Hàng loạt tin tức giật gân không ngừng lan truyền trong khắp hang cùng ngõ hẻm trên toàn thiên hạ, khiến cho tất cả mọi người bàng hàng, ngạc nhiên không nói nên lời. Không ai có thể tưởng tượng rằng, chỉ trong một thời gian ngắn, Thiên Lang quốc đã thay đổi, một cách vô cùng bất ngờ
Thời gian mở màn kỳ thi pháp sư ngày càng tới gần, đồng nghĩa với việc, lễ đăng quang của Hoàng Quân và Mộc Nhã cũng sắp sửa diễn ra, khiến cho nhân dân Thiên Lang cảm thấy vô cùng rạo rực. Tuy nhiên, trong số đó, cũng có những con người vẫn không thể chấp nhận mối quan hệ của tân hoàng, tân hậu. Hơn thế nữa, trong dân gian bắt đầu xuất hiện tin đồn, Hoàng Lực là do Hoàng Quân sai người ám sát để có thể lên ngôi vua, hợp thức hóa quan hệ với nhân tình của mình. Nhưng, do không căn cứ, tin đồn đó cũng không thể gây nên khó khăn to tát nào hết
Trong hoàng cung Thiên Lang nguy nga, tráng lệ, một thân ảnh nữ tử trung niên đang không ngừng đi lại. Khuôn mặt nàng hiện rõ những vẻ lo âu, u buồn, dường như đang có điều gì đó khiến cho nàng phải suy nghĩ vậy
Tin đồn về chuyện của Hoàng Lực, giờ mới chỉ lan truyền bí mật trong một nhóm người, nhưng cũng không thể bảo đảm sẽ không tạo thành làn sóng cản trở chuyện của ta và Hoàng Quân. Phải làm thế nào mới có thể chấm dứt chuyện đó đây? Ta không muốn Hoàng Lam, đặc biệt là Hoàng My chịu ảnh hưởng không tốt từ những lời lẽ độc ác đó. Nhất là khi, mối quan hệ của chúng ta đang ngày càng phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Rồi còn cả “chuyện đó” nữa,…
“Mộc Nhã, đêm đã khuya, sao nàng vẫn còn chưa yên giấc?”
Một giọng nói trầm ấm của nam tử vang lên phía sau Mộc Nhã, khiến cho nỗi lo âu của nàng bỗng chốc được giảm đi khá nhiều. Nàng quay lưng lại, mỉm cười với người vừa nói, “Hoàng Quân, không phải chàng cũng còn đang thức đó sao? Như vậy, làm sao thiếp có thể ngủ được cơ chứ?”
Hoàng Quân đi về phía Mộc Nhã, dùng đôi tay bao bọc lấy thân thể nàng, “Nàng lại đang lo lắng về chuyện tin đồn chứ gì? Nàng đừng lo. Những lời nói đó không thể nào lẻn vào hậu cung, gây ảnh hưởng đến Hoàng My, Hoàng Lam được đâu. Ta đã ra lệnh cho đám nô tì, kẻ nào nhiều lời sẽ bị tru di cửu tộc. Ta tin, bọn chúng chưa ai chán sống đến mức làm trái ý ta cả”
Mộc Nhã ngả đầu vào ngực Hoàng Quân, “Thiếp biết, chẳng qua … Hoàng Quân, không biết rồi đây mọi người sẽ đón nhận chuyện của chúng ta thế nào? Nguyệt Dạ, Vĩ Đồ, Tần gia và … Đoạn gia sẽ có phản ứng ra sao?”
Cảm nhận được sự lo lắng của Mộc Nhã, Hoàng Quân liền nhẹ giọng an ủi nàng, “Chẳng phải Đoạn trang chủ, Đoạn Trung là nghĩa huynh của nàng đó ư? Ta tin, ngài ấy sẽ đứng về phía nàng”
Trước kia, khi còn là hoàng hậu của Hoàng Lực, ta chưa bao giờ hé răng nửa lời về, ta là nghĩa muội của Đoạn Trung. Thậm chí, để che giấu điều đó, những lần nghĩa huynh cùng tẩu tẩu đến Thiên Lang, ta đều cố ý tránh mặt, chỉ dám lựa lúc không có ai xung quanh mới gặp hai người
Ta làm tất cả điều đó, bởi không muốn Hoàng Lực dựa vào ta để đạt được sự liên minh từ Đoạn gia, củng cố ngôi báu của mình. Ta không muốn nghĩa huynh ta vướng vào sự tranh giành quyền lực rẻ tiền trên thế gian này
Nhưng, ta nào có ngờ, Hoàng Lực đã biết rõ mối quan hệ của ta với nghĩa huynh. Khi nghe được điều đó từ chính miệng của chàng trên đường đến Đoạn phủ năm ấy, ta mới nhận ra mục đích thật sự tại sao trước kia, chàng dù không yêu ta, vẫn nhất quyết lấy ta làm thê tử.
Còn Hoàng Quân thì khác, chàng không màng ngôi báu, chẳng tham quyền lực. Thứ duy nhất chàng mê đắm, chỉ thân tình mà thôi. Đó cũng là lý do tại sao, ta không chút che dấu, chẳng chút lo sợ khi chàng biết được mối quan hệ của ta và nghĩa huynh, từ nhiều năm trước
Mộc Nhã ngước nhìn Hoàng Quân và nói, “Đại ca có thể ủng hộ chúng ta, nhưng còn những người khác? Thái độ của họ sẽ thế nào? Hoàng Quân, chàng có từng nghĩ rằng, chuyện chúng ta là sai trái? Là đi ngược lại với lễ giáo? Rằng, mọi chuyện chúng ta làm, ngay từ đầu đã là một lỗi lầm rồi không? ”
Hoàng Quân siết chặt vòng tay, tựa như dùng toàn bộ sức bình sinh của mình, để nắm giữ lấy người con gái phía trước, người con gái duy nhất chàng yêu trên cõi đời, “"Ta không hối hận vì quyết định của mình. Bây giờ như vậy, sau này cũng sẽ như thế. Không phải ta đã nói rồi sao? Nếu như phải lựa chọn giữa nàng và giang sơn, ta vẫn sẽ luôn luôn chọn nàng”
“Giang sơn đối với ta, suy cho cùng, cũng chẳng quan trọng. Bởi, hôm nay, ta là vua. Ngày mai, chắc gì, mọi chuyện đã như vậy. Thế gian này mọi sự bãi bể, nương dâu. Không ai có thể đứng mãi trên đỉnh cao của quyền lực”
“Vậy nên, ta chọn nàng. Ta chọn được ở bên nàng. Mặc dù, người đời nhìn vào, có thể nói rằng, ta vô sỉ, ta đáng khinh. Rằng ta đi ngược lại với lễ giáo, với tôn ti, với trật tự. Nhưng, ta không quan tâm, ta chẳng để ý. Điều duy nhất quan trọng, với ta, là được ở bên nàng. Được ngắm nhìn nàng mỗi sáng sớm bình minh. Được cùng nàng nắm tay những khi hoàng hôn buông xuống”
“Đối với ta, tất cả những điều đó, còn đáng quý hơn quyền lực gấp vạn, vạn lần. Bởi, quyền lực đâu thể ôm ta những khi ta mệt mỏi. Quyền lực cũng không thể mang lại cho ta hơi ấm tình thương”
Nói đoạn, Hoàng Quân dừng giây lát rồi nhìn sâu vào đôi mắt Mộc Nhã, “Mộc Nhã, chẳng nhẽ những lời ta vừa nói, không đủ để cho nàng tin rằng, ta sẽ mãi mãi luôn ở bên nàng hay sao? Vậy thì, bây giờ, nàng đã có thể nói cho ta biết, bí mật nàng đang giấu ta là gì được chưa?"
Nàng nghĩ rằng, ta thật sự không biết, nỗi lo lắng nàng bấy lâu nàng đang giữ trong lòng ư? Đúng, nàng có lo sợ về chuyện tin đồn, về chuyện phản ứng của mọi người. Nhưng, đó không phải tất cả. Còn có chuyện nữa mà nàng không nói ra, và linh cảm mách bảo ta rằng, chuyện đó có liên quan mật thiết đến việc gần đây nàng không ngon giấc
Những lời nói của Hoàng Quân khiến cho tâm khảm của Mộc Nhã rung lên mạnh mẽ từng hồi. Chàng … chàng … nhận thấy … rằng ta đang che giấu chuyện gì đó …ư?
Thấy Mộc Nhã hồi lâu không lên tiếng, Hoàng Quân biết, giờ vẫn chưa phải lúc để cho Mộc Nhã nói ra điều đó, “Nếu nàng đã không muốn nói thì ta cũng không ép. Mộc Nhã, nàng phải nhớ rằng, trên đời này, chẳng có chuyện gì nàng làm có thể khiến ta căm ghét, chối bỏ nàng được cả. Ta sẽ chờ, chờ một ngày nàng có thể nói với ta điều nàng đang băn khoăn”
Mộc Nhã gật đầu, mỉm cười đáp, “Thiếp biết”
Hoàng Quân, xin lỗi chàng, hiện giờ vẫn chưa phải lúc thiếp nói với chàng sự thật. Thiếp hy vọng, ngày nào đó, thiếp sẽ có đủ dũng khí để nói ra điều đó. Nhưng, đó là khi nào, bản thân thiếp cũng không thể biết được. Hoàng Quân, chàng, có thể, chờ được, ngày đó, không?
------------------------------
Đoạn phủ
Không tin vào tai những điều sứ thần Thiên Lang vừa nói, Đoạn Trung lớn tiếng cất lời, khuôn mặt lộ rõ nét ngạc nhiên không thể che dấu, “Cái gì? Ngươi nói thật ư? Hoàng Quân lên ngôi vua, đưa Mộc Nhã lên làm hoàng hậu của mình. Lễ đăng cơ sắp tới muốn mời chúng ta đến chung vui ư?”
Trước quyền uy của Đoạn Trung, sứ thần Thiên Lang run rẩy đáp, “Dạ vâng. Kính mong Đoạn trang chủ và Vương phu nhân có thể đến dự đại điển đăng cơ của hoàng đế chúng thần”
Quả không hổ danh Đoạn gia trang chủ, khí thế quá sức áp người…
Đoạn Trung suy nghĩ giây lát rồi nói với sứ thần Thiên Lang, “Ta biết rồi. Ngươi hãy quay về bẩm tấu với Hoàng Quân, đại điển đăng cơ của người, ta và Vương Nhạn nhất định tham gia”
Những lời Đoạn Trung nói khiến cho sứ thần như mở cờ trong bụng. Hắn ta dạ dạ vâng vâng rồi nhanh chóng lui ra, để lại trong phòng chỉ còn phu thê Đoạn Trung cùng đám người hầu thân tín
Đoạn Trung quay qua nhìn Vương Nhạn cất lời, “Nhạn nhi, nàng nói xem, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tại sao bỗng nhiên nghĩa muội lại trở thành hoàng hậu của Hoàng Quân? Chẳng phải trước nay, quan hệ của nghĩa muội và Hoàng Lực không hề tồi ư? Tại sao, chàng ta mất chưa được bao lâu, muội ấy lại …”
Từ Vĩ Đồ quốc trở về Đoạn phủ chưa được bao lâu thì ta nhận được tin Hoàng Lực bị ám sát trên đường về Thiên Lang. Sợ rằng nghĩa muội ta đau lòng quá độ, làm nên những việc dại dột, ta đang định sai lão Vệ chuẩn bị xe ngựa, để ta và Nhạn nhi đến thăm muội ấy một chuyến. Ai dè, còn chưa kịp lên đường, sứ thần của Thiên Lang được phái đến, nói với ta tin tức kinh thiên động địa này
Vương Nhạn khẽ lắc đầu, “Điều này, quả thực thiếp cũng không biết. Trong đó chắc hẳn có ẩn tình gì đó mà người ngoài chúng ta không thể biết được. Đoạn Trung, nếu đã vậy, tại sao chàng lại còn đồng ý đến tham dự đại điển đăng cơ của bọn họ? Chàng chẳng nhẽ không nhận ra, việc chúng ta đến chính là ủng hộ, đứng về phía tân vương Hoàng Quân sao?”
Đoạn Trung thở dài, “Ta biết. Nhưng, trước nay, tình cảm của nghĩa muội và ta vô cùng thân thiết. Muội ấy cũng chưa bao giờ làm điều gì ảnh hưởng đến chúng ta. Thậm chí, trước kia, vì sợ Hoàng Lực sẽ dựa vào mối quan hệ của ta với muội ấy, nâng cao quyền lực của bản thân, muội ấy toàn kiếm cớ tránh mặt. Chỉ khi không có ai mới gặp nàng với ta. Chẳng nhẽ, nàng đã quên, năm đó, tại sinh thần của Lăng nhi, trước mắt tất cả mọi người, nghĩa muội đã nói dối rằng, đó là lần đầu tiên muội ấy gặp nàng còn gì? Ta … ta không muốn cô phụ lại tấm lòng của muội ấy. Ta muốn muội ấy biết rằng, dẫu có chuyện gì xảy ra, bên cạnh muội ấy vẫn còn một người nghĩa huynh là ta!”
Hiểu được tấm lòng của Đoạn Trung, Vương Nhạn không nói gì hơn mà chỉ mỉm cười, “Nếu đã như vậy, chúng ta hà tất phải quan tâm quá nhiều đến điều người khác suy nghĩ. Đoạn Trung, chúng ta cũng nên sắp xếp mọi việc, chuẩn bị lên đường đến Thiên Lang một chuyến. Thiếp cũng rất muốn biết, rốt cuộc, giữa hai người Hoàng Quân, Mộc Nhã đã xảy ra chuyện gì”
Đưa tay cầm lấy tay Vương Nhạn, Đoạn Trung vui vẻ gật đầu, “Được. Đợi ta giải quyết xong số chuyện tại Đoạn phủ rồi chúng ta sẽ lên đường”
Nghĩa muội, đợi huynh. Thời khắc chúng ta gặp lại nhau sau bao năm xa cách, rất gần, rất gần rồi!!!
------------------------------
Ở một địa phương xa xăm, không rõ nơi chốn
Nam nhân trung niên khoác lên mình lớp áo tìm, đập mạnh tay xuống bàn, lớn tiếng quát, “Các ngươi vẫn chưa tìm thấy tung tích của Thanh trưởng lão ư? Một lũ vô dụng!!!”
Nhận thấy sự tức giận của nam nhân áo tím, những kẻ đang quỳ gố phía dưới chỉ có thể không ngừng dập đầu, “Xin thánh sứ tha mạng, nô tài vô dụng. Xin thánh sứ tha mạng, nô tài vô dụng”
“Các ngươi… Lui ra hết cho ta”
Nghe thấy vậy, đám tay chân không dám chậm trễ, nhanh chóng lui ra ngoài. Nam nhân trung niên chán nản ngồi xuống, rồi nói với nam tử nãy giờ vẫn đứng bên cạnh mình, “Ngươi nói xem, rốt cuộc Thanh trưởng lão đã biến đi đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra trên đường nàng ta trở về từ Vĩ Đồ?”
Nam tử nghe thấy lời của nam nhân áo tím, liền cúi đầu xuống, để lộ ra trên má mình một vết sẹo kéo dài, “Thánh sứ. Người đừng lo, chắc chắn Thanh trưởng lão không có chuyện gì. Người đừng quên, thực lực của nàng ta vốn không hề thấp. Muốn giết nàng ta, e rằng chẳng dễ dàng”
Nam nhân áo tím gật đầu, “Ta biết. Nhưng ngươi nói xem, hết Hắc trưởng lão đến Thanh trưởng lão, những thân tín của ta cứ dần dần gặp chuyện. Ta đang phân vân, liệu tất cả có phải là hành vi của “hắn” không? Ý ngươi thế nào?”
Trầm tư giây lát, nam tử sẹo dài lên tiếng, “Chuyện này… quả thực thuộc hạ cũng không chắc. Trước kia, thuộc hạ cũng nghĩ, việc Hắc trưởng lão biến mất có liên quan đến “hắn”. Nhưng, suy xét lại, thuộc hạ nghĩ, “hắn” không dại đến mức làm điều đó. Chẳng phải, “hắn” cũng có chuyện cần nhờ đến lực lượng của chúng ta để hoàn thành hay sao?”
Nam nhân áo tím lặng im không nói. Độ chừng phút sau, hắn ta rốt cuộc cũng mở miệng, “Tạm gác chuyện đó qua bên. Sắp tới, Hoàng Quân sẽ lên ngôi quân chủ Thiên Lang. Ngươi hãy đến đó, điều tra thử xem, chuyện Thanh trưởng lão mất tích và chuyện đó có liên quan gì đến nhau không? Nên nhớ, phải âm thầm điều tra, đừng dứt dây động rừng. Bây giờ, vẫn chưa phải lúc cho thiên hạ biết đến sự tồn tại của chúng ta”
Nam tử sẹo dài quỳ xuống, ánh mắt chàng tôn kính nhìn vị nam nhân áo tìm trước mắt, “Tuân lệnh thánh sứ”
“Còn nữa”, vừa nói, nam nhân áo tím vừa lấy trong người ra một chiếc hộp bằng đồng, đưa cho nam tử sẹo dài, “Pháp lực ngươi không cao, ngộ nhỡ gặp phải cường địch … Lúc đó nhớ dùng chiếc hộp này”
Kính cẩn đón lấy chiếc hộp đồng, nam tử sẹo dài run run xúc động, không nói thành lời. Thánh sứ, thuộc hạ … thuộc hạ…
------------------------------
Trở về phủ, nam nhân đóng sập cửa lại, không cho bất cứ ai quấy rầy rồi liên tục đập phá, như để trút đi cơn bực tức trong người của mình. Tất cả chỉ tại đám khốn kiếp Đoạn gia đó, nếu không, Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu há có thể sống sót trở về!!! Ta nguyền rủa chúng, nguyền rủa chúng!!!!!!!!!
Chợt, từ trên nóc nhà, một bóng đen bí ẩn phi thân xuống, cất giọng nói, “Đại nhân, xin đừng quá nóng giận. Thua keo này, ta bày keo khác. Thuộc hạ không tin, chúng ta không lấy mạng được phụ tử Lãnh gia”
“Ta làm sao không giận dữ cho được? Cơ hội để ta ám sát bọn chúng đâu phải dễ dàng có được? Đây cũng nào phải lần đầu tiên ta thất bại cơ chứ? Nhiều năm trước, khi lên kế hoạch ám sát hai kẻ đó trong cung, để cho được thuận lợi, ta mắt nhắm mắt mở, cho người giúp tên yêu quái vô danh tiểu tốt trộm đi Thiên Ngọc châu, nhằm làm giảm sức phòng vệ của Nguyệt Dạ cung. Nhưng rốt cuộc thì sao? Đám thích khách ta phái đi đều biến mất không để lại chút dấu vết!”
“Sau khi kế đó thất bại, ta lợi dụng việc Lãnh Nhu muốn ra ngoài cung chơi, làm giả tấm bản đồ của Lưu Ly, đánh lừa nó đi đến Huyết Âm lâm. Như vậy, nó sẽ lành ít dữ nhiều. Xót con, Lãnh Nhu cũng sẽ lên đường đến đó, tìm cách giải thoát cho nó. Nhân cơ hội ấy, ta sẽ ra tay, giết hắn. Nhưng, sự thực thì sao? Lãnh Nhu không hề rời cung! Tại sao mọi kế hoạch của ta đều không thể thành công? Tại sao? Tại sao???”
Bóng đen thấy tâm trạng của nam nhân trước mặt đang ngày càng xấu đi liền lên tiếng an ủi, “Đại nhân! Đại nhân đừng như vậy! Chắc chắn chúng ta có thể thành công! Chắc chắn!”
Nam nhân quay về phía người áo đen, giọng nói không kìm được bức xúc, “Chúng ta chắc chắn phải thành công. Điều mà chúng ta cần hiện nay, là con mồi. Là con mồi dẫn dụ Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu vào bẫy. Là con mồi hai kẻ đó không thể không quan tâm!”
Trầm tư giây lát, nam nhân tiếp, “Và kẻ đó, không ai khác, chính là …”
------------------------------
Rừng rậm tối đen như mực, từng tiếng gió gào thét trong đêm, khiến cho bức tranh phong cảnh hiện lên u ám, rợn người và vô cùng chết chóc. Trong hang động ngay giữa khu rừng đó là một chiếc ngai vàng được làm bằng xương người, hai bên thành ghế là hai chiếc đầu lâu trắng ởn, làm cho những người yếu tim nhìn thấy chắc chỉ có đường ngất xỉu
Ngồi trên ngai vàng bằng xương là một nam yêu mặt mũi dữ tợn, thân thể to lớn nhưng không hoàn chỉnh bởi thiếu đi cánh tay trái. Hắn đưa tay xoa xoa chiếc đầu lâu trên thân ghế, miệng không ngừng lẩm bẩm
Tiện nữ, đến bao giờ, ta mới tìm được ngươi đây. Bao năm trôi qua, ngươi dường như mất tích, không để lại chút dấu vết. Ta không tin ngươi có thể trốn mãi được! Mối thù của hai ta chưa giải quyết xong, ta quyết không để ngươi ung dung vui sống!
Chợt, một tên tiểu yêu chạy từ bên ngoài động vào, quỳ rạp xuống cất lời, “Đại vương, chúng tiểu yêu đã tìm ra được tung tích của yêu nữ đó rồi!”
“Cái gì?”, nam yêu cụt tay hét lớn, “Ngươi nói có thật không? Rốt cuộc, các ngươi tìm thấy con tiện tì đó ở đâu?”
Tiểu yêu tiếp lời, “Bẩm đại vương, tiểu yêu đâu dám dối lừa người. Chúng tiểu yêu đúng là đã cảm nhận được yêu khí của ả ta, không sai không lệch chút nào”
“Vậy, đó là ở đâu? Nói!!!”
“Bẩm đại vương, đó là ở cánh rừng bên ngoài Vĩ Đồ quốc! Nhưng…”
“Nhưng sao? Nói nhanh!”
“Nhưng khi chúng tiểu yêu đến nơi, ả ta đã biến mất như chưa từng tồn tại. Nếu không phải yêu khí của nàng ta vương lại, chỉ e không ai biết được nàng ta đã từng đến đó”
“Tốt lắm. Nếu nàng ta đã từng xuất hiện tại Vĩ Đồ, nàng ta có thể sẽ xuất hiện tại đó lần nữa. Việc ta cần làm chính là…”
Nói đến đây, nam yêu cụt tay liền ra hiệu bảo tên tiểu yêu đi về phía mình, thì thầm từng tiếng vào tai hắn. “Ngươi đã rõ chưa?”
Tiểu yêu gật đầu lia lịa, “Bẩm đại vương, thuộc hạ đã rõ. Thuộc hạ sẽ ngay lập tức đi làm”, rồi nhanh chóng phi thân ra ngoài hang động, để lại phía sau nam yêu cụt tay đang mỉm cười đắc ý. Yêu nữ, sắp rồi, ngày chúng ta thanh toán nợ nần năm xưa sắp đến rồi!
Ngươi, hãy chờ xem. Ta, sẽ khiến, ngươi, trả giá đắt, cho tội ác, năm xưa, của mình!!!