Cao Văn
Trên lầu cao, mỹ nhân như hoa như ngọc, đàn một khúc cổ cầm, đôi mắt thấm đẫm vẻ u buồn sầu muộn. Gương mặt nàng qua lớp rèm châu hiện lên lại có vẻ không thật, gò má trắng mịn như ngọc phỉ thúy, đẹp đến hoàn mỹ, tiếng đàn réo rắt ngân vang, một điệu hoài niệm, tương tư, kết hợp với vẻ mặt kia thật là đầy mỹ cảm. Mái tóc đen dài tha thướt mềm mại như tấm lụa nhung đen ôm lấy vòng eo nhỏ, trên nền y phục trắng tuyết của nàng càng phá lệ chói mắt. Xung quanh, không biết bao nhiêu nam nhân nghe được tiếng đàn mà ngẩn ngơ.
Ta thế nhưng lại không nhịn được mà nhăn mày, thoáng chốc đem cả chén rượu đang uống dở ném đi. Chén rượu đập trúng người mỹ nhân, văng ra rơi xuống nền đất một tiếng vang thanh thúy, rượu đổ ra thấm ướt một mảng y phục trắng bạch. Mỹ nhân thoáng giật mình, mặt biến sắc
“Không hiểu công tử đây có điều gì phật ý?”
Ta một tay đỡ trán, mệt mỏi nhắm mắt.
“Hôm nay tâm trạng đang tốt, đừng phá hỏng nhã hứng uống rượu của ta. Đổi điệu gì vui vẻ hơn được không?”
Mỹ nhân lúng túng, dập đầu tạ lỗi, ôm cổ cầm rồi bước ra ngoài, hẳn chưa từng gặp ai đối với nàng mà không nâng niu như vậy. Tất nhiên nàng chẳng hề có lỗi gì.
Nhưng ta chính là như thế, bình sinh rất ghét thứ gì xinh đẹp.
Kinh thành vốn là chốn phồn hoa bậc nhất, quan lại quyền qúy, hào môn thế gia, thế nhưng lại vốn chỉ có lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài, tựa như thiếp một lớp vàng tinh xảo lên một khổi gỗ đã hư thối, mục nát đến cùng cực. Ngay từ nhỏ ta đã biết rất rõ điều này, không phải sao, bọn họ đều vì hai chữ danh vọng mà phấn đấu tới chết đi, ngu ngốc đến không chịu nổi, nào còn biết tới tình thân, nhân nghĩa cùng liêm sỉ, cũng rất nhiều người vì thứ này mà đau khổ đến cùng cực. Không phải sao.
Ta chính là sinh ra trong một gia đình như vậy.
Cao gia gốc vồn là ở Hàng Châu, chuyển tới kinh thành đã được ba đời, chính là thư hương thế gia, đời đời văn nhã, đời đời làm quan. Phụ thân ta đã làm đến ngũ phẩm, ngoài ra còn có cậu ruột làm tể tướng. Thế nên gia tộc như vậy thì cần một đứa trẻ văn không tinh, võ không thông như Cao Văn ta làm cái gì. Mà xác thực, bọn họ không cần ta.
Ta từ khi còn rất nhỏ, vì không thể học thuộc thơ Đường như tam ca, vì không thể họa tranh như nhị ca liền bị bỏ đói, qùy một đêm trong từ đường. Lớn lên thì không thế nữa, bọn họ đã hết hi vọng liền mặc kệ ta. Lúc đó ta rất cao hứng, không bị ép học, không bị phạt đòn, không bị bỏ đói, mĩ mãn đến mức nào, nhưng ta rất nhanh liền nhận ra, bọn họ chính là không còn nhìn đến ta nữa.
Mẫu thân hận ta, vì nàng sinh ra một đứa vô dụng như ta mà địa vị trong gia tộc liền không được đảm bảo. Có lẽ nàng cảm thấy chịu đựng ta suốt chín tháng trong bụng rồi vất vả sinh ta ra hoàn toàn là lãng phí thời gian, nên sau này nàng rất hiếm khi chịu dùng thời gian trên người ta, đa phần đều không gặp được. Các ca ca, đệ đệ thì khinh thường ta, một đứa trẻ sinh ra trong gia đình thư hương, không biết đọc sách, làm thơ, họa tranh thì có thể làm gì. Phụ thân thì chưa bao giờ nhìn về phía ta một cái, ông chỉ đơn giản coi như ta không tồn tại.
Ta đã từng muốn vì bọn họ mà phấn đấu, đạt được thành tựu gì đó có thể khiến bọn họ nhìn đến ta. Nhưng rất nhanh, nguyện vọng nho nhỏ kia liền chết yểu. Ta không ngu ngốc, thế nhưng, tại thời điểm ta học thuộc được thơ đường thì ai mà biết được tam ca đã có thể múa bút thành văn rồi.
Vậy nên, theo nguyện vọng của bọn họ, đương nhiên ta trở thành một con sâu gạo, hơn nữa nhất định phải trở thành con sâu gạo cường đại nhất. Ai biết được tại thời khắc phụ thân trách phạt, quỳ trước toàn bộ gia tộc nhận mắng nhiếc, chửi bới cùng đòn roi, ta hả hê đến mức nào, còn vui hơn lần ta tự tay mình đốt quyển luận ngữ. Nhìn đi, ta chính là vết nhơ của các người.
Sau đó ta lại như cũ, đi uống rượu hoa, khi say tùy thời gây sự, đánh người.
Ta cứ nghĩ ta sẽ như thế này đến hết đời, đằng nào Cao gia của ta cũng sẽ chẳng bao giờ hết tiền, đủ để cho ta làm con sâu gạo đến tận lúc già. Thế nhưng chen vào giữa những ngày nhàm chán vô vị kia, ta gặp được Văn Thanh Dương.
Ta lần đầu gặp hắn tại Thanh Hương lầu, liền căm ghét hắn, tại vì ánh mắt hắn giống y hệt những người khác, là khinh thường thuần túy mà nhìn ta. Văn Thanh Dương, nghĩa tử của Trấn Bắc tướng quân, nghĩa phụ cùng các huynh trưởng của hắn ngày ngày đóng tại biên ải, lập được không ít công trạng, binh mã nắm trong tay nhiều đến mức hoàng đế phải e dè. Thế nhưng, hắn từ nhỏ đến lớn tại kinh thành, chẳng xông pha trận mạc, cũng chỉ là một kẻ vô dụng như ta thôi sao. Ta hừ lạnh, hắn có cái gì hơn mà có thể khinh thường ta chứ, thậm chí còn không phải con ruột, thế nhưng hắn vẫn điềm nhiên ngồi đây uống rượu, quậy phá, tiêu dao tự tại mà chẳng ai quản nổi. Sự tồn tại của hắn chính là cường đại, làm cho người ta thấy thật chướng mắt.
Thế nhưng con người của ta bình sinh chính là ngại phiền, mặc kệ hắn có chướng mắt như thế nào, nếu hắn đã không động tới ta thì ta cũng chẳng chủ động mà gây sự, rượu ai người đấy uống, tiền ai người đấy phá, không phải sao.
Vậy nên, ta ở quán rượu này, ngày ngày uống đến mềm người, ăn đến no căng bụng, nằm bẹp xuống bàn, động cũng không muốn động, nhìn hắn đập phá, đánh người, trêu ghẹo tiểu cô nương.
“Văn thiếu gia, xin người nương tay, tiểu nữ còn nhỏ…”
“Văn thiếu, ngài say rồi, … a, đừng đập nữa mà!”
“Đại nhân tha mạng! Ta về sau không dám thế nữa!”
“Văn Thanh Dương, đồ bại hoại, ta làm ma cũng không tha cho ngươi…”
Đủ nhộn nhịp. Đủ náo nhiệt.
Ta nhìn một màn này, đủ mọi loại người quỳ xuống chân hắn, cầu xin hắn, chửi mắng hắn, hắn vẫn điềm nhiên như không, miệng giữ tươi cười nhưng mắt thì độc địa, khinh miệt nhìn hết thảy. Một tiểu cô nương xinh đẹp ôm lấy chân hắn mà khóc lóc đến lê hoa đái vũ, quả là sẽ rất thương tâm nếu không phải nàng cố tình dùng bộ ngực mềm mại của mình cọ qua cọ lại. Nam nhân hiển nhiên cũng thấy chướng mắt, không nói lời nào, vẫn thản nhiên uống rượu, đem nàng một cước đá đi.
Tiểu cô nương ở trên mặt đất ủy khuất mà bò dậy, một cước này đau đến nàng phải nhíu mày, nhưng cũng không dám tái dây dưa, chỉ là không cam tâm mà lủi đi mất. Hắn so với ta, đối với mỹ sắc càng tuyệt tình hơn, không phải các nàng đáng lẽ ra nên được nâng niu sao?
Ta cảm thấy một màn này thật buồn cười, liền rất nhỏ mà cười ra thành tiếng, phốc, chẳng phải bọn họ đều đáng cười sao. Một tiếng cười nhỏ nhoi này, Văn Thanh Dương chú ý mà quay lại nhìn ta, miệng cũng giơ lên mỉm cười, rồi đặt một ngón tay trỏ lên miệng.
Suỵt.
Ta ngây ngốc nhìn. Nam nhân này ngồi cách ta mấy dãy bàn, cao cao tại thượng nhìn đến ta kính một ly.
Một màn như vậy cũng không làm cho chúng ta có thêm bất kì mối quan hệ gì. Ta vẫn như thế ngày ngày đến tửu lâu uống rượu, rồi nhìn hắn ngày ngày giở trò vô lại.
Cho đến một ngày ta uống đến say mềm người, lảo đảo bước thấp bước cao rời khỏi tửu lâu, tầm mắt đã mơ mơ hồ hồ đụng không ít người, bị chửi không ít, ta cũng chỉ cười hì hì. Ta rất hay uống đến như thế này rồi mới trở về. Ra đến cửa liền không may đụng phải một người khác, thân thể lảo đảo không vững, ta ngã ào vào người hắn. Một trận chuếch choáng, ta không nhịn được mà nôn ra, nam nhân bị ta đè lên người khẽ nhíu mày, không phòng bị mà bị ta nôn vào người, một mùi chua lòm khiến một kẻ đã say đến không biết gì như ta cũng thấy bẩn thỉu, tởm lợm.
Nam nhân ngay lập tức đẩy ta ra, lực đạo không nhẹ, khiến cả cơ thể vô lực đập thật mạnh xuống, ta cũng chẳng nhận ra mình đã ngã trúng cái gì, chỉ thấy thắt lưng cùng ngực bị đụng ẩn ẩn đau, liền giương mắt lên, mơ mơ hồ hồ nhìn.
Nhìn rõ người kia là ai, ta liền không sợ chết, dùng một bình rượu uống đã say đến chếch choáng, hướng đến hắn, cười cười giả lả nói.
“A! Thật trùng hợp! Đây chẳng phải là Mã huynh sao? Hôm nay cũng có nhã hứng ra đây uống rượu nghe hát!”
“Biến đi!”
Đây có thể coi là cảnh báo, nếu ta còn tỉnh táo có thể sẽ nhận ra trong mắt Văn Thanh Dương sự nguy hiểm mà nhanh chóng lủi mất, thế nhưng rượu vào làm cho bản tính cẩn trọng cũng bay hết sạch, ta còn cười ha hả nói tiếp.
“Ta thế nào lại quên mất! Ngươi không phải họ Mã, là họ Văn! Ha haha… Văn huynh!”
Rượu say loạn tính.
Hắn bị ta chọc tức điên lên, sắc mặt hóa âm trầm liền nói thêm gì nữa, trực tiếp đánh người.
Ta chỉ thấy cả người chao đảo phút chốc bị đè xuống mặt đất lạnh mà hung hăng đánh. Ngay tại quyền đầu tiên ta đã thanh tỉnh không ít, chỉ biết dùng hai tay ôm chặt lấy đầu mình. Cũng rất muốn la hét cùng khóc lóc xin tha gì đấy, nhưng ta chính là công tử thịt mềm, trói gà không chặt, nhanh chóng bị đánh đến ngất đi. Nam nhân ra tay có bao nhiêu tàn độc.
Ta nghe loáng thoáng thấy tiếng quyền cước dùng trên người mình, tiếng đồ đạc đổ vỡ cùng người người hò hét.
“A, đánh nhau rồi…”
“Văn thiếu gia, đừng đánh! Đừng đánh nữa, xảy ra án mạng mất!”
“Ngũ thiếu gia! Ngũ thiếu gia!…”
Đây chẳng phải là tiếng A Phúc, hạ nhân hầu hạ bên người ta sao. Nhưng lúc đó, ngay trước khi ta bị đánh đến ngất đi, thứ khiến ta chú ý nhất chính là đôi mắt hắn, tàn ác mà từ trên cao nhìn thẳng xuống ta, không nghi ngờ gì nữa, ta sẽ bị người này giết chết…
Con mẹ nó! Đánh thật không biết nặng nhẹ, ta vì một câu nói lúc say rượu mà phải nằm trên giường tròn một tháng, suýt nữa còn không dậy được. Quả thực lần này là bị đánh đến mềm xương, đau đến nhớ đời. Trong thời gian ta nằm bệnh cũng chẳng có ai để tâm đến ta. Thế nhưng ta tốt xấu gì cũng là ngũ công tử của Cao gia, bị đánh đến phải khiêng trở về cũng có chút mất mặt, nghe nói phụ thân tức giận đến muốn đập gãy chân ta, nhưng về sau cũng đành mặc kệ.
Việc làm đầu tiên của ta sau khi từ trên giường chậm rãi hồi phục chính là cùng với phụ thân hướng rướng quân phủ tạ lỗi, chỉ là thật tiếc, hôm đó lại không có duyên gặp gỡ Văn Thanh Dương kia…
Người hôm đó chúng ta gặp chính là Mã tướng quân, nghĩa huynh của hắn, đến bây giờ ta cũng chẳng nhớ mặt.