Năm người vừa nói, vừa đi đến tiểu viện của Lạc Tự Trì.
Lúc đến gần tiểu viện, Lạc Tự Tuý đột nhiên nói: “Nhị ca, mới vừa rồi huynh nói hơi quá, có lẽ làm nhị tẩu kinh sợ. Tâm tình xáo trộn nhiều thì không tốt lắm. Mẫu thân cao hứng như thế, lại mong chờ tôn nhi (cháu chắc chút chít đủ cả) ra đời vậy, không nên để người thương tâm.”
“Vì thế mà đệ mềm lòng.” Lạc Tự Trì nhàn nhạt nói.
Lạc Tự Túy gật đầu: “Nhị tẩu quả thật có nỗi khổ riêng. Vì chất nhi (cháu) đệ có thể tha thứ cho nàng.”
Lạc Vô Cực không có nhiều lời.
Lạc tự tiết khẽ thở dài: “Đổi lại là đệ, cũng sẽ không do dự mà nói thế.”
Lạc Tự Tuý khẽ mỉm cười một cái, nếu là hắn, đại khái cũng như vậy thôi. May mà lúc này còn lo lắng cho Lạc phu nhân, cũng bận tâm Tô Linh Duyệt, bọn họ có cơ hội lấy lùi làm tiến.
Việc này động tĩnh không lớn, trong hoa viên lúc đó cũng không có hạ nhân, Lạc phu nhân và Lạc Hề Linh sẽ không biết được.
Lạc Tự Túy, Lạc Vô Cực, Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết, Lê Tuần ngồi trong nội đường của Lạc Tự Trì, im lặng uống trà, đợi.
Không bao lâu đã thấy Thường Diệc Huyền từ trong nội sảnh đi ra, nói: “Không có trở ngại gì, chỉ là tâm tình có chút bất ổn. May mà có Lê gia đệ muội ở lại, đang khuyên nhủ nàng.” Y vừa nói vừa đến gần Lạc Tự Tuý, cẩn thận quan sát vết thương của hắn, lại nói: “Vô Cực, thương dược (thuốc trị thương) này hoá ra là cực phẩm, tác dụng rất nhanh.”
Ở trong mắt Lạc Vô Cực, chỉ cần Lạc Tự Tuý bị thương, dù ít hay nhiều đều không chậm trễ, nên chỉ khẽ gật đầu. Mà thương dược này là do Lê Duy giao cho hắn, chỉ nói là một loại kim sang dược, hắn cũng không để ý.
Lê Tuần cười nhìn Lạc Tự Túy nói: “May mà Lạc tiểu tứ hồi phủ ăn mừng, nháy mắt mới được tình hình tốt thế này, chậc chậc.”
Lạc Tự Tuý nhấp hớp trà, cười nhàn nhạt: “Quả thật là tốt.”
“Đúng a, thời cơ vừa khéo. Nhưng, Lạc tiểu tứ, đệ chịu được sao?”
Lúc đầu thì muốn giết hắn, hiện tại chỉ muốn bắt hắn, vì điều gì, Lạc Tự Tuý cũng đã đoán được tám chín phần. “Nói vậy tạm thời bọn họ cũng không gây khó dễ gì. Trọng Mộc đối với bọn họ rất quan trọng, nếu đệ không nói ra tung tích của y, bọn họ có thể làm được gì?”
Đúng là bạch mao hồ ly, Lạc Vô Cực thầm nghĩ. Từ lúc biết Trọng Mộc đến nay, tên hồ ly này chẳng bao giờ đem lại chuyện gì tốt, chỉ biết gây phiền toái. “Ta sẽ theo sát công tử, xem bọn họ làm sao ra tay.”
“Nếu có Vô Cực theo, chúng ta có thể yên tâm. Cần phải nhanh chóng diệt sạch các nguy cơ để tránh hậu hoạ về sau, đỡ phải thấy bọn họ lại nảy ra chủ kiến gì.” Lạc Tự Tiết nói, “Mà Lê nhị ca điều khiển cấm quân, tất sẽ khiến bọn họ cảnh giác.”
“Không sai, hơn nữa cũng chưa cần bẩm báo lên thánh thượng. Tử sĩ, gia đinh, thị vệ đều là thứ yếu, quan trọng phải bắt được kẻ chủ mưu.” Lê Tuần nói.
Lạc Vô Cực lên tiếng: “Giao cho ta. Ngoại trừ ta, không còn ai nữa. Các ngươi đều không tiện ra mặt.”
Lạc Tự Tuý gật đầu nói phải. Nếu đi gặp Hoàng Hạo xin thánh chỉ, chỉ mỗi Lê Tuần đi thì tình thế chưa phải khẩn cấp. Mà Lạc Tự Trì cùng đi, sẽ tạo ra biểu hiện Lạc gia cuống quít giả dối. Việc này nếu giao cho Lạc Vô Cực cũng có thể nói là vạn vô nhất thất (Không có sơ hở). Hắn đối với công phu của Lạc Vô Cực rất tin tưởng, tuy rằng y chưa từng giết người trước mặt hắn.
Lạc Tự Trì vẫn không nói gì, chỉ chậm rãi thưởng trà, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lúc này, đột nhiên thấy Liễu Vũ Tinh nhẹ cười đi ra từ nội sảnh, khí chất tĩnh nhã vô cùng, lại thêm ôn hoà như gió xuân tươi rói. “Ta biết các người đều nghĩ đến điều này. Đã hỏi rồi, theo như lời Linh Duyệt muội muội, chính là một trang viên của Trần gia ở ngoại ô kinh thành. Lúc trước Chiến đại ca trùng hợp đi dò xét nơi này một lần, không có gì lạ.”
“Chính là chỗ đó sao? … Trần gia, thái tử điện hạ cũng quan sát bọn họ rất kỹ.” Lê Tuần cười nói, lấy ngón tay dính nước trà vẽ vài nét trên án kỷ.
Ngoại trừ Lạc Tự Trì và Lạc Vô Cực, mấy người đều nhìn vào bản đồ địa hình ngoại ô kinh thành đơn giản.
Đợi bọn họ xem xong rồi, Lê Tuần vẽ thêm một bản đồ trang viên. “Chiến chỉ tiện đường mới dò xét một chút, không điều tra được nhiều thứ lắm, bố cục bên trong cũng không tường tận.”
“Rất hữu ích.” Lạc Tự Túy nói, nhất nhất ghi nhớ.
Trần gia, đứng đầu là Công bộ thượng thư, là trợ thủ đắc lực của trưởng công chúa mấy năm gần đây. Muốn bắt cóc Tê Phong quân, phải tìm một nơi thuộc phạm vi của y, trừ Chu Giản Ninh ba nhà, không ai khác ngoài Trần gia.
Lạc Vô Cực đã âm thầm tính toán qua, trong lòng dù nghĩ Trọng Mộc quá phiền phức, nét mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Lạc Tự Trì nhìn y một chút, lạnh nhạt nói: “Đã như vậy, bước đầu tiên, Tự Túy, Vô Cực, Tự Tiết, Vũ Phù, đại tẩu, Vũ Tinh cùng Linh Duyệt đến chợ. Bước thứ hai, Linh Duyệt trói Tự Tuý vào trang viên của Trần gia, Vô Cực và Tự Tiết âm thầm bảo vệ. Cố sức kéo dài đến trời tối. Bước thứ ba, Tự Tiết giúp Linh Duyệt hồi phủ, ta cùng Lê nhị vào cung thỉnh chỉ diệt phản tặc. Cuối cùng, sáng mai Tự Tuý tỉ mỉ hạ uy phong của bọn họ.”
“Vâng, chưa đến thời điểm để triệt tiêu hoàn toàn, cứ để bọn họ chột dạ một phen.” Lạc Tự Tuý nhìn Tô Linh Duyệt đang đứng ngay hành lang nội đường, cười nói, “Tẩu tẩu, lát nữa không cần thủ hạ lưu tình.”
Tô Linh Duyệt hơi đỏ mặt, tiếp đó thì chuyển sang xanh trắng.
Sau khi tỉ mỉ bố trí sự tình cùng với bọn họ, Lạc Tự Túy và Lạc Vô Cực rời khỏi chỗ của Lạc Tự Trì, trở về hoa viên cạnh đình bát giác.
“Vô Cực, ngươi đến trang viên kia rồi.” Vừa nãy Lạc Vô Cực không nhìn bản đồ, có thể thấy được đã biết rõ.
“Trước đây Hoàng Tiển bị bọn họ công kích rất nhiều, nên chúng ta mới đi dạo xem thử.” Lạc Vô Cực trả lời. Cũng khớp với chuyện sau khi trở về, trước tiên là muốn diệt Trần gia.
“Ồ? Đi dạo xem? Vậy theo ngươi, ta sẽ bị giam ở đâu?”
“Trang viên kia xây tựa vào núi, bọn họ lại e ngại thân phận của ngươi, rất có khả năng miễn cưỡng nhốt ngươi trong núi.” Tê Phong quân, Lạc tứ công tử, bất luận danh hào nào, đều đủ để khiến những người đó nơm nớp lo sợ.
Ánh mắt Lạc Vô Cực loé lên, nhìn gương mặt hơi nghiêng của Lạc Tự Tuý. Hắn một chút cũng không muốn Lạc Tự Tuý thụ thương, bị người ta làm nhục, nhưng người này lại không để ý chuyện này.
Rất tin tưởng hắn sao.
Tin tưởng hắn, lại không tiếp nhận hắn. Không biết nên vui hay là buồn đây.
Lạc Tự Tuý lơ đãng nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của y.
Trong đó, ngập ngụa sát khí.
Lạc Tự Tuý chưa từng thấy qua ánh mắt y như thế, dĩ nhiên không cảm thấy đáng sợ, trái lại càng thêm an tâm.
Hai người ngồi một lát, thấy Lạc Hề Linh chạy tới.
“Vũ Phù, cùng đi chợ không? Chợ phía đông rất gần nhà, đi đến đó thôi.” Lạc Tự Tuý kêu.
“Bây giờ đi sao?” Lạc Hề Linh phấn khích, nhào tới bên cạnh hắn.
“Đã qua đầu giờ thân, phải nhanh chóng đi.” Lạc Vô Cực nói.
“Gọi thêm nhiều người cho vui. Sau đó huynh sẽ trực tiếp hồi cung, tam ca, đại tẩu, nhị tẩu có thể cùng muội trở về.” Lạc Tự Tuý lại cười nói.
“Thật tốt quá.” Lạc Hề Linh tất nhiên chẳng biết chuyến đi này nguy hiểm thế nào, lao nhanh như một cơn gió, chỉ lưu lại một chuỗi tiếng cười.
Giữa giờ thân, Lạc Tự Tuý đổi y phục, cùng Lạc Vô Cực, Lạc Tự Tiết, Lạc Hề Linh, Liễu Vũ Tinh, Thường Diệc Huyền, Tô Linh Duyệt đi chợ phía đông.
Tin tức truyền khắp xung quanh Lạc phủ, không ai can đảm bám đuôi. Nhưng đến chợ phía đông thì có vô số ánh mắt theo sát bọn họ.
Thấy ở đây có nhiều người ẩn núp chung quanh, Lạc Tự Tiết và Thường Diệc Huyền bèn đi thẳng đến tiệm thuốc, Lạc Tự Túy, Lạc Vô Cực, Lạc Hề Linh, Liễu Vũ Tinh, Tô Linh Duyệt lại đến một cửa hiệu cho Lạc Hề Linh mua linh tinh. Không lâu sau, chợ phía đông càng nhộn nhịp, Liễu Vũ Tinh lôi kéo Lạc Hề Linh, Lạc Vô Cực nhìn vài món trang sức, Lạc Tự Tuý và Tô Linh Duyệt tụt lại đằng sau.
Tất nhiên, không bao lâu sau, Tô Linh Duyệt thừa dịp mọi người không chú ý, “bắt cóc” Tê Phong quân Lạc Tự Tuý, đi đến ngoại ô.
Khinh công của nàng không giỏi, mãi đến khi trời gần tối đen, mới đem Lạc Tự Tuý lặng lẽ đến biệt trang ở ngoại ô của Trần gia.
Không ai phát hiện xa xa có hai người bám theo.
Tô Linh Duyệt vào đến trong biệt trang mới buông Lạc Tự Tuý ra.
Bốn phía đèn đuốc sáng trưng, Lạc Tự Tuý tỏ vẻ thờ ơ nhìn khắp nơi, ba bốn mươi tên trang vệ (vệ sĩ của biệt trang) che chắn mọi đường thoát thân của hắn. Người cầm đầu là một nam quản sự trung niên.
“Làm tốt lắm.” Người nọ nói với Tô Linh Duyệt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lạc Tự Tuý, cứ như sợ hắn sẽ biến mất giữa nơi đây.
“Phụ mẫu ta đâu?” Tô Linh Duyệt vội vàng hỏi.
Quản sự giơ tay lên, hai gã trang vệ áp giải một nam một nữ tiến lên. Tô Linh Duyệt không khỏi tha thiết gọi hai tiếng phụ mẫu, hai người kia biểu tình khổ sở lên tiếng.
Quả thật đã từng gặp Tô thị phu phụ trong nhà vài lần, Lạc Tự Tuý liếc nhìn quản sự, nói: “Chẳng biết chủ tử của ngươi là người phương nào, cả gan uy hiếp người vô tội.”
“Người vô tội?” Người nọ cười lạnh, “Tê Phong quân chớ xem thường nhị tẩu nhà ngươi. Trước khi nàng trở thành Lạc nhị phu nhân đã đồng ý với chủ tử ta, trước sau gì cũng giết ngươi.”
Lạc Tự Tuý chậm rãi nhướng mày, thần sắc vẫn như cũ: “Nếu ta đã tới, chủ tử ngươi cũng nên giữ lời hứa thả họ.”
Quản sự khẽ ngây người rồi gật đầu với mấy trang vệ. Trang vệ bèn buông lỏng tay, Tô Linh Duyệt vội vàng tới đỡ phu phụ Tô thị, ánh mắt sâu xa nhìn Lạc Tự Tuý rồi mới nhảy lên đầu tường, biến mất trong đêm tối. Không bao lâu, liền có hơn mười trang vệ bám theo.
Lạc Tự Tuý than thở: “Tiểu nhân, chân tiểu nhân.” (Giữ nguyên hán việt, đại ý: Tiểu nhân đúng là tiểu nhân)
Lúc này, Lạc Tự Tiết đã sớm mang người nhà Tô gia thoát hiểm ly khai, hắn chỉ cảm thán mà thôi.
“Tê Phong quân nên lo cho mình thì hơn.” Quản sự mặt lạnh nói, làm một động tác mời.
Lạc Tự Tuý nghe xong, chỉ cười cười, liền theo y đi vào bên trong. Trang vệ cẩn thận dè dặt bao vây hắn, không lơ là cảnh giác.
Lát sau, quản sự dẫn hắn vào trong một nhà nhỏ bằng gỗ. Nhà này xây tựa vào núi, nói vậy bên trong còn không phải đục ra từ vách núi sao. Lạc Tự Tuý như trước nhàn nhã tự tại, chậm rãi đi vào trong.
Trong nhà gỗ có một lư hương, khói trắng lượn lờ bay như một làn khói mờ ảo, tản ra mùi hương đặc biệt. Đằng sau lư hương có một người, khẽ cười nhìn hắn.
Người này rất quen mặt, nhưng từ trước đến nay Lạc Tự Tuý đối với công tử thế gia không hề hứng thú, chưa bao giờ cẩn thận lưu ý. Hôm nay hắn cũng không thể lập tức liên hệ đến cái tên gọi nào. Theo hắn mà nói, đây bất quá chỉ là một người xa lạ hơi quen mặt mà thôi.
Hình như hắn cũng chưa từng chú ý, hơn phân nữa ánh mắt của thế gia công tử dành cho hắn, nếu không phải hâm mộ, đó là đố kỵ.
“Lạc tứ công tử văn võ song tuyệt, nổi danh khắp thiên hạ. Mặc dù võ nghệ dường như không bằng lúc trước, nhưng vẫn phải đề phòng, xin lượng thứ cho.” Công tử kia nói.
Lạc Tự Tuý ngồi xuống cạnh bàn, chỉ cười không nói. Phe trưởng công chúa có không ít kỳ độc, đại khái đều là công lao của Trọng Mộc. Mà công dụng của huân hương cùng với hoá công tán (Chắc ai cũng biết rồi ha, là loại độc mà làm triệt tiêu công lực á) lại tương đồng, hiện tại hắn đã không đề được nữa điểm nội lực. Mới vừa rồi không biết trang vệ vô tình hay cố ý mà vẩy nhuyễn cốt tán (tượng tự như trên, làm cho xương cốt mềm nhũn) về phía hắn, cũng khiến tứ chi vô lực. Bọn họ quả nhiên xem trọng hắn quá rồi, cư nhiên song quản tề hạ. (Ý là hai bút cùng vẽ, tiến hành đồng bộ)
“Lần này mạo muội mời Tê Phong quân đến đây, có chỗ nào đắc tội xin bỏ quá cho.”
“Các hạ không cần đa lễ. Ta mặc dù trí nhớ không tốt nhưng cũng biết các hạ là người phương nào. Nói vậy các hạ cũng sẽ không để ta rời khỏi đây, chi bằng bớt dài dòng thôi.”
“Tứ công tử sảng khoái như vậy, thật không giống trước đây.” Công tử kia cười nói.
“Cuối cùng thì có chuyện gì, nếu không ngại xin mời nói thẳng.” Nhớ rồi, người này chính là trưởng tử của Công bộ thượng thư. Hèn gì không chút e dè, có thể thấy được hắn tuyệt đối không còn đường sống.
“Vậy không cần quanh co nữa. Trước đó vài ngày, chúng ta bị mất một gã đồng tử, chẳng biết Tê Phong quân có biết tung tích của y?”
“Những ngày qua ta không rời cung, sao mà biết đồng tử gì?” Lạc Tự Túy cười cười, trả lời, “Còn nữa, nếu ta rời cung, nhất định sẽ đến Thái Học viện của Lại bộ, ở đó cũng có không ít đồng tử.”
“Tê Phong quân còn không biết đang ở trong hoàn cảnh nào sao?” Trần đại công tử trong nụ cười mang theo ba phần hàn ý, gõ gõ ngón tay vào lư hương trước mặt, nói, “Ta và ngươi đều biết đồng tử này là ai, cần gì phải vờ vịt không biết?”
“Ta quả thật không biết các hạ đang nói gì.” Lạc Tự Tuý vẻ mặt bình thản, cho dù ai cũng không suy đoán được hắn.
Thần sắc của hắn thậm chí đủ để kẻ khác tin tưởng, từng lời hắn nói lúc này đều là sự thật.
Trần đại công tử lắc đầu nói: “Ngoại trừ hoàng thái tử điện hạ, làm gì còn ai đủ khả năng công phá trang viên kia. Tê Phong quân đã là thái phó của điện hạ, sao cái gì cũng không biết?”
“Ý các hạ là, trước đó, có một trang viên của các người bị tập kích, đã bị bắt đi một vị đồng tử quan trọng. Vừa vặn, lúc ám sát thái tử điện hạ, người lại không ở trong cung, các người liền nghi ngờ thái tử làm chuyện này?”
Trần đại công tử nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng gật đầu.
Lạc Tự Túy trầm ngâm một hồi, thanh thanh đạm đạm nói: “Ta quả thực vẫn chưa nghe nói qua việc này, Trần công tử không tin ta sao?”
“Bảo ta làm sao tin Tê Phong quân đây?” Trần đại công tử khẽ thở dài, trong mắt lóe lên vài phần tàn khốc, “Tê phong quân nếu không muốn nói, ta tự có biện pháp khiến ngươi nói ra, vẫn là ít phải đau đớn tốt hơn.”
“Trần công tử quả nhiên can đảm hơn người, không chỉ cả gan bắt cóc cung phi, nhất phẩm đại quan, lại còn uy hiếp ta. Ngươi có biết ngươi đã phạm phải trọng tội tru di cửu tộc?”
“Tê Phong quân không cần phải lo lắng cho Trần gia ta, vẫn nên sớm nói ra thôi. Dù sao ngươi sống an nhàn sung sướng đã quen, nhất định không chịu nổi cực hình. Cứ coi như ngươi một thân ngạo cốt, cực hình không nhằm nhò gì, nhưng để lăng nhục ngươi thì ta đây không thiếu.” Dừng một chút, Trần đại công tử khẽ cười nói, “Trên đời này những người ngưỡng mộ Lạc tứ công tử, nhiều không đếm xuể, ta cũng là một trong số đó.”
“Có thể được đại công tử ngưỡng mộ, vinh hạnh này thật không dám nhận.” Lạc Tự Tuý làm như không nghe ra lời của y, vẫn cười đến rạng rỡ.
Trần đại công tử nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.
Sau một vòng chào hỏi làm quen, một gã trang vệ chạy vội vào trong, kề sát y, nói gì đó.
Trần đại công tử nhìn phía Lạc Tự Túy, ánh mắt trở nên băng lãnh: “Không hổ là người Lạc gia. Tương kế tựu kế, chiêu này dùng đến thực sự hay. Bất quá, Tứ công tử đã nghĩ tới tình cảnh của mình chưa?”
Vậy là tam ca hồi phủ rồi. Lạc Tự Tuý chỉ cười cười, không đáp lời.
Trần đại công tử không để ý, đứng dậy, muốn mở miệng gọi người dẫn Lạc Tự Tuý đi, động tác chợt cứng ngắc.
Lạc Tự Tuý nhìn xuyên qua ngực y, thân kiếm lóng lánh ánh lửa màu lam – Toái Nguyệt, cười cười.
Lạc Vô Cực giống như gió lốc, rút kiếm ra, đem Lạc Tự Túy ôm vào lòng.
Thân pháp của hắn quá nhanh, trang vệ còn chưa phản ứng kịp.
Chỉ thấy Toái Nguyệt kiếm nhẹ nhàng vẽ ra vô số ánh kiếm trong không trung, những trang vệ này không một tiếng động mà ngã nhào trên mặt đất.
Lạc Vô Cực ôm chặt Lạc Tự Tuý, đề khí nhảy ra khỏi nhà gỗ nhỏ, vút lên vút xuống, lẻn vào một toà viện.
Y tuy mang theo một người, lại không có chút trở ngại, khẽ điểm chân trên bậc thềm, nhanh chóng bay vào tẩm điện.
Trong phòng, là một nam tử bị sát khí làm tỉnh giấc.
Nương theo ánh nến, Lạc Tự Tuý thấy rõ, người này là thứ nam của Trần gia.
Lạc Vô Cực nâng kiếm, không để y có cơ hội kêu cứu.
Tiếp đó, vẫn giống như gió, Lạc Vô Cực quét sạch cả toà trang viên.
Không ai phát giác sự hiện hữu của y, những trang vệ lục soát xung quanh, càng về sau càng tìm được nhiều thi thể.
Tánh mạng của kẻ thù, với Lạc Vô Cực cũng chỉ như lá rụng hoa rơi mà thôi.
Lạc Tự Tuý từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú khuôn mặt y, không phát hiện bất kỳ do dự, bất kỳ cảm tình nào.
Kẻ đứng đầu Trần gia hiển nhiên không ở bên trong, rất nhanh, Lạc Vô Cực đã giết hết những nhân vật chủ yếu của Trần gia, nhảy lên trên tường cao.
Dõi mắt nhìn về phía xa, Lạc Tự Tuý nhìn thấy một đám cháy.
“Công bộ thượng thư?”
“Sau khi thấy ngươi bị dẫn vào trong trang viên, ta liền quay về kinh. Công bộ thượng thư hôm nay không rời phủ.”
“Làm sao tìm ra nhà gỗ nhỏ?”
Lạc Vô Cực đưa mặt sát vào hắn, ngửi ngửi, nói: “Hai ngày nay, trên người ngươi có một loại mùi, rất giống với mê tung hương.”
Lúc này Lạc Tự Tuý mới nhớ ra, sáng nay có mang theo túi hương do Ninh Khương tặng. Nghĩ đến việc này, không nhịn được cười một tiếng, nói: “Vô cực, sau khi hồi cung, tìm thời điểm thích hợp thay ta cảm tạ Ninh Khương.”
Lạc Vô Cực nhìn vật đeo bên thắt lưng y, là loại túi hương tầm thường, khẽ nhướng chân mày.
Trì Dương Văn Tuyên đế thuần hữu (xin lỗi hông hiểu) năm thứ hai mươi mốt, ngày hai mươi bảy tháng chín, Công bộ thượng thư Trần gia mưu đồ làm loạn, bắt cóc Tê Phong quân.
Hình bộ thượng thư Lạc Tự Trì, cấm vệ tướng quân Lê Tuần khẩn cấp tham kiến Văn Tuyên đế. Văn Tuyên đế tức giận, ban thánh chỉ, Trần gia – trảm thủ tịch biên. (chém đầu, tịch thu gia sản)
Cấm vệ quân chia binh hai đường. Do tam phẩm Định Viễn tướng quân Phong Niệm Dật xuất quân bao vây Trần phủ, đích thân giết Công bộ thượng thư phản nghịch; cấm vệ tướng quân Lê Tuần đã tìm thấy biệt trang ngoại ô của Trần gia, cứu thoát Tê Phong quân đang trúng độc, chém giết dư nghiệt Trần gia.
Tê Phong quân lập tức được đưa về cung trị liệu. Sau khi giải độc, hoàng hậu bệ hạ hết mực lo lắng, lệnh Tê Phong quân nghỉ tạm một đêm tại Phượng Nghi cung.