Tùy Hứng - Mễ Nháo Nháo

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Tôi thừa nhận mình ghen

Đợi đến khi Cố Đồng sấy khô tóc bước ra, Tiểu Nhu đã chì chiết những điểm xấu xa của anh bạn trai cũ hết một lượt với tôi.

Dưới chân em ấy mang đôi dép trong nhà, những lọn tóc vừa được sấy khô bồng bềnh được búi lên, gương mặt không trang điểm như trẻ đi mấy tuổi, mặc lên người chiếc áo ngủ thoải mái màu xanh nhạt, cầm điện thoại đi tới chỗ chúng tôi.

"Đừng nhìn nữa, hôm nào cũng nhìn không ngán à?" Tiểu Nhu cầm gối ôm đập lên vai tôi.

Tôi thu lại tầm nhìn, đỡ lấy chiếc gối ôm trong tay cô ấy, nhàn nhạt nói: "Chỉ là mình cảm thấy, bộ quần áo ngủ trên người em ấy rất hợp với cậu."

Cố Đồng cúi đầu nhìn lại bộ quần áo của mình, sau đó cười thành tiếng.

"Nếu có thêm chiếc mũ nữa thì càng hợp, hay là tôi cho cậu mượn nhé." Em ấy đi tới, làm động tác muốn cởi, nhưng bị Tiểu Nhu lấy chiếc gối chặn lại.

Cô ấy chống eo hừ một tiếng: "Hai người các người cười tôi, thế nên tối nay tôi sẽ ở lại đây, ngủ cùng giường với hai người, xem cái người làm sao thân mật."

Cố Đồng nhún vai, ngồi xuống chỗ tôi, cầm chiếc cốc trống không trên bàn lên rồi lại đặt xuống.

Em ấy nói: "Cứ thân mật thôi." Em ấy nhìn tôi cười.

Tôi cầm chiếc cốc trên bàn lên, điệu bộ rất phối hợp với cùng em ấy, cũng không để tâm nói: "Mình cũng thế."

Tiểu Nhu đưa tay ra quờ quạng: "Tôi không nhé." Lúc này cô ấy giống như một chú chó nhỏ kêu loạn lên: "Tôi đây đã tạo nghiệp gì, đã thất tình còn ăn phải thức ăn cho chó."

Cô ấy chỉ vào Cố Đồng, rồi lại chỉ vào tôi: "Các người, các người biến thái quá đi. Dâm đãng."

Tiểu Nhu nhìn thấy chúng tôi nhiệt tình như thế cũng không phải chỉ một hai lần, trước đây tôi cũng rất để ý, dù sao Tiểu Nhu cùng chúng tôi qua lại nhiều năm như vậy, trước mặt cô ấy thể hiện này nọ khó tránh khỏi việc tất cả đều khó xử.

Nhưng Cố Đồng lại không nghĩ như vậy, trước nay em ấy không hề có bất kì cấm kị nào về quan hệ của chúng tôi, luôn thoải mái thừa nhận, không hề giấu giếm.

Nên khi ba người ở bên nhau, Tiểu Nhu rất nhiều lần bắt gặp chúng tôi hôn môi, ôm ấp, hay đút thức ăn cho người kia, lâu dần cũng thành quen.

Thậm chí có lúc, Cố Đồng cố tình muốn trêu tức Tiểu Nhu mà cùng tôi làm nhiều hành động thân mật.

Từ phòng bếp trở ra, Tiểu Nhu thay đổi đối tượng để cáo trạng, cô ấy đang nói với Cố Đồng về việc bạn trai cũ đã lấy tiền của cô ấy thế nào, rồi lại lấy tiền đó mua son môi túi xách cho cô gái khác.

Chuyện này quả là xấu xa.

Sau khi Tiểu Nhu cáo trạng xong, cả cơ thể giống như quả bóng da xì hơi, nằm vật trên sô-pha.

Cố Đồng nhìn tôi thở dài một tiếng, đưa tay ra vỗ chân Tiểu Nhu: "Được rồi, cái cũ không đi cái mới không tới, dậy nào, Cố Ninh nấu canh gừng cho cậu rồi đấy."

Cô ấy trườn mình đứng lên, bộ dạng đáng thương uống trà gừng, nhìn chúng tôi: "May mà có hai cậu."

Tôi tỏ ý bảo Cố Đồng cũng nên uống một chút, em ấy uống được hơn nửa cốc, còn lại đưa cho tôi uống.

Đợi Tiểu Nhu uống xong, tôi đi thu cốc lại, đứng dậy đi xuống phòng bếp, nhưng mới đi được nửa đường đã bị Tiểu Nhu gọi lại.

"Cố Ninh."

Tôi quay đầu, nhìn Cố Đồng đang cầm điện thoại của tôi, Tiểu Nhu cũng đang hiếu kì nhìn nó.

"Chuyện gì đây, cậu với Ngô Xuyến kết bạn với nhau?" Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn tôi.

Nhưng tôi cũng không vì thế mà dừng lại, ánh mắt ý bảo hai người họ chờ tôi, còn mình tiếp tục đi xuống phòng bếp, đem cốc bỏ vào bồn rửa sạch hết lượt, sau khi đi ra, Cố Đồng đã mở khóa điện thoại của tôi, đang ấn vào giao diện Wechat.

Tôi ngồi xuống cạnh hai người họ, tùy tiện hỏi một câu: "Cậu cũng biết Ngô Xuyến?"

Tiểu Nhu ngẩng đầu cười hi hi, sau đó nhìn Cố Đồng: "Là bạn gái cũ của cậu ta, không hẳn là quen, chỉ biết sơ sơ thôi."

Tôi ừ một tiếng.

Giao diện màn hình Wechat đang hiển thị tin nhắn của Ngô Xuyến, lời nói lúc này không còn sạch sẽ như ban ngày, cô ấy gửi cho tôi ba tin nhắn.

Ngô Xuyến: "Cố Ninh, chúng ta nói chuyện đi."

Ngô Xuyến: "Có thời gian không?"

Ngô Xuyến: "Đừng nói với Cố Đồng."

Đáp ứng với tin nhắn cuối cùng của cô ấy, tôi gửi tin trả lời: "Ừ, cô nói đi."

"Chuyện em và Ngô Xuyến là Tiểu Nhu khuyên nên giải tán." Cố Đồng cầm điện thoại của tôi, chậm rãi giải thích: "Vì Tiểu Nhu nhận ra, người em yêu nhất là chị."

Lời vừa thốt ra, tôi mở to mắt nhìn Tiểu Nhu.

Qua một lúc, tin nhắn của Ngô Xuyến đã được chỉnh sửa kĩ càng, một đoạn tin nhắn dài, nhưng chẳng có một cái dấu câu, được gửi tới.

Ngô Xuyến: "Tôi kết bạn với chị không có ác ý Ba năm qua tôi đều ở bên Cố Đồng Chị cũng nhìn ra được tôi thích chị ấy Chị ấy đối xử với tôi cũng rất tốt Chuyện giữa tôi và chị ấy cũng rất phức tạp Chị đột nhiên quay về khiến chúng tôi khó xử Vậy nên lần này hai người chia tay đi Tôi hi vọng chị đừng tìm chị ấy nữa."

Tiểu Nhu xem xong liền cướp lấy điện thoại từ tay Cố Đồng, đọc lại từng câu từng chữ: "Chà chà, những lời này, chính là nói Cố Ninh của chúng ta là tiểu tam đấy."

Chúng tôi còn chưa nghĩ ra câu gì để trả lời, Ngô Xuyến đã gửi thêm một tin nhắn đến.

Ngô Xuyến: "Tôi cũng biết hai người trước đây đã ở bên nhau thật lâu Cũng biết hai người đều luôn nhớ nhung người kia Nhưng ba năm trước chị không từ mà biệt đã tỏ rõ lập trường của chị Tôi hi vọng chị có thể đứng ở góc độ của tôi Có thể vì tôi mà suy nghĩ Hi vọng chị đừng khiến Cố Đồng trở thành người vứt bỏ người luôn bên chị ấy để tái hợp với tình đầu."

Tiểu Nhu xem xong thì phẩy phẩy tay với chúng tôi, xem ra cô ấy còn tức giận hơn cả người trong cuộc, mặt đầy nghi ngờ nói: "Cô ta nghĩ gì thế? Làm như mấy năm qua cô ta và Cố Đồng yêu nhau vậy?"

Cô ấy ấn vào khung chát định nhắn lại nhưng lại bị Cố Đồng cướp lấy điện thoại.

Tiểu Nhu nghi ngờ: "Không phải chứ, đừng bảo với tôi là cậu đang bảo vệ cô ta nhé."

Cố Đồng trừng mắt nhìn cô ấy: "Bảo vệ cái đầu cậu." Em ấy đem điện thoại đưa cho tôi: "Chị trả lời đi."

Tôi nhận lấy điện thoại nhưng không gõ chữ mà đặt nó sang một bên, quay đầu nhìn Cố Đồng nói: "Trước hết em hãy kể lại câu chuyện phức tạp của hai người cho tôi, lúc ấy tôi mới có thể ra tay được."

Tiểu Nhu phì cười thành tiếng.

Cố Đồng thở dài: "Nếu em nói em và cô ta cũng không thân quen gì liệu chị có tin không?"

Tôi không biểu cảm.

Em ấy kéo lấy tay tôi: "Cô ta à, quen trong kì thực tập, gia cảnh cũng không tốt lắm, lúc đó em cũng không nghiêm túc nên dẫn cô ta đi chơi bời khắp nơi, sau đó bị Tiểu Nhu giáo huấn một trận thì liền tách ra, lúc ấy lại cảm thấy hổ thẹn, nghe nói chú có người bạn đang tuyển người, đúng lúc cô ta muốn tìm việc, chỉ là tiện giúp thôi." Em ấy vô cùng thành thật nhìn tôi: "Bọn em tuy giữ liên lạc, nhưng cũng không nhiều lắm, cô ta biết em có bạn trai, hơn nữa..." Em ấy nhìn điện thoại của tôi: "Em thật sự không biết cô ta là loại người như vậy."

Lời này của em ấy cùng cách biểu đạt của em ấy giống như là, chị xem đi quan hệ của bọn em là thế đấy, người gửi tin nhắn cho chị là ai thế, em hoàn toàn không biết.

Tôi bóp lấy cằm em ấy, hung hăng nói: "Đến bây giờ vẫn muốn dỗ ngọt tôi."

Cố Đồng ngoan ngoãn cười: "Chị tốt nhất, hơn nữa sau chuyện lần trước, em đã xóa số cô ta rồi."

Mặt tôi không biểu cảm nhìn em ấy.

Cố Đồng nhích lại gần một chút rồi nói: "Chị xem ngay cả dấu câu mà cô ta cũng không dùng thì chúng em làm gì có chuyện gì."

Tôi lườm em ấy: "Lấy cái này ra để dỗ tôi vui sao?"

Cố Đồng lại ngoan ngoãn dùng cằm cọ cọ vào tôi.

Cầm điện thoại lên, mở giao diện wechat, tôi đơn giản gõ hai chữ: "Tôi không."

Tiểu Nhu đang gặm táo cuối cùng không nhịn được nói: "Mình đang ở trong phân cảnh giáo dục gia đình à?" Cô ấy cười ha ha: "Cố Đồng nhìn cậu sợ sệt thật sự rất buồn cười."

Nếu không phải tối nay Cố Đồng ở cạnh mình, chỉ sợ tôi sẽ lại bắt đầu hoài nghi về tính chân thực của câu chuyện ấy, thế giới này, miệng thế gian là thứ có thể tạo ra bao nhiêu hoài nghi bao nhiêu sự thật, bạn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, họ sẽ công kích nhược điểm của bạn, công kích thứ bạn quan tâm, hơn nữa còn có thể nắm bắt chính xác bề nổi, sau đó biên tập thành câu chuyện hoàn toàn khác để nuốt gọn lấy sự yếu ớt trong bạn, khiến bạn tin tưởng khiến bạn nghe lời.

Thậm chí còn biết lấy nhu thắng cương.

Giống như Ngô Xuyến lúc này.

Sau khi tôi trả lời tin nhắn của cô ấy, cô ấy lại gửi một đoạn tin nhắn rất dài.

Ngô Xuyến: "Tôi biết tôi quá đáng Nhưng Cố Ninh chị không có Cố Đồng thì vẫn còn bạn bè vẫn còn sự nghiệp Nhưng tôi không có Cố Đồng thì tôi chẳng còn ai thân thân thích ở cái thành phố này nữa."

"Kịch tính quá." Tiểu Nhu cảm thán: "Cố Đồng cậu đúng là có mắt như mù rồi."

Cố Đồng cười gật đầu: "Ngoài Cố Ninh, ai cũng không đáng tin."

Tôi quay đầu lườm em ấy: "Im miệng."

Tôi trả lời Ngô Xuyên: "Liên quan gì tới tôi."

Ngô Xuyến cuối cùng bị tôi xù lông, dường như kế hoạch của cô ấy chính là, trước dịu dàng làm quen với bạn, sau đó lớn tiếng kêu gào chất vấn.

Từng đoạn tin nhắn dài được gửi tới khiến tôi đã không còn muốn đọc, ba người chúng tôi nhàn rỗi đến chán nản liền tìm một bộ phim cũ cùng nhau xem, lúc hết phim, tôi cầm điện thoại lên, phát hiện cô ta đã ngừng gửi tin nhắn.

Tin nhắn cuối cùng cách đây một tiếng, nội dung là: "Cố Ninh chị thật quá quắt Mấy năm nay khi tôi ở bên Cố Đồng thì chị ở đâu?"

Tôi xem xong nhếch mày, có tiến bộ, còn biết dùng dấu câu rồi.

Tôi: "Trong tim em ấy."

Trả lời tin nhắn xong tôi xóa cô ấy khỏi danh sách bạn bè.

Tiếng nức nở của Tiểu Nhu bị Ngô Xuyến cùng bộ phim làm gián đoạn, dường như đã thoải mái hơn nhiều, lúc này cô ấy thấy buồn nhưng nguyên nhân chủ yếu lại là anh chàng kia đã tiêu khá nhiều tiền của cô ấy.

Cố Đồng cười nhạo cô ấy, nói cô ấy kinh nghiệm yêu đương lâu năm vậy lại đi tiêu tiền yêu đương cùng cậu chàng sinh viên.

Tiểu Nhu tỏ ra rất tức giận, cũng thề, nếu tháng này cô ấy quan tâm tới Cố Đồng, cô ấy sẽ làm con chó.

Còn tôi thì ngồi trên sô-pha, thản nhiên nhìn hai người cách một bàn trà, đang náo nhiệt chửi mắng nhau vô cùng trẻ con .

Tiểu Nhu ngồi cạnh tôi, mới nói được nửa câu, đột nhiên chuyển hướng nắm lấy bàn tay tôi, nước ở cốc trong tay tôi bị trào ra một ít.

"Cố Ninh, để mình diễn tả lại bộ dạng của tên này mấy hôm trước." Nói xong cô ấy làm mặt đầy uất ức, giọng điệu nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, nhỏ tiếng nói: "Tiểu Nhu, Cố Đồng không cần mình nữa, hu hu hu."

"Oh shit!" Tiểu Nhu vừa nói xong, Cố Đồng đã đứng dậy, bước đến trước mặt Tiểu Nhu mạnh bạo bịt miệng cô ấy lại: "Tôi như thế sao?"

Tiểu Nhu cười ha ha, kéo tay Cố Đồng ra: "Được rồi, không giỡn cùng hai người nữa, tôi về nhà đây."

Tiểu Nhu đi rồi, Cố Đồng đóng cửa lại, cẩn thận quay đầu nhìn tôi, cẩn thận bước về phía tôi.

Tôi chỉ tới nải chuối trên bàn hỏi: "Ăn không?"

Em ấy mím môi, không trả tới câu hỏi của tôi, mà đôi chân dài cứ bước tới, nửa quỳ thân người nhìn tôi.

Ánh mắt như lửa đốt, còn tôi không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ti-vi, không quay đầu nhìn em ấy.

Tôi nhàn nhạt nói: "Muốn ăn thì tự lấy ăn đi."

Em ấy đưa tay ra bắt lấy tay tôi, nhỏ giọng, dịu dàng: "Cố Ninh."

Tôi vẫn giữ tư thế như cũ: "Gì thế?"

Em ấy xê dịch đầu gối, tiến lại gần tôi hơn, làm tư thế cầu xin, ngẩng đầu nhìn tôi: "Giận rồi à?"

Tôi: "Không."

Em ấy đưa tay ra giữ lấy cằm tôi, ép tôi nhìn em ấy, khuôn mặt thành khẩn nói: "Cái gì cần giải thích em đã giải thích rồi mà."

Tôi đáp lại em ấy: "Cái gì cần làm tôi cũng đã làm rồi."

Em ấy cắn môi, đuôi mắt cong cong nhìn tôi cười, một tay chống lên sô-pha, một tay đặt lên vai tôi, đột nhiên chuyển mình, đối mặt với tôi, ngồi lên đùi tôi.

Tay em ấy buông thả trên vai tôi: "Bộ dạng tức giận của chị thật đáng yêu."

"Tôi không tức giận." Tôi đẩy em ấy ra: "Chắn tôi xem ti-vi."

Em ấy không tránh ra, mà càng tiến gần, chúng tôi cùng chơi trò bạn đẩy mình đưa mấy giây.

Cuối cùng, tôi mệt mỏi ngã xuống sô-pha, ngẩng đầu nhìn em ấy: "Muốn gì?"

Em ấy chỉ cười, sau đó hai tay ôm lấy đầu tôi, giữ chắc, không nói một lời liền hôn lấy tôi.

Âm thanh quảng cáo từ ti-vi đột nhiên trở thành tạp âm, tôi không kháng cự nhưng cũng không hòa nhịp với nụ hôn của em ấy, còn em ấy vẫn cứ tự mình quấy nhiễu.

Tôi cứ nghĩ thái độ của mình sẽ khiên em ấy mất hứng, nhưng không ngờ em ấy vẫn cứ hôn, vừa hôn vừa cười, không chút đứng đắn.

Tôi đưa tay ôm lấy eo em ấy, nghe em ấy cười mấy tiếng, sau đó em ấy lại dùng sức chuyển vị trí, đè tôi lên sô-pha.

Đôi môi ướt át của em ấy, vẫn giữ ý cười trên mặt, nhìn tôi nói: "Làm sao đây, chị đáng yêu như thế, em không nhịn được."

Nói xong em ấy lại hôn, đôi tay tôi giơ lên đặt lên vai em ấy, ngăn em ấy lại, giọng điệu không vui vẻ hỏi: "Em đối xử với người đang tức giận thế sao?"

Em ấy giả vờ mơ màng, nghi ngờ hỏi tôi: "Không phải chị nói chị không giận sao?"

Tôi bịt miệng em ấy lại: "Được rồi, tôi thừa nhận mình tức giận, em đứng lên đi."

Em ấy nói: "Em không muốn."

Bởi tôi đang bịt miệng em ấy nên những chữ này lọt qua những khẽ hở từ tay tôi mang theo một chút rung động, khiến tay tôi truyền đến cảm giác tê dại.

Sau đó em ấy nhanh chóng dùng hai tay giữ lấy tay tôi, đè xuống hai bên người, dùng hai chân để trói buộc chúng, rồi cúi đầu nhìn tôi, những lọn tóc tự nhiên rủ xuống, bộ quần áo ngủ rộng vai khiến mọi thứ như ẩn như hiện, bởi vì đang dùng sức, xương đòn tạo thành một hình lõm đến mê người.

Em ấy giống như đang dỗ trẻ: "Đừng tức giận được không?"

Cô gái này thật đáng sợ.

Không biết lấy sức từ đâu, tôi thoát khỏi sự trói buộc của em ấy, nhân lúc em ấy còn đang ngạc nhiên, liền ôm lấy cổ, giữ chặt đầu, hôn lên môi em ấy.

Sô-pha này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ là không gian chật chội này lại mang theo chút kích thích.

Hô hấp càng ngày càng nặng, người trước mắt, đã hai tháng tôi chưa được chạm vào em ấy, dường như sau thời gian dài xa cách, tôi muốn được chạm vào cả cơ thể ấy, một chút cũng không muốn buông ra.

Tất cả em ấy đều thuộc về tôi, quá khứ của em ấy đã không tồn tại nữa, những ngày tháng sau này, sự nũng nịu của em ấy, nụ cười của em ấy, cơn giận dỗi của em ấy đều thuộc về tôi.

Tôi thừa nhận mình không chỉ tức giận mà tôi còn ghen nữa.

Không phải vì Ngô Xuyến đột nhiên xuất hiện làm phiền, mà là nghĩ tới những ngày hai người từng ở bên nhau.

Bao nhiêu suy nghĩ, bấy nhiêu sự bực bội.

Tôi hôn lên xương đòn em ấy, hung dữ cắn một cái, nghe em ấy hít ngụm khí lạnh.

"Cố Ninh..." Em ấy gọi tên tôi.

Tôi buông em ấy ra, khẽ ừ một tiếng, như để đáp lại.

Em ấy cởi chiếc váy trên người tôi xuống, khẽ cười bên tai tôi: "Chị nói xem, tự tay em cởi chiếc váy này, có kích thích không?"

Đột nhiên trong đầu tôi hiện ra một đoạn văn: Tôi làm bộ quần áo này không chỉ để tận mắt nhìn thấy em mặc nó trên người mà còn có thể tự tay cởi nó xuống từ trên người em.

Tôi khẽ hừ một tiếng.

"Khẩu vị nặng."

Truyện Chữ Hay