Chậm rãi đi đến ngự thư phòng, Hoàng Hạo đứng cạnh ngự toạ.
Lạc Tự Túy và Hoàng Tiển lẳng lặng nhìn y, đều không nói tiếng nào.
Trầm mặc một hồi, Hoàng Hạo quay đầu nhìn hai người bọn họ, nét mặt vẫn chẳng thêm biểu tình dư thừa nào. “Các ngươi đều đã lấy được tin tức xác thực rồi.” Giọng nói hờ hững như bình thường vang lên.
“Vâng.” Lạc Tự Túy gật đầu.
Hoàng Tiển cũng gật đầu.
“Trẫm nhận được tin từ mật môn, Vũ Châu dị động liên tiếp. Xem ra, hai ngày này phải tiêu trừ bớt binh quyền của Ninh gia.” Ánh mắt Hoàng Hạo dời đến Hoàng Tiển, “Hoàng nhi, đến lúc ngươi trổ tài rồi. Việc này giao cho ngươi, để trẫm khảo sát năng lực thế nào.”
“Đa tạ phụ hoàng đã ban cơ hội, nhi thần nhất định toàn lực ứng phó, không phụ kỳ vọng của phụ hoàng.” Hoàng tiển cúi người xuống hành lễ, trả lời.
Hoàng Hạo hơi nhếch khoé miệng, nhẹ nhàng nhảy vọt đến, gở Thượng Phương bảo kiếm treo trên ngự toạ, lại lấy trong người ra một khối ngọc bài phỉ thuý tinh xảo, giao cho y.
Hoàng Tiển nhận lấy, thận trọng đem kiếm đeo ở thắt lưng.
Hoàng Hạo nhắm mắt, hơi suy tư, vùng xung quanh lông mày khẽ chau lại: “Tê Phong quân, tuỳ ngươi chủ trì xử lý nghi thức an táng Phùng Tu nghi.”
“Vâng, thánh thượng.”
“Mấy ngày này, ngươi nên chú ý chuyện trong ngoài cung một ít.”
“Vâng, thần sẽ cố hết sức.”
Một lát, Hoàng Hạo ngồi xuống: “Các ngươi lui ra hết đi.”
Khi nói lời này, chứa đầy mỏi mệt. Y quá hiểu Hậu Khí Diễm, đại khái cũng đoán được ba bốn phần ý định, nên mới mệt mỏi rã rời như vậy.
Lạc Tự Tuý trong lòng thở dài.
Ở thế giới này, bởi vì có sự tồn tại của quốc sư, việc đấu tranh trong chốn nội cung không thể tìm người nguyền rủa người khác; bởi vì cung phi tham chính đã là thông lệ, cũng không thể mượn cớ làm loạn triều chính; cho nên, cách hại người tốt nhất chỉ có thể là lễ pháp.
Dâm loạn nội cung, xúc phạm lễ pháp, là sỉ nhục hoàng thất, hoàng đế dù có lòng cũng không thể đổi trắng thay đen.
Dưới áp lực thần tử y có thể vững vàng, nhưng quy cũ lễ pháp làm sao thay đổi. Miệng lưỡi thiên hạ, cũng không thể làm như không thấy.
Thế giới loài người đều có điểm chung —— hành động của người đại chúng, không thể theo ý mình. Giả sử hai người bọn họ đều không phải đế hậu, cái này sẽ trở thành chuyện riêng của hai người. Nhưng vinh nhục của đế hậu, chính là vinh nhục của Trì Dương. Việc này nếu không chấm dứt, giữa vua và dân, chấn động cả bốn nước cũng không thể dẹp yên.
Về tình về lý, đều khó giữ Hậu Khí Diễm.
Đây đã không còn là chuyện đơn giản để xoay chuyển.
Không có lựa chọn nào khác.
Hắn cũng nên hiểu rõ mới phải.
Có phải nguyên nhân chính vì hiểu rõ tình cảnh của mình, nên Hậu Khí Diễm mới quyết tuyệt như vậy?
Ly khai vì chỉ có cách này, hoặc cũng có thể vì tránh xa hoàng đế, hay là trừng phạt, e chỉ có bản thân y mới hiểu được.
Lạc Tự Túy và Hoàng Tiển khom người rời khỏi ngự thư phòng, Lạc Vô Cực vẫn đứng ở ngoài hành lang bước lại gần.
Thấy y, Hoàng Tiển bỗng cười nói: “Thái phó, mấy ngày nay cho ta mượn Lạc Vô Cực dùng được không?”
“Ta không phải đồ vật!” Lạc Vô Cực lạnh lùng kháng nghị.
Không nhìn ai đó đang oán giận, Lạc Tự Túy nhẹ nhàng cười, đáp: “Cứ dùng tuỳ thích.”
Lạc Vô Cực chưa kịp đáp lại đã bị Hoàng Tiển kéo đi xa.
Lạc Tự Tuý cũng từ từ hướng Phong Minh cung bay đi, nụ cười trên mặt theo gió dần dần biến mất.
Sáng sớm hôm sau, khi Lạc Tự Túy tỉnh lại, đã thấy Lạc Vô Cực đứng trước giường.
Cả đêm qua y không về, không biết cùng với Hoàng Tiển bàn bạc chuyện cơ mật gì. Muốn hỏi, lại cảm thấy không cần thiết, Lạc Tự Tuý đứng dậy.
Lạc Vô Cực đưa tới trung bào cùng ngoại bào, thấp giọng nói: “Thập Nguyệt quân đang chờ ngoài thư phòng.”
Lạc Tự Túy hơi gật đầu, sửa lại y quan, rửa mặt xong xuôi, rồi vội vã đi đến thư phòng. Đã nhiều ngày, vì Sơ Ngôn có chuyện quan trọng phải đến Khê Dự, Lê Duy phải ở lại thánh cung chủ trì sự vụ, vẫn chưa biết chuyện xảy ra như thế nào, hắn phải giải thích rõ.
Bên trong thư phòng, Lê Duy ngồi sau án kỷ chủ, uống trà, an nhiên thưởng thức bức tranh sơn thuỷ của Lạc Tự Tuý.
“Thập Nguyệt đại ca.” Lạc Tự Tuý gọi, ngồi xuống án kỷ bên cạnh.
Lê Duy ngẩng đầu lên, cười nhẹ một cái: “Ra có nhiều chuyện như vậy, cũng là ta với đệ sơ ý.”
“Không, đúng như lời đại ca nói, Ninh Khương không hề biết gì.” Lạc Tự Tuý nhớ rõ, khi mới vừa kết giao với Ninh Khương, Lê Duy đã từng kết luận y chưa bao giờ lừa gạt bọn họ. Trực giác của Lê Duy hết sức kinh người, chỉ tiếc, khi đó đắn đo quá nhiều, khiến bọn họ cùng Hậu Khí Diễm đâu đâu cũng cẩn trọng.
Lê Duy nâng đuôi lông mày, nhẹ nhàng cười: “Như vậy cũng tốt, ta phải tìm thời điểm xin lỗi y.”
“So với đệ, đại ca tin y nhiều hơn, chớ nên xin lỗi.”
“Mặc dù tin, lòng vẫn phòng bị.”
Nghe nói thế, trong lòng Lạc Tự Tuý thấy đồng cảm, không nói thêm gì.
“Chuyện của bệ hạ, giờ cả thiên hạ đều biết. Sư tôn cũng có hỏi chuyện này, đợi xong nghi lễ chiêm tinh, người sẽ cấp tốc từ Khê Dự về.”
“Được vậy còn gì bằng.” Theo như tình hình hiện nay của Hoàng Hạo, rất có khả năng đổ bệnh. Khi tình huống phát sinh, cũng chỉ có quốc sư mới có thể khống chế mọi thứ thoả đáng.
“Bệ hạ đã có quyết định sao?”
“… Đã là chuyện không thể đổi.”
Lê Duy rủ mắt suy tính, trầm mặc một hồi hậu, liền đứng dậy cáo từ.
Giờ thìn, Lạc Tự Tuý dẫn theo Lạc Vô Cực đi vào triều.
Cũng giống như hai ngày trước, phe trưởng công chúa đang cố gây thêm áp lực.
Người ngồi trên đã đủ doạ người, mà bên dưới không ai có ý buông thả, chỉ cố thừa dịp tâm tình hoàng đế đang đại biến mà bức ép vua.
Mười lăm năm trước, bọn họ đã biết được tỉnh cảm giữa đế hậu, biết rõ làm cách nào có thể đánh tan tín nhiệm giữa hai người. Đến hôm nay, bọn họ ít nhiều đã đoán sai một người.
Chỉ sai người này, đã bại.
Lúc này, chính là thời gian để thái tử điện hạ ra tay.
Lạc Tự Tuý nhìn Hoàng Tiển đang đứng cạnh Cửu Long toạ. Trước đó vài ngày, y đã được phép vào triều nghị sự, nhưng vẫn không đến. Hai ngày này, cũng không nói gì, chỉ lặng im quan sát nhất cử nhất động của quần thần.
Phe trưởng công chúa ắt phải hiểu rõ tư chất và tài năng của vị thái tử điện hạ này. Bất quá, trong quá khứ y hành sự đều dựa vào Hậu Khí Diễm và Hoàng Hạo, làm cho người ta sinh ra cảm giác nếu không có chỗ dựa y sẽ không thể làm gì. Sự giấu mình này, càng gây ấn tượng mạnh cho bọn họ.
Mấu chốt thời cục lúc này, là ở y.
Y muốn chọn thời cơ nào để cho kẻ thù chính trị một đòn chí mạng? … Sau khi hưu hậu sao…
Lạc Tự Túy nhìn chăm chú vào Hoàng Tiển một hồi lâu, mới dời đến Hoàng Hạo.
Từ lúc lâm triều đến giờ, Hoàng Hạo chỉ im lặng ở ngoài quan sát, cứ như đợi xem xong đám bề tôi làm trò diễn tuồng, hắn mới mở miệng: “Việc thẩm vấn hôm qua cũng có mặt trẫm. Phùng tu nghi vốn chỉ bị phong hàn nhẹ, nhưng bị người đầu độc, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng. Trẫm đã sai người điều tra kỹ càng thái y và người hầu chuyên việc sắc thuốc cho nàng. Hiện nay, bọn chúng vẫn chưa khai ra người đứng sau, nhưng thật ra trẫm đã đoán được.”
Bên dưới có chút rối loạn.
Hoàng Hạo lại nói: “Phùng tu nghi bị người hãm hại, vì giữ mình nên tự sát, ý chí kiên định, trẫm truy phong nàng là Phùng phi, do Tê Phong quân chủ trì nghi thức an táng.”
Lạc Tự Tuý ra khỏi hàng, hành lễ: “Thần lĩnh chỉ.”
“Về phần Ninh Khương…” Ánh mắt lạnh băng quét qua quần thần bên dưới, dừng lại gần chỗ tả tướng quân.
Hiển nhiên cảm thấy được sát ý này, tả tướng quân vội vàng quỳ xuống, dập đầu: “Thần không biết dạy con, xin thánh thượng trách tội!”
Nghe nói thế, trong phút chốc Hoàng Hạo cong khoé môi: “Tả tướng quân quả thật dạy dỗ không thoả đáng. Nhưng, một khi vào cung, chuyện lớn hay nhỏ đều không còn can hệ với người nhà, lòng trung thành của ái khánh tất nhiên trẫm biết rõ.” Trách cũng không trách, giận mà như không giận.
Lạc Tự Tuý có thể nghe ra sự bất mãn đối với những thông lệ đã có từ hàng vạn hàng nghìn năm của y. Trong quá khứ, ít nhiều gia tộc đã dựa vào điều này để tránh đi một tai kiếp. Vinh hoa phú quý trong cung chẳng dính dáng gì đến tranh đoạt đấu đá bên ngoài —— mặc dù những điều lệ này lập ra để tránh các thế lực bên ngoài lớn mạnh, làm hại hoàng thất. Nhưng những kẻ làm loạn hại người cũng dựa vào nó để tránh tội.
Ninh Khương cũng vì nó mà bị gia tộc vứt bỏ. Có thể, ngay từ lúc đưa y vào cung, Ninh gia đã có ý muốn hy sinh y rồi.