Tuyết Dạ Phi Hành

chương 31: núi tuyết ở đó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nhường đường với, đừng có chặn cửa.” Những cô dì chú bác kéo chiếc vali to tướng được người nhà đến đón nôn nóng đẩy Mộ Hàn đang đứng ngẩn người sang một bên. Nhạc Thần An kéo anh sang góc trống ở gần đây mấy bước, tránh dòng người qua lại vội vội vàng vàng ở cửa.

“Thì là, hôm nay em rảnh nên đến đây xem sao…” Nhạc Thần An thấy anh vẫn không mở miệng nên có phần căng thẳng: “Có phải anh có người đến đón rồi không? Ừm, anh không cần để ý đến em, chụp hình xong em đi ngay.” Cậu cúi đầu vỗ lên túi máy ảnh, chợt nhớ ra trong tay còn đang cầm một ly sữa bò nóng: “À đúng rồi, cái này anh uống nhân lúc còn nóng đi. Em vừa mới mua.” Cậu nhanh chóng móc từ trong túi ra một viên kẹo hoa quả rồi thả vào ly.

Mộ Hàn cúi đầu nhìn ly sữa bò vẫn còn bốc hơi nóng, bỗng nhiên giơ tay đẩy một cái, đè cậu lên tường, cúi đầu hôn cậu. Nhạc Thần An cảm nhận được rõ ràng làn môi đang lạnh như băng của anh dần trở nên nóng bỏng, hơi thở cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Không biết do anh xúc động hay do quá tập trung tinh thần, bàn tay Mộ Hàn đè trêи vai cậu khẽ run, trong nháy mắt đầu óc Nhạc Thần An trở nên trống rỗng. Tiếng ồn ào xung quanh biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại hơi thở của người đang mất kiểm soát vấn vít bên tai. Cậu không khống chế được lực tay bóp một cái, ly giấy bị bóp bẹp, sữa bò nóng rơi rớt xuống đất.

Cả bàn tay bị sữa nóng đổ lên, lý trí quay trở lại trong nháy mắt. Cậu nhọc nhằn di chuyển gương mặt, nắn gáy Mộ Hàn: “Ngoan, đừng ở đây, nhiều người lắm. Chúng ta về trước đã.”

Mộ Hàn không chịu động đậy, dụi đầu tựa lên vai cậu rất lâu: “Sao không báo trước đã đến? Nhỡ đâu chuyến bay bị trì hoãn thì sao?”

“Chẳng phải không bị lỡ sao?” Nhạc Thần An mỉm cười, Mộ Hàn vừa nói là xương quai xanh của cậu liền rung rung, cứ ngứa ngáy kiểu gì. Cậu không nhịn được ngẩng đầu cạ nhẹ lên đỉnh đầu anh: “Ầy, đổ hết sữa bò mua mất rồi.”

Nhạc Thần An giơ cao bàn tay dính đầy sữa, đẩy Mộ Hàn ra: “Rút hộ em tờ khăn giấy, phải nhanh chóng lau dọn dưới đất đã.”

Hai người ngồi chồm hỗm lau sạch vũng sữa rớt dưới đất, vừa xoay người định rời đi, Mộ Hàn chợt khựng bước chân lại, ngẩn người nhìn Mộ Tuyết đang đứng bất động cách đó không xa. Bên cạnh cô là Mộ Xuyên sắc mặt nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt không giận mà có tính uy hϊế͙p͙, đang đánh giá Nhạc Thần An từ trêи xuống dưới giống như đang kiểm tra kiện hàng khả nghi, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu hủy.

Mộ Hàn vô thức đứng sang bên trái chặn lại cái nhìn ác liệt kia, ngoảnh đầu mỉm cười với Nhạc Thần An, khẽ giọng nói: “Em về một mình trước nhé, buổi tối chờ điện thoại của anh.”

Nói xong, không chờ Nhạc Thần An có phản ứng, anh nhanh chóng đi về phía Mộ Tuyết, cũng không quay đầu lại.

Lúc này Nhạc Thần An mới phát hiện cách đó không xa là Mộ Tuyết, bên cạnh cô còn có một người đàn ông có tuổi trông rất khí thế uy nghiêm.

Ánh mắt dò xét từ trêи cao nhìn xuống của người đàn ông kia khiến cậu rất mất tự nhiên, hành động thân mật vừa rồi của hai người nhất định đã bị thấy được. Lúc này sắc mặt Mộ Tuyết cũng rất khó coi, chỉ nhìn cậu rồi không ngừng lắc đầu thở dài.

Mộ Xuyên sải bước về phía cửa, tài xế xe thương vụ đang chờ ở đó. Hai chị em Mộ Tuyết không lên tiếng, đi theo sau lưng hắn lên xe. Trước khi cửa xe khép lại, Mộ Hàn thấy Nhạc Thần An đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp dõi theo bọn họ.

Trêи đường đi không ai nói gì cả, về đến nhà, Mộ Xuyên ngồi vào vị trí chủ tọa trêи ghế sô pha, Mộ Tuyết và Mộ Hàn đứng giữa phòng khách.

“Tao đã từng an ủi ba, nói mày đã tệ hại đến cực điểm, sẽ không còn làm ra những chuyện khiến người khác thất vọng hơn nữa.” Giọng Mộ Xuyên không lớn nhưng cách nói năng có khí phách, thể hiện sự khinh thường: “Không ngờ tao đã đánh giá thấp mày. Mộ Hàn, mày nên thẳng thắn khai báo trước, mày còn có thể làm loạn thế nào, mất mặt ra sao để cho người nhà còn biết đường chuẩn bị sẵn tinh thần.”

Thấy Mộ Hàn không lên tiếng, hắn quay đầu hỏi Mộ Tuyết: “Em biết từ bao giờ?”

“Em, em…” Mộ Tuyết liếc mắt sang bên em trai, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt gặp chuyện chẳng sợ hãi, cứ như chuyện này không liên quan gì đến mình.

Thật ra Mộ Tuyết không chắc chắn giữa Mộ Hàn và Nhạc Thần An rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trương Dịch Trạch cũng không kể rõ ràng, chỉ nói hai người bọn họ vẫn tốt. Mặc dù các đầu mối thể hiện quan hệ giữa hai người bọn họ tốt một cách bất thường nhưng cô vẫn ra sức thuyết phục bản thân, chỉ là em trai mình hiếm khi nào gặp được người hợp cạ với mình, hiếm khi nào muốn kết bạn.

“Chị ấy không biết.” Bỗng nhiên Mộ Hàn chủ động mở miệng giúp cô chối bỏ trách nhiệm, giọng thản nhiên bình thường: “Sau năm tuổi, tôi nghĩ tôi hẳn phải có quyền tự do xã giao. Qua lại với ai không cần báo cáo với bất kỳ người nào, càng không nên bị phê phán hay can thiệp. Mỗi người trong chúng ta đều không có quyền phán xét tôi, bao gồm cả anh.”

Hiển nhiên Mộ Xuyên không ngờ mình sẽ bị phản bác, thường ngày hắn nói gì, người em trai này của hắn đa phần đều chỉ lẳng lặng nghe xong, không bày tỏ thái độ gì cũng không trả lời. Nếu hôm nào gay gắt hơn thì sẽ bỏ đi thẳng.

“Mày không chỉ là một mình bản thân mày mà còn đại diện cho quan hệ giữa người với người. Trừ khi mày có thể độc lập với tất cả mọi người, nếu không cả đời này sẽ không ngừng có người phán xét mày.” Mộ Xuyên cười nhạt: “Tao hiểu thời kỳ phản nghịch của mày tương đối dài, khi còn trẻ con người không ngừng thử thách rồi phạm sai lầm. Là bề trêи của mày, những gì tao có thể làm là ngăn cản mày trước khi mày quá sai, sai đến mức không thể cứu vãn nổi nữa.”

Phản nghịch, bọn họ luôn cho là vậy. Trượt tuyết là phản nghịch, kết bạn với những người bọn họ không đồng ý cũng là phản nghịch, không đi theo con đường bọn họ sắp xếp sẵn cũng là phản nghịch. Có bạn trai là quá sai, thậm chí sai không thể cứu vãn. Mộ Hàn thở dài một hơi nhẹ nhõm, không thể cười mỉa mai một cách công khai, anh không muốn bùng nổ nên chỉ có thể lựa chọn im lặng.

“Nhạc Thần An đúng không?” Mộ Xuyên thờ ơ hỏi.

Mộ Hàn chợt ngoảnh đầu nhìn chị gái mình, Mộ Tuyết cũng bối rối nhìn anh.

“Anh điều tra cậu ấy?” Trong lòng Mộ Hàn dâng lên sự tức giận: “Anh dựa vào cái gì đi điều tra cậu ấy?” Từ nhỏ đến lớn, Mộ Xuyên đã dùng rất nhiều thủ đoạn khiến cho tất cả mọi người hời hợt với anh, xa cách anh, anh vẫn luôn nhịn. Anh đã rèn luyện cho bản thân trở nên lòng không gợn sóng mỗi khi có người cứ thế rời khỏi anh bất cứ lúc nào, nhưng mà lần này không được, Nhạc Thần An không được.

“Có cái gì mà tao không tra được? Theo dõi lịch sử mua vé máy bay của mày là được thôi, lần trước mày đến New Zealand còn dẫn theo nó.” Mộ Xuyên đón lấy ánh mắt tức giận của anh, dường như rất hài lòng: “Hai đứa đều còn trẻ, người trẻ có lòng hiếu kỳ, thích chơi mấy thứ mới lạ là rất bình thường. Tao không quan tâm đến con cái nhà người khác nhưng còn mày, không thể.”

“Nếu như em kiên trì thì sao….anh?” Mộ Hàn thu hồi sự tức giận, cúi đầu xuống hỏi.

Có lẽ Mộ Xuyên không ngờ bỗng dưng anh lại nhún nhường, bị tiếng gọi “anh” kia nghẹn lại: “Mộ Hàn, mày không thể cứ tự do tùy hứng như thế được. Con người đều có thứ mong muốn, nhưng nếu cái gì mày cũng muốn thì không khỏi quá tham lam.”

Ăn trưa cùng người nhà rồi đàng hoàng đến công ty báo danh, từ các chiến lược tiếp thị ngắn hạn đến sắp xếp nhân sự, Mộ Xuyên đã xem xét mọi thứ một cách kĩ lưỡng, miễn cưỡng vượt qua được bài kiểm tra. Mộ Xuyên không quan tâm một tuần nay anh trải qua những gì, đường dài mệt mỏi cũng được, hủy bỏ giải đấu cũng được, thoát chết trong gang tấc cũng được, bạn bè qua đời cũng được, theo lời hắn nói, những cảm xúc đó đều là thừa thãi, ngoài việc tăng thêm phiền não thì không còn bất kì lợi ích nào cả.

Khi trời tối mịt, Mộ Hàn ngồi một mình trêи ban công tầng hai, mãi cho đến khi Nhạc Thần An gửi tin nhắn đến: Không sao chứ?

Lúc này anh mới nhớ ra ban sáng anh nói với cậu chờ điện thoại của mình.

“Alo bảo bối? Anh có sao không? Anh trai anh có làm gì anh không?” Điện thoại vừa kết nối, Nhạc Thần An không chờ anh lên tiếng đã lo lắng hỏi liên tục.

“Không sao. Chỉ mệt thôi, đang nghỉ ngơi ở nhà.” Mộ Hàn không muốn kể cho cậu những lời Mộ Xuyên nói, không cần phải khiến cậu gánh thêm những lo lắng sợ hãi.

“Ầy.” Nhạc Thần An khoa trương thở dài: “Cứ tưởng hôm nay được ăn tối cùng anh, lẩu cũng đặt rồi…”

“Để hôm khác, gần đây anh hơi bận.” Tâm trạng vốn đè nén sau khi được nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ của người kia dường như đã trở nên hòa hoãn hơn: “Có hơi nhớ em.” Anh không nhịn được nói ra khỏi miệng.

“Chỉ hơi thôi á? Thế em không gặp anh đâu!” Nhạc Thần An vờ nổi giận.

“Ừ, chỉ hơi hơi thôi.” Mộ Hàn đùa cậu.

“Được rồi, không tính toán với anh đâu. Hơi nhớ cũng là nhớ.” Nhạc Thần An khôi phục giọng điệu bình thường, nghe rất ấm áp: “Anh đang làm gì vậy?”

“Ngẩn người, ngắm trăng sáng.” Nửa vầng trăng nằm ở hướng Tây, là trăng lưỡi liềm tiêu chuẩn trong tháng.

“Ông trăng xa lắm, làm phiền thần tiên ngài đây cúi thấp đầu xuống tí nha.” Bỗng nhiên giọng nói Nhạc Thần An rất nhẹ nhàng, thần thần bí bí.

Mộ Hàn bị cậu chọc cười: “Cúi đầu nhìn đâu nào?”

“Đương nhiên là nhìn trai đẹp rồi.”

Nhạc Thần An đứng ngoài cổng chính vẫy tay với anh. Chùm sáng dưới ngọn đèn đường đầy côn trùng bay lượn, chúng bay luẩn quẩn, con trước con sau liên tục lao đầu vào nguồn sáng.

Mộ Hàn cắt đứt cuộc điện thoại, chạy chậm xuống thẳng dưới nhà ra ngoài.

Chàng trai đứng trong ánh sáng, xung quanh lại tối om, đương nhiên biến thành bữa tối vô cùng hấp dẫn. Cậu không ngừng đập lên làn da lộ ra bên ngoài, xua đuổi những con muỗi đang liên tục bay vo ve quanh mình.

“Cũng may anh không đi bộ, chậm thêm tí nữa thôi là người em bị đốt sưng to mấy lần rồi.” Nhạc Thần An bước nhanh đến chỗ anh, Mộ Hàn mượn ánh sáng nhìn thấy trêи mặt cậu có vết muỗi đốt sưng lên không đều, không biết có phải vừa gãi không mà còn hơi ửng đỏ.

“Bị đốt à?” Anh hỏi.

“Sắp bị hút khô luôn ý. Đây, đây nữa, thấy không? Còn cả chỗ này nè.” Nhạc Thần An ấm ức bĩu môi: “Cả người đều bị, đứng khoảng mười phút mà bị đốt đến bảy, tám nốt.”

“Đừng gãi.” Mộ Hàn đẩy bàn tay đang gãi loạn của cậu.

“Không chịu được, ngứa lắm luôn.” Những vết muỗi đốt trêи người cậu nhìn qua cũng thấy dần sưng to hơn mỗi khi bị gãi.

Mộ Hàn nắm chặt tay cậu, muốn phân tán sự chú ý của cậu: “Đi nào, đi mua thuốc.”

Bọn họ đi đến cửa hàng tiện lợi gần đấy, Mộ Hàn chọn một hộp thuốc mỡ bạc hà và một tuýp nước rửa tay khô.

“Em đứng ở đây.” Anh để cho Nhạc Thần An đứng ở chỗ sáng, còn mình thì dùng nước rửa tay chà xát ngón tay cho sạch sẽ, vặn nắp kim loại. Mùi hương bạc hà đậm đặc xộc thẳng lên mũi khiến hơi thở người ta bất chợt mát lạnh. Anh dùng ngón trỏ nặn một tí chất lỏng màu vàng xanh ra, nhẹ nhàng thoa lên chỗ mẩn đỏ và sưng tấy. Long não và tinh dầu bạc hà mát lạnh nhanh chóng kϊƈɦ thích mạch máu co lại trong gió đêm, nơi bị đốt trở nên lạnh buốt.

“Ổn hơn chút nào chưa?” Mộ Hàn vặn chặt nắp, nhét hộp sắt vào túi. Ngón tay chạm phải một bao bì nilon, anh ngẩn người, móc ra một viên kẹo cứng vị đào mật.

“Anh vừa mới phát hiện ra hả?” Dường như Nhạc Thần An có phần thất vọng: “Em nhét vào từ ban sáng cơ.”

Mộ Hàn xé bao bì, nhét viên kẹo màu hồng vào miệng: “Cảm ơn.”

Nhạc Thần An ngây ngẩn, ngồi bên cạnh anh ở ven đường, nắm tay anh: “Anh đừng buồn.”

Bất ngờ được an ủi khiến Mộ Hàn giật mình, cảm thấy không quen. Anh không có thói quen được bất kỳ người nào an ủi, từ khi anh còn là một thằng nhóc đã hiểu được quy tắc trong thế giới người trưởng thành. Còn Nhạc Thần An chưa bao giờ như vậy, vẫn luôn sốt sắng nhiệt tình với anh, có chút dông dài và hết lòng hết dạ.

“Anh…”

Không buồn ư? Thật ra Mộ Hàn cũng không biết vì sao mình buồn. Vì cái chết của Aloha trêи núi tuyết hay bị người khác kiểm soát mình?

“Nhạc Thần An, em không khuyên nhủ gì anh à?” Anh hỏi chàng trai vẫn còn chưa thoát hết vẻ ngây ngô trước mặt: “Em không cảm thấy anh sống quá tự do tùy hứng, quá vô trách nhiệm sao?” Ánh mắt cậu nhóc nhìn anh luôn mang theo vẻ si mê khiến cho người khác không phân biệt rõ đến tột cùng cậu đang tỉnh táo hay điên cuồng: “Chẳng phải em nói em thích anh sao? Em không sợ sao? Sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

Thỉnh thoảng anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Mộ Tuyết và mẹ cũng sẽ nảy sinh sự dao động. Anh từng hoài nghi có phải bản thân mình tự do, tùy hứng và ích kỷ giống như ba anh nói không.

“Sợ chứ, nhưng mà núi tuyết vẫn còn ở đó mà, biết làm sao đây?” Thời khắc này tròng mắt chàng thanh niên trong veo, tĩnh lặng như nước.

Truyện Chữ Hay