Ngay lúc thoát khỏi ánh mắt kinh khủng kia, Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực dù không nói nhưng đều có chung ý nghĩ —— rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.
Cho nên khi bốn quốc sư nhìn thấy bọn họ, có chút ngạc nhiên, Lạc Tự Tuý nói luôn ra lý do vì sao như vậy.
Biết được bọn họ có tiếp xúc với Hiến Thần đế, vẻ mặt tươi cười của Liễu Thì biến mất, khắp người đều bày ra cảm giác, nếu nói tức giận không bằng nói bi ai.
“Y có thể giết hết người thân, tất nhiên sẽ không do dự khi giết chết tứ công tử và Vô Cực. Việc loại bỏ cốt nhục lưu lạc bên ngoài đã là luật lệ bất thành văn, dù Vô Cực không có lòng đoạt vị, nhưng y sẽ không buông tha… Tứ công tử nên nhanh chóng rời đi.”
Sau khi nói xong, y còn nhìn Lạc Vô Cực rồi thở dài.
Lạc Vô Cực hình như y nhận ra y có điều muốn nói mà không thể, nên chỉ im lặng.
Vô Gian nhìn bọn họ một lát, cúi đầu nhìn vào Vân kính, giọng như ngâm: “Số phận không thể đổi. Y vừa sinh ra đã định như vậy, dù có hận, hay căm phẫn cũng không làm được gì.”
Sơ Ngôn bình thản nói: “Đại sư huynh, số phận năm phần là ý trời, năm phần còn lại là do con người, trong lòng bệ hạ có suy nghĩ gì chúng ta không thể biết. Y đã nhúng tay vào nội vụ của Trì Dương, không phải điềm lành. E rằng, việc điều tra ra thân thế Vô Cực chỉ là ngoài ý muốn.”
Mẫn Diễn quay đầu gọi Trọng Mộc châm trà, khẽ mỉm cười đưa một ly trà cho Lạc Tự Tuý, ra hiệu cho hắn uống đỡ sợ.
Lạc Tự Túy nhẹ giọng cám ơn.
Mẫn Diễn đưa tiếp một ly trà cho Lạc Vô Cực. Giữa ánh sáng mờ ảo nơi đây, Lạc Vô Cực thấy y cúi đầu cười, mang theo vẻ thần bí và hứng thú.
“Có thật ngươi không nghĩ đến ngôi vị hoàng đế sao?”
Lời này, cứ lởn vởn trong tai, như đánh vào sâu trong lòng hắn, chân thực mà hư ảo, còn mang theo ý chí và tình cảm mạnh mẽ.
Nhìn thấy Lạc Tự Tuý không có phản ứng gì, Lạc Vô Cực mới biết đây là truyền âm nhập mật. Hắn cùng với Hoàng Tiển vất vả lắm mới luyện được thuật này tương đối, so với y bọn hắn kém quá xa như trên trời dưới đất.
“Như Sơ Ngôn nói, số phận là do thiên định, cũng do chính mình. Huyết mạch của ngươi mạnh mẽ như vậy, có thể giành lại mà.”
“… Thứ ta muốn nhất cũng không phải làm hoàng đế.”
“Ồ?” Hai con ngươi một vàng một xám của Mẫn Diễn nổi lên hứng thú, “Nên ngươi muốn từ bỏ sao?”
“Được hay mất cũng không quan trọng.” Lạc Vô Cực mím môi, “Quốc sư, Liễu Thì quốc sư còn không nói gì, hà cớ ngài phải hỏi ta?”
Mẫn Diễn liếc nhìn Lạc Tự Tuý, cười không đáp.
Đúng lúc này, Liễu Thì nhìn sang, nói: “Ý của nhị sư huynh là y có khả năng kéo bốn nước vào chiến loạn? Theo như tính tình bất định của y, quả thực rất có khả năng này. Nhưng, ít nhất phải làm loạn Khê Dự và Hạo Quang trước, sau đó mới có thể tuyên chiến với Trì Dương. Mà với thực lực hiện tại của Hiến Thần, không phải là đối thủ của Trì Dương. Đợi khi ta quay về Giác Ngâm, sẽ nhanh chóng điều tra chuyện này để ngăn cản y làm bậy.”
“Nếu mong muốn của y là náo động bốn nước, chỉ với ngươi cũng không thể ngăn cản.” Mẫn Diễn nói, “Chuyện điều tra dã tâm của y nên tạm gác lại. Trước hết cần phải đảm bảo an toàn cho tứ công tử và Lạc Vô Cực. Với thân phận của chúng ta, không tiện ra tay tương trợ. Trì Dương lại không thể nhúng tay vào chuyện tranh đấu của hoàng thất Hiến Thần.”
“Tất nhiên nhất định phải bảo vệ chu toàn cho tứ công tử và Lạc Vô Cực.” Sơ Ngôn nhẹ nhàng nói, “Nếu can thiệp quá nhiều ở gần Bình Dư, sẽ bị người khác chú ý. Chỉ cần hai vị rời khỏi phạm vi Bình Dư, chúng ta có thể hộ tống hai người đến nơi an toàn.”
“Đa tạ bốn vị quốc sư.” Trà dược thảo quả nhiên có công hiệu giúp định tâm, sau khi uống hai ba chung, Lạc Tự Tuý đã khôi phục vẻ tự nhiên, cười cảm tạ.
“Tứ công tử không cần phải tạ ơn.” Mẫn Diễn nói, hơi nhướn mắt, “Không bàn đến chuyện bốn sư huynh đệ bọn ta đều yêu thích tính cách của tứ công tử, thêm vào đó dị thế sứ giả là điều bốn nước đều muốn, làm sao không bảo vệ?”
Trải qua cuộc nói chuyện bí mật vừa rồi, Lạc Vô Cực cảm thấy Mẫn Diễn có điều chưa nói hết. Nghe đến câu này, càng thấy có vấn đề. Hắn không khỏi cẩn thận quan sát y, thử suy đoán những gì y nói.
“Vô Cực là hoàng thất Hiến Thần ta, ta cũng có trách nhiệm bảo vệ.” Liễu Thì nói.
Lời này nói ra nghe rất tự nhiên, nhưng ai ở đây cũng rõ, quốc sư không hề có trách nhiệm gì với hoàng thất lưu lạc ngoài nhân gian.
“Sắc trời đã tối, tứ công tử nhanh chóng hồi cung nghỉ ngơi, còn sớm lên đường.” Vô Gian thu hồi Vân Kính, nói.
Lạc Tự Túy hơi gật đầu, cúi người hành lễ: “Tại hạ cáo từ. Ngày khác sẽ cùng bốn vị quốc sư nghị luận.”
“Chúng ta sẽ đợi.” Sơ Ngôn bình thản nói, ba vị kia không nói thêm gì, chỉ trầm mặc nhìn hai người.
Lạc Tự Tuý cùng Lạc Vô Cực xoay người rời đi.
Đang lúc sắp bước ra khỏi tầm nhìn của những người bên trong, Lạc Vô Cực đột nhiên nghe Mẫn Diễn tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi cho rằng chỉ cần ở bên cạnh y thì có thể bảo đảm an toàn cho y? Ngươi nghĩ kẻ địch của ngươi là ai?”
“Ta biết ta không thắng được hắn, nhưng ta sẽ dốc hết toàn lực.”
“Ngươi dốc toàn lực cũng không giữ được y. Ngươi ở cạnh y, chỉ khiến y bị liên luỵ mà thôi.”
“…”
“Ngươi biết rõ, chỉ cần giành được ngôi vị là có thể khiến y an toàn. Cái y cần nhất chính là an toàn chứ không phải cùng ngươi tự do tự tại.”
“…”
Ngay cuối hành lang, Lạc Vô Cực quay đầu lại.
Lạc Tự Tuý hơi bất ngờ dừng bước chân.
Liễu Thì đi về phía trước, cười gượng hành lễ với hắn.
Lạc Vô Cực cẩn thận đáp lễ. Với thân phận hôm nay của hắn, chịu không nổi trọng lễ này. Xem ra, Liễu Thì quả nhiên có liên quan đến cha mẹ hắn.
“Nếu ngươi là cốt nhục của Hiến Thần ta, là đứa con mồ côi ngay từ trong bụng mẹ của tiểu công chúa điện hạ. Nếu quả thực như vậy, Vân Vương và công chúa điện hạ nơi chín suối có biết, chắc cũng tự hào về ngươi.”
“Mười sáu năm qua, trong lòng ta lúc nào cũng hổ thẹn bất an. Trước đây không thể bảo vệ Vân Vương và công chúa điện hạ, bây giờ, ta xin thỉnh cầu ngươi… Thỉnh cầu điện hạ quay về Hiến Thần.”
“Quốc sư đã cố hết sức.”
Ánh mắt Lạc Vô Cực lướt qua y, nhìn về phía Mẫn Diễn.
Mẫn Diễn vẫn cười, sự biến hoá kỳ lạ trong hai con ngươi khác màu chợt hiện.
“Liễu Thì, nếu bây giờ ngươi không nói, e là không còn cơ hội.”
Hắn nhẹ nhàng nói.
Liễu Thì hơi do dự, ngừng một chút mới hỏi: “Nếu ngươi không quay về Hiến Thần thì Hiến Thần sẽ bị diệt vong —— “
Khi y nói đến “diệt vong” hai mắt Lạc Tự Tuý mở lớn. Lạc Vô Cực biết trong lòng hắn đang dao động, bình thản cắt lời Liễu Thì: “Có quốc sư, Hiến Thần không thể rơi vào cảnh diệt quốc được. Hơn nữa, ta chỉ là một tuỳ thị (người hầu) của công tử, từ trước đến nay đều không có quan hệ gì với Hiến Thần.”
Liễu Thì thở dài, khó nén bi ai.
Bên cửa điện, nét cười của Mẫn Diễn không bớt, trái lại còn tăng: “Mọi chuyện không thể đoán trước, bảo trọng.”
Lạc Vô Cực lặng lẽ thi lễ với bọn họ một cái, Lạc Tự Tuý lặng im đứng nhìn. Y rõ ràng chọn hắn, nhưng sao trong lòng hắn chẳng có cảm giác mừng rỡ gì.
Đáng lẽ hắn phải vui lắm chứ? Giống như lần trước y thề vĩnh viễn ở bên cạnh hắn. Hắn phải vui sướng, phải an tâm chứ… Vì sao hôm nay chỉ toàn bất an?
Trở lại tẩm điện, để lại Lạc Vô Cực một mình kiểm tra hành lý, Lạc Tự Tuý đi đến đế tẩm.
Từ chính ti nhìn thấy hắn từ xa thì vội vội vàng vàng đến, bỏ bớt mấy phần nghi lễ rườm rà, đưa hắn vào trong điện.
Bên trong, Hoàng Hạo đang ngồi trước án phê tấu chương.
“Thần tham kiến bệ hạ.” Lạc Tự Túy khom người hành lễ.
Hoàng hạo nghe tiếng ngửng đầu lên, nhìn thẳng hắn.
Lạc Tự Tuý khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thần e là không thể vì thánh thượng tiếp tục ra sức.”
Khoé miệng Hoàng Hạo giật giật, ngoài ra vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều, hình như đã đoán trước điều này. Hắn rút ra một đạo thánh chỉ từ giữa chồng chiết tử, ra hiệu Từ chính đưa tới.
Đợi Lạc Tự Tuý tiếp nhận thánh chỉ, hắn chậm rãi nói: “Ái khanh đã không còn là cung phi, trẫm phong ngươi làm ám hành đặc sứ, đi khắp bốn nước không bị quản thúc, cũng không thuộc sự cai quản của mật môn.”
“Tạ thánh long ân.”
“Đi đi.” Đặt bút xuống, Hoàng Hạo nhắm mắt lại.
Lạc Tự Tuý hành lễ lần hai, xoay người. Đi tới cạnh cửa, bỗng nghe y nói: “Lạc Tự Tuý… Nếu không có lời hứa với y, trẫm tuyệt đối không để ngươi đi.”
Hắn biết quá nhiều, đó cũng là một tai hoạ. Lạc Tự Tuý cười khổ.
E rằng đây mới thật sự là cách Hậu Khí Diễm trả món nợ ân tình cho hắn.
Dù sao cũng xong hết rồi. Tuy không phải đích thân y để hắn đi, cũng chính vì y hắn mới có được tự do. Có bao nhiêu tiền tài cũng không mua được điều này. Nhắc đến tiền tài, cái này càng nhiều càng tốt.
Từ chính ti tiễn Lạc Tự Tuý đến tận bên ngoài tẩm điện. Trước khi cáo từ, Lạc Tự Tuý còn mỉm cười nói lời từ biệt.
Y cảm thấy nghi hoặc hỏi: “Tứ công tử, mưa gió trong cung đều qua hết rồi, không còn ai có thể gây bất lợi hay bất kính với công tử, vì sao ngài lại từ bỏ vinh hoa phú quý?”
Lạc Tự Tuý cười nhẹ: “Chính ti, hiện nay ta gặp phải nguy hiểm, có ở trong cung cũng khó thoát. Theo lợi bỏ hại, là bản tính con người rồi.”
Nhiều năm sống trong cung cấm nên có nhiều kinh nghiệm, có một số chuyện không nên hỏi nhiều, Từ chính ti cung kính khom người: “Công tử bảo trọng. Ngày khác nếu cần tiểu nhân, nhất định bất chấp gian nguy.”
“Ý tốt của chính ti, ta xin nhận.”
Nở một nụ cười nhẹ bẫng, trong đơn thuần có xa cách mà lại ôn hoà, khiến cho người nhìn cảm nhận được thiện ý và sự thân thiết của người nói.
Chưa bao giờ nghĩ có thể tiếp cận vị này như vậy, Từ chính ti cũng thật tình nở nụ cười: “Công tử đi đường cẩn thận.”
Lạc Tự Tuý gật đầu, mũi chân điểm nhẹ, tung người vào màn đêm.
Trở lại trong điện, Lạc Tự Tuý nhìn thấy Lê Duy ngồi cạnh nhuyễn tháp uống trà, Lạc Vô Cực đứng một bên, đang xem bản đồ.
Đi tới nhìn thử, hoá ra là một bức trận thế đồ vô cùng tường tận, ắt là thành quả mấy ngày tìm kiếm của Lê Duy: “Thập Nguyệt đại ca tin tức nhạy bén quá.”
Lê Duy không ngẩng đầu: “Nếu không nhạy bén, đệ liền lặng lẽ bỏ đi.”
Lạc Tự Tuý cảm thấy có chút tội lỗi: “Tất nhiên phải nói rõ với huynh rồi mới đi chứ.”
“Vậy sao?”
… Cho người thông báo lại sau khi hắn đi, cũng tính như nói rõ.
Lê Duy liếc hắn một cái, khe khẽ hừ: “Nghe nói lúc chiều hai người gặp Hiến Thần đế.”
“Là tình cờ.” Cuối cùng cũng bỏ qua rồi, Lạc Tự Tuý thở phào nhẹ nhõm, lực chú ý chuyển đến chỗ tay nải của hai người —— vật dụng so với dự tính khá ít, tốt thôi, gọn nhẹ dễ đi.
“Vô tình gặp cũng không mấy thoải mái.”
Tình hình buổi chiều như diễn lại trước mắt, bây giờ nghĩ lại, cũng còn thấy sợ.
Thấy nụ cười y có vài phần bất đắc dĩ, Lê Duy đứng lên: “Vậy nhanh chóng khởi hành thôi, ta tiễn đệ một đoạn, Dật đang đợi ở ngoài trấn.”
“Y cũng biết?” Hắn có nghĩ qua, nếu gạt không được người này, e khó gạt người kia.
“Đệ cho là cứ như vậy mà đi không cần từ biệt sao?” Lê Duy có vẻ trách móc, “Đệ còn chưa nói chuyện này với nhị ca ta và Ninh tam, bọn họ chắc chắn không bỏ qua.”
Lạc Tự Tuý than nhẹ. Hắn chỉ không muốn kinh động mọi người, càng khiến mọi người lo lắng. Huống hồ, đây cũng không phải sinh ly tử biệt, còn có ngày gặp lại mà.
“Đệ đúng là người bạc tình.” Hình như đoán được ý nghĩ của hắn, Lê Duy bình luận.
Lạc Tự Tuý không thể chối cãi, đành im lặng.
Thấy y không nói, Lê Duy nhìn sang Lạc Vô Cực: “Vô Cực, ngươi nghe rõ chứ?”
Lạc Vô Cực cười cười, cầm lấy hành lý: “Dù sao cũng có chữ tình.”
“Yêu cầu của ngươi sao thấp vậy?”
“Ở bên cạnh hắn là được.”
“Quả nhiên thấp thật đó…” Lê Duy nói nhỏ.
Lạc Tự Tuý không nhịn được nữa: “Thập Nguyệt đại ca bị nhiễm tính cách của Niệm Dật và Ninh tam rồi.” Người xưa nói, ‘gần mực thì đen, gần đèn thì rạng’ quả không sai.
“Ta chỉ nói sự thật thôi.” Một câu đơn giản khiến người nào đó cứng cả lưỡi.
Lạc Tự Tuý cúi đầu; nghĩ đến ngày rời khỏi Bình Dư cảm thấy hoang mang. Nửa tháng nay, không những không bớt lo lắng trái lại càng lúc càng nhiều, khiến hắn không thể gác sang một bên như chưa có gì xảy ra.
Cuối cùng mình muốn làm gì? Đã cân nhắc kỹ chưa?
Sự lo lắng này một khi được tháo gỡ, có thể đánh tan sự cân bằng giữa hắn và Lạc Vô Cực. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắc sẽ huỷ mối quan hệ nửa vời này.
Đi tắt qua một con đường mòn bí ẩn ở Tây cung, ba người đều có khinh công xuất chúng, không kinh động ai.
“Trận pháp hành cung có ba tầng, từ trong ra ngoài, trận thế mạnh dần. Đây là tầng thứ nhất, tầng thứ hai là ở ngoài hành cung, tầng thứ ba vây ở Bình Dư trấn. Đối với loại trận pháp này Hiến Thần đế rất có thành tựu, sư tôn cũng không thể giảm nhẹ trận pháp, chỉ có phá trận mới thoát ly được. Linh lực của Vô Cực cao thâm khó lường, dù bên ngoài có Thiên Cương Ngũ Hành trận cũng có thể thuận lợi phá vỡ.”
Dừng lại một lát chỗ bờ tường Tây cung, Lê Duy nhanh chóng bày ra một trận thế nhỏ, phá tầng thứ nhất.
Ba người rất nhanh phá được tầng thứ hai, đi tới bên ngoài hành cung