Tuấn Khởi quơ quơ gậy phép của mình, tinh nghịch nói, “Đã đến lúc ngươi xuất hiện rồi đó”
Khởi Tân đưa mắt về phía Tuấn Khởi rồi mở miệng, “Có việc cho ngươi rồi đấy. Hiện thân đi”
Lời vừa dứt, bên cạnh Tuấn Khởi và Khởi Tân đã xuất hiện thêm thân ảnh nam tử với vẻ ngoài tuấn tú. Đứng cạnh Tuấn Khởi là nam tử với đôi mắt xanh nhạt, nét mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm. Còn Khởi Tân, đằng sau chàng là nam tử nhí nhảnh với khuôn mặt trẻ thơ. Nhìn yêu quái của huynh đệ họ, Lãnh Tình không khỏi trầm trồ, “Đây là yêu quái của Tuấn Khởi, Khởi Tân ư? Quả không hề tầm thường. Nhưng, có phải họ chọn nhầm yêu quái không mà sao tính cách của chúng trái ngược hoàn toàn với chủ nhân vậy?”
Tuấn Khởi nhìn về đám hắc y nhân đang lăm lăm xông về hướng này, quay lại ra lệnh cho mỹ nam mắt xanh, “Tiểu Long, ngươi dọn dẹp sạch sẽ đám này cho ta. Nhìn thấy chúng là ta đã thấy mệt rồi”
Khởi Tân còn chưa kịp lên tiếng, nam tử nhí nhảnh đã mồm năm miệng mười, “Chủ nhân, chủ nhân muốn tiểu yêu giải quyết đám người kia ư? Hay là muốn tiểu yêu dọa bọn chúng một trận? Mà sao người tự dưng lại dính phải rắc rối này thế? Chủ nhân, có chuyện thì người phải mau chóng gọi em một tiếng chứ? Người… sao nãy giờ người không nói gì thế? Có phải người mệt rồi không? Nếu mệt thì người phải khám đại phu chứ? Em đã nói bao nhiêu lần rồi mà sao…”
Mày liễu khẽ nhíu, Khởi Tân đưa tay bịt miệng kẻ đang thao thao bất tuyệt, không có dấu hiệu dừng lại rồi nói, “Tiểu thanh, ngươi cùng với tiểu long nhanh chóng xử lý đám hắc y nhân này cho ta. Chúng chính là lý do khiến cho ta cảm thấy mệt mỏi như vậy đó”. Sao Khởi Tân ta lại có thứ yêu quái nói nhiều như vậy cơ chứ? Đáng ra, Tiểu Thanh phải là yêu quái cận thân của đại ca mới đúng!
Tiểu Long và Tiểu Thanh gật đầu, quay sang nhìn nhau một cái rồi đồng loạt lao về phía đám hắc y nhân trước mắt, ra tay thanh trừ. Tuấn Khởi lên tiếng, “Tiểu Thanh của đệ thật là hoạt bát mà. Giá mà Tiểu Long của ta có được một phần như nó. Đệ xem, suốt ngày Tiểu Long không nói câu nào, mặt mũi thì lạnh lùng, đôi khi ta còn tường là yêu quái của chúng ta bị đánh tráo ấy chứ”
Đưa tay lên day day trán, Khởi Tân bất lực thở dài. Đệ cũng mong điều huynh nói là sự thật lắm, đại ca ạk. Cứ mỗi lần triệu hồi Tiểu Thanh là y như rằng, tai đệ bị hành hạ… Nhưng… dù sao thì…
Tuấn Khởi thấy Khởi Tân khẽ nhếch miệng lên cười, liền tò mò hỏi, “Ta nói có gì buồn cười hay sao mà đệ lại cười vậy?”
Khởi Tân lắc đầu, “Không có gì. Đại ca, người nói xem, trận này, muội muội có thắng không”
Tuấn Khởi cười lớn, “Không những thắng mà sẽ còn thắng vô cùng đẹp mắt. Đệ đừng lo”
Một tay chống xuống đất, Hồng Hoa lồm cồm bò dậy, dùng tay còn lại lau đi vết máu nơi khóe miệng mình, “Tổ sư nó chứ. Tất cả đều là do thứ tốc độ chết tiệt của loại yêu nghiệt này, chứ nó đời nào có thể dễ dàng thương tổn ta như vậy. Thương tích ta nhận phải còn không phải là do ta tự gây ra sao? Đồ khốn, có giỏi thì đứng yên đọ sức, xem ai thắng ai thua”
Hoàng Điệp lấy tay phủi phủi đống bụi bám trên y phục mình, đưa mắt nhìn Tuyết Lăng đang khó khăn đối phó với Tuyết Lang, “Tỷ tỷ, nếu như lời Lãnh Nhu công tử nói là đúng, vậy chúng ta chỉ cần phá vỡ chiếc vòng đầu lâu trên tay hắc y nhân là có thể khiến cho Tuyết Lang rời đi. Nhưng, với tốc độ của mình, nó thừa khả năng chạy về giải cứu cho tên kia. Vậy …”
Tuyết Lăng nhìn bộ lông trắng mượt của Tuyết Lang không ngừng di chuyển, nghiến chặt răng truyền âm cho tỷ muội Hồng Hoa, “Hồng Hoa, Hoàng Điệp, hai người các ngươi không sao chứ?”
“Chúng em không sao. Tiểu thư, người có bị làm sao không?”
“Ta không sao. Các em nghe ta nói đây. Giờ các em hãy cố sức giữ chân Tuyết Lang. Còn việc tên hắc y nhân kia cứ để ta giải quyết. Nên nhớ, tuyệt đối phải đảm bảo an toàn cho bản thân mình”
“Vâng”
Hồng Hoa, Hoàng Điệp hóa thành hai tia sáng, lao thẳng về phía Tuyết Lang. Đồng thời, Tuyết Lăng nhanh chóng phi thân về phía tên hắc y nhân lạnh lùng. Hắc y nhân đoán được ý đồ của Tuyết Lăng liền mở miệng, “Muốn phá vỡ chiếc vòng đầu lâu của ta ư? Phải xem xem ngươi có cái bản lĩnh đó không đã!”
Tuyết Lăng cười cười, “Có bản lĩnh hay không, thử rồi sẽ biết”, rồi nàng hướng về phía địch thủ, ra đòn “Phong ba bão táp”
Một cơn lốc xoáy lớn xuất hiện, cuốn phăng tất cả mọi thứ nằm trên đường đi của mình. Nhìn lốc xoáy, hắc y nhân cảm thấy tình hình không ổn. Chết tiệt. Sao tự dưng lại lòi ra thứ của nợ này cơ chứ? Phép thuật này không phải tầm thường. Có khi, có khi,… con bé này còn có cấp bậc cao hơn ta nữa. Không… không thể nào… ta là … là Trung Thuần cấp … cấp cơ mà…
“Ngươi tưởng có mỗi thế cũng có thể khiến cho ta bó tay ư? Nực cười”
Hắc y nhân dùng toàn lực phi thân lên trời, những mong thoát khỏi lốc xoáy của Tuyết Lăng. Nhưng tốc độ của hắn đã thấm vào đâu. Mới chỉ là một Trung Thuần cấp , há đủ sức chống lại đòn phép của Trung Thuần cấp như Tuyết Lăng?
Cứ mỗi lần nghĩ mình sắp chạy thoát thì quay đầu lại, lốc xoáy lại hiện lên ngay phía hắc y nhân. Và rồi, điều gì đến cũng đến. Thân thể của hắn gần như bị lốc xoáy nuốt chửng, chỉ còn cách khoảng vài cm nữa mà thôi. Nhận thấy tình hình không ổn, hắn ta liền lớn tiếng, “Tuyết Lang, ngươi còn không mau quay về bảo vệ ta? Súc sinh, nhanh lên”
Chịu sự khống chế của vòng đầu lâu, thân thể trắng muốt của Tuyết Lang liền bay thẳng về phía hắc y nhân, đỡ trọn toàn bộ lực công kích của “Phong ba bão táp”. Tuy tốc độ thuộc loại kinh người nhưng sức tấn công, phòng thủ của Tuyết Lang cũng chỉ thường thường bậc trung, nên khi lĩnh đòn này, nó tựa như diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất
“Cái gì!!!”
Trước sự đối xử tàn nhẫn của hắc y nhân với Tuyết Lang, Hồng Hoa, Hoàng Điệp cảm thấy tức giận vô ngần. Trên đời này, ta căm thù nhất là những loại người như hắn, coi yêu quái chúng ta không khác gì thứ công cụ rẻ tiền. Lúc cần có thể dễ dàng vứt bỏ, không chút thương tiếc. Chính vì có những kẻ như hắn nên giới yêu quái mới căm hận con người…
Tuyết Lăng nắm chặt tay lại, hướng hắc y nhân cất lời, “Nó là yêu quái cận thân của ngươi, vì sao ngươi lại làm như vậy với nó?”
Hắc y nhân khinh bỉ cười, “Yêu quái cận thân thì đã sao? Nó chẳng phải cũng chỉ là thứ súc sinh ư? Nó là của ta. Ta muốn nó sống, nó được sống. Ta muốn nó chết, nó phải chết. Hơn nữa, chết vì ta, đó đã là quá vinh hạnh cho thứ nghiệt chúng như nó rồi”
Gân xanh trên trán Tuyết Lăng nổi lên, nàng gằn từng tiếng, “Ta vốn định tha cho ngươi một mạng nhưng như thế này, hôm nay ngươi nhất định phải chết”
Hoàng Điệp quay sang nhìn Hồng Hoa, “Tỷ tỷ, tiểu thư tức giận thật rồi. Trước nay, người ghét nhất là những kẻ coi thường sinh mạng của người khác. Dù cho là yêu quái hay con người. Tỷ tỷ, chúng ta hãy nhanh chóng quay về bảo vệ đám Tuấn Khởi, phòng tiểu thư phóng thích quá nhiều sức mạnh, gây hại đến bọn họ”
Hồng Hoa gật đầu, “Muội muội nói đúng, chúng ta đi”
Cảm nhận thấy sự thay đổi trong không khí, Tiểu Long không nói không rằng, quay sang xốc ngược thân thể trắng trẻo của Tiểu Thanh rồi ngay lập tức bay về phía chủ nhân mình, vừa lúc tỷ muội Hồng Hoa đến nơi. Hoàng Điệp cúi người, thưa với Tuấn Khởi, “Đại thiếu gia, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Tiểu thư …tiểu thư nổi giận thận thật rồi…”
Nhìn nét mặt của Hoàng Điệp, Tuấn Khởi không chút chần chừ đồng ý, rồi cùng với mọi người lui xa về phía sau. Đám thích khách thấy hành động đột ngột của họ liền định đuổi theo. Thế nhưng, chưa kịp chuyển động, bên tai chúng đã vang lên thanh âm nữ tử êm ái tựa tiếng suối chảy, “Thiên tru địa diệt”
Hàng loạt tia sét hung dữ rạch ngang bầu trời, giáng thẳng xuống dưới đất, không chút nhân từ. Đâu nào đã hết, mặt đất nứt toác cả ra, tựa như con thú hiểm ác, bị đói lâu ngày, há to miệng nuốt chửng con mồi của mình.
“Ầm”
“Ầm”
“Ầm”
“Ầm”
“Ầm”
Bụi mù giăng mắc tứ phía khiến cho đám Khởi Tân không thể nào quan sát được tình hình mọi chuyện. Lãnh Tình lo lắng lên tiếng, “Hoàng huynh, liệu Tuyết Lăng có xảy ra chuyện gì không? Muội sợ rằng…”
Lãnh Nhu ôn nhu xoa đầu Lãnh Tình, dịu dàng trấn tĩnh nàng, “Không có chuyện gì đâu. Muội quên rồi sao? Nàng là Tuyết Lăng, Đoạn Tuyết Lăng! Chuyện gì cũng không thể gây khó dễ cho nàng được”
Tiểu Thanh trợn tròn mắt nhìn về phía chiến trường, mồm chàng mở lớn, không có dấu hiệu đóng lại. Tiểu Long thấy vậy liền láy tay bịt mồm chàng lại rồi cất tiếng, “Ngươi có cần thiết phải tỏ ra như vậy không? Ngươi là yêu quái cận thân của nhị Đoạn thiếu gia đó. Làm gì cũng phải chú ý đến hình tượng”. Khác hẳn với sự hoạt bát lúc nãy của mình, Tiểu Thanh đứng im không lên tiếng
Thấy đại ca có chút khác thường, Khởi Tân vỗ vỗ vai chàng, “Đại ca, người sao vậy?”
Tuấn Khởi lắc đầu, “Không có chuyện gì. Ta từ bé luôn biết rằng tiểu muội có chỗ hơn người. Nhưng lại không ngờ rằng … không ngờ rằng….”
Lãnh Khuyết ngồi rạp xuống đất, thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Dường như, vị quân vương Nguyệt Dạ quốc này ngoài việc run rẩy ra không còn làm được việc gì khác. Đôi mắt chàng ta từ khi được tỷ muội Hồng Hoa dẫn đi, vẫn chỉ dõi theo hướng Tuyết Lăng, không chút thay đổi
Hồng Hoa dùng “Roi hoa hồng” của mình, đặt nhẹ Ngọc Thố xuống đất rồi nói với Lãnh Tình, “Lãnh Tình công chúa, Ngọc Thố không có việc gì. Người đừng quá lo lắng”
“Thật sao! Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi…”
Phe phẩy Phượng Hoàng phiến, Hoàng Điệp khẽ nhếch môi cười, “Đám hắc y nhân đó chết là cái chắc. Chọc giận tiểu thư, mấy ai có thể toàn mạng cơ chứ?”
Đứng giữa đám khỏi bụi mịt mù, giữa những thi thể cháy xém, đen thui của đám huynh đệ mình, tên hắc y nhân lạnh lùng lắp bắp nói, “Ngươi… ngươi… Yêu nữ… Yêu nữ… Ngươi là yêu nữ…”
Yêu Nữ!!!!
Hai tiếng “yêu nữ” của hắc y nhân lạnh lùng khiến cho cái quá khứ Tuyết Lăng chôn chặt trong lòng, bỗng dưng tái hiện ngay trước mắt nàng. Hình ảnh Trương Cần bóp chặt lấy cổ nàng, rắp tâm dồn nàng vào tử địa, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tàn nhẫn của Dương Mẫn khi chửi mắng nàng không ngớt, lại chỉ như mới xuất hiện ngày hôm qua, chứ chẳng phải là kiếp trước xa xôi
Ánh mắt nàng gắt lên, những tia máu trong con ngươi nàng đỏ rực, lý trí nàng dường như đánh mất hoàn toàn, “Yêu nữ. Được, ta sẽ khiến cho ngươi biết thế nào là yêu nữ”
Hóa phép ra thanh trường kiếm, Tuyết Lăng lao nhanh về phía hắc y nhân, chém từng nhát, từng nhát lên thân thể hắn. Nàng chém, chém, chém không ngừng, chém như trút bỏ hết hận thù, hết đớn đau đã ám ảnh nàng, tồn tại trong nàng từ bao giờ, ngay đến bản thân nàng cũng không biết được
Do đã dùng toàn bộ sức lực của mình để tránh né đòn công lúc nãy của Tuyết Lăng nên giờ đây, hắc y nhân lạnh lùng chỉ có thể đứng im, trở thành bao cát cho nàng mặc sức hành hạ. Thân thể của hắn trong phút chốc ngập tràn máu tươi. Những vết thương chồng chất lên nhau, làm lộ ra cả thịt đỏ, xương trắng có trong cơ thể. Nỗi đau thể xác hắn đang trải qua thật không thể diễn tả bằng lời
Bỗng, thân thể run run của nàng được bao bọc trong một hơi ấm dịu dàng, vô cùng quen thuộc. Áo đỏ tung bay trong gió, nam nhân với mái tóc trắng tựa tuyết thì thầm từng tiếng vào tai Tuyết Lăng, “Chủ nhân, đừng lo. Tất cả rồi sẽ ổn, ổn thôi. Có Dạ Nguyệt ở đây, sẽ không ai… không ai có thể làm hại đến người. Không ai cả”
Định thần nhìn lại nam nhân trước mặt, Tuyết Lăng lên tiếng, “Là ngươi sao, Dạ Nguyệt? Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Dạ Nguyệt mỉm cười, “Chủ nhân, tiểu yêu cảm thấy không yên tâm khi để người chiến đấu với đám thích khách một mình nên mới tự ý rời ngọc lâu. Lúc tiểu yêu xuất hiện, chỉ thấy chủ nhân đang…”
Tuyết Lăng ra hiệu ý bảo Dạ Nguyệt không nói nữa rồi đứng lên, quan sát tình hình xung quanh. Trên đất ngổn ngang thi thể của đám hắc y nhân và trong số đó, thê thảm nhất phải kể đến kẻ cầm đầu, cũng chính là tên có giọng nói lạnh lùng
Nắm chặt tay lại, Tuyết Lăng thầm nghĩ. Bao năm qua, ta những tưởng bản thân mình đã hoàn toàn quên đi quá khứ của kiếp trước. Thế nhưng, hóa ra không phải. Chúng vẫn ám ảnh ta, vẫn khiến cho ta đánh mất lý trí của mình. Chỉ vì hai chữ “yêu nữ”, tất cả căm giận của Trương Tuyết lại tràn về trong ta, khiến cho ta … May sao quanh đây bụi mù giăng kín, không ai có thể chứng kiến chuyện vừa rồi. Nếu không, chỉ e, đại ca, nhị ca sẽ …
Dạ Nguyệt quan sát xung quanh, nhằm đảm bảo không có kẻ nào còn sống để có thể ám hại Tuyết Lăng. Chợt, một thân thể to lớn, trắng muốt khẽ cử động lọt vào tầm mắt chàng. Dạ Nguyệt nói, “Chủ nhân, hình như yêu quái kia vẫn còn sống. Người định xử trí nó thế nào?”
Đi về phía Tuyết Lang thoi thóp nằm, Tuyết Lăng chầm chậm quan sát rồi nói, “Chắc ngươi cũng phải chịu thương tổn không nhỏ từ “Thiên tru địa diệt” của ta, có phải không? Trên cổ ngươi đã không còn chiếc vòng đầu lâu, chứng tỏ ngươi đã hoàn toàn được giải phóng khỏi chủ nhân của mình. Tuyết Lang, ngươi nói xem, ta nên làm gì với ngươi bây giờ?”
Cảm nhận được sự uy hiếp trong giọng nói Tuyết Lăng, Tuyết Lang giương đôi mắt đỏ, nhìn chằm chằm nàng giây lát rồi nhắm mắt lại, nằm im phó mặc số phận cho nàng
“Không cầu ta tha mạng? Ngươi có vẻ cũng cứng đầu đấy nhỉ?”, nói rồi Tuyết Lăng quay đầu về phía sau, “Dạ Nguyệt”
Dạ Nguyệt cúi người xuống, nhét vào miệng Tuyết Lang viên đan dược màu đen bí ẩn. Chỉ chưa quá phút, vết thương trên cơ thể Tuyết Lang dần biến mất như chưa hề tồn tại. Tuyết Lang mở lớn đôi con ngươi đỏ của mình về phía Tuyết Lăng, tỏ vẻ khó hiểu
Tuyết Lăng mỉm cười, “Không cần nhìn ta như vậy. Ta cứu ngươi không phải mong ngươi báo ân hay đi theo ta, hay đại loại như thế. Ta cứu ngươi vì ta thích thế. Ngươi cũng chỉ là do bị ép buộc mới phải động thủ với ta. Nay, thứ trói buộc ngươi đã không còn, ngươi cũng nên trở về nơi chốn cũ của mình. Đi đi, trước khi ta đổi ý”
Tuyết Lang nhìn nhìn chằm chằm Tuyết Lăng, Dạ Nguyệt một hồi rồi quay lưng lại, dùng tốc độ nhanh nhất của mình rời đi. Xa xa vọng lại tiếng tru kiêu hãnh cuả nó, dường như tiếng tru đó mang hàm nghĩa “cám ơn”. Tuyết Lăng nhẹ lắc đầu, nói với Dạ Nguyệt, “Dạ Nguyệt, ngươi hãy dùng lửa thiêu đốt hết tất cả bọn chúng cho ta. Không được để lại bất cứ dấu vết nào. Ta không muốn có thêm rắc rối tìm đến cửa”
“Vâng. Phượng vũ cửu thiên”
Nhìn thấy mọi chuyện được xử lý đâu vào đấy, Tuyết lăng mỉm cười rồi phi thân về phía đám Tuấn Khởi. Lãnh Nhu cúi gập người xuống, hành lễ với nàng, “Đa tạ ơn cứu mạng của Tuyết Lăng. Chuyện ngày hôm nay, suốt kiếp Lãnh Nhu ta sẽ không bao giờ quên”
Lãnh Tình đi lên phía trước, nắm chặt lấy tay Tuyết Lăng, “Tuyết Lăng, cảm ơn nàng. Nếu không có nàng, chúng ta khó thoát nạn sát thân. Thật sự cám ơn nàng”
Tuyết Lăng vỗ nhẹ bàn tay Lãnh Tình, “Ơn huệ gì. Không phải chúng ta là bằng hữu hay sao? Bằng hữu giúp đỡ nhau chính là chuyện bình thường nhất trong thiên hạ này, đúng không?”
“Ta…”
Ngọc Thố đưa mắt về phía hai người Tuyết Lăng, Lãnh Tình rồi không nói tiếng nào liền biến mất. Tiểu Thanh lấy làm lạ liền nói, “Sao con thỏ đó tự dưng lại như vậy? Hay thấy bản thân mình không đủ năng lực bảo vệ chủ nhân nên mới thế? Đúng là…”
Tiểu Long cốc mạnh một phát lên đầu Tiểu Thanh khiến cho chàng ta ôm đầu, không dám nói thêm tiếng nào nữa. Hồng Hoa, Hoàng Điệp đi về phía Tuyết Lăng, thấy chủ nhân mình không có chuyện gì, hai nàng liền trở về ngọc lâu
Tuấn Khởi, Khởi Tân cho yêu quái thân cận mình thoái lui rồi cùng nhau đi về chỗ Lãnh Khuyết. Lãnh Khuyết vẫn còn chưa hết run rẩy, tay lau mồ hôi tuôn như suối trên trán, chàng cất lời, “Hôm nay nếu như không có Đoạn công tử, Đoạn tiểu thư, e rằng, Lãnh Khuyết ta …”
Tuấn Khởi cười đáp lời, “Lãnh quân vương quá lời. Tiểu muội và quý hoàng tử, quý công chúa là chỗ bằng hữu. Giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, nên làm…”
“Kể cả có như vậy, nhận ân huệ của người không thể không báo. Đoạn công tử, Đoạn tiểu thư, ba người có thể nể mặt Lãnh mỗ, cùng đến Nguyệt Dạ một chuyến được không? Coi như đó là chút lòng thành của ta đối với ân nhân cứu mạng mình”
“Chuyện này…”
Lãnh Tình uyển chuyển đi lên, đưa mắt nhìn ba huynh muội Tuyết Lăng, “Tuyết Lăng, ta thật sự hy vọng ba người có thể đến Nguyệt Dạ một chuyến với chúng ta. Chắc đó không phải yêu cầu gì quá đáng chứ?”
Suy nghĩ giây lát, Tuyết Lăng quay sang nhìn hai huynh trưởng mình rồi gật đầu, “Nếu đã như vậy, cung kính chi bằng tuân lệnh. Lãnh quân vương, thỉnh người dẫn đường”
Dù sao ta cũng muốn đến Nguyệt Dạ một lần, để điều tra về vị tể tướng mang trong mình thẻ bài chữ Vô kia. Nay đã có cơ hội này, há có thể bỏ qua? Hy vọng rằng, chuyện đó không có liên quan đến Lãnh Khuyết, nếu không, ta quả thực không biết làm sao với huynh muội Lãnh Nhu
Sực nhớ ra xe ngựa đã bị phá hủy, Lãnh Nhu ấp úng mở lời, “Nhưng, phụ hoàng… xe ngựa của chúng ta đã không còn nữa rồi. Làm sao có thể cùng mọi người trở về đây. Phi thân từ đây về Nguyệt Dạ e không phải ý kiến tốt…”
Khởi Tân đi lên phía trước và nói, “Điều này Lãnh hoàng tử không phải lo. Tuy yêu quái của ta và đại ca tài hèn sức mọn nhưng cũng đủ để làm vật cưỡi cho chúng ta đến Nguyệt Dạ”
Thấy khó khăn được giải quyết, Lãnh Khuyết vui mừng nói, “Nếu đã như vậy. chúng ta lên đường đến Nguyệt Dạ quốc thôi”
------------------------------------------
Nhẫn giới, ngọc lâu
Đán Thần nghe tin Tử Vân kiệt sức, phải nằm nghỉ ngơi trong phòng liền không chút ngừng nghỉ, cấp tốc hồi ngọc lâu xem xem nương tử mình bị làm sao. Đẩy mạnh cửa bước vào, một thân y phục màu đỏ liền thu hút ánh mắt chàng, khiến cho chàng không để ý rằng những người khác cũng đang có mặt
Đi về phía Tử Vân, Đán Thần ôn nhu cất tiếng, “Vân muội, muội thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Tử Vân nhẹ gật đầu, khuôn mặt băng giá ngàn năm của nàng bỗng chốc trở nên hiền hòa hơn bao giờ hết, “Thiếp không sao cả đâu. Thần lang, chàng đừng lo”
Nhận thấy bản thân đang dần biến thành kỳ đà cản mũi, Dạ Cơ quay sang nói với Dạ Nguyệt, Bạch Băng, “Tam ca, thất muội, chúng ta ra ngoài, để cho ngũ muội còn nghỉ ngơi”, rồi hướng về phía Đán Thần, “Ngũ đệ, chúng ta đi đây”
Đán Thần gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Thứ lỗi đệ không tiễn”
Ngay khi ba người Dạ Cơ rời đi, Đán Thần liền ngồi lên giường, dịu dàng đặt đầu Tử Vân ngực mình. Bàn tay chàng vuốt ve bờ má trắng trẻo của Tử Vân và xót xa nói, “Vân muội, ta đã nói rồi. Muội đừng bao giờ làm việc gì quá sức. Vậy mà muội có bao giờ nghe ta đâu, muội xem…”
Lời còn chưa kịp ra đến miệng thì đã bị ngón tay thon dài của Tử Vân chặn lấy, “Mọi chuyện thật ra không như chàng nghĩ đâu. Trước khi về ngọc lâu, thiếp hoàn toàn bình thường. Chẳng qua, lúc về, thiếp lại…”
Đán Thần nhíu mày, phân vân hỏi lại, “Nàng lại làm sao?”
Khuôn mặt Tử Vân trở nên cứng ngắc, trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ khiếp sợ không nguôi, “Thiếp lại… tình cờ nghe thấy lục muội cất tiếng ca… Vừa nghe thấy chúng, cơ thể muội liền trở nên kiệt quệ, vô lực. Thần lang, nếu như Yên Chi có nói để muội ấy hát cho chàng nghe, chàng nhất định phải từ chối, phải từ chối đấy nhé”
“Ta… biết … rồi”
Đán Thần vòng tay ôm Tử Vân vào lòng, ngực chàng vẫn là chỗ cho người mình yêu dựa dẫm. Chợt, Tử Vân cảm thấy gáy mình chạm vào vật gì đó nặng nặng liền lên tiếng, “Thần lang, thiếp lại chạm vào sợi dây chuyền la bàn của chàng rồi”
“Vậy àk?”. Nghe thấy thế, Đán Thần liền cho tay vào trong ngực áo, lôi ra sợi dây chuyền có mặt hình tròn, trên có mũi tên với ký tự, đông tây nam bắc. Do hơi vội vàng lấy sợi dây đó ra nên khiến cho xiêm y của chàng có phần xộc xệch, làm lộ ra hình thoi màu vàng giữa khuôn ngực chàng
Tử Vân đưa mắt về phía dây chuyền la bàn và hình khối trên người Đán Thần, chầm chậm cất lời, “Thần lang, bao năm qua, mỗi khi ở một mình, chàng đều lén đem sợi dây chuyền này ra ngắm. Những khi ấy, vẻ mặt chàng buồn bã, khiến cho thiếp cảm thấy lo lắng khôn nguôi. Rốt cuộc, sợi dây chuyền đó có lai lịch thế nào? Còn nữa, tại sao trên người chàng lại có ký hiệu màu vàng kỳ lại như vậy chứ?”
Đán Thần nhìn sâu vào mắt Tử Vân, nơi chứa đựng sự kiên nghị vô cùng, sự quan tâm sâu sắc của nàng dành cho mình. Vòng tay Đán Thần ôm Tử Vân chặt hơn nữa, như sợ chỉ trong giây lát có thể đánh mất tri kỷ của mình vậy
Suy nghĩ đôi chút, cuối cùng, chàng cũng lên tiếng, “Tử Vân. Nàng cũng biết đấy. Khả năng nhớ đường của ta là vô cùng kém. Năm xưa, cũng bởi ta lạc đường nên mới có thể được gặp nàng. Trước đó, trước khi ta lên đường dấn thân vào giang hồ, để đề phòng những việc như vậy, sư muội ta đã tặng ta sợi dây chuyền la bàn này. Đối với ta, nó tượng trưng cho quá khứ, cho những kỷ niệm suốt kiếp ta không thể nào lãng quên. Vân muội, muội có giận ta vì đã che giấu chuyện này với muội không?”
Tử Vân khẽ lắc đầu, “Thần lang, thiếp biết, mặc dù khi xưa, chàng quyết định ở bên cạnh thiếp, không một chút hối hận, chẳng một chút băn khoăn. Nhưng, làm sao chàng có thể dễ dàng quên đi đồng môn sư muội, sư đệ cũng như sư phụ của chàng được? Thiếp làm sao có thể giận chàng cơ chứ? Vậy còn ký hiệu trên ngực chàng, nó có ý nghĩa gì vậy?”
“Thật sự về chuyện này, ta cũng không rõ. Nàng biết đó, ta từ nhỏ mồ côi cha mẹ, được sư phụ nhặt về nuôi dưỡng. Từ khi có ý thức, ta đã thấy trên ngực mình có hình con thoi màu vàng này rồi. Ta cũng đã nhiều lần hỏi sư phụ nhưng người cũng chỉ im lặng, không nói gì cả. Lâu dần, ta cũng không còn tò mò về nó nữa. Dẫu sao, ta vẫn sống mạnh khỏe, vui vẻ, không phải ư?”
Một vầng bán nguyệt tuyệt đẹp bỗng hiện lên trên khuôn mặt tựa điêu khắc của Tử Vân khiến cho Đán Thần không khỏi rung động. Bao năm nay, tuy ta đã quen thuộc với nụ cười của Vân muội nhưng mỗi khi được thấy, tim ta không khỏi loạn nhịp. Tử Vân, nàng có biết, ta yêu nàng nhiều lắm không? Tuy ta phải đánh đổi không ít mới có thể được ở bên nàng nhưng trước nay, Đán Thần ta không hề hối hận về quyết định của mình. Nếu như được chọn lại, ta vẫn sẽ lựa chọn như ngày ấy, cái ngày ta và nàng gặp chủ nhân trong hang động định tình của đôi ta
Thần lang, những năm qua, lúc nào trong thiếp cũng có một suy nghĩ, một suy nghĩ thường trực, kiên định, không gì có thể thay đổi. Chính là luôn luôn ghi nhớ rằng, phải dùng tương lai hạnh phúc của chúng ta bù đắp lại cho những mất mát mà chàng đã phải gánh chịu. Thiếp biết, ở bên một yêu quái như mình, chàng đã phải hy sinh nhiều lắm. Nào là bị người đời khinh miệt, nào là bị thế nhân chửi rủa, … Thiếp tuy không thể làm cho những chuyện đó thay đổi nhưng thiếp sẽ dùng những tháng ngày sau này của chúng ta, đảm bảo rằng chàng sẽ không bao giờ phải hối hận vì quyết định năm xưa của mình. Đán Thần, Tử Vân thiếp cả đời này chỉ yêu một nam nhân, đó là chàng và chỉ mình chàng mà thôi