Lễ thành niên hôm nay, Lâm Hoài thật vất vả mới đeo được nụ cười lên mặt. Những người khác mang tâm tình vui vẻ chúc mừng chính mình, cũng không thể phá hỏng hưng trí của họ được.
Tại thôn nhỏ cử hành nên lễ thành niên có chút hương vị sơn dã. Những người khách mang theo lễ vật mà bọn họ cho là quý, gà vịt thịt cá xách trên tay, không để ý chút là bọn nó chạy ra khắp cả phòng. Bộ lễ phục quý tộc mà Clyde cố ý chuẩn bị cho cậu có vẻ lạc lõng.
Lâm Hoài bị Clyde dẫn dắt tiến hành xong một loạt nghi thức dài dòng, lễ thành niên trong nhà quý tộc luôn phức tạp hơn so với nhà bình thường nhiều lắm.
Clyde cuối cùng đem huy chương đại biểu cho gia tộc Locke trao cho Lâm Hoài. Huy chương hình cái khiên, chính giữa có vương miện ánh trăng xinh đẹp. Niên đại đã lâu, huy chương vẫn như trước ngăn nắp xinh đẹp, trừ cạnh góc theo thời gian mà bị tẩy mài trở nên mượt mà, thì nó nhìn qua giống như mới chế tác ngày hôm qua vậy.
Lâm Hoài cung kính đeo huy chương trước ngực, gật đầu nói với Clyde: "Sau này con chính là đương gia của gia tộc Locke, con sẽ tận hết khả năng khiến gia tộc lần nữa trở về trong danh sách quý tộc. "
Clyde kích động ôm tiểu thiếu gia đã trưởng thành nhà mình, cảm khái vạn phần nói: "Tiểu thiếu gia thân yêu, không nghĩ tới ông còn có thể đợi đến ngày hôm nay, tận mắt chứng nhận vinh quang của gia tộc Locke trao đến tay cậu, cuối cùng cũng không có phụ tâm nguyện của lão gia, khiến gia tộc Locke có thể kéo dài tiếp. "
Lâm Hoài trong lòng không ngừng lặp lại câu: "Thật xin lỗi." Bởi vì cậu biết rõ, trừ phi tìm được huyết mạch khác của nhà Locke, nếu không tâm nguyện muốn gia tộc Locke lưu truyền đời đời của Clyde đến thế hệ của cậu đã chấm dứt.
Clyde không nhìn ra tâm tư của Lâm Hoài, chỉ cảm thấy hoàn thành được nhiệm vụ hạng nhất này rồi thì rất nhẹ nhõm vui sướng. Chiêu đãi những người khách đến thăm nói, "Rất cảm tạ mọi người đã cùng ta chứng kiến giờ khắc này. Đồ ăn đã chuẩn bị xong, các vị cứ thỏa thích hưởng dụng."
Lúc này, người trong thôn mới biết, thì ra già trẻ này lại là nhà quý tộc. bọn họ tự nhiên sẽ không biết con đường chua sót mà gia tộc nà pahir trải qua, trong nội tâm chỉ có thể cảm thán thoáng qua, a, thì ra thậm chí có quý tộc sinh sống cũng thôn với chúng ta, thì ra quý tộc là cái dạng này.
Sống ở nơi ngăn cách khói lửa nhân gian không cần lo lắng tiền thuê đất phải giao cho quý tộc, quan niệm quý tộc trong lòng bọn họ cũng không quá mãnh liệt. Đối với bọn họ mà nói, vẫn là thực dụng tốt hơn. Ví dụ như là, ăn. Nghe được câu cuối cùng, lập tức mọi người chen chúc đi lấp bao tử.
Nghi thức chấm dứt không lâu, trong đình viện từ hư không xuất hiện vị khách nhân. Cho dù là người thôn dã cũng lập tức hoảng sợ nói: "Ma pháp sư!" Nếu như đối với bọn họ mà nói, quý tộc là sự tồn tại giống như thần nhân (người nhà trời) thì ma pháp sư liền thăng cấp làm thần (ngọc hoàng) luôn. Cái thế giới này luôn sùng bái mù quáng mà xúc động đối với ma pháp sư.
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm mà chứng kiến người nọ bê một con chuột toả sáng màu lửa, người đó mang theo nụ cười ôn nhu sáng lạn như ánh dương đi về phái bọn họ. Thế giới đột nhiên trở nên thật mộng ảo (như đang nằm mơ).
Lâm Hoài kinh ngạc đi tới: "Curtis, nhìn thấy ngài thật là kinh hỉ bất ngờ. Thật lâu không gặp, vẫn thích quần áo màu lục nha." Lâm Hoài đối với thân phận ếch thông minh của Curtis khắc sâu ấn tượng, thời gian qua đã thật lâu trong đầu vẫn không tự chủ được liên hệ người này với con ếch thông minh kia.
Curtis lý trí không tiếp tục đề tài này, phàn nàn nói: "Ta còn muốn nói, thế giới lớn như vậy, cậu cũng không chọn được cái chỗ nào dễ tìm mà ở. Vì tìm cậu mà ta tiêu phí không ít thời gian đấy. Đúng không, chuột nhỏ?"
Chuột kiên cường hôm nay đã trèo lên cành cây cao (trong câu trèo cao dùng khi cưới gả ấy), cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua cực kỳ thoải mái, được nuôi đến mập ù, một đôi mắt to cả ngày lười biếng nhắm lại, động chút lại ngại mệt mỏi. Chuột kiên cường mơ hồ mở to mắt, con ngươi hỏa hồng con hiện lên hào quang lộng lẫy, móng vuốt nhỏ ung dung vuốt vuốt, ngáp cái, lắc lắc đuôi, tỏ vẻ đồng ý với lời Curtis. Trên thực tế, nó căn bản không nghe thấy Curtis nói cái gì.
Lâm Hoài ôm lấy chuột kiên cường, nhìn qua hình thể không lớn, nhưng thể trọng tuyệt đối nặng xa so với ước lượng bằng mắt, Lâm Hoài không dự liệu được suýt nữa làm nó té xuống, cười nói: "Nhìn bộ dáng này xem, đây là đã ăn bao nhiêu bảo bối mới có thể nuôi được mập như vậy chứ. Cũng may là Curtis rất giàu, có ăn nữa cũng không phá sản. "
Kiên cường chuột nghe vậy không ngừng vặn vẹo, tỏ vẻ kháng nghị. Mắt to tức giận trừng mắt Lâm Hoài, tìm vị trí thoải mái lại đi ngủ. Lâm Hoài bật cười, đây là đối với ngủ có bao nhiêu chấp niệm a.
Curtis giải thích nói: "Bạo động nguyên tố bên kia còn chưa có dẹp loạn, khắp nơi đều là khói thuốc súng cùng chiến hỏa, tên nhóc này đã ăn vụng hai cái ma tinh ma thú cấp mười, thoáng cái đã nhảy đến tình trạng thăng cấp. Ta nghĩ vẫn là chỗ này của mấy cậu tương đối an toàn mới mang nó tới đây. Không nghĩ tới đột nhiên nghe nói bên chỗ cậu lại xảy ra chuyện."
Trở lại đề tài này, tâm tình Lâm Hoài ảm đạm xuống.
Lại nghe Curtis cười nói: "Cậu đại khái không biết, Frey đã thành nhân vật rất nổi tiếng trên đại lục rồi, đánh bại Quang Minh giáo hoàng, cái này phải gọi là bậc nào kiêu ngạo cùng khí phách chứ, hiện tại cho dù có dùng danh nghĩa của Frey thành lập một cái quốc gia, chắc cũng có không ít người tranh nhau đến đây gia nhập đâu!"
"Vậy cũng phải ——" Lâm Hoài muốn nói vậy cũng phải khiến Frey sống lại mới có thể, huống chi anh ấy cũng không quan tâm loại chuyện này đâu. Mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Curtis, dòm chằm chằm như muốn moi ra cái hố trên người y. Trong nội tâm lại nghĩ, có lẽ không phải như cậu đoán đâu, nếu như không phải, cậu đã không thể tưởng tượng nổi sự thống khổ khi có được hy vọng rồi nó lại bể tan.
"Cứ thả lỏng chút, có lẽ sẽ có kỳ tích phát sinh a." Curtis cười rộ lên, chú ý tới bố trí trong nhà, ngạc nhiên nói, "Thì ra hôm nay là lễ thành niên của cậu, chúc mừng trưởng thành nha. Người lớn nhỏ, chúng ta tìm chỗ kín đáo nào vào không gian nói chuyện đi."
"Không thành vấn đề." Lâm Hoài rất nhanh đáp ứng.
Không thể chờ đợi được, nói "Xin lỗi không tiếp được." với tất cả mọi người rồi vội vàng ra ngoài, bị Vivian kéo, thanh âm của cô mang theo chút vội vàng cùng chút nho khổ sở: "Tiểu ca ca, anh có thể chờ một chút không?" Trong thôn tất cả mọi người đều đang ở đây, tình cảnh này khiến bọn họ "Ah" chế nhạo cười rộ lên.
Lâm Hoài kinh ngạc dừng bước: "Anh hiện tại có việc gấp, có thể chờ một lát nữa không?"
Vivian mấp máy môi, phảng phất đã quyết tâm thật lớn mới ra quyết định : "Như vậy, hôm nay anh có thể trở về tới đây không?"
Lâm Hoài quay đầu lại nhìn về phía Curtis, Curtis lắc đầu, đã nói: "Có thể không được, có việc cần phải nói luôn hôm nay sao, có lẽ mai anh cũng —— "
Vivian xông lên ôm lấy Lâm Hoài: "Anh biết rất rõ, biết rất rõ rằng em đợi đã rất lâu, em vẫn luôn muốn nói với anh những lời này, nhưng sao anh lại nói thế chứ, tiểu ca ca, lần kia đi ra ngoài với anh em đã biết sự chênh lệch giữa chúng ta rất lớn, anh không phải cùng loại người với những người thời gian thôn này, nhưng em đã nghĩ rồi, điều này không ảnh hưởng chúng ta bên nhau, cũng không ảnh hưởng đến việc em cho anh gia đình a. "
Cái này mà còn không hiểu thì là thằng ngu rồi.
Lâm Hoài xác thực không bây giờ nghĩ về phương diện này, có lẽ trong nội tâm có bóng ma, đối tốt với người khác cũng chỉ thuần tuý là hữu hảo, không hơn. Cậu nhẹ nhàng vặn bung cánh tay Vivian đang ôm tay mình ra, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, mặc dù lời này nói hơi trễ, nhưng thật sự anh không nghĩ đến điều này, đây là lỗi của anh, đáng tiếc ngoại trừ nói thật có lỗi anh không làm được gì khác nữa. Hiện tại mọi người trong thôn đều ở đây, nói quá rõ ràng cũng không tốt với danh dự của em, lần sau chúng ta nói tiếp được không nào?"
Vivian nhìn Lâm Hoài, vẫn là khuôn mặt ôn hòa sạch sẽ lại hiện ra vẻ kiên quyết cùng nghiêm túc chưa thấy qua bao giờ, cánh tay của cô bị nắm hờ, kỳ thực căn bản không dùng sức, nếu muốn tiến lên một bước, sẽ gặp sự ngăn trở kiên trì không cho phép tới gần. Cô cắn môi: "Là vì trong lòng có người khác sao?"
Lâm Hoài gật đầu.
"Là người kia sao?" Vivian nghĩ đến ánh mắt của Frey đã nhìn mình, bình tĩnh, sóng ngầm mãnh liệt, cùng với loại thân mật không cói ai ra gì gữa bọn họ, cô chưa bao giờ thấy Lâm Hoài như vậy, Lâm Hoài nhìn qua đối ai cũng rất khiêm tốn, kỳ thực không hề giống biểu hiện bề ngoài, luôn có một tầng xa cách, đạm mạc, chỉ có ở chúng lâu dài với cậu mới có thể phát hiện cách ngăn này.
Lâm Hoài không trả lời, trầm mặc coi như thừa nhận.
"Thế nhưng là hắn là ——" Vivian cảm giác được trái tim của mình sắp nhảy ra ngoài.
"Nể mặt đây là lễ thành niên của anh, giữ bí mật hộ anh nhé." Lâm Hoài cũng không phải là quan tâm ánh nhìn của người khác, cuộc sống là của chính mình, ánh mắt là của người khác, chẳng qua cậu sợ lời này khi nói ra sợ rằng sẽ không dễ dàng rời đi, tối thiểu thì Clyde sẽ không đồng ý để cậu đơn giản rời đi.
Mẹ Vivian hợp thời đi qua: "Con nói cái gì đó, đứa nhỏ này hôm nay không quá bình thường, mọi người đừng trách nhé." Cưỡng chế kéo cô lẫn vào đám người, tại góc hẻo lánh quở trách.
Lâm Hoài chưa từng cảm tạ sự tồn tại của mẹ Vivian như bây giờ.
Trong lòng cậu môn đăng hộ đối mới có thể có được hạnh phúc chân chính, cái gọi là nhảy Long Môn cũng phải có trình độ cùng thực lực tương đối, câu chuyện hư ảo cô bé lọ lem cùng hoàng tử chỉ có thể tồn tại trong cổ tích mà thôi. Vậy nên cậu mới tận hết sức không tiếp xúc với những người bên ngoài không rõ lai lịch.
Knoch rất muốn đi an ủi Vivian, chỉ là có người quen tới, còn là người quen có thực lực cùng địa vị mức thần thánh, do dự một chút mới đi đến bên người Curtis: "Pháp thần đại nhân, ngài có biết lão đại nhà ta đi đâu không?" Lâm Hoài chưa nói, mà gã vẫn một mực ở chỗ này không nghe được tin tức bên ngoài, nguyên nhân chủ yếu trong lòng gã là, bản lĩnh của Frey và Curtis đều lợi hại như nhau, gã sẽ không mảy may hoài nghi vấn đề dù là thụ thương xuất hiện.
Curtis cười nói: "Hắn đương nhiên là không muốn gặp ngươi rồi —— chớ để ý, ngươi biết trên thực tế hắn càng muốn ở cùng người, cho nên ngươi cũng nhanh nhanh mà kiếm người ở cùng đi. Ừm, bây giờ là thời cơ không tồi, cô gái nhỏ thất tình, cùng với tên đàn ông độc thân vẫn thầm mến người ta lâu lắc. "
"Ta đây..." Knoch mắt tỏa sáng.
"Chính là hình tượng này của ngươi có chút không ổn, lớn lên không đẹp trai thì chớ, còn lớn tuổi, người toàn cơ bắp cứng rắn, còn đống râu ria này nhìn cũng rất ngứa mắt." Curtis không hề khách khí đả kích.
Knoch bị tàn phá như con chó con, đáng thương nhìn Vivian đang nhào vào lòng mẹ mình thút thít nỉ non mà nói, "Vậy ngài xem, tôi còn cơ hội không?"
Curtis nghiên cứu Lâm Hoài cùng Knoch, trừ phi Vivian bị sét đánh hư não mới có thể trong đêm thay đổi khẩu vị nặng chọn tên khác trời vực như thế này. Nhưng vẫn rất vô trách nhiệm khích lệ nói: "Đương nhiên, tối thiểu ngươi rất lợi hại, phải có tự tin với bản thân chứ. "
Lâm Hoài mang theo Curtis tiến vào không gian, chờ không được mà đem cái bình có chứa mảnh vỡ linh hồn ra, Curtis đùa một chút: "Cậu cầm là được, vật này là bảo bối của cậu, có cắt đầu tôi ra cũng không đền nổi."
Lâm Hoài 囧 thoáng cái: "Vậy kế tiếp đâu hả?"
"Bảo bối không gian tốt như vậy cho cậu giờ lại đến hỏi ta, thật nghi ngờ cậu có nghiêm túc nghiên cứu qua chỗ này hay không đấy, thật sự là phung phí của trời mà." Curtis rất là thất vọng lắc đầu thở dài.