Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

chương 37: hạ thủ (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ads Nguyệt Dạ quốc

Một nam tử đứng quay lại về hướng mặt trời, dường như, trong tâm trí chàng đang tồn tại một vấn đề nan giải nào đó, khiến cho chàng không khỏi nhăn nhăn bờ trán. Một lúc sau, khi đã đưa ra quyết định của mình, chàng âm trầm nói, “Mọi chuyện sắp xếp đến đâu rồi?”

Lời vừa dứt, một thanh âm bí ẩn quẩn quanh nơi chàng đứng vang lên, “Dạ thưa, tất cả đã được sắp xếp đâu vào đấy. Chỉ cần Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu và Lãnh Tình rời khỏi Vĩ Đồ thành, người của ta sẽ ngay lập tức ra tay”

Nam tử quyển quý cười cười, “Tốt lắm. Hiếm khi chúng ta có được cơ hội này, các ngươi nhớ rõ phải nắm lấy”

“Dạ, Lãnh Khuyết và Lãnh Nhu chắc chắn không thể sống sót quay về Nguyệt Dạ thành, vậy còn Lãnh Tình thì sao ạk? Dù sao nàng ta cũng chỉ là một công chúa, hơn nữa lại không hề can dự vào chuyện triều chính, người nghĩ xem…”

Nam tử quyền quý đưa tay ngắt lời, “Nếu có trách thì hãy trách nàng ta sinh ra nhầm nơi và có mặt nhầm thời điểm. Nếu ta để nàng ta sống, ngộ nhỡ nàng ta biết được chuyện gì đó thì sao? Đến lúc đó, mọi việc sẽ không còn đơn giản nữa. Ngươi hãy nhớ, đám người Lãnh Khuyết ra gặp phải cướp nên mới bị sát hại, nay để lại một người, thử hỏi có vô lý hay không? Nếu đã chết thì phải chết hết, không chừa một ai!”

“Thuộc hạ đã rõ”

Sau khi thanh âm bí ẩn kia không còn nữa, nam tử quyền quý mỉm cười, một nụ cười độc ác, đểu giả khiến cho bầu không khí xung quanh chàng bỗng chốc trở nên lạnh giá, làm cho bất cứ ai muốn tiếp cận chàng đều cảm thấy rùng mình, sợ hãi một cách khó hiểu

Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu, giờ chết của các ngươi sắp đến rồi!

-----------------------------------------------

“Bạch Băng, chuyện ta bảo ngươi điều tra đến đâu rồi?”, Tuyết Lăng ngồi nhìn vị nữ tử tóc nâu trước mắt mình, từ tốn lên tiếng

“Thưa chủ nhân, thời gian vừa qua, tiểu yêu không lúc nào ngơi nghỉ giám sát Lữ Nhiên nhưng tuyệt không phát hiện được chút hành vi khả nghi nào cả. Còn việc thứ hai, về những pháp sư Hoàng Lực mang theo, bao gồm có Trung Thuần cấp , Trung Vương cấp , Thần Đế cấp , Thượng Tôn cấp ”

Nghe được những lời Bạch Băng nói, Tuyết Lăng không khỏi nhỉu mày, Trung Thuần, Trung Vương còn dễ giải quyết nhưng Thần Đế và Thượng Tôn quả thực là nan giải. Ta giờ mới là một Trung Thuần cấp , đối thủ của ta lại là kẻ ấy, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không hề đơn giản

Theo như những gì Khuynh Vũ điều tra được, Hoàng Lực cũng mới chỉ là một Trung Vương cấp . Tiêu diệt chàng ta cùng với Hoàng Đằng là việc có thể thực hiện được, chỉ e Lữ Nhiên… Ta đã nhận lời Hoàng Quân sẽ đưa chàng ta lên ngôi vua Thiên Lang và đây là cơ hội tốt nhất để giết chết Hoàng Lực, Hoàng Đằng. Chứ đợi đến khi bọn họ về lại Thiên Lang, e rằng mọi việc sẽ không còn dễ dàng

“Bạch Băng, ngươi hãy lui về, bảo Dạ Nguyệt, Hồng Tuyết, Dạ Cơ, Đán Thần, Tử Vân chuẩn bị, khi nào Hoàng Lực rời Vĩ Đồ, đó sẽ là cơ hội của chúng ta. Còn nữa, ngươi hãy bảo Khuynh Vũ điều tra rồi chuyển danh sách những tay chân, bè phái của Lữ Nhiên tại Thiên Lang cho Ngọc Giai. Nó sẽ biết phải làm gì”

“Thưa vâng”

Nói xong câu, Bạch Băng liền trở lại ngọc lâu, để lại tỷ muội Hồng Hoa và Tuyết Lăng ở trong phòng. Tuyết Lăng nghĩ một lúc rồi quay sang hai nữ tử đứng đằng sau mình, “Hồng Hoa, Hoàng Điệp, trận sắp tới ta sẽ không mang hai ngươi đi theo được. Thực lực Lữ Nhiên ra sao, ta hiện nay vẫn không biết. Những điều Khuynh Vũ điều tra được cũng chỉ qua loa về thân thế, gia đình của nàng ta mà thôi. Bọn họ đều biết hai ngươi, nếu chẳng may có sơ suất gì, thân phận của ta sẽ bị tiết lộ…”

Hồng Hoa cười cười, “Tiểu thư yên tâm, em sẽ ở lại nơi đây, đợi tin thắng lợi của người”

Hoàng Điệp che miệng nói, “Đúng vậy, tiểu thư quên rằng, bọn em còn phải ở nơi đây chăm sóc cho tiểu thư giả nữa ư? Người đừng lo, chúng em không suy nghĩ linh tinh gì đâu”

Tuyết Lăng nắm lấy tay của Hồng Hoa, Hoàng Điệp, ôn nhu lên tiếng, “Ta biết. Ta cám ơn hai em nhiều. Bao năm qua, nếu không có hai em, Tuyết Lăng ta sẽ không thể nào có ngày hôm nay”

Hồng Hoa, Hoàng Điệp dang rộng vòng tay ôm lấy Tuyết Lăng, “Tiểu thư, sao người lại nói thế. Người không phải đã nói, chúng ta là người một nhà sao? Đã là người một nhà sao lại còn phải nói hai tiếng cám ơn”

Đúng vậy, chúng ta là người một nhà. Đoạn Tuyết Lăng, Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Dạ Nguyệt, Dạ Cơ, Hồng Tuyết, Tử Vân, Đán Thần, Yên Chi, Khuynh Vũ, Bạch Băng, Đoạn Thế Thành, Đoạn Ngọc Giai, Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, tất cả chúng ta là một gia đình, tuy không chung dòng máu, không cùng chủng tộc nhưng vậy thì sao?

Điều tạo nên gia đình không phải những thứ đó, mà chỉ có một, chính là tình yêu!

------------------------------

Sáng sớm sau buổi tiệc bế mạc, Hoàng Lực, Lữ Nhiên dẫn theo Hoàng Đằng, Hoàng Liễu trở về Thiên Lang quốc. Đáng ra, Hoàng Lực định lưu lại Vĩ Đồ một thời gian nhưng vì sự thua cuộc một cách thảm hại của Hoàng Đằng, viên ngọc quý của mình nên chàng không còn tâm trạng nào để ở đây ngao du nữa. Lữ Nhiên và Hoàng Đằng thì khỏi phải nói, hai người bọn họ cảm thấy vô cùng bực mình, đường đường là thái tử một nước thế nhưng thua cả trận, đến một chiến thắng an ủi cũng không có. Chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi hai người họ biết để đâu cho hết nhục cơ chứ

Nhận thấy tình cảnh khổ sở của mẫu tử Lữ Nhiên, Hoàng Liễu bỗng thấy cuộc đời này quả thực quá tươi đẹp. Trước lúc khởi hành, chính bản thân Hoàng Liễu cũng không thể nào nghĩ rằng mình sẽ vượt qua kỳ sát hạch pháp sư. Đúng là chàng đã ra quyết tâm bằng mọi giá phải thắng cuộc nhưng quyết tâm là một chuyện còn vượt qua hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác. May sao, cuối cùng chàng cũng đã có thể ngẩng cao đầu trở lại Thiên Lang cung, gặp lại mẫu hậu luôn thương yêu chàng, ca ca, tỷ tỷ luôn bảo vệ chàng. Đặc biệt, chàng còn khiến cho Hoàng Đằng, một kẻ từ trước đến nay khinh bỉ chàng, phải kiêng dè chàng, không còn dám mở mồm kêu chàng là “phế thải”, “rác rưởi” như trước nữa. Ngươi nói xem, “phế thải”, “rác rưởi” còn có thể trở thành một pháp sư chính thức, vậy kẻ không được há chẳng phải không bằng cả “phế thải”, “rác rưởi” hay sao?

Cũng như khi đến, lúc ly khai, Lẵng Mạnh Hàn cùng Kiều Oanh, Lẵng Hy Đạt đưa tiễn đám người Hoàng Lực ra tận cửa thành. Sau khi xác định bọn họ đã đi xa, Lẵng Mạnh Hàn liền cùng với nương tử, hài nhi của mình quay trở về

Ngoại trừ Hoàng Lực, quân vương Nguyệt Dạ quốc, Tần gia chủ và Đoạn gia chủ vẫn còn ở tại Vĩ Đồ do đó, công việc của Lẵng Mạnh Hàn với cương vị chủ nhà vẫn chưa thật sự chấm dứt. Chấm dứt sao được nếu như trong mấy ngày này, có biến cố xảy ra với chỉ một trong những gia quyến của những người trên, liệu Vĩ Đồ có thể gánh vác được trách nhiệm không?

Đoạn Trung và Vương Nhạn hiếm khi mới có được cơ hội ở gần tất cả hài tử của mình nên muốn tận dụng cơ hội này để có thể thỏa nỗi nhớ nhung. Kết thúc kỳ khảo sát, không chỉ Tuấn Khởi, Khởi Tân lên đường mà ngay cả Tuyết Lăng cũng không ngoại lệ. Là bậc cha mẹ, thấy con mình tung cánh trên bầu trời lớn, có ai không vui mừng? Nhưng phải xa miếng thịt của mình, cảm giác đó quả thực không hề dễ chịu

Sau khi đã xác định Hoàng Lực đi cũng đã được một đoạn đường, Tuyết Lăng liền ra lệnh cho Bạch Băng cùng tất cả mọi người chuẩn bị xuất phát. Dạ Nguyệt lần này sẽ không tham gia, giả dạng là Tuyết Lăng với sự giúp đỡ của Bạch Băng. Tỷ muội Hồng Hoa, Hoàng Điệp cũng vậy, ở lại để trợ giúp Dạ Nguyệt đánh lừa mọi người, tránh để cho hành tung của Tuyết Lăng bị phát hiện

Như vậy, lần này đi ám sát Hoàng Lực chỉ có Tuyết Lăng, Hồng Tuyết, Dạ Cơ, Đán Thần, Tử Vân và Bạch Băng. Yên Chi và Khuynh Vũ dù rất muốn trợ giúp cho chủ nhân nhưng do phải tập trung điều tra tất cả số bè cánh của Lữ Nhiên, Hoàng Đằng trong Thiên Lang nên không thể đi theo mọi người.

Màn đêm một lần nữa lại buông xuống, vén màn cho một trận hỗn chiến sắp sửa bắt đầu

Di chuyển liên tiếp gần một ngày đêm, đám người Hoàng Lực cũng đã thấm mệt và quyết định tạm dừng chân, nghỉ ngơi lấy sức. Đen đủi cho bọn họ, chỗ dừng chân tạm thời đấy lại là một khu rừng, quanh đó không hề có bất cứ nhà nghỉ, khách điếm nào hết ngoại trừ một ngôi miếu đã bị bỏ hoang.

Dù biết rằng ở lại giữa rừng sâu không phải một sự lựa chọn đúng đắn nhưng trời cũng đã không còn sớm, nếu cứ tiếp tục di chuyển là một quyết định sai lầm. Hơn nữa, sau một đợt kiểm tra khu vực xung quanh, xác định yêu quái ở đây năng lực đều thấp kém, Hoàng Lực rốt cuộc cũng ra lệnh nghỉ ngơi

“Đằng nhi, đêm nay chúng ta phải nghỉ ở đây rồi. Thật khổ cho con quá”

Nhận thấy Hoàng Đằng mặt mũi không được tự nhiên khi nhìn xung quanh ngôi miếu hoang đổ nát này, Hoàng Lực lên tiếng dỗ dành chàng ta. Ngồi cách đó không xa, nghe được những lời nói đó, Hoàng Liễu cảm thấy một cơn khó chịu lan tràn toàn thân. Tại sao cùng là nhi tử của phụ hoàng, người lại đối xử với chúng ta khác xa nhau như vậy? Một người được nâng niu như ngọc quý, một kẻ thì bị ngó lơ tựa ngói vỡ. Tại sao? Tại sao???

Lữ Nhiên ôm lấy Hoàng Đằng vào lòng, tươi cười với Hoàng Lực, “Hoàng thượng, không sao đâu. Dù sao chúng ta cũng không thể ngủ ngoài trời được. So sánh với việc đó, miếu hoang này không phải là thiên đường sao?”

Hoàng Lực cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Lữ Nhiên, “Quả thực chỉ có hoàng phi là thông cảm với trẫm. Trẫm rất muốn phế truất Mộc Nhã, để nàng lên nắm quyền hậu cung, chỉ hiềm…”. Nếu như không phải bởi mối quan hệ của nàng ta với “người ấy”, Mộc Nhã, một kẻ mãi mới sinh hạ một hoàng tử há có thể yên vị ngồi trên ngôi mẫu nghi thiên hạ như vậy? Chỉ e giờ đây, nàng ta đã chết dần chết mòn tại lãnh cung tối tăm, làm gì nói đến chuyện làm chủ hậu cung

Lữ Nhiên lắc đầu, “Chỉ cần được ở bên cạnh chàng, thiếp đã mãn nguyện rồi. Chức vị đối với thiếp mà nói đều không có một chút ý nghĩa nào hết”. Nhắc đến con tiện tì Mộc Nhã, ta càng thêm bực mình. Bao năm nay, ta dùng mọi biện pháp để có thể ngoi lên ngôi hoàng hậu. Nhưng kết quả thì sao? Lần nào Hoàng Lực cũng chối từ. Đường đường một quân vương lại không thể phế nổi một mụ đàn bà! Nếu không phải có lệnh của bề trên, còn lâu ta mới trao thân gửi phận cho cái loại bất tài này. Cũng may mà Hoàng Đằng mang lại cho ta chút an ủi, không chỉ sợ ta đã tự tay đâm chết hắn ta lâu lắm rồi. Nói về Hoàng Đằng, thánh sứ cũng đã đồng ý sẽ lưu lại mạng cho nó, chỉ cần không cản trở kế hoạch của người. May sao từ bé đến lớn, Đằng nhi luôn luôn nghe lời ta, chứ không, ta cũng không dám chắc có thể cứu mạng nó!

Nghe được những lời Hoàng Lực nói với Lữ Nhiên, Hoàng Liễu cảm thấy lo lắng thay cho Mộc Nhã. Mẫu hậu ơi, mẫu hậu có biết rằng, nơi đây, phụ hoàng đang thề thốt yêu đương cùng kẻ khác, muốn phế truất người hay không? Không, mẫu hậu, con sẽ không thể để cho Hoàng Lực làm như vậy! Quyết không thể!!!

Một cơn gió lạ thổi mạnh tới, dập tắt ngọn lửa vừa được đám pháp sư nhóm lên sưởi ấm. Yêu khí bỗng chốc lan tràn trong không khí, đám người Hoàng Lực liền đề phòng, không có chút sơ sót

Trung Vương pháp sư số kêu to, “Yêu quái phương nào lại dám cả gan xuất hiện nơi đây? Ngươi có biết người đang đứng trước mặt ngươi là ai không?”

Đáp lại tiếng kêu của vị pháp sư đó là một tiếng cười khanh khách của trẻ nhỏ, theo sau là một thanh âm non nớt, khiến cho tất cả mọi người tưởng rằng mình đang nghe nhầm, “Ta không cần biết các ngươi là ai. Xâm phạm nơi này, chỉ có một kết cục, tử!”

Thấy tiếng nhưng không hề thấy bóng dáng người đâu, vị Trung Thuần số quát, “Yêu nghiệt, có khả năng thì xuất hiện đi. Đừng có ở đó mà dọa thần dọa quỷ, chúng ta không sợ ngươi đâu”

Một giọng nói nữa lại vang lên, không giống với lần trước, đây là thanh âm thanh thoát của một nữ tử, nghe vô cùng êm tai, dễ chịu, “Tướng công, chàng xem, bọn họ đã không thể đợi được nữa rồi kìa”

Giọng trẻ con đáp lời, “Nương tử, nàng nói xem, chúng ta nên giết bọn họ như thế nào đây?”

“Tướng công, thiếp còn phải nói nữa sao?”

Trung Vương pháp sư số bực mình, nắm chặt tay lại, xông về hướng thanh âm vừa phát ra tấn công. Đám pháp sư khác thấy vậy định ra tay ngăn cản nhưng hành động của chàng quá mức nhanh chóng, không ai kịp thời phản ứng

“Á…”

Thân thể của Trung Vương pháp sư số bay thẳng về phía đám Hoàng Lực, nằm im không hề nhúc nhích. Chết! Một Trung Vương cấp lại có thể bị giết dễ dàng như vậy sao? Hai con yêu quái này rốt cuộc từ đâu mà đến???

“Không biết tự lượng sức mình”

Nói vừa dứt câu, hai thân ảnh một lớn một bé từ từ xuất hiện trước mắt đám người Hoàng Lực. Nam hài xinh xắn, trắng tréo, khoác trên mình lớp áo màu đen, tay phải nhóc ta đang nắm lấy bàn tay của bạch y nữ tử, người có một vẻ ngoài không hề thua kém hoàng phi Thiên Lang, Lữ Nhiên

Trung Vương số chỉ tay về phía Hồng Tuyết, Dạ Cơ, “Chính hai ngươi là kẻ vừa ra tay?”

Hồng Tuyết bĩu môi, “Không phải chúng ta chẳng nhẽ là mẹ ngươi sao? Ta khuyên ngươi khôn hồn rút tay về nếu không muốn có kết cục giống kẻ ngu ngốc vừa rồi”

“Ngươi…”

“Ta làm sao?”

Thượng Tôn pháp sư nãy giờ vẫn đứng cạnh bảo vệ Hoàng Lực cất lời, “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, hai người các ngươi há lại gây khó dễ cho chúng ta? Nếu giờ các ngươi ra đi, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi đồng thời tha cho các ngươi một con đường sống”

Dạ Cơ cười cười, “Các ngươi tự tiện xông vào nhà người khác mà không xin phép, còn ở đó mà nói nước sông với chả nước giếng. Theo ta thấy, các ngươi là nước cống mới đúng”

Trước lời nói dối của Dạ Cơ, Hồng Tuyết chỉ có thể nhịn cười. Ai biết được nương tử lại có thể nói dối không chớp mắt như vậy cơ chứ? Nương tử của ta quả không tầm thường mà

Thượng Tôn hỏi lại, giọng đầy nghi vấn, “Căn miếu hoang này là nhà của hai ngươi?”

Hồng Tuyết đốp lại, “Chứ chẳng nhẽ là nhà của bọn ngươi?”

Hoàng Đằng chứng kiến có kẻ tự dưng đứng trước mặt mình ra vẻ ta đây cảm thấy điên tiết không chịu được. Mặc cho trong lòng đang không ngừng sợ hãi, Hoàng Đằng vẫn gân cổ lên nói, “Hai con yêu quái kia, các ngươi biết bọn ta là ai không? Chúng ta chính là hoàng thượng, thái tử của Thiên Lang quốc? Sao sợ rồi chứ gì? Nếu đã sợ rồi thì mau cút cho ta. Đừng để ta đổi ý”

Dạ Cơ quay sang nhìn Hồng Tuyết, trong lòng thầm nghĩ, tốt quá rồi, chúng ta đang định tìm nguyên do để động thủ, nay tên đó đã tự tay dâng lên, không chớp lấy có phải tự có lỗi với bản thân không? Hoàng Đằng, ngươi không biết rằng bản thân mình ngu xuẩn đến mức nào đâu

Đám pháp sư thấy Hồng Tuyết, Dạ Cơ cười cười không khỏi than, thái tử của tôi ơi, sao ngài lại lỗ mãng như vậy chứ? Thật tình, sao hoàng thượng có thể lập một kẻ không hề có tố-chất-làm-vua lên làm thái tử cơ chứ??? Nếu không nhờ vào mẫu hậu của mình, chắc chắn hắn chả trụ được mấy ngày tại hoàng cung!

Hồng Tuyết chống nạnh, “Đổi ý ư? Ngươi còn chưa có cái tư cách ấy. Đầu tiên các ngươi tự tiện xâm nhập chỗ ở của hai ta sau rồi lại tấn công, bây giờ còn lên giọng mắng nhiếc. Nếu không dạy cho các ngươi một bài học, e rằng các ngươi còn nghĩ chúng ta dễ bắt nạt. Nương tử, chúng ta lên”

Nói dứt lời, Hồng Tuyết và Dạ Cơ liền bay thẳng về phía đám Hoàng Lực. Một lá bùa nhỏ xuất hiện trong tay Hoàng Tuyết, chàng giơ nó về phía trước rồi hét to, “Hỏa chú”

Một ngọn lửa lớn từ lá bùa đó trực tiếp lao đến trước mặt Hoàng Đằng, khiến cho chàng ta ngã nhào xuống đất, run rẩy không thôi. Ngay khi ngọn lửa đó chuẩn bị thiêu đốt chàng, một thanh thủy kiếm xông đến, phá tan đòn tấn công của Hồng Tuyết

“Thái tử, người có sao không?” Thượng Tôn pháp sư nâng Hoàng Đằng dậy, quay sang nói với Hoàng Lực, “Hoàng thượng, ngươi hãy dẫn hoàng phi, hai vị hoàng tử nhanh chóng rời khỏi đây để đảm bảo an toàn. Nơi đây đã có thần cùng với các huynh đệ lo. Sau khi giải quyết hai tên yêu nghiệt này, chúng thần sẽ đuổi kịp mọi người”

Hoàng Lực gật đầu, “Các khanh nhớ cẩn thận” rồi kéo lấy Hoàng Đằng, Lữ Nhiên chạy đi. Hoàng Liễu nhận ra phụ hoàng không để ý chút nào đến mình chỉ cười nhạt một tiếng rồi cũng đứng lên, chạy theo hướng chàng ta

Dạ Cơ cười cười nhìn Hoàng Lực chạy trốn. Vậy là kế hoạch chủ nhân đã đi đúng hướng rồi. Nếu như chúng ta không thể tập trung ám sát hắn, vậy thì cứ chia năm xẻ bảy ra, đến khi chỉ còn lại Hoàng Lực, Lữ Nhiên, Hoàng Đằng, lúc đó không phải dễ dàng rồi sao?

Đám pháp sư và chiến sĩ hộ vệ sau khi đã lui hết chỉ còn lại vị Thượng Tôn và vị Trung Vương đối chiến với Hồng Tuyết, Dạ Cơ. Thượng Tôn hóa ra thêm một thanh thủy kiếm, chỉ về hướng Hồng Tuyết, “Ngươi so về cấp bậc kém ta. Nếu đầu hàng, ta sẽ tha cho hai ngươi lần này”

Hồng Tuyết phẩy phẩy tay, “Đúng vậy, hiện tại ta chỉ là một Trung yêu cấp nhưng ai nói rằng, ta sẽ thua ngươi?”. Một lá bùa khác lại lần nữa xuất hiện, Hồng Tuyết cười cười, “Mộc chú”

Cái gì! Tên yêu quái này sở hữu hai hệ sao? Điều đó sao có thể???

Đúng vậy, mỗi yêu quái trên đời này chỉ sở hữu một thuộc tính duy nhất, không hơn không kém. Nhưng Hồng Tuyết là một ngoại lệ, từ lúc bị ép biến thành một bán yêu, trong người chàng đã tồn tại dòng máu yêu quái với thuộc tính khác nhau nên đối phó với một đối thủ như chàng, cấp bậc dù hơn cũng chưa chắc chiếm được ưu thế

Không như yêu quái, pháp sư có thể học được nhiều phép thuật thuộc nhiều hệ khác nhau. Nhưng đó chỉ là những phép cơ bản còn những phép cao cấp thì lại là một chuyện khác. Nếu như tham lam, cố học tất cả các phép thuộc các thuộc tính khác nhau, người luyện sẽ không thể nào vươn lên được cấp bậc cao hơn trên con đường tu luyện. Do vậy, pháp sư thông thường chỉ tập trung tu luyện , hoặc nhiều lắm là thuộc tính phép và lẽ dĩ nhiên, những người luyện thuộc tính này rất rất ít

Tuyết Lăng lại nằm ngoài khái niệm đó. Ngay từ khi còn nhỏ, nàng đã luyện Cửu thiên huyền nữ, thứ bí kíp được tìm thấy bên trong ngọc lâu. Bí kíp này mạnh mẽ, kì diệu đến mức ngay cả chính bản thân nàng cũng chưa thể khám phá hết. Do vậy, pháp thuật ngũ hành đối với nàng mà nói không tính vào đâu hết cả. Ngoại trừ một số phép cơ bản nàng ít khi sử dụng, còn đâu tất cả chỉ là một tờ giấy trắng

Dạ Cơ nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của Thượng Tôn không khỏi cười lớn, “Ha ha… giờ ai mới là người tha cho ai đây?”

Trong lúc Thượng Tôn vẫn đang mải suy nghĩ, từng sợi dây leo đã hiện ra trước mắt, dự định đâm xuyên thân thể hắn. Thấy thế, Trung Vương liền hét, “Cẩn thận”

Nghe được lời Trung Vương, Thượng Tôn nhanh chóng lấy lại tinh thần, dùng hai thanh thủy kiếm của mình chém mạnh về phía dây leo của Hồng Tuyết. Những tưởng có thể cắt đứt chúng, ai ngờ càng chém, những sợi dây leo đó ngày càng dài ra, dày thêm, khiến cho Thượng Tôn không khỏi nhíu mày

Hồng Tuyết vỗ vỗ tay, “Ngươi quên rằng, Thủy sinh Mộc rồi sao? Nếu cứ chém như vậy, người chết sẽ là ngươi!”

Trung Vương trông thấy vậy liền hóa ra một thanh hỏa đao, giải vây cho Thượng Tôn, “Ngươi đừng quên còn có ta”

Dạ Cơ mỉm cười, “Ta làm sao quên ngươi cho được! Hấp lực đại pháp”. Một tia sáng từ thân thể của Trung Vương không ngừng tỏa ra, bay thẳng về phía bàn tay của Dạ Cơ, làm cho hắn ta cảm nhận được pháp lực của mình đang dần dận cạn kiệt

Thượng Tôn thầm than không ổn, “Thủy hóa”

Thân thể của Thượng Tôn chợt bị bao trùm bởi một luồng ánh sáng xanh nhạt. Ánh sáng tan đi, Thượng Tôn có những biến hóa khôn lường. Chàng giờ phút này đang khoác lên mình lớp áo giáp nhẹ nhàng, lóng lánh sắc xanh, tạo cho con người ta cảm giác êm đêm, thư thái. Trong tay chàng là song thanh thủy kiếm, phối hợp vô cùng nhịp nhàng với bộ áo giáp của chàng

Chứng kiến cảnh đó, Hồng Tuyết hơi chau mày, Thượng Tôn pháp sư quả thực không dễ trêu đùa. Xem ra trận này phải tốn chút công phu rồi đây

Dạ Cơ nắm lấy tay Hồng Tuyết, “Tướng công, chàng đừng quên lời chủ nhân dặn đấy. Chúng ta không nhất thiết phải thắng nhưng tuyệt đối phải sống sót trở về”

Hồng Tuyết gật đầu, “Ta biết rồi”

Dưới sự công kích mạnh mẽ của Thượng Tôn, dây leo của Hồng Tuyết mặc dù có tái sinh nhưng không bù lại được tốc độ bị tiêu diệt. Cuối cùng, mộc chú của chàng đã hoàn toàn bị đánh bại. Thừa thắng xông lên, Thượng Tôn tấn công Dạ Cơ, nhằm giải thoát cho đồng đội của mình

Mắt thấy Thượng Tôn chuẩn bị thương tổn nương tử của mình, Hồng Tuyết liền ra đòn, “Thổ chú”. Một tảng đá to lớn bay ra từ lá bùa trong tay chàng, tiếp thẳng về Thượng Tôn. Mặc dù thổ khắc thủy, đòn công đó của Hồng Tuyết sẽ phần nào tiêu trừ lớp áo giáp do thủy hóa tạo thành nhưng dù sao Thượng Tôn pháp sư cũng không phải đồ làm cảnh. Một chút đó có thể khấu hao bao nhiêu?

Trong lúc đó, Trung Vương thoát được sự công kích của Dạ Cơ, theo chân đồng đội của mình, chàng ta cũng “Hỏa hóa”, tạo thành một bộ áo giáo đỏ rực và một thanh đao cùng màu. Tuy nhiên, do cấp bậc kém xa Thượng Tôn nên bộ áo giáp đó không được tinh xảo, mạnh mẽ bằng

Dưới sự hợp công của Trung Vương và Thượng Tôn, Hồng Tuyết và Dạ Cơ không chiếm được chút ưu thế nào hết. Nháy mẳt ra hiệu với nhau, Hồng Tuyết và Dạ Cơ liền chia thành hai hướng, lần lượt tấn công Trung Vương và Thượng Tôn

Đoán được ý đồ tiêu diệt Trung Vương nhằm giảm thiểu sức lực của bên mình, Thương Tôn há để cho mọi chuyện diễn ra dễ dàng như vậy? Chàng ta liền dùng hết sức của mình thoát khỏi vòng vây của Dạ Cơ, đi đến tiếp sức cho Trung Vương

Không may thay, Dạ Cơ chỉ là một hồn ma nên không ai, không gì có thể chạm vào nàng, trừ khi nàng muốn. Do vậy, những đòn thủy công của Thượng Tôn đều vô dụng đối với nàng

Ám yêu! Con yêu nữ này là ám yêu!!!!

Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Thượng Tôn, Dạ Cơ che miệng, “Việc gì phải sợ hãi như vậy? Chẳng nhẽ đây là lần đầu tiên ngươi đối đầu với ám yêu ư?”

Đúng vậy, Dạ Cơ chính là một ám yêu! Giống như Ma Long ngày xưa nàng từng đối địch! Năm đó, nàng bị thương không nhỏ bởi Ma Long cũng là một ám yêu. Trên thế gian này, có hai thứ có thể làm tổn thương ngoài ý muốn của nàng, chính là ám và quang. May sao, đối thủ trước mắt nàng lại chuyên về thủy, vậy nên dù có hơn nàng về cấp bậc, chiến thắng cũng sẽ không thuộc về hắn ta!

Chết tiệt! Ta làm sao có thể chiến thắng thứ yêu nghiệt này cơ chứ? Ả là ám, ta là thủy. Thủy vốn không thể đối chọi với ám. Cứ như thế này, chẳng nhẽ ta sẽ … chết trong tay ả sao??? Không… không thể có chuyện đó được!

Nơi này, Thượng Tôn bị Dạ Cơ vây khốn, bên kia, Trung Vương càng không phải nói, dưới sự công kích mạnh bạo của Hồng Tuyết, hắn chỉ có thể từng bước thoái lui. Khoan nói về việc Hồng Tuyết nắm trong tay ngũ hành chú, chỉ riêng việc cấp bậc cách xa nhau đã đủ khiến Trung Vương không phải là đối thủ của chàng

Cứ đà này, ta cùng Thượng Tôn pháp sư chắc chắn sẽ thua! Nếu như còn mong muốn sống sót, điều chúng ta cần làm chính là mở một con đường máu. Với pháp lực của ta, đằng nào cũng không thể thoát được, nếu đã vậy thì…

Nhận ra Trung Vương có đôi chút khác thường, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hồng Tuyết. Chàng hét lớn, “Nương tử, cẩn thận, hắn định tự bạo”. Nói xong, Hồng Tuyết liền phi thân về phía Dạ Cơ nhằm che chở cho nàng. Do quá lo lắng cho nương tử của mình mà Hồng Tuyết đã quên rằng, Trung Vương tự bạo mặc dù có sức công phá không hề nhỏ nhưng đâu thể tạo nên chút thương tổn nào cho Dạ Cơ. Đừng quên, nàng đã là một hồn ma!

Trung Vương nhìn thẳng Thượng Tôn. Hiểu được ẩn ý của Trung Vương, Thượng Tôn gật đầu rồi dùng phép lực còn sót lại của mình tạo nên một lá chắn, chống chọi lại sức tàn phá của đòn hy sinh. Nhận ra Thượng Tôn đã chuẩn bị sẵn sàng, Trung Vương mỉm cười, một nụ cười vô cùng mãn nguyện, “Tự bạo”

“Bùm”

“Ầm ầm…”

Cơn chấn động từ vụ nổ lớn do Trung Vương gây ra khiến cho tòa miếu hoang sụp đổ chỉ trong chốc lát. Dưới đống đổ nát đó là một nam nhân trung tuổi, quần áo xơ xác, đầu tóc đen xì, mặt mũi lấm lem. Do có thể chống đỡ được chiêu “Tự bạo” của Trung Vương, Thượng Tôn đành phải giải trừ “Thủy hóa”, dồn tất cả tâm lực tạo nên lá chắn phòng ngự

Nhìn khung cảnh xung quanh, Thượng Tôn cười cười, đến bản thân ta còn khốn khổ như này, hai tên yêu nghiệt kia làm sao có thể sống sót cơ chứ? Nghĩ vậy, Thượng Tôn liền quay người rời đi. Chỉ mới di chuyển được vài bước chân, một giọng nữ tử thanh thoát vang lên sau lưng chàng, “Đi đâu mà vội vậy?”

Thân thể của Thượng Tôn bỗng chốc cứng đờ, chàng không tin vào tai mình được nữa, Ả, ả ta còn sống ư? Sao có thể được? Chầm chậm quay lưng lại, cơn ác mộng của Thượng Tôn đã thành sự thật. Dạ Cơ, Hồng Tuyết vẫn còn sống, không những vậy, quần áo, thân thể hai người không có dù chỉ một chút tổn thương

“Ngươi…”

“Ta, ta làm sao có thể sống sót phải không? Điều đó ngươi hãy xuống dưới âm phủ tìm lời giải đáp”. Giơ bàn tay mình về phía Thượng Tôn, Dạ Cơ hét lớn, “Hấp sinh đại pháp”. Một phút sau, thân thể to lớn của Thượng Tôn đổ ầm xuống đất rồi nhanh chóng tan thành khói bụi, phiêu dạt trong không trung

Sau khi đã hấp thu hết sinh lực của Thượng Tôn, Dạ Cơ liền quay về phía sau mình, cười nói, “Tướng công, thiếp đã giải quyết hắn xong rồi. Chàng ra đi”

Đi ra từ đống đổ nát, Hồng Tuyết hơi phụng phịu, gương mặt nhỏ nhắn của chàng cũng vì vậy mà trông càng thêm phần dễ thương, khiến cho bất cứ ai cũng không thể nói chàng chính là kẻ vừa ra tay bức người ta vào con đường tự diệt

Hồng Tuyết nhìn Dạ Cơ, chầm chậm nói, “Tại sao nàng lại ôm lấy ta, dùng thân mình chở che cho ta? Nàng có biết rằng, làm vậy, rất có thể nàng sẽ bị hồn phi phách tán không?”

Dạ Cơ véo hai bờ má căng mịn của Hồng Tuyết, “Chàng quên thiếp đã uống Bất Tán đan do chính chủ nhân và Dạ Nguyệt ca bào chế năm nào đó ư? Từ khi uống đan dược thần kỳ đó, cơ thể thiếp đã không còn đơn giản là một hồn ma nữa rồi. Trên thế gian này, thứ có thể khiến cho thiếp tan biến còn không có tồn tại. Hơn nữa, chàng giận thiếp cái gì, chính thiếp mới là người phải giận chàng mới đúng”

“Nàng giận ta? Vì sao?”

Dạ Cơ ngồi xuống, đối diện với Hồng Tuyết, “Vì sao ư? Thân thể của chàng dù sao cũng chỉ là một tiểu hài chưa đến tuổi. Dưới sức công phá đòn tự bạo kia, chàng có thể sống sót sao? Ngay cả “Bình chướng chú” của chàng cũng chưa chắc có thể ngăn cản được đòn đó thế mà chàng lại lao về phía thiếp, định dùng thân mình bảo vệ thiếp. Chàng có biết giờ khắc đấy, thiếp lo lắng thế nào không? Ngộ nhỡ … “

“Ta … ta chỉ là…”

“Thiếp biết, chàng chỉ muốn bảo vệ thiếp, muốn thiếp có thể tiếp tục sống. Nhưng chàng quên rồi sao? Thiếp là ma, thiếp vốn đã chết rồi. Kể cả chàng có bảo vệ thiếp thành công đi chăng nữa, ngộ nhỡ chàng có mệnh hệ nào, chàng nghĩ rằng thiếp có thể tiếp tục sống sao? Thiếp đã mất chàng một lần rồi. Thiếp sẽ không để mất chàng một lần nữa đâu”

Lau khô giọt lệ nơi khóe mắt của Dạ Cơ, Hồng Tuyết liền dang đôi tay bé nhỏ của mình ra ôm lấy nàng, thì thầm từng tiếng, “Ta biết ta sai rồi. Ta biết rằng mình không nên làm bất cứ chuyện gì mà không suy nghĩ đến cảm nhận của nàng. Những lời nàng nói, ta đều nhận hết. Là ta sai, là ta sai, được chưa?”

Vỗ về tấm lưng của Dạ Cơ, sau khi chắc rằng nàng đã ngừng khóc, Hồng Tuyết tiếp, “Ta đã quên rằng, vụ nổ này không thể tổn thương đến nàng nhưng phải chăng nàng cũng đã quên? Đúng là “Bình chướng chú” của ta không thể ngăn chặn vụ nổ này nhưng nàng nhìn xem, ý phục của ta, y phục của nàng, y phục của tất cả chúng ta đều được tạo thành từ sự kết hợp của vải hắc kim cương và da của Ma Long. Vậy nàng nghĩ xem, ta có thể chống đỡ được vụ nổ này không?”

Dạ Cơ dụi dụi mặt vào má của Hồng Tuyết, xấu hổ nói nhỏ, “Đó là do người ta lo cho chàng chứ bộ”

Hồng Tuyết cười cười, “Tướng công biết, đa tạ nương tử đã lo lắng”, nói rồi buông Dạ Cơ ra, chỉ về hướng đám Hoàng Lực chạy mất, nói, “Nương tử, chúng ta giải quyết xong chỗ này rồi thì cũng đi gặp chủ nhân, xem nàng có cần hỗ trợ gì không”

“Thiếp cũng nghĩ như vậy, chúng ta đi thôi”

Dạ Cơ và Hồng Tuyết nói xong đều thông qua vòng ngọc, di chuyển tức thời đến bên Tuyết Lăng, để lại sau lưng bọn họ một đống đổ nát ghê người, lẫn vào trong đó là máu thịt bầy nhầy của vị Trung Vương xấu số kia. Nếu như biết rằng, ngay cả hi sinh tính mạng của mình cũng không thể giúp cho Thượng Tôn trốn thoát, không biết Trung Vương sẽ có cảm nghĩ gì?

Có những cái chết không hề uổng phí, có những cái chết không hề có chút ý nghĩa. Không may, cái chết của Trung Vương lại nằm ở vế thứ hai!

Truyện Chữ Hay