Nghi vấn trong lòng Lạc Vô Cực càng nhiều, còn Lạc Tự Tuý chỉ nhẹ cười.
Trên đường đến Càn Thái cung, Lạc Tự Tuý cũng chỉ hỏi vài chuyện ở Thái học viện, không đề cập đến lý do ở lại Phượng Nghi cung những ngày trước, cũng không giải thích ‘ước hẹn năm ngày’ là ý gì.
Lạc Vô Cực mặc dù lo lắng, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Hắn đã sớm qua cái tuổi vui buồn đều bày hết trên mặt, cũng đã quen cách hành sự của người này.
Nếu hiện tại y không muốn nói ra, hắn chỉ có thể vừa quan sát vừa đợi.
Rất nhanh hai người đã tới trước Càn Thái cung. Lúc sắp bãi triều chợt xuất hiện hai người này, bọn thị vệ từ lâu đã không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, sau khi hành lễ, liền lui sang một bên.
Trong điện truyền ra giọng thừa tướng như tiếng chuông lớn rung động.
“Thánh thượng, lão thần có chuyện muốn tấu.”
“Thừa tướng còn có chuyện gì quan trọng?”
May mà đuổi kịp. Lạc Tự Tuý nhoẻn miệng cười, là ‘chuyện đại sự’ e là sẽ làm cho lão nhân gia phải thất vọng rồi. Hắn đi vào trong điện, bên môi vẫn hàm chứa nụ cười. Lạc Vô Cực cũng theo vào điện, đứng ở cuối cùng bên võ quan.
“Vi thần tham kiến thánh thượng.”
“Tê Phong quân, bình thân.”
Lạc Tự Tuý cười đứng dậy, không bất ngờ trước bộ dáng kinh ngạc của thừa tướng. “Đây là danh sách quan lại mới của Lại bộ, và bài thi, mời thánh thượng xem.”
Từ chính ti tiếp nhận quyển sách nhỏ và bài thi được cuốn thành trục, dâng lên Hoàng Hạo.
Lạc Tự Tuý lui ra sau hai bước, đứng bên cạnh thừa tướng và đại học sĩ.
Hoàng Hạo lật xem một hồi, bên dưới không một tiếng động.
Hồi lâu, hắn mới gập lại, ngẩng đầu khẽ cười nói: “Quả nhiên đều là những người có chí có tài. Xem ra, năm nay có không ít người tài.”
“Hai ngày sau, thần sẽ trình lên thánh thượng cấp bậc quan lại sơ bộ.”
“Không cần, nhanh để bọn họ nhậm chức đi.”
“Vâng.”
“Vừa rồi không phải thừa tướng nói có việc cần khởi tấu sao? Nói đi.”
“À… Chuyện này, thần cảm thấy thần sắc thánh thượng có vẻ không tốt, xin bệ hạ dù có bận rộn chính sự cũng nên chú ý long thể nhiều hơn.”
“Ha ha.” Hoàng Hạo cúi đầu cười, “Thừa tướng không chỉ yêu nước yêu dân, mà lúc nào cũng lo lắng cho trẫm, rất tốt.”
“Long thể của thánh thượng chính là việc hàng đầu của Trì Dương, thần chỉ là tận hết trách nhiệm.”
Xem ra trong lòng hoàng đế bệ hạ quả thật không ổn lắm. Nhưng mà, chuyện này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Hậu Khí Diễm dứt khoát muốn giấu diếm thánh thượng, hắn và Sơ Ngôn, thân là thần tử, chỉ có thể nghe theo. Mong rằng khi biết được chân tướng, hoàng đế sẽ hiểu được khổ tâm của bọn họ.
Hoàng Hạo tuyên bố bãi triều.
Chúng thần khom lưng thở dài, đợi hắn rời khỏi.
Sau khi hoàng đế bãi giá hồi cung, các thần tử lần lượt rời khỏi chính điện.
Bước nhanh trên hành lang, thừa tướng lạnh lùng nhìn chòng chọc Lạc Tự Tuý: “Nghe nói Tê Phong quân gần đây đã cách chức và giam bốn vị công bộ, lão thần vẫn chưa nhận được công văn liên quan.”
Lạc Tự Tuý lơ đễnh cười, trả lời: “Thánh thượng đã hạ chỉ, việc tuyển người hay cách chức trong Lại bộ phải làm cấp tốc như hoa nở nên hái ngay. Ta nghĩ, sau này giao công văn cho thừa tướng cũng không muộn.”
“Ý chỉ của thánh thượng, lão thần cũng đã biết. Nhưng mà, lão thần tổng quản những quan mới nhậm chức của tam tỉnh lục bộ, dù sao Tê Phong quân cũng nên chỉ điểm trước cho lão thần mới phải.”
“Thừa tướng nói phải.”
“Hừ.” Thấy Lạc Tự Tuý không buồn không giận, từ đầu đến cuối đều mỉm cười chống đỡ. Chu thừa tướng cảm thấy hôm nay thể diện đều mất sách, phất ống tay áo một cái, nhanh chân bỏ đi. Những người thuộc phe trưởng công chúa đều vội đuổi theo.
Lạc Tự Tuý nhìn thấy ở phía tây hành lang, Lạc Trình, Lạc Tự Tiết, Lê Tuần và Lạc Vô Cực đều dừng chân đợi, hắn cười đi tới chỗ bọn họ, cúi đầu nói: “Phụ thân.”
Lạc Trình nghiêm mặt nói: “Gần đây phong thái của con vô cùng tuỳ tiện. Ta cũng biết con có suy tính của mình, nhưng không thể khinh thường.”
“Vâng, phụ thân.”
“Tiểu tứ, lời đồn đã truyền khắp kinh thành, đệ phải cẩn thận hơn. Việc đệ và hoàng hậu bệ hạ kết giao không sai, nhưng phải nhớ kỹ miệng đời đáng sợ.” Lạc Tự Tiết nói, quay đầu nhìn Lạc Vô Cực, “Vô Cực, nghe nói gần đây thái tử điện hạ có ý định tiến cử ngươi vào cấm vệ quân ngự tiền thị vệ, ngươi đã cự tuyệt.”
Lê Tuần cười nói: “Tiểu Vô Cực, sao ngươi lại không muốn trở thành thuộc hạ của ta? Đã có sự tiến cử của thái tử điện hạ, ta có thể lập tức thăng ngươi làm ngự tiền thị vệ đới đao ngũ phẩm, thế nào?”
“Đa tạ ý tốt của tướng quân.” Lạc Vô Cực mím môi, cất giọng đều đều: “Nếu trở thành ngự tiền thị vệ, ta không thể tiếp tục ở trong cung, không thể bảo vệ công tử.”
“Thì ra là thế.” Lê Tuần bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nhìn Lạc Tự Tuý, “Để giờ giờ phút phút đều bảo vệ che chở cho Lạc tiểu tứ, ngươi thà bỏ chức quan ngũ phẩm, cam tâm tiếp tục làm ám vệ bát phẩm.”
Lạc Tự Tiết cũng cười nói: “Vô Cực, tiểu tứ có thể tự vệ, ngươi nên suy nghĩ lại đi.”
“Ta đã tỉ mỉ cân nhắc, cảm thấy không muốn.”
“… Vô Cực, nêu ngươi thành ngự tiền thị vệ, ta có thể lập tức đến Hộ bộ, cho ngươi chính thức vào hộ tịch của Lạc gia. Từ nay về sau, ngươi và tiểu tứ không cần phải lo lắng chuyện thân phận của ngươi.” Lạc Tự Tiết thu lại khuôn mặt tươi cười, nói nhỏ.
Lạc Vô Cực nhìn sang Lạc Tự Tuý, không nói gì.
Lạc Tự Tuý thấy thế, cười khổ: “Đệ cũng từng đề cập chuyện này với hắn. Chẳng qua ở trước mặt hoàng hậu bệ hạ và thái tử điện hạ, biết tiến thối thoả đáng, thân phận của hắn chắc sẽ không gây ra vấn đề gì lớn.”
Lạc Trình nghe xong, nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, khẽ quát: “Thế sự khó lường! Làm sao bảo đảm được Chu gia và Giản gia sẽ không cảm thấy gì! Không thể giữ lại bất kỳ nguy cơ nào!”
“Phụ thân, nếu Vô Cực trở thành ngự tiền thị vệ, khả năng bị Chu Giản hai nhà để ý càng cao.”
“Nói thì nói vậy, Vô Cực, nếu thái tử điện hạ nhắc lại chuyện đề cử một lần nữa, ngươi nhất định phải nhận!”
Lạc Vô Cực như cũ không nói.
Lạc Tự Tiết giảng hoà: “Phụ thân, Vô Cực còn nhỏ, cứ để hắn ở bên cạnh tiểu tứ học thêm đạo lí đối nhân xử thế cũng tốt.”
Lạc Trình giận tái mặt, không nói thêm nữa.
“Tam ca, nhị ca và Niệm Dật khi nào thì trở về?” Hai tháng trước, Trì Dương tuyên bố phong Lạc gia ngũ công tử Lạc Tự Tỉnh làm ngự đệ, hoà thân với Hạo Quang. Hình bộ thượng thư Lạc Tự Trì và tam phẩm Định Viễn tướng quân Phong Niệm Dật hộ tống đội ngũ hoà thân đi đến đô thành Thương Dao của Hạo Quang trước.
“Đợi sau hôn lễ sẽ nhanh chóng về thôi. Bây giờ chắc đã đến Thương Dao. Nửa tháng nữa, Ngô hoàng và quốc sư cũng khởi hành đến chúc mừng.” Lạc Tự Tiết nói, nét mặt đượm chút buồn rầu, “Phe cánh trưởng công chúa rất có khả năng sẽ gây ra chuyện gì nữa. Vạn nhất có gì thay đổi, tiểu tứ, ta chỉ lo cho đệ và Vô Cực ở trong cung tứ cố vô thân…”
Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng cười, cắt đứt lời hắn: “Tam ca, không cần lo cho đệ.”
“Vậy, đệ muốn tìm nhị ca thương lượng phải không? Y không có ở đây, có thể nói cho huynh và Lê nhị ca.”
“Chưa đến lúc.”
“Vậy mấy ngày này đệ vẫn ở lại Phượng Nghi cung?” Lê Tuần hỏi.
Lạc Tự Tuý gật đầu.
“Mà thôi, mà thôi. Tiểu tứ, mẫu thân và Vũ Phù đều nhớ đệ, tìm cơ hội về thăm nhà một lần.”
“Được.”
“Thái phó! Lạc Vô Cực!” Lúc này, Hoàng Tiển từ đằng xa tao nhã bay tới, “Lạc tướng quân, Lê tướng quân, Lạc thị tòng.”
“Cửa Vĩnh An sắp đóng. Thái tử điện hạ, thần xin cáo lui.” Lạc Trình thở dài, Lạc Tự Tiết và Lê Tuần đều cười, theo hắn đi khỏi.
Lạc Tự Tuý nhìn bọn họ đi xa, than thở: “Không biết trên đường Tự Tỉnh có gây thêm phiền phức gì cho nhị ca.”
“Không phải ngươi đã khuyên nhủ hắn sao? Trước khi đi, ta thấy hắn dường như rất hứng thú.” Lạc Vô Cực nhớ lại bộ dáng rạng rỡ lúc đó của Lạc Tự Tỉnh. Đâu phải chỉ là vui vẻ, hứng thú mà là mừng như điên. Hắn đại khái đoán Lạc Tự Tuý đã nói gì đó lừa gạt dụ dỗ Lạc Tự Tỉnh nghe theo sắp đặt. Mà Lạc Tự Tỉnh, tất nhiên hiểu rõ đây chỉ là lời nói suông, nhưng khó mà lay chuyển được Lạc gia chủ và thánh chỉ, đành tìm niềm vui trong đau khổ.
Lạc Tự Tuý nhìn về phía hắn, nói: “Nếu sau này Tự Tỉnh biết được là ta đề nghị với thánh thượng cho hắn hoà thân cùng Hạo Quang, không biết hắn có trở mặt không nhận ta.” Theo tính cách của y, khả năng rất cao.
Nghĩ đến chuyện này rất có thể sẽ xảy ra, Lạc Vô Cực không khỏi trấn an nói: “Không chừng lúc đó hắn còn cảm kích ngươi.”
Quả nhiên chỉ là câu nói an ủi thuần tuý. Lạc Tự Tuý khẽ cười.
“Lạc Vô Cực.” Hoàng Tiển xen vào nói, “Nhắc mới nhớ, nhiều năm rồi ngươi chưa từng kêu người Lạc gia là thúc phụ, bá phụ.”
Lạc Vô Cực liếc hắn, trầm mặc.
Lạc Tự Tuý suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Điện hạ nhắc tới, hình như… Quả thực như vậy.”
“Chỉ là không quen thôi.” Lạc Vô Cực thấp giọng đáp. Ngập ngừng rồi lạnh nhạt nói, “Thái tử điện hạ, cuối cùng ngươi có chuyện quan trọng gì?”
Nghe vậy, Hoàng Tiển lập tức mặt mày hớn hở: “Hôm qua phụ hoàng chuẩn tấu cho ta nạp ba người thị thiếp. Mới vừa rồi ta nhắc với phụ hậu, người cho phép ta vào Vân Vân điện.”
Lạc Vô Cực nghiêng đầu, giọng nói mang theo mấy phần không giải thích được: “Vân Vân điện?”
Lạc Tự Tuý cũng nhướn mày. Hình như đã từng nghe đến một toà cung điện như thế.
“Ha ha, không sai, Vân Vân điện. Đây là cơ hội ngàn năm có một, ngươi lại là bằng hữu của ta, chia ngọt sẻ bùi, nên ta muốn rủ ngươi đi xem một lần.”
Lạc Vô Cực không chút suy nghĩ định cự tuyệt —— “Lạc tứ, chúng ta cũng đi thôi.” Sau lưng ba người truyền đến giọng cười của Hậu Khí Diễm.
Hoàng Tiển tức khắc làm mặt khổ: “Phụ hậu, thái phó đi xem náo nhiệt gì?”
Hậu Khí Diễm phe phẩy quạt cười nói: “Ta cũng chưa bao giờ đến đó, ngươi đã nói là cơ hội ngàn năm có một, tất nhiên phải đi xem.”
Lạc Tự Tuý thấy vẻ mặt hắn rất tự nhiên mà Hoàng Tiển cứ như có nỗi khổ không nói ra được, đại khái cũng đoán được mấy phần, miễn cưỡng nói: “Vậy đi thôi.”