Trung tuần tháng mười, trời làm trận tuyết đầu tiên.
Tuyết đầu mùa rất lạnh.
Ngoại đình hình bát giác trong hoa viên của Lạc phủ tung bay tầng tầng lớp lớp gấm vóc, bên cạnh bốn cây đột đều đặt lửa hồng, dưới bàn đá cũng có một chậu than, khiến bên trong đình thêm ấm áp vui vẻ.
Lạc Tự Tuý khoác trường bào làm bằng da chồn, ngồi trên ghế đá được lót bằng đệm gấm, đang chăm chú viết gì đó.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn đã viết đầy một trang giấy, mày cau lại, đem bút đặt trên đồ rửa bút bằng ngọc bích.
Hắn liên tục nhìn hết thảy trang giấy, cứ như so sánh nội dung trong đó, lại như nghĩ tới điều gì, cảm thấy không vừa lòng. Một lúc sau hắn mới phát giác, vốn chỉ có một mình hắn trong đình, giờ lại có thêm một tiếng hít thở.
Quay đầu lại nhìn, chẳng biết từ lúc nào có một người lặng yên tới, dựa lưng vào cột, lẳng lặng nhìn hắn. Lúc này đã là mùa đông giá lạnh, y lại ăn mặc vô cùng mát mẻ —— chỉ một thân áo lụa màu xanh nhạt, vẫn như lúc đầu gặp mặt, mái tóc màu trà ấy vẫn một dây gấm buộc đơn giản. Nhưng mà, khuôn mặt so với trước kia tiều tuỵ rất nhiều, đã không còn thấy chút gì phong lưu tiêu sái nữa.
Lạc Tự Tuý nở nụ cười hời hợt: “Phong nhị công tử, mời ngồi.”
Phong Niệm Dật mặt không đổi sắc nhìn hắn không nói.
Lạc Tự Tuý đem chặn giấy đè lên chồng giấy chi chít chữ, rót ly trà. Trà đã nguội mà chủ nhân không hề để ý, cũng không quan tâm người được mời cảm thấy thế nào. “Mời dùng trà.”
Phong Niệm Dật đến gần, cầm ly trà, uống một ngụm, mắt phượng vẫn nhìn hắn.
Lạc Tự Tuý cũng nâng một ly trà, cười cười: “Chẳng biết Phong nhị công tử đến đây có việc gì? Báo thù? Tự Tuý đang chờ.”
Phong Niệm Dật đang muốn uống thêm một ngụm, nghe vậy cũng dừng động tác. Bên trong đình bỗng nhiên chìm vào lúng túng và trầm mặc.
Lạc Tự Tuý ngồi đó, trên mặt có bảy phần khiêm tốn ba phần châm biếm.
Phong Niệm Dật uống xong trà, đặt chén lại chỗ cũ, vẫn đứng thẳng lưng.
Qua hồi lâu.
Ánh mắt hai người lần thứ hai chạm nhau.
Phong Niệm Dật lúc này mới nhẹ lên tiếng: “Ta, sẽ không xin lỗi.”
Lạc Tự Tuý nhìn hắn, lại rót thêm ly trà, nhấp ngụm trà đã lạnh ngắt, khẽ cười nói: “Ta cũng không hy vọng ngươi nói câu xin lỗi. Nhưng mà, ngươi khiến ta bị thương đến hôn mê, làm kinh động mẫu thân. Nhất định phải tạ lỗi với người.”
“Ta từ phòng Lạc phu nhân mà tới.”
Ý nói đã thỉnh tội.
Lạc Tự Tuý mỉm cười.
Lại trầm vào im lặng. Có điều khó xử đã dần được tiêu trừ.
“Ngươi, rốt cuộc là ai?” Tựa như tự vấn, lại như đang hỏi.
“Thân phận của ta quan trọng vậy sao? Bất kể như thế nào, ta hôm nay chính là Lạc Tự Tuý. Chuyện cũ đều đã qua, ta nghĩ cũng không cần nhắc lại.”
Phong Niệm Dật nhàn nhạt sờ khoé miệng, tuy cười nhưng chất chứa đầy cay đắng trong lòng: “Tuý…” Hắn dừng một chút, nhìn người này phác hoạ.
Lúc trước người này còn ở trước mặt hắn cố che giấu, hiện tại so với người nọ hoàn toàn khác nhau. Hắn từ nhỏ đã quen biết Lạc Tự Tuý kia, hắn yêu Lạc Tự Tuý, một người tài năng vô song, như một thanh bảo kiếm tuyệt thế. Người đó không biết che giấu tài năng bản thân, luôn luôn thu hút ánh nhìn, khiến người ta vừa hận lại vừa yêu. Còn người này, bề ngoài cảm thấy phong nhuận như ngọc, bên trong như một vỏ kiếm chất chứa đầy băng lãnh. Kiếm và vỏ, khác nhau trời vực.
Khác nhau trời vực.
Lạc Tự Tuý nghiêng đầu, nhìn y đau khổ vướng mắc.
Hắn biết y vẫn không thể nào khống chế bản thân mình ngừng so sánh với Lạc Tự Tuý của quá khứ.
Nỗi đau mất đi người yêu và người thân sao? Có điều gì khác biệt? Hắn chỉ là hiếu kỳ và đồng tình, cũng không muốn biết đáp án chính xác. Hắn từ trước đến nay đều nghĩ, ỷ lại vào người khác càng ít càng tốt. Tình thân, không thể cự tuyệt. Tình bằng hữu, không thể tránh né. Vậy ít nhất, nên lẩn tránh loại ái tình mà trong sách có đề cập ‘Sinh tử tương hứa’.
Không hiểu tình yêu, không quan tâm tình yêu, không nhận thức ai khác. Hắn chỉ vì mộng tưởng sinh tồn của bản thân mình.
Người thân cùng người thân là sự ràng buộc, bằng hữu và bằng hữu cũng ràng buộc, có thể gần cũng có thể xa. Thong thả rời đi, cũng có thể an tâm trở về. Nhưng, tình nhân và tình nhân lại không thể tự nhiên như vậy.
Sự trói buộc đối với tự do này, hắn nhất định không muốn chạm vào thử.
Còn nữa, ‘Sinh tử tương hứa’?
Hắn hoàn toàn có thể khẳng định, hắn quý trùng sinh mệnh còn hơn hết thảy. Có thể đây cũng là tình yêu. Yêu là tuổi trẻ và thời gian.
“Phong nhị công tử, người đã mất, xin hãy nén bi thương.”
Lạc Tự Tuy nhìn nam tử vạn phần đau đớn này, nhẹ nói. Có thể chỉ với Phong Niệm Dật, hắn mới nói được như vậy. Đổi lại là bất kỳ người nào trong Lạc gia, hắn không đủ nhẫn tâm.
Phong Niệm Dật cười bi thương.
Lạc Tự Tuý đứng lên, vén màn gấm, ra khỏi đình bát giác. Phong Niệm Dật cũng đi theo ra ngoài.
Dù đã mặc áo khoác, cũng cảm thấy có chút lạnh. Lạc Tự Tuý nhìn bốn phía: Hoa quỳnh như ngọc, đất phủ đầy tuyết trắng, phong cảnh trong tuyết đặc biệt xinh đẹp.
Hai người một trước một sau tĩnh lặng đi trong hoa viên, lưu lại một chuỗi dấu chân hoặc cạn hoặc sâu.
Đi hồi lâu, hai người mới đến trước mấy cây phù dung mà Lạc Tự Tuý yêu thích. Năm nay tuyết rơi sớm hơn năm ngoái, còn chưa tới lúc phù dung nở hoa. Những đoá hoa đỏ thẫm, hồng phấn, trắng tinh ngậm vài bông tuyết. Hoa và tuyết đều mềm mại, tôn vinh nhau, ấm áp đan xen lạnh lẽo, càng khiến người ta chói mắt.
“Phong nhị công tử và Lê nhị ca đều phải đóng cửa suy ngẫm trong phủ?”
“Không, hôm nay ta xin nghỉ… Chuyện của Lạc tướng quân và ba vị huynh trưởng…”
“Ta không lo lắng.” Lạc Tự Tuý khẽ cười nói, “Mặc dù không thể nói là hiểu rõ ý thánh thượng, nhưng cũng đoán được bảy tám phần. Giáng tội Lạc gia bất quá chỉ là làm mồi nhử mà thôi.”
Phong Niệm Dật nhìn hắn.
“Phong nhị công tử mạo hiểm kháng chỉ lẻn vào Lạc phủ, là vì nói những chuyện này sao?”
“Phong nhị công tử…” Phong Niệm Dật cười khổ, vẻ mặt không biết làm sao.
Lạc Tự Tuý hiểu được y nghe không được tự nhiên, nghĩ thầm nếu gọi ‘Dật’ thì trong lòng hắn lại không được tự nhiên. “Ta quen biết ngươi cũng được một thời gian, nếu ngươi không ngại, sau này ta sẽ gọi ngươi ‘Niệm Dật’, ngươi gọi ta ‘Tự Tuý’ là được.”
Phong Niệm Dật gật đầu.
“Cũng không có việc gì, để ta tiễn ngươi.” Đưa hắn đến bên cạnh bức tường cao kia, cũng tạm coi như tiễn khách.
Khách cũng không tiện từ chối ý chủ, nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường.
Hai người đang muốn nói lời tạm biệt với nhau, đầu tường bỗng ló ra hai cái đầu.
Hai ánh mắt nhìn thấy Phong Niệm Dật đang đứng trên đầu tường đón gió, lập tức phản ứng. Một nổi giận đùng đùng nhảy lên: “Phong Niệm Dật! Ngươi dám đả thương thái phó!” Người kia thì bình tĩnh không ít: “Nói lớn như vậy, cẩn thận kéo nhiều người đến.”
Lời mới ra khỏi miệng, đã nghe thấy ngoài tường truyền đến một trận hét to.
Ba người vội nhảy vào trong viện.
Lạc Tự Tuý giờ mới nhìn rõ, ngày hôm nay hai người không chỉ bám đầy bụi bẩn, lộn xộn đến không chịu được mà trên người còn có vết thương. Nhất là thái tử điện hạ, trên mặt có chỗ còn rướm máu.
Bộ dáng y thế này, tất nhiên sa sút không ít uy thế của thái tử, so với Phong Niệm Dật dĩ nhiên rơi vào thế hạ phong.
Nhưng Lạc Vô Cực, lần trước gào thét dữ dội, lần này lại bình tĩnh lạ thường, chỉ có vài phần không vui trên mặt.
“Niệm Dật, ngươi e là nên đi thôi.”
Hai người kia kỳ quái kêu to “Niệm Dật?” Tỏ vẻ bất mãn, Phong Niệm Dật gật đầu, nhẹ nhàng nói “Cáo từ” liền mất bóng.
“Niệm Dật? Hắn đả thương ngươi! Ngươi đều đã quên?”
“Thái phó! Có thể nào khoan dung với hắn như thế!”
Lạc Tự Tuý nhướng nhướng mày, xoay người trở về.
Hai người đi theo phía sau hắn, cả đoạn đường đều tức giận.
Trở lại trong đình bát giác, hắn thu dọn giấy và chặn giấy, ôm vào trong ngực, trở về phòng mình.
Ầm ĩ hồi lâu, hai người dần yên tĩnh theo hắn vào phòng, không nói gì mà ngồi xuống.
Lạc Tự Tuý đem giấy cất xong, ngồi dựa trên giường nhỏ, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi.
Chợt nghe Lạc Vô Cực thấp giọng nói: “Là bởi vì… Bằng hữu, ngươi mới tha thứ?”
“Đúng vậy thì sao? Ta đã không so đo, ngươi cũng không cần nhớ kỹ vậy.”
Lạc Vô Cực hô hấp dồn dập, không trả lời.
Hài tử này đang nghĩ gì, hắn càng lúc càng không rõ. Lạc Tự Tuý lặng lẽ mở mắt ra, nhìn Lạc Vô Cực đưa lưng về phía hắn. Một lát ánh mắt rơi vào trên mặt Hoàng Tiển đang nằm úp sấp trên bàn.
“Thái tử điện hạ nên nhanh thay quần áo, vào cung đi thôi.”
“Thái phó.” Hoàng Tiển đưa mắt nhìn hắn, “Tề gia sẽ chết bao nhiêu người?”
“Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, huống gì là vị trí chí tôn.”
Lạc Vô Cực nghiêng người sang: “Nếu ngươi thương hại bọn chúng, vừa rồi nên dừng tay.”
Hoàng Tiển nhìn hắn, cười nói: “Ta càng thương hại bản thân hơn.”
Lạc Tự Tuý nghe xong không nhịn được bật cười: “Vô Cực, nhớ kỹ, thái tử điện hạ nói rất đúng. Trong thiên hạ, không có gì quý hơn tính mạng mình.”
Hắn dứt lời, Hoàng Tiển vỗ tay cười. Lạc Vô Cực hung hăng trừng hai người, không nói một câu mà đứng lên đi ra ngoài.
Lạc Tự Tuý khôi phục vẻ thong dong nằm xuống, Hoàng Tiển vẫn đang nằm úp sấp, cũng không biết đang thả hồn đi đâu.
“Thái tử điện hạ sợ giết người?”
“Không. Ta không có giết người. Nhưng bọn họ vì ta mà chết.”
“Sai. Bọn họ cũng không phải vì ngươi mà chết. Bọn họ chọn sai, mới mất mạng. Thái tử điện hạ không có lòng tin vào bản thân?”
“Không, ta sẽ là Trì Dương hoàng đế.”
“Không sai. Bọn họ không chọn Trì Dương hoàng đế, đó là lí do họ phải chết.”
Tĩnh lặng qua đi.
“Thái phó, là cam tâm tình nguyện chọn ta sao?” Hoàng Tiển đột nhiên hỏi.
Lạc Tự Tuý nhìn hắn, nhàn nhàn cười: “Bất kể như thế nào, ta nghĩ ta chọn được rồi.”
“Thái phó ngay cả nói dối cũng không chịu nói dối ta.” Hoàng Tiển thở dài nói, mặt mày hơi âu sầu. Trong lúc nhất thời, Lạc Tự Tuý dường như nhìn thấy bộ dáng thiếu niên tuấn mỹ, ung dung cao quý, ngạo mạn cả thiên hạ của mười năm sau.
“Thái phó, người tin tưởng ta sao?”
“Thái tử điện hạ có ý gì?”
“Còn có thể là ý gì? Ta biết, Lạc Vô Cực sở trường dùng phong, thuỷ, hoả, lôi.”
“Nếu hắn bằng lòng thi triển linh lực trước mặt thái tử điện hạ, chính là tín nhiệm. Hắn tín nhiệm người, ta tại sao không thể tin?”
“Thật sao?”
Nhìn cặp mắt trong suốt không vướng bụi trần kia, Lạc Tự Tuý chỉ biết cười.
Chuyện liên quan đến Lạc Vô Cực, hắn không thể lảng tránh, cũng không thể qua loa, càng không có cách nào làm rõ sự bất an trong lòng.
Thấy hắn như vậy, Hoàng Tiển không giận ngược lại còn cười, nhỏ giọng: “Thái phó không trả lời, ta càng vui —— thái phó đã thật sự tha lỗi cho ta.” Hắn mang theo sắc mặt vui mừng đứng dậy, tao nhã xoay người, chậm rãi rời phòng.
Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại. Bóng lưng càng đi càng xa, càng lúc càng rắn chắc, thân hình rất cao, phong thái càng trầm ổn hơn. Thiếu niên xoay người, ánh mắt yên tĩnh không gợn sóng, chỉ một đôi mắt đen như mực lộ ra vài phần khó dò.
Thiếu niên này.
Là, Lạc Vô Cực?
Sau khi lớn lên Lạc Vô Cực là như vậy sao? Vì sao đột nhiên nghĩ đến y? Lạc Tự Tuý bật cười.
Trong lúc giật mình, thiếu niên đưa mắt nhìn hắn một lúc, sau đó tuyệt nhiên đi xa, vài phần bi thương, vài phần tiêu sái, vài phần thong dong, không hề quay đầu lại.
Đang ngủ? Đây là mơ? Quả nhiên, hắn đúng là vẫn còn không tin, một trăm năm sau… Sẽ còn ai ở lại bên cạnh hắn.
Rõ ràng đứa trẻ kia đã nói, một trăm năm sau còn có thể làm bằng hữu. Giờ lại mơ y rời đi.
Trong lòng ngập tràn mất mác.
Quả nhiên, bản tính con người đều không chịu được cô đơn.