Tuyệt Địa

chương 53: trò chơi sinh tử (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Mẹ nó! Sao ngươi không nói sớm?

Gã mập rống lên như heo bị chọc tiết, dẫn đầu cả nhóm lao đi bất kể sống chết. Thời khắc sinh tử, ba người chẳng dám bảo lưu linh lực, dốc cạn vốn liếng phi hành thật nhanh, cố gắng thoát ra khỏi phạm vi cảm ứng của Địch Khoan đã hóa ma.

Trần Phi nói trong hơi thở gấp gáp:

- Sao tiểu đệ cứ cảm giác có một nguồn áp lực cực mạnh ngày càng tiến gần phía sau?

Mãnh Kích cười khổ:

- Chính là tên kia. Sau khi ma hóa, thực lực của Địch Khoan hiện giờ e rằng ngay cả tu sĩ Tụ Linh kỳ bình thường cũng khó là đối thủ. Tốc độ của chúng ta đã tăng đến cực hạn nhưng chỉ sợ vẫn khó thoát khỏi ma thủ của gã!

- Ta sẽ không bỏ cuộc chừng nào vẫn còn cơ hội. Cố lên, phía trước như có mấy kẻ đang giao chiến, vượt qua bọn chúng thì chúng ta sẽ kéo dài thêm được chút ít thời gian!

Gã mập cắn răng nghiến lợi chạy điên cuồng, kéo theo Trần Phi và Mãnh Kích đuổi bám phía sau.

Trần Phi có thể chạy nhanh hơn, từ đầu đến giờ nó vẫn cố tình giảm tốc độ để đồng hành cùng hai vị sư huynh này. Ba người tình thân như tay chân, Trần Phi không thể trong lúc hiểm nguy bỏ bọn họ lại chỉ lo chạy thoát thân, việc này nó không làm được.

Nhóm người mà Cao Thủ vừa nói có khoảng bốn năm tên đang đánh nhau sống chết, đã đến hồi gay cấn quyết liệt phân thắng bại, nhìn thấy ba nhân ảnh lao tới cực nhanh thì đều giật mình vội dừng tay lại né tránh.

Bọn Trần Phi chốc lát đã khuất dạng sau những rặng cây xanh rì, để lại đám người ngẩn ngơ chẳng biết vì sao bọn nó lại chạy như bị ma đuổi thế kia, rất khó hiểu.

Mà đúng là bọn Trần Phi đang bị ma đuổi thật. Bọn họ vừa chạy qua chỗ kia chưa được bao lâu thì Địch Khoan đã đuổi tới. Lúc này, thân hình gã cao hơn ba thước, cơ bắp nổi lên thành từng bó cực to, cực tráng kiện, khắp thân phủ đầy những miếng vảy bằng nửa lòng bàn tay vô cùng quái dị. Thoạt nhìn Địch Khoan như một con quái vật đầy vảy đen kịt, tứ chi dài lêu nghêu gần gấp đôi người thường.

- Quái vật gì thế này? Chạy mau các huynh đệ!

- A, thật quá ghê tởm, mọi người cẩn thận cùng nhau đối phó quái thú!

- Sao trên đảo lại có yêu thú? Không phải nói cao tầng đã xử lý toàn bộ rồi sao? Chết tiệt!

Đám kia nhìn thấy Địch Khoan thì thất kinh hồn vía lùi lại. Hình dạng quá ghê tởm của gã có thể dọa chết bất kỳ ai yếu bóng vía, đã vậy cái miệng với cặp răng nanh sắc nhọn liên tục há ra cười lên từng tràng quái dị. Đôi mắt trắng dã không chút nhân tính của Địch Khoan nhìn chằm chằm vào mấy kẻ này, lộ rõ sự thèm khát khó nén nhịn.

- Các... ngươi... chết... đi..!

Địch Khoan khàn khàn kêu rú, cơ thể to lớn đột ngột xông đến, đôi tay với móng vuốt bén nhọn chụp thẳng vào một tên. Tốc độ của Địch Khoan quá nhanh, tên kia chẳng kịp phản ứng đã bị móng vuốt xuyên thủng đầu, máu và não trắng trắng đỏ đỏ phụt ra ngoài rất ghê khiếp, chết mà không thể thốt lên được tiếng nào.

- Cùng nhau giết nó!

- Quái vật này như đang phát điên không còn tỉnh táo, các ngươi đừng sợ!

Những đệ tử tham gia đại hội đều không phải dạng tầm thường nhát gan, sau giây phút hoảng loạn thì nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hô hào cùng nhau cầm Pháp Khí nhất tề công kích Địch Khoan.

Chát! Chát! Chát!

Hoa lửa tung tóe.

Tình trạng hệt Trần Phi tấn công Địch Khoan khi trước lại diễn ra. Pháp Khí của đám đệ tử này đánh vào thân thể Địch Khoan liền như va phải tảng đá cực rắn, dội ngay lại phía sau không gây được chút tổn hại gì, chẳng những vậy hổ khẩu tay bọn họ còn tê rần vì lực phản chấn.

- Khặc khặc! Chết..!

Bị đánh vào, Địch Khoan càng thêm điên cuồng cười lên điên dại, xông vào đám người như mãnh hổ giữa bầy dê, song thủ chụp loạn xạ.

Phụp! Phụp!

- A..!

Tiếng gào rú thảm khốc vang dậy.

Chốc lát, đã có thêm hai người bị bóp nát thủ cấp mà chết. Thi thể không đầu vẫn còn co giật, tứ chi co rút quíu lại theo phản xạ dây thần kinh, huyết não rơi đầy mặt đất thành từng cục tởm lợm. Mùi máu tươi nồng nặc bốc lên, theo gió lan đi khắp nơi.

Năm người chết ba, chỉ còn lại hai tên đang khiếp hãi cực độ nào dám ở lại tìm chết, chia ra hai hướng chạy biến đi, vô cùng hoảng loạn.

- Khặc khặc..!

Địch Khoan thấy máu càng thêm hưng phấn, thè cái lưỡi đỏ lòm liếm những giọt máu tươi còn đọng lại trên tay. Gã cười sặc sụa đuổi theo, quyết không buông tha bất kỳ người nào.

Một trong hai kẻ xấu số còn lại chạy chưa được bao xa đã bị Địch Khoan đuổi tới sát sau lưng. Biết chạy cũng không thoát, tên này quay lại, trường kiếm vung lên liều mạng, miệng gầm rú:

- Ta liều mạng với ngươi, quái vật kinh tởm!

Địch Khoan không xem chiêu kiếm này ra gì, thản nhiên để mặc cho trường kiếm đâm vào người, song thủ từ trên cao vỗ mạnh xuống.

Chát!

Trường kiếm đâm phải cơ thể cứng như đá của Địch Khoan liền dội ngược trở lại. Hai mắt tên kia mở to, bất lực trừng trừng nhìn móng vuốt tử thần ập tới sát mặt.

Phụp!

Thủ cấp vỡ nát, huyết hoa tán loạn. Tên kia nặng nề ngã xuống, thân hình co giật vài cái rồi im lìm, hồn du địa phủ.

- Khặc khặc..!

Địch Khoan điên dại cười lên từng trận như ma tru quỷ khóc, thân thể to lớn kỳ dị tiếp tục truy theo tên cuối cùng trong nhóm vẫn chưa chạy được bao nhiêu xa. Máu tươi khiến toàn bộ dã tính của gã sau khi ma hóa đều bộc phát, muốn biến đảo Thí Luyện thành địa ngục trần gian, chẳng còn một ai sống sót trở về.

Trên Chủ đảo.

Bốn, năm đệ tử trong nhóm trăm người dẫn đầu đột ngột chết đi, nhưng số thẻ bài tương ứng lại còn giữ nguyên, chẳng thuộc quyền sở hữu của ai khác khiến mọi người đều rất khó hiểu.

Lẽ thường, chém giết nhau trên đảo Thí Luyện là vì mục đích chiếm đoạt thẻ bài, tích lũy thêm điểm củng cố thứ hạng cho bản thân. Chẳng có ai điên khùng, hoặc ngu ngốc đến mức sau khi giết đối thủ xong lại bỏ đi, không thèm lấy bất kỳ thứ gì như vậy.

Trừ khi đã xảy ra chuyện gì đó ngoài sức tưởng tượng trên đảo Thí Luyện mà tất cả chưa biết.

Rất nhiều người suy nghĩ thầm đoán, nhưng chẳng ai biết chính xác đó là chuyện gì. Vậy nên ánh mắt vô số người đều tập trung nhìn vào những màn hình lớn truyền cảnh tượng từ rất nhiều góc độ trên đảo Thí Luyện, hy vọng sẽ tìm ra manh mối gì đó khả dĩ giải đáp được sự việc quá khó hiểu này.

Trên đài cao, chưởng môn Phong Thiên lẩm bẩm như tự nói:

- Quái lạ! Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không ổn?

Mai trưởng lão trấn an, dù trong lòng cũng đang rất khó hiểu:

- Chờ thêm chút nữa xem sao! Có thể bọn họ vẫn còn giao chiến chưa xong, nên không có thời gian thu thập thẻ bài.

- Cũng hữu lý, nhưng ta vẫn có linh cảm bất tường, lạ thật!

Phong Thiên gật đầu, tuy vậy nét mặt chưa hoàn toàn yên tâm.

Thanh Tâm đo cô bỗng lạnh nhạt cất tiếng:

- Bốn năm mạng đồng loạt ngã xuống chỉ cách nhau không bao lâu, chứng tỏ kẻ xuất thủ có thực lực vô cùng vượt trội. Từ lúc giết chết những người kia đến giờ đã khá lâu, luận theo tình hình mà nói thì rõ ràng gã này chê thẻ bài không thèm thu lấy, chẳng phải không có thời gian.

- Ta cũng chỉ ước đoán vậy thôi, sự thể thế nào cần phải chờ xem mới biết chắc được! Người bình thường chẳng ai hành động ngu xuẩn đến vậy, chỉ có thể đang vướng bận chuyện nào đó chưa tiện.

Mai trưởng lão bình thản nói.

Phong Thiên như nghĩ ra chuyện gì đó, sắc mặt nghiêm lại:

- Người bình thường đương nhiên sẽ không làm thế, nhưng nếu tên này đang phát cuồng, thần trí không được tỉnh táo thì sao?

- Ý chưởng môn sư huynh là tên kia sử dụng tà pháp cấm kỵ?

Dung nhan mỹ miều của Thanh Tâm đo cô thoáng rúng động.

Phong Thiên cau mày đáp:

- Như lời Mai trưởng lão vừa nói, dù sao đây chỉ là ước đoán không căn cứ. Ta hy vọng bản thân đã sai!

Mai trưởng lão khổ não than thở:

- Chưởng môn không sai, mọi người nhìn lên màn hình chính giữa đi!

Mọi người chú tâm quan sát. Trên màn hình lớn treo ngay giữa đang phát ra hình ảnh một con quái vật người không ra người, ma không ra ma liên tục truy kích hạ sát bất kì ai nó gặp trên đường. Kẻ này chính là Địch Khoan đã phát ra toàn bộ huyết tính, mỗi lần xuất thủ là lấy đi một sinh mạng, bất kể lạ quen đều không buông tha.

Những tiếng sợ hãi, thảng thốt kinh hô không ngừng từ cửa miệng những người quan khán vang ra.

Sau một thời gian dài khá yên ắng, thoáng chốc quảng trường đã lại ồn ào nhốn nháo. Rất nhiều đệ tử đều chẳng biết quái vật kia là thứ gì mà thực lực cường hãn như vậy, đã thế còn tàn nhẫn giết hại không ít người khiến ai nhìn thấy cũng lạnh người, rùng mình mấy lượt, gai ốc nổi đầy.

Một số đệ tử có đủ thực lực tham gia đại hội nhưng vì lí do sợ chết đành ở nhà thì lúc này đang thầm kêu may mắn, tự khen mình đã quyết định sáng suốt.

- Thật không ngờ, lại có đệ tử dám lén lút tu luyện Huyết Hải Tàn Ma Công!

Phong Thiên chứng kiến cảnh tượng này cũng không tỏ thái độ gì, chỉ trầm giọng nói khẽ.

Mai trưởng lão thở dài:

- Điên rồ, loạn hết cả rồi! Để ta cử vài đệ tử hạch tâm trong Chấp Pháp Đoàn lên đó thiết lập lại trật tự, không thể để thêm nhiều người chết oan uổng nữa!

Phong Thiên chợt khoát tay ngăn cản:

- Không cần. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, chúng ta sẽ thu dọn tàn cuộc nhưng không phải bây giờ!

- Như thế sao được! Nếu còn chậm trễ, e rằng tên điên kia sẽ giết chết tất cả đệ tử!

Trưởng lão Lý Dịch Phong chen vào phản đối, vẻ mặt vô cùng lo lắng cho an nguy của những đệ tử đang ở bên kia bị Địch Khoan cuồng loạn truy giết.

- Đúng vậy. Không phải khi trước chưởng môn đã nói những đệ tử này đều là tài nguyên vô giá của tông môn, sao có thể để bọn họ chết oan uổng như vậy được?

Mai trưởng lão cũng phản ứng rất quyết liệt.

Phong Thiên nở nụ cười thản nhiên:

- Ta chỉ khuyên bọn chúng nếu được thì nhẹ tay một chút, đừng đuổi tận giết tuyệt. Ta hiểu tâm tình của các vị, nhưng thử hỏi sau này bọn chúng ra ngoài hành tẩu, các ngươi có che chở được mãi không? Đã chấp nhận tham gia đại hội, có nghĩa những đệ tử này đều chuẩn bị sẵn tâm lý chấp nhận cái chết đến bất cứ lúc nào, vậy cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, cớ gì phải xen vào? Đây là một cơ hội không nhỏ để ma luyện!

- Ta không chấp nhận suy nghĩ này của chưởng môn, ma luyện thế nào khi đẳng cấp song phương quá chênh lệch? Người nhìn đi, đây đơn thuần chỉ là trận chém giết đồ sát một chiều!

Một vị trưởng lão ngồi gần đó cũng tham gia tranh luận, nêu ra quan điểm khá gay gắt.

Thanh Tâm đo cô nhếch môi:

- Thường ngày ta hay có ý kiến trái ngược với chưởng môn sư huynh, nhưng riêng vấn đề này thì vô cùng nhất trí. Tiềm năng của con người là vô hạn, càng ở trong tình cảnh nguy hiểm sẽ càng khai thác được tối đa khả năng tiềm ẩn trong bản thân. Biết đâu nhờ quyết định của chưởng môn mà sau kỳ đại hội này, tông môn lại có thêm một số tu sĩ Tụ Linh kỳ?

Lý Dịch Phong có chút buồn cười mỉa mai:

- Lập luận vớ vẩn nhất mà ta từng nghe đấy! Sao Thanh Tâm sư muội không quyết chiến sinh tử với chưởng môn một trận, để khai phá tiềm lực của ngươi. Biết đâu sẽ đột phá lên một đại cảnh giới cũng chưa biết chừng.

Thanh Tâm đo cô cười nhạt:

- Quyết đấu với chưởng môn thì ta không hứng thú, nhưng với Lý trưởng lão lại có đấy. Hay chúng ta thử một phen xem thế nào?

- Hừ, nói đi nói lại cũng là lảng tránh vấn đề. Đúng là đàn bà suy nghĩ chẳng tới đâu!

- Rõ ràng có người sau khi chơi dại bị phá hỏng Bảo Khí nên ngày càng chết nhát, chỉ biết núp đầu trong mai rùa đen!

- Ngươi...

Phong Thiên nghiêm mặt nạt ngang:

- Tất cả im lặng! Đều là huynh muội đồng môn, khẩu chiến với nhau có ích gì? Tóm lại, quyết định ta đã đưa ra sẽ không thay đổi, hai bên đừng ồn ào nữa!

- Đành vậy! Chiến lớn chuẩn bị xảy ra rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa, tập trung xem đi!

Mai trưởng lão khuyên giải, thừa biết không thể thay đổi được lập trường của Phong Thiên nên chẳng nói nhiều nữa làm gì.

Xưa nay, phong cách làm việc của Phong Thiên luôn như vậy, lúc thường hòa khí nhưng khi cần cũng rất độc đoán. Nhớ năm xưa, khi Phong Thiên mới ngồi lên cương vị chưởng môn, có rất nhiều người phản đối cung cách này của y nhưng càng về sau tỷ lệ càng giảm dần.

Bởi vì Phong Thiên độc tài nhưng trí tuệ rất cao, ánh mắt luôn vượt trên tất cả mọi người, chưa từng phạm sai lầm dù nhỏ. Cũng nhờ tài chèo lái của y mà Càn Hư đảo mới phát triển mạnh mẽ, có được vị trí thứ năm trong Thập Đại Tông Môn ngày nay.

Trên màn hình lớn, đúng là một trận đại chiến đang sắp diễn ra.

Địch Khoan một đường càn quét, lấy mạng rất nhiều người, xộc thẳng vào trung tâm đảo rốt cuộc cũng gặp nhóm cao thủ. Đây là một nhóm ba người, hai nam một nữ. Cả ba người đều có thực lực Dẫn Khí đỉnh phong, trong đó thiếu nữ kia chính là Tô Liên từ đầu đến giờ vẫn vững chắc chiếm giữ vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng.

Tô Liên có dáng người thấp bé, diện mạo cũng gọi là khả ái nhưng đôi mắt nhỏ cùng chân mày xếch lên khiến nàng ta nhìn hơi dữ dằn, khó gây được thiện cảm cho người đối diện.

Hai thanh niên đồng hành với Tô Liên có diện mạo cực kỳ giống nhau, như là huynh đệ song sinh. Bọn họ có tên gọi Bào Tử và Bào Phôi. Lúc này, cả hai cùng cầm vũ khí đứng chắn hai bên bảo vệ Tô Liên, tựa như hộ hoa sứ giả sẵn sàng liều chết vì người tình trong mộng.

- Khặc khặc! Chết đi..!

Địch Khoan cười sặc sụa nhảy tới, song thủ chia làm hai hướng, cùng lúc tấn công hai gã kia.

Huynh đệ Bào Tử, Bào Phôi vô cùng ăn ý, lạng sang hai bên tránh thoát ma trảo của Địch Khoan, đồng thời trường kiếm trong tay chém mạnh.

Người đời thường nói huynh đệ song sinh có thần giao cách cảm, chẳng biết đúng thật hay không, chỉ thấy trước mắt huynh đệ này phối hợp vô cùng chặt chẽ. Bào Tử chém vào phần cổ Địch Khoan, còn Bào Phôi lại nhắm vào cẳng chân.

Trong chớp mắt, thượng bàn và hạ bàn của Địch Khoan đã bị vây chặt, nhảy lên không thoát mà thụp xuống cũng chẳng xong, muốn hoàn toàn tránh bị kiếm thương thì Địch Khoan buộc phải nhảy lùi về sau.

Kiếm chiêu của cặp huynh đệ song sinh này nhìn rất đơn giản nhưng kết hợp với nhau lại tựa như thiên y vô phùng, đã bức tử không ít người. Địch Khoan tiến tới thì kết cục là cái chết, nhưng lùi lại vẫn rơi vào cạm bẫy do bọn họ giăng ra sẵn từ trước, chờ đón Địch Khoan sẽ là một loạt kiếm chiêu liên hoàn vô cùng đáng sợ.

Đáng tiếc, Địch Khoan lúc thường có thể sẽ sợ hãi đòn phối hợp hoàn mỹ này, nhưng hiện giờ trong tình trạng ma hóa thì Pháp Khí trung phẩm đã không đủ uy lực để gây thương tích cho gã.

Lưỡng đầu thọ địch nhưng Địch Khoan vẫn đứng yên tại chỗ chẳng thèm né tránh, song trảo chớp động tiếp tục nhắm vào đỉnh đầu của hai người kia công tới. Tình thế này nhìn vào tựa như Địch Khoan quyết lấy mạng đổi mạng, nhưng rõ ràng chiêu công của gã vẫn chậm hơn vài nhịp, sẽ khó đạt được ý đồ đồng quy vu tận.

Truyện Chữ Hay