Tuý Quỳnh Chi

chương 24: như tắm gió xuân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay nàng soạn thực đơn vốn không có món này.

Hỏi nhỏ nha hoàn mới biết, hóa ra bà tử trong bếp tay chân luống cuống, om cháy cá vược tươi nên đành bắt tạm mấy con cá khô trong sân bù vào. Điều này cũng không sao, dù sao Lục điện hạ cũng rất thích mấy món đặc sản địa phương không có trong cung, gắp ăn liên tục.

Nhưng Sở Lâm Lang nhớ rõ Tư Đồ Thịnh không thích mùi này - lần trước hắn đến nhà họ Chu, vừa ngửi thấy mùi cá này liền tránh còn không kịp.

Nàng đột nhiên lại nhớ ra, "Ôn Sinh" hồi nhỏ cũng ghét cá khô cực kỳ.

Lúc đó nàng thương hại tên tiểu tử thối đó, còn từng đưa cơm cho hắn, hình như lần đó đưa... chính là cá khô hầm.

Ôn Sinh hoàn toàn không đón nhận ý tốt của nàng chút nào cả, chưa gì đã bị mùi cá làm cho nôn thốc nôn tháo, sau đó hung hăng ụp cả bát cá lên chiếc váy mới của nàng.

Lần đó là lần hiếm hoi Sở Lâm Lang khóc lóc thảm thiết trước mặt người ngoài - đây là váy đại tỷ nàng lúc thành thân đặc biệt nhờ thợ may làm cho nàng, là bộ quần áo mới duy nhất từ nhỏ đến lớn của nàng, không phải là món đồ cũ của người khác cho.

Nhưng chỉ khóc thì làm sao giải hận? Nàng nhớ sau đó mình đã đè tên tiểu tử kia xuống đất, cưỡi lên người hắn, nắm cổ áo hắn rồi đánh...

Những trò nghịch ngợm thời thơ ấu đã bị chôn vùi, không biết vì sao, lại liên tiếp nhảy ra trong đầu.

Sở Lâm Lang nhớ mình từng đè Tư Đồ đại nhân xuống đất đánh, đột nhiên cảm thấy trán âm ỉ đau, vội vàng đứng dậy, muốn đẩy đ ĩa cá khô hôi rình này ra xa hắn ta chút.

Nhưng tay chưa kịp chạm vào đ ĩa đã thấy Tư Đồ Thịnh gắp lên, kẹp một miếng thịt cá khô ung dung đưa vào miệng mình.

Ăn miếng này không tính, hắn liên tục gắp hai đũa rồi mới cầm chén rượu lên như chưa thỏa mãn mà uống cạn.

Sở Lâm Lang sững người một chút rồi lập tức mang nụ cười, thuận tay nhận đ ĩa mới mà nha hoàn vừa bưng lên, mời mọi người tiếp tục ăn.

Nhưng mắt nàng sắc bén phát hiện ra tên tiểu đồng tên Quan Kỳ đứng sau lưng Tư Đồ Thịnh đang lo lắng nhìn chủ tử, như thể hắn ta nuốt không phải là cá, mà là rượu độc gì đó...

Mọi người lại say sưa ăn uống một hồi, Tư Đồ Thịnh dường như uống rượu quá nhiều nên không chịu được, muốn đứng dậy đi vệ sinh.

Khi hắn ra khỏi đại sảnh, đi đến một góc nhà xí ngoài sân liền không chịu nổi cơn buồn nôn dâng trào, quay về phía bụi cây bên cạnh mà cúi người nôn khan.

Quan Kỳ vừa vỗ lưng hắn, vừa đau lòng nói: "Tiên sinh hà tất phải ăn món kia?"

Tư Đồ Thịnh nôn một lúc mới đứng dậy, nhận lấy ấm trà tử sa Quan Kỳ đưa đến rồi súc miệng, không đáp lại gì.

Nhưng Quan Kỳ rất hiểu tiên sinh vì sao phải khiến bản thân khổ sở như vậy, hắn ta tức giận nói: "Chẳng lẽ là nàng ta nhận ra ngài nên cố ý dùng cá khô thăm dò?"

Quý khách đến cửa, ai mà lại không dùng cá tươi đắt tiền để đãi khách? Vậy mà Chu gia lại lấy cá khô hôi rình mà chỉ người nghèo mới ăn để làm món đãi khách, còn cố ý đặt trước mặt tiên sinh nhà hắn.

Điều này không thể không khiến người ta nghi ngờ, phụ nhân họ Sở này... có phải đã phát hiện ra điều gì không, có phải đang dùng con cá hôi rình này để thăm dò tiên sinh không?

Tư Đồ Thịnh khẽ nhắm mắt, lúc này mùi lạ lan trong khuông miệng dường như vẫn chưa tan biến, mùi tanh ngấm vào xương tủy, cuộn trào lan rộng như dòng ngầm cuộn trào, những ký ức u ám ẩn sâu trong lòng bỗng ùa ra...

Hắn phải dùng sức nhấn xuống mới có thể đè nén con quỷ sắp phá kén trong lòng.

Đợi uống cạn trà trong ấm tử sa, Tư Đồ Thịnh lại bước về phòng ăn.Trên bàn ăn vẫn đang hứng khởi ăn uống, trước nay Chu Tùy An vốn nói chuyện giỏi cũng không để không khí trở nên lạnh nhạt, nhân lúc hứng rượu mà nói chuyện đến hào hứng, kể cả những điều hắn nghe thấy lúc đọc sách ở quê.

Có lẽ vì Chu Tùy An uống rượu nên buông lỏng, khác xa với cách hành xử thận trọng trước mặt quan trên, một phen lời hay ý đẹp chọc cho Lục điện hạ cười ha hả.

Lục điện hạ lúc này mới phát hiện, nếu không nói chuyện công vụ, vị Chu công tử này đúng thật là thú vị, ngay cả Tạ nhị tiểu thư vốn đen mặt với Tư Đồ Thịnh cũng có hứng thú chuyện trò.

Tiếc là Tư Đồ Thịnh vừa trở lại, tiếng cười trên bàn ăn lập tức giảm đi không ít.

Dù sao hắn là thiếu sư của Lục điện hạ, tuy bình thường ít khi nói lời sắc bén với điện hạ, nhưng dù sao cũng là thân phận làm thầy.

Lục điện hạ đôi khi nói chuyện trước mặt Tư Đồ Thịnh cũng phải chú ý giữ phép tắc.

Tạ nhị tiểu thư lại có chút vì yêu mà sinh hận, nhìn chằm chằm Tư Đồ Thịnh để tìm cớ gây sự, tất nhiên cũng hết hứng thú nói cười.

Tư Đồ Thịnh dường như không phát hiện ra sự xuất hiện của mình làm bầu không khí xung quanh trở nên lạnh xuống, hắn chỉ nhìn về phía bàn của mình - Đ ĩa cá khô sốt ban nãy đặt trước mặt hắn đã đột nhiên biến mất.

Hắn ra vẻ vô ý hỏi: "Mùi vị đ ĩa cá đó không tệ, hết nhanh như vậy sao?"

Chu Tùy An vừa nghe liền vội giải thích: Hóa ra vừa rồi Sở Lâm Lang cũng ăn hai đũa rồi nói vị không đúng, có lẽ cá khô đã để hỏng rồi, sợ quý nhân ăn vào đau bụng nên sai nha hoàn bưng đi, thay vào đó bưng một đ ĩa mứt hoa quả lê nướng ngâm đường phèn lớn lên.

Mọi người vừa khéo đang nói chuyện hăng say nên không ai để ý đến hành động của Sở phu nhân.

Nhưng Tư Đồ Thịnh vừa nghe lời giải thích của Chu đại nhân lại nhàn nhạt liếc nhìn về phía Sở Lâm Lang.

Sở Lâm Lang tuy không lộ ra ngoài nhưng trong lòng lại thấy hơi hối hận, cảm thấy mình đã vẽ rắn thêm chân, có lẽ không nên dọn đ ĩa cá kia đi.

Nhưng lúc này Tạ nhị tiểu thư lại bắt đầu gây khó dễ, cười lạnh hỏi Tư Đồ Thịnh thích đ ĩa cá đó như vậy, có phải cá thối tìm tôm thối, người cổ hủ thì thích mùi cá thối như vậy?

Hôm nay Tạ vương phi vốn không định dẫn muội muội đi, là Tạ Du Nhiên nhất quyết đòi đi theo.

Nàng vốn tưởng muội muội đã nghĩ thông nên không ngại gặp Tư Đồ tiên sinh. Không ngờ muội muội mình lại ăn nói vô lễ như vậy trên bàn ăn!

Nhưng Tư Đồ Thịnh lại như không nghe thấy, chỉ ung dung uống rượu, là dáng vẻ một vẻ quân tử không tranh chấp với nữ tử, căn bản không định cho Tạ nhị tiểu thư bậc thang nào để bước xuống.

Tạ vương phi làm tỷ tỷ cũng theo đó mà xuống đài không nổi, gương mặt trở nên khó coi, dưới bàn lén véo đùi Tạ Du Nhiên.

Sở Lâm Lang là cao thủ hòa giải, vừa thấy bàn ăn căng thẳng như sắp nổ tung nóc nhà họ Chu, liền lập tức vỗ tay nói mấy bụi hoa nàng chuyển từ Liên Châu đến đang độ nở rộ, nếu lấy làm trâm cài tóc thì tốt, mời vương phi và Tạ nhị tiểu thư đi ngắm hoa, tiện thể cài luôn mấy bông.

Thế là, Tạ vương phi dùng sức nhéo tay muội muội mình, cuối cùng cũng lôi được nàng ta vào nhà ấm sau vườn.

Sở Lâm Lang giả vờ đi lấy kéo, kỳ thực chạy ra sân ngoài tránh một lúc để vương phi có thể thỏa sức mắng muội muội.

Lại nói đến, sân được phân ở nơi này so với lúc ở Liên Châu còn lớn hơn nhiều. Sân ngoài còn chưa an bài người, gia đinh Chu gia đều đang phụ giúp ở trong bếp, nơi này liền trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Sở Lâm Lang ngồi trên băng ghế dựa vào tường, chán chường bứt mấy bông hoa mai vừa nở rủ xuống đầu cành.

Đúng lúc này có tiếng nói vang lên trên đầu nàng: "Sao phu nhân lại một mình ở đây?"

Sở Lâm Lang quay đầu nhìn, phát hiện không biết từ khi nào Tư Đồ Thịnh cũng một mình đến sân trống này.

Bên cạnh họ đều không có người hầu, trai đơn gái chiếc ở chung như này thực sự không hợp lễ nghi, Sở Lâm Lang vội vàng đứng dậy định đi tìm vương phi.

Nhưng Tư Đồ Thịnh lại chặn lối ra duy nhất của sân, khiến nàng muốn đi cũng không được.

Sở Lâm Lang không khỏi nhướn mày nhìn Tư Đồ Thịnh. Tư Đồ Thịnh cũng nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như muốn thăm dò.

Để tránh xấu hổ, Sở Lâm Lang chỉ có thể mang ra một gương mặt tươi cười đón chào: "Đại nhân ăn xong rồi sao? Sao sớm như vậy đã hạ bàn?"

Tư Đồ Thịnh chỉ nhạt giọng nói: "Món muốn ăn đã dọn đi, tất nhiên cũng thấy no rồi."

Sở Lâm Lang nghĩ ngợi, rồi cũng rất thành thật nói: "Vậy xin thứ lỗi, chỉ là lần trước đại nhân đến phủ nhà ta ở Liên Châu, ta thấy ngài dường như không thích cá khô cho lắm nên mới sai người dọn đ ĩa kia đi. Dù sao mùi cá này rất nhiều người tránh còn không kịp. Nếu ngài thích ăn thì lát hãy mang nhiều một chút về đi."

Nói xong, nàng thuận tay dỡ cá đang phơi một bên sân đưa cho Tư Đồ Thịnh.

Chỉ là cá chưa làm khô hoàn toàn, mùi vị còn nồng hơn, Tư Đồ Thịnh im lặng, bàn tay đưa ra hơi chậm lại một chút.

Sở Lâm Lang bất đắc dĩ lại treo cá lên, mỉm cười cho Tư Đồ Thịnh một bậc thang đi xuống: "Vốn tưởng chỉ có quan nhân nhà ta thích ra vẻ, hóa ra đại nhân còn hơn vậy. Ngài đã lớn vậy rồi, cũng không phải trẻ con, cho dù có kén ăn không thích, cũng không có ai đánh mông ngài, ngài cần gì phải cố chấp chứ?"

Sau khi cá khô được lấy đi, Tư Đồ Thịnh rõ ràng thả lỏng hơn một chút, nghe lời trêu chọc của Sở Lâm Lang, hắn dừng một chút rồi nói: "Trước kia quả thật không thích, nhưng đầu bếp phủ phu nhân không tệ..."

Thế là đề tài tự nhiên lại chuyển sang hương vị quê nhà của Sở Lâm Lang.

Sở Lâm Lang đáp lời cho có lệ, chỉ một lòng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng Tư Đồ đại nhân vốn đang hứng thú nói chuyện lại nói đến công lao trị thủy gần đây của Chu đại nhân, Sở Lâm Lang chỉ cười một nụ cười hiền từ đáp lại. Tư Đồ Thịnh đột nhiên lại thong thả than vãn: "Tịch Châu cái gì cũng tốt, chỉ là cầu quá ít, đúng rồi, phu nhân còn nhớ cây cầu đá trên con sông phu nhân từng đẩy ta xuống không?"

Sở Lâm Lang thuận miệng nói: "Cầu đá? Vẫn luôn là cầu dây mà..."

Nói xong câu này, nàng đột nhiên giật mình, quay sang trừng mắt nhìn Tư Đồ Thịnh.

Không biết từ khi nào, Tư Đồ Thịnh lại đứng sát nàng như vậy, ép nàng vào sát tường sân, trên mặt hắn ta vẫn mang nụ cười, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Hôm đó dầm mưa, hắn đã phát hiện Sở Lâm Lang có điều bất thường. Hắn trêu chọc nàng, nàng lại ngẩn người quên cả phản kích, ánh mắt nhìn mình còn kỳ lạ như vậy.

Lúc đó hắn không để ý lắm, chỉ là khi trở về thay y phục, nhìn áo sam mỏng ướt đẫm mới đột nhiên hiểu ra điểm mấu chốt ở đây.

Còn nhớ hồi nhỏ, khi nàng đẩy hắn xuống nước, lúc lên bờ còn chỉ vào lưng hắn mắng, nói vết bớt của hắn là dấu "rùa". (*)

(*Chữ Bát trong 'Vương Bát'. Mà 'Vương Bát' có nghĩa là rùa.

'Vương bát đản' là câu chửi, mang nghĩa là đồ khốn.)

Tư Đồ Thịnh đoán rằng nàng có lẽ đã liên tưởng đến điều gì đó rồi.

Mà hôm nay đến nhà họ Chu ăn cơm, món cá khô không hợp cảnh đó lại càng chứng minh suy nghĩ của hắn.

Nàng quá thông minh, quả nhiên đã nhận ra mình, hơn nữa còn dùng cá để thăm dò hắn!

Nghĩ vậy, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm, trong đầu lưu chuyển toàn là những ý nghĩ u ám lạnh lẽo - Nếu muốn dọa nàng, khiến nàng hoàn toàn ngậm miệng, hắn cũng có ngàn cách...

Nhìn hắn như sắp mở miệng nói điều gì đó, che miệng cũng không kịp, Sở Lâm Lang sốt ruột, đành đánh liều một phen, vung tay lên...

Một tiếng "bốp" vang lên, mặt Tư Đồ Thịnh lại bị bà nương (*) hung dữ này tát lệch đi.

(*Bà nương: người phụ nữ hạ lưu)

Sở Lâm Lang vẻ mặt căng thẳng gạt tay hắn ra, ngược lại còn nắm cổ áo hắn, hùng hổ hạ giọng cảnh cáo: "Ngươi lừa vua dối trên, lén sửa lý lịch của mình, không liên quan gì đến ta! Nếu sau này có lộ ra, cũng chỉ chém đầu mình ngươi thôi! Đừng có kéo ta vào! Ta trước kia căn bản không quen biết ngươi!"

Chết thật, Tư Đồ Thịnh chê có người mẫu thân điên thật mất mặt, có bản lĩnh sửa quê quán lý lịch thì tự mình sửa đi! Lại còn trông mong đến thăm dò nàng, muốn ôn lại chuyện xưa với người bạn cũ là nàng đây.

Lừa vua dối trên như vậy, chẳng lẽ lại muốn kéo nàng đỡ đạn?

Bây giờ hắn ta thăm dò ra nàng, chẳng phải nàng cũng trở thành kẻ biết mà không báo, phải chịu cảnh tù tội cùng?

Nên tình nghĩa bạn thơ ấu cái quái gì, cút hết đi! Nàng kéo cả nhà đi theo, không chơi nổi với hắn ta!

Tư Đồ Thịnh thật sự không ngờ, khi bị vạch trần chân tướng, chính mình lại là người bị nắm cổ áo uy hiếp bịt miệng.

Sở phu nhân đa tài đa nghệ dường như mọi lần đều có thể làm ra chuyện ngoài dự đoán của người khác.

Nhưng lời nàng nói cũng hợp tình hợp lý, dù sao lúc đầu ở Giang Khẩu cũng không ai biết lai lịch thật của hai mẫu tử bọn họ, trong mắt nàng, mình chẳng qua là tự thấy thẹn với thời thiếu niên khổ cực mà giả mạo lý lịch.

Lúc này má hắn nóng ran, có thể thấy nữ tử này không hề nương tay, sự ngang ngược của nàng vẫn như xưa, không chút thay đổi.

Đúng lúc này ở bên kia tường sân truyền đến động tĩnh: "Sở phu nhân, nàng ở đâu? Đã lấy được kéo chưa?"

Sở Lâm Lang lập tức ngọt ngào cất giọng đáp lại: "Ôi, lập tức đến ngay đây!"

Nàng vội vàng chỉnh lại cổ áo bị kéo tung của Tư Đồ Thịnh, hạ giọng cảnh cáo lại lần nữa: "Ta thật sự không quen biết ngươi đâu!"

Cảnh cáo xong, nàng lại đổi mặt mỉm cười hỏi: "Tư Đồ đại nhân, ngài có thể tránh sang một bên không? Vương phi bọn họ còn đang đợi ta mang kéo qua đấy."

Tư Đồ Thịnh dường như cũng mới phát hiện mình đang chắn đường Sở phu nhân, hắn như hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm mà dịch sang một bên một bước lớn.

Sở Lâm Lang đi được vài bước, lại nghĩ đến mục đích việc bày tiệc lần này của mình, liền lại dừng lại rồi thử cẩn thận thăm dò: "Đại nhân... Lần trước tâm tình nô gia không tốt, nếu lời lẽ có vô lễ, đắc tội ngài, xin ngài đừng để bụng. Còn vừa rồi, nô gia thật sự là nóng vội nên mới thất thố..."

Lần này Tư Đồ đại nhân cũng biết điều hơn chút, không hỏi lần trước vì sao tâm tình Sở phu nhân không tốt nữa, hắn chỉ bình tĩnh nói: "Mỗi lần gặp phu nhân, ta đều cảm thấy... như tắm gió xuân, nàng nói đắc tội ta là lần nào?"

______Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Truyện Chữ Hay