*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Con trưởng thành nhanh hơn dự đoán của cậu rất nhiều.” Ở trước mặt ông Khánh và Tề Đại Khí, Kiều Hãn lúc nào cũng nghiêm nghị. Nhưng khi đi chung Triệu Lâm, cả người ông đều trở nên thả lỏng.
Triệu Lâm cười xấu hổ. Anh thật sự không đoán được rằng trước đây cậu đã nhìn thấu chuyện mình đang tu luyện.
Đồng thời, anh cũng rất ngạc nhiên, không biết đối phương làm sao nhìn thấu được, lại còn có thể biết được cảnh giới cụ thể của mình nữa.
Kiều Hãn dường như hiểu được suy nghĩ của anh, chủ động giải thích: “Môn phái nào cũng có sở trường riêng. Nhà họ Kiều chúng ta có một pháp môn tên là Vọng Khí Thuật.”
Triệu Lâm chợt nảy lên một ý, lập tức vận chuyển Hỏa Nhãn Kim Tinh của mình.
Ngay sau đó, anh liền nhìn thấy từng dòng chân khí hùng hậu chảy xuôi khắp người Kiều Hãn.
Triệu Lâm tiếp tục nhìn về phía đan điền của ông, vốn định xem kỹ bên trong đan điền của ông.Nhưng đập vào mắt anh là một mảng sương mù dày đặc.
Đan điền của Kiều Hãn dường như có một điểm thần kỳ nào đó ngăn cản Hỏa Nhãn Kim Tinh của anh.
“Vọng Khí Thuật kém hơn Hỏa Nhãn Kim Tinh nhà họ Triệu một chút. Con đừng nhìn, nếu con muốn biết cảnh giới hiện nay của cậu, thì con ít nhất phải bước lên cảnh giới thứ tư.” Kiều Hãn kinh nghiệm phong phú, gần như vừa bắt đầu liền nhận ra rằng đứa cháu trai của mình đã bị lời nói của mình ảnh hưởng, vận dụng năng lực đi xem cảnh giới của mình.
“Cảnh giới thứ tư rất quan trọng hả?” Triệu Lâm hỏi.
Gần như tất cả mọi người đều đang nhắc anh về cảnh giới thứ tư.
Giang Tước Nhi, Trần Cửu Kỳ, thậm chí là ông cụ Trần.
Bây giờ ngay cả cậu mình cũng nhấn mạnh về cảnh giới thứ tư. Điều này khiến cho lòng tò mò của Triệu Lâm lên đến đỉnh điểm.
“Chờ khi nào con lên cảnh giới thứ ba thì cậu mới có thể nói cho con biết. Nếu bây giờ nói cho con về bí mật ở cảnh giới thứ tư thì chính là hại con.” Kiều Hãn lắc
đầu, thu lại ý cười trên mặt, nói với giọng điệu nghiêm túc.
Triệu Lâm muốn nói lại thôi. Có điều, nghĩ đến chuyện Kiều Hãn chắc chắn sẽ không hại mình, anh liền chủ động đè nén sự tò mò trong lòng, gật đầu đồng ý.
Thấy cháu trai chịu nghe lời khuyên của mình, Kiều Hãn nhìn cháu trai bằng ánh mắt khen ngợi.
Lúc này, hai người họ đã đi qua trang viên nhà họ Trần, đến vườn hoa sau nhà thủy tạ.
Kiều Phương đang cùng Trần Thi Mạn chơi với mèo.
Hai người phụ nữ đang cười nói trên thảm hoa, không hề nhận ra Triệu Lâm và Kiều Hãn mới đến.
Triệu Lâm và Kiều Hãn nhìn thấy cảnh kia, cả hai đều ngầm hiểu mà dừng bước lại, để cho Kiều Phương được vui vẻ ngay tại khoảnh khắc này.
Kiều Hãn thấy dáng vẻ hiếm khi vui vẻ của chị gái, tùy tiện đút tay vào trong túi quần, nói: “Dường như con rất sốt ruột tăng lên thực lực của mình.”
“Thế giới này phức tạp hơn so với tưởng tượng của con. Con chỉ có thể cần cù bù thông minh.” Triệu Lâm nghiêm túc nói.
“Cần cù bù thông minh?” Kiều Hãn nghĩ nghĩ về câu này, sau đó nhìn thoáng qua cháu trai của mình, cười nói: “Tính cách khiêm tốn của con không hề giống với thằng cha của con chút nào!”
“Hả?” Đây là lần đầu tiên Triệu Lâm nghe thấy có người nhắc đến cha mình ngoài mẹ mình.
Kiều Hãn thấy anh muốn nghe thì tiếp tục cười nói: “Con biết nếu cha con gặp. tình cảnh hiện tại của con, thì ông ta sẽ nói gì và làm gì không?”
Trên mặt Triệu Lâm hiện lên vẻ tò mò.