Sau khi kiểm tra hơi thở và mạch tượng, Lạc Vô Cực ra khỏi cung điện của Thục phi. Bên ngoài, Hoàng Tiển và Hoàng Duyệt vẫn còn đang đánh. Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng đao kiếm giao nhau, rồi tiếng kêu la, chắc là của cấm vệ quân lao vào nội cung cùng với rất nhiều tử sĩ một lòng cứu chủ đánh tới.
Hoàng Tiển tìm được một khe hở, đánh ra một kiếm, đâm xuyên qua vai trái Hoàng Duyệt.
Hoàng Duyệt bị đau, lui về sau mấy bước, bịt lại vết thương đang không ngừng chảy máu, phẫn hận nhìn Hoàng Tiển.
“Vì sao ngươi phải ám sát người?”
“Ám sát?”
Hoàng Duyệt có chút không hiểu hỏi lại lần nữa, sau đó cười ha hả, cười đến lệ tuôn không ngừng.
“Ngươi không biết chuyện này?”
Hoàng Tiển và Lạc Vô Cực đều thấy bất ngờ.
Lạc Vô Cực suy nghĩ một lát, ánh mắt có vài phần thay đổi.
Hoàng Duyệt vừa cười vừa khóc, nói: “Hôm nay ngươi đã được toại nguyện, còn hỏi nhiều làm chi?”
“Vì cớ gì phải cùng ta tranh đấu đến nước này?”
Nụ cười của Hoàng Duyệt bỗng nhiên tắt. Nhìn nàng lúc này, y phục xốc xếch, trong lạnh lùng còn có vài phần điên cuồng. “Ta muốn, không chỉ ngôi vị hoàng đế. Không, ngôi vị hoàng đế này, bất quá chỉ coi như lễ vật.”
“Ngươi còn muốn cái gì?” Hoàng Tiển cảm thấy không giải thích được, nhìn vẻ mặt của nàng, chợt hiểu, “Phụ… Hậu?”
Lời hắn vừa nói, không chỉ hắn, ngay cả Lạc Vô Cực cũng thấy khó tin.
Hoàng Duyệt lại cười: “Đúng! Ta muốn y! Ai cũng không thể ngăn cản ta!” Cùng với lời nói, nàng nhanh như chớp đánh tới Hoàng Tiển đang thất kinh đứng đó.
Lạc Vô Cực vội vã cản kiếm của nàng, đẩy Hoàng Tiển ra.
Hoàng Duyệt dường như đã không nhận ra được ai là ai, cũng không để ý đến thương thế của mình, chớp mắt lại đánh tới.
Lạc Vô Cực đành phải gặp chiêu đỡ chiêu.
Trước đây hắn từng quan sát Lạc Tự Tuý, biết y không muốn để Hoàng Duyệt chết. Tuy không rõ nguyên do trong đó, nhưng cũng không thể xuống tay.
Hai người đánh được mấy chiêu, bỗng nghe một âm thanh chậm rãi: “Hoàng nhi, vừa rồi ngươi nói ngươi muốn gì?”
Thanh âm vô cùng ôn hoà, ôn hoà đến lạnh lùng.
“Lặp lại lần nữa cho trẫm nghe một chút.”
Đang so chiêu, hai người đồng loạt tách ra hai hướng.
Lấy lại bình tĩnh, Lạc Vô Cực nhìn về phía sau Hoàng Duyệt —— Hoàng Hạo và Lạc Tự Túy chậm rãi đi ra từ giả sơn thạch. Không biết bọn họ đã nghe được gì, nhìn thấy gì.
“Phụ hoàng!”
Hoàng Duyệt nước mắt rơi như mưa.
“Phụ hoàng! Đem y và ngôi vị hoàng đế đều cho ta!”
Hoàng Hạo khẽ cười, sát khí bộc phát.
“Phụ hoàng! Giao y cho ta!” Hoàng Duyệt khóc lóc nói, giơ kiếm vọt tới.
Hoàng Hạo không nhanh không chậm né đi, rút ra bội kiếm ở thắt lưng. Trăm chiêu qua đi, kiếm của hắn đã chỉ vào yết hầu của Hoàng Duyệt.
“Ngươi cho là, giết được trẫm, có thể xong tất cả? Ngươi giết được trẫm?” Hắn trầm giọng cười nói, cả người tản ra sát khí sắc bén, khiến Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực vô thức nheo mắt lại.
“Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi.” Hoàng Duyệt không chút sợ hãi trả lời.
Hoàng hạo ngửa mặt lên trời cười dài.
Lạc Tự Túy, Lạc Vô Cực, Hoàng Tiển chẳng bao giờ thấy y cười như thế, cảm thấy sống lưng hơi lạnh.
“Ha hả! Trẫm lại sinh ra một đứa nghịch nữ muốn giết cha! Trước đây sao lại để cho Thục phi sinh ra một đứa nghịch nữ như ngươi? Thôi được, mạng của ngươi là do trẫm cho, vậy để trẫm tiễn ngươi trở lại.”
Hắn hơi dùng lực, máu từ trên cổ Hoàng Duyệt ào ạt chảy ra.
Lạc Tự Tuý nhẹ giọng: “Thánh thượng, theo luật, nữ tử miễn tử tội.”
Hoàng Hạo nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Ái khanh cho rằng kiếm của trẫm chưa nhìn thấy máu sao?”
Hắn đã động sát ý, tất nhiên khó thuyết phục. Lạc Tự Tuý không nhanh không chậm hành lễ nói: “Thánh thượng xin tạm tha nàng. Quốc sư đại nhân hai ngày nữa sẽ về, tốt nhất vẫn nên đợi ngài ấy về. Nàng giờ đã suy sụp vậy, với bệ hạ cũng không có hại, bệ hạ cần gì phải chấp nhất với một kẻ vô ích vậy?”
Hoàng Tiển cũng thấp giọng nói: “Xin phụ hoàng suy xét, lấy luật pháp làm trọng.”
Một lúc lâu, Hoàng Hạo thu kiếm, xoay người đi, đi được mấy bước đột nhiên quay đầu nói với Hoàng Duyệt đang nằm trên đất: “Hắn là của trẫm! Dù trẫm không còn gì! Dù trẫm có chết! Hắn vẫn là của trẫm! Ai cũng không đoạt được!”
Lạc Tự Tuý nháy mắt với Lạc Vô Cực. Lạc Vô Cực nhận lệnh, cúi người điểm huyệt cầm máu cho Hoàng Duyệt.
Lạc Tự Tuý gật đầu rồi lập tức bước nhanh theo.
Phút cuối, hắn cũng xoay người lại nhìn Hoàng Duyệt.
Hắn sớm đã biết.
Hoàng Duyệt yêu Hậu Khí Diễm, không chút che giấu.
Chín năm trước, lúc săn bắn bị ám sát, vì bảo vệ Hậu Khí Diễm, nàng đứng ra cản tên.
Ban đầu bọn họ còn nghĩ là khổ nhục kế, nhưng kế sách này không giống với tính cách của trưởng công chúa điện hạ.
Sau đó mới biết, “Kìm lòng không đậu”, khó có thể dùng lẽ thường để giải thích. Cho dù khi đó tuổi nàng cũng không lớn.
Có thể nhược điểm duy nhất của nàng, là nàng yêu người khác quá sớm, để rồi cứ mãi chấp nhất với mối tình này.
Lại sau nữa, từng có một ngày, hắn cùng với Hậu Khí Diễm đang nói chuyện phiếm trong tẩm điện Phượng Nghi cung, vừa vặn nàng đến yết kiến.
Vì thấy bất tiện, hắn mới đứng dậy lánh sau màn lụa của nhuyễn tháp.
Hắn nhớ kỹ, lúc đó khí trời mát mẻ dễ chịu, gió nhẹ thổi qua đại điện, thiếu nữ tuổi thanh xuân như hoa sen mới nở, chầm chậm đi tới. Đến trước nhuyễn tháp, nàng ngừng lại, giơ cánh tay trắng muốt như ngó sen, trút bỏ xiêm y. Không lâu sau, y phục rơi đầy đất.
Hắn đứng lặng phía sau màn, vô thức nín thở.
Một thân thể trắng nõn mềm mại như ngọc dương chi, mê hoặc lòng người, thân thể thướt tha kèm theo đôi mắt đầy ẩn tình.
Cám dỗ như vậy, lớn gan như vậy.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống này, giật mình đến mất cả phản ứng.
Nàng không phải đang tự tìm đường chết sao?
Nàng chắc chắn Hậu Khí Diễm sẽ không giết nàng sao?
Nàng sao tự tin như vậy?
Quả thật, Hậu Khí Diễm chỉ bình thản từ chối nàng, vẫn không trị tội nàng. Đại khái y còn bận tâm đến ân cứu mạng của nàng, nên mới nảy sinh chút thương hại. Nhưng điều này lại cổ vũ nàng, cho nàng hy vọng.
Rốt cuộc Hậu Khí Diễm nghĩ gì, là để nàng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục hay chỉ thương hại nàng? Hắn không rõ, mà cũng không cần thiết phải rõ.
Bây giờ, mọi chuyện đều lấy luật pháp làm đầu. Giữ được tính mạng, chính là may mắn lớn nhất đời cô gái này, hay chỉ là bất hạnh.
Buối tối, Lạc Tự Tuý trở lại Tử Dương điện.
Vội vã tắm rửa, hắn ôm hai cái noãn lô, tựa nghỉ trên nhuyễn tháp.
Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, cảm thấy rất mệt mỏi, mà đêm qua lại không ngủ, vừa thả lỏng tinh thần đã cảm thấy buồn ngủ.
Ngủ được một lát, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như có người chen vào nhuyễn tháp. Nhìn bằng ánh mắt ngái ngủ, phát hiện cả khuôn mặt của Lạc Vô Cực gần bên.
Không ngờ y ngủ chưa sâu, mỹ cảnh đồng sàng cộng chẩm nhất thời tan biến. Động tác của Lạc Vô Cực ngừng lại.
Hai người đối diện một lát, không nói gì.
Sau đó, Lạc Tự Tuý khép hai mắt lại, coi như là ngầm đồng ý. Lạc Vô Cực mỉm cười, tiếp tục tìm một tư thế thoải mái, nằm xuống.
“Đã mệt cả ngày rồi, ngủ nhiều một chút.” Bên cạnh là người từ trước đến nay toàn ngủ, lại phải thức một đêm, hắn cảm thấy rất thương tâm.
Lạc Tự Tuý nghiêng người, để lại một bóng lưng, lầu bầu nói: “Tài năng của ngươi giờ cũng không giấu được nữa.”
Lạc Vô Cực nhẹ quyến rũ khoé miệng, trong ánh mắt lộ ra vài phần ôn nhu, nói tiếp: “Là ta không đúng, không nên thể hiện quá.”
“… Thật ra cũng không trách ngươi. Chúng ta tin ngươi, giao cho ngươi nhiều việc như vậy, không làm người khác chú ý cũng khó.” Lúc đó chưa nghĩ sâu xa, chỉ cảm thấy nếu như không dùng y, không rèn luyện y, chính là lãng phí.
Cảm thấy bên gáy có hơi thở ấm áp, một đôi tay chậm rãi ôm lấy eo hắn, Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng thở dài, không từ chối.
Lạc Vô Cực vui mừng, nhưng không dám được voi đòi tiên, cứ vậy mà ôm người mình yêu thật chặt. “Ngươi đã có quyết định?”
“Nên hỏi ngươi mới đúng.”
“Ở trung doanh Ninh gia, ta tìm được thư từ qua lại giữa bọn họ và Hiến Thần. Chữ viết và lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ)đều có bút tích hoàng thất, nhưng không biết là ai.”
“Đối thủ trong tối… Bây giờ trong cung là an toàn nhất.”
“Không sai.”
“Thánh thượng đã đồng ý, xong chuyện này, chúng ta có thể rời cung. Lúc này, phải điều tra cho rõ có bao nhiêu người muốn lấy tính mạng của ta và ngươi. Biết người biết ta, mới dễ hành sự.”
“Ngươi muốn đến hội nghị thường kỳ?”
Lạc Tự Tuý quay đầu lại, nhìn gương mặt chăm chú của Lạc Vô Cực, nở một nụ cười: “Phải đi. Thứ nhất, đó là thời cơ để quan sát Hiến Thần đế; thứ hai, ta vẫn lo cho tình hình của Diễm; thứ ba so với tự thân rời đi, thì việc bỏ đi từ hành cung chẳng phải ít nguy hiểm hơn.”
Nét mặt Lạc Vô Cực hơi giãn ra, gật đầu nói: “Quả vậy. Vùng biên giới ngoại giao của bốn nước, thương khách lui tới rất nhiều, những người không rõ nguồn gốc càng nhiều, địa hình lại phức tạp, thuận tiện cho chúng ta thoát khỏi sự truy sát của bọn chúng.”
“Mấy ngày nay, ngươi đến Học sĩ các xem một ít địa đồ đi.”
“Trước khi đi, không muốn từ biệt bọn họ sao?”
Người trong ngực trầm mặc một lát.
Lạc Vô Cực ngẩng đầu nhìn, Lạc Tự Tuý đã đi vào mộng đẹp từ lúc nào. Hắn không khỏi cúi đầu, áp trán mình vào trán y, ngắm nhìn vẻ mặt mang theo cả phiền muộn vào trong giấc ngủ. Quả thật mệt muốn chết đi, hoặc là —— trốn tránh câu trả lời ly biệt thôi.
Sáng sớm hôm sau, Từ chính ti sai người đến báo tin tức của Hậu Khí Diễm. Dù hắn đã bị thượng nhưng không đáng ngại, đã lên đường trở về Khê Dự, Lạc Tự Tuý cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời hạ quyết tâm phải tham dự hội nghị thường kỳ.
Buổi trưa, Sơ Ngôn về đến hoàng cung.
Lạc Tự Tuý, Lê Duy, Ninh Khương bồi hắn đến nội cung xem Hoàng Duyệt.
Hoàng Hạo đã hạ chỉ giam lỏng Hoàng Duyệt ở tẩm cung của nàng. Hoàng Duyệt giống như mất hết ý thức, không ăn không uống không ngủ, chỉ ngồi ngẩng người trên giường.
Bốn người bước vào tẩm cung trưởng công chúa, Lạc Vô Cực ở bên ngoài canh chừng.
Lạc Tự Tuý, Lê Duy và Ninh Khương ngừng lại bên ngoài điện, nhìn Sơ Ngôn như một làn khói nhẹ bay vào nội điện.
Làn khói trắng ngừng lại trước Hoàng Duyệt, lơ lửng giữa không trung.
Giọng Sơ Ngôn trầm ấm gọi: “Điện hạ.”
Hoàng Duyệt giống như không nghe thấy, hai mắt hư không.
“Điện hạ lòng đầy sân niệm, lâu ngày đi vào tà đạo. Hôm nay gặp phải chuyện này, cũng bởi vì hai chữ duyên phận.” Sơ Ngôn khẽ thở dài, ấn nhẹ giữa hai hàng lông mày nàng.
“Điện hạ sống một cuộc đời mới thôi. Những chuyện trong quá khứ của trưởng công chúa, đều đã qua.”
Ánh sáng nhu hoà loé lên, Hoàng Duyệt đột nhiên mở lớn mắt, hai hàng lệ rơi xuống. Dường như nàng muốn nói gì, lại như không muốn, mấp máy môi, rồi ngã ra phía sau.
Trong mắt Lạc Tự Tuý, động tác của nàng cứ như một cảnh quay chậm, các loại tâm tình phức tạp, đột nhiên trở nên đơn giản. Thời khắc ấy, vẻ bất mãn mà tiếc hận mà nàng mang theo bấy lâu chợt tan biến.
Quá khứ đã mất, không nhất thiết cứ phải để lại dấu vết cho ngày sau.
Thầm tính toán một phen, Lạc Tự Tuý xoay người gọi thị tòng.
Năm người đi ra khỏi nội cung, trên đường đi chẳng ai nói gì.
Sơ Ngôn đột nhiên nói: “Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, nàng sẽ tỉnh lại.”
Ninh Khương thấp giọng nói: “Vừa kịp đại hôn.”
“Đại hôn?” Sơ Ngôn có chút kinh ngạc, hai mắt nhìn về Lê Duy.
Lê Duy gật đầu: “Thánh thượng đã đồng ý gả nàng cho quan viên Hào Châu.”
“Phải rời kinh?”
Có thể thấy đây là chuyện trước nay chưa hề có, Sơ Ngôn khẽ nhíu mày.
Lạc Tự Tuý trả lời: “Phò mã là người đứng đầu Thái học viện trong cuộc khảo hạch của Lại bộ, mùa hè sáu năm trước đã đậu trạng nguyên. Tuy xuất thân hàn tộc, nhưng hôm nay đã được phong thế tộc. Tướng mạo nhân phẩm tài đức, đều có thể xứng đôi cùng điện hạ.” Người này do chính hắn chọn lựa.
Ninh Khương suy nghĩ một chút, nói: “Đệ nhớ rồi… Hình như hắn họ Thi, lúc đó Tê Phong nhị ca còn rất cao hứng.”
Lạc Tự Tuý cười gật đầu.
“Gả điện hạ cho một người xuất thân hàn tộc lương tài (người tốt có tài), đủ thấy thánh thượng có lòng phổ biến tân chính. Ta đây cũng không có ý kiến gì.” Trong lời nói Sơ Ngôn không nghe ra bất kỳ tâm tình gì, thân hình tiêu tán trong không trung.
Bốn phía yên tĩnh lạ thường, nhìn tuyết đọng trên đường mòn, Lạc Tự Tuý đột nhiên nói: “Ta hơi mệt, Thập Nguyệt đại ca, Giản Vũ tam đệ, hồi cung thôi.”
Lê Duy và Ninh Khương cười cười: “Đã không có gì, hồi cung cũng tốt.”
Ba người đi phía trước, Lạc Vô Cực cách một khoảng theo sau, dẫm lên những vũng tuyết đang tan, chậm rãi đi về hướng tây. Ánh mặt trời đầu đông mỏng manh hắt lên những cái bóng thật dài, giao thoa nhau.