“Ngân phát đồng tử này xúi giục người khác hạ huyết chú mưu hại hoàng hậu và ái khanh, vốn đã có nhiều điểm kỳ lạ. Trong lòng trẫm vẫn nghi ngờ sau lưng y còn có người khác, hoá ra là có quan hệ với Trần gia. Chỉ là, vì sao liên lụy đến Thái tử?”
“”Bẩm thánh thượng, nghịch thần nói, phái người xông vào Đông Cung ám sát, thái tử điện hạ cũng không ở trong cung. Thời gian tương xứng, cho nên việc này không ai khác ngoài thái tử điện hạ.”
Ánh mắt Hoàng Hạo càng lúc càng lạnh, khẽ cười nói: “Trần gia mưu hại hoàng hậu và ái khanh, còn muốn ám sát thái tử, thật đại nghịch bất đạo…”
“Xin thánh thượng bớt giận. Tội của Trần gia, quả thực phải đem tru cửu tộc, nhưng bọn họ chỉ là thay người hành sự.” Lại tiến lên trước hai bước, Lạc Tự Tuý nói.
Phía sau biết bao ánh mắt như đao kiếm muốn lăng trì hắn, hắn lại làm như không phát hiện ra, vẫn nhàn nhạt cười.
“Ái khanh, Trần gia là thay ai hành sự?”
Trong lời nói của hoàng đế ẩn chứa mấy phần sát khí. Thần tử trên triều chỉ nghe thôi cũng hình dung được cảnh gió tanh mưa máu sau đó.
Không biết vô tình hay cố ý, Lạc Tự Tuý ngừng ngừng, rồi nói: “Nghịch thần mấy lần nhắc đến… Trưởng…” Bỗng nhiên hắn cảm giác mình không nói thành tiếng, kinh ngạc há miệng: “Trưởng… Công…” Ý thức dần mơ hồ, trước mắt một mảnh tối đen.
Hắn loạng choạng, ngã xuống.
Trước khi hoàn toàn hôn mê, hắn cảm giác được, mình rơi vào lòng một người, sau đó mọi âm thanh ầm ĩ đều trở nên yên tĩnh.
Lâu rồi không nằm mơ. Đừng nói đến là mơ về chuyện cũ.
Hắn cứ nghĩ mình đã quên, nhưng không biết rằng, quá khứ vẫn lẩn khuất sâu trong nội tâm. Thường ngày hắn có thể quên đi, nhưng trong mơ không thể nào tránh né.
Hắn lẻ loi trơ trọi ngồi trên sàn nhà lạnh ngắt.
Lạnh quá, tối quá.
Đây là đêm mùa đông.
Bầu trời tối đen, hắn nhìn mãi cũng không thấy gì. Quen thuộc, tất cả những gì quen thuộc đều biến mất trong bóng tối.
Hắn đứng lên, nỗ lực đi tới cạnh cửa. Nhưng, đi hồi lâu, vẫn không chạm vào được vật gì.
Trong lòng hắn hoảng hốt.
Vì vậy hắn chạy trong bóng tối. Mãi đến mệt mỏi không chịu nổi, thì bản thân vẫn ở đấy.
Hắn hoảng sợ.
Một mình, chỉ có một mình hắn.
Cửa ở đâu? Hắn gõ, đập, đấm vào cửa. Dù biết rõ không có ai đến.
Vẫn chỉ một mình hắn.
Hắn đi khắp nơi, đi rồi lại chạy, chạy mệt lại đi.
Không có gì cả. Cả người hắn đang ở trong một khoảng không.
Hắn cố bình tĩnh lại, dừng bước, đứng một lúc, hình như có gì đó đang đến gần. Trong bóng tối, loé ra một ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào hắn, như thợ săn ngắm nhìn con mồi.
“Ngươi vẫn đang quanh quẩn giữa hai thế giới, không thuộc về nơi nào, chi bằng giao thân xác cho ta!” Một thanh âm khàn khàn nói, đầy ý xấu.
“Lạc tứ công tử! Ta cũng muốn làm Lạc tứ công tử!” Một thanh âm khác mang vài phần hưng phấn.
“Ta cũng muốn sống!” Càng nhiều giọng nói điên cuồng la hét.
Hắn nhớ chính mình có linh lực, từ lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa đỏ, chiếu sáng một phần không gian.
Xung quanh đầy mấy khuôn mặt xanh đét, cơ thể khô quắp như cương thi —— không, là những linh hồn trong mấy thân xác thối rữa. Bọn họ muốn biểu lộ cảm xúc, lại không cách nào khống chế được vẻ mặt của thi thể. Những khuôn mặt ghê rợn chậm rãi tiến lên, vươn cánh tay màu xanh, đen lở loét đã sắp hư thối.
Hắn vung hai tay lên, lửa trong tay cháy mạnh tụ lại thành hoả cầu, bay về phía đám thi thể.
Nồng nặc mùi da thịt thối rữa bị thiêu đốt, nhưng mấy xác chết này dường như không biết đau đớn, vẫn cười khặc khặc quái dị mà nhào tới.
Hắn nhớ đến. Thời điểm hắn chết, chịu đựng đau đớn rất lâu. Nhưng về sau hắn vẫn bất chấp mà chọn sinh mệnh dài đằng đẵng Dù tử thần đã cảnh cáo hắn, sẽ có vô số thống khổ đang đợi hắn phía trước, hắn cũng chẳng do dự.
Phải. Hắn không muốn cô đơn, không muốn không cảm giác được gió nhẹ vờn quanh, không muốn ngửi không thấy mùi hoa cỏ thơm ngát. Thậm chí, hắn tình nguyện cảm nhận đau đớn —— chỉ vì, có cảm giác, là chứng minh cho sự sống.
Rõ ràng đã quyết ý, cho dù nhân sinh đau khổ đi nữa, cũng phải sống tiếp. Từ bao giờ, hắn vì e sợ đau khổ mà trốn tránh?
Tình cảm khiến người ta không tự chủ được, không còn lý trí. Vậy sẽ không phải là hắn, mà là người khác. Cả con người cũng không giống nữa.
Tình cảm khiến cho người ta bi hỉ sân si nộ oán, từng cung bậc không ổn định. Nhưng tất thảy đều là tâm tình con người nên có, hắn không phải thánh nhân, càng không phải thần phật.
Hắn không muốn cùng với những thây ma thối rữa này đồng dạng, không có cảm giác nào. Mùi vị cái chết, nếm một lần là đủ!
Đau khổ, không thể trốn tránh.
Phàm là người không thể cả đời không gặp kiếp nạn gì, phàm là người không thể cả một đời vui sướng chưa từng đau khổ.
Tất cả tùy duyên, tùy tâm…
Sau khi lùi lại mấy bước, khoa tay dùng lôi. Khả năng dùng lôi của hắn quá yếu, căn bản không thể tổn thương bọn chúng chút nào.
“Cút ngay! Ta phải sống! Vui vẻ mà sống! Không có gánh nặng! Không có gông xiềng! Phóng khoáng thoải mái mà sống! Theo tâm tính mà sống!”
“Chúng ta cũng muốn sống!”
“Dựa vào cái gì mà ngươi tốt số vậy?”
Hắn xoay người vội chạy. Không ngừng lướt qua từng đôi lại từng đôi mắt tham lam đỏ ngầu. Nhảy ra, dùng khinh công, dùng hết cả khí lực. Sau khi trúng độc, chỉ nghỉ ngơi một đêm, thể lực hắn chưa hoàn toàn khôi phục.
Bầy xác chết từng bước ép sát.
Hắn cắn răng, rút ra chuỷ thủ giấu ở bên hông.
Đâm bị thương bọn họ, cũng vô dụng. Vì vậy, không chút do dự mà cắt lấy đầu bọn chúng. Hắn muốn sống, bọn chúng phải chết.
Mùi tanh hôi, mùi máu tươi, mùi vị chết chóc bao trùm. Hắn nhớ lại thời điểm chính mình chết đi, trở thành du hồn, mắt mở trừng trừng nhìn thân thể chính mình bị người ta cẩn thận hoả táng. Bệnh viện, nhà hoả táng, hai nơi đầy chết chóc, còn không bằng oán hận khí ở nơi này đang tản ra.
Ta phải sống! Vô luận gian nan vẫn phải bình tĩnh, vô luận hỉ nộ ái ố, đều phải sống.
Sống vì cảm giác của chính mình, không phải vì người khác.
Hắn nhớ lại mong ước sinh mệnh ban đầu của mình! Hắn nghĩ thông rồi! Tuyệt không thể nhượng bộ!
“Công tử!”
“Công tử! Tỉnh lại!”
Nháy mắt, hắn nghe loáng thoáng ai đó gọi mình.
Hắn khẽ run, nhẹ cười: “Vô Cực.”
Trong trí nhớ, thiếu niên nhìn hắn, nhẹ cong khoé môi, trong đôi mắt ngoại trừ mạnh mẽ, còn có ôn nhu.
Tình kiếp, là ngươi mang đến cho ta sao? Nếu đã là ngươi, nhất định sẽ an toàn thôi.
Cho dù ngươi rời bỏ ta, nhất định sẽ trở về. Bên nhau, không phải sáng sớm đến tối mịt, mà là kiên trì trong lòng.
“Vô Cực.” Hắn thì thào gọi, vẫn không ngừng đối phó với những thi thể này.
Trong trí nhớ, thiếu niên một mình giữa đêm khuya, tịch liêu nhìn về nơi xa. Từ trên cao nhìn xuống, là thái độ nhìn cả thiên hạ chỉ bằng nửa con mắt.
Khi hắn chưa từng để ý đến thời gian, đứa trẻ kia dần trưởng thành, trong mắt có hắn, không phải là Lạc tứ công tử trước đây, mà là hắn. Khi hắn lơ đãng, thiếu niên kia gửi gắm tình cảm nơi hắn, hứa hẹn nối tiếp thề nguyền, chỉ vì muốn ở bên cạnh hắn.
Mà hắn, từ bao giờ bắt đầu tin tưởng một đứa trẻ? Từ lúc nào, khi chỉ có hai người bên nhau liền cảm thấy vui sướng thoả mãn?
Vậy khoảng thời gian nào, hắn chỉ tràn đầy suy nghĩ tránh né, đã quên thân nhân, bằng hữu, đã quên vẫn còn một thiếu niên nhìn hắn mỉm cười?
“Vô Cực!” Hắn cao giọng gọi.
Đáp lại tiếng gọi của hắn, là một trận cường quang quét tới, những xác chết thối rữa gào lên thảm thiết, rồi yên tĩnh như cũ.
Hắn nheo mắt lại, nhìn Tu La ở giữa, một thiếu niên bình tĩnh khẽ mỉm cười. (Tu-la là một loài giống như quỷ thần, là một đạo trong lục đạo: thiên, nhân, tu-la, súc sinh, ngã quỷ, địa ngục.)
“Vô Cực!”
Hắn vươn tay, thiếu niên cầm lấy tay hắn, thuận thế kéo hắn về phía y.
Bóng tối vội vã rời đi, cảnh tượng máu thịt vung vãi trên đất cũng không còn thấy dấu vết.
Mà thiếu niên, trong phút chốc cũng không còn nữa.
Hắn giật mình, đứng giữa hư không, một tiếng lại kêu gào một tiếng. Hắn tin tưởng, chỉ cần người nọ nghe thấy được, nhất định sẽ trở về.
“Công tử! Tỉnh lại đi!”
Lạc Tự Tuý đột nhiên ngã xuống giữa triều, Lạc Vô Cực tay mắt lanh lẹ đỡ kịp hắn. Hoàng Hạo lập tức ra lệnh đưa y về Tử Dương điện, đồng thời gọi thái y đến xem.
Lạc Vô Cực đem Lạc Tự Tuý trên lưng quay về Tử Dương điện không lâu, Thường Diệc Huyền cũng đến. Vẻ mặt Lạc Tự Tuý nhìn rất thống khổ, bắt mạch cho y lại không kiểm tra được điều gì bất thường.
Thường Diệc Huyền rất lo lắng, sắc mặt Lạc Vô Cực vẫn bình tĩnh như cũ.
Lúc này, Lạc Tự Tuý nằm trên sạp giường kêu một tiếng thật nhỏ, Lạc Vô Cực lập tức cúi người, ghé sát vào tai y không ngừng gọi khẽ.
Thường Diệc Huyền cầm cổ tay y, lại bắt mạch thêm một lần, lát sau, cắn răng lắc đầu nói: “Mạch tượng đại biến, có dấu hiệu trúng độc, nhưng không đoán được độc gì.”
Sắc mặt Lạc Vô Cực hơi trầm xuống, lấy khăn mặt ra, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho Lạc Tự Tuý. Biết rõ y đang chịu đựng thống khổ, hắn lại không có cách nào chia sẻ, chỉ có thể ngầm sốt ruột… Người bảo hộ như hắn, vẫn còn chưa đủ.
Chăm sóc gần nửa canh giờ, Lạc Vô Cực phát hiện y lờ mờ mở mắt ra, không nén được vui vẻ: “Công tử!”
Mãi một lúc sau, ánh mắt Lạc Tự Tuý quét qua hắn, dừng ở nơi nào đó giữa hư vô không trung, đáp: “Vô Cực.” Giọng y trầm khàn, mang theo cảm xúc khác thường khó nói.
Lạc Vô Cực nghĩ rằng do y vừa tỉnh lại, ý thức chưa rõ ràng, lại tiếp tục lau mồ hôi cho y, sau đó sờ trán y mới biết nhiệt độ người này đang rất cao, đôi lông mày bất giác nhíu lại.
“Vô Cực…” Lạc Tự Tuý lại khẽ gọi, giọng nói so với lúc nãy càng khàn đặc, thân thể cũng khẽ run.
Lạc Vô Cực lúc này mới cảm thấy khác thường, nhìn Thường Diệc Huyền, chỉ thấy sắc mặt y khẽ biến: “Cái này… E là đã trúng phải hợp hoan tán.”
Hợp hoan tán? Lạc Vô Cực ngạc nhiên, cúi đầu nhìn kỹ, hai mắt Lạc Tự Tuý mơ màng, đã mất đi lý trí.
“Dược này e là không phải xuân dược thông thường, dược tính mãnh liệt —— tứ đệ xưa nay đạm bạc lãnh tĩnh, cũng không thể kiềm chế được. Vô Cực, ở đây giao lại cho ngươi, ngươi…” Lời chưa nói hết, Thường Diệc Huyền đã vội vã đi ra ngoài, “Ta gọi Đường Tam chuẩn bị nước tắm, ngươi cứ suy nghĩ đi.”
Bọn họ đều đã biết? Ngoại trừ Lạc Tự Trì, người nhà Lạc gia đều nhìn thấy tình ý của hắn đối với y? Nhận được sự ưng thuận ngầm của người nhà, cũng coi như vui vẻ, trái lại người mình yêu lại chối từ, con đường phía trước sao vẫn còn quá dài.
Lạc Vô Cực cúi đầu, nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của Lạc Tự Tuý. Một lúc lâu, vẫn chỉ ngồi nhìn, không có động tác gì.
Không phải hắn không muốn, cũng không phải hắn không có dục vọng, hắn chỉ là không muốn thừa dịp y gặp khó khăn. Đặc biệt là vào lúc này, khó khăn lắm Lạc Tự Tuý mới như lúc trước, thực sự không muốn y lại lảng tránh hắn lần thứ hai.
“Vô Cực.” Lạc Tự Tuý khép hờ mắt gọi hắn, gắng sức tỉnh lại, mê man nhìn khắp nơi, lại như nhìn không thấy người trước mắt.
“Khát nước sao?” Lạc Vô Cực thấp giọng hỏi, vung tay, một ly trà bày trên án kỷ cách chừng hai ba trượng cứ như vậy bay vào trong tay hắn, lúc đến đã tràn đầy nước lạnh.
Nhấp một ngụm nước, hắn cúi người, hôn Lạc Tự Tuý, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, đem nước nhập vào miệng y.
Thân thể Lạc Tự Tuý hơi cứng đờ, nhiệt độ trên người lập tức tăng lên lần thứ hai.
Một chén nước lạnh hiển niên không có tác dụng gì, ánh mắt Lạc Tự Tuý như có một màn sương, từng cái chớp mắt cũng tản ra dục vọng. Sau lần đầu nếm thử hoan lạc, lâu rồi chưa nhìn thấy bộ dạng gợi tình không chút che giấu của y, Lạc Vô Cực thấy có chút ngây dại, bất tri bất giác đánh rơi cái chén, trở mình áp trụ y. (^^ là nằm lên trên á~~)
Thân thể dán vào nhau, Lạc Vô Cực lập tức cảm giác được dục vọng ở hạ thân bộc phát.
Hắn áp chế người bên dưới đang nhẹ nhàng giãy dụa, lần thứ hai hôn môi y, tiếp đó ghé sát vào tai y mà thì thầm những lời trấn an, rồi cởi bỏ thắt lưng y.
Lạc Tự Tuý toàn thân cứng ngắc, vẻ mặt trở nên mê man mà cuồng nhiệt. Yên lặng nhìn Lạc Vô Cực hồi lâu, y dần thanh tỉnh, giơ hai tay, ôm lấy hắn, ngâm nga gọi: “Vô Cực…”
Một tiếng gọi này, động lòng người hơn bất kỳ âm thanh gì, cám dỗ hơn bất kỳ lời nói nào.
Lạc Vô Cực áp chế ham muốn đem người dưới thân mạnh mẽ ăn sạch một lần, ngắm nhìn thân thể thon dài nằm trên giường bừa bộn.
Cơ thể cân xứng, đường cong vừa ưu mỹ vừa mạnh mẽ.
Hắn quen thuộc thân thể này, nhắm mắt cũng có thể phác hoạ được hình dáng y, thậm chí là cảm giác khi khẽ vuốt.
Muốn cùng y hợp nhất cả tâm hồn và thể xác, muốn cùng y như vậy cả đời. Hắn yêu người này như vậy, không giữ lại chút nào cho mình, khiến bản thân cũng phải kinh ngạc.
Y đã từng hỏi hắn, tại sao lại yêu y.
Hắn cũng từng tự hỏi, tại sao lại yêu y. Tìm không được đáp án. Nhưng nếu nhất định phải trả lời, có thể, chỉ có thể trả lời như vậy ——
“Chỉ vì là ngươi.”
Thầm thì đáp án, Lạc Vô Cực dọc theo cổ, một đường nhẹ nhàng cắn mút xuống.
So với lúc nãy, thân thể Lạc Tự Tuý còn nóng hơn, lại vô cùng mẫn cảm. Mỗi một lần hắn chạm vào, mỗi một lần hắn khẽ cắn, đều khiến thân thể y run lên.
Chỉ vì là ngươi, cho nên Lạc Vô Cực ta mới yêu ngươi như vậy. “Tuý, đừng lo.” Chỉ vì ngươi, ta mới bằng lòng buông tha khát vọng trong huyết mạch, buông tha dã tâm.
Ta đủ để khiến ngươi nhìn bằng cặp mắt khác xưa chưa? Ta có đủ bản lĩnh trở thành lá chắn của ngươi chưa?
Không ngừng hôn y, vuốt ve y. Sau đó nhẹ nhàng cầm lấy dục vọng của y, vụng về giúp y giải bớt.
Ta là kẻ mạnh, sẽ trở nên mạnh hơn. An tâm đi, ta sẽ có tư cách trở thành người bầu bạn cùng ngươi, không chỉ là bạn đồng hành, mà là tình nhân, thân nhân, bằng hữu, có thể là người cả đời này đều cùng ngươi.