Không bao lâu, đã là cuối thu.
Ngày hai mươi lăm tháng chín, là sinh thần của Lạc Vô Cực.
Sau khi hạ triều, Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực trở về Tử Dương điện. Hậu Khí Diễm và Hoàng Tiển đều đang đợi trong thư phòng.
“Nghe Tiển nhi nói, hôm nay là sinh thần của tiểu thư đồng? Ta đặc biệt đến chúc mừng.” Phe phẩy quạt, Hậu Khí Diễm không vội mà chậm rãi nói, “Hơn nữa, đã nhiều ngày ngươi không đến Phượng Nghi cung, đến đây gặp ngươi cũng tốt.”
“Đã phiền ngươi nhung nhớ rồi.” Lạc Tự Tuý ngồi đối diện y, quay đầu nói với Lạc Vô Cực, “Nói Đường Tam dặn trù phòng chuẩn bị sớm.”
“Được.” Lạc Vô Cực xoay người đi ra ngoài, Hoàng Tiển ưu nhã đứng lên, “Phụ hậu, ta cũng đi.”
“Đi đi.” Hậu Khí Diễm cười nói.
Lạc Tự Tuý châm trà cho khách, rồi lại rót cho mình một chén, sau đó nâng chén nhìn Hậu Khí Diễm: “Hình như ngươi có tâm sự.”
“Lúc trước ta hay phiền não, không phải ngươi đã từng nói sao? Nếu không thể ‘Nhắm mắt làm ngơ’, chi bằng tạo ra một thế giới chỉ có hai người.”
Lạc Tự Tuý than nhẹ: “Đâu chỉ là phiền não chuyện lúc trước, tới bây giờ không phải vẫn vậy sao?” Khê Dự hoàng tộc đối với chữ ‘Tình’ hết sức khắc khe, lời Lạc Tự Trì nói trước đây quả không sai. Hậu Khí Diễm vẫn không thể khoan dung chuyện hậu cung phi tần của Hoàng Hạo, nhưng làm hoàng hậu, lại không thể không nhường nhịn. Các nàng an phận cũng đành, Thục phi lại không ngừng sinh sự, thậm chí còn mưu hại y, làm tổn thương tự tôn của hoàng tộc Khê Dự. Đây cũng là một trong những nguyên do mà y bị trúng huyết chú cũng không muốn nói cho Hoàng Hạo biết. Ở một mức nào đó, y cho rằng Hoàng Hạo đã phụ y, nhưng y cũng biết đó chỉ là giận cá chém thớt mà thôi.
Hậu Khí Diễm cười cười, lại nói: “Ngươi còn nói nếu ta là hoàng đế, nửa điểm cũng không kém. Giờ nghĩ lại, là đang chỉ điểm sao?”
“Nào dám xưng là ‘Chỉ điểm’. Chỉ là trong lòng thấy xúc động mà thôi.” Lạc Tự Tuý nói, thờ ơ nhìn vào mắt y, “Đừng lòng vòng nữa, vào thẳng vấn đề đi, ngươi muốn hỏi gì?”
“Sao lại lòng vòng? Ta thật sự muốn hỏi ngươi những lời đó có thể coi như đề nghị không.” Gấp lại quạt giấy, Hậu Khí Diễm cười đến mức vô cùng ấm áp, “Nhưng, cũng có điều muốn hỏi —— Năm đó ngươi nói nhặt được tiểu thư đồng, có phải còn gì giấu diếm?”
Cứ phải là hôm nay sao? Vùng xung quanh lông mày Lạc Tự Tuý khẽ nhíu, rồi lại dần dần giãn ra, trả lời: “Năm đó là chuyện năm đó. Hôm nay ngươi đã nhắc đến, ta sẽ nói thẳng.”
“Quả nhiên có ẩn tình khác?” Hậu Khí Diễm lộ ra vài phần hiếu kỳ.
Chỉ là hiếu kỳ sao? Hay là dạo này rảnh rỗi quá rồi? Hay là cảm thấy thân thế Lạc Vô Cực quá nguy hiểm? Lạc Tự Tuý thở dài trong lòng, nói: “Cũng không hẳn là ẩn tình. Chuyện này, nếu đổi thành người khác cũng không dễ dàng mà nói chân tướng cho người khác. Vô Cực quả thật không phải hài tử bị vứt bỏ. Trước đây Lạc tứ công tử vô tình cứu được một nữ tử thân mang trọng thương. Y đối với cô gái xa lạ sinh lòng ái mộ và thương tiếc, liền đem nàng giấu ở Lạc gia. Bảy tháng sau, nữ tử hạ sinh Vô Cực, không lâu sau vì thân thể kiệt quệ mà qua đời. Từ đó về sau, Lạc tứ công tử xem Vô Cực như con mình mà chăm sóc.”
“Nàng kia là người nơi nào, không có bất kỳ manh mối nào sao?”
“Nàng tự xưng là Mẫn nhi.”
“Mẫn nhi?” Hậu Khí Diễm nhíu mày, khoé môi cũng khẽ nhếch lên.
“Cái tên này… Ngươi biết nàng?” Lạc Tự Tuý thấy ánh mắt y có sự biến đổi, không khỏi hỏi.
“Biết… Biết một nữ tử tên gọi là ‘Mẫn nhi’, nhưng chưa thể chắc chắn. Nàng không để lại vật gì cho tiểu thư đồng sao?” Hậu Khí Diễm nhìn hắn, chậm rãi đứng lên, “Đáng lẽ phải lưu lại vài thứ… Kiểu như, ngọc bội.”
Lạc Tự Tuý biến sắc.
Thấy thế, Hậu Khí Diễm nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Đúng vậy sao?”
“Nàng là ai?”
“Chẳng phải trong lòng ngươi đã rõ sao?”
Lạc Tự Tuý trầm mặc. Một tháng nay cố gắng đè nén bất an trong lòng, hắn không biết bây giờ nên bày ra biểu tình gì, tiếp đó có nên báo cho Vô Cực biết không. Rối quá, sau này nên sống cùng với Lạc Vô Cực như thế nào. Sớm muộn y cũng sẽ ly khai, sớm muộn cũng hai người hai ngã, vì sao y còn thuỷ chung thề rằng sẽ làm bạn đồng hành của hắn? Rời khỏi Lạc Vô Cực, hắn cần bao nhiêu thời gian mới có thể lạnh nhạt như lúc trước? Hắn phải mất bao lâu để một lần nữa làm quen với cô đơn tịch mịch?
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Hậu Khí Diễm bỗng nói, cúi người nhìn thật lâu vào hai mắt hắn.
Lạc Tự Tuý lấy lại tinh thần, trực tiếp đối diện đôi mắt kia.
“Không phải tiểu thư đồng vẫn như trước muốn cùng ngươi du ngoạn nhân gian sao? Mặc dù chưa phải là toàn tâm toàn ý, nhưng đó là lựa chọn của y. Y là loại người dễ dàng thay đổi sao? Ngươi phải là người rõ nhất chứ… Không lẽ ngươi cảm thấy mình chính là gánh nặng của y?”
“Nếu không có trăm năm hẹn ước ——”
“Chậc, thật sự là đồ đầu đá mà. Lạc gia các ngươi, ngoại trừ Lạc đại công tử, sao ai cũng khờ như khúc gỗ thế này? Đã không nghĩ cho mình, lại còn chẳng nghĩ cho người.” Khẽ nâng quạt giấy, gõ một cái vào trán Lạc Tự Tuý, Hậu Khí Diễm ôn hoà cười nói: “Tiểu thư đồng tuy là chân long huyết, mặc dù trong nội tâm ẩn chứa dòng máu tranh đoạt quyền thế, nhưng y hết sức tỉnh táo, sẽ không tuỳ tiện.”
“Nhưng y có dã tâm.”
“Vậy thì sao? Ai lại không có dã tâm?”
“Nếu y rời đi, ta làm sao quen được?”
“Ngươi cảm thấy mình yếu đuối vậy à. Lạc tứ công tử hoá ra là kẻ phải dựa dẫm người khác mới sống được? Ta lại cảm thấy, nếu y ly khai, ngươi sẽ không có gì đáng kể, y mới là người đau khổ. Cho nên, dù có đi đâu, sớm muộn y cũng trở về.”
Lạc Tự Tuý không lý giải được lời nói của y, định hỏi rõ thì trong thư phòng đã truyền đến âm thanh của Lạc Vô Cực: “Công tử, bệ hạ, làm sao vậy?”
Lạc Tự Tuý quay lại, nhìn Lạc Vô Cực đang bước vào phòng.
Sắc mặt Lạc Vô Cực vẫn bình tĩnh, bước nhanh tới, sờ trán của hắn: “Sắc mặt sao lại khó coi vậy, cảm lạnh sao?”
“Thân thể thái phó không khoẻ? Vậy gọi thái y đến xem thử?” Hoàng Tiển nói.
“Không cần.” Hậu Khí Diễm tới gần Lạc Vô Cực, cười, “Tiểu thư đồng, ta muốn nhìn một đồ vật quan trọng của ngươi.”
Lạc Vô Cực cau mày, vẫn không có phản ứng gì: “Không biết bệ hạ muốn nhìn cái gì. Tiểu nhân chỉ là một ám vệ tầm thường, không có vật gì quý hiếm.”
“Vật này, vậy mà lại độc nhất vô nhị. Sao không tính là quý hiếm? Cho ta xem một chút thôi.”
Lạc Vô Cực trầm mặc một lát, lấy ra một khối ngọc bội từ trong lòng. Lạc Tự Tuý nhận ra đây là ngọc bội năm đó y vẫn đeo, là di vật của Mẫn nhi.
“Quả nhiên tinh xảo.” Hậu Khí Diễm tỉ mỉ quan sát, sau đó đưa cho Hoàng Tiển: “Đem nó đặt dưới ánh mặt trời, phơi nắng nửa canh giờ. Không được hơn cũng không được kém, rồi xem sao.”
“Vâng, phụ hậu.” Hoàng Tiển nói, nhìn Lạc Vô Cực, “Cùng đi thôi.”
Lạc Vô Cực gật đầu, cùng hắn rời khỏi thư phòng.
Hậu Khí Diễm nhìn theo bóng lưng hắn nói: “Việc này liên quan đến thân thế của ngươi, nghìn vạn lần phải lưu ý.”
Lạc Vô Cực thân hình hơi bất động, quay đầu lại nhìn Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Tuý chỉ cười một tiếng, nâng chung trà lên uống.
Hậu Khí Diễm ngồi xuống, lắc đầu nói: “Con đường phía trước còn dài.”
“Ta vẫn muốn hỏi, lời vừa rồi của ngươi là có ý gì? Lời này lại có ý gì?”
“Do ngươi chưa trải qua việc này thôi, bằng không cũng không giải thích được cái gì gọi là phong tình. Đại khái không bao lâu nữa, ngươi sẽ thông suốt thôi.” Hậu Khí Diễm trả lời.
Nửa canh giờ sau, Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển trở lại thư phòng, đem ngọc bội giao cho Hậu Khí Diễm.
Hậu Khí Diễm phân phó bọn họ dùng liệt hoả đốt nửa canh giờ, sau lại đóng băng nửa canh giờ. Ngọc bội vốn dĩ màu xanh nay đã trở thành trong suốt.
“Lại xem đi.” Hậu Khí Diễm giơ nó lên, cười nói.
Lạc Tự Tuý nhìn kỹ, giữa ngọc bội kia loáng thoáng có hình cửu long cửu phượng, mà chính giữa hình khắc long phượng đó là một chữ “Mẫn” theo lối tiểu triện.
(Tiểu triện小篆 hay Tần triện秦篆 là văn tự được nhà Tần thống nhất sử dụng sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc ( trc.CN), là bước phát triển từ chữ đại triện, được dùng đến khoảng đời Tây Hán.
Do chữ triện cách viết phức tạp, hình chữ kì lạ, có thể tùy ý thêm nét cong, nên người ta thường dùng để khắc ấn triện, đề phòng giả mạo (vì thế mà được gọi là chữ triện).
Lịch sử:
Năm trc.CN, Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc. Sau đó, ông đưa ra các chính sách “thư đồng văn, xa đồng quỹ″书同文,车同轨 (sách viết cùng loại chữ, xe có cùng cỡ trục), tức là thống nhất văn tự, thống nhất đơn vị đo lường. Thừa tướng Lý Tư phụ trách việc thống nhất văn tự, đưa chữ tiểu triện vào sử dụng trong các văn bản chính thức. Chữ tiểu triện được xây dựng dựa trên cơ sở chữ triện của nước Tần, tiến hành giản hóa, loại bỏ những chữ dị thể của sáu nước.
Việc chế định chữ tiểu triện và lưu hành toàn quốc được coi là một cuộc thống nhất văn tự có hệ thống đầu tiên của Trung Quốc. Chữ tiểu triện sau này nhanh chóng bị thay thế bởi chữ Lệ – thể loại chữ đơn giản, dễ viết hơn. Tuy nhiên, do chữ tiểu triện hoa mỹ, nghiêm cẩn, bố cục chặt chẽ, nên vẫn được giới thư pháp yêu thích.)
Lạc Vô Cực nói: “Bệ hạ, xem ra người biết mẫu thân ta là ai.”
“Phụ hậu, Người biết thân thế Lạc Vô Cực sao?” Hoàng Tiển hỏi.
Hậu Khí Diễm đem ngọc bội trả lại cho Lạc Vô Cực, nói: “Ta quả thật có biết mẫu thân của tiểu thư đồng. Nhưng không hẳn là quen biết mà chỉ gặp qua vài lần, nghe thêm vài tin đồn về nàng thôi.”
“Hoàng tộc Hiến Thần sao?” Lạc Tự Tuý nói rất nhỏ.
Hậu Khí Diễm, Lạc Vô Cực đều nhìn hắn.
“Thật ra, Mẫn nhi chính là tiểu công chúa của Hiến Thần năm đó. Đế Mẫn. Chắc chắn sử sách của các nước cũng không có ghi chép về nội loạn của hoàng tộc Hiến Thần vào mười tám năm trước, tất nhiên cũng không nhắc đến việc Hiến Thần đế làm sao để đoạt vương quyền.” Hậu Khí Diễm thu lại nụ cười, “Nhưng sau chuyện nội loạn này, khiến ba nước ý thức được việc tuyển chọn người thế kế thích hợp là căn bản của việc ổn định đất nước.”
“Mẫu thân ta… Nàng cũng muốn tranh vương vị?” Lạc Vô Cực ngập ngừng hỏi.
“Ta cũng không biết. Đế Mẫn, tiểu công chúa Hiến Thần, là đứa con được Hiến Thần đế yêu thương nhất. Nếu không phải do mẫu phi nàng xuất thân bình thường, không có thế tộc ủng hộ, nếu không phải Hiến Thần đế bạo bệnh qua đời, chắc chắn nàng chính là người được chọn làm vua. Sau khi Hiến Thần đế mắc bệnh, tự biết không thể xoay chuyển thời cục, nên trước khi lâm chung, đã ban một đạo thánh chỉ, tứ hôn Đế Mẫn cho Vân vương Đế Uyên là họ hàng xa. Y vốn muốn mượn thế lực của Vân vương để bảo vệ ái nữ. Lại không ngờ, ái nữ và ái tế không tránh được kiếp nạn này.”
“Lúc đó, Hiến Thần đế có năm người con trai và ba người con gái, đều là chân long huyết. Sau khi hoàng đế băng hà, trưởng tử và con thứ liên kết mưu phản, âm thầm ám sát trưởng nữ và ấu tử (con út). Vân vương Đế Uyên và Đế Mẫn khi đó vừa thành hôn, để tự bảo vệ mình đã liên kết cùng con trai thứ ba và thứ nữ. Chém chém giết giết gần nửa năm, con trai thứ tư đánh úp bất ngờ, huyết tẩy phủ đệ của trưởng tử và con thứ, thâu tóm thuộc hạ của bọn họ. Không lâu sau, hắn giết trưởng nữ, và ấu tử, còn đuổi tận giết tuyệt toàn bộ thân tộc. Lại thêm nữa năm, thứ nữ trong lòng sợ hãi, rút khỏi liên minh, đêm đó liền bị giết, toàn bộ người trong phủ không ai may mắn sống sót. Hiến Thần hoàng thất vốn rất đông đúc, vậy mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, ngay cả họ hàng xa cũng bị liên luỵ. Huyết mạch hoàng thất chân chính chỉ còn lại con trai thứ tư, con trai thứ ba, Đế Mẫn và một nhà của Đế Uyên mà thôi.”
“Đầu năm thứ hai, con trai thứ tư giết chết con trai thứ ba, nhưng lại bỏ qua huyết mạch nhà con thứ ba. Lúc đó, Đế Uyên dùng tất cả thế lực của mình, cũng không thể chống đỡ, không lâu sau liền bị nhốt vào thiên lao, sau đó chém đầu thị chúng. Mà Đế Mẫn cũng từ đó bặt vô âm tín.”
“Người con thứ tư truy tìm rất lâu, cũng không thấy thi thể của Đế Mẫn, những nhánh khác trong tộc của Vân vương chạy trốn khắp nơi. Tai hoạ ngầm chưa trừ, hắn cũng chưa lập tức đăng cơ. Mãi đến sau khi tiên đế Hiến Thần băng hà hai năm chín tháng, hắn mới lên ngôi. Từ lúc đó Hiến Thần cũng bắt đầu xuất hiện dị triệu.”
Ngừng một lát, Hậu Khí Diễm nói: “Tiểu thư đồng, mẫu thân ngươi tài mạo song toàn, nếu có ý tranh đoạt ngôi vị, cũng là chuyện đương nhiên. Hoàng tộc tranh đấu, nếu không phải ngươi chết là ta mất mạng, thua trận bị giết, chỉ có thể trách mình, không thể oán người.”
Lạc Vô Cực ngẩng đầu lên cười: “Bệ hạ cho rằng ta sẽ đi báo thù sao?”
“Không phải ý này sao?” Hậu Khí Diễm khẽ bất ngờ, nhìn Lạc Tự Tuý vẫn im lặng nãy giờ.
“Theo như bệ hạ nói, thân vong chỉ có thể trách mình. Công tử cũng từng nói rằng, nếu chết, đó là do mình chọn sai. Phụ mẫu ta thế lực không bằng người khác, lại rút ra không kịp, cho nên bại dưới tay người khác. Thêm vào đó, chuyện cũ đã vậy, nay ta một thân một mình, vì cớ gì phải báo một mối thù căn bản không có phần thắng?”
Nói xong, Lạc Vô Cực cất đi ngọc bội, đi ra ngoài thư phòng: “Đã tới giờ cơm trưa, bệ hạ, công tử, đem cơm nước vào trong thư phòng sao?”
“Cũng được.” Hậu Khí Diễm nói, nhìn hắn và Hoàng Tiển một trước một sau rời đi.
Một lúc lâu.
“Đột nhiên ta không thể xác định tiểu thư đồng kia, là vô dục vô cầu, hay chỉ muốn rời cung du sơn ngoạn thuỷ một đời cùng ngươi?”
“… …”
“Ta cũng không biết tiểu thư đồng kia có quan tâm ngươi như trong tưởng tượng của ta không.”
“… …”
“Ngươi đã phát hiện sao? Tư chất của hắn, rõ ràng là của bậc đế vương.”
Lạc Tự Tuý than nhẹ, vẫn như cũ không nói. Không chỉ có Hậu Khí Diễm, chính hắn cũng không biết Lạc Vô Cực từ khi nào đã trở nên khó dò như vậy, vì lý do gì lại trở nên thế. Hắn vốn cho là hai người hiểu nhau, nay càng ngày càng không nhìn thấu y. Là do hắn suy nghĩ nhiều? Hay là do trong tiềm thức hắn không muốn hiểu y?
Ý trời.
Y có tư chất đế vương, lại có lòng đoạt vị, sớm muộn cũng trở về Hiến Thần thôi.
Lẽ nào bọn họ, ngay cả duyên phận trăm năm cũng không có?