Nhận thấy thi ma Địch Khoan đã gần đuổi đến nơi, bên tai lại nghe tiếng Tô Liên kinh hoàng thúc giục, Bào Tử Phôi cắn chặt răng, liều mạng tăng nhanh tốc độ.
Vút!
Đại Hợp Thể thuật tuy giúp cho huynh đệ song sinh Bào Tử, Bào Phôi kết hợp thân xác làm một nhưng trí não thì vẫn chia hai, không cách nào hòa nhập được. Vậy nên mới xảy ra tình trạng hai người vô tình tranh giành quyền kiểm soát cơ thể mới, dẫn đến hành động có phần chậm chạp, trì độn.
Một điểm bất lợi khác. Đó là cảnh giới bọn họ tăng lên một tầng, nhưng rất khó thi triển sở học của bản thân trước đây. Bất kỳ kẻ nào muốn xuất ra đòn thế đều cần có sự phối hợp nhịp nhàng giữa trí não và thân thể. Trong khi cơ thể này của chung cả hai, vì vậy chẳng cách nào quen tay triển khai kỳ chiêu. Bào Tử Phôi chỉ có thể lợi dụng linh lực cường hoành của Tụ Linh kỳ mà đánh bậy đánh bạ, gặp phải kẻ địch mạnh mẽ và sống dai như thi ma Địch Khoan đúng là khắc tinh.
- Khặc khặc..!
Địch Khoan rốt cục cũng áp sát, ma thủ mang theo khói đen vỗ mạnh xuống đỉnh đầu Bào Tử Phôi.
Ào!
Điểm tồi tệ thứ ba của thuật hợp thể chính là hai người kia không thể cứ muốn tách ra là tách. Mỗi lần dù muốn hay không họ đều phải duy trì trong nửa canh giờ, đợi khi bí thuật hết tác dụng mới trở lại như cũ. May mắn thế nào, khi ma thủ của Địch Khoan vờn xuống cũng đúng lúc thời gian hợp thể kết thúc.
Cơ thể cao lớn của Bào Tử Phôi sáng rực lên, sau đó nhòe đi, chia thành hai bóng người nhỏ hơn nhiều. Thoạt nhìn cứ tưởng gã bị ma thủ của Địch Khoan chém đứt làm đôi, kỳ thực không phải.
Tô Liên đang ngồi trên vai Bào Tử Phôi, thấy hiện trạng báo hiệu thuật hợp thể hết hiệu quả cũng nhanh nhẹn phóng người xuống phía trước, chạy đi như tên bắn. Huynh đệ kia vừa tách ra, té lăn trên đất liền gấp rút chồm dậy, lồm cồm đuổi theo Tô Liên, mặt cắt không còn hột máu. Sau lưng là Địch Khoan giận dữ điên cuồng truy kích, tình hình này chỉ sợ qua thêm chút thời gian thì cả ba người sẽ táng mạng, khó lòng thoát nạn.
Bên Chủ đảo.
Đám đông đệ tử gần như nín thở theo dõi. Toàn trường im lặng cực độ, nghe được cả tiếng ruồi bay vo ve gần đó. Cảnh tượng trên màn hình quá mức kinh thế hãi nhân, người nào cũng có cảm giác như chính mình đang bị ác ma kia truy sát, tim đập chân run, đôi tay không tự chủ được nắm chặt đến mức trắng bệch mà chẳng hề hay biết.
Trên đài cao, Mai trưởng lão nhắm mắt lại như không muốn chứng kiến cảnh máu tanh này:
- Đáng thương cho bọn trẻ, lần này thì hết rồi!
Lý Dịch Phong cũng than:
- Dẫn Khí kỳ so sánh với Tụ Linh kỳ khác nào trời cao và vực sâu, hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Trừ khi có phép màu xảy ra..
Chưởng môn Phong Thiên cười nói:
- Phép màu đến rồi. Các vị đừng than nữa, thay vào đó tập trung theo dõi diễn biến thì hơn!
Hai vị trưởng lão nghe vậy liền mở bừng mắt ra, ngó lên màn hình.
Trong quá trình bị truy đuổi, nhóm Tô Liên chẳng biết vô tình hữu ý thế nào mà xông thẳng vào tâm đảo. Cuối cùng, người mà bọn họ chờ mong cũng đã xuất hiện.
Đây là một nhóm bốn người, ba nam một nữ, đang đứng chắn phía trước che chở cho nhóm Tô Liên. Nhìn qua động thái này, rất có thể bọn họ đều là người quen của nhau, giao tình không cạn.
Thủ lĩnh nhóm vừa xuất hiện là một thanh niên trẻ, mày kiếm mắt sao khá tuấn tú. Gã chính là Lữ Hoành vẫn luôn xếp vị trí thứ hai, đuổi sát Hoàng Đại trên bảng xếp hạng từ đầu đến giờ.
Ba người đồng hành với Lữ Hoành lần lượt là Sài Chu và Tiêu Long. Riêng thiếu nữ duy nhất trong bọn có tên gọi Lữ Nhan, là muội muội thân thiết của Lữ Hoành, dung mạo xinh xắn đáng yêu. Nhóm người này, điểm đáng nể chính là ai nấy đều có thực lực Dẫn Khí đỉnh phong, đủ sức làm đối trọng với phe Hoàng Đại.
Hai nhóm gặp lại nhau, chưa kịp nói mấy câu thì Địch Khoan đã gầm gừ xông tới, đôi ma thủ cuồng loạn tấn công.
- Khặc khặc..!
Tô Liên kêu lên nhắc nhở:
- Mọi người cẩn trọng, đừng để làn khói đen kia chạm vào cơ thể, mất mạng đấy!
Bốn người kia đang muốn tiến lên, nghe thế đành lui lại tạm thời lánh mũi nhọn. Lữ Hoành cầm trường kiếm màu xanh biếc quát to:
- Mau thiết lập kiếm trận, đừng chậm trễ!
Choang, choang vài tiếng liên hồi. Bốn người phối hợp nhuần nhuyễn, thoáng chốc chia ra bốn góc đều nhau tăm tắp, đứng thành hình vuông bao vây thi ma Địch Khoan vào giữa.
Đây là Tứ Hợp Kiếm Trận, tuyệt chiêu áp đáy hòm của bọn Lữ Hoành, một khi liều mạng thì ngay cả tu sĩ Tụ Linh tiền kỳ nếu sơ xuất cũng có thể ngã xuống.
Uy lực kiếm trận này rất mạnh mẽ, tuy nhiên lại như cái động không đáy cắn nuốt linh lực. Hiện giờ, quá rõ thực lực nhóm Tô Liên mà vẫn bị thi ma quái dị kia truy sát nên Lữ Hoành nào dám bảo lưu, vội cùng huynh muội trong nhóm triển khai kiếm trận vây công.
Kiếm trận vừa thành, đã nghe Lữ Hoành buông lệnh:
- Thiên Quang Áp Đỉnh!
Trường kiếm trong tay bọn họ đồng loạt chỉa lên cao, hai ngón tay trỏ và giữa của bàn tay trái vuốt nhẹ theo thân kiếm. Tức thì bốn luồng sáng từ lưỡi kiếm xẹt lên, hợp lại thành một chiếc đĩa xanh biếc to bảy tám tấc, tỏa ra hào quang vạn trượng, đè áp xuống đỉnh đầu thi ma Địch Khoan.
Ù ù ù!
Áp lực từ chiếc đĩa sáng xanh kia buông xuống cực lớn, khiến cho cơ thể Địch Khoan bị đè mạnh, không thể đứng thẳng người buộc phải khòm lưng. Gã gầm rú điên dại, đôi ma thủ đã rụng đi phân nửa ngón tay chập lại thật mạnh, luồng khói đen bốc lên ràn rụa, cuộn xoáy thẳng vào chiếc đĩa kia.
Ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa.
Dư chấn tỏa ra, tạo thành những cơn cuồng phong cực mạnh bắn về bốn phương tám hướng, suýt nữa thổi bay tất cả mọi người. Lữ Hoành đầu tóc rối tung, y phục giũ phần phật, thân hình chìm trong cuồng phong nhưng vẫn trụ vững như bàn thạch, mạnh mẽ hô vang:
- Vạn Kiếm Tỏa Khai! Nhanh!
Ba người còn lại đều cố chống chọi cuồng phong thổi qua, trường kiếm trong tay cùng nhau múa những đường lăng lệ đẹp mắt, rất nhiều tia sáng từ mũi kiếm bắn ra, chui thẳng xuống nền đất dưới chân thi ma Địch Khoan. Tiếp đó, có tiếng ầm ì kỳ lạ từ dưới lòng đất phát lên, rồi một đóa hoa xanh biếc như ngọc bùng nở, nuốt trọn thân thể cao to của Địch Khoan.
Nếu tập trung nhìn kỹ sẽ thấy đây không phải bông hoa gì cả, mà là vô số luồng kiếm quang kết hợp tạo thành. Lúc bông hoa xinh đẹp chết người kia nuốt trọn Địch Khoan cũng là khi vô số đạo kiếm quang chém thẳng vào người gã.
Chát! Chát! Chát!
Lẫn trong quầng sáng chói lóa, vô số tia lửa xẹt loạn tứ tung, kèm theo tiếng chan chát chói tai.
Bào Tử thét to:
- Cơ thể ác ma rất cứng rắn, uy lực Vạn Kiếm Tỏa Khai tuy mạnh nhưng nếu chia ra sẽ không đủ gây sát thương.
- Sao ngươi không nói sớm từ đầu?
Lữ Hoành tức giận nói khi thấy quả nhiên ác ma kia vẫn bễ nghễ đứng đó thách thức, mặc cho vô số đạo kiếm quang đâm vào người vẫn không hề hấn gì, cứ như được gãi ngứa, càng cười to từng tràng.
Lữ Hoành quyết đoán rống lớn:
- Tứ Kiếm Hợp Nhất! Tất cả dùng toàn lực đi, đừng giữ lại!
Ra lệnh xong, sắc diện Lữ Hoành trầm trọng áp hai bàn tay dọc theo hai bên thân trường kiếm, theo phương thức nào đó trút truyền linh lực vào. Nơi đầu mũi kiếm đột nhiên hiện ra một thanh kiếm nhỏ xíu sáng lòa, chậm rãi to lên.
Ba người kia cũng có động thái y hệt. Mũi kiếm của mỗi người đều hình thành một thanh tiểu kiếm sáng lập lòe, không ngừng phát triển kích thước.
- Hợp!
Chờ khi những thanh kiếm sáng bừng thứ hào quang mê hoặc kia to độ mấy tấc, Lữ Hoành nạt một tiếng ra hiệu. Thanh tiểu kiếm của gã đánh thẳng tới ngực Địch Khoan vẫn đang bị vô số đạo kiếm quang vây cuốn.
Ba người kia đồng thanh hô vang, trường kiếm vung mạnh.
- Tiến!
Ba thanh tiểu kiếm như ánh chớp bay tới, nhanh chóng hòa lại làm một với thanh tiểu kiếm vừa được Lữ Hoành xuất ra. Trong giây lát, thanh tiểu kiếm kia lớn lên gấp bốn lần lúc đầu, to hơn cả thước, như một lưỡi gươm ánh sáng mãnh liệt chém mạnh vào phần giữa bụng thi ma.
Phụp!
Tiếng cười của Địch Khoan vụt tắt, cơ thể rắn chắc ngỡ vô kiến bất tồi không ngờ bị đạo kiếm quang kia chém phải liền đứt ra làm đôi, ngã lăn lông lốc.
Bọn Lữ Hoành thu kiếm lại, không ai bảo ai đều ném một viên Hồi Khí đan vào miệng. Sắc diện bốn người tái nhợt như xác chết, linh lực toàn thân đã bị kiếm trận mau chóng rút cạn sạch không còn một mống.
Bào Tử xông đến trước tiên, kinh hô:
- Vẫn chưa xong đâu, thi ma này chưa chết!
Đúng là Địch Khoan chưa chết thật. Cơ thể bị cắt đứt làm hai mảnh nhưng vẫn ngo ngoe cử động, hai bàn tay cố gắng chụp lấy phần thân dưới kéo lại.
Chát!
Kiếm phong của Bào Tử cật lực chém xuống, như cũ vẫn bị dội ngược trở lại, lùi ra sau mấy bước mới đứng vững.
Bào Phôi cùng Tô Liên cũng gấp rút chạy đến, kiếm trong tay chém loạn xạ, cố ngăn cản song thủ Địch Khoan đang chậm chạp kéo phần thân dưới tới ngày càng gần hơn.
Bọn Lữ Hoành nhìn thấy cảnh này, có tâm muốn giúp nhưng vô lực, chỉ biết tranh thủ thời gian cố gắng phục hồi linh lực.
Chát! Chát! Chát!
Những tia lửa liên tục nhoáng lên mỗi khi kiếm của đám Tô Liên chém xuống thân thể ác ma. Thậm chí cổ tay Tô Liên vì dụng lực quá độ bị phản chấn mà nứt toác ra, máu hồng tuôn đổ.
Trưởng lão mập Lý Dịch Phong đứng ngồi không yên, tức tối giậm chân nói:
- Lũ nhóc này cuống quá mất khôn. Thi ma kia chỉ cứng rắn nhờ lớp da đầy vảy bên ngoài che chắn, sao không biết từ bên trong mà đâm? Còn nữa, ôm phần thân dưới của thi ma ra xa có phải là xong không, cần gì phải đâm chém trong vô vọng như vậy. Thật là tức!
Mai trưởng lão nhíu chặt đôi mày bạc muốn chạm vào nhau, buột miệng than:
- Tình thế quẫn bách, kẻ địch lại quá nguy hiểm quái dị, không thể trách chúng được!
Trong khi đó, ở bên kia dường như Bào Phôi nghe được lời mách nước của Lý Dịch Phong, đột ngột buông bỏ kiếm, nhào tới ôm phần hạ thể của thi ma chạy đi, không cho chúng tái hợp.
- Khặc Khặc..!
Chỉ chờ có vậy, Địch Khoan cười dài khùng khục, đôi ma thủ hí hoáy mấy cái. Phần thân dưới của thi ma bỗng bốc khói đen ngùn ngụt, hút chặt thân hình Bào Phôi vào, khiến gã cuồng loạn kêu gào:
- A...! Cứu ta..!
Bọn Tô Liên vội vàng phóng tới nhưng đã muộn. Cơ thể Bào Phôi ngay khi bị làn khói đen chạm vào liền mục rữa, da thịt xương cốt nhễu nhão đổ xuống thành đống nhầy nhục rất đáng kinh tởm, khiến hai người kia lật đật lùi lại phía sau.
Dị trạng vẫn chưa hết. Đống thịt bầy nhầy kia bỗng nhiên như có sinh mạng, nhúc nhích qua lại rồi cuộn thành một cục to chạm vào phần thắt lưng của thi ma, đúng ngay vị trí bị chém đứt khi trước.
Những tiếng xì xì kỳ lạ chốc chốc lại nổ vang ngay vùng thắt lưng thi ma, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được rất nhiều cơ thịt, gân cốt bành trướng mọc ra, lan nhanh lên trên. Thoạt tiên là cơ bụng, rồi đến phần ngực, hai cánh tay tráng kiện với móng vuốt đen dài, cái cổ, sau cùng là một cái đầu mới với ba con mắt trắng dã mở ra. Ba con mắt này to bằng mắt người thường, xếp thành hàng ngang giữa trán, hoàn toàn không có đồng tử, vô cùng đáng sợ.
Đây cũng không thể gọi là đầu, ngoại trừ mắt và miệng lộ rõ, còn lại vẫn là phần thịt thối nát nhầy nhụa, liên tục rỉ nước vàng tanh hôi.
Thi ma vừa mới hình thành không có vẻ gì vội vàng, tảng lờ đám người đang run sợ kia, bước lại gần phần thân trên của mình, đôi ma thủ cầm lấy nâng lên rồi áp mạnh vào ngực.
Cảnh tượng mới rồi lại tiếp diễn, nhưng lần này cơ nhục lan tràn bao phủ khắp người thi ma. Những nơi được trọng tổ đều thô to hơn trước, tràn đầy lực lượng.
Bào Tử run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên muốn rách khóe. Tận mắt chứng kiến cái chết đau đớn của huynh đệ song sinh khiến gã không thể chịu nổi, gầm to lao tới gần thi ma, một chiêu Tróc Ảnh Nhất Kiếm tái hiện, hóa thành cơn lốc xoáy bắn thẳng vào ba con mắt giữa trán thi ma.
- Khặc khặc..!
Đang trong quá trình tái sinh đề thăng sức mạnh nhưng thi ma vẫn nhẹ nhàng nâng một tay lên, dễ dàng bắt được trường kiếm nhanh như thiểm điện của Bào Tử.
Chát!
Kiếm kỹ bất thành, Bào Tử lảo đảo chưa kịp thoái lui thì ma thủ đen kịt của thi ma đã chộp nhanh tới.
- A..!
Bào Tử chỉ có thể rống gào một tiếng, ngay sau đó đã biến thành một phần thân thể của thi ma. Được thêm hai thân xác trẻ trung bồi đắp, thi ma thoáng chốc đã cao hơn bốn thước, thỏa mãn phát ra những tiếng gào rú điên loạn xen lẫn tràng cười ma quái hưng phấn.
Chưởng môn Phong Thiên nhướng mày lẩm bẩm:
- Phệ Linh Trọng Sinh! Không ngờ gã đệ tử kia đánh bậy đánh bạ thế nào lại triệu hồi được ma vật cỡ này.
Lý Dịch Phong đã đứng hẳn lên, bỏ cả phong phạm trưởng lão cao quý đáng kính, bực tức nói như hét, có vẻ muốn truyền đạt ý nghĩ của mình tới đám đệ tử đang hoảng loạn bên kia:
- Chạy mau lên! Còn đứng ngẩn ra đó run rẩy làm gì, đám hậu bối ngu ngốc này!
Chòm râu của Mai trưởng lão thiếu điều dựng ngược, quay sang Phong Thiên đề xuất:
- Chưởng môn, sự thể đã đến mức này, người còn chưa hạ lệnh giải cứu bọn chúng sao?
Phong Thiên cười nhẹ, lấy trong người ra một mảnh đồ hình góc cạnh, lởm chởm xấu xí. Trên bề mặt đồ hình này, lạ lùng thay, lại có rất nhiều cây cối, núi đá, đồi trọc, sông suối ao hồ, cảnh quan y như thật, chỉ có điều thu nhỏ với tỷ lệ rất thấp.
Toàn bộ những trưởng lão, kể cả Thanh Tâm đo cô có mặt trên bình đài cùng ồ lên sửng sốt. Mai trưởng lão nhẹ nhõm vuốt trán:
- Thì ra chưởng môn đã chuẩn bị món đồ chơi này, thảo nào ung dung như vậy từ đầu đến giờ, mặc kệ chúng ta lo lắng không yên!
- Ta với mấy vị sư thúc đã tốn rất nhiều công sức đấy.
Phong Thiên bật cười, bàn tay phải xòe ra, xoa nhẹ phía trên đồ hình Thí Luyện đảo thu nhỏ kia.
Trường cảnh kỳ diệu liền diễn ra, ngay vùng rừng rậm ứng với vị trí đám Tô Liên, Lữ Hoành đang chạy trối chết bên kia. Những người này đột ngột hiện ra bên trong đồ hình, dù nhỏ xíu nhưng vẫn sống động như thật. Phía sau bọn họ là thi ma đang cuồng ngạo đuổi theo, qua lăng kính đồ hình cũng trở nên bé xíu, tựa món đồ chơi bằng nhựa.
Phong Thiên hơi đưa tay xuống, nhẹ nhàng chụp lấy thi ma vào lòng bàn tay, sau đó bóp mạnh.
Trên đảo Thí Luyện, bọn Lữ Hoành sắp rơi vào tay thi ma, bỗng phát hiện một bàn tay khổng lồ từ trời cao thò xuống tóm lấy thi ma như bắt một con kiến. Chứng kiến bàn tay khổng lồ kia xoa nhẹ rồi thả xuống một đám bụi tro đen thui, theo gió thổi bay đi khắp nơi thì cả bọn ngẩn ngơ.
Lữ Nhan vẫn còn thở dồn dập, vừa mừng vừa sợ kêu khẽ:
- Vừa rồi... bàn tay kia là cái gì?
Lữ Hoành cười khổ:
- Ta đoán không nhầm thì kia chính là tay của chưởng môn. Chắc hẳn đây là trò chơi Chưởng Khống Giả kỳ ảo đã được chưởng môn sắp đặt từ đầu.