Người ta thường nói, trước cơn bão lớn là những ngày biển lặng đến tận cùng. Và quả thực, câu nói đó chưa bao giờ sai. Hoàng Lực, quân vương đương nhiệm Thiên Lang quốc bị sát hại trên đường trở về từ Vĩ Đồ quốc. Hoàng phi được người sủng ải nhất, Lữ Nhiên cùng với thái tử Hoàng Đằng bặt vô âm tín, không chút tin tức dù là nhỏ nhất. Cả đoàn người do Hoàng Lực dẫn đầu chỉ có duy nhất Hoàng Liễu hoàng tử là bình an trở về kinh thành. Tất nhiên, “bình an” ở đây tức là còn sống chứ không phải là không chịu tổn thương. Đến bây giờ, chàng vẫn hôn mê, chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại
Họa vô đơn chí, thừa tướng đương nhiệm, người nắm trong tay một phần không nhỏ quyền lực triều chính bị ám sát tại gia, không rõ hung thủ. Tướng quân phủ, nơi nắm giữ binh lực bảo vệ kinh thành vô duyên vô cớ trở thành … nhà ma khi toàn thể mọi người ở đó biến mất không để lại chút xíu dấu vết. Ngoài ra, còn có cả số tai to mặt lớn tại Thiên Lang cũng cùng lúc bị sát hại. Khỏi phải nói, điều này đã ảnh hưởng thế nào đến quốc gia lâu năm này
Hoàng Lực có vị hoàng tử và nàng công chúa. Đại hoàng tử chẳng may mất sớm, không rõ nguyên do. Hoàng Đằng mất tích, Hoàng Liễu không có ý thức, Hoàng Lam tuổi nhỏ, ngay cả công chúa Hoàng My cũng đang gặp phải “vấn đề”. Hiện nay, người duy nhất có thể gánh vác giang sơn chỉ có nhị hoàng tử Hoàng Quân
Vốn là người học rộng hiểu nhiều, thêm việc hiểu rõ lễ nghi, không chút tiếng tăm xấu, có thể nói chàng hoàn toàn xứng đáng trở thành đấng quân vương. Những tưởng, việc đưa lên chàng ngôi báu sẽ tạm thời chấm dứt cơn khủng hoảng của người dân Thiên Lang. Thế nhưng, ngay cả những bậc cố mệnh đại thần uyên thâm, dặn dày kinh nghiệm cũng không thể nào ngờ được, việc này sẽ gây nên những cơn sóng gió mới cho đất nước mình
Lên làm vua chưa được bao lâu, Hoàng Quân khiến cho toàn thể cư dân nước mình và tất cả các nước lân cận phải chịu một cú sốc không hề nhỏ. Chàng tuyên bố Mộc Nhã, hoàng hậu của Hoàng Lực, cũng tức người chàng luôn gọi hai tiếng “mẫu hậu”, chính là … hoàng hậu mới của Thiên Lang, đồng thời không quên nói rằng, Hoàng Lam không phải hoàng tử của Hoàng Lực mà chính là con trai của chàng và cũng chính thức trở thành thái tử
Việc này ngay khi được truyền ra ngoài đã vướng phải làn sóng phản đối vô cùng mạnh mẽ của đám quần thần nơi đây. Họ thực hiện các buổi quỳ gối tập thể, van xin Hoàng Quân hãy xử tử người đàn bà lăng lòa Mộc Nhã, đẩy Hoàng Lam vào chốn lãnh cung để tạ tội với Hoàng Lực cũng như dâng sớ hàng loạt khuyên răn chàng về đạo làm con, đạo làm vua
Thế nhưng, thiếu đi những cây cột lớn trong triều đình, cộng thêm việc những người trung thành với Hoàng Quân ủng hộ chàng chiếm một số lượng lớn nên cuối cùng, mối quan hệ của chàng với Mộc Nhã, với Hoàng Lam cũng được mọi người chấp thuận. Tuy nhiên, đâu đó vẫn còn những tiếng bàn tán, xì xào, tỏ vẻ không phục. Nhưng việc đó dù sao cũng chỉ diễn ra trong bóng tối, không gây ảnh hưởng nhiều tới chuyện triều chính nên Hoàng Quân cũng không mấy quan tâm
Để củng cố thêm quyền lực cho bản thân cũng như bổ sung sự thiếu hụt về nhân lực trong triều đình và chào mừng đại điển đăng quang sắp tới của mình và Mộc Nhã, Hoàng Quân quyết định tổ chức cuộc thi pháp sư tìm kiếm nhân tài mang tính toàn quốc. Bất cứ ai là người Thiên Lang hoặc sinh sống lâu dài tại Thiên Lang hoặc có sự đảm bảo của người dân bản địa đều có thể tham gia, không hạn chế tuổi tác, giới tính hay bất kỳ yếu tố nào khác. Ngay khi tin tức này được công bố, đã có rất nhiều người hào hứng và do vậy, số lượng thí sinh đăng ký cũng không hề nhỏ. Có thể nói, đây chính là một trong các sự kiện được mong chờ nhất của người dân chốn này
Lại một ngày mệt mỏi nữa trôi qua. Mấy tháng nay, kể từ khi Hoàng Quân trở thành quân vương Thiên Lang, số lượng công việc chàng phải giải quyết nhiều không đếm xuể. Nào là chuyện đối ngoại, tỉ như gửi thiếp mời tham dự lễ đăng quang đến Vĩ Đồ, Nguyệt Dạ, Đoạn gia, Tần gia. Nào là chuyện đối nội, tỉ như lo hậu sự thỏa đáng cho Hoàng Lực cũng như các bậc quan lại đã bị ám sát một cách bí hiểm. Muôn sự đều cần đến ý kiến của Hoàng Quân nên khiến cho chàng nhiều khi tự hỏi, việc dùng mọi biện pháp leo lên ngôi báu là đúng hay sai?
Nhưng, nghĩ đến chuyện đường đường chính chính công khai mối quan hệ của mình với Mộc Nhã, với Hoàng Lam, tất cả sự vất vả đều tan biến, dường như đó không thấm vào đâu so với niềm hạnh phúc chàng đang trải qua
Miên man trong những suy nghĩ của mình, Hoàng Quân không nhận thấy từ phía xa một nữ tử đang nhẹ nhàng khoác lên mình chàng chiếc áo choàng mang màu sắc cao quý của đức vua, “Đêm đã khuya, sao chàng vẫn còn chưa ngủ?”
Hoàng Quân quay lại, đưa đôi mắt ôn nhu của mình ngắm nhìn Mộc Nhã, “Vậy còn nàng? Sao vẫn còn thức?”
Khuôn mặt hơi hơi ửng đỏ, Mộc Nhã khẽ nói, “Chàng chưa ngủ, thiếp sao có thể yên giấc? Hoàng Quân, chàng đang nghĩ ngợi chuyện gì mà thiếp đến cũng không biết vậy? Lại chuyện triều chính ư?”
Hoàng Quân nhẹ lắc đầu, “Ta đang nghĩ tất cả mọi chuyện liệu có phải là một giấc mơ? Ta giờ đã có thể đường hoàng ôm nàng trong vòng tay, không lo sợ chẳng đắn đo, có thể nói to rằng, Hoàng Quân ta yêu Mộc Nhã, có thể cho Hoàng Lam một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy. Mộc Nhã, ta lo sợ rằng đây … đây không phải thực tại. Nếu như vậy, ta thà không bao giờ tỉnh giấc”
Mộc Nhã đưa tay đan chặt ngón tay mình vào ngón tay Hoàng Quân, trìu mến lên tiếng, “Hoàng Quân, đây chính là hiện thực chứ không phải là giấc mơ chi hết. Có chăng, hiện thực quả thực quá mức tươi đẹp mà thôi. Điều duy nhất thiếp lo sợ chỉ là…”
“Là sao? Mộc Nhã, nàng nói đi”
Chầm chậm ngả vào người Hoàng Quân, Mộc Nhã nói, “Điều duy nhất thiếp lo sợ là một ngày nào đó, chàng sẽ chán ghét thiếp. Chàng biết không, trong hoàng cung này, mĩ nữ nhiều không kể xiết. Muốn tìm một nữ tử xinh đẹp hơn thiếp, giỏi lấy lòng người hơn thiếp không hề khó, thậm chí vô cùng dễ dàng. Bây giờ, chàng vẫn còn mặn nồng với thiếp nhưng đến một ngày nào đó, chàng chán ghét, hắt hủi thiếp. Lúc đó thiếp và Lam nhi biết làm sao? Hoàng Quân, chàng hãy hứa với thiếp rằng, nếu một ngày chàng không còn muốn ở bên thiếp nữa, hãy để thiếp tự chọn cách ra đi. Bởi đối với thiếp, cuộc sống không có tình yêu của chàng chẳng khác nào địa ngục”
Hoàng Quân hôn nhẹ lên trán Mộc Nhã, đôi tay chàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng rồi nói, “Ta không thể hứa với nàng điều đó được”
Buồn bã ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Quân, Mộc Nhã tiếp, “Tại sao? Phải chăng chàng muốn ta sống cả đời nơi cung son lạnh lẽo, không chút bóng người hay sao?”
“Ta không thể hứa với nàng điều đó bởi điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra. Mộc Nhã, khi Hoàng Quân ta nói, đời này kiếp này chỉ yêu một mình nàng, đó chính là những lời sâu thẳm tận con tim ta. Trái tim ta nhỏ bé lắm, chật chội lắm nên chỉ có thể chứa một mình nàng, không thể thêm bất kỳ ai khác nữa. Ngay cả giang sơn Thiên Lang này, nếu có được nó mà phải đánh mất nàng, ta thà là một tên ăn mày mà được hàng ngày ở bên nàng còn hơn là vị vua danh chấn thiên hạ mà vĩnh viễn không thể trông thấy dáng hình nàng”
“Bộp bộp…”
Trong không gian tình cảm ngập tràn của Hoàng Quân và Mộc Nhã chợt vang lên một tiếng vỗ tay không to không nhỏ nhưng đủ khiến cho Hoàng Quân giật mình. Toàn bộ nến trong phòng chợt vụt tắt, bao trùm cả căn phòng trong màu đen thăm thẳm
Hoàng Quân đứng thẳng dậy, đưa Mộc Nhã ra phía sau lưng mình, chàng cất giọng nói về phía tiếng vỗ tay kia cất lên, “Các hạ là ai? Đêm hôm khuya khoắt đến nơi đây có chuyện gì?”
“Hoàng Quân hoàng tử … ak không, giờ phải là Hoàng Quân quân vương, mới có thời gian không gặp, người đã quên ta rồi sao?”
Khẽ nhíu mày, Hoàng Quân nói, “Các chủ! Là người sao? Yêu cầu đầu tiên của người, ta đã thực hiện rồi. Hôm nay người đến phải chăng muốn đưa ra yêu cầu tiếp theo?”
Tuyết Lăng lắc đầu, “Quân vương, người đoán sai rồi. Hôm nay ta đến là muốn tặng người và hoàng hậu của người món quà”
Mộc Nhã đứng nép sau Hoàng Quân không khỏi ngỡ ngàng. Quà ư? Các chủ Ám dạ các có quà cho ta và Hoàng Quân ư? Đây … chẳng nhẽ trong đó có âm mưu???
“Mộc Nhã hoàng hậu yên tâm, đây chỉ đơn thuần là một món quà không hơn không kém chứ nào phải là âm mưu như người nghĩ. Suy nghĩ đó của người khiến cho ta cảm thấy buồn đó”
Cái gì!!! Hắn … hắn … có thể biết được … ta đang suy nghĩ gì ư??? Làm sao… làm sao… có thể???
“Hoàng hậu chớ lo sợ, đây chỉ là trong các tài lẻ của ta mà thôi. Nếu không có chút tài lẻ đó, sao Ám Dạ các của ta có thể tồn tại đến tận ngày nay? Và làm sao có thể giúp cho quân vương đây đạt thành ước nguyện? Ta nói vậy có đúng không, Hoàng Quân”
Đưa tay nắm chặt lấy tay Mộc Nhã, Hoàng Quân nhìn thẳng về phía thân ảnh không rõ hình dạng trước mặt mình và nói, “Các chủ, người nói hôm nay đến là để tặng chúng ta quà? Vậy, món quà đó là …”. Không biết ta có nhìn lầm không nhưng hình như phía các chủ còn thấp thoáng một bóng người nữa? Chắc là do ta hoa mắt chứ mọi khi đến gặp ta, các chủ có mang theo ai đâu
Không đợi Hoàng Quân nói dứt lời, một chiếc hộp gỗ đã bay thẳng đến trên mặt bàn đọc sách của chàng. Hoàng Quân chằm chằm nhìn nó, phân vân không biết liệu trong này có thật không chứa đựng thứ gây bất lợi cho mình cũng như Mộc Nhã không, “Đây … là…”
“Quân Vương, người cứ mở ra thì biết”
Chần chừ đôi lúc, rốt cuộc, Hoàng Quân cũng quyết định mở chiếc hộp gỗ bí ẩn đó ra. Và thứ chàng nhìn thấy chính là một lọ đựng thuốc, bên ngoài có ghi dòng chữ “Dưỡng Nhan đan”
Quá sức bất ngờ bởi món quà của các chủ, Hoàng Quân lắp bắp, “Các chủ… đây là…”
Tuyết Lăng mỉm cười, ôn hòa mở lời, “Đây chính là Dưỡng Nhan đan mà thiên hạ hay đồn thổi. Nhưng khác với loại thông thường, chất lượng của lọ này vào loại thượng hạng. Trên đời này, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Quân Vương, người nói xem, món quà này có tuyệt vời không?”
“Tuyệt… tuyệt vời… Nhưng… nhưng…”
“Quân Vương, dù cho chúng ta quen biết nhau chưa lâu nhưng ta thật lòng chúc phúc cho người cùng Mộc Nhã. Ta hy vọng, với Dưỡng Nhan đan, hai người có thể mãi sánh đôi, tình cảm trường tồn cùng thiên hạ. Mục đích ta đến đây đã được giải quyết xong. Hẹn gặp lại người vào ngày gần nhất”
“Phụt”
Tất cả nến trong phòng đồng loạt sáng lại, soi rọi khắp chốn nhưng không hề thấy bất cứ bóng hình nào khác ngoại trừ Hoàng Quân và Mộc Nhã. Nếu không phải trên tay Hoàng Quân vẫn còn đang cầm lọ Dưỡng Nhan đan thì có lẽ, hai người sẽ nhầm tưởng tất cả chỉ là giấc mơ
Đúng vậy, Dưỡng Nhan đan bây giờ đều có thể dễ dàng tìm được trong thiên hạ. Nhưng chất lượng thì vô cùng kém. Còn loại có chất lượng tốt thì khó kiếm vô cùng, chứ chưa nói đến loại thượng hạng Hoàng Quân đang cầm trên tay
Mộc Nhã đón lấy lọ thuốc từ tay Hoàng Quân, phân vân hỏi, “Hoàng Quân, chàng nói xem, liệu thứ đan dược đựng trong đây có chứa độc tố nào không? Thiếp lo rằng…”
Nhẹ lắc đầu, Hoàng Quân lên tiếng, “Ta tin các chủ sẽ không làm như vậy. Lúc trước, khi ta tìm đến người để giải quyết chuyện Hoàng Lực, người có thể dễ dàng hạ sát ta, rồi từ đó thâu tóm Thiên Lang. Nhưng người không làm vậy mà chỉ yêu cầu việc bất kỳ từ ta. Nay sau khi tổ chức đại hội pháp thuật, ta chỉ còn phải làm giúp người việc nữa. Nếu ta hoặc nàng chẳng may có mệnh hệ nào, đối với các chủ chỉ có hại mà thôi”
“Như vậy, lọ Dưỡng Nhan này là… là…”
Hoàng Quân vòng tay ôm lấy Mộc Nhã, thì thầm từng tiếng vào tai nàng, khiến cho khuôn mặt nàng bỗng chốc ửng đỏ, “Là thứ thần dược giúp xóa tan lo lắng của nàng”
“Hoàng Quân, chàng… chàng…”
Bế bổng Mộc Nhã lên, Hoàng Quân chầm chậm đi về phía long sàng, “Đêm nay, ta muốn được ở bên nàng đường đường chính chính, không còn phải lén lút, sợ sệt như xưa nữa. Mộc Nhã, những lời lúc nãy ta nói là thật lòng. Ta yêu nàng không phải chỉ bởi vẻ ngoài của nàng. Ta yêu nàng bởi chính con người nàng và cũng bởi khi ở cạnh nàng, ta được là chính ta, không cần phải gò bó mình thành bất cứ ai khác. Mộc Nhã, ta yêu nàng”
Rướn người lên, Mộc Nhã đặt một nụ hôn lên môi Hoàng Quân, xấu hổ nói, “Hoàng Quân, thiếp biết. Kể từ giờ phút này, chúng ta hãy sống cuộc sống vui vẻ, không sầu lo, không muộn phiền nữa nhé”
Đặt Mộc Nhã xuống giường, Hoàng Quân ngắm nhìn nàng một lần thêm nữa rồi đưa tay hạ màn xuống, bắt đầu một cuộc xuân tình ngập tràn nhu tình cùng thương nhớ. Và cứ như vậy, đêm lặng lẽ trôi, đợi chờ lúc những tia nắng ban mai đầu tiên soi rọi xuống nhân gian đắm say trong ái tình
-------------------------------------
Vĩ Đồ quốc
Trở về phòng của mình, Lãnh Tình bị ám ảnh không thôi bởi câu nói của ông già mù bí ẩn lúc nãy. “Có những người sinh ra vốn đã định sẵn không dành cho mình!!! Không, ta không tin… ta quyết không tin…”
Cảm nhận thấy những biến chuyển mãnh liệt trong nội tâm Lãnh Tình, Ngọc Thố không yên tâm, liền xuất hiện bên cạnh chủ nhân mình, “Chủ nhân, người … người đừng quá bận tâm về những lời lão già ấy nói. Ai biết được những điều đó đúng hay sai. Mà kể cả có đúng thì sao? Chủ nhân, người phải chăng đã quên câu nói “Nhân định thắng thiên” hay sao? Tiểu yêu tin rằng, chỉ cần chủ nhân hết mực nỗ lực, đến một ngày nào đó, người nhất định sẽ có được thứ mình muốn”
Đúng vậy, Ngọc Thố nói đúng. “Nhân định thắng thiên”, ta sao tự dưng lại quên mất điều ấy cơ chứ? Số trời ư? Nếu số trời định rằng ta mãi mãi không có được điều ấy thì ta quyết nghịch thiên! Ta không tin rằng mình sẽ không có được trái tim “người đó”! Không thể nào!!!
Lãnh Tình dang tay, đem Ngọc Thố ôm chặt vào lòng khiến cho nét mặt Ngọc Thố có đôi chút không được tự nhiên, “Ngọc Thố, cảm ơn em. Nếu không có em, ta quả thực không biết phải làm sao?”
“Chủ nhân, người nói gì vậy? Được ở bên người là phúc phận của em. Ngọc Thố em nguyện làm tất cả vì người, chết không từ nan”
Đặt ngón trỏ lên bờ môi hồng hào của Ngọc Thố, Lãnh Tình lắc đầu, “Về sau đừng bao giờ nói những lời như vậy nữa. Sinh mạng trên thế gian này đều đáng quý, mạng ta cũng thế mà mạng em cũng vậy, không phải sao?”
“Chủ nhân…”
Những lời nói của Lãnh Tình khiến cho Ngọc Thố ngây ngốc đứng lặng, không chút cử động dù là nhỏ nhất. Một lúc sau, thân ảnh Ngọc Thố liền biến mất để lại một mình Lãnh Tình có chút băn khoăn, ta nói điều gì không đúng sao? Ngọc Thố dạo này càng ngày càng kì lạ…
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng Lãnh Tình bỗng dưng bị mở ra, theo sau là bóng hình quen thuộc của đại ca nàng. Lãnh Nhu tay cầm phong thư hãy còn nguyên dấu niêm phong, vui vẻ nói với Lãnh Tình, “Muội muội, muội không đoán được ta vừa nhận được tin tức của ai đâu?”
Tâm trạng hoàng huynh tốt thế này, chẳng nhẽ, huynh ấy vừa nhận được tin tức của…???
Trong đầu Lãnh Tình chợt xuất hiện một nữ tử quen thuộc, người mấy năm nay nàng đã không gặp mặt. Chạy về phía Lãnh Nhu, Lãnh Tình vội vàng hỏi, “Hoàng huynh, có phải biểu tỷ vừa gửi thư cho huynh không?”
Lãnh Nhu mỉm cười đáp lời, “Đúng vậy. Muội muội, ta nghĩ đã đến lúc chúng ta quay về Nguyệt Dạ rồi”
-------------------------------------
Ngọc lâu, nhẫn giới
Tuyết Lăng cùng với Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Dạ Nguyệt, Dạ Cơ, Hồng Tuyết, Tử Vân, Đán Thần, Khuynh Vũ, Yên Chi, Bạch Băng đưa tiễn Đoạn Thế Thành, Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ rời khỏi ngọc lâu, lên đường quay về Thiên Lang. Dẫu biết bất cứ khi nào đều có thể gặp lại nhau nhưng ai nấy đều không tránh khỏi chút cảm giác buồn bã lúc li biệt
Đôi mắt Dạ Cơ rơm rớm nước khiến cho nàng không thể thốt lên thành lời. Hồng Tuyết thấy nương tử mình như thế đành nắm chặt lấy tay nàng an ủi rồi không quên quay sang dặn dò Phụng Nhan, “Con nhớ mọi sự phải thực sự cẩn thận. Nếu gặp chuyện không hay phải ngay lập tức nói với ta cũng mẫu thân con, biết chưa?”
Nhìn người phụ thân mang dáng dấp đứa trẻ trước mặt đang không nỡ rời xa mình, Phụng Nhan chầm chậm nói, “Phụ thân, con biết rồi. Nếu như có chuyện, làm sao con có thể không nói với người và mẫu thân được cơ chứ? Mà kể cả có muốn cũng đâu có được? Người quên rằng, con với người, với mẫu thân đã hình thành khế ước máu rồi hay sao?”
Đán Thần nhìn cây sáo ngọc của Tử Y, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tử Y, con chuyển qua chơi sáo ngọc rồi sao?”
Tử Y gật đầu, “Phụ thân, không có con bên cạnh, người với mẫu thân nhớ phải tự chăm sóc cho mình. Đừng lo lắng quá cho con, không lại ảnh hưởng đến sức khỏe”
Nắm lấy tay Tử Y, khuôn mặt Tử Vân bỗng hiện lên nét hiền từ khác thường, thứ hiếm có đối với một người vốn lạnh lùng như nàng. “Ta biết thực lực của con không tầm thường, người có thể hãm hại con cũng không phải nhiều. Nhưng đối với ta, con vẫn mãi chỉ là đứa trẻ năm nào. Để cho đứa trẻ sống xa phụ mẫu, là người làm cha, làm mẹ há có thể không lo lắng? Tử Y, con nhớ vạn sự nên lấy an toàn làm đầu, đừng vì chút bốc đồng mà gây nên kết cục không may. Còn nữa, đừng để cho bản thân mình rơi vào “trạng thái đó”, con nhé”
Tử Y ôm chầm lấy Tử Vân, Đán Thân, nghẹn ngào nói, “Hài nhi biết rồi. Hài nhi biết rồi…”
Ôn nhu đưa mắt về phía Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Khuynh Vũ mỉm cười cất lời, “Đình nhi, Kỳ nhi, hai con nhớ bảo ban, chăm sóc nhau cẩn thận. Khi nào cần cứ nói với phụ mẫu, chúng ta sẽ tìm cách giúp các con”
Khuynh Đình đan tay vào tay Khuynh Kỳ, cả lặng im không nói gì. Yên Chi đi về phía hài nhi mình, chỉnh trang lại trang phục của hai huynh đệ rồi ôm lấy cả hai, “Các con phải nhớ lời phụ thân dặn dò đấy. Đừng có quên lúc nào cũng sẽ có người đứng lên vì con. Đừng quên”
Xa xa, hai luồng ánh mắt của Hồng Hoa, Hoàng Điệp hướng tới gia đình Khuynh Vũ, không ngừng quan sát. Khuynh Đình như nhận ra điều đó liền khẽ nhếch môi, tạo nên một hình bán nguyệt tuyệt đẹp trên khuôn mặt trắng trẻo của chàng. Khuynh Kỳ thấy vậy không khỏi thắc mắc, “Ca ca, có chuyện gì đáng cười sao?”
Khuynh Đình nhẹ lắc đầu, “Không gì đâu”
Tuyết Lăng đưa tay vuốt má Thế Thành, hiền từ nhắc nhở, “Sắp tới, khi tham gia đại hội pháp thuật tại Thiên Lang, con nhớ đừng để cho bản thân mình bị thương. Kế hoạch của mẹ tuy quan trọng nhưng sự an toàn của con và Ngọc Giai còn có ý nghĩa hơn nhiều”
Thế Thành gật đầu, lời còn chưa kịp nói thi sợi dây chuyền Khai Tâm đã vang lên từng tiếng, “Mẹ yên tâm. Có con ở đây, quyết không để cho bất kỳ ai làm thương tổn con cùng đệ đệ”
“Tỷ tỷ nói đúng. Chúng con sẽ không để cho ai làm bị thương cũng như gây ảnh hưởng đến kế hoạch của mẹ. Tuyệt không”
Dạ Nguyệt đứng đằng sau Tuyết Lăng chăm chú nhìn tấm lưng nàng, tấm lưng ngay thẳng, không bao giờ chịu luồn cúi, chịu khuất phục trước bất kỳ khó khăn, thử thách, hiểm nguy nào. Ánh mắt chàng mãi xa xôi nên đâu có nhận ra nét đượm buồn in hằn lên đôi con ngươi màu đỏ của Bạch Băng
Dạ Nguyệt huynh, đến khi nào… đến khi nào… huynh mới dùng ánh mắt đó nhìn muội??? Muội ngày ngày mong ngóng, đêm đêm mong chờ… có khi nào, tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không bao giờ có thể trở thành hiện thực?
Tiếng nói của Hoàng Điệp bỗng vang lên bên trong tâm trí Bạch Băng, “Thất muội, muội đừng lo, tam đệ quả thực có tình cảm với chủ nhân. Nhưng, chủ nhân chỉ coi đệ ấy là thân nhân mà thôi. Vậy nên, muội vẫn có cơ hội, không phải sao?”
Đúng vậy! Sao ta lại tự làm nhụt chí mình như vậy cơ chứ? Tình cảm chủ nhân dành cho Dạ Nguyệt huynh và tình cảm của Dạ Nguyệt huynh dành cho chủ nhân vốn đâu có giống nhau. Tình cảm của huynh ấy dành cho chủ nhân cũng giống như tình cảm của ta dành cho huynh ấy, chỉ là đơn phương mà thôi!
Vậy nên, ta luôn tin rằng, đến một lúc nào đó, huynh ấy sẽ nhận ra, bên cạnh mình luôn luôn có bóng hình, bóng hình quen thuộc – bóng hình ta!!!
Tất cả mọi người đều bịn rịn không nỡ rời xa thế nhưng, thời khắc đó cuối cùng cũng đến. Cả bọn Đoạn Thế Thành, Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ rời khỏi ngọc lâu, trở về cái chiến trường nơi Tuyết Lăng và Lữ Nhiên vừa kịch chiến
Và điều đầu tiên mà họ nhìn thấy chính là cảnh một nam thanh niên đang ngất lịm bên cạnh cái xác của nam nhân trung tuổi với khuôn mặt mang theo ý cười. Dường như trước lúc chết, hắn ta đã nghĩ đến một điều gì đó hạnh phúc lắm vậy