thỏa thuận của đôi bên. Nhất là trong lĩnh vực bán đấu giá vật phẩm, yêu quái quý hiếm không có bên trong mỗi quốc gia
Sự thiếu ổn định của các trấn này bắt đầu có chiều hướng giảm sút kể từ khi Pháp Sư hội, Chiến Sĩ hội xuất hiện. Với việc sở hữu các pháp sư hùng mạnh, chiến sĩ giàu kinh nghiệm chiến đấu, Pháp Sư hội và Chiến Sĩ hội giúp bảo đảm an toàn cho các trấn này, đổi lại phải giúp bọn họ thực hiện buôn bán đấu giá với các quốc gia, dòng tộc trên toàn thiên hạ
Tại sao Pháp Sư hội, Chiến Sĩ hội không tự thực hiện giao thương với tam quốc, nhị tộc?
Kể từ khi hiện hữu, Pháp Sư hội đã là một cái gai trong mắt của bọn họ. Và do vậy, hễ là thành viên của Pháp Sư hội, người đó không được phép bước vào kinh thành của Thiên Lang, Nguyệt Dạ, Vĩ Đồ, Tần gia và Đoạn gia dù chỉ một bước! Và lẽ dĩ nhiên, cư dân trong kinh thành không được tự ý liên lạc với hai tổ chức này. Nếu trái lời sẽ bị nghiêm trị!
Còn về Chiến Sĩ hội, do chưa bao giờ được các thế lực chính trên thiên hạ coi trọng, mức tiền có được từ các buổi đấu giá cũng vì vậy mà thấp hơn so với giá trị thực của món hàng nhiều lần. Và do thế, để không bị lỗ vốn, Chiến Sĩ hội không còn cách nào khác là nhờ vào một bên trung gian!
Tại sao các trấn tự lập lại có thể tự do giao thương với tam quốc, nhị tộc?
Như đã nói ở trên, phần lớn cư dân trong các trấn này là nô tài bỏ trốn, là quan viên bị lưu đày, là những con người ở dưới đáy xã hội, cũng tức là, bọn họ không sở hữu phép thuật, mà là chỉ đơn thuần là những thương gia bình thường, chịu bao cực khổ, bao vất vả để mưu sinh
Không phép thuật, không võ nghệ, những người này được xem là “vô hại”, vì vậy việc ra vào, buôn bán tại các kinh thành lớn không bị cản trở. Tất nhiên, khi vào đây, họ phải trải qua các khâu kiểm tra để chắc rằng ngoài việc buôn bán, không còn bất kỳ ý đồ bất chính nào khác
Các trấn tự lập này, đối với Khuynh Vũ không có gì mới mẻ. Bởi, trước khi đi theo Tuyết Lăng, chàng đã có một thời gian dài sinh sống một mình tại đây, sau này là cùng với Yên Chi. Sinh ra không cha không mẹ, không mái ấm, chẳng tình thương, những tưởng sinh mạng bé nhỏ của chàng sẽ kết thúc nhanh chóng như những đứa bé mồ côi khác, làm mồi cho thú dữ, cho yêu quái. Nhưng không hiểu bằng phép màu nào, chàng vẫn lớn lên, vẫn tồn tại dù cho cơ thể có phần yếu ớt
Đăm chiêu nhìn ngắm cảnh vật rừng núi xung quanh, Khuynh Vũ không khỏi hoài niệm
“ năm … Vậy mà đã năm rồi ta không quay về nơi này … Yên Chi, nàng còn nhớ, năm đó chúng ta gặp gỡ ra sao không?”
Chở Khuynh Vũ và Đán Thần bằng bản thể cữu vỹ hồ ly khổng lồ của mình, Yên Chi đáp, “Vũ ca, thiếp sao có thể quên được cơ chứ? Nếu ngày đó không được chàng cứu, thiếp làm sao có được … ngày hôm nay”. Nói đến đây, bờ má phủ đầy bạch mao của Yên Chi khẽ ửng đỏ
Bên cạnh thư sinh áo xanh lá và nam nhân áo xám bất tỉnh nhân sự, là nam tử áo đỏ với mái tóc trắng xóa cùng với nữ nhân yêu kiều trong tà bạch y
Tuyết Lăng nói, “Dạ Nguyệt, ngươi chắc rằng, nơi đây sẽ có cách chữa trị cho Đán Thần ư?”
Ngày đó, ta những tưởng Dạ Nguyệt muốn chúng ta lên đường đến núi Thiên Hỏa. Ai ngờ rằng, nơi chàng ta ám chỉ, lại chính là nơi ở cũ của Khuynh Vũ
Thời gian cấp bách, không muốn phí phạm một giây một phút, ta đành chấp thuận cho Khuynh Vũ rời ngọc lâu, làm nhiệm vụ dẫn đường cho ta và Dạ Nguyệt. Khuynh Vũ đã đi, Yên Chi sao có thể ở lại? Nếu không phải sắp tới Khuynh Đình, Khuynh Kỳ phải tham gia kỳ thi tại Thiên Lang, e rằng, nàng ta cũng bảo hài nhi của mình cùng nhau lên đường
Yên Chi lo lắng như vậy cũng là có lý do của mình. năm nay, Khuynh Vũ chưa một lần rời khỏi ngọc lâu. Cũng may là thời gian trong nhẫn giới, dù trôi nhanh nhưng chỉ ảnh hưởng đến yêu quái, không có chút tác động đến con người, chứ không thì giờ này, Khuynh Vũ đã là người thiên cổ
Chưa kể, đích đến lần này lại là một nơi hiểm nguy với hàng vạn yêu quái khát máu vây quanh. Chàng ta lại không có phép thuật, lại càng không có thể lực, Yên Chi có thể không lo sao?
Dạ Nguyệt đáp, “Tiểu yêu chắc chắn. Lục đệ, đệ còn nhớ, trước đây một thời gian, Huyền Thiên lâu của đệ đã nắm được tin tức gì về nơi đây? Về trấn cũ xưa kia đệ từng sinh sống không?”
Khuynh Vũ nói, “Cách đây không lâu, con sông ngay sau trấn tự dưng bị đóng băng một cách khó hiểu. Kể từ khi con sông bị đóng băng, tất cả yêu quái trong vòng bán kinh trăm dặm lập tức di tản, không dám lại gần. Tam ca, huynh chẳng nhẽ muốn nói, con sông bị đóng băng này, sẽ có thể cải thiện tình hình của ngũ ca?”
Dạ Nguyệt tiếp, “Không chỉ cải thiện, ta tin Đán Thần sẽ có thể đẩy lùi toàn bộ số yêu khí của Tử Tề khỏi thân thể mình, mà không để lại bất kỳ tác dụng phụ nào cả”
Tuyết Lăng gật đầu, “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi”
Khuynh Vũ nói, “Chủ nhân, chờ tiểu sinh một lát” rồi đi xuống khỏi thân Yên Chi, đỡ lấy cơ thể vô lực của Đán Thần và tiếp, “Yên Chi, trải qua cả quãng đường dài, nàng chắc đã thấm mệt. Ta sao có thể để nàng chở ta và ngũ ca nữa. Nàng hãy trở về hình người đi. Ta không sao đâu”
Yên Chi ngập ngừng, “Nhưng … Vũ ca … còn Đán Thần ca ca …”
Với sức lực của Vũ ca, chàng sao có thể dìu ngũ ca cả đoạn đường phía trước? Hơn nữa, khoảng cách từ đây đến con sông bị đóng băng kia còn chưa rõ là bao nhiêu. Ta sao có thể …
Như biết được phân vân trong lòng Yên Chi, Dạ Nguyệt mỉm cười rồi dùng lụa đỏ của mình, đỡ lấy Đán Thần, “Lục muội, muội đừng lo. Đán Thần cứ để đấy cho ta”
Tuyết Lăng nói, “Yên Chi, ngươi hãy trở về hình người đi. Dù sao, với bản thể cửu vĩ hồ khổng lồ của mình, chắc chắn khi vào trấn sẽ gây ra những chú ý không cần thiết”
Yên Chi đáp, “Tiểu yêu đã rõ” rồi nhanh chóng trở thành nhân dạng nữ tử xinh đẹp trong lớp áo cam của mình
Khuynh Vũ nắm lấy tay Yên Chi, làm cho hai gò má nàng càng thêm ửng hồng, “Chúng ta đi”
Dứt lời, đám người Tuyết Lăng liền đi qua cánh cửa được dựng từ gỗ rừng trước mắt, trên có khắc ba chữ, “Kỳ Anh trấn”
Theo như lời Khuynh Vũ, trấn này trước kia vốn chẳng có tên. Như các trấn tự lập khác, việc nay đây mai đó, ngày nay còn, ngay mai mất là chuyện thường tình, do vậy, tên đâu phải thứ gì quan trọng!
Nhìn các ngôi nhà được dựng bằng gỗ hai bên đường đi, Khuynh Vũ không khỏi cảm thán, “ năm, mới năm thôi mà mọi vật sao khác xưa nhiều quá”
Những ngôi nhà trong trấn giờ đây đã được xây dưng vững chãi, với đầy đủ nội thất cần thiết bên trong chứ không còn cái vẻ tạm bợ, thiếu thốn trước kia. Cư dân trong trấn cũng không còn vẻ mặt mệt nhoài, luôn trong tình trạng sẵn sàng khăn gói ra đi khi có nguy hiểm xảy đến mà thay vào đó, là sự vui vẻ, là sự ổn định hiếm có khi sống bên ngoài tam quốc, nhị họ
Tuyết Lăng đảo mắt quan sát một vòng, trong lòng không khỏi suy nghĩ. Cuộc sống nơi “vùng đất khác” vốn chưa bao giờ dễ dàng. Để có được cuộc sống an bình như hiện nay, nỗ lực của Pháp sư hội, Chiến Sĩ hội bỏ ra là không hề ít. Nếu như có một ngày, có kẻ định phá vỡ tình hình hiện tại, e rằng phải đối diện với một làn sóng vô cùng dữ dội
Xem ra, ta không thể không để tâm đến hai hội nhóm lừng lẫy này!
Nếu có một ngày, Đoạn gia và chúng trở mặt … lúc đó … thật sự …
Nhìn nét mặt có phần đăm chiêu của Tuyết Lăng, Dạ Nguyệt mỉm cười lên tiếng, “Chủ nhân, người đừng quá lo lắng. Dẫu trời cao có sụp xuống, chúng tiểu yêu sẽ sát cánh cùng người, quyết không để cho người gặp phải tổn hại nào cả”
Tuyết Lăng mỉm cười, “Ta biết”
Từ lúc bước vào trấn, người Tuyết Lăng, Dạ Nguyệt, Đán Thần, Khuynh Vũ, Yên Chi đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người qua đường. người họ, mỗi người một vẻ, đều sở hữu dung mạo hơn hoa, cùng với khí chất thanh tao, không vướng bụi trần
Cũng có đôi kẻ lỗ mãng định ra trêu ghẹo Tuyết Lăng và Yên Chi nhưng rồi, kinh nghiệm chiến đấu lâu năm mách bảo họ rằng, hai người con gái ấy vốn chẳng bình thường. Có thể đi đến trấn này, bản lĩnh của họ chắc chắn có chỗ hơn người, chưa kể đến chuyện, đầu tóc, y phục, thân thể bọn họ quá mức hoàn hảo, tựa như đang dạo chơi chứ không phải bước vào nơi hang hùm miệng báo
Nhìn thấy nam nhân tóc trắng khoác lớp áo đỏ trên người, vài người nói rằng, chàng ta chính là Quỷ độc thần y vang danh thiên hạ. Thế nhưng, ý kiến của họ ngay lập tức bị phản bác. Chỉ dựa vào chuyện chàng ta có mái tóc trắng là có thể khẳng định, đấy là Quỷ độc thần y ư? Nực cười! Thế gian này tuy chẳng nhiều nhưng cũng không ít đến mức chỉ có duy nhất người tóc trắng. Chưa kể, dù cho không ai biết tuổi tác thực sự của Quỷ độc thần y là bao nhiêu nhưng để có khả năng mang danh hiệu ấy, chắc chắn cũng phải là người từng trải. Còn chàng trai kia, gương mặt thật sự quá quá mức trẻ, nên ngươi nói xem, chuyện đó sao có thể là thật được?
Đi đến một góc nhỏ mọc đầy rêu xanh, nằm ngay cạnh sạp trà ít người qua lại, Khuynh Vũ chỉ tay về nơi đó và nói, “Chủ nhân, góc nhỏ kia … chính là nơi năm xưa, tiểu sinh và Yên Chi bán tranh vẽ, câu đối sống qua ngày”
Hồi tưởng lại quãng thời gian khi còn là Tiểu Hồ, Yên Chi chợt cảm thấy thời gian sao trôi quá nhanh. Mới ngày nào, ta còn lo sợ, không dám cho Vũ ca biết được thân thế thật của mình, sợ chàng rời bỏ, xa lánh ta. Vậy mà, giờ đây, ta đã là nương tử của chàng, là mẫu thân của Khuynh Đình, Khuynh Kỳ. Số phận đối với ta cũng đâu có bạc, không phải ư?
Tuyết Lăng nói, “Đi cả đoạn đường dài, các ngươi chắc cũng đã mệt. Chúng ta ngồi nghỉ một lúc rồi tiếp tục lên đường cũng chưa muộn” rồi cùng cả nhóm Dạ Nguyệt đi về phía trước
Ông chủ sạp trà thấy có khách liền đon đả cất lời, “Mời khách quan … mời khách quan … “
Tuyết Lăng ngồi chính giữa bàn. Bên tay trái nàng là phu phụ Khuynh Vũ. Bên phải là Dạ Nguyệt cùng với Đán Thần vẫn chìm trong hôn mê
Nàng nói, “Ông chủ, cho một ấm trà”
Ông chủ vui vẻ đáp, “Có ngay … có ngay …” rồi ngay lập tức mang một ấm trà nóng hổi cùng cái chén đến bàn Tuyết Lăng
Dạ Nguyệt đang định với lấy ấm trà, rót cho mọi người thì Tuyết Lăng ngăn, “Để ta” rồi lần lượt rót cho tất cả
Yên Chi lặng yên đón lấy chén trà từ tay Tuyết Lăng, nói không nên lời
Khuynh Vũ dừng phe phẩy quạt giấy, mắt không hề chớp nhìn Tuyết Lăng
Dạ Nguyệt ngây dại ngồi im, bên vai là thân thể vô lực của Đán Thần
Tuyết Lăng thấy lạ liền tiếp, “Mấy người các ngươi làm sao vậy? Chẳng nhẽ rót trà là việc đáng kinh ngạc đến mức ấy sao?”
Lấy lại thần trí của mình, Dạ Nguyệt, Khuynh Vũ, Yên Chi đồng thanh đáp, “Không … không có gì … Chỉ là …” chỉ là trước nay, chưa bao giờ có chuyện người trên rót nước cho kẻ dưới! Chủ nhân, người … thật sự … không giống … với những kẻ khác …
Ngày hôm đó, tuy chỉ là thứ nước trà bình thường, thậm chí so sánh với những thức uống nổi tiếng tại kinh thành, nó chẳng là gì hết. Nhưng, đối với Dạ Nguyệt, với Khuynh Vũ, với Yên Chi, đó lại là thứ nước trà ngon nhất bọn họ được nếm từ khi chào đời
Chuyện này, tất nhiên, Tuyết Lăng chẳng bao giờ biết được!
Hỏi han ông chủ sạp nước một hồi, Khuynh Vũ rốt cuộc cũng hiểu tại sao trấn này lại mang cái tên “Kỳ Anh”
Nhiều năm về trước, sau khi chàng cùng với Yên Chi trốn chạy sự truy sát của Sư Tử Hoàng Kim, trấn này gặp phải sự xâm lấn của yêu quái khát máu, với công lực hùng mạnh. Như thường lệ, cư dân nơi đây ngay lập tức thu dọn tư trang, sẵn sàng rời bỏ trấn, tìm chốn mới sinh sống, thì ngay lúc đó, một nữ pháp sư xuất hiện. Bằng phép thuật của mình, bà đánh bại yêu quái, mang lại bình yên cho trấn. Và để tưởng nhớ công lao của nữ pháp sư, trấn liền đổi thành tên bà, cũng tức là Kỳ Anh
“Ông chủ còn nói, năm xưa, nữ pháp sư Kỳ Anh đi qua trấn là do đang tìm kiếm một người. Chỉ có điều, trong trấn không ai biết được tung tích của người ấy. Thời gian đã lâu, ông chủ cũng chẳng còn ấn tượng nhiều về chuyện năm xưa, ngoài sự tích liên quan đến Kỳ Anh pháp sư”, Khuynh Vũ nói
Lời chàng vừa dứt cũng là lúc một nhóm dân địa phương đến sạp trà, ngồi ngay chiếc bàn phía sau lưng. Đoạn nói chuyện của họ vì vậy mà vô tình lọt vào tai của Tuyết Lăng
Nam nhân thứ nhất nói, “Huynh đệ, các huynh đệ đã nghe tin gì về cái lão đại phu tham tiền ở cuối phố chưa?”
Nam nhân thứ hai đáp, “Cái lão đại phu không nhìn mặt người mà chỉ nhìn mặt tiền chứ gì? Nhắc đến thằng cha đấy, ta lại đến bực mình. Y thuật cũng chẳng phải cao siêu gì cho cam mà cứ tỏ vẻ mình chữa được bách bệnh. Mấy tháng trước con ta bị sốt, mang đến nhờ lão khám. Thấy ta không có tiền, lão liền từ chối không chút đắn đo. Con mẹ nó, may mà bệnh tình con ta thuyên giảm. Nếu không, ta quyết cho lão một trận”
Nam nhân thứ ba góp lời, “Ta lạ gì cái lão ấy nữa. Ta còn nghe kể, trước kia, vào đêm trời lạnh, có tay thư sinh không quản gió tuyết ôm con hồ ly cảnh của mình đến xin lão cứu chữa. Lạy lục, van xin mãi lão mới chịu vứt cho một tý thuốc rồi vơ sạch số tiền ít ỏi chàng có. Nghe bảo, sau đêm ấy, tên thư sinh ấy ốm một trận thập tử nhất sinh. Cái loại đấy, thật đúng là … lương tâm để cho chó ăn”
Nghe đến đây, khuôn mặt Yên Chi bừng đỏ vì giận dữ. Đôi tay nàng nắm chặt thành quyền, đôi mắt hừng hực lửa cháy
Người bọn họ đang nói chẳng phải là Vũ ca và ta hay sao? Lão khốn thầy thuốc ấy, nói đến là ta lại hận không thể một đao kết liễu lão. Nếu để ta gặp lại, đừng trách ta vô tình!!!
Biết được tâm trạng của Yên Chi, Khuynh Vũ khẽ lắc đầu rồi đặt tay lên nắm đấm của nàng, dịu giọng khuyên, “Chuyện đã qua rồi, nàng đừng để ý. Không phải ta vẫn ổn hay sao?”
Tuyết Lăng cùng Dạ Nguyệt không nói tiếng nào
Thầy thuốc có năm bảy loại thầy thuốc. Có người sống đúng với câu, “lương y như từ mẫu” nhưng cũng có người không hề xứng đáng với danh xưng của mình. Những kẻ như thế, dẫu có chết cũng chẳng ai xót thương!
Nam nhân thứ nhất tiếp, “Thì vậy nên lão ta mới bị trời phạt. Hai huynh không biết gì thật ư?”
Nam nhân thứ hai tò mò hỏi, “Hiền huynh, lão khốn ấy bị sao rồi? Huynh đừng dày vò ta nữa, có gì cứ nói thẳng đi”
Nam nhân thứ ba tán thành, “Đúng đó. Có gì cứ nói. Vòng vo mà làm cái gì”
Nam nhân thứ nhất nói, “Các huynh cũng biết chuyện con sông sau trấn ta đang yên đang lành đóng băng rồi chứ gì? Cái lão tham lam ấy đêm đó lại đặt mua đơn hàng nào là công, là cú, là cá gì gì đó. Đi qua sông, chao đảo thế nào, tất cả số hàng của lão rơi ùm xuống nước, đúng lúc sông bắt đầu đóng băng. Nghe được tin đó, tiếc của, lão mới chạy ra xem xem có cách vớt vát được chút nào hay không, không kịp thông báo cho bất cứ ai khác. Mà các huynh cũng biết rồi đấy, ban đêm là lúc đi săn của yêu quái ăn thịt. Và kết quả ra sao, chắc hai người cũng đoán được rồi”
Nam nhân thứ hai cười khểnh, “Đáng đời lão ta. Sống vì tiền, chết vì tiền cũng là phải đạo rồi”
Nam nhân thứ ba tiếp, “Nhưng có chắc là lão ta đã … không?”
Nam nhân thứ nhất giọng chắc như đinh đóng cột, “Ta dối huynh mà làm gì. Cũng đã có một vài pháp sư, chiến sĩ đi về phía sông tìm kiếm lão ta nhưng vẫn bặt vô âm tín. Tất cả những gì họ thấy chỉ là vết máu rải rác xung quanh. Theo huynh, lão ta còn sống hay đã chết?”
Nam nhân thứ hai lấy ấm rót cho mỗi người tách trà rồi chuyển chủ đề, “Nói mãi về cái lão khốn đấy mà làm gì? Coi như đó là quả báo của hắn đi. Mà, hai huynh không thấy, bàn phía trước có hai mỹ nữ xinh xắn thế kia ư? Nhất là người trong lớp áo trắng. Nhìn như bước từ tranh vẽ ra vậy”
Nam nhân thứ ba định đứng dậy làm quen thì thấy người trước mặt trả tiền rồi thư thái cất bước về phía cuối trấn, “Thật là … Nếu biết có mỹ nhân ngồi đây, ta đã chẳng buồn nghe câu chuyện vô bổ vừa rồi của huynh. Thật là …”
Nam nhân thứ nhất đáp, “Cái tính mê gái không bao giờ chừa. Cẩn thận có ngày bị nữ yêu dụ dỗ, nó xơi tái huynh, lúc đấy thì chỉ biết kêu trời thôi”
“Ha ha … Ha Ha …”
Bỏ lại sau lưng tiếng cười sảng khoải của ba nam nhân địa phương, đám người Tuyết Lăng tiếp tục lên đường
Biết được kết cục của tên lang băm khi xưa, Yên Chi không khỏi mỉm cười, sự mệt nhọc của nàng cũng nhờ vậy mà hoàn toàn tan biến
Đi đến cuối trấn, bước chân Khuynh Vũ và Yên Chi chợt dừng lại trước một căn nhà đổ nát, hoang tàn, giăng đầy mạng nhện, tựa như bị bỏ hoang đã lâu ngày
Hồi ức như sóng thủy triều dâng, ùa về trong tâm trí
Hoa đào nở rộ ngoài sân. Gió xuân mơn man khẽ đem những cánh đào hồng thắm trải đầy khắp mặt đất
Trong căn nhà xập xệ, dột nát, nam nhân áo xanh lá nhẹ cầm tay nữ tử áo cam, hơi thở hòa quyện làm một, đong đầy nhu tình trong ánh mắt, uyển chuyển chỉ nàng cách khắc họa từng đường từng nét thư pháp
Nữ tử mặt ửng hồng, e thẹn mở lời, “Vũ ca, chàng nhìn xem, thiếp đã viết được chữ gì rồi đây này???”
Nam nhân hiền hòa đọc từng chữ trên bức thư pháp nữ tử vừa mới hoàn thành
“K – H – U – Y –N – H V – Ũ . Y – Ê – N C – H – I “
Nữ tử kiên định tiếp, “Đúng vậy, đó là tên chúng ta đấy, mai này, khi nào có tiền dọn về nơi ở mới, thiếp sẽ treo những chữ này ở ngay chính phòng, để cho bất cứ ai đi vào cũng đều thấy được chúng, biết rằng cả đời này, hai ta chỉ có nhau mà thôi. Không ai có thể chen vào giữa chúng ta. Không bao giờ”
Tuyết Lăng nhìn căn nhà trước mắt mình một hồi, cất tiếng hỏi, “Khuynh Vũ, phải chăng nơi đây là …?”
Yên Chi đáp, “Chủ nhân, đây chính là căn nhà trước kia của Vũ ca và tiểu yêu”
Dạ Nguyệt nói, “Lục đệ, đệ có từng nghĩ, nếu như đệ không gặp gỡ chủ nhân, gặp gỡ ta, gặp gỡ tất cả mọi người, đệ và Yên Chi sẽ không phải vướng vào những tranh đấu, vướng vào những ân oán, vướng vào những âm mưu ngập ngụa trong sự tanh tưởi của máu? Và có bao giờ, đệ hối hận về quyết định năm xưa của mình?”
Khuynh Vũ là một người tốt, tính tình chàng hiền hòa, nhân hậu. Thật sự, chàng không hề phù hợp với cuộc sống chém giết, mưu toan thủ đoạn trên chốn giang hồ. Cũng vì vậy, nên năm đó, khi sáng lập nên Huyền Thiên lâu, ta không chút suy nghĩ, giao chúng cho chàng. Bởi chỉ có như vậy, ta mới có thể giúp bảo toàn nguyên vẹn sự thánh thiện của chàng, không cho máu dính vấy bẩn đôi bàn tay chàng. Và chỉ như thế, ta mới an tâm về sự an toàn của chàng. Ta thật không muốn, người bạn duy nhất của Tuyết Lăng ta, lại chết trước mắt mình một lần thêm nữa
Thế Thành kiếp trước cũng thế, Khuynh Vũ kiếp này cũng vậy. Nếu được, ta muốn đem lại cho chàng cuộc sống yên bình nhất, thứ cuộc sống không tranh không đấu, thứ cuộc sống đơn giản, bình thường như bao ngày khác. Chỉ cần chàng nói một tiếng, Tuyết Lăng ta sẽ không giữ chân chàng, để chàng và Yên Chi, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ rời khỏi Tư Ảnh môn, bắt đầu một cuộc đời mới
Điều chàng cần làm, chỉ là nói!
Khuynh Vũ phe phẩy quạt giấy, kiên định đáp lời, “Tam ca, nếu ngày ấy, đệ không gặp huynh và chủ nhân, huynh nghĩ đệ còn có thể sống đến giờ phút này ư? Có thể ở bên Yên Chi lâu như vậy? Có thể có được hai đứa con ngoan ngoãn, yêu thương cha mẹ? Không thể!!! Tất cả đều sẽ chỉ là những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực trong tâm trí đệ mà thôi”
“Đệ biết, chủ nhân chưa bao giờ dùng những ân tình đó để níu giữ đệ và Yên Chi. Chỉ cần đệ nói muốn ly khai, đệ tin, người sẽ chẳng cấm cản, ngược lại, còn tạo điều kiện để cho bọn đệ có được cuộc sống tốt nhất mà người ta có thể có được. Tam ca, đệ đi theo chủ nhân, làm mọi chuyện vì chủ nhân, là do đệ cam tâm tình nguyện. Yên Chi cũng vậy. Khuynh Đình và Khuynh Kỳ cũng thế. Hơn thế nữa, tam ca, huynh hỏi đệ câu hỏi đó, phải chăng huynh đã quên mất một điều vô cùng quan trọng?”
Dạ Nguyệt nhíu mày, “Ta quên mất một điều vô cùng quan trọng? Đó là điều gì?”
Khuynh Vũ khẽ mỉm cười, “Huynh đã quên rằng, chúng ta chính là một đại gia đình, không phải vậy sao?”
Dạ Nguyệt cười lớn, “Ha ha … Ta đúng là không sao nói lại lục đệ ... Ha ha ha”
Những lời của Khuynh Vũ khiến cho Tuyết Lăng không khỏi cảm thấy ấm lòng
“Khuynh Vũ, ngươi có cần vào thăm lại nhà cũ không? Nếu muốn, ta và Dạ Nguyệt có thể …”
Không để Tuyết Lăng nói hết câu, Khuynh Vũ lắc đầu, “Chuyện quá khứ hãy cứ để lại trong quá khứ. Suy cho cùng, “nhà” là nơi ta cảm thấy ấm áp mỗi khi trở về sau chuyến đi xa. Giờ đây, tiểu sinh và Yên Chi, không phải đã có “nhà” mới rồi sao? Chủ nhân, chúng ta lên đường thôi”
Tuyết Lăng gật đầu rồi cũng mọi người rời khỏi Kỳ Anh trấn, hướng thẳng về phía khu rừng trước mặt, nơi tỏa ra hơi lạnh ngút trời
Khuynh Vũ không tự chủ rùng mình một cái. Dù sao, chàng cũng chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm, không được phép thuật bảo hộ, làm sao có thể chịu đựng sự giá lạnh nơi đây?
Dạ Nguyệt thấy vậy liền dùng lụa tạo thành đóm lửa nhỏ, sưởi ấm cho chàng
Đi một lúc lâu, cuối cùng, Tuyết Lăng cũng đi đến một khu vực vắng vẻ, xung quanh là những bụi hoa hồng cao lớn, che kín cả một khoảng rừng. Vén lớp hoa hồng ngăn cản lối đi, trước mắt Tuyết Lăng hiện lên một con sông bị đóng băng hoàn toàn
Con sông đó chảy qua một hang động bằng đá, kéo dài mãi về phía xa, tưởng như không có điểm dừng. Bên bờ là những vết máu loang lổ cùng với dấu vết của một cuộc vật lộn vẫn còn khá mới
Mùi hương dịu ngọt thoang thoảng trong không khí đánh thức khứu giác của cửu vỹ hồ Yên Chi
Nếu như Khuynh Đình và Khuynh Kỳ sở hữu thính giác nhạy bén hơn các yêu quái khác thì so về khứu giác, hầu như không ai xứng là đối thủ của Yên Chi. Dù cho mùi hương có thoảng nhẹ đến mức nào, nàng cũng sẽ nhận ra ngay lập tức!
“Chủ nhân, tam ca, Vũ ca, mọi người có ngửi thấy mùi gì không?”
Khuynh Vũ hít hà xung quanh mình vài cái rồi đáp, “Ta không thấy có gì khác lạ cả. Yên Chi, nàng phát hiện ra điều gì sao?”
Yên Chi nói, “Thiếp cũng không chắc. Chỉ có điều, thiếp cảm thấy nơi đây tồn tại hương vị ngòn ngọt, như thể … như thể … dâu tây vào độ chín”
Tuyết Lăng nhíu mày, “Tứ phía nơi này toàn là hồng hoa, không có lấy một cây dâu dại. Yên Chi lại chưa bao giờ nhầm lẫn về mùi hương. Vậy thì, mùi dâu đó là từ đâu ra”
Dạ Nguyệt từ từ đặt Đán Thẩn nằm trên mặt đất, không quên phủ lên trên đó một lớp lụa rồi quan sát tình hình. Theo như thông tin của Huyền Thiên lâu, bán kính trăm dăm quanh đây không còn bất cứ yêu quái nào cả. Vậy, dấu vết vật lộn này là của ai? Và, tên đại phu tham lam kia do ai giết hại?
Yên Chi nói, “Dạ Nguyệt huynh, đến đây rồi, chúng ta phải làm thế nào nữa?”
Dạ Nguyệt đứng yên không trả lời câu hỏi của nàng
Tuyết Lăng chợt cảm thấy bất an một cách khó hiểu, tựa như nguy hiểm sắp sửa ập tới mà nàng không hề hay biết!
Khuynh Vũ đứng sát vào người Yên Chi vì chàng biết, nếu có chuyện xảy ra, chàng chính là điểm yếu lớn nhất của mọi người. Nếu ta không ở bên Yên Chi, nàng sẽ bị phân tâm, không thể tập trung chiến đấu!
Tuyết Lăng nói lớn, “Chúng ta đến đây không hề có ý mạo phạm hay gây hấn. Chẳng qua một vị bằng hữu của ta đang bị bệnh nặng, cần được cứu chữa kịp thời. Nếu có gì không phải …”
“Rầm”
Một yêu quái khổng lồ với chiều cao phải hơn m, thân thể cường tráng với tứ chi to lớn, được tạo thành từ những khối băng lạnh giá, khuôn mặt dữ dằn nhảy từ trên cao xuống trước mặt đám người Tuyết Lăng
Tuyết Lăng tiếp, “Tất cả không được manh động. Biết đâu yêu quái này không hề có ý gây chiến với chúng ta”
Băng Yêu không buồn liếc mắt nhìn đám Tuyết Lăng lấy một cái, đấm mạnh xuống dưới mặt đất, tạo nên những hố băng khổng lồ
“Được rồi, ta nghĩ nó thực sự muốn đánh nhau với chúng ta. Dạ Nguyệt, Yên Chi, Khuynh Vũ, vạn sự …”
“… cẩn thận”, ba người Dạ Nguyệt đồng thanh đáp
Tuyết Lăng mỉm cười hài lòng
Yên Chi hóa thân trở về bản thể là cửu vỹ hồ khổng lồ. Khuynh Vũ ngay lập tức leo lên lưng nàng
“Cửu vỹ công tâm”
chiếc đuôi của Yên Chi nhắm thẳng vào phía ngực trái của Băng Yêu nhưng khi vừa chạm đến, chúng tựa như bị lửa đốt, buộc Yên Chi thu hồi đòn công
Khuynh Vũ lo lắng hỏi, “Yên Chi, nàng có sao không?”
Yên Chi gượng cười đáp, “Thiếp không sao. Vũ ca, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chàng cũng không được rời khỏi lưng thiếp. Nhất định không được rời khỏi lưng thiếp!”
“Ta biết rồi”
Dạ Nguyệt đứng chắn trước Đán Thần, miệng nói lớn, “Quả nhiên đúng như ta dự đoán. Băng của yêu quái này tạo ra có khả năng trừ tà! Đó cũng là lý do tại sao, yêu quái quanh đây biến mất hàng loạt như vậy. Lục muội, đừng để thân thể muội tiếp xúc với nó, hãy dùng những đòn công kích từ xa”
“Để đấy cho ta”
Tuyết Lăng dứt lời liền dùng chiêu “Phong ba bão táp” công kích Băng Yêu
Một cơn lốc xoáy khổng lồ, to gấp nhiều lần so với lần trước dùng để đối phó Hoàng Lực – Lữ Nhiên, hiện hữu rồi lao nhanh về phía Băng Yêu, đập nát thân thể to lớn của nó thành muôn vàn mảnh nhỏ
“Chết??? Nó lại … bị đánh bại dễ dàng … vậy sao???”
Tuyết Lăng không tin vào mắt mình được nữa. Nàng tuy biết rằng, kể từ sau khi hấp thụ yêu khí của Tử Tề, sức mạnh của nàng tăng tiến hơn xưa rất nhiều. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, đối diện với kẻ thù bí ẩn trước mắt, lại có thể chỉ cần đòn là kết liễu hắn!!!
Lại nói về việc hấp thụ yêu khí, Tuyết Lăng vẫn không sao hiểu được vì lý do gì mà bản thân mình không trở nên như Đán Thần. Chàng ta chỉ mới dính phải chút yêu lực mà cơ thể đã trở nên mất kiểm soát, cận kề cái chết trong gang tấc, còn nàng lại dễ dàng hóa giải, tựa như đó là việc đương nhiên
Cơ thể con người lại có thể dung hòa giữa tâm lực và yêu lực???
Điều này trước nay chưa từng xảy đến???
Tại sao bao chuyện lạ lùng, khó hiểu lại luôn xảy đến với nàng???
Hàng loạt câu hỏi chợt hiện lên trong tâm trí Tuyết Lăng
Nhẫn ngọc là do ai tạo nên mà lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy?
Bí mật gì về tam quốc nhị họ mà có thể khiến cho ứng viên trở thành Tần gia chủ phút chốc bị truy sát?
Thân phận những thân nhân trong nhẫn giới của nàng là gì?
Tại sao kẻ thù cả Dạ Cơ lại có thể tồn tại đến tận giờ phút này?
Tổ chức chữ “Vô” thần bí kia rốt cuộc có âm mưu gì?
Tại sao ở đây lại có cả điệu vũ “Phượng hoàng quy thiên” giống như tại thế giới trước kia của nàng?
Và tại sao, Khuynh Vũ lại giống Thế Thành, người bạn duy nhất khi nàng còn là Trương Tuyết đến như vậy?
Vì lý do gì mà lão nhân mù lòa tại Vĩ Đồ nói rằng, việc nàng gặp gỡ với Lãnh Tình, Lãnh Nhu, Lẵng Hy Đạt cùng với hai ca ca Tuấn Khởi và Khởi Tân sẽ khiến cho thiên hạ loạn lạc, sinh linh đồ thán???
Đáp án cho tất cả câu hỏi đó là gì???
Tại sao ta cứ cảm thấy mọi chuyện quá mức mơ hồ? Trước mắt ta như có một màn sương dày đặc, che kín hết thảy vạn vật, khiến cho ta không sao nắm chắc mọi sự trong lòng bàn tay
Cái cảm giác này … sao mà … sao mà …
“Chủ nhân”
Dạ Nguyệt hét lớn, làm đứt quãng dòng suy nghĩ trong đầu Tuyết Lăng
Nàng lấy lại thần trí thì cũng là lúc, Băng Yêu đang ra sức tấn công thân thể thon thả của nàng
“Phượng vũ cửu thiên”
dòng lụa đỏ bùng cháy, làm tan chảy Băng Yêu, cứu nguy cho Tuyết Lăng
Yên Chi, chở Khuynh Vũ trên vai, chạy đến bên Tuyết Lăng, lo lắng cất tiếng, “Chủ nhân, người làm sao vậy? Sao tự dưng lại …?”
Tuyết Lăng lắc đầu, “Ta không sao? Chẳng qua ta tự dưng mất cảnh giác. Yên Chi, Băng Yêu không phải ta đã hạ gục rồi. Vậy sao nó lại …?”
Việc cần làm bây giờ là phải tập trung vào trận đánh!
Tính mạng Đán Thần phụ thuộc vào điều này, ta tuyệt đối không thể khinh suất, mắc phải sai lầm trên một lần nữa!!!
Khuynh Vũ nói, “Đúng là chủ nhân đã đánh bại Băng Yêu. Nhưng ngay sau đó, thân thể nó lại tự phục hồi và tấn công người. Lần này thì tam ca đã thiêu hủy nó. Xem ra chúng ta có thể an ...”
“Cẩn thận!!!”, Dạ Nguyệt nói lớn
Từ vũng nước màu trắng xanh trên mặt đất, thân thể góc cạnh của Băng Yêu nhanh chóng thành hình. Nó giơ nắm đấm, tấn công Yên Chi và Khuynh Vũ
Cảm nhận được nguy hiểm, cộng thêm sự cảnh báo của Dạ Nguyệt, Yên Chi quay người, dùng sức mạnh của Thiên Ngọc châu, gọi sấm sét đến, thẳng người Băng Yêu phản kích
Những đám mây đen che lấp cả một khoảng không rộng lớn. Từng tia sét hung dữ rạch ngang bầu trời, không chút từ ái tấn công Băng Yêu
Thân thể Băng Yêu đổ “Rầm” trên mặt đất, nát tan thành nhiều mảnh nhỏ. Và rồi, cũng như những lần trước, nó ngay tức khắc trở về trạng thái cũ, duy trì công kích đám Tuyết Lăng
Dạ Nguyệt nhíu mày, “Thứ yêu quái trời đánh nào thế này??? Sức mạnh thì cũng bình thường nhưng sao cứ đánh chết lại sống dậy, hết lần này đến lần khác là sao???”
“Dạ Nguyệt, Yên Chi, hai ngươi tránh ra”
Tuyết Lăng phi thân lên trời cao, ra đòn “Thiên tru địa diệt”, kết hợp cùng sấm sét cho Yên Chi mang đến, phá hủy hoàn toàn thân thể của Băng Yêu rồi chôn vùi những mảnh nhỏ còn sót lại xuống dưới từng vết nứt có trên mặt đất
Đòn công kết thúc, mặt đất trở về trạng thái cũ, bầu trời trong lành như chưa từng có chuyện xảy ra
Tuyết Lăng nói, “Để ta xem, ngươi còn có thể làm được gì?”
“Rầm”
Từ trên trời cao, một Băng Yêu to lớn gấp đôi, lực lưỡng gấp đôi Băng Yêu lúc nãy nhảy xuống trước mặt đám Tuyết Lăng
Yên Chi nhe đôi hàm răng sắc nhọn của mình về phía Băng Yêu với ý đồ đe dọa
Dạ Nguyệt trước sau vẫn đứng chắn trước thân thể Đán Thần, đề phòng có điều bất trắc xảy ra với ngũ đệ mình
Tuyết Lăng nói, “Được. Lại thêm con nữa. Để ta xem, lần này, người có thể thoát khỏi vận mệnh của người tiền nhiệm mình không?”
Đang định phi thân lên trời thì hàng loạt dây leo từ các bụi hoa hồng gần đó, như có suy nghĩ của riêng mình, trói chặt lấy Tuyết Lăng
Do không hề phòng bị, nàng hoàn toàn bị đám dây leo khống chế, không thể nhúc nhích
Tuyết Lăng nói, “Đây … đây là … Chẳng nhẽ nơi này … còn có … yêu quái khác … sao???”
Nhân cơ hội đó, Băng Yêu liền tấn công Tuyết Lăng. Thấy vậy, Yên Chi gọi sấm sét đến, ngăn chặn Băng Yêu
Khuynh Vũ nhíu mày, “Yên Chi, nàng lại gần Băng Yêu một lúc có được không? Có điều này ta cần kiểm chứng!”
Yên Chi nói, “Vũ ca, chẳng nhẽ chàng nhận ra điều gì ư?”
“Ta không dám chắc. Nhưng nếu như suy đoán của ta là đúng thì …”
Yên Chi gật đầu, “Thiếp biết rồi. Vũ ca, chàng hãy bắm chặt lấy người thiếp!”
Khuynh Vũ cúi người, dùng tay tóm lấy lớp lông trắng mượt của Yên Chi rồi ra hiệu là mình đã sẵn sàng
Yên Chi tiếp tục dùng sấm sét gây khó dễ cho Băng Yêu rồi gắng sức phi thân đến gần cơ thể khổng lồ của nó
Dạ Nguyệt dùng lụa đỏ của mình đốt cháy hết số dây leo hoa hồng trói chặt Tuyết Lăng
Ngay khi Tuyết Lăng vừa được giải thoát, những sợi dây leo khác lại xông tới, hòng chế ngự nàng. Tiếc rằng, không như lần trước, lần này Tuyết Lăng đã có phòng bị
“Cửu thiên huyền nữ thức thứ nhất – Trảm yêu trừ ma”
nữ nhân vẻ ngoài xinh đẹp phấp phới trong tà áo ngũ sắc xuất hiện, bay xung quanh con sông băng, xung quanh những bụi hoa hồng cao lớn, tìm kiếm con mồi của mình
Chưa đầy phút sau, các nàng liền bao vây lấy bụi hoa gần chỗ hang động đá, lượn thành từng vòng quanh, chế ngự kẻ điều khiển những sợi dây leo
Khi thấy Tuyết Lăng đã không có việc gì, Dạ Nguyệt liền quay sang giúp đỡ phu phụ Khuynh Vũ
Lúc này đây, Yên Chi đã tiến sát đến bên Băng Yêu, theo đúng như mong muốn của Khuynh Vũ
Bị “Trảm yêu trừ ma” vây khốn, yêu quái trong bụi rậm không ngừng dùng mộc công công kích, nhằm giải thoát cho bản thân mình. Nhưng tất cả những nỗ lực của nó đều hoàn toàn vô ích!
Khuynh Vũ thầm nhủ, “Quả đúng như ta nghi ngờ” rồi nói với Tuyết Lăng, “Chủ nhân, Băng Yêu này …”
Chưa kịp nói dứt câu, từ trong hang đá nơi con sông băng chảy qua, một mùi hương ngọt ngào lan tỏa, khiến cho Băng Yêu và Mộc Yêu ngay tức khắc ngừng phản kháng
Tuyết Lăng thấy thế cũng liền ra hiệu cho Yên Chi dừng tay rồi thu hồi “Trảm yêu trừ ma”
Kẻ trong động đá từ từ lộ diện, khó nhọc lê từng bước về phía Tuyết Lăng
Ánh sáng trên cao chiếu xuống, soi rõ hình dáng của kẻ đằng trước bạch y nữ tử
Dạ Nguyệt ngạc nhiên thốt lên từng từ, “Ngươi … ngươi … là …?”