Túy Trường Sinh

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc sau, một tràng cười nói rầm rộ hướng về phía này.

Có người đến, là muốn đến xem trò vui sao?

Không, không phải, tiếng bước chân đã xa.

Lạc Tự Tuý dần yên tâm, lại nghe một thanh âm lanh lảnh nói: “Tê Phong quân chuyện này là thế nào? A? Đây không phải là —- Binh bộ thị tòng sao?”

Thất vọng rồi sao? Trưởng công chúa điện hạ.

Lạc Tự Tuý khẽ cười nói: “Mới vừa rồi ta đi tới đi lui bị lạc đường, đang lo không ai nhìn thấy ta, may mà gặp được tam ca. Trưởng công chúa điện hạ cũng lạc đường sao?”

“Đúng vậy a.” Một thiếu nữ mỹ lệ khéo léo đi tới bên cạnh hai người. Lạc Tự Tuý cúi đầu nhìn nàng cười, nàng cũng mang theo nụ cười tao nhã rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn.

“Vậy cùng đi ra ngoài thôi.”

Lạc Tự Tiết một tay kéo Lạc Tự Tuý, tay kia là trưởng công chúa, nhảy lên hòn giả sơn, mấy cái lên xuống đã đến Nguyệt Phong đình.

Ninh Khương và Lê Duy vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Lạc Tự Tiết cẩn thận buông Lạc Tự Tuý, để hắn tựa vào Lê Duy: “Thập Nguyệt quân, Tê Phong quân có chút say…”

Lê Duy nhất thời minh bạch, hai tay áo nâng lên, nhẹ nhàng đỡ người Lạc Tự Tuý: “Lạc thị tòng yên tâm, ta sẽ dẫn y về nghỉ ngơi.”

Ninh Khương cũng đứng lên, cùng đỡ Lạc Tự Tuý.

Trưởng công chúa Hoàng Duyệt cười cười, cũng tới đỡ.

Ninh Khương quan sát nàng, cười nói: “Trưởng công chúa điện hạ hay là nên đi dạo chơi, Tê Phong quân có chúng ta chăm sóc là được rồi.”

“Ân.” Rút tay về, vẫn giữ khuôn mặt tươi cười không chút tỳ vết.

Lê Duy và Ninh Khương đỡ Lạc Tự Tuý đi vào nghỉ ngơi trong nhà thuỷ tạ. Gian ngoài đã có vài đại thần say khướt đang ngủ say. Đi vào bên trong là các nữ quyến thái độ tự nhiên cười đùa ầm ĩ, nhìn thấy ba vị cung phi đi vào, vội vàng hành lễ.

Lê Duy và Ninh Khương cũng không đoái hoài đến việc đáp lễ, chỉ dẫn Lạc Tự Tuý vào gian bên trong, khép cửa lại.

Lạc Tự Trì, Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển đã chờ ở bên trong.

Lạc Tự Tuý sau khi cám ơn Lê Duy và Ninh Khương mới cởi áo ngoài của Lạc Tự Tiết. Tức khắc Lê Duy, Ninh Khương đều khẽ run, Lạc Vô Cực thì cả gương mặt đen thui.

“Đây là sao?” Thấy y trung bào, nội y đều bị xốc xếch, cả ống tay áo bên phải cũng sắp tuột xuống, Hoàng Tiển nheo mắt hỏi, “Là ai đám bất kính với thái phó?”

Lạc Vô Cực lặng lẽ mang quần áo và đồ dùng hằng ngày đưa cho Lạc Tự Tuý. Buổi tiệc hôm nay không được mang theo người hầu, bởi vậy hắn một mực đợi ở ngoài Tử Dương điện, lại không nghĩ sẽ phát sinh chuyện này!

Lạc Tự Tuý cười khổ cởi bỏ trung bào, mặc vào bộ đồ tơ lụa mới: “Không cẩn thận.”

Hoàng Tiển muốn hỏi thêm, bị Lạc Vô Cực hung hăng trừng mắt, hắn không nói thêm gì nữa.

Lạc Tự Trì lạnh lùng nhìn, thấy Lạc Tự Tuý không còn trở ngại gì mới đi ra.

Ninh Khương dĩ nhiên đoán được là ai, thấy Lê Duy và Lạc Tự Tuý đều im lặng cũng không nói.

Ước chừng thời gian uống cạn một tuần trà, vài người hầu mang vào vô số bầu rượu cùng thức ăn, còn nói là chuẩn bị cho ba người bọn họ. Ý này rõ là Lạc Tự Trì muốn cho Lạc Tự Tuý sớm trở về nghỉ ngơi, liền cầm bầu rượu lên uống. Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển trợn mắt há hốc mồm.

Dạo quanh ngự hoa viên không lâu, đế hậu nghe tin Tê Phong quân, Thập Nguyệt quân, Giản Vũ quân đã say đến bất tỉnh, rất nhiều đại thần cũng ngủ say như chết, liền hạ chỉ kết thúc yến tiệc.

Trở về Tử Dương điện, Lạc Tự Tuý uống ngay canh giải rượu, ói ra một hồi mới dần thanh tỉnh.

Đường Tam nhanh chóng gọi Điền nhi, Đặng nhi, Cổ nhi, Nguyên nhi, Trương nhi nấu nước.

Vì vậy, khoảng giờ hợi, Lạc Tự Tuý nửa tỉnh nửa say ngâm mình trong nước.

“Đường Tam, ngươi lui xuống đi.” Cả nói chuyện cũng không đủ sức.

“Công tử còn đang tắm…” Đường Tam lo lắng hỏi.

“Có Vô Cực là được rồi. Hôm nay các ngươi cũng đã mệt, đều đi nghỉ đi.”

“Tuân lệnh, công tử.”

Đường Tam cẩn thận nhắc nhở Vô Cực một chút, thấy hắn cúi đầu đáp ứng mới ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Lạc Tự Tuý tựa vào thành bồn nước, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ.

Lạc Vô Cực đứng bên cạnh, lâu lâu lại châm thêm nước nóng.

Thời gian quá ngắn, chưa kịp hỏi đại ca, nhị ca và tam ca chuyện quá khứ. Nhưng mà, Phong Niệm Dật đề cập đến chuyện mẫu thân của Lạc Vô Cực —- năm đó y vì không muốn nhìn thấy Lạc Tự Tuý và Mẫn nhi ân ân ái ái nên mới rời kinh?

Không, y đã làm gì đó khiến Lạc Tự Tuý tức giận.

Thế nhưng, Lạc Tự Tuý cũng đã tha thứ y.

“Vô Cực, mùi rượu đã tiêu tán chưa?”

Không ai trả lời.

Kể từ lúc nhìn thấy hắn tối nay, Lạc Vô Cực vô duyên vô cớ tức giận. Hắn không biết nguyên do, chắc rằng hài tử này cũng không biết.

Lạc Tự Tuý giơ tay lên ngửi ngửi, cố tình sai Đường Tam bỏ nhiều hương hơn, hình như không có.

Nước lạnh dần.

Đứa trẻ này, giận đến mức cả nước cũng không châm thêm sao?

Mà thôi, cũng nên đứng dậy.

Hắn đứng lên, vắt khô tóc dài, bước ra khỏi thùng nước tắm.

Cầm lấy áo lót trên bình phong, đang định mặc vào, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Lạc Vô Cực biết hắn rất không thích bị người khác nhìn thấy thân thể, bình thường trước khi hắn muốn đứng dây, y cũng sẽ đi ra sau bình phong.

Hiện tại, cảm giác được có người không không hề cố kỵ nhìn hắn ——

Hắn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng sắt bén.

Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng cười: “Dật, ngươi thật sự là hăng hái, cư nhiên ban đêm xông vào Tử Dương điện.” Lạc Vô Cực đâu? Ánh mắt của hắn dời qua bên phải, chỉ thấy Lạc vô Cực đang đỏ bừng mặt, bưng chậu nước không nhúc nhích đứng ở chổ cũ. Không biết đã đứng bao lâu, hai tròng mắt tựa như phát hoả.

Phong Niêm Dật lạnh lùng ngưng mắt nhìn hắn, Lạc Tự Tuý cười cười mặc hắn quan sát. Tuy rằng cảm thấy khó chịu, nhưng mà đây không phải là lúc để ý những chuyện nhỏ nhặt này.

Bỗng nhiên Phong Niệm Dật thoáng động, nhanh chóng tiến sát người hắn, kéo lấy áo lót ném qua một bên: “Nói, ngươi là ai?”

Trong lời nói của y còn ẩn chứa nguy hiểm vô cùng.

Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng nhìn y, nói: “Lạc tứ, Lạc Tự Tuý.”

“Ngươi là ai? Tại sao giả làm Tuý?”

“Dật, ta bị mất trí nhớ, ngươi không nhận ra ta sao?”

“Câm miệng! Ngươi không có tư cách gọi ta như vậy! Nói cho ta biết! Ngươi rốt cuộc là ai?” Phong Niệm Dật cười khẩy, dùng sức nắm lấy cổ hắn, “Nói mau! Tuý ở đâu? Nếu không nói ta sẽ giết ngươi!”

Khó chịu quá! Sắp hít thở không được!

Hắn không muốn chết!

Cảm giác sợ hãi quen thuộc cùng không cam lòng đang nhồi nhét lý trí hắn.

Phong Niệm Dật! Đừng làm cho ta hạ quyết tâm loại bỏ ngươi! Ngươi… Ngươi…

“Nói mau! Hắn ở đâu!” Phong Niệm Dật gầm nhẹ, lạnh lùng và bình tĩnh đã quét sạch vẻ cuồng loạn ban nãy.

Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại.

Trên cổ buông lỏng, hắn ngã ngồi xuống đất, há miệng thở phì phò.

“Tuý ở đâu?” Không để hắn có thời gian khôi phục, Phong Niệm Dật đem hắn nhấc lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Xương vai phải như muốn nát! Lạc Tự Tuý nhăn mặt lại, lạnh nhạt nói: “Không phải ta đang ở đây sao?”

“Nói bậy! Mặc dù có mất trí nhớ, tính tình của hắn không thể nào như vậy! Ngươi nói bậy!” Phong Niệm Dật gào thét. Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, đem hắn kéo tới trước đèn lồng, tỉ mỉ kiểm tra da tay hắn.

Lạc Tự Tuý nhìn theo ánh mắt y, mỗi lần dừng lại, đều là một vết sẹo thật nhỏ. Cuối cùng là một vết sẹo hình dấu móng tay màu nâu nhạt trên bụng phải.

Cổ họng Phong Niệm Dật phát ra một tiếng gào thét, như con thú bị vây khốn than khóc.

Hắn ngước mắt lên, bên trong tràn đầy nước mắt.

“Ngươi là yêu quái! Nhất định đã chiếm thân thể hắn! Ngươi… Ngươi!”

Lạc Tự Tuý càng giãy dụa, Phong Niệm Dật càng tăng thêm lực. Hắn chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn người kia rút ra một cây chuỷ thủ từ bên hông, hung hăng đâm tới.

Không thể chết! Ta không thể chết!

Ta phải sống nữa! Sống sót!

Trước ngực một trận đau nhức.

Lạc Tự Tuý nhìn máu loang khắp thân mình.

Chuỷ thủ đâm vào không quá sâu.

Hắn ngước mắt nhìn Phong Niệm Dật, chỉ không ngờ y lệ càng nhiều, đang vội vàng đuổi nhau rơi xuống.

“Giết ngươi, thân thể Tuý cũng chết.” Thấy hắn nhìn, Phong Niệm Dật lạnh nhạt nói, rút ra chuỷ thủ, ném đi, vừa kéo hắn ra phía ngoài, “Đến thánh cung! Giết tên yêu quái ngươi!”

Đi tìm quốc sư? Vậy cũng được. Nhưng y đang hỗn loạn như vậy, còn có thể đem hắn bình an vô sự ra khỏi hoàng cung sao? Huống hồ nếu bọn họ mất tích, chẳng phải sẽ bị người khác chỉ trích? Liên luỵ cả nhà!

“Dật… Dật, ngươi buông tay trước đi!”

“Câm miệng! Yêu Nghiệt!”

Ai là yêu nghiệt!

“Dật…” Lạc Tự Tuý thở dài, sau đó ôm hông y, “Không về được.”

Phong Niệm Dật cứng đờ, chậm rãi quay đầu, vẻ mặt đau thương và tuyệt vọng: “Ngươi ——“

“Hắn đã chết, ta mới đến. Ta quả thực chiếm thân thể hắn, nhưng nếu không có ta, thân thể này sẽ mục nát.”

“Ngươi nói bậy!”

“Có phải nói bậy hay không, ngươi cứ hỏi nhị ca, tam ca ta.”

Người này giờ đây chỉ còn thống khổ và tuyệt vọng.

Y biết rõ hắn đang nói sự thật, vì sao không chịu thừa nhận?

“Giết ngươi… Ta muốn giết ngươi!” Phong Niệm Dật lẩm bẩm nói, bóp mạnh cổ Lạc Tự Tuý. Lạc Tự Tuý không chịu nổi sức lực của y, ngã vào bên giường nhỏ.

Bàn tay Phong Niệm Dật chầm chập dùng sức.

Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại.

Lực tay lại dần nới lỏng.

Dù sao đây cũng là thân thể Lạc Tự Tuý, y vẫn không thể hạ quyết tâm, Lạc Tự Tuý nghĩ, đột nhiên cảm thấy trên vai ươn ướt.

Lạc Tự Tuý chưa bao giờ nhìn thấy nam tử trưởng thành khóc. Lúc này lại là một khuôn mặt gần trong gang tấc rơi lệ, yếu ớt nhưng khiến người khác không thể nhìn gần.

Không đợi suy nghĩ, Lạc Tự Tuý giơ tay lên, bổ sống bàn tay vào gáy Phong Niệm Dật.

Lực cánh tay của người Lạc gia rất mạnh, hy vọng là có thể khiến y hôn mê một lúc.

Quả nhiên Phong Niệm Dật ngất đi.

Lạc Tự Tuý cố sức bò ra ngoài, lập tức chạy đến bên Lạc Vô Cực.

Thấy mặt hắn cũng đầy nước mắt, chỉ thở dài: “Ngươi khóc cái gì?” Muốn gợi chuyện thương tâm của hắn sao?

Lạc Vô Cực bị điểm huyệt đạo, động cũng không thể động, nói cũng không được, chỉ có thể khóc.

“Ta không biết giải huyệt.” Lạc Tự Tuý buồn nói, tiếp lấy chậu nước từ trong tay Lạc Vô Cực.

Máu rơi vào trong chậu, nhuộm thành một mảnh đỏ tươi…

Ngực đau, hắn lại quên mất chính mình đang bị thương.

Xé tay áo lau máu, tìm thuốc cầm máu trước, sau đó lấy vải mỏng quấn lại. Lúc trước Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển đánh nhau không có chừng mực, bình thường toàn bể đầu chảy máu, những thứ này đều do Thường Diệc Huyền chuẩn bị cho hắn, không ngờ hôm nay lại có công dụng. Quấn xong mới mặc áo lót, trung bào vào, lấy thêm khăn lau khô tóc.

“Vô Cực, mệt sao? Đừng khóc.”

Lại bận bịu thêm một trận, Lạc Vô Cực không động đậy thút thít.

Lạc Tự Tuý bất đắc dĩ thở dài.

Đứng với y một lúc, cảm thấy có chút buồn chán mới ngồi xuống.

Cũng không biết ngồi bao lâu, Lạc Vô Cực cuối cùng cũng động đậy được, vội vàng lau nước mắt chạy lại: “Thương thế của ngươi ra sao?”

“Không đáng ngại.”

“Chảy nhiều máu quá!”

“Không quan trọng.”

“Ta giết hắn!” Lạc Vô Cực nổi giận xoay người đã thấy tử địch lạnh lùng đứng sau lưng hắn. Hắn lập tức giang hai tay, bày ra một tư thế bảo vệ: “Ngươi tránh xa hắn một chút! Nếu không ta giết ngươi.”

“Tiểu tử, cút ngay.” Đối phương dĩ nhiên chẳng xem hắn ra gì.

“Ngươi…” Lạc vô Cực tức giận. Nhưng mà hắn rõ người này và mình quá chênh lệch, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Vì vậy chỉ có thể dùng ánh mắt lăng trì nam nhân này ngàn vạn lần.

“Phong nhị công tử, không nên đôi co với trẻ con.” Lạc Tự Tuý mỉm cười nói, “Sắc trời cũng sắp sáng, ngươi tốt nhất nên rời đi.”

Phong Niệm Dật lạnh như băng nhìn hắn, trầm mặc lại nhìn Lạc Vô Cực: “Y chính là đứa bé đó?”

Lạc Tự Tuý gật đầu.

Lạc Vô Cực dương nanh múa vuốt, vẫn dùng ánh mắt ấy để nhìn.

Phong Niệm Dật lùi vài bước, lạnh lùng nói: “Sau khi hỏi rõ Lạc gia sẽ tìm ngươi báo thù.”

Lạc Tự Tuý nhíu mày, không nói.

Trong chớp mắt, chỉ còn lại màn đêm u tối.

Lạc Vô Cực nắm chặt nắm tay, quay đầu lại hô to: “Ta nhất định giết hắn!”

Lạc Tự Tuý lắc đầu nói: “Hắn là bằng hữu của cha ngươi, không thể giết.”

“… Cái này, cho dù là bằng hữu của phụ thân ta cũng muốn giết!”

“Bởi vì hắn đâm ta bị thương?”

Lạc Vô Cực oán hận nói: “Không sai! Hắn tổn thương ngươi, đáng chết! Mà ta nói rồi, ta phải bảo vệ ngươi! Lại để cho ngươi bị thương! Ta…” Vừa nói trong mắt đã ngập tràn tức giận cùng tự trách.

“Không sao cả. Nếu như vậy có thể khiến hắn tiêu tan oán hận, ta cũng cảm thấy nhẹ lòng.” Lạc Tự Tuý đứng dậy, Lạc Vô Cực vội vàng bước lên phía trước đỡ.

Lúc nằm xuống, Lạc Tự Tuý nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng ngủ thôi.”

Lạc Vô Cực vẫn đang trầm mặc ngồi ở bên giường.

“Còn giận cái gì?”

“Hắn… Hắn nhìn ngươi, còn… còn…” Không biết dùng từ ngữ gì đễ diễn đạt, Lạc Vô Cực đỏ bừng cả mặt.

Lạc Tự Tuý nhíu mày nói: “Ta quả thực không thích. Việc này sau đừng nhắc nữa.”

“…” Lạc Vô Cực không nói.

“Vô Cực, bắt đầu ngủ thôi.” Tuy rằng trời nóng, nhưng hắn cảm thấy có chút cô đơn, mà thôi.

Lạc Vô Cực cúi thấp đầu, bò lên giường.

Nghe người bên cạnh hít thở đều đặn, gương mặt hắn vẫn đỏ không giảm. Người trong tầm mắt hắn, lại một lần nữa thụ thương, bị người bắt nạt, hắn chỉ biết tức giận không thôi: Phong Niệm Dật! Ta và ngươi thề không đội trời chung! Ngươi sau này đừng mơ tưởng động vào được một sợi lông của y!

Từ đó về sau, Lạc Vô Cực càng chăm chỉ hiếu học, bất kể là văn hay võ đều tiến bộ thần tốc, khiến người khác chỉ biết sợ hãi cảm thán. Vậy mà thân là thái phó kiêm lão sư của người nào đó, từ đầu đến cuối đều không biết động lực của y từ đâu mà đến.

Truyện Chữ Hay