Tuy hữu Đồng Nhân Mẫu, Bất Tẩu Đam Mỹ Lộ

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

…..

…..

…..

Cái gì? Mua ta? Còn phải cải danh làm BL gay? Cái loại trở về cổ đại này sau đó bị người cưỡng chế mua đem làm luyến đồng, nội dung vở kịch rách nát tầm thường mất đi tự do lại thêm trải qua lúc H bị người mua ái thượng đến chết đi sống như thế nào lại phát sinh trên người ta?

“Cái kia, cái kia, ta kỳ thực bị thương cũng không phải rất nặng, nếu không, cái căn nhà cao cấp kia ta từ bỏ, chúng ta vẫn là mỗi người đi mỗi đường.” Ta dùng khẩu khí ôn nhu ngay cả đối với bạn gái tương lai của ta cũng không có thăm dò nói.

…..

“Kia…. Tỳ nữ cũng không cần.”

…..

“Kia…. Trâu dê gì đó cũng không cần.”

….

“Ruộng ta cũng không cần, dù sao ta ngay cả thóc với lúa mì đều phân không rõ.”

….

“Cùng lắm thì ta hoàng kim cũng không cần, chung quy vậy đi…..”

“Ngươi có thể cái gì cũng không cần, nhưng ngươi không thể cự tuyệt!” Khẩu khí không thể hoài nghi.

“Uy! Ngươi cho ngươi là ai a! Lớn lên anh tuấn một chút có mấy người bảo tiêu là có thể muốn làm gì thì làm!”

“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Chuyện khác ta sẽ an bài.” Nam nhân căn bản không để ý tới ta, bỏ lại những lời này liền ly khai gian phòng.

※※※※z※※y※※b※※g※※※※

“Ma vương” cố chấp nhất định phải mua ta như vậy nói không chừng là bởi vì đã bị ta mê hoặc! Ai, hắn nếu như lưu luyến si mê không dứt không cho ta đi vậy phải làm sao bây giờ? Cho nên, quyết định, ta, phải, đào, tẩu!

Thừa dịp trong phòng không có ai, trước đem gian phòng xem xét một lượt, ở đây tùy tiện lấy mấy cái đông tây đều là đồ cổ, hắc hắc, phát tài rồi. Cái bình hoa này không tệ, đáng tiếc quá, tấm tranh chữ kia cũng không tồi, bất quá không cẩn thận sẽ bị rách, còn có cái gương đồng kia cũng rất có cảm giác mộc mạc, đáng tiếc quá nặng… Hình như chỉ có mấy cái chén trà nhỏ trên bàn kia coi như đạt yêu cầu, cứ mang chúng nó trở về đi.

” ai? Túi của ta đâu?” Ta vô ý thức muốn đem chén trà bỏ vào, nhưng phát hiện ngay cả cái bóng một cái túi cũng không có.

Lần nữa vô ý thức sờ sờ cổ tay — ngay cả “Đồng hồ đeo tay” cũng không có!

“TMD! Tên thối “Ma vương” ngươi! Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Đời này chưa từng thấy qua a! Ngay cả mấy loại sách kia cũng muốn! Cầm mà đi học lại a! Nhìn ngươi lấm la lấm lét, ăn mặc nguyên một màu con quạ, lão tử đã sớm biết ngươi không phải là thứ tốt! ( tác giả: hãn ~~~ hình dung vừa rồi rõ ràng không phải như vậy, nữ nhân luôn luôn giỏi biến hóa ~~~ tiểu Thọ: ta là nam nhân!)……”

Kẽo kẹt –

Giữa lúc ta chửi bới hăng say, cửa phòng bị mở.

Đến đúng lúc! Nếu không phải trên người ta có thương tích, ta nhất định nhào tới đem tên ma vương ngươi đánh thành đầu đất!

“Bỉ Nhĩ Cấp công tử, ta là quản gia nơi này, ta họ Vương. Ngài sau đó có cái gì cần cứ đến tìm ta.” Đi vào chính là cái bánh nướng vừa nãy. Hắn tự giới thiệu sau đó từ phía sau lôi ra một tiểu thị đồng đẩy lên trước mặt ta, nói: “Đây là tiểu Nhất, thời gian ngài ở quý phủ là do hắn chuyên môn hầu hạ.”

Ta tỉ mỉ quan sát hài tử này, hình dáng mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt đỏ bừng, mắt to chớp chớp, dường như rất ngạc nhiên nhìn ta, nhưng lại không dám lộ liễu nhìn, cảm giác rất khả ái, giống như quả đào mật, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.

Vương bánh nướng thấy ta đối với hài tử này rất hài lòng, dặn tiểu Nhất vài câu liền khom người lui ra.

Nhìn tiểu Nhất vẫn còn rất thận trọng, ta đến gần véo mặt hắn một cái, nói rằng: “Không nên quá căng thẳng. Đem ta làm bằng hữu thì tốt rồi.”

Tiểu Nhất kinh ngạc nhìn ta, cuống quýt nói: “Tiểu Nhất không dám, chủ tử là chủ tử, nô tài là nô tài. Vạn nhất phát sinh vượt quá sẽ bị Vương tổng quản mắng.”

“Sợ cái gì, có ta bao che ngươi mà!”

“Noi theo?” Tiểu Nhất vẻ mặt mờ mịt. (Noi theo ‘ 照’ và bao che ‘ 罩’ cách đọc giống nhau [zhào])

“Bao che, chính là ý tứ giúp đỡ ngươi, cách nói của gia hương ta.” Ai, cùng người cổ đại khai thông mệt dã man.

“Nga, như vậy a.” Tiểu Nhất một bộ dáng ta hiểu được.

“Cái kia, tiểu Nhất a, ta đã đói bụng, có cái gì ăn không?” Đói muốn thủng dạ dày.

“Ai nha! Thiếu chút nữa đã quên! Tam gia mời công tử đi Thể Vị Các dùng bữa, phân phó tiểu nhân thay quần áo cho ngài.” Tiểu Nhất bắt đầu tay chân luống cuống thoát quần jean cho ta ( áo trên lúc băng bó vết thương đã bị cởi).

Hắn căn bản chưa thấy qua quần jean, cái khóa phía trước không cởi được, hoảng sợ đến mức nước mắt cũng rơi xuống.

“Tiểu Nhất, ta tự mình đến là được, đây là quần gia hương chúng ta, ngươi thoát không ra.”

“Thế nhưng, thế nhưng…”

“Đừng thế nhưng, ngươi xem thì tốt rồi, ta cũng không có thói quen người khác thoát quần cho ta.”

Chờ ta đem quần cởi, tiểu Nhất cầm lấy quần jean, đột nhiên con mắt trở nên hồng hồng, lẩm bẩm nói: “Công tử trước đây nhất định rất khổ, quần này chất liệu rất thô, ngay cả đồ tiểu Nhất mặc trên người cũng so với cái này tốt hơn.”

Ta sờ sờ đầu của hắn thiếu chút nữa cười ra một tiếng: “Đứa ngốc, đây là quần jean, tại gia hương của ta rất lưu hành! ‘Lưu hành’ ngươi hiểu không? Chính là rất nhiều người mặc.”

“Quần giết bò? Công tử gia hương các ngươi mặc cái này giết bò sao?” Tiểu Nhất dường như rất khó tưởng tượng tất cả mọi người giết bò là cái tình hình gì, cau mày dốc sức suy nghĩ.

Ta buồn cười lắc đầu, quên đi, muốn giải thích rõ ràng cũng rất phiền phức.

Cổ nhân mặc quần áo thực sự là tốn công, một tầng lại một tầng. Ta lại không biết mặc như thế nào, tiểu Nhất mất hơn nửa canh giờ mới giúp ta mặc xong, còn nói tóc ta ngắn, không thì lại phải buộc thành một búi.

Bởi vì mặc quần áo mất quá nhiều thời gian, trên đường nhìn ra được tiểu Nhất rất nôn nóng nhưng lại không dám thúc ta đi nhanh. Biểu tình kia thật thú vị, khiến ta nhịn không được muốn đùa giỡn hắn, cố ý một đường liên tục hỏi chuyện. Bất quá trên thực tế địa phương xa lạ này đối với ta quả thực hoàn toàn không biết gì cả.

Ta hỏi tiểu Nhất tên thật gọi là gì, hắn nói chỉ kêu tiểu Nhất, vừa mới sinh hạ đã bị bỏ lại, sau đó Vương tổng quản nhặt hắn trở về thì luôn luôn gọi tiểu Nhất, lại hỏi hắn cái Tam gia kia là ai, tên gọi là gì, tiểu Nhất chỉ nói Tam gia chính là chủ tử trong phủ, về phần tên, bọn họ là hạ nhân nào dám tùy tiện nói. Ta một đường lừa gạt liên tục, hắn không lay chuyển được ta, chỉ có thể thú nhận, nói là hình như họ Tông, danh Thế Công, hắn cũng không xác định.

Truyện Chữ Hay