Nghe Dục Trăn nói vậy, trong lòng Phượng Thương khẽ động, hạ mắt nói: “Vẫn không tìm được?”.
“Không. Hỏi người trong cung họ đều nói ngày hôm đó chỉ đưa bà ra khỏi Phượng Uyên cung, những thứ khác, đều nói rằng không thấy”.
Yên lặng một chút, Phượng Thượng mới thấp giọng an ủi: “Không sao đâu, ta cũng cho người giúp ngươi, sẽ tìm được thôi”.
Dục Trăn gật đầu, một lát sau mới phản ứng lại: “Cẩn, không phải ta…”.
Biết Dục Trăn muốn nói gì, Phượng Thương nở nụ cười, cắt lời hắn: “Ta biết”.
Lúc này Dục Trăn mới an tâm, hôn nhẹ lên trán Phượng Thương, thấy khuôn mặt y hơi ửng đỏ, cười cười đem người ôm vào lòng.
Nhưng hắn không nhìn thấy, dưới đệm chăn, tay của Phượng Thương đã nắm lại thành quyền, các đốt ngón tay trắng bệch.
Ngày hôm sau Dục Trăn tiến cung chúc mừng, từ lúc sáng sớm Phượng Thương đã cố ý đến Tố Ninh cung, bồi Nhan Sơ một buổi sáng, chờ qua chính ngọ, nghe thấy cung nhân báo có Dục Trăn cầu kiến, liền cho người gọi hắn vào Tố Ninh cung.
Ngoại quan vốn không nên vào hậu cung, cho dù là phụ bối huynh đệ của các phi tần, cũng không thể tùy tiện gặp mặt, nhưng việc Tĩnh vương được thiên tử tín trọng người người đều biết, lúc này chỉ coi như Phượng Thương không kiêng kị, cũng không ai dám nói bậy bạ gì.
() Phụ bối huynh đệ: cha chú anh em
Dục Trăn nhìn thấy Nhan Sơ, nhớ lại một năm trước Phượng Thương còn muốn đem thiếu nữ này tứ hôn cho mình, lúc này cũng đã thành thân hoài lục giáp, thành “Ái phi” của Phượng Thương, trong lòng hơi lúng túng, ngôn từ nói ra cũng liền mang theo sự khách khí.
() Thân hoài lục giáp: ý chỉ phụ nữ mang thai.
Tặng lễ vật xong, lại chuyển lời cho những người khác một lúc, Phượng Thương mới ôn nhu nói với Nhan Sơ: “Trẫm còn có việc cần bàn với Tĩnh vương, nàng mang thai mệt nhọc, không cần bồi trẫm, quay về nghỉ ngơi đi”.
“Vâng, thần thiếp cáo lui”. Nhan Sơ nhu thuận lên tiếng, để cung nữ đỡ ra ngoài, cũng bảo cung nhân hầu hạ bên cạnh lui ra, lưu lại Phượng Thương hai người.
Nhìn Nhan Sơ đi ra ngoài, Dục Trăn không khỏi gật đầu: “Nhan phi nương nương quả nhiên ôn nhu động lòng người”.
Phượng Thương hừ một tiếng: “Ngươi thích?”.
Dục Trăn bật cười nói: “Nàng là phi tử của ngươi, ôn nhu động lòng người cũng là của ngươi, ta có thể thích sao? Nhưng thật ra ngươi…”. Dục Trăn hơi ngừng lại một lúc, Phượng Thương sửng sốt, liền nghe hắn nói: “Ta còn chưa thấy ngươi đối xử với người khác ôn nhu như vậy”.
Nét mặt Phượng Thương trắng nhợt, sau đó liền đỏ ửng lên, gầm nhẹ một tiếng: “Dục Trăn!”.
Thấy Phượng Thương thẹn quá thành giận, Dục Trăn cũng không trêu chọc y nữa, cười cười: “Được rồi được rồi, ta chỉ thuận miệng nói một chút, nói một chút thôi!”.
Phượng Thương trừng hắn một lúc, mới thở ra một hơi thật dài, trong giọng nói sinh ra vài phần cảm thán: “Đáng tiếc ta không thể thường xuyên đến Tố Ninh cung”.
“Tại sao?”.
Phượng Thương giương mắt nhìn về phía Dục Trăn, chần chừ thật lâu, như đã hạ quyết tâm, mới chậm rãi nói: “Lời đồn kia… ngươi cũng biết chứ?”.
Dục Trăn nhướn mi: “Lời đồn? Là những lời lần trước ngươi nói sao?”.
Phượng Thương lắc đầu cười, rũ mắt: “Đã sớm không giống vậy rồi. Ngươi thật sự chưa từng nghe qua? Bọn họ đều nói, ta giam lỏng ca ca trong cung”.
“Nếu biết là lời đồn đại, có thể có bao nhiêu người tin tưởng? Huống hồ lời đồn vô căn cứ như vậy, ngươi hà tất phải quan tâm đến nó?”.
Phượng Thương ngẩn người, mở to mắt: “Ngươi không hỏi ta sao?”.
Dục Trăn bất đắc dĩ thở dài: “Hỏi cái gì?”.
“Hai ngày nay, ta tới Tố Ninh cung nhiều lần, có người hoài nghi ta giam lỏng ca ca ở đây, ngươi… không hỏi ta sao?”.
Dục Trăn nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phượng Thương, trong lòng đau xót: “Đứa ngốc!”.
Bị Dục Trăn mắng một tiếng, Phượng Thương ngược lại lại như thả lỏng mà bật cười, ngồi im nhìn Dục Trăn không chớp mắt, thật lâu không chịu dời mắt.
Ngược lại Dục Trăn lại có chút ngượng ngùng, vội ho một tiếng: “Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng không nên ở lại đây lâu, hay là ta hồi phủ trước”.
Đầu tiên Phượng Thượng ngoan ngoãn gật đầu, lại như lập tức ý thức được có gì đó không thích hợp, liền kéo Dục Trăn lại: “Không phải ngươi về để bồi Tiểu Liễu chứ?”.
Dục Trăn dở khóc dở cười nhìn y: “Có liên quan gì tới Tiểu Liễu chứ? Quy củ trong cung ngươi cũng không phải không biết, ta ở chỗ này lâu, phi tử của ngươi sẽ bị người khác nói bậy bạ!”. Nhìn Phượng Thương nghiêm mặt nhưng không dấu được sự hốt hoảng, Dục Trăn chung quy vẫn không nhịn được, đưa tay nhéo mặt y một cái. “Ngoan, tối nay ta lại vào cung, bình dấm chua!”.
Khuôn mặt Phượng Thương liền đỏ như máu, một quyền đấm qua: “Cút!”.
Lúc này Dục Trăn mới vui vẻ lui ra ngoài.
Trên đường đi trong Tố Ninh cung, cung nữ thái giám đều mang vẻ mặt tò mò nhìn vị Tĩnh vương nhận hết tín trọng của Hoàng thượng trong truyền thuyết, lại bàn luận vì sao hắn lại xuất hiện trong Tố Ninh cung, Dục Trăn bị nhìn đến cả người khó chịu, không khỏi bước nhanh hơn, đến khi ra khỏi Tố Ninh cung một đoạn dài, mới dần chậm lại, thở ra một hơi thật dài.
Đưa mắt nhìn lại, liền thấy một cung nữ mang theo một lão nhân vội vã đi về hướng Tố Ninh cung, đi đến chỗ quanh thì ngừng lại, hai người quay người ra dấu về phía Tố Ninh cung, cung nữ kia liền đưa người về phía bên kia.
Dục Trăn nhận ra lão nhân kia.
Đó là Lưu thái y ở Thái y viện, nhậm chức trong cung đã hơn ba mươi năm, trước đây khi Liên Canh vẫn còn ở trong phủ, Dục Trăn thỉnh thoảng sẽ cho người mời Lưu thái y qua xem bệnh cho hắn.
Thấy hướng mà cung nữ mang Lưu thái y đi đến là cửa hông của Tố Ninh cung, ngực Dục Trăn đột nhiên không thể kìm được mà đập kịch liệt, đứng yên một lúc, cuối cùng quay phắt người, vòng lại lén đi về phía Tố Ninh cung.
Thật cẩn thận đi theo phía sau hai người, quả nhiên thấy hai người lén lút vào Tố Ninh cung từ cửa hông, trong lòng Dục Trăn càng bất an, qua một lúc mới có phản ứng, ngưng thần thám thính một lúc, thấy không có người, mới thừa lúc thủ vệ thái giám không để ý mà nhảy qua tường.
Thiết kế của Tố Ninh cung phần lớn là hành lang gấp khúc, nhưng lại trống trải, có thể nhìn thấy được rất xa, Dục Trăn ẩn người sau một tòa giả sơn, nhìn xung quanh, liền thấy cung nữ đưa Lưu thái y đi đến một nơi vắng vẻ, càng lúc càng xa chủ cung.
Bất an càng lúc càng nhiều hơn, Dục Trăn cắn răng, dọc theo một con đường vắng vẻ mà đi theo, nhìn hai người kia đi qua một khoảng rừng mai, vào một gian phòng hơi cũ.
Dục Trăn bước gần đến gian nhà, liền nghe thấy thấy một thanh âm thanh thúy truyền ra, dường như có người đang giận dữ mà ném đồ sứ xuống mặt đất, ngay sau đó, liền nghe thấy có người lạnh lùng nói: “Mười người chiếu cố một người mà không được, xem ra…”.
Phần sau Dục Trăn không dám nghe tiếp nữa, thanh âm của Phượng Thương tất nhiên hắn nhận ra được, bình thường không hề cảm thấy đáng sợ, bây giờ nghe thấy, lại nhịn không được mà rùng mình.
Dục Trăn đứng yên thật lâu, mới không tự chủ được mà đi tới, bước sát vào bên cửa sổ, chọc thủng lớp giấy, nhìn vào bên trong.
“Ai?”. Còn chưa thấy rõ ràng, Phượng Thương đã nhìn thấy có người đứng ngoài cửa sổ, lạnh giọng quát một tiếng, đánh một chưởng về phía cửa sổ, lớp giấy rách ra, hai người liền cách khung cửa trống rỗng mà nhìn nhau.
Phượng Thương ngây người, Dục Trăn cũng ngây ra.
Phía sau Phượng Thương lộ ra một cái giường, trên giường có một người đang ngủ, cách không xa, đưa mắt liền có thể thấy rõ, người nọ sắc mặt trắng bệch, không phải là Liên Canh, mà là Nhàn vương phi.
Trong phòng ngoài phòng hoàn toàn yên tĩnh, Phượng Thương và Dục Trăn không nói lời nào, cung nữ thái giám tất nhiên càng không dám mở miệng, qua thật lâu, mới nghe thấy Phượng Thương dùng thanh âm lạnh lẽo nói nhỏ: “Tất cả lui ra ngoài”.
Cung nhân một bên sớm đã bị sự im lặng của hai người ép đến không thở nổi, vừa nghe Phượng Thương nói vậy, liền nhanh chóng hành lễ rồi lui xuống, chỉ trong chốc lát liền không thấy tăm hơi.
“Dục… Trăn”. Chờ mọi người lui xuống hết, Phượng Thương mới cứng đờ quay đầu lại nhìn Dục Trăn, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Dục Trăn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn người trên giường, như muốn xác minh rốt cuộc là bà còn sống hay đã chết.
Phượng Thương dường như cũng đã nhận ra, hốt hoảng mở miệng: “Bà ấy không có việc gì, chỉ là sinh bệnh, đã ngủ rồi… Bà không có chuyện gì, thật sự, bà không có việc gì, ngươi… Ta…”.
“Được rồi!”. Dục Trăn lạnh lùng cắt đứt câu nói của Phượng Thương.
Phượng Thương há miệng, nhưng không nói thêm gì nữa.
Dục Trăn quay người lại, sau đó liền biến mất ngoài cửa sổ, Phượng Thương hốt hoảng chạy tới, lại nghe thấy phía sau có một tiếng vang thật lớn, cửa bị người kia đạp ra, Dục Trăn nhanh chóng bước tới trước mặt y, nắm lấy cổ áo Phượng Thương, nhìn chằm chằm vào y, thật lâu sau, mới nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Ngươi nói ngươi đã đưa bà ra ngoài!”.
“Ta… bà ấy…”. Phượng Thương nói không thành câu, hít vào một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng chống lại ánh mắt của Dục Trăn, “Bà ấy, đã biết chuyện của chúng ta, là bà áp chế ta, là bà muốn khiêu chiến quyền uy của ta, là bà ép ta buông tay, ta mới…”.
Một tiếng “bốp” vang lên làm cắt đứt câu nói của Phượng Thương, trên mặt đã trúng một cái tát của Dục Trăn, Phượng Thương chỉ cúi đầu, bên môi có chút run rẩy, nhưng không nói lời nào.
“Đây là kết quả của việc ngươi muốn ta tin tưởng ngươi?”. Dục Trăn cười lạnh một tiếng, chỉ vào thân nương đang nằm trên giường, “Là chính miệng ngươi nói đã đưa bà ra ngoài! Là ngươi muốn ta tin tưởng ngươi, đây là kết quả ngươi cho ta thấy? Nếu ta không phát hiện, có phải ngươi sẽ nhốt bà cho đến chết?”.
() Thân nương: mẹ ruột
Phượng Thương lắc đầu rất nhẹ, không nhìn Dục Trăn, chỉ thấp giọng nỉ non: “Là bà muốn khiêu khích ta… Là bà ấy sai… Ta không nghĩ sẽ nhốt bà cả đời, thật sự, chờ qua trận này… Liền đưa bà trở về… Thật sự…”.
“Đưa bà trở về? Chờ bà chết mới đưa trở về sao?”. Dục Trăn như nghe được một chuyện cười rất châm biếm, liền cười rộ lên, “Tố Hòa Phượng Thương, ngươi nghĩ ta còn có thể tin lời ngươi nữa sao?”.
Phượng Thương chấn động, ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào Dục Trăn, thật lâu sau mới lạnh lùng nói từng chữ: “Nếu như vậy, thì làm sao chứ? Là bà áp chế ta trước, buông tha cho ngươi, hoặc giết ngươi, là bà ép ta phải lựa chọn! Thiên uy không thể phạm, một người dám khiêu khích ta như vậy, ta giết bà thì có làm sao chứ!”.
Dục Trăn giơ bàn tay vừa tát y lên, thấy Phượng Thương giận dữ ngẩng đầu, mới nhàn nhạt nở nụ cười: “Làm sao? Ta cũng đánh ngươi, cũng là khi quân phạm tội, ngươi đem ta đi giết đi!”.
“Ngươi không giống!”. Phượng Thương cắn răng gào lên một câu.
Dục Trăn cười lạnh: “Có gì không giống? Bởi vì Hoàng thượng yêu Dục Trăn? Vì vậy Dục Trăn không giống? Vì vậy nên Hoàng thượng giam lỏng thân nương của Dục Trăn cho đến chết?”.
“Ta không có!”. Phượng Thương phản bác, “Chờ qua trận này, sẽ đưa bà về, thật sự, ta không biết bà sẽ sinh bệnh… ta thật sự không biết…”. Chờ qua trận này, chờ y có đầy đủ tâm tư và năng lực để ứng phó với sự dây dưa và cản trở của mẫu thân Dục Trăn, sẽ đưa bà về.
Y chẳng qua là, tham luyến một chút ôn nhu để chống đỡ mà thôi.
Dục Trăn nghe thấy y nói năng kích động, trái lại dần yên tĩnh, cuối cùng cười nhẹ một tiếng: “Quên đi”. Phượng Thương cả kinh, mở to mắt nhìn hắn, lại nghe thấy Dục Trăn dằn từng chữ, “Ta phải đưa bà về. Hiện tại, lập tức”.
“Không thể!” Dường như không hề nghĩ ngợi, Phượng Thương liền thốt ra.
“Vì sao lại không thể?”. Dục Trăn lạnh lùng nhìn y.
Phượng Thương lui một bước, lắc đầu: “Không thể… Không thể… Bà sẽ cản trở chúng ta, bà sẽ không cho phép ngươi ở cùng với ta…”.
Dục Trăn không nhìn Phượng Thương, chỉ mỉm cười: “Ngươi cho là, ta còn có thể ở cùng một chỗ với ngươi sao?”.
“Dục… Trăn?”. Phượng Thương lại lui một bước, nhìn thẳng vào Dục Trăn.
“Ta muốn đưa bà về”. Dục Trăn lặp lại một lần nữa, “Ngươi muốn ngăn cản, liền giết ta trước đi”.
“Không thể, không thể! Dục Trăn, ngươi không thể mang bà đi!”. Phượng Thương bất chấp mọi thứ, chỉ gào to hơn.
Dục Trăn cũng không để tâm tới y nữa, đi thẳng tới giường, cúi xuống muốn ôm lấy Nhàn vương phi, Phượng Thương đang muốn nhào tới ngăn cản, lại thấy Dục Trăn ngừng tay, trong lòng Phượng Thương vui vẻ: “Dục Trăn?”.
Dục Trăn thu tay về, không quay đầu lại nhìn Phượng Thương, qua một lúc lâu, không khí trong phòng tràn đầy sự hoảng sợ của Phượng Thương, mới nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Nương ta ở chỗ này, vậy, Liên Nhi thì sao?”.