Năm Hoàng Sơ thứ ba, ta chầu kinh sư, về qua sông Lạc.
Cổ nhân từng nói, thần ở sông này tên gọi Phục Phi.
Cảm lời Tống Ngọc với Sở vương về thần nữ, bèn làm bài phú này.
Lời viết rằng:
Ta từ kinh đô,
Trở về đông phiên.
Quay lưng lại Y Khuyết, Hoàn Viên,
Qua Thông Cốc, lên Cảnh Sơn.
Mặt trời đã lặn về tây,
Xe ngựa đều mệt mỏi.
Do đó dừng xe nghỉ tại bờ cỏ thơm,
Cho ngựa ăn trên ruộng cỏ.
Dạo bước ở Dương Lâm,
Phóng mắt nhìn về sông Lạc.
Bỗng tinh thần kinh hãi,
Hồn phách tiêu tán.
Cúi xuống còn chưa thấy,
Ngẩng lên đã hoàn toàn khác biệt.
Thấy một người đẹp,
Ở bên bờ sông.
Bèn kéo người phu xe nói:
“Ngươi có nhìn thấy người kia không?
Đó là ai vậy, người đó thật đẹp!”
Người phu xe đáp:
“Thần nghe nói thần sông Lạc,
Tên gọi Phục phi.
Chắc là người vương tử nhìn thấy,
Hẳn là như vậy!
Người đó dung mạo ra sao?
Thần muốn được nghe.”
Ta nói rằng:
Hình dáng của nàng,
Nhẹ nhàng như chim hồng bay,
Uyển chuyển như rồng lượn.
Rực rỡ như cúc mùa thu,
Tươi rạng như tùng mùa xuân.
Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp,
Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.
Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm,
Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.
To nhỏ vừa chuẩn,
Dài ngắn vừa thích hợp.
Vai như vót đẽo thành,
Eo như lấy dải lụa thắt lại.
Cổ trước sau thon dài,
Da trắng hé lộ.
Sáp thơm không cần thêm,
Phấn màu chẳng cần thoa.
Búi tóc cao như mây bồng,
Lông mày cong thon.
Môi son rực rỡ bên ngoài,
Răng trắng tinh khiết ở trong.
Con ngươi sáng liếc nhìn,
Má lúm đồng tiền hiện trên má.
Phong tư kiều diễm phiêu dật,
Dung nghi tĩnh lặng nhàn nhã.
Dáng vẻ nhu mì khoan thai,
Tiếng nói đầy mê hoặc.
Trang phục nàng diễm lệ lạ thường không có trên đời,
Cốt cách tướng mạo như trong tranh vẽ.
Mặc áo lụa bừng sáng,
Ngọc đeo tai toả màu biếc.
Đeo lông chim phí thuý vàng làm trang sức ở tay,
Kết ngọc minh châu đeo quanh người.
Đeo giày viễn du thêu hoa văn,
Quần lụa nhẹ nhàng phấp phới.
Ẩn trong hương thơm nồng của hoa lan,
Bồi hồi dạo bước bên sườn núi.
Rồi chợt thân thể nhẹ nhàng bay bổng làm sao,
Nhởn nhơ chơi đùa.
Bên trái có cờ mao ngũ sắc,
Bên phải có cờ quế che.
Đưa cổ tay trắng ngần bên bến sông,
Hái cỏ linh chi màu đen bên dòng nước xiết.
Ta ái mộ vẻ đẹp hiền thục của nàng,
Lòng thổn thức khôn nguôi.
Không có người mai mối tốt giúp mối hoan tình,
Đành nhờ ánh mắt làm lời biểu đạt.
Mong lòng thành của ta được chấp thuận,
Cởi ngọc bội để ước hẹn.
Ôi nàng đích thực hoàn mỹ,
Thông lễ nghĩa hiểu thi ca.
Mang ngọc quỳnh đệ đang đeo đáp lại ta,
Chỉ vào nơi vực sâu để hẹn ngộ.
(Ta) thực lưu luyến biết bao,
Chỉ sợ bị nàng lừa dối.
Cảm lời bội ước của Giao Phủ,
Do dự nghi ngờ.
Trấn yên lòng không để không để lộ vẻ vui mừng,
Tự giữ lễ giáo.
Rồi thần nữ cảm động,
Bồi hồi ngập ngừng.
Vẻ thần thái lúc ly lúc hợp,
Chợt sáng chợt tối.
Thân thể nhẹ nhàng lên cao như chim hạc đứng,
Như sắp bay đi mà còn chưa dứt.
Giẫm lên đường có hoa tiêu mùi nồng đượm,
Đi trên đường cỏ ngát thơm.
Buồn bã ngâm nga mãi lòng ái mộ,
Tiếng ca buồn bã thống khổ kéo dài.
Sau đó chúng tiên tụ hợp lại,
Gọi bạn kéo bè.
Hoặc đùa giỡn trên dòng nước trong,
Hoặc bay lượn trên bãi sông,
Hoặc hái minh châu,
Hoặc nhặt những lông chim biếc.
Hai nàng phi từ nam Tương,
Đem theo du nữ bến sông Hán.
Than sao Bào Qua không có bạn,
Kể sao Thiên Ngưu đơn độc.
Áo nhẹ bay phất phơ trong gió,
Buông tay áo đứng hồi lâu.
Thân nhanh như chim bay,
Phiêu dật như thần.
Đạp sóng bước từng bước nhỏ,
Từ áo rơi ra những bụi nước.
Những cử động không giống người thường, như nguy như an.
Tiến hay dừng khôn lường được, như đi như lại.
Con mắt di chuyển,
Ánh mắt như nhuốm vẻ ngọc.
Ngậm lời mà chưa thốt ra,
Hơi thở như hương lan.
Dung mạo nhu mì,
Khiến ta tới bữa quên ăn.
Sau đó Bình Ế thu gió,
Xuyên Hậu giữ sóng yên.
Phùng Di gõ trống vang,
Nữ Oa cất tiếng ca trong trẻo.
Cá văn bay tới hộ giá,
Tiếng loan ngọc đi xa dần.
Sáu con rồng xếp bằng nghiêm trang,
Kéo xe mây thư thái.
Cá kình nghê nhảy nhót hai bên nâng bánh xe,
Bầy chim nước lượn xung quanh bảo vệ.
Tiếp theo vượt bãi bắc,
Qua sườn nam.
(Nàng) quay cổ trắng ngần lại,
Ngoái đôi lông mày thanh tú nhìn.
Môi đỏ cử động từ từ nói,
Kể những lễ giáo cương thường giữa nam nữ.
Hận vì cảnh ngộ của người và thần không cùng,
Oán nỗi năm tháng tươi đẹp không tương xứng.
Nâng tay áo che ngấn nước mắt,
Lệ chảy thấm áo không ngừng.
Buồn buổi gặp gỡ tốt lành đã tuyệt,
Tiếc rằng một khi đã qua rồi mỗi người một nẻo.
Không có vật gì biểu thị ái tình,
Dâng tặng khuyên tai ngọc của Giang Nam.
Tuy ẩn trú tại Thái Âm,
(Nhưng) mãi gửi tấm lòng nơi vương tử.
Chợt chưa kịp nhận ra thì đã dứt,
Nàng biến mất vào giữa làn ánh sáng che phủ.
Sau đó (ta) quay xuống núi,
Nhưng chân vẫn còn lưu luyến lại.
Tình hoài tưởng tượng,
Ngoảnh lại buồn bã nhớ nhung.
Hy vọng hình bóng nàng lại xuất hiện,
Cưỡi thuyền nhẹ trên mặt nước.
Trôi trên sông dài quay trở lại,
Nhớ miên man mãi khôn nguôi.
Đêm thao thức không ngủ được,
Để sương thấm đẫm đứng ngóng cho đến sáng.
Lệnh cho đày tớ chuẩn bị xe ngựa,
Ta tìm lại nơi đường hướng đông.
Cầm cương, đặt yên lên ngựa,
Buồn bã bàn hoàn nhưng không đi được. ()
—— Lạc thần phú ( Tào Thực) (Bài phú về nữ thần sông Lạc)
Trì Dương, ngày mười chín tháng mười năm mười hai đầu giờ hợi, sau một lúc hỗn loạn, mọi người chờ mong, Lạc hữu tướng phủ có thêm một vị tiểu thư.
Lạc phủ tứ công tử, Lạc Tự Tuý nhớ lại bài ‘Lạc Thần Phú’ vô cùng nổi danh, thay muội muội đặt tên là Lạc Hề Linh, nhũ danh Vũ Phù. Từ đó về sau, ‘Lạc Thần Phú’ thất truyền nhiều năm lại vang rền thiên hạ, người người tranh nhau đọc, tôn làm tuyệt tác.
Trì Dương, ngày mười chín tháng mười năm mười hai, hừng đông giờ sửu.
Phong minh cung Tử Dương điện chính điện.
“Ai nha, tiểu thư đồng, thế cờ này không tệ, nhưng vẫn không ngăn được ta.”
Một lớn một nhỏ ngồi trên sạp giường đánh cờ. Một hài tử ngồi bên cạnh oán trách nhìn chằm chằm bàn cờ.
Cách đó không xa, hai nam tử ngồi sưởi ấm cạnh bếp sưởi, nhỏ giọng thảo luận.
Cửa mở ra.
Người nam tử ăn mặc thật dày ngồi bên chậu than quay đầu lại. Nói hắn là nam tử, chi bằng nói là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Mặc dù nội tâm lãnh tịch, cũng không giấu được vẻ thiếu niên.
“Công tử, Phong tướng quân đến rồi.” Thị quan bưng trà và điểm tâm nhẹ đặt trên bàn trà bên cạnh họ.
Ngay sau đó là nam tử đi nhanh như gió đến bên lò sưởi, cúi người ngồi xuống, nước nhỏ giọt từ mái tóc màu trà.
“Bên ngoài tuyết lớn?” Nam tử ngồi cạnh chậu than hỏi.
Nam tử kia gật đầu: “Nếu rạng sáng tuyết vẫn còn rơi, e là phong điển có chút không thuận lợi.”
“Quốc sư sẽ khiến phong điển thuận lợi cử hành.”
“Quốc sư sẽ tới?”
“Sư tôn đã ở trong điện của ta.”
“Bệ hạ, đủ người rồi.”
Người ngồi trên sập ưu nhã đứng dậy, cũng đến ngồi gần chậu than, “Tê Phong quân, đốt lửa lớn như vậy, ngươi cớ sao vẫn khoác áo lông?”
“Lạnh.”
“Đường trung ti, chủ tử ngươi nói lạnh, đem cho hắn thêm vài chậu than ấm.”
“Ách, vâng, bệ hạ.”
“Khoan đã… Bệ hạ, thần gần đây nóng trong người, lạnh hơn cũng không thể có quá nhiều chậu than trong phòng.”
Lạc Vô Cực nhảy khỏi giường, lấy một cái áo khoác từ trong rương quần áo, đưa cho Lạc Tự Tuý khoác thêm, rồi tiếp tục ngồi trên giường đánh cờ.
Lạc Tự Tuý khẽ kéo áo lại, nhẹ nhàng cười: “Ấm hơn rồi.”
Ba người kia mặt không đổi sắc uống trà nóng.
“Phong khanh gia chắc cũng biết vì sao hôm nay ta triệu kiến ngươi?” Hậu Khí Diễm cười cười, cầm lấy một cái liên dong bao (Liên dong bao (tiếng Trung: 莲蓉包; bính âm: liánróngbāo): một loại bánh bao có nhân hạt sen).
Phong Niệm Dật cúi đầu nói: “Trên chiến trường, thần quả thực còn tước được mười cái liên phát nỏ, và còn có chừng sáu mươi tù binh đầu hàng.”
“Nói như vậy, cũng không uổng công ta hoài nghi ngươi.”
“Thần cho rằng, bọn chúng vì cuộc sống quẫn bách mới làm loạn, hoặc do các thế gia vọng tộc ức hiếp vô lý, chứ không có ý phản kháng triều đình. Nay đã quy hàng, cũng nên ra sức cho triều đình. Linh lực bọn họ lại cao cường, thần không có lý do gì không uỷ nhiệm.”
Lê Duy thản nhiên nói: “Dưới trướng của ngươi có bao nhiêu người biết chuyện này?”
Phong Niệm Dật suy ngẫm, nói: “Lúc bọn họ quy hàng, chỉ có ta và các thuộc hạ thân tín. Nhưng chuyện này cũng không khó để người khác biết.”
“Đúng vậy.” Hậu Khí Diễm cười nói, “Nếu không, làm sao ám hành ngự sử tra ra được? Phong khanh gia, bọn họ có thể tin được sao?”
“Có thể. Bọn họ không chỉ có công trong chiến đấu, còn hiến rất nhiều kế sách.” Dừng một chút, Phong Niệm Dật nói: “Bệ hạ triệu kiến thần lúc này, lẽ nào vì chuyện phong điển hôm nay và những người có liên quan?”
“Không sai. Thánh thượng và ta đều cho rằng, hiện nay tai hoạ ngầm lớn nhất của Trì Dương chính là những người có linh lực mạnh kết bè với nhau. Hơn nữa, bọn họ còn có thể cấu kết với phe cánh trưởng công chúa, khó có thể biết được động tĩnh, lúc nào cũng uy hiếp được triều đình. Nhưng, Tê Phong quân cảm thấy, trong loạn đảng dù có người không chuyện ác nào không làm, bị lợi ích làm cho mê muội thì cũng có những người chỉ vì kế sinh nhai, không cam lòng để tài năng mai một, bất mãn với thế gia vọng tộc bất tài mà thôi. Những lời Phong khanh gia nói, ám hành sử cũng đã tra ra.” Hậu Khí Diễm chậm rãi ăn xong liên dong bao, uống một ngụm trà, nói tiếp: “Do đó, thánh thượng và ta muốn Tê Phong quân hỗ trợ cải cách luật lệ hiện hành.”
Lê Duy và Phong Niệm Dật khẽ run.
Lạc Tự Tuý gật đầu, nói: “Thế tộc và hàn tộc, ranh giới rất rõ ràng, khiến cho nhiều người không thể phát huy sở trường, chỉ thể ôm hận một đời. Lại thêm việc con em thế tộc hoành hành, trong mắt không có vương pháp, làm ra nhiều chuyện hoang đường. Trái lại, quan viên lại tuyển chọn từ trong bọn người đó, khó tránh dân chúng sinh hận mà thành loạn tặc, đối với triều đình cũng dần mất đi tín nhiệm.”
“Ta đã trình bày với thánh thượng và hoàng hậu bệ hạ, chậm rãi loại bỏ khoảng cách giữa thế tộc và hàn tộc. Người dân không có sự khác biệt, đề cử người tài cũng không bàn đến xuất thân.”
Lê Duy nhàn nhạt cười nhìn Lạc Tự Tuý, nói: “Đây chính là —— “
Lạc Tự Tuý mỉm cười đáp: “Không sai, đây chính là thiên mệnh mà quốc sư nói.”
“Không phải người dùng được, ắt sẽ gây trở ngại. Bất kể là người ở đâu, thế tộc, hàn tộc hay dân thường, đều như nhau.” Hậu Khí Diễm nói, “Nhân cơ hội này, cũng có thể từng bước loại bỏ những gia tộc lâu đời ở từng địa phương. Theo báo cáo của ám hành sử, Chu gia Giản gia đang âm thầm mở rộng diện tích đóng quân. Địch động chúng ta cũng không thể cứ ngồi yên được.”
Lạc Tự Tuý nói tiếp: “Thứ nhất là phải xoá bỏ các thế tộc ở khắp nơi; thứ hai là tiến cử người tài, đối với bệ hạ tận trung; ba loại bỏ các thú vui chơi trác táng và các tập tục xấu.”
“Thật khiến người ta kinh sợ.” Phong Niệm Dật cười nói: “Dòng dõi phân chia tồn tại đã lâu, hầu hết thế tộc không muốn ngang hàng với hàn tộc.”
“Có thánh thượng, hoàng hậu bệ hạ và quốc sư ủng hộ, bọn họ cũng không thể ra mặt chống đối. Đương nhiên, muốn thế tộc tiếp nhận pháp lệnh này, không phải một năm, hay mười năm. Có khi trăm năm sau, thậm chí ngàn năm sau, lòng dân mới được thấu triệt.” Lạc Tự Tuý trả lời, “Lúc phong điển ngày mai, ta sẽ tuyên bố những điều này. Đại ca, nhị ca tam ca đã thuyết phục được phụ thân ta, Lê nhị ca cũng đồng ý hỗ trợ. Cần phải làm gương trước, mới có thể trấn áp mọi người.”
“Đó là tất nhiên. Phàm chuyện gì có ích đối với quốc gia bá tánh, Phong gia ta tất nhiên tán thành.”
“Nói đến đây, muốn cấu kết với loạn tặc, chỉ khả năng của Tề gia, e không đủ.” Lê Duy trầm ngâm nói, “Ninh gia quả không thể tin.”
Hậu Khí Diễm cười nhặt lấy một viên đậu đỏ: “Tê Phong quân, Thái Học Viện phải nhanh chóng tuyển người, nếu không những võ quan sẽ rơi vào tay tâm phúc của Ninh gia.”
“Hàn tộc, và thường dân chỉ có thể tập võ không thể học văn, võ quan dễ chọn, quan văn thì phải đợi thêm bốn năm năm.” Lạc Tự Tuý nhợt nhạt cười nói.
Đường Tam châm trà mới cho bốn người, bốn người đều nâng ly trà, cười nhấm nháp.
“Hiện tại giờ gì?” Hậu Khí Diễm đột nhiên hỏi.
Đường Tam hành lễ nói: “Bẩm bệ hạ, đã là đầu giờ dần.”
“Giờ dần sao? Ta nên hồi cung rồi.” Thong thả đứng lên, hắn quay đầu nhìn lại. Trên sạp giường, Lạc vô Cực và Hoàng Tiển đã ngủ say.
“Thôi, để Tiển nhi ngủ lại đêm nay.” Dứt lời, hắn nhẹ cười ra tiếng, “Hiện tại có chút muốn nhìn bọn hắn sau khi lớn lên.”
“Nhất định sẽ không làm bệ hạ thất vọng.” Lạc Tự Tuý cười nhạt nói.
“Thần cung tiễn bệ hạ.” Phong Niệm Dật và Lê Duy cúi đầu thở dài.
Trong nháy mắt, bên chậu than chỉ còn ba người.
“Tê Phong tam đệ, đã làm phiền đệ rồi.” Lê Duy thản nhiên nói, “Ta cũng phải về.”
“Ta cũng cáo từ.”
Lạc Tự Tuý gật đầu, hai người đã biến mất.