Hai người còn hàn huyên đôi ba câu nữa, thằng cháu trai đã tựa vào lòng Giai Hòa ngủ ngon lành, một bàn tay vẫn rất tự nhiên sờ ngực cô. Rốt cuộc Dịch Văn Trạch cũng ra tay, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh ôm lấy bé con đang ngủ khì mà bế vào trong phòng. Giai Hòa thấy anh đi ra, vừa định nói có muốn đi ra ngoài dạo một chút không liền nhìn thấy anh đã tới,ngồi thụp xuống trước mặt cô: “Anh mang em ra chỗ này một chút.”
Giai Hòa nhìn anh, hoàn toàn choáng váng: “Làm gì thế?”
Dịch Văn Trạch đưa tay ra hiệu, giọng nói ôn hòa khiến người ta say lòng: “Có rất nhiều chuyện anh không thể làm được ở trong nước, nhưng là ở nơi này, hẳn có thể cho em kỷ niệm.”
Dưới bầu trời đêm, ánh đèn trong sân khiến bóng anh đổ dài.
Cô im lặng một lúc mới vươn tay ôm cổ anh, rồi anh quàng tay qua chân cô, thực nhẹ nhàng cõng lên. Tiết trời rất nóng, hai người lại dính sát vào nhau, chỉ một lát sau đã đổ mồ hôi. Sờ sờ mặt anh, Giai Hòa hỏi: “Chúng mình đi đâu vậy?”
“Đi bờ biển.” Anh lời ít mà ý nhiều, ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi.
“Thần tượng đại nhân ơi, anh đang nghĩ mình luyện tập mang vác đồ đạc rồi đi bộ đường dài ư?” Cô cảm thấy nóng, lại tiếc phải tụt xuống, liền gác cằm lên vai anh, “Nếu là trước kia á, nhìn thấy anh cõng cô gái khác đi như vậy, phỏng chừng đau khổ ngồi cắn màn hình vi tính mất.”
So sánh này,…Cũng chỉ có Giai Hòa, người suốt ngày ôm máy vi tính mới có thể nói ra được.
Đường rất dài, nhưng người rất ít. Bên cạnh cả hai có một đôi nam nữ chạy xe qua, cô gái ngồi trên xe chợt quay đầu lại nhìn, như đang muốn nói điều gì đó. Giai Hòa bị nhìn chăm chăm như vậy lại cảm thấy ngượng ngùng, vội chui đầu vào vai Dịch Văn Trạch, nhỏ giọng nói: “Sao em cứ có cảm giác như thể anh đang diễn phim thần tượng thanh xuân gì đó nha?”
Dịch Văn Trạch ừ: “Bộ phim ngắn ‘Tình yêu chân thành’ công chiếu miễn phí cho khán giả.”
Giai Hòa bật cười ha ha.
Bỗng nhiên cảm thấy anh không giống khi ở trong nước, có lẽ là đã trở về nơi sinh ra và lớn lên, những cái gọi là ngôi sao hay hệ lụy của nó cũng đều biến mất, trở thành một người bình thường như bao người khác. Đương nhiên, vẫn là một người bình thường khiến người ta ghen tị đó…
Cô vốn tưởng rằng anh chỉ nói chơi, nhưng chỉ một lát sau đã nhìn thấy biển.
“Nhà của Văn Nhuận ở ngay cạnh bờ biển, mỗi lần đến đây đều rất tiện,” Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, giải thích: “Con bé là người rất hưởng thụ cuộc sống, trước đây chị Mạch có ý mời con bé làm người mẫu, đáng tiếc nó căn bản không hề có hứng thú gì với chuyện đó.”
Giai Hòa cười, ngón trỏ chọt chọt cánh tay anh: “Thực hâm mộ đi? Còn anh là một lần sẩy chân để hận nghìn đời.”
Bên tai là tiếng sóng biển rì rào, cách đó không xa còn có một nhóm người trẻ tụ tập, vô cùng vui vẻ.
Anh cười nhìn Giai Hòa, không nói gì nữa, chỉ vươn tay luồn sau cổ cô, vừa kề sát vào đã bị người trong lòng trực tiếp né qua, thì thào: “Cho dù là không có phóng viên em cũng sẽ ngượng lắm.”
Chưa nói xong, lui nhanh về sau nửa bước, lại bị đá vụn đâm vào chân.
Bởi vì ý tưởng ra biển này hoàn toàn đột ngột, Giai Hòa không có mang giày mà đi chân không đến đây. Cô do dự nhìn những hạt cát không được nhỏ cho lắm kia, còn có rất nhiều vỏ sò vụn, chỉ cần đứng như vậy liền cảm thấy gan bàn chân khá khó chịu.
Dịch Văn Trạch nhìn biểu cảm rối rắm của Giai Hòa, thực tự nhiên ôm thắt lưng cô, nhấc người cô lên một chút: “Dẫm lên chân anh.”
Giai Hòa ừm một tiếng, theo lời Dịch Văn Trạch nói, đứng trên bàn chân anh, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh.
“Dịch Văn Trạch.”
Bỗng nhiên cô nhỏ giọng gọi, anh ừ.
Nếu không, chính em đây cầu hôn đi…Giai Hòa cố gắng tự bơm hơi cho mình. Coi như đây chính là chuyện động trời khiến quỷ thần khiếp sợ, ai nói chỉ có đàn ông mới có thể cầu hôn, không phải chỉ đơn giản là chuyện đăng ký thôi hay sao? Thật ra tự đáy lòng, cả hai người giống như đã kết hôn từ lâu, cuộc sống yên ả cứ thế mà trôi qua, từng chút một từng chút một đều rất chân thật.
Nhưng là phải nói như thế nào đây? Nên nói như thế nào đây?
Mình thực sự không có kinh nghiệm mà…
Dũng khí toàn tâm toàn ý vừa rồi bị một câu ngắn ngủn của Dịch Văn Trạch đánh tan thành mây khói. Mặt Giai Hòa dán trên ngực anh, nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng ấm áp, thực kiêu ngạo nhận định một điều, chồng mình đó, ngay cả tiếng tim đập thôi mà cũng là hoàn mỹ nhất đời…“Đi theo anh một chút,” Dịch Văn Trạch đặt cô trên bờ cát, nắm tay cô đi đến một đôi thanh niên gần đó, dùng tiếng Anh lịch sự nói: “Tôi có thể mượn đàn ghita của các bạn không?”
Người ôm đàn ghita lập tức đứng dậy, nhiệt tình đưa cho anh. Vài người ngồi chung quanh nhận ra anh là ai, rì rầm nói với nhau vài câu, một cô gái ngồi trong đó đỏ mặt hỏi: “Có phải anh là Dịch Văn Trạch không ạ?” Dịch Văn Trạch cười cười, gật đầu nói: “Là tôi,” sau đó anh kéo Giai Hòa ngồi xuống, “Đây là hôn thê của tôi.”
Giai Hòa không nghĩ anh lại thoải mái đến như vậy, ngây người ra một chút, rốt cuộc chỉ có thể mỉm cười với những người chung quanh.
Trong một thoáng, tất cả đều bắt đầu phấn khích, không ngừng hỏi lần này có phải trở về để kết hôn hay không? Hay là đã bí mật kết hôn trước đó rồi? Tuy rằng cũng hỏi những câu giống hệt với phóng viên, nhưng là trong hoàn cảnh như vậy cùng với thái độ nhiệt tình ấy cũng khiến cho Giai Hòa bình tĩnh lại phần nào, chỉ ngượng ngùng ngồi bên cạnh anh, nhìn ngón tay anh nhẹ nhàng thử âm thanh.
Giai điệu này rất quen thuộc.
Mọi người đều im lặng, anh nhìn cô, hát ca khúc “Có em”. Ca khúc đơn luôn đứng hạng cao liên tục hai tháng liền là thế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Giai Hòa nghe anh hát trước mặt mình. Ánh mắt kiên định bình thản chỉ nhìn thẳng vào cô. Ban đầu chỉ dùng tiếng Trung hát, bên cạnh lại có người nhỏ giọng hỏi có lời tiếng Anh hay không? Anh cười cười, ngay sau đó đã chuyển sang tiếng Anh.
Bài hát này, khi phát hành chỉ có bản tiếng Trung cùng tiếng Quảng Đông, cô không nghĩ tới còn có bản tiếng Anh này nữa.
Dịch Văn Trạch nghiêng đầu qua một chút, câu hát cuối cùng bỗng ngừng lại đột ngột, anh dịu dàng giữ lấy môi cô, hoàn toàn xâm nhập, nhưng lại nhanh chóng rời đi. Giai Hòa trở tay không kịp, mãi cho đến khi anh buông mình ra mới cứng đờ nhìn nhìn, tim đập như muốn ngừng luôn…
Lúc hai người quay về, những thanh niên kia thực sự là lưu luyến không rời, tất cả đều chúc hạnh phúc, nhưng lại không có bất cứ ai lấy di động ra hay có yêu cầu chụp ảnh chung. Đến nhà, Giai Hòa đi phía sau anh, đưa tay tắt đèn.
Dịch Văn Trạch xoay người nhìn cô.
“Anh nói xem, vì sao bọn họ không đề nghị chụp ảnh chung nha? Vừa nhìn qua hình như có hai người là fan của anh đó.” Cô đi qua, đưa tay nhẹ nhàng tháo cúc áo sơ mi đầu tiên của Dịch Văn Trạch, ngón tay mềm nhũn.
Anh hiểu rõ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Những người đó rất thích em, sợ em xấu hổ.”
Cô tháo cúc áo thứ hai, không hiểu sao tay lại hơi run run.
Thiệt tình, rõ ràng là ở chung với nhau rất lâu, nhưng hiếm có khi cô lại chủ động như vậy. Giai Hòa thầm than, quả thực chuyện nghỉ phép rất dễ khiến người ta xúc động, mà anh lại làm nhiều việc đến như vậy. Suốt vài tiếng đồng hồ, dường như đã làm hết tất cả những điều có thể làm được. Nhất cử nhất động, mỗi một việc nhỏ nhất đều khiến mình trở thành người quan trọng nhất, nhưng lại cố tình không nói gì.
Dịch Văn Trạch anh tuyệt đối là cố ý.
Giai Hòa lại thầm thở dài một hơi nữa, vươn tay giữ mặt anh: “Dịch Văn Trạch.”
Được rồi, em đây đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không tin anh sẽ không cần…
Anh cúi đầu nhìn cô, như là đang cười.
Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên: “Hai người về rồi à?”
Là Văn Nhuận.
Giai Hòa vô tội nhìn Dịch Văn Trạch, anh cũng thực bất đắc dĩ, nói với ra ngoài: “Đã về rồi, sắp đi ngủ.”
Ngoài cửa im lặng một lúc, rồi giọng nói vô cùng tủi thân của Văn Nhuận vang lên: “Con em không chịu ngủ, nhất định phải ngủ cùng Aunt nó, hành hạ em mấy tiếng đồng hồ rồi. Anh hai, anh về làm việc thiện, giúp em dỗ thằng bé ngủ đi…” Nói xong lại nhỏ nhẹ nói chuyện, giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Dịch Văn Trạch khẽ nhéo chóp mũi của Giai Hòa, thì thầm: “Có một số việc nên để cho anh làm.”
Mặt Giai Hòa nóng bừng, nhìn anh đi mở cửa. Văn Nhuận ôm thằng bé trai trong lòng, đôi mắt nhập nhèm đến mức không mở ra được, nhìn Giai Hòa đầy náy náy: “Dịch phu nhân, chị rất có ma lực với trẻ con, giờ ngay cả mẹ thằng bé cũng không cần.”
Giai Hòa đưa tay bế lấy thằng cháu đang nửa ngủ nửa tỉnh kia, thấp giọng nói: “Không sao cả, chị rất thích bé.”
Văn Nhuận còn nói vài câu nữa, sau đó lảo đảo về phòng.
Giai Hòa ôm bé con trong lòng, cảm giác được thằng bé vuốt vuốt gì đó, rồi lại sờ đến ngực mình…Rất là muốn khóc nhìn về phía Dịch Văn Trạch, lí nhí: “Nhất định sau này thằng bé sẽ trở thành playboy cho mà xem.” Dịch Văn Trạch cũng bất đắc dĩ, dùng ngón trỏ đẩy tay thằng bé ra, rất thành công dời lực chú ý của bé con đi, nhưng đáng buồn hơn là, bàn tay nho nhỏ kia lại nắm chặt ngón trỏ của anh, hoàn toàn không muốn buông.
Hai người cứ đứng như vậy, cũng không biết làm thế nào cho phải.
Qua một lát, anh dùng môi nói, vô cùng tốn sức đưa thằng bé lên giường. Hai người thay phiên bế cho một người đi tắm rửa,cho đến khi hoàn toàn sạch sẽ, thằng bé con lại trở về vòng ôm của Giai Hòa, ngủ rất say.
Giai Hòa ôm bé con trong lòng, nằm nghiêng nhìn anh, nói nhỏ: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Giữa ánh trăng đổ xuống bên cửa sổ, cứ nằm như vậy mà nhìn khuôn mặt cùng ánh mắt anh quả thực rất hưởng thụ, chỉ tiếc đến New Zealand quá trễ, ở giữa lại có thêm ‘người thứ ba.’
Ý cười của Dịch Văn Trạch tràn đến đáy mắt: “Em phóng hỏa nhưng lại không dập lửa thì bảo anh phải ngủ như thế nào?”
Giai Hòa thở dài một hơi: “Cháu trai của anh sau này thực sự sẽ trêu hoa ghẹo bướm nhiều lắm, không nên dạy hư nó.”
Im lặng được một lát, thằng bé bỗng nhiên dịch dịch người.
Dịch Văn Trạch thấy thế, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy thằng bé đi toilet, lúc trở về đã được anh dỗ ngủ lại, thả vào lòng Giai Hòa.
Trong bóng đêm, Giai Hòa nhìn những động tác của anh, bỗng nhiên cảm thấy xúc động: “Nhất định anh sẽ là người cha tốt.”
Anh cười ra tiếng, thấp giọng nói: “Em ngủ đi.”
Thằng bé con ngủ một giấc rất sâu không quấy phá, lúc Giai Hòa vẫn còn đang say sưa liền cảm giác người trong lòng đã ngọ nguậy. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy thằng bé ngây thơ nhìn mình: “Aunt.”
Cô tiếp tục mơ màng nhìn thằng bé, một giây, hai giây…
Sau khi đã nhớ được người trong lòng mình là ai, Giai Hòa lập tức tỉnh táo lại, ôm bé ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra xem có dấu vết đái dầm hay không. Sờ soạng được một lúc, chung quanh đều rất ổn cô mới thở dài một hơi.
“Em dậy rồi?” Dịch Văn Trạch bưng sữa cùng trái cây vào.
Cô ừm: “Rất thần kỳ nha, thằng bé chỉ có hai tuổi thôi nhưng không đái dầm.”
Dịch Văn Trạch cầm ly sữa kề sát miệng cô, bình thản nói: “Buổi tối anh bế nó đi ba lần em không có cảm giác gì sao?” Giai Hòa vừa uống được một ngụm nhỏ, suýt nữa phun ra: “Không phải chứ?”
Anh lại đưa trái cây tới bên miệng cô: “Em còn muốn ngủ không?”
Lúc này đúng là giờ Giai Hòa ngủ say nhất, cô từ từ nhắm mắt lại, vừa ăn trái cây vừa ngượng ngùng nói: “Ở nhà em gái anh mà, không thể ngủ lười chảy thây như thế này được.” Trong lòng chợt lạnh, thằng bé con đã được Dịch Văn Trạch bế lên: “Không sao cả, con bé vẫn đang ngủ, anh bế về cho bố của nó rồi quay lại với em.”
Cô ừm, lập tức ngủ luôn.
Trước kia ôm Dịch Văn Trạch ngủ, bởi vì vòng ôm của anh rất rộng rãi, ngủ vô cùng thoải mái. Nhưng nguyên một đêm ôm trẻ con trong lòng, hoàn toàn che chở đứa bé, gần như cô đều dùng tư thế co mình, bây giờ vừa thả lỏng đã cảm thấy từ xương sống cho đến thắt lưng đều đau, ngay cả cánh tay cũng không nhấc dậy được.
Đang lúc Giai Hòa vẫn nửa tỉnh nửa mê, trên môi có gì đó mềm mềm chạm vào, nhẹ nhàng giữ lấy.
Cô rên rỉ hai tiếng, lưỡi của anh đã trực tiếp luồn vào bên trong, cho cô một nụ hôn buổi sáng thực dịu dàng, thực triền miên. Vấn đề là nụ hôn kia quá dài, Giai Hòa cũng sắp thở không nổi, miệng khô lưỡi khô nuốt nước miếng đánh ực. Chỉ một động tác rất nhỏ như vậy thôi lại khiến Dịch Văn Trạch tĩnh lại. Giai Hòa mê man mở mắt: “Làm sao vậy?”
Anh mỉm cười, ôm siết cô vào trong ngực: “Em ngủ đi.”