Xe ngựa đi rất nhanh, nhưng bên trong được trải thảm bông hình tròn bằng gấm xa hoa thật dầy, căn bản không cảm thấy lắc lư. Lạc Tự Tuý vẫn nhắm mắt dưỡng thần, Lạc Vô Cực như cũ ngồi trong góc phòng rất xa hắn, rũ mắt, chẳng biết suy nghĩ cái gì.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, bên ngoài vang lên tiếng hỏi han, xe ngựa từ từ ngừng lại.
Chiêu sử cách màn vải nói: “Tứ công tử, đã đến bên ngoài hoàng thành, đây là tiền lệ trong cung, công tử chớ trách phạt.”
“Không sao, trung ti cứ làm việc của ngươi.”
Cũng không lâu lắm, xe lại tiếp tục đi, thời gian một nén hương mới dừng lại.
Chiêu sử vén rèm lên: “Tứ công tử, đến rồi.”
Lạc Tự Tuý liền đứng dậy xuống xe. Nhìn phía sau, cỗ xe chở hành lý cùng vật phẩm của hắn đã không thấy hình bóng, mà xung quanh lại có không ít xe ngựa giống nhau về kiểu cách cũng như kích cỡ. Tính sơ sơ cũng hơn trăm chiếc.
“Tứ công tử không cần thấy lạ, lần này ứng tuyển vốn có bốn trăm năm mươi bảy vị, hoàng thượng chọn một trăm ba mươi hai công tử, nên ở đây cũng không có nhiều lắm.” Chiêu sử cười nói, điệu bộ mời hắn đi qua cổng tròn về phía trước.
Rốt cuộc muốn chọn bao nhiêu người vào cung? Lạc Tự Tuý nghĩ thầm, quay đầu nhìn Lạc Vô Cực vẫn ủ rũ lẳng lặng đứng một bên.
Thở dài một cái, hắn cũng đi vào. Chiêu sử luôn đi bên cạnh. Không bao lâu liền đi vào một lầu các được bao bọc bởi một ao sen.
“Đây là nơi thánh thượng tuyển phi Ninh Nghi các, công tử hãy đi theo người hầu này vào trong.” Chiêu sử dừng bước, hành lễ nói.
“Đa tạ trung ti trên đường chiếu cố.” Lạc Tự Tuý cười trả lời, theo một người hầu mặc áo choàng xanh đậm đi vào nội các. Bên trong, mấy trăm ánh mắt hàm chứa nhiều loại tâm tư đổ dồn về phía hắn.
Người hầu hô: “Lạc phủ Tứ công tử đến.” Sau đó lại có một người hầu phục sức giống lúc nãy dẫn hắn đến chỗ ngồi.
Lạc Tự Tuý chậm rãi quan sát các mỹ thiếu niên, mỹ thanh niên bên trong, cũng không có ai lên tiếng, cứ như vậy ngồi xuống một cái đệm cói mềm mại. Lạc Vô Cực rất yên tĩnh đứng bên cạnh hắn.
Tất cả ánh mắt mới đầu còn nhìn hắn, sau chỉ thấy hắn ngồi xuống mà không có nói chuyện cùng ai, nâng chung trà lên uống, bày ra một bộ dáng không muốn qua lại với người khác. Các “mỹ nhân” liền chia tốp năm tốp ba cười cười nói nói.
Bất quá, nam tử dù sao cũng là nam tử. Là một nước dương thịnh, mặc dù tuyệt đại đa số đều là thanh thiếu niên tướng mạo ôn nhu nên cũng chỉ lạnh nhạt nói vài ba câu, đều khéo léo từ chối. Mỗi người mỗi cảm xúc, hoặc thâm trầm, hoặc khoa trương.
Các thư đồng phía sau đều là mi thanh mục tú, thoạt nhìn khôn khéo nhạy bén. Người bình thường sẽ không như hắn, mang theo một đứa trẻ bảy tuổi nhập cung.
Uống xong ly trà nhỏ, liền có người hầu tiến lên rót đầy, có người còn ân cần đến hỏi hắn có muốn dùng trái cây hay điểm tâm. Lạc Tự Tuý lắc đầu, những người này đều mặc áo choàng xanh đậm giống nhau, chừng mười chín, hai mươi tuổi, giọng nói kính cẩn, âm thanh trầm thấp. Bỗng nhớ lại Lạc Tự Tiết từng nói qua, trong cung có cả ngàn cấp bậc hầu hạ, ứng tuyển cả nước, mười lăm tuổi vào cung, hai ngàn tuổi xuất cung, đến một ngàn tuổi cũng có thể tự xin xuất cung. Vào cung làm người hầu cũng có cái tốt, đợi khi đến tuổi xuất cung, đôi khi hoàng thường tự mình tứ hôn với nữ tử. Cũng có cách khác lập thê nhanh hơn —- gia nhập quân ngũ lập công, con đường này khá an toàn. Bởi vậy, rất nhiều con em bình dân vô cùng mong mỏi nhập quân, thông thường chỉ có những người tướng mạo hợp cách, khôn khéo, ngoan ngoãn, vả lại linh lực phải mạnh mới có khả năng trúng cử.
Theo một khía cạnh khác, đây là tuyển chọn nhân tài ưu tú, chỉ giữ lại gien xuất sắc.
Hắn nhẹ nhàng cười, lắc ly trà. Lúc biết được những việc này, cảm thấy thế giới này cũng quan trọng vẻ ngoài, thậm chí so với loài người trên trái đất thì không khác biệt mấy. Tướng mạo của hắn dù không so được với các mỹ thanh thiếu niên ở đây, nhưng so với nam tử khác cũng coi như cao cấp. Dung mạo không nổi bật sẽ không gây chú ý, người khác cũng không cảm thấy bị uy hiếp, sẽ được đối xử tử tế.
Đang nghĩ ngợi, xa xa truyền đến tiếng hô to: “Thánh thượng, hoàng hậu bệ hạ, thái tử điện hạ giá lâm!”
Những người đang ngồi lập tức đều đứng lên. Lạc Tự Tuý cách cửa khá xa, chỉ nhìn thấy một nhóm người đang chậm rãi đi đến, phía trước đều đã quỳ xuống, vì vậy cũng quỳ theo, dập đầu: “Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tế thiên thiên tuế.”
Không bao lâu chợt nghe một tiếng: “Các khanh bình thân.” Thanh âm không lớn cũng không nhỏ, giống như đang nói chuyện hằng ngày. Lạc Tự Tuý nghe vậy, liền chậm rãi đứng lên.
“Ban thưởng toạ.”
Mọi người tạ ân, sau đó ngồi xuống đệm. Lạc Tự Tuý sau khi ngồi xuống mới phát giác mình và bốn thiếu niên ngồi ở hàng đầu, cách bọn họ một trượng không biết từ lúc nào đã bố trí ba cái ghế tựa mềm mại, mà hoàng đế, hoàng hậu và thái tử lại đang ngồi trên đó.
Hoàng đế Trì Dương quốc họ Hoàng, tục danh Hạo. Ngày sáu tháng tư năm nay tròn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn như những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi ở đây, chỉ là chính giữa trán lộ ra chính khí mãnh liệt, còn có ngạo khí ngập trời, người thường khó có. Hai mắt nhàn nhạt đảo qua, mang theo vô tận uy thế cùng khí phách cường đại khiến người khác không dám nhìn thẳng. Y một thân cửu long bào đỏ thẫm, đầu đội song long thổ châu bạch ngọc quan (kiểu như mão có con rồng ngậm châu bằng bạch ngọc), vành tai là một đôi hoa tai bằng đá mắt mèo, đang chậm rãi đánh giá hơn một trăm gương mặt xa lạ. Nét mặt không biểu lộ gì, đáy mắt bình tĩnh, cũng không biết có để ý chuyện này hay không.
Hoàng hậu, Khê Dự quốc họ Hậu, danh Khí Diễm. Ngày mười một tháng tám tròn ba mươi bốn tuổi, cũng là mỹ thiếu niên thiên địa khó tìm. Khoé miệng tự tiếu phi tiếu, tao nhã không gì sánh được. Trong mắt dạt dào tiếu ý, thân tình nhưng rõ ràng cả người bày ra khí thế cao quý ngạo mạn không thua gì hoàng đế; nếu không tiếp xúc mà chỉ nghe tiếng cười khanh khách, lại làm cho người ta sinh ra vài phần hảo cảm, cũng lơ là cảnh giác. Hắn mặc một bộ trường bào màu màu nâu với những đường viền nạm vàng cầu kỳ, đội mão long hí thuỷ (rồng nghịch nước) bằng ngọc bích, bông tai dài màu xanh nhạt rũ xuống. Từ sau khi đi vào, hắn liền nâng chung trà lên, nhẹ nhàng lắc, thỉnh thoảng giương mắt cười ngắm các công tử, mang theo vẻ lạnh nhạt pha chút bỡn cợt.
Thái tử, tục danh Tiển. Mùng một tháng năm năm nay được chín tuổi. Dáng dấp có năm sáu phần giống với hoàng thượng, đã buộc tóc mang quan (cột tóc đội mão), một thân long bào màu bạc. Do y tuổi còn nhỏ, đối với việc tuyển phi tần rất là hiếu kỳ, không ngừng nhìn xung quanh, một bên cười một bên lại không biết nghĩ gì. Nhìn đáy mắt sâu thẳm của y, hẳn đã sớm không còn là một hài tử ngây thơ.
Xem ra ba người này ở Trì Dương có thể nói là vô cùng tôn quý, một thân uy quyền, tuỳ tiện hô phong hoán vũ, đối chiếu với những tư liệu mà hắn đã ghi nhớ được, Lạc Tự Tuý cảm thấy Lạc Tự Trì nhìn người rất chuẩn, sau đó cũng dời tầm mắt đi.
Qua thời gian nửa chung trà, cuối cùng hoàng đế lên tiếng: “Từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, đây là lần đầu chọn phi, từ trong các người chọn ra hai mươi vị phong phi. Năm vị phong quân, cùng với Tứ phu nhân đồng đẳng, chỉ dưới hoàng hậu; mười lăm vị phong phu quân, cùng với cửu tần (chín vị thiếp) đồng đẳng, dưới hoàng hậu, ngũ quân, tứ phu nhân.”
“Từ nay về sau, cứ một trăm năm sẽ tuyển thêm phi, sau khi các khanh hồi phủ, hãy truyền xuống ý chỉ của trẫm.”
“Tuân lệnh, thánh thượng.”
Một trăm ba mươi hai người chọn ra hai mươi người, chắc đã sớm quyết định rồi. Trăm năm sau lại tuyển tiếp, quả nhiên chỉ là ứng phó tạm thời. Lạc Tự Tuý nghĩ, lại nghe hoàng đế nói: “Hoàng hậu, trẫm xưa nay đều rất tin tưởng ánh mắt của ngươi, chi bằng thay trẫm chọn ra ngũ quân.”
“Nếu đã là ý chỉ của hoàng thượng, ta sao có thể không tuân.” Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, đặt ly trà xuống, tỉ mỉ quan sát một phen, “Thánh thượng, ta cảm thấy, ở đây có năm vị công tử, thân phận cao quý, khí chất bất phàm, vô cùng thích hợp.”
Quả nhiên đúng như tam ca nói. Bây giờ sáu đại gia tộc, nhưng chỉ có năm vị công tử ứng tuyển, chắc đã sớm quyết định. Lạc Tự Tuý ca thán, từ đầu đến cuối chỉ là diễn một vở kịch, xem ra cũng không có gì lo lắng.
“Hoàng hậu tầm nhìn độc đáo, rất hợp ý trẫm.” Hoàng đế gật đầu nói, “Đến đây, cho trẫm danh sách, tiếp chỉ.” Cầm lấy cuốn sổ gấp do thị quan đưa, đại khái nhìn một chút rồi cất cao giọng nói: “Trẫm chiếu lệnh, sắc phong con trai thứ tư Hữu tướng quân Lạc Tự Tuý là Tê Phong quân, ban thưởng Phong Minh Cung Trung cung Tử Dương điện. Sắc phong con trai thứ hai Thừa tướng Chu Việt là Dật Vân quân, ban thưởng Phong Minh Cung Đông cung Đạm Thanh điện. Sắc phong con trai thứ ba Tả tướng quân Ninh Khương là Giản Vũ quân, ban thưởng Phong Minh Cung Tây cung Hiến Nghi điện. Sắc phong con trưởng Đại học sĩ Giản Tư Di là Diêu Tinh quân, ban thưởng Phong Minh Cung Bắc cung Vọng Thần điện. Sắc phong con thứ năm Cảnh Hậu Lê Duy là Thập Nguyệt quân, ban thưởng Phong Minh Cung Nam cung Huyền Nguyên điện.”
“Tạ chủ long ân.” Năm người đều đứng dậy hành lễ.
Hoàng đế đứng lên, ban cho mỗi người một cây dương chi ngọc trường trâm điêu khắc tinh tế để tượng trưng cho thân phận.
“Ban thưởng mỗi người vàng một trăm lượng, bạc một ngàn lượng, gấm vóc ngàn xếp, băng tơ tằm trăm xếp, mực và nghiên mực mười hộp, đồ trang sức mười bộ.”
“Tạ ơn thánh thượng, thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Bình thân, trở về chỗ ngồi đi.”
“Tuân lệnh.”
Cầm cây trâm ngồi xuống, còn chưa kịp quan sát cây trâm dáng dấp ra sao, đã nghe hoàng đế bắt đầu gọi tên. Từ trên xuống dưới, Lạc Tự Tuý chưa kịp nhớ kỹ, chỉ đếm không nhiều không ít, vừa vặn mười lăm người, ban thưởng một tràng cung điện. Còn thưởng vàng năm mươi lượng, bạc một ngàn lượng, gấm vóc năm trăm xếp, băng tơ tầm mười xếp, mực và nghiên mực năm hộp, đồ trang sức năm bộ.
Lạc Tự Tuý tỉ mỉ nhớ lại bố cục hoàng cung. Hoàng cung chia ra nội cung và ngoại cung. Hàng ngày hoàng đế luôn thảo luận chính sự ở ngoại cung, nội cung là nơi nữ phi và các tiểu hoàng tử, công chúa ở, người bình thường không được tuỳ ý ra vào. Trong đó Càn Thái cung là chính điện để nghị sự, trung tâm của ngoại cung, hướng về phía nam. Phía đông của Càn Thái cung là Tuyên Lân cung – tẩm cung của hoàng đế, phía tây là tẩm cung của hoàng hậu Phượng Nghi cung. Mà Trường Tương cung và Phong Minh cung nằm hai phía đông tây, giữa ba toà chủ cung còn có không ít điện các.
Thoạt nhìn, cứ như bị giam lỏng, nhưng tục truyền rằng Phong Minh cung rất phồn hoa, kiểu như một dạng bồi thường.
Quá trình tuyển phi chẳng qua chỉ bằng thời gian một nén hương, đại cục đã được định đoạt, hoàng đế, hoàng hậu, thái tử lần lượt khởi giá. Chỉ còn lại hơn một trăm người, vui có buồn có, hụt hẫng có hưng phấn có, trăm loại biểu tình. Mọi người từ biệt vài câu đơn giản, ngoại trừ hai mươi người, còn các công tử kia đều sai người dẫn đi ra.
Sau đó, mười lăm người chức thấp hơn, nhìn về phía năm người bọn họ rồi chào từ biệt.
Lạc Tự Tuý đã nhớ kỹ diện mạo bốn người cùng với hắn ở Phong Minh cung, nhưng tên thì không đúng, mười lăm người kia lại càng xa lạ. Vì vậy cũng không nói gì nhiều. Bốn người kia cũng khá mệt mỏi, cũng không câu nệ tiểu tiết nên chỉ nói vài câu, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
Đúng lúc có mười lăm người mặc y phục người hầu màu xám đậm đến thỉnh mười lăm vị phu quân hồi cung, một vị thoạt nhìn chức cao, trang phục người hầu màu đỏ thẫm đi vào trong, khom lưng thi lễ với hai mươi người bọn họ, kính cẩn nói: “Phụng hoàng hậu bệ hạ khẩu dụ, thỉnh các vị công tử giờ Dậu đêm nay đến ngự hoa viên Thiên Hồ đình dự tiệc, các vị chủ tử cùng phi tần đều tụ họp, để mọi người làm quen lẫn nhau.”
Mọi người đều đáp lại, đồng tạ ơn chỉ dụ.
Chỉ là dạy một chút quy củ? Hay là lập tức chọn ra một tấm bia đỡ đạn? Lạc Tự Tuý quay đầu, bắt gặp một thị quan mặc ngoại bào màu xanh đậm dẫn theo năm tiểu thị cúi người chào nói: “Tê Phong quân, tiểu nhân sau này sẽ quản lý sự vụ trong điện. Sau lưng tiểu nhân là năm chuyên thị, đều do tiểu nhân chọn, đợi khi trở về điện, sẽ để bọn họ chào ngài một lượt.”
“Không sao. Chẳng biết trung ti xưng hô thế nào?”
“Tiểu nhân họ Đường, công tử muốn xưng hô như thế nào liền xưng hô như vậy, tất cả đều y theo công tử.”
Lạc Tự Tuý có chút rầu rĩ. Nhìn trang phục của hắn, đại khái là thị quan cấp hai, ở trong cung này ít nhất cũng mấy trăm năm, hắn cũng chưa từng đặt tên cho ai. “Không biết Đường trung ti ở trong cung bao lâu rồi?”
“Khởi bẩm công tử, tiểu nhân đã nhập cung được một ngàn hai trăm năm.”
Được rồi, con người nơi đây rất chú ý thứ hạng, bình thường tam ca đều gọi hắn tiểu tứ tiểu tứ —- “Vậy trung ti ở trong nhà xếp hàng thứ mấy?”
“Thứ ba.”
Con trai nối dõi cũng không ít. Thế giới này, tuổi thọ con người dài, nhưng tỉ lệ nam nữ lại quá chênh lệch. Đừng nói nam nữ thành hôn khó, nếu muốn có hậu duệ lại càng khó khăn hơn. Phi tần của hoàng đế cũng có thể mấy ngàn năm mới được một người con, bình dân bách tính thì có được mấy người nữ nhân, tất nhiên vạn phần không dễ. Đừng nói Lạc gia, một mẹ sinh được sáu người con trai, chính là kỳ tích trong kỳ tích. “Nhà trung ti cũng coi như có phúc, theo ý ta, hay cứ gọi là Đường Tam vậy.”
Đường Tam ngẩng đầu nhìn hắn một hồi, cười nói: “Đa tạ công tử ban tên. Mời công tử theo tiểu nhân.”
Nói xong, bèn dẫn Lạc Tự Tuý, Lạc Vô Cực hai người đi ra khỏi lầu các. Bốn người kia cũng rời đi, chỉ thấy thấp thoáng bóng lưng.