Trên đường đi đến Phượng Nghi cung, hai người đều không nói gì. Ngay lúc vào đến hoa viên, Lạc Tự Tuý định nhảy qua biển hoa, Lạc Vô Cực bỗng nhiên nói: “Trúng độc sao?”
Lạc Tự Tuý xoay người, phẩy tay cười nói: “Không phải ta đã khá hơn sao?”
“Vẫn chưa khá hẳn?”
“Có quốc sư ở đây chiếu cố, sao có thể giả?”
Lạc Vô Cực thở dài nói: “Cuối cùng ngươi cũng không muốn cho ta biết.”
Lạc Tự Tuý cười cười: “Sớm muộn gì ngươi cũng biết.” Đến giờ hắn vẫn xem Lạc Vô Cực như một đứa trẻ ngây thơ. Dù trong lòng biết võ nghệ của y đã đến cảnh giới rất cao, linh lực thâm tàng bất lộ, tài hoa xuất chúng, vậy mà trong mắt hắn, Lạc Vô Cực từ đầu đến cuối vẫn là đứa bé. Hắn sai rồi.
Đến hôm nay hắn mới biết mình đã sai.
Không biết từ lúc nào, Lạc Vô Cực đã tự mình đảm đương một phía, cũng có đủ năng lực thực hiện lời thề với hắn.
“Vô Cực.”
Lạc Vô Cực nhìn hắn.
“Mấy ngày nữa có thể ngươi phải rời kinh. Nhân cơ hội này, học thêm kiến thức đời sống bên ngoài. Nếu có thời gian thì cùng thái tử điện hạ đến Chu gia và Giản gia thám thính một chút. Tốt nhất là có thể đem bí phương Hoàng Tuyền phá huỷ, đem về tất cả độc Hoàng Tuyền của bọn họ.”
“Rời kinh?” Lạc Vô Cực kinh ngạc. Số lần hắn rời khỏi kinh thành chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải là hộ tống săn bắn, là lén lút cùng Hoàng Tiển điều tra xung quanh kinh thành. Việc lần này phải rời kinh, xem ra không đơn giản.
“Sao lại kinh ngạc?” Lạc Tự Tuý khẽ cười, “Đây không phải là cơ hội tốt sao?” Dứt lời, hắn nhảy lên, như hồng nhạn sa vào biển hoa.
Từ xa, nhìn thấy Hậu Khí Diễm cùng với quốc sư đang đối diện với Lạc Tự Tuý, còn có ba vị mỹ nhân vòng quanh bọn họ nhảy múa, khiến cảnh tượng thêm phần rạng rỡ.
Lạc Vô Cực thu hồi ánh mắt, nhìn Hoàng Tiển từ xa đi tới.
Lúc thái tử điện hạ nạp thị thiếp, trong cung cũng có yến tiệc nho nhỏ để ăn mừng. Chỉ là, không có bao nhiêu người biết. Bốn ngày này, thị thiếp của thái tử điện hạ đều ngủ lại Phượng Nghi cung. Nếu truyền ra, lời đồn nhất định không đơn giản.
Hoàng Tiển nhìn theo mắt y: “Đó chính là thập lục thiên ma vũ? Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.”
Lạc Vô Cực hừ lạnh: “Đây vốn là quần vũ (múa theo nhóm), giờ chỉ có ba người, làm sao nhìn ra sự đặc biệt.”
“Kỳ quái. Hôm nay ngươi có vẻ lạ? Không phải sẽ lạnh lùng nói ‘Hoàng Tiển, đem thị thiếp của ngươi ra chỗ khác’ sao?”
Nghe vậy Lạc Vô Cực đổi sang vẻ mặt lạnh lẽo thường ngày, hơi nhếch cao khoé miệng hỏi: “Mấy hôm nay ngươi làm gì?”
“Cô gia đang tuổi thanh xuân, lại mới nạp ba thị thiếp, tất nhiên chỉ trách đêm xuân quá ngắn, mỗi ngày đều nhạc êm múa đẹp chứ sao.” Hoàng Tiển cười lộ ra vài phần ám muội.
Lạc Vô Cực liếc y: “Quả nhiên là đại hiếu tử. Để hiếu kính hoàng hậu bệ hạ, không nnhững dâng lên ba thị thiếp mới, bản thân mình thì nhốt ở Ích Triêu cung, còn ở khắp nơi nói lời xằng bậy.”
Hoàng Tiển cười khà khà, sau đó nghiêm mặt nói: “Ngày đó nghe ngươi nói về độc Hoàng Tuyền, trong lúc rảnh rỗi ta đến ngự y quán cả ngày. Không có y thư nào ghi chép về loại độc này. Vì vậy ta mới tìm cơ hội xuất cung, đến Thái Học viện cùng những nơi khác trong kinh thành, mấy ngày mới tìm được một quyển sách. Có mỗi hàng chữ: Hoàng Tuyền chí độc, không có thuốc giải, trúng độc sẽ chết.”
“Mặc dù bọn họ sẽ không chọn hạ sách này, nhưng chúng ta nhanh chóng đến chỗ nguồn nước thiết lập trận thế mạnh hơn.” Dứt lời, Lạc Vô Cực bước ra ngoài trước.
Hoàng Tiển xoay người khẽ thở dài: “Tiếc là thượng nguồn ở trong nội cung, ta với ngươi khác nào thích khách lén lút lẻn vào.”
Hai người một trước một sau đi được mấy bước, Lạc Vô Cực bỗng nhiên khựng lại, quay đầu ngập ngừng rồi nói thật nhỏ: “Ngươi có từng mơ về mấy người kia?”
“Chưa từng.” Hoàng Tiển cười trả lời, “Gặp nhiều mỹ nhân như vậy nhưng chưa có người nào có thể bước vào trong mộng của ta. Sao thế? Ngươi đã có ý trung nhân?”
Nghe hắn trêu chọc, Lạc Vô Cực cũng không chối.
“Thật sao?” Thấy hắn im lặng, Hoàng Tiển vô cùng ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, thử thăm dò, “Là thái phó?”
Lạc Vô Cực ngẩng đầu lên, cười nhạt: “Cả ngươi cũng nhìn ra được…”
“Chỉ là đoán mò. Không ngờ lại đúng.” Hoàng Tiển nhìn y, lại nhìn hai người đang ngồi uống trà trong đình, “Phụ hậu cũng nhìn ra, nếu không đã chẳng trêu chọc ngươi. Nhưng mà, người của thái phó, không phải là phụ thân của ngươi sao? Ngươi thật cho rằng tình cảm kia không phải là tình phụ tử?”
“Y cũng không phải phụ thân ta, ta đã biết từ lâu.”
“Không phải tình huynh đệ?”
“Huynh đệ?” Lạc Vô Cực cong cong khoé miệng, cười như không cười nhìn Hoàng Tiển nghiêm mặt, “Nói đến cái này, chúng ta mới giống huynh đệ.”
“Vậy ngươi định làm thế nào? Đợi sau khi thái phó rời cung, cùng hắn thành thân? Thái phó hình như cũng không để tâm mấy chuyện tình yêu, sẽ đồng ý sao?”
“Hắn đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không sao, ta đều ở bên cạnh hắn.” Lạc Vô Cực trầm giọng.
Hoàng Tiển bất đắc dĩ cười: “Ngươi quả nhiên cái gì cũng không hiểu.”
“Là ý gì?” Lạc Vô Cực nheo mắt hỏi. Hắn tự biết bản thân mình từ lâu đã không còn là đứa trẻ ngây thơ lúc trước nữa, chỉ có thể ở bên cạnh nghe Lạc Tự Tuý và Hoàng Tiển nói những thứ khó hiểu. Hôm nay nghe xong câu này, trong lòng cảm thấy không vui.
“Lát nữa đến Vân Vân điện ngươi sẽ hiểu ý ta thôi.”
“…”
Đến lúc dùng cơm trưa, Lạc Tự Tuý và Hậu Khí Diễm cũng không thấy bóng dáng Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển. Hai người ăn cơm xong đến bên bờ hồ, ngồi đối diện thưởng trà.
Trà cực phẩm, người thưởng trà cũng là cực phẩm, bên hồ là mười sáu thiếu nữ thiếu niên nhảy múa càng là cực phẩm.
“Lâu rồi hậu cung không có yến tiệc.” Hậu Khí Diễm nói, thong thả ung dung nhón lấy một khối thiên tằng mật cao. (tên loại bánh thôi)
Lạc Tự Tuý cười mỏng trả lời: “Đúng vậy. Chi bằng đêm nay thiết yến để mọi người cùng đánh giá thập lục thiên ma vũ.”
“Hôm nay đúng là ngày tốt.” Hậu Khí Diễm cười cười, ra hiệu cho chính ti. Chính ti lĩnh ý lui xuống, tiểu thị cũng đều lui ra.
Trong nháy mắt xung quanh vô cùng yên tĩnh. Xa xa truyền đến tiếng nhạc mơ hồ càng khiến nơi đây thêm vắng vẻ.
“Ngươi vẫn khoẻ chứ?” Lạc Tự Tuý hỏi nhỏ.
Hậu Khí Diễm cười không nói.
Thấy y không muốn nói thêm, Lạc Tự Tuý trầm mặc, đem mấy món điểm tâm đẩy sang phía y.
Hai người cứ ngồi im lặng như vậy.
Sơ Ngôn xuất hiện không ai hay biết, ngồi ở một cái bàn tròn khác, nâng chung trà, uống một ngụm. “Ngày mai y sẽ về tới kinh thành.”
“Ngày mai sao…” Hậu Khí Diễm cười nhìn xa xăm, “Lạc tứ, khó cho ngươi rồi.”
“Cũng chưa đến mức vậy.” Lạc Tự Tuý đáp.
“Ta cũng không muốn khiến ngươi khó xử. Được thôi, nếu hôm nay ngươi đồng ý với ta một việc, ngày mai ngươi có thể nói chuyện này cho thánh thượng hoặc người khác.”
Lạc Tự Tuý nhướng mày.
Hậu Khí Diễm cười rộ lên như cảnh xuân ấm áp: “Hôm nay ngươi phải uống say.”
“Ngươi biết ta say sẽ bất tỉnh một ngày, sau khi uống rượu vào càng tệ, đến lúc tỉnh lại sẽ không nhớ được đã xảy ra chuyện gì.” Biết rõ không thể thoái thác người này. Lạc Tự Tuý chỉ biết thở dài nói.
“Ngay trong đêm có thể nói cho hoàng thượng biết.”
“Ngày mai hoàng thượng chắc chắn sẽ ngủ lại Phượng Nghi cung, ta sao lại không hiểu? Từ bây giờ ngươi có thể sẽ phải cùng với thánh thượng đánh cờ, ngắm cảnh, đến khi xong mới thôi.”
“Ngươi có thể nói vào buổi triều sáng sớm mai.”
“Tai vách mạch rừng.”
“Ta sẽ không làm ngươi khó xử, chắc chắn để đường lui cho ngươi.” Hậu Khí Diễm xua tay cười nói, “Thế nào, có đáp ứng hay không?”
Lạc Tự Tuý nhìn vẻ mặt bình thản của Sơ Ngôn, mặt mày ủ dột gật đầu. So với việc sau này bị Hoàng Hạo trách phạt, chẳng bằng nhanh chóng nói ra, để cho Hậu Khí Diễm tự mình giải quyết. Thần tử dù sao cũng phải ngày đêm tự nhắc chính mình: Không thể đắc tội với hai vị bệ hạ.
Chỉ có điều, đợi đến lúc Lạc Tự Tuý biết đây rõ ràng là một hiệp ước không công bằng, đã là mấy tháng sau.
Giữa giờ dậu, Lạc Tự Tuý ở thiền điện Phượng Nghi cung nhìn thấy Lạc Vô Cực đem theo công văn của Lại bộ và Thái học viện, mới đi cùng y đến bên hồ.
Hai bên bờ hồ đều được bày biện cho dạ yến. Kể ra từ đầu xuân năm đến nay hắn không gặp một vị nam phi hay nữ phi nào, Hậu Khí Diễm cũng thường xuyên đóng cửa không gặp, chuyện vấn an đế hậu cũng đã ngừng từ lâu. Chính ti của Phượng Nghi cung dẫn Lạc Tự Tuý đến ngồi bên trái đế hậu. Lạc Tự Tuý cười ngồi xuống, Lạc Vô Cực vẫn giữ sắc mặt bình thản ngồi sau lưng hắn.
Nhìn phía đối diện, Hoàng Tiển và quý phi cũng đã an toạ.
Bốn mắt nhìn nhau, nhớ lại chuyện cũ, Lạc Tự Tuý bất giác nở nụ cười. Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển nhìn lẫn nhau, trên môi cũng thêm vài phần tiếu ý. Hai người bọn họ có thể nói không đánh nhau thì không quen biết. Lần dạ tiệc kia, e là không ai nghĩ được bọn họ có thể kết giao đến tận bây giờ.
Sau Hoàng Tiển và quý phi là trưởng công chúa Hoàng Duyệt và thục phi.
Hoàng Duyệt hai mươi tuổi, đã trở thành một giai nhân khuynh quốc khuynh thành dáng vẻ uyển chuyển. Theo nghi lễ của Trì Dương mà nói, nàng đã sớm qua tuổi hôn phối. Nàng viện đủ lý do, khước từ hết những lời cầu thân của con em thế tộc. Hoàng Hạo cũng không ép nàng, để mặc nàng quyết định. Còn việc Hạo Quang đề nghị hoà thân thì thừa tướng và đại học sĩ đã nhiều lần vào cung khuyên can, nói công chúa đã đến tuổi lấy chồng, dung mạo tài hoa đều xứng đôi với hoàng tử Hạo Quang, như vậy càng tăng thêm khát vọng quyền lực cho Hoàng Duyệt. Hoàng Hạo sao có thể đồng ý. Vì vậy Lạc Tự Tuý mới đề cử ngũ đệ Lạc Tự Tỉnh nhà mình. Hoàng Duyệt bị chậm trễ việc xuất giá, chung quy hắn cũng có chút trách nhiệm.
Thấy hắn nhìn, Hoàng Duyệt dịu dàng nhìn, Lạc Tự Tuý cười lại một tiếng.
Giai nhân khẽ mím đôi môi đỏ mọng cũng lộ ra nụ cười thanh tao.
Lòng dạ vị trưởng công chúa điện hạ này, càng lúc càng khó dò. Tuy nói Hoàng Tiển tuyệt đối sẽ trở thành minh quân, nhưng nếu nàng leo lên ngôi vị hoàng đế, tất nhiên cũng là một vị kiệt xuất nữ hoàng thôi. Tiếc là hoàng đế chỉ có một, quá đáng tiếc. Lạc Tự Tuý thầm nghĩ trong lòng, nâng chung trà lên, một hơi uống cạn.
Lúc này Hoàng Hạo và Hậu Khí Diễm cũng đến.
Mọi người dập đầu hành lễ.
Đế hậu ngồi ở hướng bắc, đối diện với một cái gác ở giữa hồ. Sau khi hai người ngồi xuống, chỉ tập trung nhìn về phía ban công trên gác kia là những thiếu niên thiếu nữ đang cúi đầu đứng yên. Thái dương đang dần tàn, khắp trời bao trùm bởi ánh nắng chiều đỏ rực làm nổi bật những màn lụa đang tung bay trên đình đài, những thiếu niên thiếu nữ đứng lặng giữa cảnh đó, có vài phần liên tưởng đến tiên cảnh.
Vừa nghe Hoàng Hạo nói: “Tiển nhi thật có lòng, sắp xếp thập lục thiên ma vũ như thế này cho trẫm và hoàng hậu giải sầu.”
Hoá ra đều giao cho Hoàng Tiển, Lạc Tự Tuý khẽ cười.
“Phụ hoàng, phụ hậu ngày ngày vất vả quốc sự, nhi thần không thể giúp hai vị phân ưu, mới mong muốn làm cho phụ hoàng và phụ hậu chút chuyện giải khuây.” Hoàng Tiển nói.
“Trẫm và phụ hậu đều rất thích.”
“Người thích là tốt rồi.”