Ninh Khương bi thương cười to, nói: “Dù đệ nói gì, làm gì, ở trong mắt mọi người, cũng chỉ là diễn trò mà thôi! Có điều, với tính tình của huynh, lúc này có thể đến Hiến Nghi điện gặp đệ, chẳng phải cũng là một loại tín nhiệm sao?”
Lạc Tự Tuý khẽ giật mình. Đi ra khỏi Tử Dương điện, hắn đã biết đây là hành động cực kỳ lỗ mãng. Dù vậy, hắn vẫn phải tới. Biết rõ có khả năng gặp nguy hiểm, vẫn phải tới. Hắn cho rằng vì chuyện của Hậu Khí Diễm, lại có năm phần chắc chắn Ninh Khương sẽ không ra tay. Nhưng bây giờ nghĩ lại, từ trước đến nay hắn đều cho rằng năm phần nguy hiểm cũng không thể hành động, đúng là không suy tính kỹ rồi. Đây cũng không phải do tức giận kích động, mà chính là như Ninh Khương nói, trong tiềm thức của hắn, lại nhận định Ninh Khương sẽ không bí quá hoá liều —— mặc dù tất cả đều gây bất lợi cho y.
Nguyên nhân là vì giao tình chín năm, nhiều ít cũng biết được tính tình người này thật giả ra sao, hắn mới cho rằng Ninh Khương sẽ không làm hại hắn.
Lúc này, lửa giận khiến hắn mất bình tĩnh đã hoàn toàn biến mất.
Hắn và Hậu Khí Diễm đã đoán chính xác. Ninh gia tam công tử, tuyệt đối là nhân vật xuất chúng nhất của Ninh gia, bây giờ lại trở thành quân cờ thí mạng, về tình về lý đều không hợp. Người nhà Ninh gia, làm sao bỏ được đứa con này? Trải qua phong ba này, Hoàng Hạo nhất quyết không tha y.
Ninh Khương nhìn hắn, một lúc lâu, cười lạnh nói: “Cuối cùng ai từng tin đệ?”
Lạc Tự Tuý nghe ra sự bi ai trong giọng y.
Là sự bi ai rất quen thuộc.
Thấp thoáng tuyệt vọng, cũng là sự tuyệt vọng quen thuộc.
Ninh Khương nở nụ cười, ánh mắt hướng về phía sau Lạc Tự Tuý.
Giờ Lạc Tự Tuý mới nhận ra có người đến. Hắn xoay người, Lạc Vô Cực đang đứng sau lưng hắn, Hoàng Tiển thì từ bên luống mính hương hoa, không nhanh không chậm đi lại.
“Thái tử điện hạ, lo lắng an nguy của thái phó vậy à?” Ninh Khương mỉm cười hỏi.
Hoàng Tiển nhìn chằm chằm y, chậm rãi trả lời: “Cô gia mới vừa rồi ở Tử Dương điện nghe nói thái phó đi đến Hiến Nghi điện, quả thật lo lắng. Nhưng ngửi được mùi máu tươi, thấy rất an tâm.”
Ninh Khương như nghe được chuyện gì vui vẻ, giương cao mày, quay lại nhìn Lạc Tự Túy và Lạc Vô Cực cười nói: “Tiểu thư đồng cũng cẩn thận quá rồi. Yên tâm, ta xưa nay đều kính trọng công tử nhà ngươi, sao lại tổn hại y?”
Lạc Vô Cực nhẹ nhàng cười, hành lễ nói: “Giản Vũ quân là người như thế nào, đối với công tử nhà ta ra sao, tất nhiên là công tử và thái tử điện hạ đều biết rất rõ.”
Ninh Khương nghe xong nói thế, chỉ cười.
Lạc Tự Tuý quay đầu nhìn y, lẳng lặng nói: “Trước đây là do ta quá hoài nghi, xin lỗi.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài.
Đi được vài bước, chợt nghe Ninh Khương ở sau nói: “Mấy ngày nay, Tê Phong nhị ca, xin hãy bảo trọng.”
Hắn ngừng bước chân, lại nghe y nói: “Ta Ninh Khương, nguyện vì hai vị bệ hạ, thái tử điện hạ mà tận lực, dẫu có bỏ mình cũng không tiếc hận.”
Hoàng Tiển trả lời: “Cô gia quả là may mắn, được Giản Vũ quân tương trợ. Vậy, coi như phiền Giản Vũ quân tạm thời vào thiên lao ở vài ba hôm.”
Lạc Vô Cực hướng Hoàng Tiển và Ninh Khương khom người hành lễ, rồi đề khí điểm nhẹ, đuổi theo Lạc Tự Tuý, bắt lấy ống tay áo y. Trong nháy mắt, hai người đã đi khỏi. Nhất thời Lạc Tự Tuý nhìn thấy, thị vệ của Hoàng Tiển đã bao vây khắp hậu viện.
Đáp xuống Tử Dương điện, Lạc Vô Cực buông tay ra, thở dài: “Nghe Đường trung ti nói ngươi đến Hiến Nghi điện, ta không tin vào tai mình.”
Lạc Tự Tuý vẫn đang nghiêm mặt, nghe trong giọng y có sáu phần an tâm, bốn phần miễn cưỡng, không khỏi cười khổ, nhẹ giọng nói: “Khi ta nảy ra ý này, cũng thấy khó tin.”
“Nói vậy, ngay cả ngươi cũng không biết —— ngươi có thiện cảm với Ninh Khương, cho nên giây phút nguy hiểm vậy, vẫn còn tin tưởng thái độ làm người của y.”
Lạc Tự Tuý nhẹ cong khoé môi, ngầm thừa nhận.
“Ngày hôm nay trong cung thật sự náo loạn quá, nếu còn có chuyện gì, ngày mai hãy nói.” Lạc Vô Cực thấy y hình như còn muốn đi chỗ khác nên nói luôn. Chậm rãi nói tiếp: “Hoàng hậu bệ hạ đã có chỉ dụ, ai cũng không gặp. Lúc thánh thượng hạ triểu có bãi giá đến Phượng Nghi cung, đợi mãi bệ hạ cũng không rời tẩm cung gặp mặt. Thánh thượng tức giận không thôi, liền đến nội cung.”
“Dù là ai cũng không gặp…” Lạc Tự Tuý bất ngờ, lần thứ hai phôi phục vẻ sâu xa khó hiểu. Đưa mắt nhìn Lạc Vô Cực, mím chặt môi rồi đi vào Tử Dương điện.
Lạc Vô Cực nhìn y tâm sự nặng nề, trong nhất thời lòng dạ cũng ngổn ngang. Vốn muốn cùng người này chia sẻ tất thảy ưu sầu sợ hãi, nhưng, khả năng của hắn có hạn. Trong cung chính là đầy rẫy thị thị phi phi, hôm nay chính thức nổi lên giông gió, hắn lại không thể vì y mà phân ưu.
Lạc Vô Cực ơi Lạc Vô Cực, ở trong cung đình ngươi không thể bảo vệ y, chỉ vì ngươi không có quyền hành trong tay. Một ngày rời cung, ngươi phải dốc sức gấp nghìn lần để cẩn thận che chở y, mới đổi lại được sự vô lực hôm nay. Xoay người bước vào trong điện, chỉ đi được vài bước, Lạc Vô Cực liền ngừng, quay đầu lại quan sát gần xa xung quanh.
Tử Dương điện hùng tráng mà hoa mỹ trong tầm mắt đang tắm mình dưới ánh mặt trời chói lọi sau giờ ngọ, là sự êm ả trước phong ba bão táp sắp tới.
Nhiều người, sẽ sinh ra thị phi.
Nếu hắn trở thành hoàng đế, nhất định phải tạo nên một cung đình khác biệt, một triều đình cải cách.
Nhất định phải khiến tất cả thần dân phủ phục (cúi đầu sát đất làm lễ)dưới hắn và người hắn yêu, còn phải tín phục không ngừng.
Không mảy may cho rằng đây là một loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo, Lạc Vô Cực nhếch môi, vẻ tuấn mỹ trên mặt, dù là Lạc Tự Tuý, thậm chí chính hắn cũng cảm thấy xa lạ cùng lãnh khốc.
Cơm trưa mặc dù dùng trễ, nhưng Lạc Tự Tuý ăn cũng không tệ lắm, khiến Đường Tam và các tiểu thị yên tâm không ít. Thời gian hắn chậm rãi dùng cơm như thường lệ, Lạc Vô Cực sẽ đem toàn bộ những chuyện xảy ra trong nội cung nói cho Lạc Tự Tuý nghe. Hắn cũng chỉ nghe, thỉnh thoảng nhíu mày, không nói thêm gì.
Bữa tối, Lạc Tự Tuý không để trễ.
Cứ như trước giờ mà sinh hoạt, hắn đến thư phòng đọc sách một lát rồi trở lại phòng ngủ, tắm rửa qua loa, nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Chỉ là, không thể ngủ.
Thay đổi rất nhiều loại huân hương, cũng không có chút tác dụng an thần nào.
Nửa đêm, Lạc Vô Cực thật sự chịu không nổi âm thanh trằn trọc khó ngủ của hắn, đứng dậy tìm kiếm túi mính hương hoa, đứng trước giường hắn.
Lạc Tự Tuý cách tấm màn mỏng trước giường nhìn y một lát, nhận lấy túi hương trong tay y, cất vào trong ngực.
Lạc Vô Cực vén màn lên, nhìn xuống y, nói thật nhỏ: “Lúc ngươi vừa ngủ, tam công tử có đến, nói là Ninh gia hình như phát lệnh triệu tập, chi bằng bắt gọn bọn họ, tránh để sinh loạn về sau.”
Lạc Tự Tuý rủ mắt, trả lời: “Cứ đợi xem có gì chuyển biến trong buổi triều sớm mai không. Ta sẽ tìm thời cơ tấu lên, xin thánh thượng ra quyết định. Nhưng, hai vị bệ hạ nếu không giải hoà, khoảng cách càng lúc càng lớn, chỉ làm phái trưởng công chúa có được thời cơ. Cho nên, việc cấp bách lúc này là dốc sức khiến hoàng hậu bệ hạ đồng ý gặp thánh thượng.”
Trầm mặc một hồi, Lạc Vô Cực mới nói: “Ngươi, cho rằng hoàng hậu bệ hạ đã có suy tính.”
“Chỉ mong không như ta nghĩ…” Lạc Tự Túy nhẹ nhàng thở dài.
Nghe xong, Lạc Vô Cực như có điều suy nghĩ mà nheo cặp mắt lại, lui ra phía sau mấy bước. Ước chừng một nén hương, trên giường truyền đến tiếng hít thở đều đặn, hắn mới xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, chủ đề trên triều vẫn là phế hậu.
Thật sự là náo nhiệt một cách hỗn loạn mà. Dưới tinh thần xúc động phẫn nộ của ‘quần chúng’ văn thần, Lạc Tự Tuý vẫn yên lặng, sóng to gió lớn cũng không sợ hãi, vô cùng nổi bật.
“Thánh thượng! Dâm loạn nội cung! Bại hoại lễ pháp! Sao có thể làm tấm gương cho vạn dân noi theo, sao có thể cùng thánh thượng cộng trị thiên hạ?”
“Thánh thượng! Bách tính đều đã nghe phong phanh việc này, dư luận vô cùng xôn xao! Hoàng hậu không thể phục chúng! Làm sao có thể kế tục Trì Dương ta sau này?”
“Bệ hạ đối với y tình thâm ý nặng, hắn lại lấy gì đế đối bệ hạ? Việc này ai ai cũng biết, đã truyền tới nước y, người như vậy vẫn ngồi vững trên ngôi hoàng hậu, mặt mũi Trì Dương hoàng thất còn có là gì?”
“Người đời trước làm sao tha thứ được cái phẩm hạnh đáng hổ thẹn đời sau này?”
“Chúng thần khẩn cầu thánh thượng hạ chiếu phế hậu!”
“”Thỉnh thánh thượng hạ chỉ!”
Mão ô sa quỳ đầy đất.
Trên ngôi cửu long, mặt Hoàng Hạo đã đen như mực.
Bên dưới đông đảo thần tử tự cho mình hoặc ôm tâm tư mình là trung thần, giống như được thúc đẩy, ngươi một lời ta một lời, bày ra tư thế không được nhất định không bỏ qua.
Hoàng Hạo dời tầm nhìn đến Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Tuý cảm giác được sự thăm dò trong ánh mắt y, cúi đầu ra khỏi hàng, nhàn nhạt nói: “Thánh thượng, thần có ý khác.”
“Ái khanh cứ nói.”
“Vâng.” Cứ như không phát hiện ra mọi ánh nhìn bất chấp công khai hay lén lút, Lạc Tự Tuý bình thản nói: “Việc này, hoàng hậu bệ hạ là bị người hãm hại.”
“Tê Phong quân sao lại nói vậy? Rõ ràng mọi người đều tận mắt nhìn thấy, cũng chính miệng bệ hạ thừa nhận, sao có thể nói là bị hãm hại?” Thừa tướng lập tức mở miệng phản bác.
Lạc Tự Túy nhẹ nhàng cười, khẽ nhìn y nói: “Ta cũng không phải là phủ nhận những chuyện đã phát sinh, nhưng, nguồn gốc sự tình, chính là một âm mưu.”
“Tê Phong quân –“
“”Câm miệng!” Hoàng Hạo lạnh lùng nhìn thừa tướng, “Chu khanh gia, trẫm đang hỏi Tê Phong quân!”
Thừa tướng lập tức cúi đầu, không nói nữa.
“Ái khanh, lời này là ý gì?”
Lạc Tự Tuý tháo túi mính hương hoa bên hông xuống, Từ chính ti nhận lấy, dâng lên cho Hoàng Hạo.
“Thánh thượng, đây là túi mính hương hoa. Mính hương hoa là dược liệu quý báu, có công hiệu an thần.”
Hoàng Hạo gật đầu: “Trước đây có lần, trẫm trắng đêm khó ngủ, thái y cũng từng đốt huân hương loại hoa này, dược hiệu quả thực xuất chúng. Bất quá, hoa này chỉ mọc ở Hiến Thần, dược bằng hoa khô trong cung cũng không nhiều. Mấy ngày trước, trưởng thái y bẩm lên, thuốc này đã dùng hết.”
“Thánh thượng có chỗ không biết, Trì Dương ta có người trồng mính hương hoa.”
“Ồ?” Hoàng Hạo nhướn mày, “Trẫm nghe nói Hiến Thần có quan lại chuyên trồng mính hương hoa này, phương pháp là bí truyền, Trì Dương ta lại có kỳ nhân?
“Vâng. Người này tinh thông dược lý, biết được mính hương hoa cùng với hương các loại hoa cỏ dược thảo trong Trắc hoa viên của Phượng Nghi cung khi hoà vào nhau có thể khiến người ta trúng phải hợp hoan tán. Cho nên biết được kỳ này Trắc hoa viên sẽ ra hoa, y liền muốn mưu hại hoàng hậu bệ hạ và thần, bèn tặng bệ hạ và thần túi hương mính hương hoa. Nhưng, hôm qua thần phải vào triều, không ở trong hoa viên đủ lâu, nên kẻ mưu hại không đạt được dụng ý. Kế này không thành, y lại dùng kế tiếp theo, cấu kết với người trong nội cung, sai người bẩm báo Phùng Tu nghi bệnh lâu không khỏi với hoàng hậu, khiến bệ hạ đang trúng độc đi vào nội cung thăm hỏi…”
Quần thần ồ lên.
Hoàng Hạo ánh mắt lạnh như băng nhìn chầm chầm túi hương trong tay: “Người tặng túi hương là ai?”
Giọng nói của y không lớn, âm vực bình thường, sát khí lại giăng bốn phía.
Chúng thần không hẹn mà cùng nhìn phía Lạc Tự Túy, lòng người thấp thỏm run sợ.
Nhất thời, cung điện hoàn toàn yên lặng.
Lạc Tự Túy ngửng đầu lên, thản nhiên nói: “Giản Vũ quân, Ninh Khương.”